Trận đầu tiên sẽ do đại học Khoa học Công nghệ chọn bản đồ, bản đồ mà bên kia chọn là Giang Lăng cổ đạo, đây là tấm bản đồ lục chiến thường gặp trong kho bản đồ sáu sao, cái tên “cổ đạo” được đặt là do địa hình ở đây rất hẹp, không thích hợp với chiến thuật du kích phân tán trên diện tích lớn.
Trận đấu vừa bắt đầu, Trác Văn Siêu đã nháy ký hiệu chia đường, mọi người dựa theo hình thức chia đường như vẫn thường huấn luyện để điều tra tình hình địch. Chẳng mấy chốc Ngô Trạch Văn đã phát hiện đối phương ở đường dưới, sáu người bên kia vậy mà dồn hết xuống đây, Ngô Trạch Văn lập tức thông báo phát hiện quân địch, sau đó lùi về phía sau mấy mét bằng tốc độ nhanh nhất.
Vì khá nhạy cảm với địa hình nên vị trí mà Ngô Trạch Văn tránh đi vừa vặn không thuộc tầm chiếu sáng của đèn Khổng Minh mà đối phương thắp lên. Vì vậy bên kia không thể quan sát tới góc chết, cả sáu người hoàn toàn không hề phát hiện ra cậu, cả đội vẫn đứng yên mai phục chờ đợi.
Kết quả của sự chờ đợi đó là sáu người của đại học C cùng đến đáp trả!
Lý Tưởng cực kỳ dũng mãnh trực tiếp vọt tới, không nói hai lời đã dùng Long trảo thủ kéo buff bên kia sang, ngay sau đó Ngô Trạch Văn liền thả nhện, dùng Tơ nhện kéo dắt mạnh mẽ kéo buff của đối phương tới bên này. Trác Văn Siêu thao tác Võ Đang Khí tông của mình bùng nổ tuôn skill bồi theo, ba người đã luyện tập nối chiêu vô số lần nên giờ đã nhuần nhuyễn vô cùng. Nhịp combo của bọn họ khiến buff bên kia hoàn toàn không phản ứng kịp, chưa được mấy giây đã bị đám Trạch Văn dồn damage dứt điểm!
Trác Văn Siêu sửng sốt một chút: “Sao còn chết nhanh hơn Cá con!”
Lý Tưởng cười nói: “Cá con xịn hơn tên này nhiều!”
Mấy người bên Trác Văn Siêu lập tức hiểu ra nỗi khổ tâm của huấn luyện viên, Lưu Xuyên để Tiểu Dư làm bia ngắm một tuần cho bọn họ luyện tập, bọn họ cứ theo thói quen bạo tốc độ tay xông tới giết Ngư Nhi Thủy Trung Du đang điên cuồng kéo máu giữ mạng. Hôm nay gặp Trời Quang Mây Tạnh thì mới thấy trình độ kém quá xa! Việc này chẳng khác nào bình thường vẫn dùng dao chặt xương xẻ thịt, chặt nhiều đến to cả tay, kết quả là đồ ăn đưa tới trước mặt lại là một cọng rau, phập một cái là ngoẻo, thật sự dễ đến mức không ai dám tin!
Chu Học Hải phấn khởi nói: “Dễ hơn tưởng tượng nhiều quá, mau mau mau tới hạ luôn Võ Đang bên kia đi!”
Lý Thanh lập tức dùng Long đằng hổ dược xông tới, bình tĩnh combo Cái Bang của mình, Trác Văn Siêu và Ngô Trạch Văn cũng phối hợp đánh từ xa, Võ Đang bên kia trụ chưa được nửa phút cũng lên bảng – rõ ràng bọn họ hoàn toàn không ngờ được nhược điểm của mình lại bị đối phương nghiên cứu kỹ lưỡng, cứ thế thua trắng pha combat tổng đầu tiên mà chẳng hiểu vì sao!
Tiếp đó Trác Văn Siêu vẫn dựa theo chiến thuật mà Lưu Xuyên dặn trước đó, mỗi lần mở giao tranh là nhắm ngay tới buff bên kia mà giết, mấy người đối diện bị đánh cho ngu cả người, đầu óc rối loạn khiến đội hình xuất hiện trăm ngàn sơ hở, không chịu nổi một kích.
Trên tấm bản đồ Giang Lăng cổ đạo này, đội tuyển trường đại học C thành công lấy được ba lá cờ, toàn thắng ván đầu tiên!
Đến trận thứ hai, bọn họ sẽ là những người chọn bản đồ, dựa theo bố trí trước đó của Lưu Xuyên, Trác Văn Siêu không do dự lựa chọn một tấm bản đồ thủy chiến mang tên Ngân nguyệt hồ.
Sở dĩ nó có tên như vậy là vì giữa hồ có phản chiếu mặt trăng cong cong, bản đồ được thiết kế cảnh đêm, tầm nhìn ban đêm khá thấp, lại thêm ảnh hưởng từ khu vực sương mù chiến tranh nên chỉ cần không chú ý chút thôi là sẽ gặp mai phục…
Không hề bất ngờ, dưới sự chỉ huy của Trác Văn Siêu, đội tuyển trường đại học C bắt đầu lợi dụng ưu thế địa hình, lại tiếp tục cướp được ba lá cờ, giành được thắng lợi trong ván thứ hai!
Toàn thắng 6:0! Không cần chơi ván thứ ba nữa!
Sinh viên tới cổ vũ cho trường hét đến khản cả giọng, sáu tuyển thủ trên sân khấu cũng nắm chặt tay nhau – bọn họ thắng rồi!
– vậy mà bọn họ có thể thắng với thành tích 6:0!
Hai mắt của Giang Tuyết đỏ hoe, cô cố ngăn mình không khóc, Chu Học Hải khi bình thường có hơi ngớ ngẩn nhưng giờ cũng kích động tới độ sắp khóc. Trác Văn Siêu vỗ vai từng người đồng đội, nghẹn ngào chẳng nói thành câu.
Đối với những người lần đầu lên sân thi đấu như bọn họ thì có nằm mơ cũng chẳng bao giờ mơ đến chiến thắng hoàn hảo 6:0 này.
Sáu người đi tới bắt tay tuyển thủ trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, sau đó bọn họ mới lần lượt rời khỏi sân khấu. Lưu Xuyên đứng ở hậu trường tủm tỉm nhìn bọn họ, cả đám cùng đi tới trước mặt Lưu Xuyên, chẳng biết ai là người đầu têu mà cả hội cùng vươn tay nâng Lưu Xuyên lên.
“…” Lưu Xuyên bị tâng lên giữa không trung bất lực mà rằng, “Đừng nghịch, mau thả tôi xuống… Thả xuống nào…”
Mấy người kia vẫn không chịu thả, cứ tâng huấn luyện viên lên xuống mấy lần rồi mới tha cho hắn.
Lưu Xuyên xoa cái đầu đang choáng váng của mình: “Nhìn mấy cậu kích động chưa kìa, mấy bạn ơi mới thắng có một trận thôi mà!”
Chu Học Hải nói: “Mẹ nó chứ hôm nay thắng thích vãi!” Tên này vui đến mức bắt đầu chửi bậy.
Giang Tuyết cũng cười nói: “Đúng đó, hôm nay đánh rất đã, không hổ là huấn luyện viên của chúng ta. Chiến thuật mà Lưu Xuyên sắp xếp khiến bên kia ngu người luôn!”
Trác Văn Siêu nói: “Về thôi, chúng ta mời huấn luyện viên một bữa!”
Mấy người bọn họ chẳng biết gì về lai lịch của Lưu Xuyên, chỉ biết Lưu Xuyên giỏi chiến thuật, tầm nhìn sắc sảo, có thể nhanh chóng nhận ra khuyết điểm trong đội hình đối phương. Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên Lưu Xuyên, bọn họ cuối cùng cũng chứng minh được sự tiến bộ trong suốt một tháng vừa rồi.
Chỉ có Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn biết, sức mạnh của Lưu Xuyên không chỉ dừng ở đây…
Mấy người tíu tít quanh Lưu Xuyên cùng nhau ra ngoài, khi đi tới cửa thì bỗng thấy một cô gái mặc váy trắng cầm micro chạy tới: “Xin chào các bạn, tôi là Từ Hiểu Kỳ, phóng viên của giải đấu liên trường khu vực Hoa Nam, có thể phỏng vấn mọi người chút không?”
Vì thắng trận nên tâm trạng mọi người rất tốt, chưa kể cô gái này cười đến là xán lạn, tất nhiên không thể từ chối phỏng vấn thẳng thừng. Trác Văn Siêu phong độ nói: “Được chứ, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi!”
Từ Hiểu Kỳ chỉ vào Lưu Xuyên: “Anh đẹp trai này là quản lý của mọi người sao?”
Trác Văn Siêu nói: “Đúng vậy, anh ấy là huấn luyện viên của chúng tôi.”
Từ Hiểu Kỳ sửng sốt: “Vậy mà còn có cả huấn luyện viên sao? Vậy chiến thuật hôm nay là do huấn luyện viên bố trí à?”
Trác Văn Siêu nói: “Chuẩn rồi!”
“Huấn luyện viên của mọi người giỏi thật đấy!” Từ Hiểu Kỳ quay đầu nhìn Lưu Xuyên, “Huấn luyện viên, cho hỏi anh cũng là sinh viên của đại học C sao? Nhìn anh trẻ quá, không giống giáo viên!”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi năm tư rồi. À phải, tôi tên Lưu Xuyên, bạn phóng viên tên gì nhỉ?”
“…” Suýt nữa thì Từ Hiểu Kỳ đã nhai luôn micro.
Lưu Xuyên! Vậy mà là Lưu Xuyên thật!
Mấy người không hiểu nổi tại sao phóng viên bỗng nhiên đờ ra như vậy, trong khi đó Lưu Xuyên thì vẫn cười đến là vui vẻ: “Còn chuyện gì không? Hả bạn phóng viên?”
Từ Hiểu Kỳ: “…”
Phóng viên vẫn đang ngẩn người, mọi người đành phải vẫy tay chào tạm biệt cô.
Trên đường đi về, Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh Lưu Xuyên, sau một hồi im lặng mới nhỏ giọng hỏi: “Anh quen cô phóng viên kia à?”
Lưu Xuyên thoải mái dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe hỏi vậy thì mở to mắt đáp: “Cậu nói người vừa nãy hả? Tên cô ấy là Từ Hiểu Kỳ, trước có quen.”
Ngô Trạch Văn ồ một tiếng, cúi đầu không nói câu nào.
Lưu Xuyên dừng một chút lại ghé vào bên tai Ngô Trạch Văn như sợ người khác nghe thấy, hắn thấp giọng giải thích: “Mấy năm trước khi tôi còn là đội trưởng của Hoa Hạ thì cô ấy là phóng viên đi theo đội, có gặp tôi mấy lần, cũng biết tên tôi. Nhưng hôm nay thấy tôi ở giải liên trường, chắc cô ấy không nghĩ nổi là tôi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ra là thế.”
Lưu Xuyên im lặng mấy giây rồi lại bổ sung: “Gì nhỉ… Tôi không có quan hệ gì với cô ấy hết, cô ấy thân với Trương Thư Bình lắm, lần nào phỏng vấn cũng tới tìm Trương Thư Bình, tôi thì cùng lắm chỉ chào hỏi xã giao thôi… Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “… Tôi không nghĩ nhiều.”
Ánh mắt hai người kề sát giao nhau, cả hai đều mất tự nhiên mà nhìn qua chỗ khác.
Lưu Xuyên cũng chẳng biết tại sao mình lại phải mở miệng giải thích, chắc là sợ Ngô Trạch Văn hiểu nhầm nhỉ? Hắn trước giờ còn chưa từng nắm tay con gái, nhỡ bị hiểu nhầm thì không hay lắm ha?
Có điều nhìn ánh mắt thản nhiên của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên lại thấy hơi chột dạ, cảm giác hành động giải thích của mình có chút thừa thãi.
Ngô Trạch Văn thì lại thấy rất vui, Lưu Xuyên chủ động muốn làm rõ hắn và Từ Hiểu Kỳ không có quan hệ gì, điều này khiến Ngô Trạch Văn rất an tâm. Cậu biết người cậu thích không phải dạng playboy hay trêu ghẹo con gái, Lưu Xuyên vốn chưa từng yêu đương, cũng chưa có bất cứ khúc mắc tình cảm nào với con gái, chắc có khi còn chẳng biết cảm giác thích một người là như thế nào nhỉ?
Ai mà ngờ được Xuyên thần được vô số người sùng bái kính trọng, sự thực lại là một người rất ngây thơ…
Ngô Trạch Văn không nhịn được mà quay đầu nhìn Lưu Xuyên, vừa đúng lúc đó Lưu Xuyên cũng quay lại nhìn cậu, ánh nhìn lại khẽ chạm nhau, tim cũng chợt rơi mất nửa nhịp.
Ngô Trạch Văn vội lảng qua chuyện khác: “Đối thủ trong trận tiếp theo sẽ là đội thắng trong bảng D, anh có sắp xếp gì chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Không cần vội, về xem lại trận đó rồi từ từ nghiên cứu.” Dừng một chút hắn lại nói, “Hôm nay cậu đánh rất tốt, cứ tiếp tục giữ phong độ.”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu.
Chẳng hiểu vì sao, cậu rất tin tưởng Lưu Xuyên, cậu tin chỉ cần có Lưu Xuyên ở đây, dù đối thủ có mạnh thế nào đi nữa thì bọn họ vẫn sẽ đánh bại được thôi!
***
Niềm tin của Ngô Trạch Văn cũng chính là niềm tin của những tuyển thủ trong đội trường, và tất nhiên huấn luyện viên Lưu Xuyên cũng không hề khiến bọn họ thất vọng.
Sau khi về trường, Lưu Xuyên liền lên trang chủ của ban tổ chức xem video thi đấu với team, phân tích rõ ràng về đối thủ trong trận tiếp theo, bố trí các kiểu lối đánh nhắm vào nhược điểm.
Tuần thi đấu thứ ba của tháng Mười một, đội của đại học C đánh bại đội thắng trong bảng D là học viện Ngoại ngữ, thành công thăng hạng lên giải đấu cấp tháng.
Giải cấp tháng diễn ra cuối tháng Mười một, đội tuyển của đại học C lại đánh bại đối thủ, tiếp tục tiến vào vòng tiếp theo!!
Trải qua cảm xúc căng thẳng những trận đầu, tố chất tâm lý của các tuyển thủ cũng được rèn luyện, phát huy ngày càng ổn định, phối hợp cũng ngày càng ăn ý. Dưới sự chỉ dạy của Lưu Xuyên, Trác Văn Siêu giờ đây đã trở thành một chỉ huy xuất sắc, bình tĩnh phân tích cục diện ván đấu, biết đưa ra phán đoán chuẩn xác đầu tiên. Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng cũng nhanh chóng nâng cao trình độ của mình sau từng trận đấu.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên, đội tuyển đại diện cho đại học C vượt mọi chông gai, thế không thể đỡ, thẳng tiến vào tận vòng chung kết khu vực Hoa Nam!
Đầu tháng Mười hai, lượt về của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp cũng kết thúc.
Đội tuyển đứng đầu bảng xếp hạng sau vòng bảng vẫn là Đồng Tước, Thất Tinh Thảo vượt qua Lạc Hoa Từ chiếm cứ vị trí thứ hai, Hoa Hạ bỗng trở nên mạnh mẽ hơn trong giai đoạn sau, vọt thẳng tới vị trí thứ tư, hạng năm tới hạng tám theo thứ tự gồm Thịnh Đường, Quốc Sắc, Phong Hỏa và Tuyết Lang. Đây chính là tám đội tuyển ghi tên mình vào vòng playoffs tháng Mười hai.
Nhưng điều khiến người ta không thể ngờ được đó là cuối cùng đội tuyển Trường An vẫn không thể lật kèo trong lượt về, đành chấp nhận vị trí thứ chín, chính thức nói lời tạm biệt với mùa giải này.
Rất nhiều người không tin nổi đường đường là đương kim vô địch của mùa trước, vậy mà đến mùa này thậm chí còn không vào nổi playoffs… Dù là mùa giải thứ Chín sau khi Lưu Xuyên giải nghệ, Hoa Hạ tuột dốc không phanh nhưng vẫn chật vật vào được playoffs. Rõ ràng Trường An không có thay đổi nhân sự, tại sao mùa giải này lại bạc nhược rệu rã đến như vậy?
Mà điều còn khó hiểu hơn nữa chính là đội trưởng Dương Kiếm, đội phó Tần Dạ và quản lý Hạ Minh Đức của đội tuyển Trường An cùng giữ im lặng, dù phóng viên có bao vây chặn đường thế nào đi nữa, bọn họ cũng không hề có ý định ra mặt nhận phỏng vấn.
Sự im lặng kỳ quái ấy dường như là điềm báo cho cơn bão giông sắp ập tới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận