Mấy ngày tiếp theo, Lưu Xuyên tiếp tục mang đồng đội cày rank tại chiến giới thứ Năm, tối thứ Sáu mọi người đều đã xông lên được chiến giới thứ Sáu.
Trình độ của người chơi tại chiến giới thứ Sáu cao hơn chiến giới thứ Năm hẳn một bậc, nếu nói chiến giới thứ Năm là thánh địa cho cao thủ chơi game bình thường tụ họp thì chiến giới thứ Sáu chính là thiên hạ của hội trưởng và đoàn tinh anh các bang hội lớn. Những tuyển thủ của đội trường đại học C cũng ở chiến giới thứ Sáu, rốt cuộc đến giờ Lưu Xuyên mới có thể tập hợp với đội trường.
Lưu Xuyên bảo Tiểu Dư, Tứ Lam và Thiếu Khuynh ra khỏi đội trước, sau đó tổ đội với mấy người trong đội trường để tập phối hợp, hắn nhờ Tứ Lam mang Thiếu Khuynh và Tiểu Dư đi ghép trận random, chủ yếu là để tôi luyện kỹ năng buff của Tiểu Dư. Dù sao giải liên trường cũng gấp hơn, giải Toàn quốc tận sang năm mới bắt đầu, trước mắt quan trọng nhất vẫn phải vượt qua giải liên trường đã. Còn đội tuyển Long Ngâm phải đợi đến nghỉ Đông tất cả mọi người tập trung đầy đủ thì mới bắt đầu huấn luyện chính thức.
Sáu người của đội trường tập hợp xong bắt đầu đi đánh rank, Lưu Xuyên đứng sau theo dõi, từ giờ trở đi Lưu Xuyên sẽ để Trác Văn Siêu đảm nhiệm vai trò chỉ huy, huấn luyện viên như hắn khi thi đấu chính thức sẽ không được lên sân, nếu mọi người quen với việc Lưu Xuyên chỉ huy thì đến khi đó không điều chỉnh kịp thì xong đời.
Tuy Trác Văn Siêu là hội trưởng nhưng có một cao thủ như Lưu Xuyên đứng sau thì vẫn thấy hơi nhiều áp lực. Lưu Xuyên nhận ra đắn đo của anh ta, mỉm cười vỗ vai: “Không sao đâu, cứ chỉ huy theo suy nghĩ của mình, nếu có sai sót gì thì đánh xong chúng ta sẽ từ từ nghiên cứu.”
Lúc này Trác Văn Siêu mới yên tâm bắt đầu chỉ huy.
Tuy Lưu Xuyên là đại thần hàng đầu liên minh chuyên nghiệp nhưng chưa bao giờ tự cao tự đại, luôn tỏ thái độ thân thiện ôn hòa với những thành viên trình độ bình thường trong đội trường. Hắn cười tủm tỉm suốt ngày, cũng không chửi mắng gì ai, tuyển thủ của đội trường thật sự rất thích vị “Huấn luyện viên Lưu” này.
Trận đầu tiên Trác Văn Siêu chỉ huy thất bại, Lưu Xuyên bảo mọi người download video ghi hình trận đấu xuống, sau đó chiếu lên màn hình lớn, bắt đầu phân tích từ đầu, chuyên nghiệp như quy trình phân tích sau trận đấu của các đội tuyển chuyên nghiệp. Thấy hắn chỉ ra từng sai lầm của mỗi người, các tuyển thủ của đội trường bội phục sát đất – có huấn luyện viên và không có huấn luyện viên đúng là khác nhau quá nhiều!
Chẳng mấy đã đến thứ bảy, Lưu Xuyên yêu cầu bốn người của đội trường gồm Giang Tuyết, Trác Văn Siêu, Lý Thanh và Chu Học Hải vào game tổ đội với Lam Vị Nhiên và Tiểu Dư đánh rank, hắn và Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng thì đi mua vé tàu đến Trường Sa, sau đó xuất phát sớm.
Quảng Châu và Trường Sa cách nhau rất gần, ba người nhanh chóng tới nơi, vốn Giang Thiếu Khuynh muốn đến ga đón bọn họ nhưng Lưu Xuyên lại nói không cần, bọn họ trực tiếp bắt xe tới khách sạn sau đó đến trưa tụ lại. Thế là Giang Thiếu Khuynh liền thay đổi tuyến đường, tới sân bay đón Từ Sách.
Vậy mà Từ Sách còn đưa cả Jojo tới theo đường hàng không, con chó béo kia vừa thấy Giang Thiếu Khuynh đã phấn khích chạy đến liều mạng cọ đầu lấy lòng cậu, Giang Thiếu Khuynh mềm lòng lại vươn tay xoa đầu nó, nhìn kỹ lại thì mới gần một tháng không gặp, chú chó đã lại béo hơn một chút…
Giang Thiếu Khuynh nhịn không được mà hỏi: “Cậu cho nó ăn gì mà sao béo thế?”
Từ Sách nhướn mày: “Nó lúc nào chẳng quấn lấy giúp việc đòi ăn thịt khô, lần này tôi mang nó tới đây là vì định nhờ cậu nuôi mấy ngày, cậu có phiền không?”
Giang Thiếu Khuynh có chút do dự, bình thường cậu phải đi làm, không thể mang chó tới cơ quan được…
Từ Sách nói: “Yên tâm Jojo nghe lời lắm, khi nào đi làm cậu cứ nhốt nó trong nhà, tan tầm về cho nó ăn gì đó là được. Ở Thượng Hải tôi bận quá, không có thời gian lo cho nó, kết quả là nó bị giúp việc chăm cho béo mầm thế này đây…”
Jojo béo ú tổn thương gục đầu.
Giang Thiếu Khuynh cười nói: “Được rồi, thế để tôi chăm nó mấy ngày.”
Lúc này Jojo mới vui hơn, cúi đầu cọ cọ Thiếu Khuynh, rõ ràng nó rất thích cậu chủ mới này.
Hai người trở lại nhà Giang Thiếu Khuynh cùng làm một cái ổ cho Jojo để nó nằm sấp trên đệm mềm, Từ Sách còn mang rất nhiều thức ăn cho chó tới, đủ cho nó ăn cả tháng… Sau khi sắp xếp xong xuôi, hai người mới xuất phát tới gặp đám Lưu Xuyên.
Giang Thiếu Khuynh đã đặt bàn trước, mời ba người Lưu Xuyên ăn một bữa ẩm thực chính gốc Trường Sa, sau đó mới đi theo Từ Sách xem nhà.
Lập đội không đơn giản như việc hợp tác làm ăn bình thường mà thuê một cái nhà là xong, cần phải cân nhắc rất nhiều yếu tố, ví dụ như không được cách nhà thi đấu quá xa, giao thông phải tiện lợi; gần đó phải có siêu thị hoặc trung tâm thương mại, đề phòng sau này tuyển thủ chuyên nghiệp muốn mua đồ phải đi quá xa; xung quanh tốt nhất không nên có khu dân cư sầm uất nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc huấn luyện của các tuyển thủ, hơn nữa địa điểm phải không dễ cho phóng viên canh me.
Lưu Xuyên mang giấy bút tới, trợ lý của Từ Sách cũng mang một tấm bản đồ Trường Sa theo, mọi người tổng hợp lại rồi bắt đầu đi xem xét từng nơi một.
Khi xem đến nơi thứ ba, rốt cuộc Lưu Xuyên cũng hài lòng dừng bước – tiểu khu này có không gian rất ổn, ra vào cần quẹt thẻ, công tác an ninh rất chuyên nghiệp, sau này các thành viên không phải lo chuyện an toàn. Cách tiểu khu không xa là một siêu thị lớn, tiện bề mua sắm, còn có rất nhiều quán ăn, nhà hàng nhỏ lẻ, đôi lúc có thể ra ngoài thay đổi bữa ăn. Quan trọng nhất là đối diện tiểu khu, cách một con đường là tòa nhà văn phòng cho thuê, có thể thuê hẳn một tầng làm tổng bộ của đội tuyển trong tương lai. Cứ thế ban ngày tới tổng bộ huấn luyện, tối về tiểu khu nghỉ, khi mệt thì dạo phố loanh quanh, ăn đồ ngon lành, vẹn cả đôi đường.
Lưu Xuyên nhìn một cái đã quyết định là nơi này, hắn nói với mọi người, cả đám cũng thấy đúng là ở đây rất hợp.
Thế là Lưu Xuyên quyết đoán tìm đến trung tâm môi giới nhà đất, định mua luôn mấy căn ở đây làm chỗ ở cho thành viên sau này. Sở dĩ hắn mua đứt chứ không thuê là vì Lưu Xuyên tính việc làm ăn lâu dài, thuê nhà không có lời, mua hẳn sẽ yên tâm hơn, cùng lắm sau này sang tay bán lại coi như một lần đầu tư, mấy năm nay bất động sản tăng giá, mua nhà vẫn là một cách giữ giá trị của tiền.
Chiều hôm đó bàn bạc xong xuôi với mấy người chủ nhà, Lưu Xuyên trực tiếp ký hợp đồng trả luôn một lần khiến người bán cũng kinh hãi.
Người này nhìn trẻ thế mà hóa ra lại là đại gia… Mấy vị chủ nhà cảm khái.
Bọn họ không hề biết đây chính là tiền tiết kiệm mấy năm trời của Lưu Xuyên, còn có năm trăm vạn mà Từ Sách đổ vào, chẳng mấy đã đi luôn một nửa. Ngô Trạch Văn làm quản gia mà đau lòng đến chết. Vừa cẩn thận tính toán phiếu chi của ngân hàng vừa báo lại số dư cho Lưu Xuyên. Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai cậu, nói: “Không sao đâu, giai đoạn đầu phải tiêu nhiều, sau này chúng ta từ từ kiếm lại.”
Quả nhiên Lưu Xuyên hành động nhanh gọn dứt khoát, chỉ trong một buổi chiều đã lo xong chuyện nhà ở, mấy người trong đội rất phục hắn, làm việc với đội trưởng kiểu này rất sảng khoái!
Từ Sách không nhịn được mà có cái nhìn khác về Lưu Xuyên, Lưu Xuyên vẫn còn là sinh viên, không có kinh nghiệm làm ăn nhưng khi hắn đàm phán với người ta lại không hề luống cuống, vẫn ung dung thản nhiên. Hắn làm đội trưởng mấy năm, trải qua rất nhiều trường hợp quan trọng, lại thêm mẹ hắn Dương Thu Ninh là một thương nhân tài hoa, Lưu Xuyên thực cũng được kế thừa năng lực kinh doanh từ bà.
Lo xong chuyện nhà ở cũng thấy nhẹ nhõm hơn, đến tối khi ăn cơm Lưu Xuyên mới nói: “Từ Sách, lần này cậu giúp tôi nhiều lắm, cứ liệt kê hết chi phí ra tôi sẽ trả bằng tiền của đội.”
Từ Sách nói: “Không quan trọng, tôi cũng là đối tác, làm mấy chuyện này cũng là lẽ đương nhiên.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Nếu cậu đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa, nào cạn ly.”
Mọi người cùng nhau nâng chén cụng ly.
Hôm nay tâm trạng của Từ Sách khá tốt nên mua một chai rượu tới góp vui, mọi người đều đã trưởng thành, bọn họ cũng muốn uống, Ngô Trạch Văn ngại không dám nói mình không biết uống nên cũng theo mọi người làm vài ly, sau đó cậu bỗng cảm thấy bắt đầu choáng váng, hình ảnh mọi người trước mắt bắt đầu đan vào nhau, Lưu Xuyên cũng biến thành ba người…
Từ bé cậu chưa bao giờ uống rượu, cũng chẳng biết tửu lượng của mình thế nào, hôm nay uống mới biết hoàn toàn không thể so với đám Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên làm đội trưởng nên phải đi xã giao rất nhiều, từ lâu đã luyện được sức uống tốt, cạn ly với Từ Sách mấy lần mà cả hai chẳng có vẻ gì là sẽ say. Lý Tưởng thì càng uống càng hưng phấn, đến khi chai rượu cạn đáy thì bạn nhỏ Ngô Trạch Văn đã dựa vào một bên sô-pha ngủ ngon lành, mặt đỏ như cua luộc.
Lưu Xuyên giật mình hỏi: “Cậu ấy say rồi à?”
Lý Tưởng nói: “Chắc vậy!”
Lưu Xuyên cười nói: “Cũng khó trách, chắc chắn bình thường học bá uống rất ít. Được rồi chúng ta dừng ở đây đi, sáng mai tới công ty thiết kế xử lý mấy chuyện lặt vặt, việc trang trí lắp đặt sau này sẽ giao cho Thiếu Khuynh giám sát.”
Giang Thiếu Khuynh vội nói: “Xuyên đội yên tâm, tuần nào tôi cũng sẽ qua xem.”
Từ Sách gọi nhân viên tới tính tiền, Lưu Xuyên đi đến trước mặt Ngô Trạch Văn, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Trạch Văn, dậy đi, phải về rồi.”
Ngô Trạch Văn cọ cọ mặt mình vào tay Lưu Xuyên, tiếp tục ngủ say không biết gì, hẳn là đã coi tay hắn thành gối đầu.
Lưu Xuyên: “…”
Má của Ngô Trạch Văn áp vào lòng bàn tay hắn mang theo xúc cảm mềm mại và nóng hổi, từng chút từng chút chảy vào lòng khiến tim hắn cũng đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng không muốn đánh thức Ngô Trạch Văn nữa, thấy Trạch Văn ngủ say như vậy, kính đeo cũng lệch cả đi, Lưu Xuyên bỗng thấy vừa buồn cười lại vừa… có xúc động muốn chăm sóc cậu nhiều hơn nữa.
Lưu Xuyên quyết định không đánh thức cậu mà nhẹ giọng nói: “Tôi cõng cậu về ha, đừng có nôn lên người tôi đó.”
Ngô Trạch Văn vẫn không phản ứng gì, ngủ rất sâu.
Người say có rất nhiều biểu hiện khác nhau, có vài người thì la hét như điên, vài người thì nôn thốc nôn tháo như thiếu nước nôn cả dạ dày, Ngô Trạch Văn là loại hiếm gặp nhất – say là ngủ, rất im lặng, chỉ ngủ say sưa mà thôi.
Lưu Xuyên vực cậu khỏi sô-pha rồi cõng lên, cậu liền ngoan ngoãn ghé vào lưng Lưu Xuyên ngủ tiếp, cảm giác như giờ có mang đi bán cậu cũng chẳng biết.
Lưu Xuyên không nhịn được mà khẽ cười: “Lý Tưởng, chúng ta đi thôi.”
Lý Tưởng quay đầu nhìn cảnh này, có chút lo lắng nói: “Trạch Văn không sao chứ.”
Lưu Xuyên nói: “Không sao đau, uống say, ngủ ngon lành lắm.”
Lý Tưởng nói: “Vậy chúng ta mau về thôi, đề phòng cậu ấy bị cảm. Đưa về ngủ cho ngon.”
Sau khi tạm biệt hai người Từ, Giang, ba người Lưu Xuyên cùng nhau bắt xe về khách sạn, Lưu Xuyên cõng Ngô Trạch Văn tới tận cửa phòng mới quay đầu nói: “Lý Tưởng, hay tôi đưa Trạch Văn qua phòng tôi ngủ để tiện trông nom, đề phòng nửa đêm tỉnh dậy cậu ấy khó chịu.”
Lý Tưởng gật đầu nói: “Được.”
Ba người bọn họ ở hai phòng đều là phòng đôi, vốn Lưu Xuyên ở một mình, Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn ngủ một phòng, có điều Lưu Xuyên bỗng nhiên rất không muốn để Ngô Trạch Văn ở cùng tên ngốc Lý Tưởng kia. Hắn sợ Lý Tưởng không chăm sóc Ngô Trạch Văn đủ tốt, thế là hắn quyết đoán cõng Ngô Trạch Văn về phòng mình.
Ngô Trạch Văn vẫn còn đang ngủ, miệng hơi hé mở, hơi rượu nhàn nhạt phả ra, kính mắt trên mũi cũng sắp rơi xuống.
Lưu Xuyên đặt cậu xuống giường, gỡ kính ra cho cậu, vào phòng tắm vò khăn mặt bằng nước ấm rồi lau mồ hôi trán cho cậu.
Thấy dường như cậu ngủ vẫn không thoải mái, Lưu Xuyên dứt khoát cởi luôn áo sơ mi và quần của cậu, sau đó cẩn thận đắp chăn, sờ lên trán Trạch Văn không thấy sốt mới yên lòng, hắn mỉm cười nói: “Ngủ ngon.”
Ở nhà có cô em khỏe mạnh rất ít khi bị bệnh vì vậy từ bé đến lớn Lưu Xuyên chưa từng chăm sóc cho ai như thế.
Hôm nay lần đầu chăm sóc cho Ngô Trạch Văn say rượu, tuy vẫn còn mới mẻ nhưng cảm giác quan tâm người khác lại khiến tâm trạng của hắn trở nên vô cùng khoái trá – nhất là vào lúc Ngô Trạch Văn yên tâm coi tay hắn như gối đầu, má của cậu áp lên lòng bàn tay hắn, thậm chí Lưu Xuyên còn cảm giác trái tim mình bỗng mềm mại như sắp tan chảy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận