Tuy rằng Diệp Thần Hi cực kỳ hoài nghi thân phận của Tiêu Dao này nhưng hắn không có bằng chứng rõ ràng, sau khi đối phương offline, hắn cũng chỉ có thể tạm thời rời game, bảo mấy người mới sau này để ý cái người tên “Thiên Không” này một chút.
Lưu Xuyên kéo anh em đi đánh thêm mấy trận rank nữa, kết quả là thua quá nhiều mà bị trừ điểm, xem ra hôm nay không thể lên được chiến giới thứ Hai, giờ cũng đã muộn, Lưu Xuyên liền bảo đồng đội nghỉ ngơi sớm một chút, hôm sau đánh tiếp.
Mỗi tối đội tuyển của trường đại học C đều phải tập luyện đúng giờ, trong game thì đồng đội cũng phải lo cày điểm đổi vũ khí, cả một khoảng thời gian sau đó Lưu Xuyên làm huấn luyện viên trở nên rất bận rộn, ngày nào cũng phải tới hiệp hội eSports, ký túc xá, tòa nhà dạy học, ban ngày thì đi học, đến giờ cơm tối thì tới làm huấn luyện viên cho đội trường, huấn luyện xong thì còn phải đưa đồng đội đi đánh đấu trường, bận tối tăm mặt mũi.
Đã thế cái đám đoàn huấn luyện người mới kia cho Lưu Xuyên ăn hành đến nghiện rồi, ngày nào cũng ôm cây đợi thỏ ở chiến giới thứ Nhất, vì vậy Lưu Xuyên phải mất tận ba ngày mới lên được chiến giới thứ Hai, kết quả là đám nhóc con kia cũng lên luôn chiến giới thứ Hai, tỏ vẻ bọn em rất quyết tâm bầu bạn với Xuyên thần hết phần đường còn lại.
Lưu Xuyên thấy đám người mới nhiệt tình như vậy, không nhịn được phải ngoi lên nhắn vào trong group: “Mấy cậu người mới đừng vào đấu trường săn tôi nữa, hệ thống random ghép trận khó gặp lắm, không bằng tôi mở phòng riêng, chúng ta hẹn đấu mỗi ngày vài trận nhé : )”
Những người mới rất phấn khởi đồng ý ngay lập tức.
Lưu Xuyên trực tiếp add Trần Tuấn Phi vào trong nhóm thảo luận kia, sau đó nói số phòng cho mọi người để cả đám vào xếp hàng, từng đội từng đội lần lượt.
Những người mới vô cùng thích thú, xoa tay xếp hàng vào phòng hành Xuyên thần, nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được cách này của Lưu Xuyên vừa có thể giúp đám gà trong đội tiến bộ nhanh chóng lại có thể khiến đám tuyển thủ chuyên nghiệp rời khỏi rank đấu trường, không ảnh hưởng đến quá trình farm điểm thăng cấp của bọn họ nữa – vẹn cả đôi đường!
Một đám người mới ngây thơ bị Lưu Xuyên bắt tới huấn luyện cùng nào có biết gì, vẫn cảm thấy bản thân có thể tự tay giết Xuyên thần mà vui vẻ thôi.
Đảo mắt lại một tuần trôi qua, giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa Mười vẫn tiếp tục tiến hành.
Đã hết nửa đầu lượt đi, bảng điểm của các đội cũng đã được cập nhật, trước mắt top 3 trên bảng xếp hạng lần lượt là ba đội Đồng Tước, Lạc Hoa Từ và Thất Tinh Thảo. Trong đó đội tuyển Đồng Tước đứng đầu bảng với thành tích toàn thắng khiến người ta phải cúng bái, sân nhà của Đồng Tước tại Quảng Châu đã trở thành mồ chôn rất nhiều đội tuyển, không đếm được số đội bị cạo trọc 0:9, phóng viên các báo điện tử về eSports đã đánh giá: “Chính nhờ vào việc Đồng Tước đã trải qua nhiều năm phối hợp, sự ăn ý của tổ hợp Thiệu Lộc ngày một tăng cao, cả hai đều đang đạt đúng điểm rơi phong độ, đương nhiên khi liên thủ thì đánh đâu thắng đó.”
Còn đội tuyển Lạc Hoa Từ thì gần đây cũng có những màn trình diễn chói lóa, nghe đâu Diệp đội đang trong giai đoạn tâm trạng không tốt, coi việc hành các đội tuyển khác làm vui, lúc nào cũng nghĩ ra đủ loại chiêu thức âm hiểm đạp ngã đội mạnh. Mỗi khi gặp phải Lạc Hoa Từ, nhìn nụ cười mỉm của Diệp Thần Hi mà ai cũng đều cảm thấy lạnh như gió trượt qua sống lưng.
Năm ngoái Thất Tinh Thảo trải qua một đợt thay đổi chiến thuật, tiến cử tuyển thủ nữ Hà Phương, dần dần Hà Phương cũng đã theo kịp nhịp đánh của đội, trải qua mấy trận thất bại đầu giải, về sau Thất Tinh Thảo đã bắt đầu thể hiện được sức mạnh vốn có, dưới sự dẫn dắt của Lão Tiêu và Luân thần, thế đánh càng ngày càng mạnh.
Các đội tuyển còn lại gồm Thịnh Đường xếp thứ tư, coi như đã phát huy ổn định, nằm trong dự kiến của mọi người.
Hoa Hạ xếp thứ năm lại khiến rất nhiều phóng viên và bình luận viên bất ngờ. Sau vài trận thua liên tiếp đầu mùa, tuyển thủ kiêu ngạo Hứa Mạch đã bị Lương Hải Tân ném xuống dự bị, Lương Hải Tân đích thân lên lôi đài, đội trưởng này có tính cách dịu ngoan như cừu nhưng dường như đã dần thay đổi, ba trận gần đây Hoa Hạ thắng liên tục, từ sau khi Lưu Xuyên rời đi, bầu không khí chưa từng được nâng lên của đội tuyển Hoa Hạ giờ cũng đã dần cải thiện.
Quốc Sắc và Phong Hỏa lần lượt xếp thứ sáu và thứ bảy, trong số tám đội tuyển mạnh thì hai đội tuyển này vẫn luôn mang tới cảm giác khá mờ nhạt.
Điều khiến người ta khiếp sợ nhất đó là đội tuyển Tuyết Lang vậy mà vọt lên tận hạng tám, đây là một đội tuyển mới thăng hạng mùa giải này, trong đội đều toàn người mới chưa có kinh nghiệm thi đấu, sau trận chiến hủy diệt Trường An thì lại bị Thất Tinh Thảo cạo trọc 9:0, tiếp đó lại thua Quốc Sắc, trải qua vài trận thua liên tục, nhưng dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Phương Chi Diên, đội tuyển Tuyết Lang quyết không buông bỏ bất cứ lá cờ lệnh nào, tích lũy từ từ từng điểm một, vậy mà tổng điểm lại cũng vào được hạng tám!
Số lượng đội tuyển vào playoffs có hạn, một đội ngũ mới như Tuyết Lang đã xếp thứ tám, tất nhiên đã có một đội lâu năm bị đào thải.
– đó là Trường An.
Đội tuyển Trường An là quán quân mùa giải trước, mùa giải này chẳng hiểu bị làm sao, cảm giác mọi thứ đều rều rạc, những thời khắc mấu chốt luôn khiến người ta có cảm giác mất hết ý chí chiến đấu. Tuy rằng có thể đánh bại vài ba đội tuyển hạng hai yếu hơn, nhưng cứ gặp đội mạnh là thua không ngừng. Trong số tổng điểm mà đội tuyển Trường An có được, rất nhiều điểm đều lấy từ lôi đài, đó là vì có Tần Dạ, vì thế rất ít khi bọn họ mất điểm lôi đài, đáng tiếc đoàn chiến lại rối tung rối mù, thường xuyên bị người ta cướp trắng cả ba lá cờ.
Fan của Trường An nhìn bảng điểm mà bắt đầu thấy lo.
Tuy vòng bảng mới hết nửa lượt đi, hiện tại đuổi điểm vẫn còn kịp, nhưng bọn họ lại có thể cảm giác được trong đội ngũ có vấn đề. Đội tuyển Trường An không quấn lấy nhau bền chặt thành một sợi dây thừng giống như Đồng Tước hay Thất Tinh Thảo, Dương Kiếm chỉ huy xuất hiện nhiều sai lầm, nếu còn thua tiếp nữa, sợ là sẽ không vào được playoffs.
Thế là fan của Trường An bắt đầu điên cuồng spam comment trong bài đăng weibo của ban tổ chức giải.
Có người tức giận đến mức trực tiếp mở miệng chửi Dương Kiếm, cũng có người khổ sở khuyên giải an ủi các tuyển thủ mau chóng lấy lại phong độ…
Tần Dạ nhìn những dòng tin nhắn kia, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.
Từng là một đội tuyển mạnh, vậy mà cũng có lúc rơi vào tình trạng hôm nay…
Ai theo Trường An lâu sẽ đều biết hợp đồng của Tần Dạ sắp đáo hạn, có rất nhiều fan của Trường An lo lắng anh sẽ ra đi, nhắn tin dưới weibo anh hỏi đã tính thế nào, nhiều người nhắn như vậy Tần Dạ cũng không thể bỏ qua, anh phải đứng ra đăng một bài weibo công khai rằng: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ không đi.”
Chỉ tám chữ đơn giản cũng như thuốc an thần cho những fan hâm mộ đang lo như ngồi trên chảo nóng.
– vào thời khắc mà đội tuyển lâm vào gian nan, thân là đội phó, anh quyết sẽ không bao giờ bỏ rơi Trường An.
Chỉ đến tận lúc này, mọi người mới nhận ra tầm quan trọng không thể thay thế của Tần Dạ đối với đội tuyển Trường An, dù tuổi anh đã cao, phong độ cũng chẳng còn bằng năm đó, nhưng trong những thời khắc bấp bênh khốn khó, vẫn phải dựa vào tuyển thủ lão làng.
Dù gì Dương Kiếm vẫn còn quá trẻ, Tần Dạ mới là chỗ dựa vững chắc nhất của đội tuyển Trường An!
Fan của đội tuyển Trường An thấy Tần Dạ kiên trì như vậy mà cảm động, nhưng Lý Tưởng đọc tin này thì đau lòng vô cùng. Đội tuyển Trường An giờ như tòa nhà cao tầng mất móng, Tần Dạ chỉ có thể liều mạng làm tốt những gì mình nên làm trong mùa giải cuối cùng này, còn tòa nhà ấy có đổ hay không thì không thể chỉ dựa vào một mình anh, sóng dữ ập đến phải ngăn thế nào?
Lý Tưởng follow weibo của Tần Dạ, thấy tin này không nhịn được mà nhắn tin cho anh: “Chắc anh đang phải chịu áp lực lớn lắm nhỉ? Thực ra không có đội tuyển nào sẽ mãi mãi đứng trên đỉnh cao huy hoàng, hưng thịnh rồi suy vong, thành công rồi thất bại là lẽ thường tình, đừng quá để bụng, anh đã làm những gì có thể rồi, không thẹn với lương tâm là được.”
Tần Dạ đọc được tin nhắn này ở mục “Tin nhắn riêng từ người lạ”, ID của đối phương là “Lý Tưởng Đại Sư”, avatar là hòa thượng đầu trọc trong game, chẳng hiểu sao khi nhìn Thiếu Lâm đầu trọc quen thuộc này, anh bỗng cảm thấy avatar thật dễ thương. Nhớ lại ngày hôm đó khi tới Quảng Châu thi đấu, cậu trai kia đứng ở cổng ga tàu điện ngầm, cách một ngã tư đường nhắn tin với anh, mưa rơi tí tách hoen mờ tầm mắt nhưng nụ cười tươi sáng của người kia lại rất rõ ràng.
Nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Tần Dạ bỗng thấy xúc động vô cùng, anh không nhịn được mà khẽ nhoẻn cười, tiện tay follow cậu ta rồi nhắn tin lại: “Tôi biết rồi Lý Tưởng, cậu không cần phải an ủi tôi mãi đâu, tôi tự biết mình nên làm gì.”
Lúc này đám Lưu Xuyên đang đánh trận thăng cấp từ chiến giới thứ Tư lên chiến giới thứ Năm, ai dè bên giao diện web của Lý Tưởng vang lên thông báo có tin nhắn mới, mở ra đọc thì vui đến phát rồ: “Ôi đm Tần Dạ follow tôi!!” Sau đó đại sư của cậu ta ngã luôn xuống đất, bị đám người bên kia dồn sát thương hạ gục tại chỗ.
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên có chút cạn lời: “Cậu có nhất thiết phải kích động thế không? Nếu sau này cậu ta vào đội mình thì cậu định nhảy lầu luôn à?”
Lý Tưởng ngại ngùng gãi đầu, nói: “Khụ, thi đấu! Mau mau farm điểm đi! Tôi muốn đổi vũ khí cam!”
Sự xúc động mạnh mẽ bỗng dâng lên trong lòng cậu – cậu muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa! Để có một ngày, nếu Tần Dạ thực sự có thể trở thành đồng đội với mình, cậu có thể ở bên anh, bảo vệ anh, không bao giờ khiến anh phải đau khổ!
Nghĩ đến đây Lý Tưởng lại càng thêm nhiệt tình, sau khi sống lại liền chạy nhanh tới tụ họp với đám Lưu Xuyên, trực tiếp vọt lên trước mặt quân địch, thế không thể đỡ!
Lưu Xuyên cười nói: “Kiềm chế chút đi, có nhất thiết phải dí thẳng mặt thế không?”
Lý Tưởng nói: “Chơi Thiếu Lâm phải chơi như vậy còn gì! Cứ đập thẳng mặt thôi, xem tôi đập chết nó!”
Dứt lời cậu liền hạ một đòn Thiên cân trụy, tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai người bên kia lập tức bị làm choáng, Lưu Xuyên bạo tốc độ tay nhanh chóng hạ gục đối phương.
Vì đám tuyển thủ chuyên nghiệp bị Lưu Xuyên lừa hẹn đấu mỗi ngày, không vào đấu trường săn bọn họ nữa vì vậy Lưu Xuyên kéo người thắng liên tục, điểm chiến giới mấy ngày nay tăng nhanh vô cùng, chẳng mấy đã lên tới chiến giới thứ Năm, bắt đầu cày điểm vào chiến giới thứ Sáu.
Tuy chiến giới thứ Năm cũng đã toàn tay chơi lâu năm trong game, nhưng trong mắt Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên thì ý thức của những người chơi này vẫn còn kém lắm. Tứ Lam không phải lo bại lộ thân phận nữa, kéo Tiểu Dư lên đường trên giết đối thủ hai lần, Lưu Xuyên ở đường giữa thì chẳng phải bàn, Trạch Văn phối hợp với Thiếu Khuynh ở đường dưới sau mấy ngày luyện tập giờ cũng đã ăn ý hơn, dưới sự hỗ trợ bình tĩnh của Thiếu Khuynh, Ngô Trạch Văn chỉ cần dựa vào thực lực bản thân mà đã có thể xử lý hai người bên kia!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Thiên Hạ Vô Song]!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Tế Vũ Phân Phân], song sát!
Lưu Xuyên nhìn thông báo từ hệ thống trên màn hình mà vừa sợ vừa mừng trước sự tiến bộ của Ngô Trạch Văn. Người này có khả năng học hỏi trời sinh lại thêm tính cần cù cố gắng, nghiêm túc học cái gì là có thể học rất nhanh. Giang Thiếu Khuynh thì lại là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, có Thiếu Khuynh hỗ trợ bên cạnh, Trạch Văn thoải mái tập luyện mấy ngày, quả nhiên trình độ nâng cao hơn rất nhiều!
Lưu Xuyên không nhịn được mà tán thưởng: “Đánh tốt lắm Trạch Văn!”
Nghe thấy lời thừa nhận của Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn cũng thấy rất vui vẻ trong lòng. Cậu không còn lúc nào cũng cần Lưu Xuyên bảo vệ nữa, hôm nay dùng thao tác của chính mình cũng đã biết phải giết người ra sao, cảm giác này rất tuyệt – tuy còn lâu mới đạt trình độ sóng vai bên Lưu Xuyên, nhưng Ngô Trạch Văn biết khoảng cách giữa mình và hắn đang dần dần thu nhỏ lại, một ngày nào đó, cậu sẽ phá bỏ ranh giới này, khi ấy cậu có thể ưỡn ngực đứng bên Lưu Xuyên mà nói: “Tôi là cộng sự tốt nhất của anh ấy.”
Thực ra phương pháp chia đường này của Lưu Xuyên rất phù hợp với đội hình hiện tại của bọn họ, Lam Vị Nhiên mang Cá con ở đường trên, sau vài ngày ăn hành giờ đã có thể bắt được nhịp buff. Ở đường giữa Lưu Xuyên và Lý Tưởng chung một đội, thân là sư phụ, hắn làm vậy coi như đang đích thân bồi dưỡng ý thức cho đồ đệ, dưới sự dạy dỗ lâu ngày của Lưu Xuyên, Lý Tưởng đã có tiến bộ rất lớn trong thao tác, đã biết vị trí đứng khi mở giao tranh và thứ tự spam chiêu. Đường dưới thì càng không cần phải nói, Giang Thiếu Khuynh là người có tầm nhìn đại cuộc mạnh, bản thân bình tĩnh lại trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, kéo một người mới như Ngô Trạch Văn vẫn có thể trụ vững trước áp lực từ đối thủ.
Chia ba đường như vậy vừa vặn có ba cặp dmg+buff một đường, dmg+tank một đường và dmg+hỗ trợ một đường, mỗi đường đều có thể đánh với phe địch và đều có phần thắng nhất định. Ba người lão luyện mang theo một tay mới, dạy dỗ một kèm một khiến cho Trạch Văn, Lý Tưởng và Cá con nhanh chóng trưởng thành.
Tối hôm nay, việc lên được chiến giới thứ Năm một cách thuận lợi khiến ai cũng vui vẻ, nhất là Lý Tưởng, trước khi Lưu Xuyên tới phòng 301, cậu đã đánh đấu trường được ba tháng mà vẫn lẹt đẹt ở chiến giới thứ Tư, lúc này đã xông thẳng lên chiến giới thứ Năm bằng thành tích toàn thắng, trong đội có cao thủ chỉ huy quả nhiên thấy rõ được sự khác biệt.
Hôm nay đánh mười mấy trận đã đủ mệt, Lưu Xuyên bảo mọi người nghỉ ngơi để duy trì trạng thái, đêm mai sẽ lên chiến giới thứ sáu!
Đúng lúc này Giang Thiếu Khuynh bỗng nhận được điện thoại từ Từ Sách, hắn trực tiếp nói: “Thiếu Khuynh, trợ lý của tôi đã chọn được vài địa điểm thích hợp, cậu hỏi Lưu Xuyên một chút xem khi nào anh ta rảnh, chúng ta tới Trường Sa gặp nhau để đi chọn trụ sở cho team.”
Tuy tính Từ Sách hơi kiêu ngạo một chút nhưng làm việc lại nhanh nhẹn, Giang Thiếu Khuynh rất phấn khởi lập tức nói tin này cho Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cười nói: “Chuyển lời cảm ơn tới Từ Sách giúp tôi. Thế này đi, hiện tại Trạch Văn và Lý Tưởng đều đang thực tập tại công ty, chỉ có cuối tuần mới rảnh, hay chúng ta hẹn cuối tuần nhé, ba người bọn tôi sẽ tới Trường Sa gặp cậu?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Được, vậy hẹn thứ bảy đi. Có cần tôi tìm khách sạn cho mọi người không?”
Lưu Xuyên nói: “Không phiền cậu đâu, tôi đặt luôn trên mạng được rồi. Quảng Châu ở rất gần Trường Sa, ba người bọn tôi ngồi tàu cao tốc thì sáng thứ bảy đến nơi, tối Chủ Nhật về.”
Dư Hướng Dương có chút buồn bực: “Đội trưởng, tôi không cần đi sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Nhóc thì thôi đi, Cáp Nhĩ Tân xa như vậy bắt cậu chạy tới làm gì cho khổ, bọn tôi quyết xong sẽ chụp ảnh cho xem.”
Lúc này Dư Hướng Dương mới vui vẻ lại: “Được! Nhớ chụp gửi wechat nha!”
Lam Vị Nhiên đương nhiên không có hứng thú đến chuyện chọn địa điểm, anh quá lười đi xa như vậy, đi đi lại lại phiền muốn chết. Dù sao thì có cả Lưu Xuyên và Từ Sách, làm gì đến mức có cái địa điểm cũng không chọn cho ra hồn được?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận