Lần đầu tiên Ngô Trạch Văn uống say, cậu ngủ rất sâu, đến tận sáng hôm sau mới mơ màng mở mắt.
Vì say rượu nên đầu rất đau, vừa tỉnh ngủ thì huyệt Thái Dương đã giật liên hồi, Ngô Trạch Văn cau mày day huyệt Thái Dương của mình rồi định rời giường, không ngờ vừa ngồi lên, chăn trên người cứ thế trượt xuống, hơi lạnh của điều hòa phả vào da trần khiến cậu lạnh tới mức rùng mình. Lúc này cậu mới nhận ra vậy mà mình đang không mặc quần áo.
Ngô Trạch Văn còn đang nghi hoặc thì một giọng nói quen thuộc vang lên, âm thanh vừa dịu dàng còn pha lẫn tiếng cười: “Dậy rồi à?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Là giọng Lưu Xuyên?!
Ngô Trạch Văn cứng đờ cả lưng, tai cũng đỏ bừng bừng, luống cuống tay chân đi tìm kính, tìm mãi không được khiến cậu cuống đến độ toát hết mồ hôi trán.
Lưu Xuyên mỉm cười cầm chiếc kính trên bàn lên, đi tới đặt vào trong tay của cậu, Ngô Trạch Văn vội đeo kính lên, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ngập ý cười của Lưu Xuyên mà giật nảy mình, lập tức chui tọt vào trong chăn, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao… sao anh lại ở đây?”
Lưu Xuyên vô tội nói: “Đây là phòng của tôi mà. Tối qua cậu uống say, tôi cõng cậu về, cậu còn nôn đầy lên người tôi.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Mặc dù rất nghi ngờ tính chân thực của mấy câu này nhưng Ngô Trạch Văn bị Lưu Xuyên nhìn thì vô cùng xấu hổ, vội đỏ tai giải thích: “Xin lỗi, tôi không nhớ rõ…”
Lưu Xuyên nhếch môi: “Cậu tin người thật đấy.”
Dứt lời hắn liền ghé lại gần, vươn tay sờ lên tóc Ngô Trạch Văn, đầu ngón tay lướt qua từng lọn tóc mềm mại khiến Lưu Xuyên lại nhớ tới cảnh tối qua bị Ngô Trạch Văn kéo tay làm gối. Hắn không nhịn được mà mỉm cười, vui vẻ nói: “Thực ra cậu say rất im lặng, ngủ một giấc thẳng tới sáng luôn, tôi còn lo nửa đêm cậu dậy nôn nhưng cậu ngủ say lắm.”
Tai Ngô Trạch Văn lại càng đỏ, nói vậy là cả đêm qua Lưu Xuyên vẫn ở bên chăm sóc cho cậu, cậu mơ hồ nhớ rằng có người sờ lên trán mình, cảm giác ấm áp rất thoải mái, cậu cũng cứ thế mà dán mặt tới, kéo tay người ta làm gối đầu.
Hẳn là Lưu Xuyên cũng giúp cậu cởi quần áo luôn nhỉ?
Chắc chắn Lưu Xuyên không làm gì không chính đáng, nhưng Ngô Trạch Văn lại thực sự xấu hổ, vừa nghĩ đến cảnh ngón tay hắn gỡ từng chiếc cúc áo sơ mi của mình, ánh mắt hắn nhìn khắp toàn thân mình là cảm giác quẫn bách lập tức biến thành hơi nóng, xộc thẳng lên trên mặt, màu đỏ ở vành tai nhanh chóng lan ra khiến cả gương mặt cũng đỏ bừng bừng. Da Ngô Trạch Văn vốn trắng, mặt đỏ lên một cái là thấy ngay.
Ngô Trạch Văn lại cuộn mình vào trong chăn, chỉ để lộ ra mảnh vành tai đo đỏ. Lưu Xuyên mãi mới phản ứng được Ngô Trạch Văn đang xấu hổ vì không mặc gì, chẳng hiểu vì sao hắn cũng xấu hổ theo. Lưu Xuyên gãi mũi nói: “Khụ, tôi qua phòng bên mang hành lý cho cậu, cậu thay quần áo rồi chúng ta xuống dưới ăn sáng.”
Ngô Trạch Văn vội vàng “Ừ” một tiếng.
Đợi Lưu Xuyên rời đi xong Ngô Trạch Văn mới thò đầu khỏi chăn, lòng vẫn còn sợ hãi sờ lên hai tai nóng bỏng của mình – thật may là say xong cậu chỉ ngủ, chưa mê sảng lỡ mồm cái gì, nếu không nhỡ đâu nói lộ ra vụ thích Lưu Xuyên thì thảm rồi.
Với thái độ “anh em chiến hữu” hiện tại Lưu Xuyên dùng để đối xử với cậu, nếu như lớp giấy ngăn cách mỏng manh này bị chọc thủng thì có lẽ bọn họ còn chẳng thể làm bạn nữa. Không chỉ vậy, có khi còn ảnh hưởng tới cả những trận đấu tiếp theo của đội. Đứng ở góc độ của Lưu Xuyên mà nghĩ, bảo hắn hợp tác thi đấu với một người cùng giới yêu thầm mình, làm gì có chuyện không cảm thấy gợn trong lòng.
Vì vậy tuyệt đối không thể để hắn biết chuyện này.
Tấm lòng yêu mến Lưu Xuyên bắt buộc phải giấu trong lòng, cứ giúp hắn tổ đội, thi đấu xong xuôi, thành lập câu lạc bộ rồi nói…
Ngô Trạch Văn tin rằng “có công mài sắt có ngày nên kim”, một ngày nào đó Lưu Xuyên sẽ hiểu rõ tấm lòng của cậu dành cho hắn.
***
Khi Lưu Xuyên qua phòng bên thì Lý Tưởng đã tỉnh, tên này đang phấn khởi nhắn tin wechat với Tần Dạ.
Cậu ta gửi mấy tấm ảnh qua, có ảnh món ăn ngon của Hồ Nam hôm qua bọn họ cùng ăn, còn có mấy tấm phong cảnh tiện tay chụp gần tiểu khu. Lưu Xuyên thấy Lý Tưởng cười phớ lớ như đang rất vui vẻ thì không nhịn được mà hỏi: “Cậu cứ quấy rầy Tần Dạ thế, cậu ta không chê cậu phiền à?”
Lý Tưởng cười nói: “Không đâu, anh ấy đang không vui, tôi nói chuyện phiếm với anh ấy mà!”
Lưu Xuyên nghi hoặc: “Sáng sớm đã không vui rồi? Mà cậu gửi địa chỉ đội tuyển chúng ta cho cậu ta chưa?”
Lý Tưởng nói chắc như đóng cột: “Tôi tự gửi cho Cá con rồi, tiện thể gửi cho cả Tần Dạ luôn. Chỗ chúng ta ở tốt thế này, chưa biết chừng sau khi xem Tần Dạ lại thích, nghỉ Đông lại tới tìm chúng ta đó.” Lý Tưởng gõ điện thoại “Đợi lát nữa nói chuyện tiếp nha” rồi cất điện thoại, quay đầu nhìn Lưu Xuyên, nghiêm túc nói, “Chẳng phải anh nói muốn kéo anh ấy về đội chúng ta sao? Giao nhiệm vụ này cho tôi đi, tôi sẽ nghĩ mọi cách để kéo anh ấy tới bằng được.”
Lưu Xuyên nở nụ cười, vỗ vai Lý Tưởng nói: “Được, cố lên, sư phụ tin cậu.”
Lý Tưởng gật mạnh đầu: “Sư phụ yên tâm.”
Lưu Xuyên hỏi: “Hành lý của Trạch Văn đâu?”
Lý Tưởng chỉ vào vali màu trắng bên cạnh, đây là loại vali cỡ nhỏ phổ biến, nhìn qua hơi bé nhưng vì lần này bọn họ tới Trường Sa có một ngày nên chỉ cần mang một bộ quần áo để thay là được. Lưu Xuyên nhấc vali của Trạch Văn lên, quả nhiên rất nhẹ.
Lý Tưởng hỏi: “Trạch Văn dậy rồi à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, chờ cậu ấy rửa mặt xong tôi qua gọi cậu rồi cùng đi ăn.”
Lý Tưởng nói: “Được, đi đi!” Sau đó cậu mặc kệ Lưu Xuyên, cúi đầu tiếp tục nhắn wechat với Tần Dạ.
Lưu Xuyên bất lực nhìn cậu ta một cái rồi xoay người ra ngoài.
Khi kéo vali của Ngô Trạch Văn ra ngoài thì Lưu Xuyên bỗng có chút nghi hoặc trong lòng. Về lý thuyết, hắn quen Lý Tưởng trước, quen Ngô Trạch Văn sau, hơn nữa Lý Tưởng còn là trưởng ký túc xá 301 của mình, còn là đồ đệ của mình luôn, bình thường thời gian ở cạnh Lý Tưởng nhiều hơn hẳn, đáng ra quan hệ của mình và Lý Tưởng phải thân thiết hơn mới đúng chứ?
Nhưng kỳ quái là mỗi khi thấy tên ngốc Lý Tưởng này thì Lưu Xuyên chỉ muốn cà khịa hoặc đùa giỡn cậu ta, hoàn toàn chưa có xúc động muốn thân thiết hơn với Lý Tưởng… Nhưng Ngô Trạch Văn thì khác, mà cụ thể khác chỗ nào thì hắn lại chẳng nói ra được.
Đơn cử một ví dụ, nếu Lý Tưởng uống say mà gối đầu lên tay hắn ngủ, chắc chắn hắn sẽ không khách sáo mà hất Lý Tưởng ra, nhưng Ngô Trạch Văn gối lên thì lại khiến hắn mềm lòng, thậm chí còn không nỡ đánh thức cậu.
Thêm một ví dụ đơn giản hơn nữa, Lưu Xuyên rất thích sờ lên tóc Ngô Trạch Văn, cảm giác bàn tay lướt trên những sợi tóc mềm kia rất thích, còn về cái đầu cua ngắn của Lý Tưởng thì nghĩ thôi đã thấy đau tay chứ đừng nói là sờ, cùng lắm thì táp một cái – sư phụ táp đầu đồ đệ, nó lại hợp lý vô cùng.
Lưu Xuyên cân nhắc trong lòng một hồi, sau đó lại càng chắc chắn rằng hắn muốn ở gần Ngô Trạch Văn hơn. Ngô Trạch Văn nghiêm túc huấn luyện, Ngô Trạch Văn nhanh chóng tiến bộ, Ngô Trạch Văn chu đáo quản lý tiền cho hắn, tất cả đều khiến hắn cảm thấy người này là sự tồn tại độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.
Nếu không có Trạch Văn, thậm chí Lưu Xuyên còn không tưởng tượng được kế hoạch tổ đội của hắn phải tiếp tục thế nào…
Lúc trước khi lôi kéo Trạch Văn gia nhập, hắn từng nói với Trạch Văn “Cậu là cộng sự hoàn hảo nhất trong lòng tôi”, thực ra vẫn còn nguyên nhân khác – chỉ có Trạch Văn khiến hắn có cảm giác yên tâm tri kỷ mà thôi. Thế gian này nhiều người như vậy, giữa biển người ồn ã mịt mờ, có thể tìm được một người ủng hộ hắn, hiểu lòng hắn, hiểu giấc mộng của hắn, bằng lòng ở bên giúp hắn là chuyện khó đến nhường nào?
Ngô Trạch Văn chính là người như vậy, tuy không thích nói chuyện, cảm giác mờ nhạt nhưng cậu vẫn luôn như chiếc bóng lặng thầm đứng cạnh Lưu Xuyên, mỗi khi hắn quay đầu là đều có thể nhìn thấy cậu, mỗi khi Lưu Xuyên cần giúp đỡ đều có thể tìm đến cậu…
Vì vậy trong lòng Lưu Xuyên, Trạch Văn là một sự tồn tại đặc biệt.
Khác với mối quan hệ với Từ Sách và Thiếu Khuynh, Từ Sách và Thiếu Khuynh hợp tác với hắn, đầu tư cùng nhau thành lập câu lạc bộ, bọn họ giống kiểu đối tác làm ăn hơn, hoặc cũng là bạn bè cùng nhau phấn đấu. Nhưng Ngô Trạch Văn trong lòng Lưu Xuyên dường như lại nhiều hơn như vậy một chút, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể định nghĩa rạch ròi.
Cuối cùng thì chút nhiều hơn đó là gì, Lưu Xuyên nghĩ mãi vẫn không ra.
Hắn chỉ biết mỗi khi ở riêng với Ngô Trạch Văn, trong lòng hắn cảm thấy một sự an tâm khó tả, đặc biệt là khoảnh khắc tối hôm qua khi Ngô Trạch Văn gối lên tay hắn, cảnh tượng ấy vẫn đang không ngừng hiện lên trong đầu Lưu Xuyên, xúc cảm ấm áp truyền từ má của Ngô Trạch Văn dường như vẫn còn vấn vít nơi đầu ngón tay, không hề biến mất…
Lưu Xuyên cúi đầu nhìn tay mình, ngượng nghịu sờ mũi, cứ cảm giác hôm nay bản thân kỳ quái thế nào, tại sao vẫn suy nghĩ miên man mãi vậy?
***
Khi về phòng thì Ngô Trạch Văn vẫn còn nằm, cậu chỉ mặc mỗi quần lót trắng trong chăn, chưa kể hôm qua quần áo đã bẩn do mồ hôi và rượu nên Trạch Văn cũng không thể bò ra ngoài giường, chỉ đành nằm đợi.
Lưu Xuyên kéo vali tới bên giường của cậu, nói: “Cậu thay quần áo rửa mặt đi, ăn sáng xong còn nhiều việc phải làm lắm, tôi… tôi đi gọi điện thoại cho Từ Sách.”
Vốn đều là con trai, cởi trần thay đồ trước mặt nhau cũng chẳng vấn đề gì, nhưng nghĩ tới vành tai đỏ lựng của Trạch Văn, Lưu Xuyên bỗng cảm thấy hình như mình ở lại xem cậu thay quần áo không ổn lắm ha? Thế là hắn đành lấy cớ chuồn ra ngoài cửa gọi điện.
Ngô Trạch Văn nhanh chóng lấy một bộ quần áo ra mặc vào người rồi chạy tới toilet đánh răng rửa mặt.
Khi Lưu Xuyên nói chuyện điện thoại xong quay lại thì cậu đã thu xếp xong xuôi, khôi phục lại phong thái học bá mặt liệt thường ngày, sắc mặt nghiêm nghị, màu đỏ trên tai cũng đã mất hết, cảm giác như hình ảnh kính mắt lệch trên mũi, vừa gối tay Lưu Xuyên vừa cọ cọ mặt vào chỉ là ảo ảnh vậy.
Lưu Xuyên nhìn Trạch Văn version nghiêm túc mà không nhịn được cười, nói: “Đi thôi, đám Từ Sách cũng chưa ăn sáng nên mình cùng đi luôn, ăn xong thì tới công ty thiết kế.”
Ngô Trạch Văn ừ một tiếng rồi đuổi theo bước Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên qua gõ cửa phòng bên cạnh gọi Lý Tưởng, kêu cậu ta mau xuống lầu, trợ lý của Từ Sách đã đánh xe tới chờ sẵn, đưa bọn họ đến nhà hàng gặp Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh. Mọi người cùng ăn sáng sau đó mới đi tới công ty thiết kế.
Mấy căn nhà mua hôm qua đều cùng một đơn vị xây dựng nên có chung kết cấu, đều là căn hộ bốn phòng hai khu sinh hoạt chung, sau này tầng trên tầng dưới gọi nhau cũng tiện. Ý của Lưu Xuyên là để cho đội viên có điều kiện sống tốt hơn một chút, hiện tại ít người thì mỗi người một phòng, có không gian độc lập cho bản thân, phòng tắm, phòng bếp và phòng ăn thì dùng chung. Sau này nếu nhiều người hơn, không chen chúc được nữa thì hai người một phòng, dù sao thì phòng ở cũng lớn, có thể thoải mái kê thêm một giường.
ESports không kiếm tiền được như các hạng mục thi đấu thể thao khác, rất nhiều câu lạc bộ Thể thao điện tử trong nước vẫn phải để đội viên ở loại phòng ngủ nhiều người giống ký túc xá đại học, câu lạc bộ nào có điều kiện kém hơn thì mấy người chen trong một phòng còn phải ngủ giường tầng, nhìn vô cùng xót xa.
Lưu Xuyên tự mình thành lập câu lạc bộ là vì muốn thực hiện được suy nghĩ của mình – hắn muốn để tuyển thủ eSports cũng có một cuộc sống thoải mái, các tuyển thủ không những tỏa sáng trên sân đấu mà sau khi rời sân cũng có thể sinh hoạt thư thái an tâm, vì vậy hắn mới đầu tư lỗ vốn nhiều như vậy trong giai đoạn đầu, tất cả là vì cân nhắc tới chuyện lâu dài.
Lưu Xuyên yêu cầu công ty thiết kế các phòng ở thống nhất với nhau, chú trọng vào đơn giản hiện đại, mỗi phòng ngủ để dư ra không gian để đặt thêm giường và bàn làm việc, sau này có thể đặt máy tính, đến tối khi huấn luyện xong mọi người về phòng cũng có thể online, xem phim thư giãn.
Sau khi đàm phán xong xuôi, Lưu Xuyên ký hợp đồng với công ty, yêu cầu làm xong toàn bộ trước kỳ nghỉ Đông. Giang Thiếu Khuynh ở Trường Sa sẽ tới giám sát công việc định kỳ, tránh việc bọn họ cắt xén nguyên vật liệu.
Đi ra khỏi công ty thiết kế thì cũng đến giờ ăn trưa, Giang Thiếu Khuynh khăng khăng muốn tỏ lòng hiếu khách của chủ nhà, mời mọi người đi ăn đặc sản tôm cay nổi tiếng. Lưu Xuyên không ngăn cản gì, mọi người cùng tới một nhà hàng, Giang Thiếu Khuynh đích thân gọi cho cả bọn mấy cân tôm to.
Đang ăn thì Lưu Xuyên bỗng hỏi: “Phải rồi, Trạch Văn, giờ chúng ta còn dư bao nhiêu tiền?”
Ngô Trạch Văn đáp không cần nghĩ: “Còn 615 vạn.”
Không những ghi lại thu chi của đội tuyển lên sổ sách mà cậu còn nhớ kỹ trong đầu.
Lưu Xuyên nghĩ một chút rồi nói: “Trang hoàng nhà cửa xong đi mua đồ dùng gia dụng và máy tính sẽ cần tiêu thêm. Còn phải thuê văn phòng làm phòng huấn luyện nữa, hình như hơi thiếu nhỉ?”
Ngô Trạch Văn đề nghị: “Thực ra không cần phải vội đi thuê phòng huấn luyện làm gì, nếu chỗ ở đã trang hoàng xong xuôi thì chúng ta huấn luyện luôn ở ký túc xá là được còn gì? Mỗi người một máy, mọi người nối mạng vào rồi cùng huấn luyện, nếu anh muốn có không khí thi đấu thì có thể kê hai dãy bàn ở phòng khách, bày máy tính lên…”
Lưu Xuyên cười: “Thế thì khác gì quán net chui?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Nhưng tiết kiệm được rất nhiều tiền.”
Lưu Xuyên cẩn thận nghĩ một hồi, hình như Trạch Văn nói cũng có lý. Bọn họ đánh giải Toàn quốc mất một năm, vấn đề lớn nhất chính là không tiền không tài trợ. Thực ra huấn luyện ở ký túc xá cũng được thôi, dù sao cũng có máy, có mạng, ở đâu chẳng thế.
Lưu Xuyên suy nghĩ kỹ một chút rồi đồng ý: “Vậy cứ thế đi, đến khi đó cải tạo phòng khách tầng ba thành phòng huấn luyện tạm thời. Sau này vào giải chuyên nghiệp có tài trợ rồi thì chúng ta đi thuê mấy tầng văn phòng cao ốc sang xịn mịn, trang hoàng thành tổng bộ của đội.”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, như vậy là tốt nhất.”
Lưu Xuyên ghé lại gần bên tai Ngô Trạch Văn, thấp giọng nói: “Cũng may có cậu quản lý giúp, chứ không tôi sẽ tiêu sạch tiền mất thôi…”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn: “Sau này tôi sẽ vẫn tiếp tục quản lý anh như thế, anh không thấy tôi phiền là được rồi.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Phiền là phiền thế nào, tôi cảm ơn còn chẳng kịp.”
Vì từ bé chưa từng thiếu thốn nên Lưu Xuyên thường xuyên tiêu tiền không ghi sổ. Tuy hắn chẳng phải dạng ăn chơi tiêu tiền phung phí gì cho cam nhưng cũng chẳng tiết kiệm được như Ngô Trạch Văn. Có điều trước đây hắn chỉ có một mình, hết tiền thì tìm vay ba mẹ, giờ đây hắn đã gánh vác cả một đội tuyển, làm đội trưởng mà chi tiêu bừa bãi là không ổn, có quản gia giúp sức khiến hắn bớt lo hơn rất nhiều.
Thực ra làm ăn có rất nhiều thời điểm phải tiết kiệm từng chút từng chút, tích cái nhỏ thành cái lớn. Không thể cứ muốn tiêu là tiêu thoải mái, nếu không rồi sẽ có ngày ăn tiêu sạch bách. Trạch Văn nghĩ đúng, cái gì tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.
Con đường sau này của đội tuyển Long Ngâm bọn họ vẫn còn rất dài mà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận