Thời gian thấm thoắt qua nhanh, chẳng mấy đã cuối tháng Mười, lượt đi của giải chuyên nghiệp đã kết thúc, các tuyển thủ có ba ngày nghỉ ngơi và điều chỉnh.
Trên bảng xếp hạng, Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường dẫn dắt đội tuyển Đồng Tước vọt lên đầu bảng, kế đó là Lạc Hoa Từ, Thất Tinh Thảo, tiếp theo sau là Thịnh Đường, Hoa Hạ, Quốc Sắc, Phong Hỏa và Tuyết Lang chiếm cứ tám slot. Tám hạng đầu không có biến đổi quá lớn, ngược lại thì sự thay đổi lại đến từ những cái tên sau tám hạng này, đặc biệt là hai hạng cuối.
Vì sau mùa giải, hai đội tuyển xếp hạng cuối sẽ bị đào thải khỏi liên minh chuyên nghiệp, để bảo vệ cái ghế này, bọn họ nhất định phải dốc hết sức mình! Kết quả của những đội yếu gồng mình liều mạng chính là có những đội mạnh bị lật thuyền trong mương, vậy mà đội tuyển Trường An lại xếp sau hạng mười!
Trong những trận đấu gần đây, dù gặp những đội tuyển hạng hai nhưng đội tuyển Trường An vẫn mất quá nhiều điểm, vì vậy vị trí trên bảng tổng sắp tất nhiên sẽ tụt hơn so với trước đó. Dù đến lượt về có cố gắng tìm lại chiến thắng thì vẫn chưa thể biết được có chộp nổi một chiếc vé vào playoffs hay không.
Mùa giải thứ Mười chính là cơn ác mộng của các fan Trường An.
Rất nhiều fan liên tục để lại comment trong weibo chính thức nhưng kỳ lạ là quản lý của câu lạc bộ Trường An lại không phản ứng gì, đội trưởng Dương Kiếm rất ít lộ mặt trước truyền thông, lên sân thi đấu cũng chẳng có tinh thần, kiếm khách sắc bén trước kia đã đi đâu mất, Dương Kiếm hiện tại dường như trưởng thành hơn một chút, và cũng trầm lặng hơn.
Tần Dạ tiếp tục không tham gia đoàn chiến, chỉ đấu lôi đài, một mình anh leo lên top 3 lôi đài cùng với Lộc Tường và Tô Thế Luân, một thành viên Trường An lẻ loi ở đó nhìn lại thấy thật sự mỉa mai.
Ngày 1 tháng Mười một, lượt về của giải đấu chính thức bắt đầu, đồng thời giải liên trường cũng khởi tranh!
Giải liên trường khá giống quy tắc thi đấu giải Toàn quốc, chỉ có điều quy mô nhỏ hơn giải Toàn quốc rất nhiều. Số đội đăng ký giải Toàn quốc là hơn mười ngàn, trong khi đó giải liên trường chỉ có vài trăm đội trường tham gia. Đám Lưu Xuyên thi đấu tại “Khu vực Hoa Nam”, có tổng cộng 100 trường đăng ký tại khu vực này, thi đấu theo tuần và tháng theo hình thức Double elimination.
Giải liên trường không những yêu cầu chứng minh thư của tuyển thủ mà còn cần thông tin về thẻ sinh viên v.v., vì thi đấu theo đơn vị trường nên phía ban tổ chức khá quan ngại sợ có trường sẽ mời tuyển thủ bên ngoài tới hỗ trợ, dẫn tới cục diện không công bằng, vì vậy quy trình kiểm tra thẻ sinh viên rất nghiêm túc và cẩn thận.
Thời gian đăng ký có hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật, tất cả các tuyển thủ đều phải tới hiện trường ký tên xác nhận, Lưu Xuyên làm quản lý, hắn liền dẫn mọi người trong đội trường tới điểm đăng ký. Mọi người tới nơi rất sớm, chưa có nhiều người xếp hàng, có mấy sinh viên bên cạnh đã xác nhận thân phận xong xuôi, đang nói chuyện phiếm rôm rả.
Lưu Xuyên kéo mọi người tới xếp hàng, sau khi ký tên xong, cô gái phụ trách đón tiếp rất nhiệt tình phát cho mỗi người một tờ lịch thi đấu.
Tại khu vực thi đấu Hoa Nam, đội tuyển trực thuộc 100 trường đại học bắt đầu được chia cặp quyết đấu từ tuần thứ hai của tháng Mười một, đội thắng thì vào nhánh thắng, thua sẽ xuống nhánh thua, sau đó thi đấu thăng hạng từng bước theo cấp tuần và tháng, cuối cùng sẽ có 98% bị loại, chỉ còn lại đội mạnh nhất của nhánh thắng và đội mạnh nhất nhánh thua tiến vào vòng chung kết toàn quốc.
Quy chế thi đấu tại các khu vực khác cũng tương tự, mỗi khu có hai slot được vào vòng chung kết toàn quốc, trận đấu cuối cùng sẽ diễn ra trong kỳ nghỉ đông.
Mục tiêu của đám Lưu Xuyên là thăng hạng từ khu thi đấu Hoa Nam, điều này đồng nghĩa với việc trong các trận tiếp theo, hoặc là bọn họ thắng tất cả các trận và thăng hạng với tư cách đội mạnh nhất nhánh thắng, hoặc là chỉ được thua đúng một trận, xuống nhánh thua cũng sẽ phải toàn thắng tất cả các trận còn lại để được thăng hạng với danh nghĩa đội mạnh nhất nhánh thua. Nếu thua hai trận thì sẽ bị đào thải, vì vậy mỗi một trận đấu đều phải dồn tâm sức và thi đấu thật sự nghiêm túc.
Tại địa điểm đăng ký hôm nay sẽ mở server thi đấu của giải liên trường cho các tuyển thủ đăng ký làm quen với hoàn cảnh.
Bên cạnh nơi đăng ký có bày một dãy máy tính, nhìn hoành tráng như hàng net, có rất nhiều staff đang giải đáp các câu hỏi cho tuyển thủ. Điền xong bảng đăng ký, Lưu Xuyên liền cầm thẻ kéo mọi người tới khu đăng ký, tìm mấy máy còn trống cho bọn họ ngồi, sau đó dặn dò mọi người làm sao để đăng ký tài khoản trong server thi đấu…
Cô gái phụ trách tiếp đón cười nói: “Bạn học, thấy bạn có vẻ rất am hiểu những thủ tục này, có vẻ đã từng thi đấu phải không?”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Cũng từng đánh đôi trận.”
Hắn nói như vậy quả thực rất khiêm tốn, số trận hắn từng thi đấu có lẽ đã vượt qua con số một ngàn.
Cô gái nhiệt tình nói tiếp: “Mọi người, nhớ là thêm tên trường trước ID của mình nhé, nếu không sẽ không được duyệt đâu.”
Đây là lần đầu tiên mọi người đăng ký server thi đấu, cảm giác cái gì cũng rất mới mẻ.
Lý Tưởng quay đầu hỏi: “Phải rồi, tài khoản đăng ký bằng mã sinh viên sao?”
Cô gái nói: “Đúng vậy, server thi đấu của giải liên trường sẽ yêu cầu dùng mã sinh viên để đăng ký, có điều ID nhân vật thì cho phép mọi người dùng tên trong game, tốt nhất đừng dùng ký tự lạ, chúng tôi sẽ ghi lại thống nhất để đến lúc trao giải sẽ dễ dàng hơn.”
Lý Tưởng gật đầu, mọi người bắt đầu nhập mã sinh viên của mình để đăng nhập server thi đấu, bắt đầu tạo nhân vật. Ngô Trạch Văn nhấn vào nhân vật Ngũ Độc nữ, nghĩ một chút vẫn quyết định đổi sang nhân vật nam, tên thì vẫn dùng Mê Vụ Chiểu Trạch như trước, chỉ có điều thêm cụm Đại học C trước tên của mình. Lý Tưởng thì tất nhiên vẫn chọn đại sư đầu trọc, tên để là Lý Tưởng Đại Sư.
Mọi người đăng ký tài khoản xong, người phụ trách bắt đầu xét duyệt, sau một lúc thì thủ tục duyệt đã xong, mọi người xuất hiện tại thành chính Yến Vân với cấp độ 70 sẵn sàng.
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Ủa đậu má, vừa vào đã cấp cuối luôn?!”
Không giống với server game, các nhân vật được tạo ra đều bắt đầu từ cấp 1, phải từ từ cày cấp tại Tân thủ thôn, server thi đấu cho nhân vật lên cấp cuối ngay sau khi tạo, hơn nữa tất cả điểm kỹ năng và thuộc tính đều được phân phối tự do, coi như cài lại tài khoản max cấp một lần nữa, mọi người tự cộng điểm cho mình.
Lưu Xuyên thấy mọi người tò mò thì mỉm cười nói: “Mọi người mở túi đồ ra xem đi.”
Cả đám nghe theo mở ba lô, Ngô Trạch Văn nhìn thấy cũng thốt lên: “100 vạn kim tệ?”
Lưu Xuyên cười nói: “Ừ, khi tạo tài khoản trong server thi đấu, hệ thống sẽ cho mọi người 100 vạn kim tệ, vào thương thành muốn mua gì thì mua.”
“…”
Mọi người nhìn nhau, nhất thời phấn khích phát điên, cảm giác như thể từ ăn xin biến thành đại gia trong một giây vậy.
Giang Tuyết hỏi: “Có thể mua ngoại trang không?”
Lưu Xuyên nói: “Được chứ.”
Nhắc đến ngoại trang, trong giới chuyên nghiệp có một tên rất quái đản – Tô Thế Luân, Luân thần mỗi lần thi đấu đều phải vào thương thành mua quần áo thật đẹp để mặc, một tên con trai cuồng vẻ ngoài tìm bằng được quần áo thật đẹp để mặc khiến tất cả mọi người đều thấy bất lực.
Giang Tuyết phấn khởi mua cho nhân vật Nga Mi nữ của mình một bộ ngoại trang màu trắng mà cô đã thích từ lâu nhưng tiếc tiền không dám mua, tiện thể mua một chú thỏ trắng cỡ lỡn rất dễ thương làm thú cưỡi. Trác Văn Siêu cũng mua một chú lừa nhìn rất ngốc nghếch lắc qua lắc lại, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng cũng bị kích thích trí tò mò, bắt chước hai người kia đi mua ngoại trang và thú cưỡi ở thương thành…
Lưu Xuyên đứng nhắc nhở bên cạnh: “Còn kho trang bị nữa, trang bị trong game đều miễn phí. Trước khi thi đấu mọi người sẽ có năm phút điều chỉnh trang bị và điểm kỹ năng, hiện tại tôi bắt đầu tính giờ, mau điều chỉnh đi.”
“…” Mọi người nghe câu này xong liền đóng hết giao diện mua ngoại trang và thú cưỡi, mở shop trang bị ra.
Vừa mở kho trang bị, cả đám đều cảm thấy kinh hãi!
Tất cả đều là vũ khí cam và trang bị tím, thật sự khiến người ta trợn tròn mắt!
Lượng trang bị trong game Võ Lâm nhiều đến hàng ngàn hàng vạn, chỉ mỗi vòng cổ đã có vài trăm loại, chọn được một trong số cả đống thật sự khiến người ta hoa mắt đau đầu.
Lưu Xuyên nhắc nhở tiếp: “Bên trái có danh sách hướng dẫn, có thể phân loại theo lưu phái, sau đó nhớ kỹ tên các trang bị chúng ta thường dùng, tìm từng thứ một rồi chọn nhanh nhất có thể, đừng để chọn sai.”
Mọi người bắt đầu vội vàng điên cuồng bấm chuột chọn trang bị, từng phụ kiện bắt đầu được ghép từ đầu đến chân, thời gian khá cấp bách, nếu tuyển thủ có tố chất tâm lý không tốt thì vào những thời điểm trận đấu sắp bắt đầu, phải điều chỉnh kỹ năng, thuộc tính và trang bị trong năm phút, chưa biết chừng lại run tay ấn nhầm.
Sau khi chọn xong trang bị, Lưu Xuyên nhìn đồng hồ rồi nói: “Còn 30 giây, cộng điểm nhanh lên.”
Mọi người lại cuống quýt mở bảng thuộc tính nhân vật để chọn điểm kỹ năng dựa theo từng lưu phái, tiếng bấm chuột vang lên không ngừng, cả đám cuống đến độ suýt bóp nát chuột.
Đến khi mọi người chọn xong điểm kỹ năng và thuộc tính, Lưu Xuyên nhìn đồng hồ cười nói: “Chậm 30 giây, các cậu không thể thế này được, đến lúc bắt đầu thi đấu thật còn chưa cộng xong kỹ năng thì đánh đấm gì nữa?”
Mới vừa rồi mọi người còn bàng hoàng trước một thế giới mới mang tên server thi đấu thì câu nói của huấn luyện viên lại khiến cả đám xấu hổ gục đầu.
Cô gái bên cạnh nói: “Các tuyển thủ trường khác cũng vậy thôi mà, lần đầu vào server thi đấu, mọi người cũng khó tránh tò mò.” Nói xong cô lại mỉm cười.
Mọi người bị nói cho đỏ bừng mặt, cả đám chẳng khác nào mấy nông dân lần đầu lên thành phố.
Đặc biệt là Giang Tuyết, mặt cô đỏ ửng cả lên, vừa rồi mình còn vào shop thời trang mua ngoại trang với thỏ, thật sự quá mất mặt!
Tất nhiên Lưu Xuyên có nhiều kinh nghiệm, hắn mỉm cười nhìn mấy người trong đội đỏ mặt tía tai, quay đầu nói: “Cho hỏi phía ban tổ chức có cung cấp phần mềm mô phỏng kho trang bị server thi đấu không? Nếu có thì copy cho chúng tôi một bản để về tập nhé.”
Cô gái có chút tò mò: “Anh là quản lý của đại học C sao? Có vẻ anh hiểu rất rõ những thứ này ha!”
Trác Văn Siêu vội nói: “Anh ấy là huấn luyện viên của bọn tôi!”
Những lời này tràn ngập tự hào, thật sự quá hãnh diện khi có một huấn luyện viên gì cũng biết như Lưu Xuyên.
Rõ ràng cô gái cũng rất bất ngờ: “Mọi người còn có huấn luyện viên sao? Xịn quá.”
Lưu Xuyên khẽ cười: “Trước đây tôi từng thi đấu nên có chút kinh nghiệm thôi, mau copy phần mềm mô phỏng cho chúng tôi đi, đằng sau vẫn còn các trường đang xếp hàng kìa.”
Cô gái có chút nghi ngờ lai lịch của người này nhưng không hỏi thêm, copy phần mềm mô phỏng thuộc tính nhân vật và kho trang bị của server thi đấu vào USB, ghi lại tài khoản đăng ký của các thành viên đội trường đại học C, sau đó mới nói: “Mọi người về làm quen thêm một chút nhé, chúc mọi người may mắn!”
Lưu Xuyên nói: “Cảm ơn!”
***
Sau khi đăng ký xong, hội trưởng Trác Văn Siêu mời mọi người ăn trưa, cả đám cùng đi tới nhà hàng gần đó, lấy một phòng riêng.
Chu Học Hải vẫn còn đang đắm chìm trong kích động lần đầu vào server thi đấu, mặt cậu ta đầy khao khát nói: “Nếu server game cũng giống như thế này, vào game đã max cấp, được cho một trăm vạn kim tệ, muốn vào thương thành mua gì thì mua thì tốt biết mấy…”
Chưa nói xong Trác Văn Siêu đã vỗ vào gáy cậu ta: “Đừng có nằm mơ, nếu như thế thì game có mà chết sớm.”
Lý Thanh đẩy kính, bình tĩnh nói: “Server thi đấu làm như thế cũng để đảm bảo thi đấu công bằng, mỗi tài khoản đăng ký sẽ được cho kim tệ, điểm thuộc tính và kỹ năng như nhau, trang bị tùy chọn, mọi người đều bắt đầu từ vạch xuất phát. Chỉ có điều số liệu trong server thi đấu đều là tạm thời.”
Chu Học Hải tò mò hỏi: “Tạm thời là sao? Chẳng nhẽ lần sau chúng ta đăng nhập lại thì sẽ bị reset phải mua trang bị lần nữa à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đúng vậy. Lần tiếp theo đăng nhập sẽ giống y hệt hôm nay, toàn bộ điểm trang bị và thuộc tính sẽ trở về vạch xuất phát. Mọi người sẽ phải cộng điểm, mua trang bị một lần nữa. Thiết lập như thế cũng là vì giải chuyên nghiệp, tùy từng đội tuyển khác nhau mà phải điều chỉnh chiến thuật và thay đổi trang bị khác nhau, một số tuyển thủ còn trực tiếp đổi luôn lưu phái, trước mỗi trận đều phải chọn nhân vật, điều này cũng có ý là vào mỗi trận mới thì phải quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đấu. Sau khi thi đấu xong, toàn bộ trang bị của nhân vật sẽ bị hệ thống thu hồi, nói cách khác, số liệu trong server thi đấu chỉ tính một lần một trận.”
Chu Học Hải hiểu ra: “Thì ra là thế, tính một lần một, bảo sao hệ thống hào phóng như vậy! Thế thì giờ chúng ta phải về luyện tập làm sao để chọn trang bị thật nhanh, đừng để đến lúc lên sân đấu rồi vẫn còn luống cuống chưa cộng xong điểm.”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Tôi sẽ gửi phần mềm mô phỏng vào hòm thư của mọi người, mỗi người tự mình luyện tập nhiều hơn. Thực ra kho trang bị rất dễ nhớ, thi đấu nhiều thì mọi người sẽ thuộc hết những trang bị mình cần ở hàng nào cột nào thôi.”
Chu Học Hải nghiêm túc gật đầu, sau đó lại cầm lịch thi đấu lên nghiên cứu cẩn thận lần nữa.
Lưu Xuyên lấy bút đỏ ra khoanh vài vòng tròn lên lịch thi đấu của trường mình: “Tôi mới xem qua lịch thi đấu, lần này sắp xếp khá có lợi cho chúng ta, tuần đầu chúng ta không có trận tương đương với đi tiếp, tuần thứ hai chúng ta sẽ gặp một trong hai trường là Khoa học Kỹ thuật và Sư Phạm. Nếu chúng ta thắng thì đến tuần thứ ba sẽ đấu với đội thắng của bảng B… Tóm lại mọi người đừng nghĩ nhiều, cứ thắng là được rồi!”
– đừng nghĩ nhiều, cứ thắng là được rồi!
Huấn luyện viên nói nghe sao mà ngầu quá, nhưng lấy đâu ra mà dễ dàng như vậy? Hiển nhiên mọi người chẳng tin tưởng mấy.
Lưu Xuyên cười cười, đứng lên giơ tay: “Nào, cố lên, mọi người làm được mà!”
Mọi người cũng phối hợp đứng lên vươn tay, đặt lên tay của huấn luyện viên, cùng đồng thanh hô: “Cố lên.”
Lưu Xuyên nhướn mày nói: “Nghe hô ỉu xìu thế, mèo hen hết cả đám à?”
Mọi người lập tức hô lớn: “Cố lên!!”
Cậu phục vụ bê đồ vào bị tiếng hô làm cho giật mình, suýt nữa thì tung luôn khay đồ ăn trong tay…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận