\
Không ai ngờ được một trận thăng cấp ở chiến giới thứ Nhất vậy mà lại có sự góp mặt của nhiều đội trưởng đại thần như thế.
Đường Ngự Phong làm việc luôn tập trung, nếu hắn đã đích thân ngồi chỉ huy thì chắc chắn sẽ không nương tay với Lưu Xuyên, dù cho có là trận thăng cấp đầu tiên thì hắn vẫn sẽ nghiêm túc đánh như một trận chuyên nghiệp.
Sau khi phái mấy người mới điều tra ba đường, Đường Ngự Phong nhanh chóng xác định vị trí của đám Lưu Xuyên, lập tức ra dấu tập hợp trên bản đồ.
Để tránh việc khi chỉ huy đoàn chiến căng thẳng không kịp mở miệng nói chuyện, cũng để tiện cho những người chơi không có mic, đấu trường có thiết lập “chức năng ra dấu”, người chơi có thể di chuột tới một vị trí trong mini map, hệ thống sẽ phát ra tiếng cảnh báo và khiến dấu hiệu phát sáng để đồng đội có thể nhìn thấy trước – ví dụ như dấu màu đỏ có nghĩa là “có địch ở đây”, màu vàng là “ở đây nguy hiểm, mau lùi lại”, màu xanh lam là “tập hợp đội ngũ”, còn màu đen là “vị trí đồng đội tử vong” v.v. Những người thi đấu nhiều sẽ nắm vững những ký hiệu này.
Đường Ngự Phong trực tiếp ra dấu màu xanh tại đường dưới, đồng đội hiểu ý lập tức đi xuống dưới tập hợp.
Lưu Xuyên bên này cũng vừa lúc ở đường dưới chuẩn bị mở giao tranh, hai bên đều biết đối thủ mình lợi hại, vì vậy hành động cực kỳ cẩn thận, dưới cục diện giằng co như thế này, chỉ khi thắng một pha giao tranh tổng thì mới dám đánh cờ, nếu không thì cũng chẳng ai dám ra tay trước, tránh cảnh bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.
Đội viên hai bên có mặt, bắt đầu thả đèn Khổng Minh, tầm nhìn đường dưới không còn bị hạn chế, đoàn chiến cực kỳ căng thẳng!
Đội bên Thịnh Đường có cách bố trí rất toàn diện vì là đội cố định của bang, bọn họ xếp theo đúng đội hình chủ lực của đội tuyển Thịnh Đường bao gồm ba Đường Môn dmg tầm xa + Thiếu Lâm hàng trước + Tiêu Dao khống chế + Nga Mi Cầm buff, Thịnh Đường được mệnh danh là “đội tuyển chơi diều”, khá nhiều dmg tầm xa, Đường Ngự Phong đang thao tác tài khoản Cung tiễn của hội trưởng Đường Vô Tình, Trần Tuấn Phi thì cầm nick Đường Môn Ám khí của hội phó.
Đối diện có ba Đường Môn thật sự khiến người ta rất đau đầu, Đường Môn có thể ẩn thân, hơn nữa phạm vi công kích còn lớn, Đường Ngự Phong đứng ở phía xa có thể đánh bọn họ mà bọn họ lại không thể với tới Đường Ngự Phong. Kết quả là Đường đội thì vẫn cấu máu bằng cung tiễn, buff Tiểu Dư bên Lưu Xuyên phải liều mạng hồi máu cho mọi người, kéo máu cực kỳ mệt mỏi.
Lại một chiêu Vũ tiễn lưu tinh bay tới, Ngô Trạch Văn muốn trốn sang bên cạnh, ai dè Đoạt mệnh tiễn của Đường Ngự Phong lại nhắm thẳng vào vị trí cậu định trốn, nhìn không khác nào Ngô Trạch Văn chủ động đứng vào tầm tên!
Ngô Trạch Văn bị bắn chết: “…”
Tiểu Dư thấy Trạch Văn mất máu quá nhanh, luống cuống tay chân muốn chạy tới kéo máu, ai ngờ chưa kịp đi lên thì Trần Tuấn Phi lại bồi thêm một combo ám khí Bạo vũ lê hoa châm, sát thương lan gấp ba lần, mọi người trúng phải mất máu nhanh như rong huyết, đừng nói là kéo máu cho đồng đội, ngay chính bản thân mình Tiểu Dư cũng không lo được.
Tuyển thủ Đường Môn ẩn thân bên cạnh Trần Tuấn Phi lập tức dồn tiếp Bạo vũ lê hoa, Trần Tuấn Phi nhanh tay nhanh mắt lại giăng lưới, Đường Ngự Phong bồi thêm Vũ tiễn lưu tinh – ám khí dồn dập giội từ trên đầu xuống như một tấm lưới bạc khổng lồ, lại thêm mưa tên dày đặc, ba chiêu đa mục tiêu chồng lên nhau, phối hợp ăn ý gần như cùng một lúc, bên Lưu Xuyên cứ thế trực tiếp bị quét sạch.
– [Đường Vô Tình] kích sát [Mê Vụ Chiểu Trạch]!
– [Đường Vô Tình] kích sát [Ngư Nhi Thủy Trung Du]!
– [Đường Tâm] kích sát [Đại Sư Có Lý Tưởng]!
– [Đường Tâm] kích sát [Thanh Phong Đạo Trưởng]!
– [Đường Bất Lý] kích sát [Thiên Không]!
– [Đường Bất Lý] kích sát [Lưu Danh Bách Thế]!
– đoàn diệt!
Mọi người nhìn hai chữ “Đoàn diệt” hiện lên giữa màn hình xám ngắn mà nhất thời có chút 囧.
Mấy người bọn họ theo Lưu Xuyên đã thắng chín trận liên tiếp, trong đó có ba trận đối thủ thấy Lưu Xuyên là trực tiếp đầu hàng, cảm giác thần chắn giết thần, phật chắn giết phật phê không thể tả, mấy người mới càng đánh càng hăng, còn nghĩ có thể bay thẳng lên chiến giới thứ Hai, ai ngờ vào đúng trận thăng cấp đã diệt đoàn.
Đặc biệt là Ngô Trạch Văn, bị Đường đội dứt điểm hai lần, trong lòng rất khó chịu, cậu mở miệng nói: “Tôi vốn định tránh, không ngờ anh ta lại nhắm Đoạt mệnh tiễn vào đúng hướng đó…”
Lưu Xuyên cười nói: “Là vì cậu ta đoán được vị trí cậu muốn tới, ý thức phán đoán của cao thủ đó, cảm nhận được rồi ha?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Ừ, đúng là rất lợi hại.”
Trên thực tế, Đường Ngự Phong không phải người phán đoán giỏi nhất, tuyển thủ dự đoán giỏi nhất liên minh phải là Tiêu Tư Kính, khi đánh với Tiêu đội luôn có cảm giác thấp thỏm, hắn luôn có thể dự đoán bước tiếp theo của đối thủ, thật sự rất đau đầu.
Ngô Trạch Văn là người mới, chưa trải nghiệm huấn luyện chuyên nghiệp, chênh lệch với những cao thủ này vẫn còn quá lớn, Đường đội có thể dự đoán cách di chuyển của cậu dễ như trở bàn tay.
Trạch Văn bị bắn chết hai lần liên tiếp, Lưu Xuyên nhân lúc đếm số chờ sống lại mà gõ chữ vào chat tổng: “Tiểu Đường, bắt nạt Ngũ Độc nhà tôi thế mà coi được hả?”
Đường Ngự Phong gửi lại một icon: “= =”
Lưu Xuyên nói: “Sao không đánh tôi đây này?”
Đường Ngự Phong lại tiếp tục gõ mắt hai mí, kèm thêm một câu: “Anh cáo lắm.”
Lưu Xuyên tủm tỉm nói: “Quá khen quá khen!”
Sau đó hắn lại hỏi: “Bên đó toàn tuyển thủ chuyên nghiệp luôn hả? Là người trong trại huấn luyện của Thịnh Đường phải không?”
Mấy người mới lập tức xông ra: “Chào Xuyên thần! Em là người mới nè!”
“Chào đại thần!”
Lưu Xuyên nói: “Nè mấy cậu, bọn tôi đang trong trận thăng cấp đó, nhường tí chút được hông?”
Đường Ngự Phong: “= =”
Trần Tuấn Phi cười nói: “Xuyên thần đừng đùa, anh mà phải nhờ bọn tôi nhường à? Không bị anh treo lên đánh chúng tôi đã thấy phúc đức lắm rồi.”
Lưu Xuyên: “…”
Trần loa phường kia chém gió phải nhìn tình hình chứ, giờ thằng nào đang mốc mồm đếm số đây? Rõ ràng bên bị treo lên đánh là bọn này ô kê!
Nếu solo chắc chắn Lưu Xuyên không sợ Đường Ngự Phong, vấn đề là hiện tại Trạch Văn, Lý Tưởng và Tiểu Dư trong đội vẫn chỉ là newbie thuần túy, trình độ kém tuyển thủ chuyên nghiệp mười vạn tám ngàn dặm, chưa kể Tứ Lam không tiện ra tay, chẳng khác nào bọn họ phải 5v6 với Thịnh Đường. Đối diện thì toàn tuyển thủ chuyên nghiệp, Tiểu Đường đích thân dẫn đội, lấy đâu ra cơ hội thắng?
Có điều cũng không sao, dù trận này thua thì đám người mới cũng học hỏi được nhiều, có ích hơn hẳn việc đánh nhau bừa phứa với mấy đội toàn newbie.
Mấy người hồi sinh xong lại bắt đầu từ đầu, chắc chắn cờ đường dưới đã bị Thịnh Đường chiếm được, dưới sự chỉ huy của Lưu Xuyên, mọi người tiếp tục đi lên đường trên.
Đường trên là nơi cờ xanh sẽ xuất hiện, hai bên vừa thấy nhau đã lập tức mở giao tranh!
Nay bọn họ đã thật sự trải nghiệm đầy đủ sự đáng ghét trong lối chơi thả diều của đội tuyển Thịnh Đường, vì phạm vi tấn công của Đường Ngự Phong rất lớn nên hắn luôn nấp ở xa xa để bắn tên, thật sự phiền phát điên, lại thêm có buff bảo vệ nên muốn dứt điểm hắn là chuyện quá khó, hậu quả của việc không giết được là gì, bên Lưu Xuyên không đánh được tới Thịnh Đường, Đường Ngự Phong thì lại vẫn cấu máu bào mòn bọn họ dựa vào lợi thế tầm đánh…
Đồng đội vẫn đang mất máu, Cá con thật sự phải cố hết sức, buff không lại được, cứ thế trở thành vòng tuần hoàn ác tính, bọn họ chỉ đành chấp nhận số phận bị Thịnh Đường thả diều…
Ngô Trạch Văn bị Đường đội hạ gục lần thứ ba, không còn sự sửng sốt và buồn bực như hai lần đầu, đến lần này cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, im lặng đếm số chờ hồi sinh. Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi: “Lưu Xuyên, phải đối phó kiểu gì với loại đội tuyển có quá nhiều dmg tầm xa thế này? Bọn họ thì vẫn cấu rỉa từ xa, chúng ta còn chưa kịp đuổi tới đã bị đánh cho thấp máu rồi, vốn không có phần thắng.”
Rõ ràng Trạch Văn đang rất khiêm tốn hỏi đội trưởng.
Lưu Xuyên thì cảm thấy rất mừng, hắn rất thích cái tính thua không nản chí mà còn cẩn thận nghiên cứu, tập trung phân tích này của Trạch Văn, một tuyển thủ như vậy dù sau này gặp bao nhiêu khó khăn đi nữa cũng không phải lo chuyện tâm lý sụp đổ. Tố chất tâm lý của Trạch Văn quá tốt.
Lưu Xuyên khẽ cười, giải thích: “Lúc này chúng ta cần đến Tần Dạ hoặc Từ Sách.”
Ngô Trạch Văn lập tức hiểu ra: “Tức là cần thích khách sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy. Đây chính là tầm quan trọng của việc có một thích khách trong đội, khi gặp phải một tuyển thủ dmg hoặc buff chủ lực khiến chúng ta đau đầu, không thể tập trung dứt điểm thì phải có một thích khách xông thẳng vào đội hình bên địch, chia tách bọn họ ra. Nếu có Tần Dạ hoặc Từ Sách thì hai người đó còn có thể lợi dụng kỹ năng tăng tốc để đuổi theo quấy nhiễu Đường Ngự Phong. Đường Ngự Phong chỉ cần bị người ta tiến lại gần quấy rối thì sẽ không thể thoải mái tấn công chúng ta từ xa nữa.”
Mấy con gà đến giờ mới hiểu, nhất là Lý Tưởng, bỗng nhiên cậu nhớ Tần Dạ đến phát điên.
Tần Dạ chính là thích khách mạnh nhất liên minh, cậu đã từng xem rất nhiều trận đấu của Tần Dạ, mỗi khi gặp phải thế trận giằng co kiểu này, Tần Dạ sẽ luôn quyết đoán xông thẳng vào giữa đội hình đối phương, đôi khi còn đổi mạng mình để có thể dứt điểm được vị trí quan trọng của đối thủ…
Trước đây khi Trường An đấu với Thịnh Đường, cũng chính là Tần Dạ mạnh mẽ dùng mạng đổi mạng, hi sinh bản thân để hạ gục Đường Ngự Phong.
Đường Ngự Phong vừa chết, lối chơi thả diều của Thịnh Đường lập tức mất tác dụng, cục diện 5v5 đương nhiên sẽ có phần thắng… Tuy trận đó cuối cùng Trường An vẫn thua nhưng là vì ngay thời điểm quan trọng thì Dương Kiếm và Hứa Hân Nhiên phối hợp có vấn đề, Tần Dạ đã làm tròn trách nhiệm của anh rồi.
Nếu có Tần Dạ ở đây, gặp cục diện thế này, bọn họ sẽ không bất lực như vậy phải không?
Dù sao Lưu Xuyên cũng chẳng phải vạn năng, thực ra hắn có khá nhiều khắc tinh trong liên minh, trước đây đội tuyển Hoa Hạ thắng được cũng phải nhờ vào sự phối hợp của cả đội. Lưu Xuyên không thể solo hết những người đối diện, hắn làm đội trưởng, chỉ có thể quyết định chiến thuật vào những thời điểm quan trọng, quan trọng vẫn là đồng đội chấp hành và phối hợp ăn ý với nhau.
Hôm nay đội hình của bọn họ thiếu thích khách, gặp đội hình chơi diều thật sự không đánh nổi.
Hình ảnh Tần Dạ ngồi uống coca một mình trong phòng cách âm bỗng lóe lên trong đầu Lý Tưởng, cảm giác đau đớn chưa từng xuất hiện bỗng nhói lên trong tim, cậu thương người kia, rõ ràng trình độ bản thân đứng đầu nhưng lại tự trói buộc mỏi mòn ở một nơi lạnh lẽo không có tình người như Trường An lâu đến như vậy…
Lý Tưởng bỗng mở miệng nói: “Lưu Xuyên, nếu chúng ta thiếu thích khách, hay là kéo Tần Dạ qua đây!”
Tất cả mọi người bỗng ngẩn ra, đang thảo luận chiến thuật nên Lưu Xuyên mới nhắc tới mấy tuyển thủ thích khách như Tần Dạ và Từ Sách, ai dè Lý Tưởng bỗng thốt ra một câu như vậy, cả đám thật sự không theo kịp suy nghĩ của cậu ta.
Lưu Xuyên trầm mặc một lát mới nói: “Đâu ra dễ thế, hợp đồng của Tần Dạ với Trường An vẫn còn hiệu lực, cậu muốn cậu ấy phá hợp đồng sao?”
Lam Vị Nhiên cũng nói: “Đang trong mùa giải tuyển thủ sẽ không được phép chuyển nhượng, quy định của liên minh rất nghiêm ngặt, bắt đầu giải là phải báo danh sách lên, không dễ để sửa đổi đâu. Muốn đổi sang đội tuyển mới thì chỉ có thể đợi đến mùa chuyển nhượng vào kỳ nghỉ thi đấu sau mùa giải mà thôi.”
Lý Tưởng gãi đầu: “Phiền thế…”
Lưu Xuyên cười nói: “Thế cậu nghĩ sao? Tưởng kéo cậu ta là kéo được luôn à? Đợi mùa giải này kết thúc đi, giao nhiệm vụ lôi kéo cậu ta cho cậu đấy.”
Lý Tưởng lập tức phấn khởi: “Được, tôi chắc chắn sẽ kéo anh ấy tới đây bằng mọi cách!”
Tần Dạ đang ngồi trong phòng huấn luyện của đội tuyển Trường An bỗng hắt hơi một cái.
Vì đoàn diệt hai lần liên tục, cờ xanh đường trên cũng bị Thịnh Đường cướp mất.
Pha giao tranh tổng thứ ba được mở ra tại đường giữa, bọn họ vẫn bị Thịnh Đường cho ăn hành như trước, đã vậy Ngô Trạch Văn vẫn là người lên bảng đầu tiên.
Cũng chẳng phải Đường Ngự Phong nhắm vào Ngô Trạch Văn, hắn vốn muốn bắn chết Lưu Xuyên nhưng Ngô Trạch Văn lại cứ lắc lư qua lại bên cạnh Lưu Xuyên, hắn nhận ra bắn chết con gà này đơn giản hơn so với bắn chết đại sư huynh nhiều, vậy nên Đường đội cứ thế lạnh lùng bắn chết Ngô Trạch Văn ba lần.
Ngô Trạch Văn đành yên lặng quay về đếm số.
Hôm nay Lưu Xuyên cố ý nhường mạng, giúp cậu đạt được thành tựu siêu thần, mà lúc này sau khi bị Đường đội giết ba lần, cậu đã biến thành siêu quỷ.
Từ siêu thần đến siêu quỷ chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Ngô Trạch Văn bỗng cảm thấy kích thích như đi xe qua đèo.
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn im lặng bò lên ở điểm hồi sinh, không nhịn được mà cười nói: “Đừng nóng vội, sau này tôi kéo cậu đi báo thù.”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, coi như tận mắt chứng kiến cao thủ.”
Lưu Xuyên “ừ” một tiếng, nói: “Mọi người cũng đừng để bụng, thua trận thăng cấp này cũng được, có khi dù Tứ Lam ra tay chúng ta cũng không thể thắng. Tất cả thành viên bên kia đều là tuyển thủ chuyên nghiệp của đội tuyển Thịnh Đường, mọi người cũng nên ý thức được rõ ràng bản thân và tuyển thủ chuyên nghiệp vẫn có chút chênh lệch trình độ. Có điều cũng đừng lo lắng, mọi người đều có năng khiếu, cứ từ từ huấn luyện thì khoảng cách sẽ thu hẹp lại, rồi đến một ngày sẽ vượt qua bọn họ.”
Lưu Xuyên rất biết cách cổ vũ người khác, mấy con gà được đội trưởng khuyến khích nên dù đánh thua vẫn thấy thu hoạch được nhiều. Ít nhất thì bọn họ đã được chiêm ngưỡng cái gọi là đội tuyển chơi diều mạnh nhất liên minh, sau này bọn họ sẽ còn phải đấu với nhiều đội tuyển phong cách khác nhau, ngày hôm nay chỉ là lần đầu trải nghiệm, chẳng việc gì phải nản lòng vì thua.
Đám Lưu Xuyên không lấy được nổi dù chỉ một lá cờ, chuỗi thắng bị gián đoạn, tất nhiên không thể lên được chiến giới thứ Hai một cách thuận lợi, phải đánh thêm vài trận nữa.
Mọi người vừa định rời phòng thì Trần Tuấn Phi lại gõ trong chat tổng: “Xuyên thần, Tiêu Dao trong đội anh là cao thủ nào đó?”
Lưu Xuyên nói: “Một con gà thôi.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Trần Tuấn Phi cười nói: “Đâu ra? Chẳng nhẽ là cao nhân lánh đời không muốn bọn tôi nhận ra nên không ra tay sao?”
Lưu Xuyên gửi lại icon mỉm cười: “Đoán xem? : )”
Sau đó dứt khoát rời khỏi phòng.
Trần Tuấn Phi cố sức gãi đầu vẫn đoán không ra, có điều cậu có cảm giác Tiêu Dao này chắc chắn là cao thủ.
Trần loa phường quả nhiên là đài phát thanh của liên minh, tốc độ truyền tin nhanh khỏi bàn, sau trận thăng cấp, cậu ta liền mở group QQ của đám tuyển thủ chuyên nghiệp lên, cài font cỡ lớn gõ một dòng to tổ bố: “Tin hot tin hot! Xuyên thần mang theo vài người đồng đội tiến vào đấu trường, đây chính là đồng đội của anh ta.”
Các đội trưởng lặn trong group trồi lên nhìn ảnh cap màn hình Trần Tuấn Phi gửi, ngoại trừ những ID đã rất quen mắt bị lộ lần trước thì có thêm một Tiêu Dao tên Thiên Không.
Diệp Thần Hi xông ra hỏi : “Tiêu Dao này là ai?”
Trần Tuấn Phi nói: “Không biết luôn Diệp đội ơi, tôi không đấu với người này, Lưu Xuyên nói đó là gà.”
“Gà?” Diệp Thần Hi không nhịn được mà nhíu mày, đêm qua hắn lại mơ thấy sư phụ, vì vậy cả ngày hôm nay tâm trạng rất xấu, ngay cả nhìn thấy biểu tượng môn phái của Tiêu Dao cũng khó chịu.
Tiêu Tư Kính thì quyết đoán hơn, trực tiếp gọi hồn Lưu Xuyên: “@Hải Nạp Bách Xuyên ra đây.”
Lưu Xuyên bị gọi lên, vô tội hỏi: “Tìm tôi làm gì thế?”
Tiêu Tư Kính hỏi: “Tổ đội xong rồi đấy à?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Ừa, đội hình xịn hù chết anh em. Túm quần là sau này anh đây sẽ bao thầu hết cúp, mấy chú em cứ từ từ nói chuyện, anh đi đánh đấu trường đã : )”
Mọi người: “…”
Trần Tuấn Phi nói: “Đm! Không thể chịu nổi!”
Lộc Tường cũng vọt ra: “Sư phụ đừng đi vội! Tiêu Dao này là ai thế? Đội của sư phụ có mấy người?”
Lưu Xuyên đã chạy mất hút từ lúc nào.
Cả đám buồn bực hộc máu.
Trần Tuấn Phi đề nghị: “500 anh em, dù sao hiện tại chúng ta cũng phải bận thi đấu, không để ý ai kia được. Nhưng mấy cậu nhóc trong trại huấn luyện rảnh mà, bình thường huấn luyện cũng không có gì để làm, hay là bảo mọi người lập đội vào game săn Xuyên thần đi? Nào nào nào, ai muốn phang Lưu Xuyên thì vào đội!”
“…”
Mấy chục người mới lập tức ngoi lên group, một đám người trong trại huấn luyện mở group thảo luận cực kỳ náo nhiệt, ý muốn mở clone vào đấu trường tìm Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên nhìn tin nhắn trong group mà không nhịn được cười.
Cái tên Trần loa phường này, lúc nào cái mồm cũng đi trước cái đầu – cậu làm thế này có khác gì dâng cho tôi một đoàn huấn luyện xa hoa miễn phí chứ?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận