Lịch thi đấu sắp xếp tuần đầu không có trận, đội trường đại học C có một tuần giảm xóc. Sau khi trở về, mọi người lập tức download phần mềm Lưu Xuyên gửi xuống máy tính của mình, bắt đầu cẩn thận ghi nhớ vị trí của từng món trang bị.
Kho trang bị của Võ Lâm cực kỳ khổng lồ, nếu xem từng món thì cả tiếng đồng hồ cũng chẳng xem xong, cũng may nhà phát hành rất chu đáo thiết kế thêm thanh chỉ dẫn bên trái, có thể phân loại dựa theo môn phái, loại hình, chỉ chọn trang bị cho môn phái của mình thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lưu Xuyên nói không sai, thi đấu nhiều sẽ thuộc hết trang bị của mình ở hàng bao nhiêu trang bao nhiêu.
Khi đó tại hiện trường đăng ký, mấy người luống cuống tay chân đến cộng điểm cũng không xong, sau hai ngày về trường luyện tập, mấy thành viên đội trường đều đã có thể chọn xong trang bị trong thời gian giới hạn. Tốc độ tay của Ngô Trạch Văn nhanh nhất, Lưu Xuyên đứng sau nhìn cậu thao tác chuột nhanh nhẹn nhấn nút mà cảm giác như mỗi trang trong bảng trang bị chỉ nhoáng lên một cái là cậu đã chọn xong. Tốc độ tay quả thực không thua gì tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tốc độ của Lý Tưởng xếp thứ hai, khoảng một phút rưỡi là xong toàn bộ, những thành viên khác trong đội chậm hơn bọn họ một chút, nhưng cũng may vẫn kịp trong năm phút, khi lên sân thi đấu hẳn sẽ không mắc khuyết điểm trong giai đoạn này.
Chẳng mấy chốc cuộc đua sẽ bắt đầu, tâm trạng các thành viên cũng vì thế mà căng thẳng theo.
Giải đấu liên trường lần thứ nhất cuối cùng cũng bắt đầu vào cuối tuần thứ hai của tháng Mười một.
Trường của Lưu Xuyên có tuần đầu không phải đấu nên hắn liền dẫn các thành viên đội trường cùng tới tận nơi xem thi đấu, trận đấu đầu tiên trong bảng B của bọn họ diễn ra giữa hai trường đại học Khoa học Công nghệ và đại học Sư phạm. Khi cả hội Lưu Xuyên đi tới hiện trường thì trận đấu vẫn chưa bắt đầu, có rất nhiều sinh viên trong trường cũng tới cổ vũ cho trường mình, rõ ràng ban tổ chức rất chú trọng vào khâu tuyên truyền, tuy quy mô giải không lớn nhưng không khí tại địa điểm thi đấu lại vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ngồi xuống phía sau, Chu Học Hải nhìn sân khấu rực rỡ ánh đèn, siết chặt tay nói: “Cuối tuần này chúng ta cũng lên đó thi đấu, sao tôi bỗng thấy chẳng chân thực chút nào…”
Trác Văn Siêu vỗ gáy cậu ta, nói: “Đến lúc đó ngồi vào ghế là cậu thấy chân thực ngay.”
Mọi người bị chọc cười, Lý Tưởng cũng lạc quan vỗ vai cậu ta: “Sợ cái gì, cứ đánh như bình thường vẫn huấn luyện thôi, thua cũng mất miếng thịt nào đâu.”
Lý Tưởng là người lạc quan bẩm sinh, dù gặp chuyện gì cậu ta cũng không sợ hãi, luôn hùng hổ xông pha kiểu rất “trẻ trâu”, có một đại sư như vậy trong đội khiến Lưu Xuyên rất yên tâm, hắn mỉm cười nhìn Lý Tưởng, nói: “Nói hay lắm, thua cũng không sao, cứ đánh hết sức là được!”
– trên thực tế, Lưu Xuyên hiểu rất rõ về trình độ của đội trường bọn họ, từ lâu các thành viên đã tiến bộ hơn thời hắn vừa tới làm huấn luyện viên một bậc, làm gì có chuyện thua dễ như vậy.
Chưa kể Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn đều có năng khiếu thi đấu chuyên nghiệp, những người khác cũng tập luyện vô cùng nghiêm túc dưới sự giám sát của Lưu Xuyên, trong số nhiều trường tham dự giải đấu thì mấy đội có thể mời được một huấn luyện viên như Lưu Xuyên, ưu thế của đại học C là chuyện còn cần phải bàn cãi sao?
Mấy tuyển thủ vì không có kinh nghiệm thi đấu nên không biết rõ trình độ bản thân, nhưng Lưu Xuyên là huấn luyện viên thì lại tường tận rõ ràng, nói thật thì hắn cực kỳ tự tin vào đội trường.
Trận đấu chính thức bắt đầu, mọi người nhìn chằm chằm vào sân khấu lớn không rời mắt.
Tuyển thủ hai bên ngồi vào vị trí trên sân khấu, mỗi bên bày sáu máy tính, đại khái khá giống quán net.
Tiền đầu tư cho giải liên trường có hạn nên không có nhà thi đấu với sức chứa vài vạn người xem như giải chuyên nghiệp, địa điểm thi đấu cũng chỉ là một nhà thi đấu nhỏ, sân khấu cũng là dạng mini vẫn hay dùng trong prom của các trường học, không có phòng cách âm tiêu chuẩn cho tuyển thủ, màn hình chiếu sau sân khấu cũng chỉ có một góc máy thứ ba từ trên xuống. Bình luận viên tại hiện trường cũng có trình độ bình thường, không chuyên nghiệp bằng bình luận viên của giải như Trương Thư Bình hay Tô Đồng.
Mặc dù trong mắt Lưu Xuyên thì giải liên trường kém giải Toàn quốc và giải chuyên nghiệp quá xa nhưng khán giả xung quanh lại cực kỳ phấn khích, đặc biệt là mỗi khi thấy tuyển thủ trường mình có mạng thì tiếng hoan hô vang lên ầm ầm, dù sao đây cũng là trận đấu đại diện cho trường nên đội cổ vũ hai bên cực kỳ hăng máu, hét “Cố lên” đến khàn cả giọng.
Giải liên trường lược bỏ lôi đài, chỉ đánh ba trận đoàn chiến đơn giản, đánh theo thể thức BO3, trận đầu tiên kết thúc, đại học Khoa học Công nghệ giành được hai lá cờ lệnh, tạm thời vươn lên dẫn trước.
Trận thứ hai trường Sư phạm lội ngược dòng, biến trận thứ ba thành trận đấu then chốt.
Hai trận đầu sẽ do hai đội lựa chọn bản đồ, trận cuối sẽ do hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên từ trong kho bản đồ sáu sao. Bản đồ lần này được chọn là Hồng phong sơn trang.
Trước đó Lưu Xuyên đã yêu cầu đội trường luyện qua bản đồ này, thấy bản đồ quen thuộc, mấy người đều có chút hứng khởi.
Chu Học Hải nói: “Ồ Hồng phong sơn trang nè, chúng ta train suốt rồi! Mọi người đoán xem bên nào thắng?”
Lý Thanh khá bình tĩnh, đẩy kính nói: “Tôi đoán bên Khoa học Công nghệ sẽ thắng.”
Trác Văn Siêu hùa theo: “Tôi cũng thấy trình độ của bên Khoa học Công nghệ cao hơn.”
Trận thứ ba, quả nhiên đại học Khoa học Công nghệ trụ vững dưới áp lực, lấy được hai lá cờ, cổ động viên của trường tại sân đấu vui đến mức nhảy dựng khỏi chỗ ngồi. Trận đấu kết thúc, Lưu Xuyên ra dấu tay, kéo mấy người trong đội lẳng lặng rời đi theo cửa sau.
Khi quay về trường, tâm trạng của mọi người đều vô cùng phấn khích, tận hưởng cảm giác xem thi đấu tận nơi quả nhiên khác hẳn, nghĩ tới việc cuối tuần này bọn họ cũng sẽ ngồi trên sân khấu, bạn học, bạn thân ở khán đài cũng sẽ cổ vũ cho mình là mọi người bắt đầu vừa kích động vừa hồi hộp.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Hôm nay đại học Khoa học Công nghệ thắng, bọn họ sẽ trở thành đối thủ cuối tuần này của chúng ta, mọi người có ý kiến gì không?”
Cả đám nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Lưu Xuyên đảo mắt qua mọi người, nghiêm túc nói: “Chú ý buff số 6 bên kia, ID là ‘Trời Quang Mây Tạnh’, cậu ta là nhược điểm lớn nhất của cả team, đến lúc đó mọi người tập trung dồn sát thương dứt điểm cậu ta trước, lấy đông đánh ít chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Mọi người vừa sửng sốt đồng thời cũng thấy vô cùng xấu hổ.
Cả đám cùng xem thi đấu nhưng Lưu Xuyên luôn nhìn ra nhiều thứ hơn bọn họ…
Bọn họ chỉ lo nhìn giao tranh tổng gay cấn, rồi thì sự nhiệt tình của đoàn cổ vũ, hoàn toàn không quan tâm tuyển thủ nào của hai đội biểu hiện tốt hay không, trong khi đó Lưu Xuyên liếc mắt đã thấy nhược điểm của đội, đây chính là sự chênh lệch về trình độ và ý thức, quả nhiên là huấn luyện viên, hắn nghĩ xa hơn bọn họ rất nhiều.
Hiện tại Chu Học Hải đã trở thành fan cuồng của Lưu Xuyên, cậu ta ngẩng đầu nhìn người đàn anh khoa Lịch sử, mong chờ nói: “Huấn luyện viên, chúng ta nên đánh thế nào?”
Lưu Xuyên cười nhìn cậu ta, nói: “Tôi đang định nói đây, Học Hải, cậu và Lý Tường đứng hàng trước tank damage của bên kia, Lý Thanh chú ý bảo vệ Giang Tuyết cho tốt, Trạch Văn và Văn Siêu thì tập trung hạ gục buff đối diện. Trình độ của buff bên đó rất bình thường, tôi tin hai cậu combo một lượt là có thể thoải mái tiễn cậu ta lên bảng. Sau khi buff chết thì cứ phối hợp như khi huấn luyện, tập trung đánh từng người, quét sạch bọn họ!”
Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của huấn luyện viên, mọi người cũng thấy như được tiếp thêm sức mạnh, cảm giác bản thân bỗng nhiên giỏi hơn, ai nấy đều vui vẻ quay về ký túc xá.
***
Một tuần trôi qua rất nanh, các thành viên đội trường tranh thủ thời gian bắt đầu huấn luyện tập trung.
Vì để bọn họ cảm giác lâm trận thật sự, Lưu Xuyên còn gọi team mình vào hỗ trợ, tự tạo phòng mô phỏng trận đấu, buff Cá con làm bia bắn cho mọi người tập trung luyện tập dồn sát thương, chỉ có điều bạn học Tiểu Dư y như con cá chạch, Ngô Trạch Văn và Trác Văn Siêu cố tập trung giết cậu mà mãi vẫn không chết, lại thêm hỗ trợ Giang Thiếu Khuynh bên cạnh và một Từ Sách không khách sáo đại sát tứ phương như chó điên, các thành viên trong đội trường dù 6v3 vẫn rất chật vật.
Cũng may cả một tuần huấn luyện đã mang lại thành quả, Ngô Trạch Văn và Trác Văn Siêu phối hợp ngày càng ăn ý, kỹ năng của hai người giờ đã có thể tiếp nối nhau không kẽ hở, Tiểu Dư bị coi là boss giết lên giết xuống cả một tuần nhưng cậu ta còn hớn hở hơn cả đội trường, chạy lẽo đẽo sau mông Lưu Xuyên nói: “Đội trưởng, cảm giác làm bia ngắm bắn vui ghê, mấy anh chị đội trường giỏi thật, sau này nếu cần bia ngắm cứ gọi tôi nha!”
Lưu Xuyên tủm tỉm nói: “Được, sau này cho cậu làm bia tiếp.”
Dù sao Dư Hướng Dương cũng rảnh rỗi, cậu nhóc cảm thấy rất hứng thú với nhiệm vụ mới này, không hề nghĩ ngợi mà bằng lòng.
Cuối cùng cũng đến thứ bảy, đội của đại học C chuẩn bị nghênh đón đối thủ đầu tiên tại giải liên trường – đại học Khoa học Công nghệ.
Chiều hôm nay, Lưu Xuyên đã đặt xe từ sớm đưa các thành viên tới phòng nghỉ trong nhà thi đấu để chuẩn bị, hắn là quản lý nên phải phụ trách hết những việc lặt vặt như đăng ký cho đội, xác nhận với nhân viên v.v. Khi cầm giấy chứng nhận đại biểu đi tới bàn đăng ký thì hắn đụng phải một phóng viên từ bên nhà phát hành tới phỏng vấn staff của giải lần này, bên cạnh là một thợ chụp ảnh trẻ tuổi. Khi Lưu Xuyên đi qua, phóng viên nữ kia bỗng hơi sửng sốt, sau đó lập tức xoay người bước nhanh đuổi theo hắn: “Này này bạn học, đợi một chút!”
Lưu Xuyên dừng bước, quay đầu nhìn cô, chỉ vào mũi mình hỏi: “Gọi tôi à?”
Phóng viên nữ nhìn hắn từ đầu đến chân, sau đó nói: “Xuyên thần? Không đúng, sao Xuyên thần có thể xuất hiện ở giải liên trường được! Tôi nhận nhầm người đấy, bạn đi đi.”
Lưu Xuyên: “…”
Lưu Xuyên sờ mũi xoay người mà không nhịn được cười thầm, Từ Hiểu Kỳ, phóng viên nữ hoạt bát nhất trong dàn phóng viên của Võ Lâm, tốc độ nói chuyện rất nhanh, hơn nữa còn thích lẩm bẩm một mình. Trước đây cô từng là phóng viên đi theo đội tuyển Hoa Hạ một thời gian, chỉ có điều Lưu Xuyên không thích nhận phỏng vấn nên cơ hội tiếp xúc của cô với vị đội trưởng này không nhiều, trong khi đó cô lại rất thân với đội phó Trương Thư Bình. Sau này Trương Thư Bình giải nghệ, Từ Hiểu Kỳ không làm phóng viên đi theo đội tuyển nữa, sếp của cô điều về phỏng vấn mấy giải nghiệp dư, lần này cô sẽ là phóng viên của giải liên trường khu vực Hoa Nam, không ngờ hôm nay lại gặp được tại sân đấu.
Trong ấn tượng của Lưu Xuyên, Từ Hiểu Kỳ là người nhiệt tình nhưng rất có nguyên tắc, là một phóng viên kính nghiệp, tính tình cũng tinh quái như em gái hắn vậy, khi đó Lưu Xuyên còn từng nói đùa, cái tính này đáng ra phải đi làm phóng viên ở chiến trường, chạy tới làm phóng viên eSports làm gì. Năm đó Từ Hiểu Kỳ vẫn là thực tập sinh, hiện tại đã tách ra làm một mình, thế mới thấy thời gian trôi nhanh đến thế nào… Có điều cô và Lộc Tường khổ y hệt như nhau, hoàn toàn không thấy cao lên tí nào.
Lưu Xuyên liếc cái đã nhận ra cô, có điều Từ Hiểu Kỳ thì lại không dám chắc chắn người nọ có phải Lưu Xuyên hay không… Nói đùa gì vậy, người ta đường đường là đại thần hàng đầu liên minh chuyên nghiệp, tự nhiên chạy tới giải liên trường làm gì? Kỳ cục khác nào tuyển thủ ngôi sao NBA chạy đến đại hội thể dục thể thao của sinh viên để chơi bóng không?
Vì quá hư cấu nên cô nàng hoàn toàn không dám nhận Lưu Xuyên.
Chỉ có điều dù không dám nhận nhưng càng để ý thì nghi ngờ lại càng nhiều, Từ Hiểu Kỳ không nhịn được mà hỏi staff bên cạnh: “Người kia là ai vậy?”
Nhân viên phụ trách trả lời: “Hình như là quản lý của đội bên đại học C.”
Đúng lúc đó Lưu Xuyên lại nhìn qua bên này, thấy ánh mắt của cô thì chỉ khẽ cười, sau đó xoay người đi vào hậu đài.
Từ Hiểu Kỳ gãi đầu, vẫn cảm giác nụ cười kia rất quen.
Còn 15 phút nữa là bắt đầu thi đấu, Lưu Xuyên vào hậu trường cổ vũ từng người một trong đội, sau đó vươn tay bảo mọi người cùng hô cố lên.
Các tuyển thủ lần lượt lên sân khấu, ngồi vào vị trí máy của mình, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên khắp nhà thi đấu!
Hôm nay có rất nhiều người ở đại học C tới, nào là cô Lâm của hiệp hội eSports và rất nhiều hội viên, bạn học, bạn thân của các tuyển thủ, thậm chí cả đám phòng 301, 401 cũng cùng nhau tới cổ vũ, mọi người cầm banner khẩu hiệu hô to cố lên, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Chu Học Hải ngồi trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ trải trên đầu, nghe tiếng cổ vũ dưới khán đài mà căng thẳng muốn chết, tay cầm chuột cũng run lẩy bẩy, Lý Tưởng thấy vậy lập tức vỗ vào lưng cậu ta: “Lo cái gì! Có phải đang ở pháp trường đâu mà căng.”
Chu Học Hải bị Lý Tưởng vỗ suýt nữa phun ra, cậu ta nhìn Lý Tưởng nói: “Cậu không hồi hộp chút nào à?”
Lý Tưởng phóng khoáng phất tay: “Cái trận bé tí này thì hồi hộp gì, nói cậu nghe, giờ có là trận quyết đấu tranh cúp vô địch giải chuyên nghiệp thì tôi cũng chẳng hồi hộp.”
Chu Học Hải lườm cậu ta: “Chỉ giỏi chém gió.”
Thực ra Lý Tưởng cũng có chút căng thẳng, nhưng cách thể hiện sự căng thẳng của cậu chính là nói “Tôi chẳng hồi hộp tí nào” với người khác. Giống y như người say rượu nói mình không say vậy, thực ra cách thôi miên bản thân này cũng có tác dụng.
Ngô Trạch Văn thì chẳng có biểu cảm gì nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng, dù gì đây cũng là lần đầu tiên thi đấu chính thức, vừa nghĩ đến việc khán đài có bao nhiêu người đang theo dõi là tay cậu bắt đầu toát mồ hôi.
“Sau đây, trận đấu chính thức bắt đầu!”
Theo tiếng hô của MC, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang khắp hiện trường, 12 tuyển thủ được trọng tài đưa vào kênh thi đấu tự tạo.
Hai bên sẵn sàng, thời gian chuẩn bị bắt đầu đếm ngược.
Năm phút điều chỉnh trang bị và thông số!
Ngô Trạch Văn hít sâu, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính, vào khoảnh khắc ấy, bên tai của cậu dường như chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng thở của bản thân, trong ánh mắt của cậu cũng chỉ còn màn hình LCD 17 inch phía trước, bên trong là giao diện nhân vật ban đầu vô cùng quen thuộc, cậu siết chặt con chuột, ngón tay bắt đầu thao tác di chuyển tới các phím chọn…
Điều chỉnh điểm thuộc tính xong, điều chỉnh điểm kỹ năng xong, lựa chọn trang bị xong…
Chỉ chưa tới một phút, cậu đã hoàn thành tất cả!
Những động tác lặp đi lặp lại khi huấn luyện giờ đây dường như đã trở thành phản xạ có điều kiện!
Ngô Trạch Văn kiểm tra lại thông số nhân vật một lần nữa, chắc chắn không sai ở đâu mới quay sang nhìn đồng đội bên cạnh.
Chu Học Hải vẫn căng thẳng như trước, cuối cùng vẫn là hội trưởng Trác Văn Siêu có trách nhiệm, trực tiếp nói trong voice chat: “Tập trung tinh thần hết nào! Học Hải cậu hít sâu đi, tí nữa mà lơ là mắc lỗi thì về giặt tất một tháng cho team nghe chưa?!”
Giang Tuyết lập tức mở miệng: “Cho xin, Chu Học Hải cậu có biết giặt tất không?”
Dường như câu đùa này có chút tác dụng, Chu Học Hải cười ha ha, ngón tay cũng dần ổn định lại, cậu ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, hoàn thành việc cộng điểm và chọn trang bị cho nhân vật của mình.
Trác Văn Siêu tiếp tục dặn dò: “Mọi người kiểm tra lại một lần, đừng chọn sai bất cứ trang bị nào, vẫn còn thời gian.”
Mọi người lại mở giao diện nhân vật ra kiểm tra, xác nhận không nhầm lẫn thì lần lượt gõ số 1 vào chat đội.
Gõ 1 có nghĩa là đã sẵn sàng, thời gian đếm ngược chỉ còn vài giây, tuyển thủ hai bên chuẩn bị xong xuôi, trọng tài bật đèn xanh, trận đấu chính thức bắt đầu!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận