Sau khi trở lại Quảng Châu từ Trường Sa, đêm đó Lưu Xuyên lại kéo hai người tới phòng huấn luyện của đội trường, hai ngày nay Lưu Xuyên không huấn luyện, bốn người của đội trường ghép đội với Lam Vị Nhiên và Tiểu Dư đi đấu trường, Lam Vị Nhiên cũng tiện tay dạy bọn họ rất nhiều thứ, Lưu Xuyên tới nghiệm thu thành quả thì thấy mỗi người đều tiến bộ một chút, mọi người chú tâm cố gắng khiến Lưu Xuyên rất hài lòng.
Sau đó hắn lại yêu cầu Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn log vào nick ghép với bốn người kia đi đánh hai trận rank, bắt đầu phân tích chi tiết từ góc máy của từng người để bọn họ nắm rõ toàn bộ kiến thức, tiêu hóa để biến thành ý thức của bản thân.
Trên sân thi đấu không có thời gian dừng lại phân tích, việc tích lũy ý thức một cách từ từ hàng ngày thế này sẽ phát huy tác dụng trong thời khắc quan trọng.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên, đến cuối tháng Mười, đội trường và cả mấy người đội tuyển Long Ngâm của hắn cuối cùng cũng tích lũy đủ điểm trong chiến giới thứ Sáu, có thể xông lên chiến giới thứ Bảy. Trận thăng cấp từ chiến giới thứ Sáu lên chiến giới thứ Bảy là khó khăn nhất, vì đây chính là đường biên phân cách giữa “đẳng cấp chuyên nghiệp” và “đẳng cấp nghiệp dư”. Lên chiến giới thứ Bảy sẽ có cơ hội đánh nhau với tuyển thủ chuyên nghiệp, còn tụt lại ở chiến giới thứ Sáu thì đối thủ gặp được mãi mãi vẫn chỉ là cao thủ nghiệp dư mà thôi.
Trình độ những người trong đội trường còn hạn chế, xông lên chiến giới thứ Bảy khá cố sức, còn Trạch Văn, Tiểu Dư và Lý Tưởng tuy có năng khiếu nhưng kinh nghiệm lại không đủ, giờ thăng cấp chưa chắc đã thành công.
Lưu Xuyên hiểu rất rõ chuyện này, giải liên trường đã gần kề, thực ra hắn không hề muốn đám Trạch Văn đánh trận thăng cấp này để chịu đả kích thêm. Nhưng cái thằng nhóc Tiểu Dư chẳng biết gì ngày nào cũng chạy theo sau hắn lảm nhảm: “Đội trưởng, điểm của chúng ta đủ rồi, bao giờ đánh lên chiến giới thứ Bảy đây”, “Đội trưởng, chúng ta có lên chiến giới thứ Bảy không, có phải lên được sẽ đổi vũ khí cam được không”, “Đội trưởng…”
Sau một thời gian đi theo Tứ Lam, cách buff của Tiểu Dư đã tiến bộ rõ rệt, tên nhóc này rất rất muốn chứng minh bản thân cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, ngày nào cũng giục Lưu Xuyên lên chiến giới thứ Bảy. Lưu Xuyên thật sự chỉ muốn nói: “Bạn ơi trình độ của bạn như giờ thì luyện thêm nửa năm nữa nha bạn!”
Có điều Tiểu Dư phấn khích, Lý Tưởng và Trạch Văn cũng rất mong chờ, Lưu Xuyên không muốn khiến bọn họ tổn thương, cuối cùng đành phải hẹn mọi người cuối tuần cùng đánh trận thăng cấp.
Bốn tuyển thủ của đội trường lại rất biết mình biết ta, được Lưu Xuyên đưa từ cấp thấp nhất của chiến giới thứ Sáu lên tới cấp cao nhất đã khiến bọn họ thỏa mãn lắm rồi, không thể mặt dày đòi Lưu Xuyên dẫn dắt bọn họ xông lên chiến giới thứ Bảy nữa – bọn họ biết mình không đủ trình.
Cuối tuần, sáu thành viên đội của Lưu Xuyên tổ đội xong xuôi, thực ra đội hình hiện tại khá khó để lên chiến giới thứ Bảy, trừ việc có quá nhiều tay mới thì vấn đề quan trọng nhất là việc Tiêu Dao của Lam Vị Nhiên không hợp đánh thích khách. Đội hình này mà gặp loại đối thủ như Thịnh Đường sẽ rất đau đầu, nếu Lưu Xuyên tự làm thích khách, Lam Vị Nhiên và Ngô Trạch Văn lại không phối hợp được do dmg không đủ – tóm lại nhìn kiểu gì cũng hơi thiếu.
Cũng may chưa chắc trận thăng cấp đã phải gặp đối thủ siêu mạnh, nếu gặp đội nào hơi yếu một chút thì có khi cũng vẫn cố qua được dựa vào chỉ huy của Lưu Xuyên.
Nghĩ vậy, Lưu Xuyên liền nhấn nút “Đánh trận thăng cấp lên chiến giới thứ Bảy” trong rank đấu trường.
Khác với chiến giới thứ Sáu trở xuống có nhiều nhân tài đánh rank, muốn lên chiến giới thứ Bảy kiểu gì cũng phải là cao thủ trong cao thủ, thiểu số trong thiểu số. Dù cuối tuần là thời điểm online cực đông mà bọn họ vẫn phải mất một lúc lâu mới tìm được đối thủ ghép trận.
– tìm trận thành công, đang tải vào bản đồ ngẫu nhiên.
Nhìn thông báo trên màn hình, mấy người mới không nhịn được mà hơi kích động, siết chặt con chuột, chuấn bị đánh một trận thật hay.
Ai ngờ khi vào phòng, Lưu Xuyên nhấn xem thông tin đối thủ mà chợt sững sờ.
Tên của sáu người bên kia rất thống nhất, Lão Miêu, Bạch Hồ, Phượng Hoàng, Liệp Báo, Tham Lang, Thanh Long – Khu 5 Võng thông, server Thước Kiều Tiên Lệnh.
Chẳng phải đây là đội tuyển chuyên nghiệp của Lão Miêu sao?
Lưu Xuyên thật sự cạn lời với cách random của hệ thống, sao không lần nào được đánh trận thăng cấp một cách thoải mái vậy? Ở chiến giới thứ Nhất thì gặp Thịnh Đường, lôi cả Đường Ngư Phong vào cuộc, một phát Đoạt mệnh tiễn tiễn bọn họ xuống đất, Trạch Văn đáng thương còn bị đánh thành siêu quỷ.
Sau đó trận thăng cấp nào cũng gặp cao thủ các bang lớn…
Giờ thì hay rồi, còn gặp luôn cả đội tuyển chuyên nghiệp của Lão Miêu!
Hiển nhiên Lão Miêu cũng nhận ra hắn, gõ chữ trong kênh chat tổng: “Thật trùng hợp.”
Lão Miêu không biết Lưu Danh Bách Thế là Xuyên đội mà hắn từng gặp tại giải đấu T.G.A, sở dĩ hắn nhớ rõ ID “Lưu Danh Bách Thế” này là vì khi đó sau khi phá kỉ lục Danh Kiếm Các, hắn đã đích thân chạy tới khu Điện tín mời đối phương hợp tác, nào ngờ Lưu Danh Bách Thế lại nói: “Trừ phi hai đội hợp nhất, chứ tôi cũng muốn đưa đội đánh giải Toàn quốc.”
Khi đó vì hai đội ở hai khu vực thi đấu khác nhau nên Lão Miêu nói hẳn là sẽ không đụng mặt, kết quả đối phương lại nói: “Sẽ gặp thôi, tại vòng chung kết Toàn quốc.”
Lão Miêu chỉ cảm thấy người này giỏi mạnh mồm, ấn tượng đối với Lưu Danh Bách Thế tuột dốc thảm hại.
Nhưng sau này nghe được vài câu chuyện anh hùng bên khu Điện tín của Lưu Danh Bách Thế, hắn đã phải nhìn người nọ với cặp mắt khác xưa – có lẽ người đó cũng có chút thực lực nhỉ?
Không ngờ còn chưa đến giải Toàn quốc, bọn họ đã gặp nhau trong trận thăng cấp này.
Lưu Xuyên cười nói: “Chào Miêu thần.”
Lão Miêu nói: “Tất cả đều là người của đội tuyển anh?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ.”
Lão Miêu nói: “Nhanh thật, đã tổ đội xong rồi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Sao nhanh bằng cậu được, cậu còn thành lập cả bang hội rồi, bang Thương Lan đúng không? Tên hay lắm, nghe ngầu.”
Lão Miêu nói: “Lập bang là để tích cóp trang bị thôi, tôi mới chơi game này nên không có kinh nghiệm gì, còn tưởng trang bị đều đổi từ tài liệu đi phụ bản, không ngờ còn đổi được bằng điểm đấu trường.”
Trong game Thần Tích trước đây mà Lão Miêu chơi, trang bị toàn lấy từ phụ bản, vì vậy sau khi hắn mang đội chuyển sang bên này, qua level 30 thì lập tức thành lập bang Thương Lan, muốn sau này mang đội đi đánh phụ bản lấy trang bị, ai dè sau này mới biết còn đổi được bằng điểm đấu trường, thế nên hắn lại kéo anh em tới đấu trường farm điểm.
Lưu Xuyên nhìn qua tỉ lệ thắng của đám Lão Miêu, vậy mà bọn họ thắng 20 trận liên tiếp tại chiến giới thứ Sáu, quả nhiên đội tuyển chuyên nghiệp có khác.
Hôm nay khó có được cơ hội gặp gỡ tình cờ, Lưu Xuyên cũng muốn xem trình độ người tên Miêu thần này. Vì để chấn an tinh thần, hắn ung dung chỉ huy: “Cứ chia đường như bình thường, xem tình hình như thế nào đã.”
Chia đường như bình thường là ý chỉ Tứ Lam và Tiểu Dư đi đường trên, Lưu Xuyên và Lý Tưởng đi đường giữa, Thiếu Khuynh và Trạch Văn đi đường dưới, đây là cách chia đường mà bọn họ thường dùng nhất trong thời gian này.
Hai bên thả đèn Khổng Minh lên, tầm nhìn sáng rõ, sợi tơ lấp loáng quen thuộc trong tay Đường Môn áo xanh hiện lên…
Lưu Xuyên không nhịn được mà gõ chữ: “Miêu thần, cậu cũng chơi Đường Môn Khôi lỗi à?”
Lão Miêu thản nhiên nói: “Hồi trước cũng chơi pháp sư triệu hồi.”
Lưu Xuyên từng chứng kiến cảnh hắn lừa chết đối thủ bằng pháp sư triệu hồi tại lôi đài T.G.A, mỉm cười nói: “Hay quá, tuyển thủ chuyên nghiệp chơi Đường Môn Khôi lỗi ở liên minh càng ngày càng ít, có cậu tới chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều lối đánh thú vị. Có điều khôi lỗi sư và pháp sư triệu hồi trong game bối cảnh phương Tây khác nhau khá nhiều, cậu chơi quen không?”
Lão Miêu đồng tình: “Khôi lỗi khó thao tác hơn, đòi hỏi tốc độ tay cực nhanh, tôi vẫn đang làm quen.”
Lưu Xuyên nói: “Đừng khiêm tốn, với tốc độ tay của cậu là đủ rồi.”
Lão Miêu nói: “Cái đấy thì đúng.”
Đồng đội cả hai bên: “…”
Bạch Hồ bên kia không nhịn được mà nói: “Đội trưởng, không đánh à?”
Tiểu Dư bên này cũng không nhịn nổi: “Đội trưởng, mấy người đừng tán dóc nữa! Đang trận thăng cấp đó!”
Sau khi hai đội trưởng gặp nhau ở đường giữa, bọn họ vẫn không ra tay, thậm chí còn anh một câu tôi một câu nói nhảm trong chat tổng, nghe có vô lý không?
Dường như Lão Miêu cũng hồi phục tinh thần, hắn đã bị Lưu Xuyên kéo vào câu chuyện mà quên mất mình đang chỉ huy trận thăng cấp. Người con trai da ngăm ngồi trước máy tính gãi đầu, quay sang nói với cậu trai có gương mặt trắng nõn, diện mạo nhã nhặn rằng: “Tiểu Bạch, bên kia chính là cao thủ khu Điện tín mà tôi từng nói với cậu.”
Cậu trai kia tủm tỉm quay lại: “Có thể đừng gọi tôi là Tiểu Bạch không?”
Lão Miêu nói: “Tiểu Bạch, buff cho tôi cẩn thận.”
Cậu trai: “…”
Lão Miêu, tên thật Lý Thương Vũ, là pháp sư triệu hồi mạnh nhất giới Thần Tích chuyên nghiệp, được mệnh danh “Thiểm điện Miêu thần”, tốc độ tay bùng nổ trong thời gian ngắn có thể lên đến 600, với tốc độ tay đó đủ để hắn sánh vai với những tuyển thủ chuyên nghiệp trên thế giới. Trước đó chủ tịch Lý Hán Tông từng nói nếu Lưu Xuyên không giải nghệ thì Miêu thần sẽ là đối thủ ngang cơ với hắn, sự thật chứng minh đúng như vậy, khi Lý Thương Vũ mang đội chuyển game, quả nhiên đã trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường mang đội quay về liên minh của Lưu Xuyên.
Bạch Hồ, tên thật là Bạch Hiên, là một cậu trai tính tình ôn hòa, khi cười mắt híp lại cong cong như mảnh trăng khuyết, cậu ta là đội phó của đội tuyển Thương Lan, là tuyển thủ buff chính, cũng được mệnh danh là “Buff cấp thần” tại giới Thần Tích chuyên nghiệp, fan hay gọi đùa là “Tiểu Bạch”. Tất nhiêu đội phó Bạch hoàn toàn không “gà” chút nào, lối buff của người này bình tĩnh, ổn định. Có một buff đủ mạnh nghĩa là đồng đội có thêm phần sống sót.
Lý Thương Vũ và Bạch Hiên là bạn nối khố.
Lưu Xuyên đã biết hết thông tin chi tiết về bên Lão Miêu, dù sao Lão Miêu mang cả đội FTD chuyển qua đây, mạng lưới quan hệ của Lưu Xuyên trong giới eSports khá rộng, hắn biết rất nhiều MC, bình luận viên, lại thêm anh bạn Trương Thư Bình sau khi đổi sang làm bình luận viên nữa, điều tra mấy cái này rất dễ, từ lâu hắn đã tra hết về đội của Lão Miêu, hiểu rõ có những người nào ở đây – vì hắn hiểu rằng, đội của Lão Miêu chính là đối thủ mạnh nhất của bọn họ khi đánh giải Toàn quốc!
Biết người biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng, Lưu Xuyên đã nghiên cứu hết tình hình bên Lão Miêu.
Còn Lão Miêu lại hoàn toàn chẳng biết gì về Lưu Xuyên.
Trong ấn tượng của Lý Thương Vũ, cái tên Lưu Danh Bách Thế này rất thú vị, là cao thủ nghiệp dư có trình độ, nhưng dù có làm mưa làm gió ở server mới thì vẫn còn kém tuyển thủ chuyên nghiệp một bậc. Trên thực tế, hắn hoàn toàn không coi Lưu Danh Bách Thế là đối thủ nặng ký. Cũng khó trách, Lý Thương Vũ chuyển từ game khác qua, hoàn toàn không quen ai ở Võ Lâm bên này, cái tin Lưu Danh Bách Thế là Lưu Xuyên chỉ được lan truyền trong mấy đội tuyển, vẫn chưa để lộ ra ngoài, vì vậy hắn cũng không thể biết.
Lưu Xuyên tiến tới mỉm cười nói: “Thế này đi, Miêu thần, cậu bảo Tiểu Bạch nhà cậu đừng buff cho cậu, chúng ta solo một trận đi, ai thua thì bên kia nhường bên thắng thăng cấp, được chứ?”
Lý Thương Vũ có chút sửng sốt, gõ chữ nói: “Solo? Anh nghĩ thắng được tôi sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không thử thì sao biết được, dám không nè?”
Lý Thương Vũ không nhịn được mà bật cười, vậy mà dám khiêu chiến thẳng mặt hắn, chán sống lắm rồi hay sao?
Bạch Hiên bên cạnh cũng rất nghi hoặc: “Ai đây? Muốn solo định thắng thua à, thế mà cũng nghĩ ra được luôn…”
Tất nhiên Lưu Xuyên biết thừa đoàn chiến mình thua chắc nên mới muốn solo. Trên thực tế, từ lâu hắn đã muốn luận bàn với Miêu thần này, có điều trò solo quyết định thắng thua thật sự khiến đám đồng đội cạn lời. Dù gì Lưu Xuyên cũng là Khôi lỗi sư mạnh nhất liên minh, dù Miêu thần có mạnh thì cũng là người game khác chuyển qua, thế nào gọi là phép vua phải thua lệ làng? Trong cái làng này Lưu Xuyên chính là vua!
Người không chịu nổi nhất chính là Lam Vị Nhiên: “Cậu nể mặt chút đi… Cậu solo với cậu ta à? Cậu ta mới chơi game này được bao lâu đâu, cậu thì…”
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng coi thường cậu ta, con mèo này không đơn giản đâu.”
Thế là một trận thăng cấp nghiêm túc đứng đắn, cứ thế biến thành màn solo của hai đội trưởng tại đường giữa dưới sự khiêu khích của Lưu Xuyên.
Năm vị đồng đội cạn lời đứng hóng bên cạnh.
Hai tuyển thủ Đường Môn Khôi lỗi Lưu Xuyên và Lão Miêu, mặt đối mặt, bắt đầu khai chiến!
Gần như cùng một lúc, hai người đều dùng tốc độ tay cực nhanh gọi ra bốn con rối, mọi người chỉ nhìn thấy nhoáng một cái trước mắt, những con rối cứ thế liên tục xếp hàng trước mặt chủ nhân. Skill cơ bản nhất của Đường Môn Khôi lỗi sư, “Thập tự vây sát” đòi hỏi phải khống chế bốn con rối thật chuẩn.
Lúc này Lý Thương Vũ mới nhận ra tốc độ tay của đối phương cao hơn mình nghĩ rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc hơn.
– Thập tự vây sát!
Lại là ra tay cùng một lúc, bốn con rối xông về phía đối phương, bao vây rồi tự nổ gây ra sát thương cực lớn!
Nhưng trình độ hiểu biết của Lưu Xuyên về Khôi lỗi sư đã đạt tới đỉnh cao, sao có thể để bản thân bị bao vây một cách sơ đẳng như vậy. Hắn lập tức dùng Mê ảnh tung bật nhảy ra xa, Lý Thương Vũ cũng không kém cạnh, ngay khoảnh khắc Lưu Xuyên gọi rối, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón.
Hai người dùng chiêu này để thử đối phương, cả hai đều hụt.
Lưu Xuyên không hề hoảng loạn, hắn tiếp tục gọi ra năm con rối – Khôi lỗi huyễn ảnh bộ!
Mọi người bỗng thấy hoa cả mắt, Lưu Xuyên thao tác mấy con rối di chuyển cùng một lúc khiến đối thủ không phân biệt được rõ đâu là rối đâu là người!
Nhưng không ai tin nổi, vậy mà Lý Thương Vũ cũng gọi ra năm con rối cùng một lúc!
Hai người như sinh đôi thần giao cách cảm, ra chiêu, phá chiêu đều y hệt nhau, trận luận bàn giữa cao thủ và cao thủ chính là như thế, bước nào cũng phải tính toán thật chuẩn xác.
Con rối có hình dáng giống y như khung người được khống chế bằng sợi tơ dường như được thổi hồn, chủ nhân bảo nó đi đâu, con rối sẽ đi nơi đó. Chủ nhân chỉ huy chính xác thì con rối sẽ di chuyển nhanh – quả không hổ danh là Khôi lỗi sư mạnh nhất Đường Môn!
Lưu Xuyên và Lý Thương Vũ đánh rất sảng khoái, cao thủ cùng lưu phái giao tranh khiến người ta phấn khích vô cùng.
– đã lâu lắm rồi hắn không gặp được đối thủ nào như vậy!
Tuyển thủ lưu phái Khôi lỗi trong liên minh chuyên nghiệp vốn đã không nhiều, sau khi Lưu Xuyên rời đi lại càng khan hiếm. Lưu phái Khôi lỗi Đường Môn cường thịnh năm xưa cũng bắt đầu xuống dốc, trong game thì rất nhiều con gà không biết chơi lưu phái này kiểu gì, đánh loạn xạ đến mức ai cũng ghét…
Hôm nay có thể gặp được cao thủ cùng lưu phái khiến lòng hắn tràn đầy thỏa thuê!
Khi hai người giao đấu tốc độ cao, máu cũng nhanh chóng hạ xuống, rốt cuộc khi đã tới vạch giới hạn, Lưu Xuyên khẽ nhếch môi, hắn biết thời cơ đã đến!
Tay phải siết chặt chuột, năm ngón tay bên trái dùng tốc độ cực nhanh để gõ phím, âm thanh lạch cạch thanh thúy vang lên như một khúc nhạc đầy hoa mỹ. Theo từng lần nhấn phím của hắn, bảy con rối lần lượt hiện ra xung quanh, dùng tốc độ cực nhanh nhào về phía quân địch!
Khôi lỗi thất sát trận!
Bày trận, kết trận, nổ trận, tốc độ nhanh đến mức không ai có thể phản ứng!
“Ầm” một tiếng, toàn bộ con rối vây quanh Lão Miêu bỗng nổ tung gây ra sát thương khổng lồ, thanh máu của hắn chạy về 0 trong nháy mắt!
-[Lưu Danh Bách Thế] kích sát [Lão Miêu], thủ sát!
Thông báo hiện lên trên màn hình khiến Lưu Xuyên khẽ mỉm cười.
Còn Lý Thương Vũ ở bên kia thì bàng hoàng ngồi đờ ra, tim vẫn còn đập loạn.
Vừa rồi, bảy con rối được gọi ra trong nháy mắt, chỉ huy vị trí của rối, sau đó cho con rối tự nổ, rốt cuộc tốc độ tay phải cao đến mức nào? Sát thương một chiêu gây ra mà dứt điểm luôn được đối thủ, là Khôi lỗi thất sát trận trong truyền thuyết sao?
Lý Thương Vũ thấy lòng lành lạnh, chút rối rắm lóe lên trong mắt.
Mấy người xung quanh cũng không nhịn được mà bàn luận.
“Người này đỉnh vậy…”, “Đội trưởng, vậy mà tên đó thắng anh…”, “Nói gì thế, chắc chắn là đội trưởng sơ ý thôi…”
Lý Thương Vũ phất tay nói: “Đừng có biện minh, thua là thua, có thể bên kia là Xuyên thần.”
Mấy người khiếp sợ nhìn nhau: “Xuyên thần?”
Đúng lúc này, một dòng chữ nhỏ hiện ra trên màn hình: “Tôi là Lưu Xuyên, đội trưởng Lý còn nhớ không : )”
Nhìn cái icon : ) quen thuộc này, Lý Thương Vũ bỗng bật cười: “Nhớ, đã từng gặp rồi, trong giải đấu T.G.A ba năm trước.”
Lưu Xuyên nói: “Miêu thần nhớ dai ghê, rất vui có thể gặp lại cậu, có điều lần tới gặp thì hẳn là giải Toàn quốc kẻ chết người sống rồi. Cậu phải tập luyện cho tốt, đừng để bị tôi loại bỏ đó nha.”
Quả nhiên đúng như lời đồn, ăn nói rất gợi vả. Lý Thương Vũ nói: “Không ngờ anh cũng mang đội đi đánh giải Toàn quốc, thật trùng hợp. Có điều ai sống ai chết thì đến lúc gặp sẽ biết thôi.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu vẫn tự tin thế cơ à?”
Lý Thương Vũ nói: “Anh thì không chắc?”
Hai người đều khẽ cười, cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.
Sau khi đội trưởng solo, biết đối phương là kẻ địch mạnh như vậy, cả Lão Miêu và Lưu Xuyên đều không muốn đánh đoàn chiến nữa để tránh lộ ra đồng đội. Kết quả của trận thăng cấp này là Lão Miêu trực tiếp buông tay như giao ước để đám Lưu Xuyên qua.
Sau khi ra khỏi đấu trường, Lam Vị Nhiên không nhịn được mà hỏi: “Nếu là đối thủ giải Toàn quốc thì cậu tự để lộ bản thân như vậy làm gì? Giấu giếm thân phận đến khi đó đánh cậu ta trở tay không kịp chẳng tốt hơn hay sao?”
“Tôi biết rõ cậu ta, cậu ta lại không biết tôi, như vậy là không công bằng với cậu ấy.” Lưu Xuyên thoải mái mỉm cười nói, “Cho cậu ta chút áp lực, để cậu ta biết giải Toàn quốc cũng không đơn giản. Dù cậu ta có là đại thần nổi tiếng trong game khác thì sang bên này cũng phải cố gắng một chút… Lý Thương Vũ là đối thủ đáng để tôi tôn trọng.”
Rõ ràng hắn có thể có một tương lai xán lạn hơn, khi đội tuyển FTD giải tán, có rất nhiều đội tuyển nước ngoài muốn kéo hắn về với giá trên trời nhưng đều bị người này từ chối thẳng thừng – hắn không yên lòng về những người anh em dốc lòng theo mình, vì vậy mới kéo cả mấy người chuyển sang giới chuyên nghiệp khác, bắt đầu lại từ đầu.
Lưu Xuyên cũng là đội trưởng, hắn thực sự kính nể từ đáy lòng một đội trưởng có ý thức trách nhiệm như Lý Thương Vũ.
Giải đấu Toàn quốc, đội tuyển Thương Lan của Lý Thương Vũ sẽ là đối thủ mạnh nhất mà đội tuyển Long Ngâm do Lưu Xuyên dẫn dắt phải đối đầu – và cũng sẽ là đối thủ hắn tôn trọng nhất.
Long Ngâm và Thương Lan, hai đội cùng nhau thăng hạng là cái kết Lưu Xuyên mong muốn nhất.
Tất nhiên nếu xui xẻo bị chia vào cùng một bảng tử thần, hắn và Lý Thương Vũ cũng chỉ có thể quyết đấu đến cùng mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận