Dưới sự chỉ huy của Lưu Xuyên, mọi người đánh ván này thật sự rất thuận lợi, mấy newbie khu Võng thông kia thậm chí còn chẳng dám ra khỏi cửa nhà, trực tiếp nhường lại cờ đen, đám Lưu Xuyên cứ thế lấy được cả ba lá cờ, sau khi kết thúc ván đấu cũng được cộng thêm ba điểm chiến giới.
– chúc mừng bạn đã giành chiến thắng đầu tiên tại đấu trường, +5 điểm chiến giới; +3 điểm thưởng khi lấy được cả ba lá cờ.
Cách tính điểm trong rank không giống với thi đấu chuyên nghiệp, ở giải đấu chuyên nghiệp, mỗi lá cờ sẽ có điểm riêng, giành được một cờ sẽ có hai điểm, còn rank trong game thì chỉ tính thắng hoặc thua, ví dụ phe mình có được hai cờ, đối thủ một cờ thì đội của mình sẽ chiến thắng, cộng thêm năm điểm, đối phương thất bại, trừ năm điểm. Nguyên tắc này khá giống với chế độ đào thải trong playoffs, nói cách khác, mỗi trận đấu buộc phải phân định thắng thua, thắng thì cộng điểm, thua trừ điểm.
Nếu lấy ba cờ cùng một lúc thì sẽ được bonus thêm ba điểm. Sau sáu trận thắng liên tiếp thì điểm cộng cũng sẽ tăng gấp bội, ví dụ thắng bảy trận liên tiếp sẽ được cộng thêm mười điểm, tám trận cộng 20 điểm, chín trận cộng 40 điểm… Sở dĩ hệ thống thiết lập như vậy cũng vì để tiện cho cao thủ nhanh chóng nhảy bậc rank, tránh cho khoảng cách chênh lệch trình độ ở một chiến giới nào đó quá xa nhau. Nghĩ mà xem, nếu Lưu Xuyên cứ lăn lộn một tháng ở chiến giới thứ Nhất như đám gà mờ thì hắn sẽ hành chết bao nhiêu newbie đây… Nếu có thể thắng liên tiếp thì chứng tỏ trình độ của người nào sẽ nằm ở bậc rank cao hơn, hệ thống cứ thế rất sẵn sàng tăng nhanh tốc độ nhảy bậc của cao thủ, cũng giống như thầy giáo bằng lòng cho học sinh có thành tích học tập xuất sắc được nhảy lớp vậy.
Lưu Xuyên kéo đám đồng đội đánh mười trận rank liên tục, chính là vì muốn giành được “phần thưởng khi chiến thắng liên tiếp”.
Nếu bọn họ có thể thắng liên tiếp mười trận thì chắc chắn đêm nay có thể lên thẳng chiến giới thứ Hai. Tối mai thắng 12 trận là lên đến chiến giới thứ Ba. Ngày kia thắng 15 trận liên tiếp thì lên tiếp – đây chính là kế hoạch bước đầu của Lưu Xuyên, lên chiến giới thứ Tư trong vòng ba ngày.
Từ chiến giới thứ Tư đổ xuống cơ bản toàn là tay tàn và newbie, cứ bón hành cho bọn họ là được, không thể giúp cả đám luyện tập phối hợp và kỹ thuật. Chỉ sau khi lên chiến giới thứ Tư mới gặp được những tay chơi game lâu năm, đi lên tiếp thì gặp cao thủ, đoàn tinh anh, hội trưởng các bang lớn, đánh lên chiến giới thứ Bảy thậm chí còn gặp được clone của tuyển thủ chuyên nghiệp.
Với trình độ của Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên, bọn họ chẳng quan tâm rank dưới chiến giới thứ Bảy, cao thủ trong game đánh những bậc rank thấp thế này đều sẽ farm điểm nhanh nhất có thể bằng cách “thưởng khi thắng liên tiếp”.
Rõ ràng đội cố định của bang Thất Tinh Thảo và Thịnh Đường hôm nay cũng định farm điểm nhanh nhanh, đây chính là nguyên nhân của việc đầu hàng ngay trong trận đầu gặp Lưu Xuyên của bọn họ, muốn kết thúc cho sớm rồi bắt đầu đánh thắng liên tiếp từ trận thứ hai.
Chiến giới thứ Nhất gần như toàn tay mới, chưa kể đang giờ cao điểm, rất nhiều người qua đường vào rank, sáu người Lưu Xuyên ngoại trừ gặp đội của Thịnh Đường và Thất Tinh Thảo lúc đầu thì sau đó toàn gặp gà mờ, thắng thẳng chín trận liên tiếp.
Nhưng dường như hệ thống cố tình trêu ngươi bọn họ, đến trận rank thứ mười, vậy mà lại ghép trận với đám bang Thịnh Đường.
Đường Vô Tình nhìn thấy Lưu Xuyên, suýt chút nữa lại hộc máu mồm!
Má nó, bọn này cũng thắng chín trận liên tiếp rồi, còn mỗi ván này thôi, coi như là trận thăng cấp, thắng là lên thẳng chiến giới thứ Hai, thua thì lại bị trừ điểm, phải đánh thêm vài trận nữa. Thế mà đúng lúc này lại gặp phải Lưu Xuyên, cả đám người thật sự muốn khóc!
Lưu Xuyên lại còn cố tình tủm tỉm gõ chữ trong kênh chat tổng: “Đầu hàng không nè?”
Đường Vô Tình: “…”
Bỗng nhiên anh ta muốn đẩy cửa chạy một vòng quanh đại sảnh.
Là thằng nào ra lệnh đuổi giết tên ôn thần này?! Kết quả là sao, giết không giết được còn bị đánh cho ngu người, đám bọn họ cứ thấy mấy người bên Lưu Xuyên là chỉ muốn bỏ chạy, dần dần thành luôn phản xạ có điều kiện…
Lưu Xuyên lại tiếp tục gõ phím: “Bên kia đừng đầu hàng nữa mà, đây là trận thăng cấp của tụi này, đầu hàng hông vui chút nào.”
Mấy người to gan ở Thịnh Đường bắt đầu lên tiếng: “Bọn tôi cũng đánh trận thăng cấp…”
Lưu Xuyên cười nói: “Nếu thế thì bên đó cũng thắng chín trận liên tiếp rồi phải không, thế nên chắc hệ thống mới ghép anh em mình vào một trận đó. Trùng hợp quá trời!”
– trùng hợp cái con khỉ! Không ai thích sự trùng hợp này hết.
Đường Vô Tình còn đang buồn bực thì tiếng nói sang sảng của đội phó Trần bỗng vang lên: “Mọi người vất vả rồi, Đường đội mua một thùng kem hộp bồi bổ nè…”
Đường Vô Tình quay đầu, quả nhiên thấy Đường Ngự Phong với cái mặt = = ngàn năm không đổi, hắn đang cầm hộp kem ăn ngon lành.
Mọi người: “…”
Đường đội tới phát kem, mọi người bắt đầu chen nhau lên chọn vị mà mình thích.
Hội trưởng Đường Vô Tình suy xét một chút, quyết định mở miệng nói: “Đường đội, khụ khụ, bọn tôi gặp Lưu Xuyên trong rank…”
Đường Ngự Phong nhìn anh ta một cái bằng ánh mắt mệt mỏi rã rời, sau đó nói: “Để tôi xem.”
Dứt lời hắn liền đi tới bên máy tính, ăn xong hai miếng kem mới đặt ngón tay thon dài của mình lên chuột, hắn nhấn chuột trái để xem thông tin đối thủ, quả nhiên thấy sáu người này đều đến từ khu Bảy Điện tín, Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Thanh Phong Đạo Trưởng, Đại Sư Có Lý Tưởng, Ngư Nhi Thủy Trung Du, Thiên Không.
Ánh mắt Đường Ngự Phong lóe lên: “Thiên Không này là ai?”
Hội trưởng Đường Vô Tình nói: “Cái này tôi cũng không rõ…”
Đường Ngự Phong nói: “Đây là lần đầu mọi người gặp Lưu Xuyên trong rank à?”
Hội trưởng xấu hổ, đỏ mặt nói: “Nãy có gặp một lần, lúc đó thấy đối thủ là anh ta, chúng tôi đầu hàng luôn…”
Đường Ngự Phong nói: “Đừng đầu hàng, đánh thử xem sao, để xem bên kia thế nào.”
Hội trưởng vội nói: “Đúng vậy! Là do chúng tôi suy nghĩ không thấu đáo.”
Bọn họ thật sự đã vì việc bị Lưu Xuyên quét sạch mà sợ hãi, lại chưa kể Lưu Xuyên là sư huynh của Đường Ngự Phong, trình độ của bọn họ sao dám múa rìu trước mắt Xuyên thần? Nực cười chẳng khác nào con kiến giương oai với con voi, thôi thì đầu hàng luôn ít ra cũng không thua quá mất mặt. Lúc này nghe đội trưởng nói vậy, đám hội trưởng bỗng thấy cực kỳ ảo não – sao lại vội đầu hàng thế chứ! Nếu Xuyên thần đã muốn quay lại, chưa biết chừng mấy người này chính là đồng đội của hắn, đánh thử chút cũng chẳng hại gì…
Đường Ngự Phong nói: “Để tôi.”
Sau đó hắn liền ngồi thẳng xuống ghế ngồi.
Trần Tuấn Phi đặt thùng kem bên cạnh cho mọi người tự chia, bản thân cũng vội vàng đi tới hỏi: “Sư phụ, cần em gọi mấy người lại đánh cùng không?”
Đường Ngự Phong nói: “Gọi đám người mới ở trại huấn luyện tới.”
Trần Tuấn Phi lập tức hô hào trong group wechat, chẳng mấy chốc đám người mới đã chạy tới, ngoan ngoãn đứng phía sau Đường Ngự Phong: “Đường đội…”
Đường Ngự Phong nói: “Ngồi xuống hết đi, đánh một trận rank.”
Quản lý Nhan Tử Di cũng tới, nhìn thoáng qua bản đồ mà ngỡ ngàng: “Quảng trường Giang Lăng? Bản đồ random đơn giản thế… chiến giới thứ Nhất sao?”
Lúc này mọi người mới nhìn vào máy, quả nhiên là chiến giới đầu tiên, ai nấy đều nhìn nhau không hiểu gì.
Cái này chẳng khác nào sinh viên đi thi Toán cao cấp, đến lúc phát đề lại toàn phép cộng phép trừ tiểu học, cả đám người nhất thời chưa thích ứng nổi. Bình thường bọn họ chỉ dùng clone luyện tập ở chiến giới đầu tiên, đã rất lâu rồi không đánh rank gà nữa.
Trần Tuấn Phi cười nói: “Đừng coi thường, bên kia có đại thần đó, mau ngồi đi, mấy khi Đường đội mang mọi người đi đánh đấu trường.”
Mấy người mới lập tức phấn khởi ngồi xuống, bình thường khi huấn luyện trong trại huấn luyện, ngoại trừ những lúc đến phát kem thì tính ra bọn họ cũng không có nhiều thời gian tiếp xúc với Đường đội.
Đường Ngự Phong quay đầu nhìn qua mấy người mới, sau đó mới quay về màn hình máy tính, nói: “A Giác, Vũ Phi, mọi người lên đường trên điều tra. Tiểu Trần và buff đi đường dưới, phụ trợ theo tôi đi đường giữa, có vấn đề gì thì ra dấu trên map nhỏ, không được ra tay trước.”
Bình thường Đường đội luôn tỏ vẻ mệt rã rời chưa tỉnh ngủ, mỗi lần thấy hắn ở câu lạc bộ đều là cảnh cầm hộp kem cắm cúi ăn, nhưng đến khi vào trận chỉ huy trên đấu trường, hắn cũng là một đội trưởng cực kỳ dứt khoát và quyết đoán.
Đồ đệ chân truyền Trần Tuấn Phi của hắn là người hiểu được ý nghĩ của sư phụ đầu tiên, cậu ta lập tức kéo buff xuống đường dưới. Người khác cũng nghe theo lệnh của đội trưởng, cẩn thận đi tới điểm giao giữa bản đồ. Mấy người mới kích động đến mức tay toàn mồ hôi, kề vai chiến đấu với đội trưởng đó, bình thường có mơ cũng chẳng dám mơ nữa là.
Nhan Tử Di nhìn lướt qua ID đối thủ, không nhịn được mà nói: “Đây là đội của Lưu Xuyên phải không?”
Đường Ngự Phong ừ một tiếng.
Lúc này Nhan Tử Di mới cười cười: “Bảo sao cậu muốn đích thân ra trận.”
Lúc này trận đấu đã qua phút đầu tiên, cờ lệnh cũng đã xuất hiện.
Bên Thịnh Đường mãi không thấy có hành động gì, Lưu Xuyên cũng không tùy tiện hành động, nếu bọn họ vội vã đi lấy cờ, đánh được một nửa ai cũng thấp máu rồi, đám Thịnh Đường ẩn thân tung cho vài chiêu đa mục tiêu nữa thì chính bọn họ sẽ đoàn diệt – cướp cờ không thể sốt ruột, bắt buộc phải nắm chắc thời cơ, đây là nguyên tắc cơ bản khi chỉ huy đoàn chiến của Lưu Xuyên.
Tuy trước đó Thịnh Đường thấy hắn là đầu hàng, nhưng lần này là trận thăng cấp, bên Thịnh Đường chắc chắn cũng sẽ đánh nghiêm túc.
Lưu Xuyên vừa sắp xếp vị trí đứng của đồng đội, vừa gõ chữ trong kênh đội: “Mãi mà không phản ứng lại gì, đừng bảo gọi luôn Đường đội nhà mấy người ra nha?”
Đường Ngự Phong: “…”
Lưu Xuyên cười gõ chữ: “Tiểu sư đệ, ăn xong kem chưa nè?”
Xoẹt một tiếng, đường sáng màu xanh đột nhiên xé gió xuyên thẳng vào khu vực sương mù tối đen, trực tiếp nhắm tới vị trí Lưu Xuyên đang đứng. Xuyên vân tiễn, Trùy tâm tiễn, Vũ tiễn lưu tinh! Mũi tên của Đường Môn ào ào bắn tới như mưa rào!
Lưu Xuyên lập tức hạ lệnh: “Rút!”
Lam Vị Nhiên thấy mùi không thơm đã rút từ đời nào, Lý Tưởng da dày thì không sợ lắm, chỉ mất một chút máu, Tiểu Dư còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra, Giang Thiếu Khuynh cũng đang ngỡ ngàng, Ngô Trạch Văn chậm nửa nhịp là đáng thương nhất, trực tiếp bị một combo mưa tên của Đường đội bắn chết.
Ngô Trạch Văn: “…”
Trạch Văn đột nhiên bị bắn thành con nhím bỗng thấy khó hiểu trong lòng.
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi đoán đúng rồi, vậy mà Tiểu Đường lại tới, xem ra kèo này khó ăn đấy.”
Lam Vị Nhiên sửng sốt: “Đường Ngự Phong đích thân tới? Chỉ là trận rank chiến giới thứ Nhất thôi mà, bên Thịnh Đường sao phải căng thế? Gọi cả đội trưởng ra.”
“Chắc Tiểu Đường lại tới phát kem?” Lưu Xuyên phỏng đoán, “Mỗi lần thi đấu xong Tiểu Đường đều mời mọi người ăn mà.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Lam Vị Nhiên thật sự không thể hiểu nổi cái sự u mê kem của ai đó họ Đường.
Lưu Xuyên nói: “Không chỉ Tiểu Đường, chắc chắn Trần Tuấn Phi cũng có mặt, Tứ Lam đừng để lộ, cậu biết mà.”
Lam Vị Nhiên: “… Hiểu rồi…”
Tiểu Dư: “Đội trưởng ơi tôi không hiểu.”
Lưu Xuyên cười giải thích: “Đội phó của đội tuyển Thịnh Đường tên là Trần Tuấn Phi, bọn tôi hay gọi cậu ta là Trần loa phường, cậu ta chỉ cần đánh hơi được chuyện gì thì không quá một ngày, cả liên minh sẽ đều biết. Lần trước cậu ta gặp tôi trong game, đoán ra thân phận của tôi, đêm đó tôi đã nhận được một đống tin nhắn hỏi thăm của đám đội trưởng…”
Tiểu Dư: “…”
Lam Vị Nhiên nói: “Trần loa phường phiền lắm. Tôi không ra tay nữa, đề phòng bị phát hiện, đặc biệt là bên Lạc Hoa Từ, bọn họ vẫn chưa biết tôi đã trở lại.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, lát nữa cậu đừng ra tay.”
Ngô Trạch Văn yên lặng không nói câu gì, Lưu Xuyên không nhịn được mà an ủi cậu: “Trạch Văn, sau khi hồi sinh thì cậu chờ bọn tôi ở nút giao đường dưới, đừng để bụng cậu bị dứt điểm là chuyện bình thường thôi, Đoạt mệnh tiễn của Đường Ngự Phong không phải trò đùa, đừng nói là cậu, ngay cả tôi đây cũng thường xuyên không né được, tôi bị cậu ta bắn chết nhiều lần lắm rồi.”
Ngô Trạch Văn ừ một tiếng, nói: “Tôi không để bụng, chỉ là đột ngột quá nên chưa phản ứng kịp được.”
Đang yên đang lành đứng ở điểm giao thì một đống tên bắn tới từ trong bóng tối, trực tiếp dứt điểm một mạng, Ngô Trạch Văn sửng sốt hồi lâu mới hiểu được lý do.
Lý Tưởng hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Ngoại trừ Tứ Lam thì những người khác cứ đánh hết sức đi, thử chút xem sao.”
Tuy Lưu Xuyên biết chắc chắn bọn họ sẽ thua, có điều mấy khi gặp cơ hội đấu với cao thủ chuyên nghiệp, vừa vặn để cho mấy con gà này chiêm ngưỡng thực lực của đội tuyển Thịnh Đường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận