Sau khi về phòng, Tần Dạ bắt đầu sắp xếp hành lý.
Anh đã ở đây năm năm, từ lâu đã thuộc lòng hết bài trí trong phòng, trên bàn là các loại huân chương và tặng thưởng tượng trưng cho những vinh dự mà anh có được trong suốt năm năm nay.
Xét về khía cạnh tuyển thủ eSports thì anh có thể coi như thành công, anh đã từng giành được giải thưởng tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải, giành được huân chương vua lôi đài, cũng đã cùng đội tuyển lấy được chiếc cúp vô địch danh giá. Giải thưởng gì anh cũng đã có, nhưng cảm giác trong lòng vẫn trống rỗng vô cùng…
Còn nói về làm đội phó, anh thật sự quá thất bại. Tính anh không hòa đồng dễ gần như đội phó nhiều đội tuyển khác, có lẽ chính vì cái tính cao ngạo lạnh lùng này mà người mới mới thấy anh xa cách. Chưa kể anh là tuyển thủ đời đầu, kiểu gì cũng có chút khác biệt với tuyển thủ mới, sau khi đội trưởng nhiệt tình Dương Kiếm hòa nhập được với mọi người theo mình thì một đội phó lạnh lùng nghiêm túc hẳn sẽ không được lòng anh em. Về lâu về dài, sự khác biệt giữa đội trưởng và đội phó ngày càng nghiêm trọng, nội bộ đội tuyển bắt đầu chia tách. Đội tuyển Trường An đi đến nước này thực ra không thể chỉ trách mình Dương Kiếm, mỗi người trong số bọn họ đều có trách nhiệm, đồng thời buộc phải gánh hậu quả tồi tệ này.
Đội tuyển Trường An sẽ giải tán…
Ban đầu Tần Dạ còn nghĩ nếu sau khi mình rời đi thì Dương Kiếm có thể đoàn kết những tuyển thủ này lại, biết đâu đội tuyển Trường An sẽ khởi sắc, lại chẳng ngờ quản lý Hạ không muốn giải quyết mớ bòng bong này, không muốn tiếp tục duy trì nữa.
Vậy mà phải đi đến nước giải tán, đây quả thực là kết quả mà Tần Dạ không muốn nhìn thấy nhất…
Lúc trước khi đội trưởng Lâm Lập Minh giải nghệ, anh còn cam đoan với hắn rằng bản thân nhất định sẽ dẫn dắt đội tuyển thật tốt, ai mà ngờ được đội tuyển Trường An sẽ có ngày hôm nay.
Tần Dạ khẽ thở dài, nhìn quanh phòng thêm lần nữa, thấy hành lý cũng đã thu thập hòm hòm, trong khi đó búp bê Nga Mi đặt bên cạnh máy tính thì suýt nữa bị bỏ quên. Anh tiện tay cầm con búp bê lên nhét nốt vào vali.
Vừa định ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng đập cửa, bên ngoài vậy mà lại là Đinh Vinh.
Tuyển thủ này có chút tự phụ, thua thì không tìm nguyên nhân ở mình mà lại đổ lỗi cho người khác. Trước đó Tần Dạ bị hắn nói xấu mấy lần, anh không hề khách sáo bảo hắn về xem lại replay tìm nguyên nhân, từ đó hắn không dám nói chuyện với Tần Dạ nữa…
Tần Dạ hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Mặt mũi Đinh Vinh đỏ bừng bừng, mắt cũng đỏ hoe, hắn cúi đầu nói: “Đội phó, xin lỗi, trước đây tôi… luôn có thành kiến với anh, xin lỗi…” Giờ đây hắn chỉ muốn tát mình vài cái, trước mặt Tần Dạ quả thực không mặt mũi nào nhìn anh.
Tần Dạ khẽ cười, nói: “Không sao, tôi không để bụng. Cậu chỉ hay nói vớ vẩn chứ tôi biết tính cậu không xấu. Làm chủ lực ở đội tuyển Trường An hai năm, cậu cũng đã rèn luyện rất tốt, sau này sang đội tuyển khác thì cố gắng phấn đấu, sửa cái tật nói xấu sau lưng người khác đi là được.”
Đinh Vinh đỏ mặt nói: “Tôi biết… À thì… tôi mới liên lạc với bên Đồng Tước, Thiệu đội bảo tôi và Phùng Siêu tranh thủ tới gặp anh ta.”
Tần Dạ gật đầu: “Đi đi, Đồng Tước đang đúng lúc thiếu người, khả năng các cậu được ở lại rất lớn, sau này cố gắng phát huy.”
Đinh Vinh nói: “Cảm ơn đội phó. Còn anh, sau này cũng bảo trọng nhé…”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Đinh Vinh ngại ngùng rời đi, Tần Dạ nhìn theo bóng hắn mà trong lòng ngổn ngang. Mấy tuyển thủ thân với Dương Kiếm này đều mới chỉ tầm 19 tuổi, vì còn trẻ nên khó tránh việc có vài người nóng nảy. Cũng may trình độ không đến nỗi nào, hơn nữa bọn họ đều đang trong thời kỳ đỉnh cao phong độ, còn nhiều không gian để tiến bộ. Thực ra nếu quản lý Hạ cố thêm một năm nữa, đợi đến khi đám Dương Kiếm trưởng thành hơn một chút thì biết đâu đội tuyển Trường An có thể vực dậy một lần nữa…
Tiếc là giờ nói những điều này đều đã muộn.
Tần Dạ xoay người vào phòng thì lại thấy ở góc rẽ cuối hành lang lấp ló một mái tóc ngắn hơi xù, anh không nhịn được mà khẽ cười, nói: “Có chuyện gì thế Hân Nhiên?”
Hứa Hân Nhiên bị phát hiện thì cúi đầu đi tới, hẳn là cô mới khóc nên mắt vẫn còn sưng.
Trong đội tuyển Trường An thì Tần Dạ thân với Hứa Hân Nhiên nhất, cô gái cao chưa tới 1m6 này có một ý chí chiến đấu kiên cường như sắt thép cùng với sức bật kinh người, tuyển thủ nữ này đã khiến rất nhiều đội trưởng của các đội tuyển phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hơn nữa trước giờ Hứa Hân Nhiên rất khép mình, lại đối xử rất tốt với Tần Dạ, mỗi khi mẹ tới đưa đồ ăn thì cô đều sẽ mang cho Tần Dạ đầu tiên, khi thi đấu cũng không quên mua coca cho đội phó, cảm giác như một cô em gái ân cần.
Tần Dạ lớn hơn Hứa Hân Nhiên bốn tuổi, anh vẫn luôn coi cô như em gái, lúc này nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô mà trong lòng Tần Dạ cũng có chút chẳng đành lòng. Anh vỗ nhẹ vai cô, nói: “Đừng buồn, tuy đội tuyển Quốc Sắc hơi mờ nhạt nhưng anh đánh giá đội tuyển này rất cao. Đội trưởng Chu Mộc là người bền bỉ, chiến thuật của bọn họ cũng đã trở nên nhuần nhuyễn, anh tin sau khi em gia nhập, đội tuyển Quốc Sắc sẽ phát huy xuất sắc hơn trong mùa sau…”
Hứa Hân Nhiên cúi đầu không nói câu nào.
Tần Dạ nói tiếp: “Trước đó Chu Mộc có liên hệ với anh, đội phó Triệu Nguyên Tu của Quốc Sắc sẽ giải nghệ sau mùa giải này, em qua sẽ thay cho vị trí của anh ta, đảm nhiệm chức vụ đội phó. Chu đội nói với anh định kéo em sang mấy lần rồi nhưng lúc đó anh vẫn không có ý muốn thả em đi. Hiện tại Trường An giải tán, đối với em mà nói thì chuyển tới Quốc Sắc cũng là lựa chọn không tồi. Hơn nữa Chu Mộc cũng là con gái, bình thường con gái còn có thể tâm sự với nhau, chẳng phải như vậy rất tốt sao?”
Mắt Hứa Hân Nhiên lại càng đỏ, Tần Dạ đã suy xét cho cô vô cùng chu đáo, sang Quốc Sắc cô sẽ làm đội phó luôn, hơn nữa Chu Mộc cũng là tuyển thủ nữ, hai người vốn rất thân nhau, sau khi Triệu Nguyên Tu bên đó giải nghệ thì vừa lúc đội hình sẽ thiếu đi một hàng trước ổn định như cô. Có thể nói việc cô gia nhập Quốc Sắc là lựa chọn hoàn hảo cho cả đôi bên.
Sang Quốc Sắc tất nhiên là việc rất đáng mừng, nhưng cứ nghĩ đến việc Tần Dạ sẽ rời đi, Hứa Hân Nhiên vẫn cảm thấy vô cùng khổ sở trong lòng.
Cô nhìn thấy hết thảy bao gian nan chật vật của Tần Dạ trong suốt hai năm nay tại Trường An, bình thường lo cho chuyện huấn luyện của các tuyển thủ trẻ, trước khi đi còn lo cả chuyện tìm nơi chốn tiếp theo cho bọn họ… Hứa Hân Nhiên không nhịn được mà đau lòng vì người con trai này, một người đội phó vừa trách nhiệm lại kiên cường mới là người đáng tin cậy thật sự trong đội tuyển Trường An, đáng tiếc bọn họ đã nhận ra quá muộn.
Nếu Tần Dạ không ở đây thì dù Trường An không giải tán, Hứa Hân Nhiên cũng sẽ không ở lại. Nhưng “Rời đi” mà Tần Dạ nói rõ ràng mang ý anh sẽ giải nghệ, điều này khiến Hứa Hân Nhiên cảm thấy rất không cam lòng, rõ ràng anh xuất sắc như vậy, rõ ràng anh có thể tới nơi tốt đẹp hơn, tại sao lại muốn kết thúc như thế này?
Hứa Hân Nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tần Dạ: “Đội phó, anh có thể đừng giải nghệ không?”
Tần Dạ không đáp lại.
Hứa Hân Nhiên sốt sắng nói: “Với trình độ của anh chắc chắn sẽ có rất nhiều đội tuyển giành giật anh về, tại sao anh lại lựa chọn rời đi! Thất Tinh Thảo, Đồng Tước, Thịnh Đường, Hoa Hạ… bao nhiêu đội tuyển như thế, anh có thể chọn đội nào mình thích mà…”
Tần Dạ hạ giọng nói: “Nếu anh tới Thất Tinh Thảo và Đồng Tước thì sẽ trở thành gánh nặng cho bọn họ, em hiểu không?”
Hứa Hân Nhiên: “…”
Hứa Hân Nhiên bỗng rét lạnh trong lòng, cuối cùng cô cũng hiểu ý đồ trong lời nói của Tần Dạ. Dù Tần Dạ sang bất cứ đội tuyển nào, một đại thần vương bài như anh kiểu gì cũng sẽ nằm trong đội hình chủ lực, không bao giờ có chuyện phải làm dự bị. Trong khi đó những đội tuyển mạnh giờ đều đã hoàn thiện đội hình, bỗng nhiên lại thêm một Tần Dạ thì đội ngũ sẽ phải điều chỉnh lại một lần nữa. Vì thế những tuyển thủ lâu năm trong đội sẽ không tránh được bức xúc, cứ thế Tần Dạ sẽ trở thành gánh nặng đè lên vai đội trưởng, vác theo chẳng được mà vứt đi cũng chẳng xong…
Với sự kiêu ngạo của Tần Dạ, làm gì có chuyện anh chấp nhận làm gánh nặng cho một đội tuyển khác đây?
Hứa Hân Nhiên lại không kìm được mà đỏ mắt, chuyện đến hôm nay cô mới nhận ra Tần Dạ đã lo lắng hết đường ra cho mọi người, nhưng lại chẳng hề chừa đường cho chính anh…
Tần Dạ nhìn cô gái cúi đầu nức nở trước mắt mà không nhịn được đưa tay vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi Hân Nhiên, anh cũng đã cân nhắc rất lâu mới đưa ra quyết định này. Nói thật thì thi đấu nhiều năm như vậy anh cũng mệt lắm, để anh nghỉ ngơi đi.”
Hứa Hân Nhiên trầm mặc một lát mới nén nước mắt mà rằng: “Vậy sau này còn cơ hội gặp lại anh không?”
Tần Dạ nói: “Có chứ. Nhà em ở Tây An còn gì? Sau này về Tây An thì gọi anh đi ăn, anh sẽ không đổi số điện thoại đâu.”
Hứa Hân Nhiên gật mạnh đầu, lưu luyến nhìn Tần Dạ rồi mới xoay người đi.
Tần Dạ dọn hành lý xong xuôi, khóa cửa lại rồi kéo vali về nhà, không ngờ anh lại gặp một người con trai ở hành lang, người nọ đang cúi đầu dựa vào vách tường, tóc mái buông xuống che khuất trán, chân phải đang đá xuống sàn nhìn qua có vẻ khá buồn bã.
Tần Dạ tiến lên vài bước, người kia mới ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ta vằn vện tơ máu, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “… Anh… Anh sắp đi à?”
Tần Dạ dừng bước, hạ giọng hỏi: “Dương Kiếm, xử lý xong hết thủ tục rồi chứ?”
Dương Kiếm gật đầu, thực ra nhìn từ thái độ của quản lý Hạ thì cũng đã lường trước chuyện đội tuyển giải tán, người khác không biết chứ trong lòng đội trưởng và đội phó đã hiểu rõ từ lâu. Hạ Minh Đức đã chuẩn bị hết xong xuôi từ việc giải phóng hợp đồng, kết toán tiền lương v.v., thủ tục còn lại cũng hoàn thành rất nhanh chóng.
Hai người nhìn nhau cùng im lặng.
Mâu thuẫn của hai người bọn họ tựa như gai nhọn chôn sâu trong đáy lòng, ấy vậy mà giờ phút sắp chia ly này đây, Tần Dạ lại cảm thấy mọi chuyện trong quá khứ đều chẳng còn quan trọng nữa. Sau này anh và Dương Kiếm cũng chỉ là người dưng, có điều thân là đồng đội nhiều năm, anh vẫn lịch sự hỏi một câu: “Cậu định thế nào?”
Dương Kiếm nhíu mày nói: “Trước đó Phương Chi Diên đã liên hệ với tôi, muốn kéo tôi về Tuyết Lang làm đội phó.”
Dương Kiếm cảm thấy rất mất mặt, lúc trước vào hội nghị chuẩn bị trước lễ khai mạc, đội trưởng mới tới Phương Chi Diên còn đi khắp nơi kính rượu với cậu, khi đó cậu là đội trưởng đội tuyển đương kim vô địch, dùng thân phận tiền bối để giới thiệu Phương Chi Diên với các đội trưởng khác. Phương Chi Diên cũng rất thành thật đi theo cậu kính rượu từng người, kết quả thì sao, vật đổi sao dời, chỉ qua một mùa giải thôi, quả nhiên đội tuyển Tuyết Lang đã trở thành con ngựa ô của mùa giải thứ Mười, trực tiếp xông thẳng vào playoffs, trong khi đó đội tuyển Trường An lại nuối tiếc đứng ngoài.
Vậy mà Phương Chi Diên còn mặt dày muốn kéo cậu qua làm đội phó? Có khác nào một cái tát thẳng mặt không?
Dương Kiếm thật sự không nuốt nổi cục tức này!
Nhưng nếu tới các đội tuyển khác thì cậu cũng biết bản thân không thể tìm được vị trí thích hợp. Thực ra đội tuyển Tuyết Lang rất yếu lôi đài, muốn kéo một người solo mạnh như Dương Kiếm về rõ ràng là vì muốn ổn định lôi đài, không để bị mất quá nhiều điểm. Phương Chi Diên còn rất nể tình dành ra chức đội phó cho cậu, quả thực đây là một lựa chọn rất tốt đối với Dương Kiếm.
Thế nhưng từ lão đại giờ biến thành đàn em, mức độ chênh lệch tâm lý quá lớn khiến cậu nhất thời không thể chấp nhận.
Tần Dạ nhìn dáng vẻ rối rắm của Dương Kiếm mà có chút bất đắc dĩ. Việc Trường An thất bại liên tục trong mùa giải này đã mài mòn nhuệ khí của cậu, kiếm khách chói lóa sắc sảo khi xưa đã đi đâu không còn nữa, giờ đây Dương Kiếm đã trưởng thành hơn rất nhiều. Chỉ có điều cái tính dương dương tự đắc đã ăn sâu vào máu, đời nào muốn cúi đầu chịu thua, nhất là khi Tuyết Lang lại còn từng hủy diệt Trường An trong trận khai mạc, từ hồi đó Dương Kiếm đã rất ngứa mắt Phương Chi Diên rồi… Hôm nay vậy mà lại đi làm đội phó cho Phương Chi Diên, chắc chắn cậu ta sẽ không thể nào thoải mái cho nổi.
Tần Dạ nói: “Thực ra tôi cảm thấy cậu tới đội tuyển Tuyết Lang cũng rất tốt, bỏ qua thành kiến thì Phương Chi Diên là một đội trưởng giỏi, cậu ta còn nhường cả chức đội phó cho cậu đủ để thấy sự coi trọng và thành ý của cậu ta. Cậu sang đó vừa lúc có thể giúp bọn họ đánh lôi đài.”
Dương Kiếm: “…”
Dương Kiếm gục đầu trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới không tình nguyện ừ một tiếng.
Tần Dạ xoay người đi, được vài bước thì bỗng nghe thấy Dương Kiếm đứng đằng sau thốt lên: “… Xin lỗi…”
Tần Dạ còn tưởng bản thân nghe nhầm, anh dừng bước một chút, giọng nói nhẹ như gió kia lại vang lên: “Tôi vẫn luôn muốn nói với anh câu này, xin lỗi anh.”
Tần Dạ khẽ mỉm cười, phóng khoáng phất tay tỏ vẻ bản thân chẳng để ý, vẫy tay tạm biệt với Dương Kiếm rồi tiếp tục kéo vali tiến về phía trước.
Dương Kiếm đỏ hoe mắt nhìn anh ra đi. Lưng Tần Dạ vẫn ưỡn thẳng như trước, bóng anh đổ xuống theo ánh đèn nơi hành lang, anh cứ thế bước từng bước ra cổng lớn của câu lạc bộ, chẳng hề ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Ánh đèn trên đầu dường như hơi chói mắt, Dương Kiếm bỗng nhận ra ấy vậy mà mắt mình đã ướt đẫm tự khi nào.
Tần Dạ …
Đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tần Dạ tại câu lạc bộ Trường An.
***
Hạ Minh Đức ngại truyền thông nên tạm thời chưa công bố tin đội tuyển Trường An giải tán, chỉ nói là cho các đội viên nghỉ dài hạn một tháng.
Từ ngày rời khỏi câu lạc bộ, Tần Dạ bỗng mất tăm mất tích. Trước khi ra đi anh cũng chỉ nói với Hứa Hân Nhiên rằng mình muốn đi du lịch giải khuây, cụ thể đi đâu thì chẳng ai biết rõ, chỉ nghe đâu Tần Dạ ra nước ngoài du lịch, anh đã mệt mỏi lâu vậy rồi, muốn thả lỏng một chút cũng là chuyện bình thường. Mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu nên chẳng ai hỏi han quá nhiều.
Các tuyển thủ khác được nghỉ thì tranh thủ về nhà thăm cha mẹ. Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, bọn họ rất ít khi có kỳ nghỉ dài, vì vậy lại càng thêm quý trọng thời gian ở bên người thân.
Trái ngược với sự nhàn nhã của đội tuyển Trường An, vòng playoffs của giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ Mười đã chính thức bắt đầu vào cuối tuần đầu tiên của tháng Mười hai.
Dựa theo thứ tự xếp hạng của các đội tuyển, hạng nhất đánh với hạng tám, hạng hai đánh với hạng bảy, cứ thế xếp tiếp.
Playoffs hấp dẫn hơn rất nhiều là vì thể chế đấu loại trực tiếp, không khí căng thẳng hơn vòng bảng, thi đấu vòng trong tính điểm rất nhiều. Chưa kể trình độ của top 8 đều thuộc hàng đầu, vì vậy trận nào cũng sẽ đều rất phấn khích.
Playoffs của mùa giải thứ Mười hừng hực khí thế, đồng thời giải đấu liên trường cũng tiến vào vòng chung kết. Dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên, đội tuyển của trường đại học C gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, đánh cho toàn bộ những đội tuyển ngáng đường thê thảm tả tơi!
Cuối cùng đội tuyển của đại học C thành công tiến vào vòng chung kết toàn quốc với thành tích hạng nhất nhánh thắng!
Ngày đó khi thi đấu xong, Lý Tưởng kích động đến mức lập tức nhắn tin cho Tần Dạ: “Tần Dạ, bọn tôi thắng rồi! Bọn tôi vào được vòng chung kết toàn quốc đó!”
Nhưng tin nhắn gửi đi không hề nhận lại bất cứ hồi âm nào.
Lý Tưởng nghĩ rằng anh đang bận nên cũng không để ý.
Nhưng cả một ngày tiếp theo vẫn không thấy tin nhắn trả lời, lúc này Lý Tưởng mới bắt đầu lo lắng.
Bình thường dù bề bộn công việc, Tần Dạ vẫn sẽ dành chút thời gian buổi tối nhắn tin lại, hiện tại cả một ngày rồi vẫn im lìm không thấy, chắc chắn không ổn!
Lý Tưởng lo lắng gọi điện thoại thì lại thấy tắt máy!
Nhắn tin không trả lời, inbox weibo thì không phản ứng, nhắn wechat cũng chẳng hồi âm. Lý Tưởng sốt ruột phát điên liền chạy tới giục Lưu Xuyên hỏi thăm tin tức về Tần Dạ. Sắc mặt Lưu Xuyên khi biết chuyện rất phức tạp, hắn nhìn Lý Tưởng rất lâu rồi mới thở dài nói: “Tần Dạ … Cậu ta đã quyết định giải nghệ rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận