Lúc này tại câu lạc bộ đội tuyển Trường An, đèn đuốc khắp nơi sáng trưng, các tuyển thủ ngồi trong văn phòng đồng loạt trầm mặc, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.
Tần Dạ ngồi trong một góc cau mày, Hứa Hân Nhiên vẫn đưa cho anh một lon coca lạnh như bình thường, Tần Dạ mở nắp uống vài ngụm, chất lỏng lạnh lẽo trôi theo yết hầu xuống dạ dày, cảm giác như cả người anh bị phủ trong băng giá, từ trong ra ngoài, tim cũng hoàn toàn nguội lạnh.
Cửa phòng làm việc đột ngột mở ra, Dương Kiếm và Hạ Minh Đức đi tới, sắc mặt của Dương Kiếm có chút sa sầm, quản lý Hạ thì vẫn rất ung dung. Hai người ngồi vào vị trí của mình, lúc này Hạ Minh Đức mới nói: “Hôm nay gọi mọi người đến đây là vì để tuyên bố một việc, tôi nghĩ mọi người đều đoán được rồi.”
Hạ Minh Đức thản nhiên nhìn khắp phòng, lời nói hoàn toàn không có chút cảm xúc nào: “Biểu hiện của các cậu trong mùa giải này khiến tôi rất thất vọng, nhà đầu tư cũng không hài lòng, có rất nhiều nhà tài trợ quyết định rút vốn. Các cậu thậm chí còn không vào nổi playoffs, không có slot playoffs thì cũng quên luôn tiền lợi nhuận từ bán vé playoffs và phát sóng trực tiếp đi. Thưởng cuối năm cũng sẽ không có, chưa kể phía đầu tư quyết định rút vốn, bên tôi thì không nhiều kinh phí. Vì vậy cũng đến lúc đưa ra quyết định rồi.”
“Có vài người trong số các cậu mới tới Trường An, cũng có vài người đã ở Trường An năm năm tròn…” Nói tới đây, hắn nhìn qua Tần Dạ, sau đó lại mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, “Tôi biết các cậu sẽ rất khó để chấp nhận kết quả này, có điều đây là quyết định được đưa ra sau khi đã cân nhắc nhiều lần. Đội tuyển Trường An giờ đây chia năm xẻ bảy, có cố thêm nữa cũng chẳng để làm gì, chẳng bằng tôi giải thoát cho các cậu, tự tìm lấy hướng đi cho mình.”
Mọi người: “…”
Ngoại trừ những tuyển thủ đã dự đoán được kết quả từ trước thì mặt mày cau có, rất nhiều người mới tỏ ra cực kỳ sửng sốt, thậm chí có một người mới còn đánh bạo hỏi: “Quản lý, ý của anh là sao? Đội tuyển sẽ…”
Hạ Minh Đức gật đầu, nói: “Từ ngày hôm nay, đội tuyển Trường An sẽ chính thức giải tán.”
Mọi người: “…”
Dù đã biết trước nhưng khi nghe hai chữ “giải tán” từ chính miệng hắn, lòng Tần Dạ vẫn nhói đau như bị dao cứa.
Đúng như lời Hạ Minh Đức, anh ở đội tuyển này đã tròn năm năm, nơi đây đã trở thành ngôi nhà thứ hai của anh, từ khi đội tuyển Trường An được thành lập thì anh đã ở đây rồi, ngày ngày đêm đêm huấn luyện gian khổ, dốc hết sức mình vì mỗi lần đội tuyển chạm tới vinh quang, hân hoan vui sướng vì chút tiến bộ của team mình… Chứng kiến một tòa nhà dựng lên từ ngày đào móng, ngắm nhìn nơi đây đón đưa khách mới rồi tận mắt nhìn nó sụp đổ. Hưng suy hay thành bại, tất cả chỉ trong chớp mắt, thoáng cái đã chỉ còn là dĩ vãng tiêu điều…
Trường An, một đội tuyển hào môn đã từng giành lấy rất nhiều thành tích huy hoàng, bắt đầu từ đây, cũng hoàn toàn xóa bỏ tên mình trong danh sách những đội tuyển của liên minh chuyên nghiệp.
Rồi hai năm nữa thôi, liệu sẽ còn ai nhớ tới một Trường An phồn hoa của những ngày xưa ấy?
Tần Dạ vẫn còn ghi tạc trong lòng cảnh đội trưởng Lâm Lập Minh mỉm cười vỗ vai anh năm đó: “Sau này đội tuyển Trường An của chúng ta nhất định sẽ ngày càng tuyệt vời hơn.”
Về sau, Lâm Lập Minh ra đi, rất nhiều tuyển thủ cũ cũng giải nghệ, đến hôm nay nhìn lại, tất cả đều là những gương mặt mới, vậy mà chỉ có một mình Tần Dạ, chỉ một mình anh vẫn còn kiên trì đến tận bây giờ…
Tần Dạ trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn quản lý, thấp giọng hỏi: “Có thể không giải tán được không?”
Khoảnh khắc ấy Hạ Minh Đức thậm chí còn không dám quay lại nhìn thẳng vào mắt người con trai này, trong mắt của Tần Dạ đang ẩn chứa quá nhiều cảm xúc nặng nề, không cam tâm cũng có, nuối tiếc không buông cũng có… Hạ Minh Đức bỗng cảm thấy có chút hổ thẹn, thân là quản lý của đội tuyển, hắn hoàn toàn chẳng muốn quan tâm tới cục diện rối rắm này, nhưng hắn biết chỉ cần cho Tần Dạ một tia hi vọng nhỏ nhoi, anh sẽ vẫn kiên trì tiếp tục.
Tình cảm của Tần Dạ đối với đội tuyển Trường An thậm chí còn sâu sắc hơn cả một người quản lý là hắn.
Thực ra lúc trước khi thành lập đội tuyển Trường An, hắn chỉ đầu tư thử theo đề nghị của Lâm Lập Minh mà thôi, lợi nhuận từ câu lạc bộ Trường An này chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong thu nhập của hắn, chẳng khác nào một đĩa thức ăn có cũng được mà không có cũng chẳng sao giữa một bàn tiệc xa hoa sang trọng, hắn có thể vứt bỏ gánh nặng này bất cứ lúc nào…
Nhưng với Tần Dạ thì khác, đội tuyển Trường An là tất cả của anh. Mất đi đội tuyển Trường An chẳng khác nào đào khoét máu thịt trong lòng anh vậy. Cái cảm giác quặn thắt ruột gan lan ra khắp tứ chi, coca vừa mới uống cũng đã kết thành từng tầng băng giá trong cơ thể.
Ánh mắt của Tần Dạ cũng ngưng đọng như băng, anh nhìn chằm chằm Hạ Minh Đức không rời, để rồi hành động né tránh của Hạ Minh Đức khiến anh biết đã không còn hi vọng…
Quả nhiên, quản lý Hạ bình tĩnh nói: “Chỉ có thể gửi lời xin lỗi tới mọi người mà thôi. Lương của mùa này tôi sẽ bảo kế toán gửi cho mọi người, tạm thời tin đội tuyển giải tán sẽ không công bố ra ngoài, coi như mấy cậu nghỉ ngơi vài ngày vậy. Trong một tháng playoffs, mọi người có thể hoạt động tự do, thi đấu cả năm trời rồi, thôi thì nhân cơ hội ra ngoài giải khuây.”
Hạ Minh Đức dừng một chút lại nói: “Sau khi mùa giải này kết thúc, tôi sẽ thông báo tin đội tuyển Trường An giải tán trên weibo chính thức, trong khoảng thời gian này các cậu cũng có thể tự cân nhắc con đường tiếp theo. Sau khi Trường An giải tán, hợp đồng của các cậu sẽ tự động mất hiệu lực, trở về làm tuyển thủ tự do, nếu muốn ở lại giới thi đấu điện tử này thì có thể liên hệ các đội tuyển khác, có lẽ sẽ có những đội tuyển tốt hơn muốn nhận mọi người. Còn nếu không muốn thi đấu nữa, thì cũng xin chúc sự nghiệp sau này của các cậu sẽ thành công…”
Hạ Minh Đức đứng lên, nhìn lại những gương mặt trẻ tuổi đã quá quen thuộc này, nói: “Cứ vậy đi, tan họp.”
Quản lý Hạ xoay người rời đi, Dương Kiếm cũng trầm mặc theo hắn đi xử lý những công việc còn tồn đọng, những thành viên khác thì vẫn ngồi im trong văn phòng, rất nhiều người đã đỏ hoe hai mắt.
Dù thường ngày có mâu thuẫn tranh cãi, nhưng đến lúc thật sự phải giải tán thì tất cả những gì còn đọng lại chỉ còn là hồi ức và tiếc nuối với đồng đội bên mình mà thôi. Dù sao bọn họ cũng là thành viên của cùng một đội tuyển, mặc đồng phục của đội tuyển Trường An, đeo logo của đội tuyển Trường An trên mình, kề vai chiến đấu bao lâu như thế. Vào thời khắc vinh quang nhất trong mùa giải trước, cảnh mọi người cùng nhau cầm lấy cờ quán quân, cùng vỗ tay chúc mừng vẫn còn hằn sâu như mới ngày hôm qua, ấy vậy mà trong nháy mắt, đội tuyển Trường An lại lâm vào cục diện đổ vỡ hôm nay…
Từ trên đỉnh cao rồi xuống đáy vực, dù là ai cũng không thể thấy dễ chịu trong lòng.
Rất nhiều người mới lo lắng cho tương lai của mình, đội tuyển giải tán không khác nào cái cây to mình vẫn luôn dựa vào đột nhiên sụp đổ, liệu có đội tuyển nào khác sẽ chấp nhận bọn họ đây? Các đội tuyển khác có điều kiện tốt như Trường An hay không? Liệu tới đội tuyển mới bản thân có thể làm quen không? Liệu có rơi vào tình trạng bị đồng đội tẩy chay cô lập không?
Không khí nặng nề bao trùm văn phòng, mang tới áp lực đè nén lòng người như những đám mây đen giăng đầy trời trước bão.
Hứa Hân Nhiên là một cô gái rất dũng cảm lại kiên cường, nhưng đến hôm nay, cô gái thà chết chứ chưa từng chịu khuất phục ấy cũng không kìm được nước mắt. Cô nhìn Tần Dạ, nghẹn ngào nói: “Đội phó… Anh định thế nào?”
Cả đám người đồng loạt quay sang nhìn Tần Dạ.
Chỉ đến tận lúc này, bọn họ mới chợt nhận ra trong lòng bọn họ, Tần Dạ là người quan trọng đến thế nào. Ở thời điểm mờ mịt bất lực này, vậy mà bọn họ lại vô thức muốn nghe quan điểm và ý kiến của anh. Dù gì Tần Dạ cũng đã chinh chiến dốc lòng trong cái giới chuyên nghiệp này năm năm, là tuyển thủ lão làng thì kinh nghiệm đương nhiên phong phú hơn bọn họ rất nhiều, đồng thời năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn bọn họ…
– hiện tại mới nhận ra Tần Dạ tốt đến thế nào thì đáng tiếc cũng đã quá muộn rồi.
Rất nhiều người mới đã từng gây khó dễ, tranh cãi với Tần Dạ, thậm chí còn ghẻ lạnh và cô lập anh, lúc này đều đồng loạt cúi đầu, sự hối hận cứ thế dâng lên trong lòng.
Tần Dạ thì lại thản nhiên nói: “Mọi người không cần lo lắng quá đâu, tuyển thủ có trình độ tốt thì chắc chắn sẽ có đội tuyển bằng lòng thu nhận. Tôi hiểu rõ về thành viên của Trường An, trình độ mỗi người các cậu không hề kém, chỉ thiếu đi ý thức phối hợp đoàn đội mà thôi, sau này sang đội mới rồi thì cố gắng nghe lời đội trưởng, giao tiếp nhiều với đội viên.”
Tần Dạ dừng lại ở hai người đang cúi gằm mặt bên cạnh, nói: “Đinh Vinh, Phùng Siêu, tôi đề nghị hai cậu thử liên hệ với đội tuyển Đồng Tước xem sao. Mùa này Đồng Tước cũng có nhiều người phải giải nghệ, chắc chắn bọn họ sẽ tuyển người quy mô lớn, hai cậu chơi đúng lưu phái mà bọn họ thiếu, nếu có thể thì chưa biết chừng sẽ trụ lại được ở Đồng Tước.”
Đinh Vinh ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng nhìn Tần Dạ: “Đội phó, tôi…”
Cách đây không lâu sau khi thua lôi đài tại Quảng Châu, Đinh Vinh nói xấu Tần Dạ bị anh nghe thấy, khi đó Tần Dạ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lúc đi ngang qua người thì bình thản nói: “Về xem replay đi.”
Sau khi quay về xem lại replay, Đinh Vinh mới nhận ra bản thân mình mới là nguyên nhân dẫn đến trận thua đó chứ không liên quan tới Tần Dạ ra sân thứ ba. Hắn bỗng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, suốt khoảng thời gian này vẫn chưa dám nói chuyện với Tần Dạ.
Chẳng ngờ đến ngày hôm nay, Tần Dạ lại chẳng quan tâm tới ân oán trong quá khứ, còn chủ động tìm kiếm đội tuyển mới cho bọn họ…
Tình cảm của đội phó với đội tuyển Trường An, lại thêm tấm lòng bao dung bất kể hiềm khích trong quá khứ của anh khiến rất nhiều người cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tần Dạ nói tiếp: “Hân Nhiên, em chơi Thiếu Lâm Phật thì có thể thử đánh tiếng với Quốc Sắc đi, bọn họ đang thiếu Phật Thiếu Lâm đấy.”
“Còn các tuyển thủ khác, hai ngày nay tôi đã sắp xếp thông tin về một vài đội tuyển khác, mọi người nhìn xem mình hợp với nơi nào. Vẫn còn một tháng playoffs, mọi người có thể tranh thủ thời gian này để liên hệ với các đội tuyển khác. Cơ hội đều phải do bản thân tự tay giành lấy, đừng sợ mất mặt, đội trưởng của các đội tuyển khác đều thích người mới tự tin và tích cực cả.”
Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chủ động đi tìm bến đỗ mới vẫn còn đỡ hơn cứ ngồi đó chờ, đến ngày chuyển nhượng thì chẳng ai đoái hoài. Trừ phi là tuyển thủ có năng khiếu nổi bật thì những người khác chỉ cần chốn dung thân cũng đã thấy đủ rồi. Tần Dạ suy nghĩ chu đáo đến vậy vì bọn họ khiến ai nấy đều cảm động từ tận đáy lòng.
Hứa Hân Nhiên bỗng hỏi: “Đội phó, còn anh thì sao?”
Lúc này mọi người mới phản ứng, Tần Dạ đã sắp xếp hết thảy cho bọn họ nhưng lại chẳng hề nói đến bản thân sẽ đi đâu.
Hứa Hân Nhiên bỗng quay đầu nhìn anh: “Đội phó, anh tính thế nào?”
Văn phòng bỗng chìm trong im lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Dạ.
“Anh ấy à?” Tần Dạ khẽ nhếch môi, bình thản mà rằng, “Anh mệt rồi… Cũng đến lúc phải rời đi thôi.”
Dứt lời anh liền đứng lên, vỗ nhẹ lên vai Hứa Hân Nhiên, nói: “Mấy người các cậu sau này tới đội tuyển mới thì biểu hiện cho tốt, đừng khiến Trường An mất mặt.”
Tần Dạ xoay người bước đi, mọi người vẫn đang bàng hoàng nhìn theo bóng lưng anh, mãi lâu sau vẫn chẳng nói nên lời.
Có lẽ anh đã quyết định ra đi từ lâu rồi, vì vậy mùa giải này mới dốc hết sức lực cố gắng lấy ba điểm trong mỗi trận lôi đài vì đội tuyển Trường An, sau đó còn chẳng màng mâu thuẫn trước đó mà chuẩn bị con đường tương lai cho từng thành viên trong đội trước khi ra đi, thậm chí còn cổ vũ mọi người rằng: Tới đội mới thì tiếp tục cố gắng…
– đây chính là Tần Dạ, đội phó của đội tuyển Trường An.
Tại sao trước đây lại chẳng hề nhận ra anh tốt đẹp đến nhường này?!
Tại sao trước đây bọn họ chỉ nghĩ đội phó kiêu ngạo, lạnh nhạt khó gần, chẳng có bất cứ một ai nhận ra rằng chính anh mới là người yêu thương Trường An sâu đậm nhất, dốc sức vì Trường An nhiều nhất?
Hôm nay, đến lúc mà ai cũng hoàn toàn tỉnh ngộ thì bọn họ lại chỉ có thể bất lực nhìn bóng hình kiêu ngạo của người con trai ấy khuất dần trong tầm mắt.
Đội phó Tần…
Có lẽ về sau, bọn họ cũng chẳng còn cơ hội được gọi anh bằng danh xưng ấy nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận