Sau khi về ký túc xá, Tần Dạ mở QQ trên điện thoại thì thấy có tin nhắn mới trong group QQ.
Tin nhắn được gửi trong “Liên Manh Võ Lâm Chuyên Nghiệp”, vừa đọc cái tên dễ thương này là biết không phải group của bên liên minh mà là group lén tạo của đám tuyển thủ.
Trong group có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, đội trưởng, thành viên chủ lực, dự bị của các đội tuyển lớn, số thành viên vượt quá 500 người. Vốn tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp đã cực nhanh, nhiều người nói chuyện cùng một lúc khiến khung chat bị spam hoa cả mắt. Tần Dạ thì lại lười gõ chữ, không thích chém gió với người khác ở trên mạng, anh cũng không quan tâm đến mấy chủ đề thượng vàng hạ cám trong group, vì thế thẳng tay nhấn “Mute”.
Nhưng khung chat bị muted mà vẫn thông báo thì chứng tỏ có người gọi thẳng mặt anh rồi.
[Tam Tư Đại Sư]: @Dạ Sắc, đã xem thông tin vũ khí mới của Nga Mi chưa?
Tam Tư Đại Sư, tên đầy đủ là Tiêu Tư Kính, gọi tắt là Tiêu đội, đây là đội trưởng của đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Cái tên Tư Kính xuất phát từ “sự tư kính, nghi tư vấn” trong [Luận Ngữ] Quân tử cửu tư, ý nói cha mẹ hi vọng hắn có thể nghiêm túc trách nhiệm hoàn thành tốt việc của mình. Quả nhiên Tiêu Tư Kính người cũng như tên, là người bình tĩnh trầm ổn, việc nào cũng phải suy nghĩ kỹ càng mới ra quyết định hành động, ID của hắn là “Tam Tư Đại Sư”, nhưng lại bị đám tuyển thủ trong giới gọi trêu là “Tiêu Tam Tư” (Tiêu cân nhắc).
Người này cũng không để ý đến chuyện lộ diện trước truyền thông, ảnh chụp khắp mặt báo cũng không thành vấn đề. Phóng viên muốn chụp ảnh sao? Được, chụp thoải mái.
Ban đầu các phóng viên còn rất hứng khởi vì Tiêu đội vừa lịch sự lại dễ nói chuyện, nhưng đến khi phỏng vấn mới nhận ra…
Dễ nói chuyện cái méo gì, ảo giác hết!
Người này tác phong bình tĩnh, đôi mắt tối đen sâu thẳm, khi nhìn vào mắt hắn sẽ có cảm giác bị mũi kiếm sắc nhọn đâm thủng.
Mỗi khi đội tuyển Thất Tinh Thảo tổ chức họp báo, có vài phóng viên đặt ra những câu hỏi không đúng mực, Tiêu Tư Kính sẽ im lặng nhìn đối phương, cứ thế nhìn chằm chằm nhắm thẳng vào người đó. Phần lớn các phóng viên sau khi bị hắn trừng xong thì tự khắc tê dại da đầu mà rút lui, sau đó Tiêu đội sẽ mỉm cười, nho nhã lễ độ nói: “Xin mời câu hỏi tiếp theo.”
Các phóng viên khóc rồi!
Người này nho nhã lễ độ bên ngoài, phong độ ngời ngời nhưng lại dùng ánh mắt sắc bén để giết hại hoặc gây thương tích cho quần chúng xung quanh, dần dần, Tiêu đội lại trở thành người mà các phóng viên sợ phải phỏng vấn nhất… Bối cảnh gia đình người này cũng khá phức tạp, thời niên thiếu từng có một khoảng thời gian ở trong trường cảnh sát, đội tuyển Thất Tinh Thảo dưới sự dẫn dắt của hắn cũng thành nếp, đi ngoài đường ai nấy cũng đều mang tác phong sấm rền gió cuốn như bộ đội tác chiến hành quân.
Tần Dạ nhìn tin nhắn trong group, nghi hoặc nói: “Tiêu đội? Vũ khí Nga Mi làm sao?”
Tiêu Tư Kính nói: “Lần cập nhật này có vấn đề ở số liệu vũ khí Nga Mi. Hôm nay tôi dùng clone vào đấu trường đánh vài trận với người trong đội để test vũ khí mới thì bất ngờ phát hiện sát thương gây ra của vũ khí Nga Mi không đúng với thông tin miêu tả. Tôi đệ trình bug này lên nhà phát hành, ngày mai sẽ chỉnh sửa lại. Sau khi chỉnh sửa thì cậu nhớ vào xem thử, dù gì cậu cũng hiểu về vũ khí Nga Mi hơn.”
*Bug: Những lỗi tiềm ẩn trong khi lập trình mà chỉ khi bắt đầu chơi game thủ mới gặp phải. Đây là những “hạt sạn” mà gần như bất kì trò chơi nào cũng có, dù ít hay nhiều. Bugs rất đa dạng: từ Bugs địa hình khiến người chơi mắc kẹt không lối thoát, hoặc rơi vào những vị trí “đặc biệt” mà bình thường không thể vào được, tới một số loại Bugs nảy sinh khi thực hiện các hoạt động trong games tạo nên những trạng thái “khác thường”, ngoài ra cũng có thể buff một con tướng mạnh quá mức cho phép.
Tần Dạ nhanh chóng hiểu ra, đánh chữ nói: “Ồ, biết rồi. Cảm ơn.”
Tiêu Tư Kính nói: “Phải rồi, người ở sân bay hôm đó là cậu phải không?”
Tần Dạ hỏi: “Hôm nào?”
Tiêu Tư Kính nói: “Thứ tư tuần trước, sân bay Bắc Kinh. Đội tuyển Thất Tinh Thảo bị phóng viên chặn đường, lúc đi ngang qua hình như có thấy cậu. Vì tránh cho cậu bị phóng viên vây nên tôi không tới chào hỏi.”
Tần Dạ nghĩ lại, chính là hôm Lưu Xuyên mời anh ăn cơm, đội tuyển Thất Tinh Thảo quả thực bị đám phóng viên chờ sẵn bao vây, khi đó Tiêu Tư Kính có liếc mắt qua nơi bọn họ đứng, sau đó nhanh chóng đưa đội rời đi. Tần Dạ cũng không chắc hắn có thấy hai người không. Giờ xem ra quả thực Tiêu Tư Kính đã thấy, không muốn gây phiền phức nên dứt khoát không chào hỏi.
Tần Dạ nói: “Là tôi. Lúc đó tôi vừa lúc ở Bắc Kinh.”
Tiêu Tư Kính hỏi: “Người đi cùng cậu là ai?”
Tần Dạ sửng sốt: “Anh không nhận ra tên đó luôn?”
Tiêu Tư Kính hỏi: “Thực sự là Lưu Xuyên à?”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Tiêu Tư Kính hỏi: “Cậu ta về từ khi nào?”
Tần Dạ nói: “Thứ ba tuần trước.”
Nhớ đến tin nhắn Lưu Xuyên gửi khi về nước, Tần Dạ lại bổ sung thêm: “Phải rồi, Lưu Xuyên bảo tôi chuyển lời tới các vị đội trưởng, trong khoảng thời gian tên đó không có mặt thì anh em xin đừng quá nhớ nhung.”
Tiêu đội: “…”
Đường đội: “…”
Diệp đội: “…”
Lâm đội: “…”
– đừng quá nhớ mong anh trong khoảng thời gian anh đây vắng mặt nha.
Đây là nguyên văn câu mà Lưu Xuyên nói, lực sát thương sánh ngang bom nguyên tử.
Lưu Xuyên không hổ là người gây thù hận mạnh nhất giới chuyên nghiệp, Tần Dạ vừa gửi câu này đã trực tiếp kéo một đống đội trưởng các đội mạnh trồi lên, mười mấy đội trưởng cùng nhau xếp hàng spam ba chấm.
Ai thèm nhớ nhà ngươi chứ tên khốn!!!
Đây chính là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Tần Dạ câu được mười mấy đội trưởng cùng một lúc, cảm thấy rất hài lòng, tắt thông báo từ group QQ rồi khoái trá đi ngủ.
Còn Lưu Xuyên khi đó đã ngủ say, lại mơ thấy mình bị một đám người phi dao đuổi giết…
***
Đảo mắt đã đến thứ bảy, ngày mùng 6 tháng Chín chính là ngày Võ Lâm mở server mới.
Lưu Xuyên ăn trưa xong thì lập tức lượn tới quán internet Thanh Hoa gần trường, vừa định tới quầy lễ tân lấy máy thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên: “Hê lô, phòng lớn tầng hai còn máy không? Cho anh hai máy!”
– Lý Tưởng, thậm chí còn kéo theo cả Ngô Trạch Văn!
Lưu Xuyên nghiêng người né vào khúc ngoặt, tránh đụng mặt trực tiếp với hai người họ.
Hai người đưa chứng minh thư xong thì đi tới sảnh phía Đông ngồi xuống, Lưu Xuyên đang định đi ra thì lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc khác.
“Xin chào, phòng tầng bốn còn máy không?”
– thế mà lại là hai cô gái Giang Tuyết và Chu Hiểu Vi, hai người chạy tới quán net online, đừng bảo cũng ngóng server mới nha?
Lưu Xuyên đợi hai cô gái lên tầng mới đi ra từ góc rẽ.
Không muốn đụng mặt bọn Lý Tưởng, Lưu Xuyên dứt khoát thuê máy tầng ba.
Dọc đường đi, có rất nhiều người mở giao diện quen thuộc trên máy tính, trò chơi Võ Lâm này hot đến mức khiến người ta phải sợ hãi mà than, trong quán net có tới 70% số máy tính đang mở giao diện Võ Lâm, hơn nữa phần lớn trong đó đều đang chờ server mới.
Lưu Xuyên ngồi vào một góc khuất, mở máy vào trang chủ của nhà phát hành Võ Lâm.
Tính năng bảo mật của game này khá hoàn thiện, phải đi qua hai lần bảo vệ gồm điện thoại và e-mail, mỗi tài khoản khi đăng ký đều phải điền mã nghiệm chứng được gửi tới điện thoại bằng tin nhắn, giống với kiểu mã OTP khi thanh toán chi trả các khoản tiền, nhờ đó mà giảm thiểu tối đa rủi ro bị đánh cắp tài khoản.
Lưu Xuyên nhanh chóng đăng ký tài khoản, xác nhận trên cả điện thoại và hòm thư, sau đó mới mở client game lên.
Trước đây hắn đã từng chơi quá nhiều acc phụ, giờ không nhớ được nữa, lần này nhất định phải dùng tên gì đó dễ nhớ một chút!
Đặt tên gì bây giờ?
Lưu Xuyên cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười nhanh chóng gõ ra bốn chữ.
***
Hôm nay là ngày ra mắt server mới, Lý Tưởng vốn định gọi đám anh em phòng 301 cùng đi, đáng tiếc là hai thằng bạn kịch liệt tỏ vẻ không muốn cày acc từ level 1 thêm lần nữa, còn Lưu Xuyên… khi ngủ dậy vào giữa trưa thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu rồi.
Cuối cùng Lý Tưởng đành phải tha Ngô Trạch Văn tới, thuận tiện ở bên cạnh giúp đỡ tay mơ lần đầu chơi game online này.
Nửa tiếng nữa sẽ cập nhật xong, Lý Tưởng mở client game chờ đếm ngược mở server, bộ dạng xoa xoa tay như đang cằn nhằn tại sao nửa tiếng quá dài. Trong khi đó Ngô Trạch Văn lại rất bình tĩnh, mở trang web của nhà phát hành nghiêm túc đọc thông tin.
Lý Tưởng nghiêng đầu thì thấy cậu đang mở tab của môn phái Ngũ Độc, xem xét giới thiệu về các lưu phái một cách cẩn thận.
Cậu trai đeo kính nhã nhặn, dù là khi đọc web game cũng chăm chú như chuyên gia đang đọc sách lịch sử…
Ngũ Độc Giáo là một tổ chức thần bí ở Nam Cương, đệ tử môn phái khoác trên mình trang phục đậm chất Miêu Cương, đeo trang sức bằng bạc tinh xảo, nữ đệ tử thì dáng người xinh đẹp, nam đệ tử thì quỷ dị khó lường, lợi dụng kỳ thuật Miêu Cương để tung hoành giang hồ, là một trong những môn phái nổi danh nhất trong tám môn phái chốn Võ Lâm.
Nhiều năm trước Ngũ Độc Giáo xảy ra nội chiến, phân hóa thành ba loại lưu phái khác nhau –
Lưu phái Bổ thiên: Yêu hòa bình, sử dụng Nữ Oa Bổ thiên thuật để trị bệnh cứu người, am hiểu buff đa mục tiêu và gây ra debuff lan, là vú em không thể thiếu của bất cứ team nào.
Lưu phái Trường tiên: Lấy roi độc đặc chế của Miêu Cương làm vũ khí, roi độc có thể thoải mái co lại giãn ra, cuốn lấy đối thủ kéo về gần hoặc ném ra xa thoải mái để tạo hiệu ứng khống chế di chuyển, là chức nghiệp có khả năng khống chế và gây damage từ xa cực kỳ mạnh mẽ.
Lưu phái Cổ trùng: Vũ khí là trùng độc, dùng máu tươi của bản thân để nuôi cổ trùng đồng thời sử dụng Cổ thuật để triệu hồi cổ thú hiệp trợ chủ nhân tác chiến, thủ đoạn ác liệt, sát thương kèm theo hiệu ứng trúng độc. Mỗi loại cổ thú đều có kỹ năng khác nhau, xét về thực lực thì Miêu Cương Cổ sư có thể coi là toàn diện hơn cả.
Giải thích đơn giản thì Ngũ Độc Bổ thiên là buff đoàn, Ngũ Độc Trường tiên là khống chế tầm xa còn Ngũ Độc Cổ trùng là pháp sư triệu hồi gọi pet.
Phần lớn người mới chơi sẽ lựa chọn lưu phái nào có thao tác đơn giản một chút, rất ít người sẽ lựa chọn Ngũ Độc lưu phái Cổ trùng hay Đường Môn lưu phái Khôi lỗi nên Lý Tưởng mới cảm giác rất bất ngờ – tại sao Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn ngay từ đầu đã dám chọn cái thứ lưu phái khó nhằn như vậy?
Ngô Trạch Văn cảm nhận có người đang nhìn bên cạnh, quay đầu hỏi: “Lý Tưởng, trước cậu có nói Ngũ Độc Cổ trùng và Đường Môn Khôi lỗi đều là lưu phái chơi theo kiểu pháp sư triệu hồi trong các game khác phải không?”
Lý Tưởng gật đầu: “Đúng rồi!”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc: “Vậy hai lưu phái này khác nhau ở đâu?”
Lý Tưởng đáp: “Đường Môn thì gọi con rối bày trận, việc gọi ra đồng thời nhiều con rối phụ thuộc vào việc người chơi có thể khống chế được bao nhiêu. Còn mỗi loại thú mà Ngũ Độc gọi ra có kỹ năng khác nhau, hơn nữa mỗi lần chỉ được gọi ra một loại!”
Thực ra nghe tên cũng có thể hiểu được, Đường Môn vốn am hiểu thuật dùng cơ quan, có thể đồng thời gọi ra rất nhiều con rối khống chế quân địch. Còn Ngũ Độc am hiểu thuật dùng cổ, vì cổ thú lớn nhờ vào máu tươi của chính chủ nhân, nên mỗi lần chỉ dùng được một loại cũng là điều dễ hiểu.
Cả hai đều là chức nghiệp triệu hồi nhưng hình thức thao tác lại khác nhau. Đường Môn chú trọng vào việc khống chế nhiều con rối cùng một lúc còn Ngũ Độc tập trung vào việc hoán đổi các loại thú với nhau, cả hai đều đòi hỏi tốc độ tay cực cao.
Tuy Ngô Trạch Văn chưa từng chơi game online, nhưng nghe Lý Tưởng giải thích như vậy thì nhanh chóng hiểu rõ.
Lý Tưởng tiếp tục nói: “Vì hai lưu phái này đòi hỏi phải phân tâm khống chế con rối và cổ thú của mình, một lúc làm hai việc sẽ rất khó để thành thạo, cậu định chơi lưu phái này thật đó hả?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Ừ, thú vị mà.”
Lý Tưởng: “…”
Nghe thấy chưa? Người khác cảm thấy cực khó thì Ngô Trạch Văn sẽ thấy thú vị! Quả nhiên là tư duy của học bá…
Có điều vẻ mặt của cậu vẫn bình tĩnh như cũ, khiến cho Lý Tưởng liên tục hoài nghi liệu người này rốt cuộc là nghe hiểu hay nghe không hiểu nữa…
Nam sinh đeo kính bên cạnh vẫn chăm chú tập trung đọc hướng dẫn trên web, nhanh chóng lướt qua topic tinh hoa trên forum, còn copy những điều cần lưu ý paste vào trong một file word… chuyên nghiệp như ghi bút ký.
Xem ra cậu thực sự thích môn phái Ngũ Độc này, Lý Tưởng cũng không nhẫn tâm tổn thương cậu nữa, do dự một chút mới mở miệng nói: “Trạch Văn, hay là đợi tẹo nữa vào game cậu lập acc nữ đi.”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc quay đầu nhìn cậu ta: “Tạo nhân vật nữ?”
Lý Tưởng gật đầu: “Ừa, trong game tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng lắm, dùng acc nữ trong game sẽ dễ chơi hơn nhiều, chưa kể tạo hình của nữ Ngũ Độc đẹp hết sảy luôn, dáng người nóng bỏng chảy máu mũi á, sẽ có nhiều người tình nguyện gánh cậu khi đi đánh phụ bản gì đó.”
Dù sao Ngô Trạch Văn cũng chưa từng chơi game online, nghe Lý Tưởng nói acc nữ sẽ dễ chơi trong game hơn, dễ tổ đội hơn thì gật đầu nói: “Được.”
Lý Tưởng chột dạ nhìn qua chỗ khác.
Thực ra cậu ta bảo Ngô Trạch Văn tạo nhân vật nữ chủ yếu không phải để dễ tổ đội, mà đề phòng chơi cùi quá bị người ta chửi.
Trong game người ta khá khoan dung với con gái, một em gái phạm sai lầm khi đang trong phụ bản cũng sẽ rất ít khi bị đồng đội mắng, thậm chí có rất nhiều cao thủ tình nguyện gánh em gái gà mờ đi đánh phụ bản.
Nhưng nếu là nam thì khác, đàn ông đàn ang chạy loạn trong phụ bản khiến cả đội chết sạch chắc chắn sẽ bị cả đám lườm trắng mắt.
Ngô Trạch Văn là tay mới, đã mới lại còn chơi đúng cái thể loại khó ăn nhất là pháp sư triệu hồi Ngũ Độc, nghĩ cũng biết sau này khi tổ đội đi phụ bản hay đấu trường, đảm bảo Ngô Trạch Văn sẽ bị đám cùng team mắng cho máu chó đầy đầu…
Lý Tưởng bảo Ngô Trạch Văn tạo nhân vật nữ thực ra chỉ là vì: Nể mặt con gái sẽ không bị người ta mắng cho thê thảm = =
Có điều Ngô Trạch Văn chỉ biết vùi đầu tính toán công thức toán học, giờ chơi acc nữ… nhỡ đâu lại thu hút bướm ong thì làm sao bây giờ?
Lý Tưởng quyết định, từ giờ trở đi sẽ làm cận vệ của Ngô Trạch Văn, đưa tên mới chơi này cùng nhau làm nhiệm vụ thăng cấp. Nhỡ đâu gặp phải thính thì bóp chết luôn từ trong trứng nước, đánh cho thằng kia răng rơi đầy đất, xách dép tự cút mới thôi!
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch ngắn
Tác giả: Xuyên đội, phỏng vấn một chút! Vệ sĩ ngồi bên cạnh Trạch Văn nói sẽ đánh cậu răng rơi đầy đất, cậu có thấy áp lực không?
Lưu Xuyên: Ha ha…
Lý Tưởng: Ha ha là ý gì hả?! Khinh tôi à? Tới đây đánh nhau coi!
Lý Tưởng xông lên phía trước, bị Xuyên thần giết chết bằng một chiêu, khóc ròng chạy biến.
Ngô Trạch Văn [nghi hoặc nhìn theo hướng Lý Tưởng bỏ chạy]: Cậu ta sao vậy?
Lưu Xuyên [mỉm cười]: Cậu ta đang đau khổ trong lòng, cần yên lặng một mình, chúng ta đừng nên quấy rầy.
Lý Tưởng: …
Lưu Xuyên [cười tủm tỉm]: Đi thôi, tôi đưa cậu đi cày cấp.
Ngô Trạch Văn gật đầu, ngoan ngoãn đi cùng Lưu Xuyên.
Lý Tưởng: … T_T
Khổng Tử nói: “Quân tử cửu tư: Thị tư minh, thính tư thông, sắc tư ôn, mạo tư cung, ngôn tư trung, sự tư kính, nghi tư vấn, phẫn tư nan, kiến đắc tư nghĩa”. Nghĩa là người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ cho phân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độ giữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín, làm việc cho nghiêm cẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽ làm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.
Sự tư kính, Nghi tư vấn: Trong công việc thì phải có tinh thần trách nhiệm. Khi có vấn đề nào đó chưa hiểu thì nhất định phải tìm hiểu, tìm ra được đáp án chính xác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận