Đúng là Trần Tuấn Phi hoàn toàn không nghĩ đến vụ này, thân là một động vật đơn bào, cậu ta đơn giản chỉ nghĩ “Xuyên thần rất gợi đòn, anh em mình lập team đi bón hành cho anh ta” mà thôi. Vì vậy dưới sự kêu gọi của đội phó Trần, rất nhiều người mới trong trại huấn luyện của các đội tuyển đã ngoi lên tự lập group riêng, không ít tên tò mò về huyền thoại Xuyên thần, “Đường Môn Khôi lỗi mạnh nhất liên minh”, ai nấy đều xoa tay dựa theo bố trí chức nghiệp, tìm người quen để lập ra tròn mười đội nhỏ, sau đó cả đám liền mở clone tiến vào chiến giới thứ Nhất trong đấu trường.
– săn Lưu Xuyên!
Đây chính là mục đích của đám người mới.
Bình thường trong trại huấn luyện bọn họ hoàn toàn không có cơ hội đấu với đại thần, lúc này lại có thể dùng clone cho đồng đội của Lưu Xuyên ăn hành, nghĩ thôi cũng thấy phê pha rồi.
Chỉ tiếc hệ thống ghép trận của đấu trường hoạt động ngẫu nhiên, sau khi tiến vào chiến giới thứ Nhất, clone của bọn họ đều là nick mới với 0% tỉ lệ thắng, vì vậy ghép trận mấy lần cũng không gặp được Lưu Xuyên, vì lúc này đội của Lưu Xuyên đã thắng rất nhiều trận, chẳng mấy là lên tới chiến giới thứ Hai. Chính vì vậy hệ thống sẽ tìm trận dựa vào tỉ lệ thắng, nói cách khác bọn họ cũng phải thắng liên tiếp chín trận để điểm bằng được Lưu Xuyên thì mới có thể gặp hắn.
Thế là mọi người ai cũng nghiêm túc đấu võ, muốn spam điểm bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Đám newbie thật sự của chiến giới thứ Nhất rất muốn khóc!
Rốt cuộc hôm nay rank bị làm sao thế? Ghép trận random cũng có thể gặp nhiều cao thủ mạnh như vậy, đứa nào đứa nấy ăn hành khóc cay xè cả mắt, rất nhiều người còn lên diễn đàn chính thức kể khổ, kêu là chiến giới thứ Nhất chẳng hiểu đâu lòi ra một nồi cao thủ, không đánh nổi. Tất nhiên nhà phát hành sẽ không quan tâm mấy chuyện kiểu này, tuyển thủ chuyên nghiệp mở clone đều sẽ spam điểm lên chiến giới thứ Bảy nhanh nhất có thể, mấy đội nhỏ từ chiến giới thứ Bảy trở xuống đánh rank gặp phải tuyển thủ chuyên nghiệp bị hành cho thê thảm cũng chỉ có thể tự trách số nhọ mà thôi.
Có điều chiến giới thứ Nhất hôm nay là ngày có nhiều cao thủ tụ tập nhất, bình thường các đội tuyển lớn mở clone đều khá nép mình, yên lặng mở một đội đi vào đấu trường cày điểm, hôm nay dưới sự kêu gọi của Trần Tuấn Phi, rất nhiều người mới trong trại huấn luyện các đội tuyển cùng xông trận, ùn ùn kéo tới chiến giới thứ Nhất.
Một lát sau, cuối cùng cũng có người phấn khích thông báo vào trong group thảo luận: “Bọn tôi gặp được Xuyên thần rồi!”
Mấy người mới này thuộc đội tuyển Đồng Tước, bọn họ còn gửi cả ảnh chụp màn hình, quả nhiên là đội của Lưu Xuyên.
Trần Tuấn Phi phấn khích đến mức muốn huơ tay huơ chân: “Đừng có khách khí, dùng hết sức hành chết anh ta! Rape chết đi!”
Đường Ngự Phong ngồi cạnh tiếp tục làm mặt = =, vì đồ đệ này của hắn còn nhỏ tuổi nên tính tình khá hoạt bát, rất thích hùa vào với đám người mới, có thể coi như đội phó mất giá nhất liên minh. Có điều cũng chẳng sao, Đường Ngự Phong không muốn quản cậu ta, Tiểu Trần thích nghịch gì thì nghịch đó đi.
Thế là Đường Ngự Phong đứng dậy đi tìm Nhan Tử Di để bàn bạc về trận đấu tiếp theo, Trần Tuấn Phi tiếp tục ngồi ở máy tính hóng hớt mấy người mới báo cáo chiến tích trong group.
Sau khi đánh 13 trận, đám Lưu Xuyên lại tiến tới trận thăng cấp bắt buộc, kết quả là vừa tải bản đồ xong, một đống icon sửng sốt bỗng hiện ra trong chat tổng: “Xuyên thần kìa!” “Xuyên thần thật đó! Chào tiền bối!” “Chào đại thần!”
Lưu Xuyên: “…”
Đm, có để ông thăng cấp nữa không?
Lưu Xuyên bất lực nói: “Lần này là đội nào đây?”
Có người trả lời: “Tụi em là con dân Đồng Tước!”
Có người gõ chữ: “Xuyên thần, đội phó bọn em hỏi anh Tiêu Dao kia là ai?”
“Đội phó còn dặn chúng em phải cố gắng hành anh cho tốt!”
Lưu Xuyên: “…”
Nghịch đồ Lộc Tường, đủ lông đủ cánh rồi lại dám quay ra cắn ngược sư phụ à? Có điều Lưu Xuyên cũng đành chịu, dù đối diện đều là người mới ở trại huấn luyện thì bên hắn cũng không đánh lại được. Dù sao bên kia toàn tuyển thủ chuyên nghiệp được huấn luyện bài bản, Lưu Xuyên thì mang theo ba con gà đúng nghĩa, Lam Vị Nhiên thì làm bình vôi, không khác gì 5v6, không đúng, sức chiến đấu của ba con gà Trạch Văn, Lý Tưởng và Cá con chỉ bằng một tuyển thủ chuyên nghiệp đối diện, tức là 3v6, thế thì còn đánh đấm gì nữa?
Lưu Xuyên tiếp tục gõ chữ trong kênh chat tổng: “Tiểu Lộc có tới không?”
Có người nói : “Đội phó có đến, đang đứng nhìn sau lưng tụi em nè!”
Lưu Xuyên cười nói: “Chuyển lời cho đội phó mấy người, trận này nương tay cho bọn tôi qua cửa, tôi sẽ mời cậu ta một bữa hải sản.”
Lộc Tường sáng bừng hai mắt, không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Mặc kệ anh ta, tôi bao em ăn.”
Lộc Tường ngẩng đầu thì thấy ánh mắt sâu xa của Thiệu Trạch Hàng, cậu không nhịn được mà ngẩn ra: “Đội trưởng, sao anh lại tới đây?”
Thiệu Trạch Hàng nói: “Tôi vừa tắm xong, đọc tin nhắn trong group QQ nên qua trại huấn luyện xem thế nào.”
Một đám người mới căng thẳng đứng lên chào hỏi Thiệu Trạch Hàng, không như đội phó Lộc mơ màng dễ nói chuyện, Thiệu đội là một người rất nghiêm túc, tính tình lạnh lùng, không ai trong đội tuyển Đồng Tước dám làm càn trước mặt hắn.
Thiệu Trạch Hàng nhìn qua đám người mới, nói: “Ngồi hết đi, gặp Lưu Xuyên à? Tôi xem các cậu đánh.”
Mọi người vốn đang phấn chấn vui vẻ định đi hành Lưu Xuyên, ai ngờ Thiệu Trạch Hàng lại đến, mấy người mới lo lắng đến mức mồ hôi túa ra đầy tay, trong đó có một người suýt nữa còn vấp ngã.
Thiệu Trạch Hàng thấp giọng nói: “Đừng quan tâm đến tôi, cứ đánh theo lối chơi bình thường, người chỉ huy khi đánh đấu trường là ai?”
Một người mới mở miệng nói: “Là tôi.”
Thiệu Trạch Hàng liếc nhìn đối phương, hắn nhớ rõ người mới này, tên cậu ta là Chu Tân Truyền, lấy ý từ “Tân hỏa tương truyền”, là người Tô Châu Giang Tô, đồng hương với Lộc Tường. Lộc Tường rất hay chạy tới trại huấn luyện tìm cậu nhóc này tán dóc. Chu Tân Truyền chơi Nga Mi Cầm, có khả năng quan sát toàn bản đồ tốt, coi như có chút năng khiếu…
Thiệu Trạch Hàng gật đầu nói: “Vậy cứ tiếp tục chỉ huy đi.”
Chu Tân Truyền vội nói: “Vâng. Mọi người chia đường ra điều tra trước, thấy Lưu Xuyên thì lập tức ra dấu trên map.”
So với mấy người mới thấy đội trưởng là sợ mất mật, Chu Tân Truyền này ổn trọng hơn một chút, cậu ta 16 tuổi, còn chưa phát triển hết, giọng nói vẫn còn giữ chút trong trẻo của thiếu niên, khiến Thiệu Trạch Hàng không nhịn được mà nhớ lại Lộc Tường khi mới tới Đồng Tước năm đó. Tiểu Lộc Tường khi ấy cũng rất nhỏ con, cả ngày mơ mơ màng màng như thể đứt mất sợi dây thần kinh nào đó. Ai mà ngờ được thiếu niên mờ mịt năm ấy lại trở thành Thần Cái mạnh nhất liên minh chuyên nghiệp hôm nay?
Quay đầu nhìn Lộc Tường lại thấy nhóc con đang nhìn màn hình máy tính vô cùng nghiêm túc, Thiệu Trạch Hàng thấy lòng mình mềm nhũn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.
Người mới của đội tuyển Đồng Tước chia hai người một đội nhỏ đi điều tra ba đường, bên Lưu Xuyên cũng vừa lúc chia đường y hệt.
Hắn và Lý Tưởng đi một đường, Ngô Trạch Văn và đạo trưởng một đường, Tứ Lam và Tiểu Dư một đường. Chia như vậy cũng là vì muốn rèn luyện lối đánh chia đường, giao tranh quy mô nhỏ cho người mới. Khi thi đấu không nhất thiết lúc nào cũng phải giao tranh 6v6, có rất nhiều thời điểm sẽ phải đánh 2v2, 3v3 thậm chí còn phải 1v3. Hắn chia đội như vậy cũng vì để Trạch Văn thử xem khi mang theo phụ trợ thì đánh 2v2 như thế nào.
Hiện tại Ngô Trạch Văn đã không còn là con gà hồi xưa nữa, không còn luống cuống tay chân như thuở ban đầu. Sau nhiều trận xếp hạng, dù chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, cũng biết dmg tầm xa đánh đoàn chiến ra sao, cậu học hỏi được rất nhiều kiến thức từ Lưu Xuyên, vì vậy khi đi cùng Giang Thiếu Khuynh tới đường dưới gặp hai thành viên đối thủ, Ngô Trạch Văn hoàn toàn không hề lo lắng.
Đường dưới vừa lúc là một dmg một phụ trợ của Đồng Tước, sau khi gặp mặt Đồng Tước lập tức mở giao tranh, Ngô Trạch Văn cũng nghênh chiến trực diện, Giang Thiếu Khuynh đứng một bên tung trận pháp hỗ trợ, hai người phối hợp với nhau lần đầu tiên, tất nhiên vẫn còn những lúc bị loạn, không thể so bì với cặp đôi đã phối hợp với nhau trong thời gian dài ở bên kia. Chẳng mấy chốc, hai người đường dưới trực tiếp tặng cho bên kia một cú double kill.
Ở đường trên cũng rất căng thẳng, Tứ Lam giải quyết được một người thì Tiểu Dư lại bị đối thủ giết, coi như là 1 đổi 1.
Còn ở đường giữa thì Lưu Xuyên chiếm thế thượng phong hoàn toàn, Lý Tưởng chống chịu sát thương giữ chân được đối thủ, Lưu Xuyên bùng nổ tốc độ tay trực tiếp có được hai mạng hạ gục!
Hai bên mỗi bên giết ba người, tỉ số mạng là 3:3, coi như ngang hàng trong đợt đoàn chiến quy mô nhỏ này.
Sau đó lại tập hợp đánh một trận 6v6 nữa, bên Lưu Xuyên lại tiếp tục bị quét sạch không có gì đáng ngạc nhiên, có điều hắn vẫn kịp xử lý ba mạng của Đồng Tước, thậm chí còn thuận lợi lấy được cờ lệnh trước mắt ba người mới.
Cuối cùng vẫn thất bại trong trận thăng cấp này, đám Lưu Xuyên vẫn không thể leo lên chiến giới thứ Hai, điểm chiến giới vẫn mắc kẹt ở 190 không lên nổi.
Bên Đồng Tước vẫn rất lịch sự, đánh xong còn hỏi thăm Lưu Xuyên và gửi lời mời kết bạn với hắn.
Lưu Xuyên chấp nhận hết, sau khi rời khỏi đấu trường đến tận bây giờ hắn mới mỉm cười nói: “Chắc sau đây còn phải gặp thêm mấy đội clone của người mới các đội tuyển lớn, sau này chúng ta tính thế đi, chia đường luyện phối hợp đã, Cá con phải tìm được cách sống càng lâu càng tốt khi bên kia tập trung đánh tới, Trạch Văn thì chú ý làm sao tối đa hóa sát thương của mình. Lý Tưởng và Thiếu Khuynh cũng thế, thể hiện được tác dụng của bản thân. Vừa rồi khi giao tranh 6v6, tôi nhận ra mọi người đều luống cuống tay chân, hành động lộn xộn không ra đâu vào đâu. Giờ chia đường luyện cách đánh 2v2 đã.”
Mọi người hoàn toàn không có ý kiến gì với bố trí của đội trưởng, đúng là chia đường sẽ học được nhiều hơn, bọn họ vẫn là người mới, cần tiến từng bước một, chậm rãi từ từ.
Sau khi Đồng Tước đánh xong, mấy người mới thấp thỏm quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình, sợ bản thân phát huy không tốt.
Thiệu Trạch Hàng thì lại không đánh giá gì đến biểu hiện của bọn họ, chỉ hơi nhíu mày hỏi: “Tiêu Dao tên ‘Thiên Không’ kia là ai?”
Hắn đứng phía sau nên có thể nhìn rõ hình ảnh ở màn hình từng tuyển thủ, vừa rồi khi đường trên bắt đầu giao tranh thì lối đánh hoa lệ của Lam Vị Nhiên không thoát khỏi ánh mắt Thiệu Trạch Hàng, chỉ có điều Lam Vị Nhiên không dốc hết toàn lực, cố ý đánh nhịp độ chậm nên Thiệu Trạch Hàng cũng không thể biết được lai lịch của người này, chỉ có một cảm giác kỳ quái rằng Tiêu Dao này rất lợi hại.
Đây là khả năng đánh hơi của cao thủ, xét từ những chi tiết trong thao tác của đối phương, Thiệu Trạch Hàng có thể phân biệt được người này có phải cao thủ hay không.
Đến tận mùa giải thứ Năm đội tuyển Đồng Tước mới vào được playoffs sau khi Lộc Tường gia nhập, trong khi đó Lam Vị Nhiên đã giải nghệ kết thúc sự nghiệp từ sau mùa giải thứ Tư, Thiệu Trạch Hàng có thể coi như một thế hệ đội trưởng mới, hoàn toàn không gặp Lam Vị Nhiên, cũng không biết được phong cách của anh. Hắn chỉ có chút nghi hoặc vì rõ ràng ý thức của Tiêu Dao này cao hơn đám gà trong đội của Lưu Xuyên rất nhiều.
Lộc Tường nghe hắn hỏi, không nhịn được mà gãi đầu: “Em cũng không biết, vừa rồi em vào group hỏi sư phụ Tiêu Dao này là ai mà sư phụ chạy mất tăm rồi.”
Nếu đã không có manh mối thì Thiệu Trạch Hàng cũng không muốn xoắn xuýt nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ đi, hôm nay đánh không tệ.”
Mấy người mới lần lượt đứng lên, Thiệu Trạch Hàng cũng xoay người đi, Lộc Tường vội bám theo sau, xun xoe cười nói: “Thiệu đội, vừa rồi hình như anh bảo sẽ đãi em hải sản ha?”
– con mèo tham ăn này, nhắc tới ăn là mắt sáng long lanh.
Thiệu Trạch Hàng nhìn một cái, bất lực vươn tay xoa đầu cậu: “Cuối tuần tới Thanh Đảo thi đấu, đánh xong tôi đưa em đi ăn hải sản địa phương.”
Lúc này Lộc Tường mới vui vẻ.
Thiệu Trạch Hàng bỗng nói sang chuyện khác: “Chu Tân Truyền kia, ý thức không tồi.”
Lộc Tường ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm trên gương mặt cũng nghiêm túc hơn: “Là rất không tồi luôn, Chu Tân Truyền cùng quê với em, chơi buff đỉnh lắm, lối bơm máu ổn định.”
Thiệu Trạch Hàng gật đầu: “Ừ. Hết mùa này buff chủ lực của Đồng Tước cũng chuẩn bị giải nghệ, bắt đầu từ lượt về để cậu ấy theo chúng ta đánh mấy trận đi, cho cậu ấy lên sân mấy trận đấu với các đội yếu cũng không có vấn đề, tích lũy kinh nghiệm trước đã, đến sang năm sẽ cân nhắc cho ra đánh chính, em thấy thế nào?”
Tất cả những việc lớn trong team đều do Thiệu Trạch Hàng làm chủ, nhưng hắn vẫn sẽ hỏi qua ý kiến Lộc Tường trước khi ra quyết định, gì thì gì Lộc Tường cũng là đội phó, tuy nhóc con không ngại mấy việc này nhưng Thiệu Trạch Hàng không muốn để cậu có cảm giác bản thân làm đội phó nhưng chẳng có tác dụng gì.
Lộc Tường nghe xong hiển nhiên rất vui: “Tốt quá rồi! Nếu biết tin chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui!”
Nhìn dáng vẻ phấn khích của Lộc Tường, biểu cảm trên mặt Thiệu Trạch Hàng cũng vô thức trở nên nhu hòa hơn.
– Lộc Tường là điểm yếu trong lòng hắn, cũng là người mà hắn cảm thấy không yên tâm nhất.
Hắn hơn Lộc Tường ba tuổi, chắc chắn sẽ giải nghệ sớm hơn Lộc Tường, một ngày nào đó trong tương lai, hắn không thể không rời khỏi đội tuyển Đồng Tước. Hắn hi vọng đến khi ấy Lộc Tường đã đủ khả năng gồng gánh Đồng Tước, mà trước khi hắn rời đi, cũng sẽ trải đường hết cho Lộc Tường, tạo ra một nền tảng kiên cố cho cậu.
Cũng đã đến lúc đội tuyển Đồng Tước nên thay máu, một vài tuyển thủ đến tuổi đã chuẩn bị giải nghệ, trại huấn luyện lại có rất nhiều người mới tràn đầy sức trẻ, những người này sẽ trở thành đồng đội của Lộc Tường sau khi Thiệu Trạch Hàng rời đi, vì thế Thiệu Trạch Hàng phải đích thân đánh giá và lựa chọn từng người một.
Hôm nay hắn tới trại huấn luyện ngoại trừ việc để xem đội của Lưu Xuyên thì quan trọng hơn cả là nhìn biểu hiện của những người mới này.
Màn trình diễn của Chu Tân Truyền khiến Thiệu Trạch Hàng rất hài lòng, một thiếu niên 16 tuổi biết mình biết ta, cái nhìn toàn cục lại tốt, ý đồ chỉ huy rõ ràng, chưa kể Chu Tân Truyền còn cùng quê với Lộc Tường, quan hệ của cả hai cũng rất tốt…
Sau này đến khi hắn rời đi, Lộc Tường lên làm đội trưởng, Chu Tân Truyền làm đội phó, đó chính là lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Trạch Hàng nhìn cậu nhóc bên cạnh mình, ý cười dâng lên trong đáy mắt. Tiểu Lộc, em phải mau lớn lên đi.
Lộc Tường khi ấy không hề biết Thiệu đội đã tính toán xong xuôi hết cho tương lai của cậu…
Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm khắc, đây chính là sự dịu dàng lớn nhất của Thiệu Trạch Hàng dành cho Lộc Tường.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận