Đội cố định của Lưu Xuyên sau khi gặp đám Đồng Tước, vừa mới thắng thêm một trận thì lại gặp người mới của đội tuyển Quốc Sắc, thế là lại thua, cứ thắng một trận lại thua một trận, điểm vẫn ì ạch giậm chân tại chỗ, xem ra đêm nay không thể lên chiến giới thứ Hai được.
Lam Vị Nhiên bất lực nói: “Rank chiến giới thứ Nhất mà kéo tới cả đống đội tuyển thế này, Lưu Xuyên cậu đúng là maintank kéo thù hận kinh thật sự đấy.”
Lưu Xuyên vô tội nói: “Sao lại trách tôi, ai bảo Trần loa phường réo ầm ĩ trong group khiến bọn họ đều biết ID của chúng ta rồi, bọn họ lập group thảo luận, tổ lên mười mấy đội muốn vào đấu trường hành chúng ta…”
Lý Tưởng sửng sốt: “Thế thì đêm nay hẳn là chúng ta không thể lên chiến giới thứ Hai được đúng không?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, thua một trận thì trừ năm điểm, cứ thế này thì đừng nói leo lên chiến giới thứ Hai, có khi còn bị trừ sạch điểm mất.”
Dứt một chút hắn lại mỉm cười: “Có điều thế này thành ra lại hay, mấy trận đấu hôm nay đều sắp ngang với tiêu chuẩn chiến giới thứ Bảy. Quả thực nên cảm ơn Trần loa phường mới phải, kéo tới nguyên một đoàn huấn luyện khổng lồ cho chúng ta.”
“…”
Đoàn huấn luyện? Cả đám thật sự cạn lời.
Một đoàn huấn luyện hoành tráng thế này cảm giác còn xa xỉ hơn đoàn huấn luyện gồm hội trưởng các bang lớn trong game hồi trước.
Sau khi Trần Tuấn Phi vạch trần đội cố định của Lưu Xuyên tại server mới, các đội trưởng đều sẽ để tâm xem đồng đội của hắn là những người như thế nào. Hôm nay vì ID “Thiên Không” mới toanh này xuất hiện, rất nhiều đội trưởng đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng, vì vậy cũng hùa theo Trần Tuấn Phi tổ chức những người mới trong trại huấn luyện thành một team tới đánh vài trận tiện thể thăm dò Tiêu Dao này.
Kết quả mọi người đều không thăm dò được gì – vì Lam Vị Nhiên dứt khoát không ra tay suốt toàn bộ quá trình, Lưu Xuyên chia Tứ Lam và Cá con đi một đường, vì để tăng áp lực buff cho bạn học Tiểu Dư mà Lam Vị Nhiên lười biếng trực tiếp đứng một bên làm bình vôi, trơ mắt nhìn Tiểu Dư bị đánh cho luống cuống tay chân cũng không ra tay hỗ trợ.
Đám Lưu Xuyên thua ba trận liên tiếp, điểm bị trừ rất nhiều, hệ thống ghép trận ngẫu nhiên sẽ không phải gặp đám clone của tuyển thủ chuyên nghiệp có tỉ lệ thắng quá cao nữa, đã vậy các team clone của tuyển thủ lại bị ghép với nhau, đánh giết cực kỳ náo nhiệt.
Sau khi nhìn thấy ảnh cap màn hình trong nhóm, Diệp Thần Hi cực kỳ hứng thú với “Thiên Không” kia. Hắn nhắn trong group wechat của Lạc Hoa Từ: “Các cậu đừng tới đấu trường tìm Lưu Xuyên với Trần Tuấn Phi nữa, hệ thống random ghép trận trong rank, chưa chắc có thể tìm được anh ta, trực tiếp mở hẳn một phòng riêng rồi hẹn anh ta vào.”
Mấy người mới liếc nhau, tổ trưởng đội nhỏ tên Trương Nguyên nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, nếu trực tiếp hẹn đánh liệu Lưu Xuyên có tới không?”
Diệp Thần Hi khẽ cười: “Sẽ tới. Mấy khi có cơ hội đánh nhau với tuyển thủ chuyên nghiệp, anh ta đang kéo người mới, chắc chắn sẽ rất thích chúng ta dâng lên tận cửa để luyện tập.”
Trương Nguyên gật đầu, lập tức nhắn tin cho Lưu Xuyên.
Mấy người mới của Lạc Hoa Từ vẫn hay PK với đám Lưu Xuyên vì thế khá thân quen với hắn, thậm chí còn kết bạn. Dù gì Lưu Xuyên cũng là đại thần nguyên lão, mỗi lần Trương Nguyên nói chuyện với hắn thì đều dùng giọng điệu rất lễ độ: “Chào đại thần, hiện tại anh có rảnh không? Sáu người bên này của chúng tôi muốn hẹn anh PK.”
Khác với chế độ ghép trận random của đấu trường, hẹn đấu là hai bên tự tạo một phòng rồi kéo người vào, hình thức hẹn đấu này sẽ không ảnh hưởng tới điểm rank, cũng không phân chiến giới hay hạn chế điểm trang bị, coi như để tiện cho người chơi trao đổi luận bàn.
Lưu Xuyên gửi lại một dòng: “Tôi còn đang cày rank nè, hôm nay không có thời gian rồi, xin lỗi nha : )”
Trương Nguyên lịch sự nói: “Vậy bao giờ đại thần có thời gian?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đang bận lắm đây, Trần Tuấn Phi gom người mang đội tới chiến giới thứ Nhất hành tôi, còn chưa lên nổi chiến giới thứ Hai nè : (”
Nhìn cái icon khổ sở : ( mà hắn gửi, cả đám không nhịn được mà giật khóe miệng.
– thế mà dám giả vờ đáng thương trước mặt người mới à!
Trương Nguyên bất lực nhìn về phía đội trưởng nhà mình, Diệp Thần Hi khẽ cười nói: “Để tôi.”
Trương Nguyên vội đứng dậy nhường ghế cho đội trưởng, Diệp Thần Hi ngồi ở vị trí của cậu ta, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím: “Tôi là Diệp Thần Hi, nói thẳng luôn, tôi rất tò mò không biết Tiêu Dao trong đội của anh là ai? Vì cùng chơi Tiêu Dao, liệu có thể để người kia luận bàn với tôi một trận không?”
Lưu Xuyên vừa cười, vừa nói vào voice chat: “Tứ Lam, đồ đệ của cậu nhắn riêng cho tôi hỏi cậu là ai nè, có cần tôi khai không?”
Lam Vị Nhiên: “…”
Lúc này người con trai bên kia máy tính đang nhàn nhã uống cà phê, nghe được câu này thì đặt ly xuống, lười biếng nói như chẳng có chuyện gì: “Nói cho cậu ta làm gì? Cậu ta trưởng thành rồi, đường đường là đội trưởng của đội tuyển Lạc Hoa Từ, có còn là trẻ con nữa đâu, chẳng nhẽ còn muốn sư phụ này bón cơm cho ăn à?”
Mọi người: “…”
Một câu của Lam Vị Nhiên trực tiếp khiến đồng bọn nghẹn họng không nói được gì. Ngô Trạch Văn bỗng cảm thấy sư phụ Trương Thư Bình nhà mình thật sự quá tốt! Lý Tưởng cũng nhận ra sư phụ Lưu Xuyên của mình tốt đến thế nào! Gặp loại sư phụ không tim không phổi nuôi thả đồ đệ thế này, đội trưởng Diệp kia thảm quá.
Lưu Xuyên nhịn không được mà nói: “Tứ Lam nè, cậu nói thế này Tiểu Diệp biết thì đau lòng lắm đó.”
Lam Vị Nhiên thì lại tỏ vẻ không quan trọng: “Sư phụ đưa vào cửa, tu hành là dựa vào bản thân, tôi đã dạy cậu ta hết những gì nên dạy rồi, giờ tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện của cậu ta nữa, cậu ta làm đội trưởng rất tốt, từ lâu đã chẳng còn cần sư phụ là tôi nữa rồi.”
Lưu Xuyên trầm mặc một lát rồi nói: “Đúng vậy, đúng là Tiểu Diệp làm đội trưởng rất tốt, đồ đệ này của cậu rất lợi hại, trước đây khi nói chuyện hợp tác với tôi, phái người mới trong trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ đến, từ cấp 50 luôn PK cũng bọn tôi đến tận giờ, ngày ngày lấy chúng tôi làm đoàn huấn luyện. Lần này cậu ta tới thăm dò cậu hẳn cũng không dễ lừa gạt đâu.”
Lam Vị Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cậu hẹn cậu ta đi, tôi đánh với cậu ta xem sao, để cậu ta hoàn toàn không nghi ngờ nữa, chứ ngày nào cũng tò mò chạy tới tìm chúng ta gây phiền toái cũng không ổn.”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Chẳng phải nếu cậu ra tay thì cậu ta sẽ nhận ra hay sao?”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Cậu ta là đồ đệ tôi tự mình dạy dỗ, phần lớn kỹ thuật chơi Tiêu Dao của cậu ta là do tôi dạy, tôi hiểu cậu ta, chắc gì cậu ta đã hiểu tôi.”
Lưu Xuyên bỗng hiểu được, Lam Vị Nhiên là tuyển thủ tinh thông ba hệ của môn phái Tiêu Dao gồm Chiết phiến, Vũ phiến và Ngọc tiêu, ba loại vũ khí khác nhau biến hóa trong tay anh tạo thành ba phong cách đánh khác nhau – khi cầm quạt giấy, anh là tuyển thủ tấn công cận chiến với lối đánh hoa lệ chói mắt, khi cầm tiêu ngọc thì anh là tuyển thủ dmg tầm xa thần bí khó lường; còn khi cầm quạt lông, anh lại là tuyển thủ phụ trợ khống chế đầy mưu kế.
Năm đó vì phục vụ đội hình của Lạc Hoa Từ mà Lam Vị Nhiên vẫn luôn đánh vị trí dmg tầm xa trong đội tuyển Lạc Hoa Từ, anh rất ít chơi hai lưu phái còn lại, Diệp Thần Hi cũng học theo lối đánh xa từ sư phụ, dùng tiêu ngọc quấy nhiễu quân địch, dùng tiếng tiêu tấn công trên diện rộng chính là đặc điểm đáng sợ nhất của Tiêu Dao.
Nếu Lam Vị Nhiên đã quyết định đấu với Tiểu Diệp thì người vui nhất chính là Lưu Xuyên, hắn gõ chữ nói: “Diệp đội, cậu tạo lôi đài đi, Thiên Không bảo cậu ta kính ngưỡng đại danh của cậu đã lâu, muốn luận bàn với cậu xem thế nào : )”
Diệp Thần Hi nhanh chóng mở lôi đài, gửi số phòng và mật mã tới, bản đồ lựa chọn là “Tuyết chi lâm” cấp bảy sao, đây là bản đồ kết hợp giữa cảnh tuyết và rừng núi, tuyết phủ trắng tàng cây, nhìn từ xa như được dát bạc, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Mọi người vừa vào thì nhìn thấy mấy ID quen thuộc của Lạc Hoa Từ đều đang ngồi hóng, Lưu Xuyên mở miệng nói: “Tứ Lam, Tiểu Diệp đang thao tác acc Tiêu Dao có tên Lâm Gian Mạn Bộ đứng phía trước kia kìa.”
Lam Vị Nhiên lười biếng nói: “Biết, tôi nhìn cái là nhận ra ấy mà.”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Thật luôn?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Cậu ta vẫn giữ thói quen cũ, khi đứng yên vẫn thích cầm vũ khí để chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Tiểu Diệp nhìn qua thì nhã nhặn khiêm nhường, bộ dạng đơn thuần vô hại nhưng thực chất lại là tuyển thủ tấn công rất tốt, năm đó tôi thu cậu ta làm đồ đệ chính là vì nhận ra dã tâm và tiềm năng của cậu ta, thế nên tôi mới cầm tay chỉ dạy, quả nhiên cậu ta không hề khiến tôi thất vọng…”
Nói tới đây, Lam Vị Nhiên liền nhảy xuống lôi đài, đi tới trước mặt Diệp Thần Hi, gõ chữ nói: “Chào Diệp đội.” Kèm thêm một icon mỉm cười.
Diệp Thần Hi trả lời: “Xin chào.” Cũng kèm icon mỉm cười.
Đám hóng hớt ngồi xem ngơ ngác nhìn nhau, cứ cảm thấy không khí có gì đó sai sai.
Tạo hình môn phái của Tiêu Dao luôn có hơi hướm văn nghệ, áo dài màu xanh nhạt, tóc buộc sau đầu, phóng khoáng như quân tử. Lam Vị Nhiên cầm quạt giấy, vũ khí của Diệp Thần Hi lại là cây tiêu được làm từ bạch ngọc, hai người đứng đối diện nhau, hoàn toàn không vội giao chiến mà lại giống như văn nhân hẹn nhau tới đây chơi cờ…
Lam Vị Nhiên chào hỏi xong liền ấn nút chuẩn bị.
Thời gian đếm ngược kết thúc, Diệp Thần Hi đột nhiên hành động – hai chân giao nhau, bước đi nhìn thì tưởng hỗn loạn nhưng lại khiến người ta không phân rõ hướng di chuyển của mình, cả người hắn nhanh chóng lùi về sau như cơn gió, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên một cái, Diệp Thần Hi đã phi thân lên thẳng ngọn cây một cách cực kỳ uyển chuyển, tiêu ngọc trong tay đưa lên bên môi gần như cùng một lúc, tiếng tiêu thanh thúy vang lên trong không trung, kỹ năng tấn công được phóng ra – Trường phong xuy tuyết!
Sóng âm vô hình bay thẳng về phía kẻ địch, muốn tránh né sóng âm công kích của Tiêu Dao Ngọc tiêu thì phải có ý thức phán đoán vô cùng nhạy bén!
Lam Vị Nhiên lập tức tập trung, thân thể lóe lên bên cạnh, anh sử dụng kỹ năng di chuyển phổ biến nhất của Tiêu Dao là Tiêu Dao du, kỹ năng này cùng dạng với Mê ảnh tung của Đường Môn, nhanh chóng nhảy tới vị trí chỉ định, hơn nữa còn có thể xuyên qua tất cả chướng ngại – nói cách khác, đây là kỹ năng duy nhất trong game có thể một đạp xuyên tường!
Lam Vị Nhiên trốn khỏi sức sát thương của Trường phong xuy tuyết, nhanh chóng đuổi đến vị trí Diệp Thần Hi đang đứng, anh lật tay phô ra mặt quạt, xoẹt một tiếng, toàn bộ quạt giấy được mở rộng, quét thẳng về phía mặt Diệp Thần Hi, đây chính là chiêu thức khống chế hay được tung ra đầu tiên của Tiêu Dao Chiết phiến – Kinh hồng chiếu ảnh!
Kinh hồng chiếu ảnh sẽ cố định đối phương, Diệp Thần Hi bị trói, Lam Vị Nhiên lại không khách khí combo – Chiết mai phiết! Phong trảm lâu lan!
Cây quạt trong tay tỏa ra ánh sáng xanh hoa lệ nhu hòa, Diệp Thần Hi bị bao phủ trong quầng sáng, máu trên người cũng hạ xuống rất nhanh.
Nhưng Diệp Thần Hi không hề hoảng sợ, đợi hết thời gian trói của Kinh hồng chiếu ảnh thì hắn lập tức sử dụng kỹ năng thoát thân – Bộ bộ sinh liên!
Kỹ năng đào thoát trong lúc nguy cấp của môn phái Tiêu Dao, mỗi nơi bước qua thì dưới chân sẽ nở ra hoa sen cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Thần Hi kéo giãn cự ly xong lại phản kích, tiếng tiêu tinh tế lại vang lên – Bình hồ thu nguyệt!
Đây là kỹ năng khống chế của Tiêu Dao, có thể tạo thành hiệu quả hỗn loạn với quân địch, tiếng tiêu gây nhiễu khiến nhân vật của Lam Vị Nhiên trực tiếp mất đi khống chế, Diệp Thần Hi nhân cơ hội bồi thêm một chiêu công kích sắc bén – Liêm động hà phong!
Tiếng tiêu vang lên bên tai không ngừng khiến máu và cả mana của Lam Vị Nhiên cũng đều hạ xuống, đây chính là điểm đáng ghét nhất của Tiêu Dao hệ Ngọc tiêu, có đủ các skill khống chế gây nhiễu thì thôi đi, còn bào mana của người ta nữa!
Cả hai thầy trò cùng chơi Tiêu Dao, nhìn qua có vẻ như đều là quân tử tác phong nhanh nhẹn nhưng một khi giao đấu thì chẳng ai nể nang ai nữa!
Lam Vị Nhiên không nương tay với đồ đệ vì anh biết Tiểu Diệp hiện tại đã chẳng còn là nhóc con chậm lớn năm xưa, một khi anh cố tình nương tay chắc chắn Diệp Thần Hi sẽ nhận ra, có khi còn nghi ngờ hơn, vì vậy anh buộc phải dốc hết sức cho trận đấu này.
Cũng may năm đó khi dạy Diệp Thần Hi anh cũng dạy hắn chơi Tiêu Dao Ngọc tiêu dmg tầm xa, Diệp Thần Hi chưa từng nhìn thấy lối chơi Chiết phiến của anh, anh chỉ chơi Chiết phiến hồi còn ở khu Một Điện tín trong game, sau này khi thành lập đội tuyển Lạc Hoa Từ, vì phối hợp đội hình mà anh vẫn chơi pháp sư đánh xa. Hôm nay đổi vũ khí, dù Lam Vị Nhiên có đánh đúng phong cách của mình thì chưa chắc Diệp Thần Hi đã nhận ra được.
Bóng hai người xuyên qua rừng tuyết, anh tới tôi đi đánh gần một phút đồng hồ, cuối cùng Lam Vị Nhiên thua trận, mỉm cười gõ chữ nói: “Tôi thua rồi, cậu đánh tốt quá.”
Diệp Thần Hi đọc câu này, cảm giác kỳ quái bỗng xuất hiện trong lòng, người này mang tới cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng rốt cuộc quen thế nào thì hắn lại không thể nói ra, tựa như trái tim mình bị một bàn tay khẽ bóp, cảm giác sốt ruột nóng gan khiến hắn vô cùng khó chịu, không nhịn được mà cau mày.
Lam Vị Nhiên tiếp tục đánh chữ: “Quả nhiên Diệp đội rất lợi hại, tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Diệp Thần Hi bình thản nói: “Tôi có ưu thế về trang bị, nếu không sẽ không thắng anh dễ như vậy.”
– đây cũng chính là điểm mà Lam Vị Nhiên đã dự tính trước.
Cái clone Thiên Không này của anh còn thiếu đúng một chiếc nhẫn quan trọng để đủ đồ, đó chính là chiếc nhẫn mà Lưu Xuyên dùng 12 vạn để đấu giá về cho Ngô Trạch Văn khi vào kim đoàn. Nhẫn không bị hạn chế môn phái, Tiêu Dao cũng dùng được, có tác dụng cộng bạo kích. Anh phối hợp trang bị thế này thì chỉ cần thêm cái nhẫn kia nữa là cân bằng, nhưng thiếu nhẫn thì không đủ bạo kích, đến lúc quan trọng sát thương lại không đủ.
Tuy Diệp Thần Hi cầm nick của một người mới nhưng trang bị lại rất đầy đủ, đây chính là mấu chốt khiến Lam Vị Nhiên thất bại dưới tay Diệp Thần Hi.
Lam Vị Nhiên đã tính trước điều này, cũng biết trận này anh chắc chắn sẽ thua, vì vậy mới thả tay đánh thoải mái, để Diệp Thần Hi thắng mình một cách thuyết phục, không lo bại lộ thân phận.
Không ngờ Diệp Thần Hi lại có thể nhìn ra việc này, Lam Vị Nhiên giật mình một chút rồi cũng mỉm cười.
Đúng là tiểu đồ đệ thay đổi nhiều quá rồi, ánh mắt sắc bén có thể phán đoán một cách chính xác rằng chênh lệch thực lực giữa hai bên là do ảnh hưởng từ trang bị. Hôm nay hắn đã là đội trưởng của đội tuyển Lạc Hoa Từ, Lạc Hoa Từ trong tay hắn có tương lai rộng mở, đội trưởng Diệp đã vượt trội hơn đội trưởng Lam năm xưa rất nhiều.
Có một đồ đệ như thế, thân là sư phụ đáng ra anh nên mừng mới phải đúng không?
Lam Vị Nhiên nghĩ đến đây lại gửi một icon mỉm cười cho hắn, nói: “Cậu đúng là đội trưởng tốt, cố lên nha.”
Diệp Thần Hi nhíu mày nói: “Rốt cuộc anh là ai?”
Lam Vị Nhiên nói: “Tôi là fan của cậu đó.”
Đồng đội: “…”
Tứ Lam, anh đừng có học cái trò vô liêm sỉ của đội trưởng! Đội chúng ta có một tên mặt dày là đủ lắm rồi, sao đến anh cũng đi lừa đồ đệ của mình như vậy hả?
Lam Vị Nhiên vẫn giữ thái độ thản nhiên như trước, vừa uống cà phê vừa mỉm cười gõ chữ: “Đội trưởng Diệp cố lên ha, giành cái cúp vô địch về.”
Diệp Thần Hi: “…”
Lam Vị Nhiên nói: “Tôi đi đây, bái bai.”
Diệp Thần Hi: “Đợi đã! Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh!”
Nhưng Diệp Thần Hi còn chưa kịp gõ chữ, Lam Vị Nhiên đã rời khỏi lôi đài như chẳng có chuyện gì xảy ra. Diệp Thần Hi đứng trong rừng tuyết, tim đập loạn một hồi lâu, sự nghi ngờ cũng ngày một lớn dần.
– rốt cuộc người này là ai?
– là anh ấy sao? Là sư phụ khiến mình ngày nhớ đêm mong sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận