“Tần Dạ… Cậu ta đã quyết định giải nghệ…”
Những lời này giống như sấm rền ập vào Lý Tưởng, cậu đờ người trợn mắt nhìn Lưu Xuyên, kinh ngạc hỏi: “Anh nói sao? Tần Dạ định giải nghệ?!”
Lưu Xuyên hiếm khi nghiêm túc hơn hẳn, hạ giọng nói: “Tôi cũng mới biết ba ngày trước thôi, Hứa Hân Nhiên nói với tôi Tần Dạ định giải nghệ, bảo tôi khuyên Tần Dạ một chút, hai ngày nay tôi cố liên lạc với cậu ta mà không được, hôm qua thì là vòng chung kết giải liên trường khu Hoa Nam, tôi quyết định chưa nói vì sợ ảnh hưởng đến trạng thái của cậu.”
Hiện tại xem ra hắn tạm thời gạt Lý Tưởng là hành động đúng đắn, sự quan tâm của Lý Tưởng dành cho Tần Dạ đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Nếu biết tin này trước khi thi đấu, chắc chắn Lý Tưởng sẽ không thể tập trung, ngược lại còn ảnh hưởng tới thành tích của đội.
Thấy bạn cùng ký túc xá đã về không tiện nói chuyện nữa, Lưu Xuyên thở dài nói: “Tần Dạ vẫn tắt điện thoại, tôi đi gọi Trạch Văn ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện…”
Lưu Xuyên vỗ vai Lý Tưởng, lên tầng đi gọi Ngô Trạch Văn.
Lý Tưởng kinh ngạc đứng đó nhíu chặt mày, cậu không thể tưởng tượng nổi trong khoảng thời gian này Tần Dạ đã phải trải qua những gì, dù Lưu Xuyên đã từng nói khả năng Tần Dạ giải nghệ rất cao nhưng khi thật sự nghe được tin này, Lý Tưởng vẫn không tài nào chấp nhận được! Trong mắt cậu, Tần Dạ mãi mãi là người ưu tú và tỏa sáng rực rỡ. Một tuyển thủ xuất sắc đến thế mà lại quyết định kết thúc sự nghiệp của chính mình như vậy khiến Lý Tưởng rất không cam tâm, đồng thời lại càng đau lòng vì Tần Dạ!
Lưu Xuyên nhanh chóng gọi Ngô Trạch Văn xuống tầng rồi gọi Lý Tưởng đi ăn cơm.
Dọc dường đi, ba người cũng không lên tiếng.
Thời gian này, vì thường xuyên đi phụ bản làm nhiệm vụ với clone của Tần Dạ trong game nên từ lâu bọn họ đã coi Tần Dạ như bạn bè. Tối hôm qua vẫn còn đang vui sướng vì đội trường được vào thăng hạng từ khu Hoa Nam thì hôm nay đã bị gáo nước lạnh mang tên “Tần Dạ giải nghệ” giội đi sạch bách, sắc mặt của cả ba đều có chút nặng nề.
Tới nhà hàng nhỏ của trường, mọi người tìm một phòng riêng ngồi xuống, Lưu Xuyên tùy tiện gọi vài món ăn, đồ ăn được bưng lên nhưng cả ba lại chẳng cảm thấy vị gì.
Lý Tưởng cau mày nói: “Tần Dạ tắt điện thoại, có phải vì không muốn liên hệ với chúng ta nữa không?”
Lưu Xuyên nói: “Hứa Hân Nhiên nói Tần Dạ đi ra nước ngoài giải khuây, cụ thể đi đâu thì cô ấy cũng không rõ. Có điều theo như tôi đoán thì chắc là đi Singapore, chị cậu ta sống bên đó.”
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Anh ấy còn có chị gái à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, chị cậu ta tên là Tần Sương, đang làm bác sĩ bên Singapore.”
Tâm trạng của Lý Tưởng có chút rối rắm, cậu bỗng nhận ra mình hiểu quá ít về Tần Dạ, ngay cả việc Tần Dạ có chị gái cậu cũng chẳng biết! Tần Dạ mà cậu biết chỉ là một Dạ Sắc fan đông vô số, là thích khách nổi tiếng trong giới chuyên nghiệp, là đội phó của đội tuyển Trường An… Ngoại trừ thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, ngoài đời Tần Dạ là người như thế nào? Bối cảnh gia đình ra sao? Vậy mà cậu hoàn toàn chẳng biết gì…
Còn to mồm nói muốn bảo vệ anh cho tốt, kết quả là bản thân còn chẳng hiểu gì về anh…
Cảm xúc thất bại nặng nề khiến Lý Tưởng khó chịu gãi đầu, cậu buông đũa xuống, chẳng còn tâm trạng mà ăn.
Ngô Trạch Văn quay đầu hỏi: “Chuyện Tần Dạ định giải nghệ đã chắc chắn chưa? Chẳng phải anh ấy còn chưa thông báo gì sao?”
Lưu Xuyên bất lực nói: “Hẳn là chắc chắn rồi, tôi suy luận từ giọng điệu của Hứa Hân Nhiên, có lẽ đội tuyển Trường An sắp giải tán…”
Lý Tưởng sửng sốt trợn trừng mắt: “Giải tán?!”
Ngô Trạch Văn không tin lắm: “… Tuy đội tuyển Trường An không vào được playoffs nhưng cũng xếp thứ chín mà, không cần phải giải tán chứ?”
Theo những gì bọn họ biết thì chỉ có loại đội tuyển hạng ba như Càn Khôn của Giang Thiếu Khuynh khi đó bị xuống hạng mới giải tán, mùa này Trường An xếp thứ chín, thực ra trong số 16 đội tuyển thuộc liên minh thì cũng thuộc tầm top giữa, sao lại phải đi tới nước giải tán?
Lý Tưởng biết Tần Dạ có tình cảm rất sâu đậm với đội tuyển Trường An, đội tuyển Trường An chẳng khác nào gia đình thứ hai của anh hết!
Hôm nay nhà cũng mất, Tần Dạ còn lý do gì để ở lại đây?
Nghĩ đến đây, Lý Tưởng bỗng thấy lạnh lẽo trong lòng, cậu thật sự chỉ muốn bay ngay tới bên cạnh Tần Dạ, ôm chặt lấy anh, nói với anh rằng: Anh đừng đau buồn, còn có chúng tôi đây… Nhưng cậu biết, lúc này Tần Dạ không cần bất cứ sự an ủi từ người nào, vì Tần Dạ đã quyết định rồi…
Người kia vẫn mãi kiêu ngạo, kiên cường, kiên cường đến mức khiến Lý Tưởng phải đau lòng.
Lưu Xuyên là người bạn tốt nhất của Tần Dạ trong giới chuyên nghiệp, tất nhiên hắn cũng hiểu tính anh, việc giải nghệ lần này xem ra không thể thay đổi nữa, mà một khi Tần Dạ thật sự giải nghệ thì việc kéo anh quay về đã khó lại càng thêm khó…
Thấy biểu cảm của Lưu Xuyên quá nặng nề, Ngô Trạch Văn không nhịn được mà nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng sốt ruột, chúng ta cân nhắc biện pháp xem. Đội tuyển Trường An giải tán nhưng bên trang chủ chưa công bố bất cứ thông tin nào, biết đâu sẽ rút lại được quyết định?”
Lưu Xuyên nhẹ lắc đầu, nói: “Mọi người không biết thôi, đội tuyển Trường An không giống các đội tuyển khác, mấu chốt chính là quản lý Hạ Minh Đức của đội tuyển Trường An…”
Quay đầu lại nhìn ánh mắt chân thành của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Thực ra ngày trước Hạ Minh Đức đầu tư vào đội tuyển Trường An là vì Lâm Lập Minh, cũng chính là đội trưởng đời đầu tiên của đội tuyển Trường An. Khi ấy Lâm Lập Minh muốn thành lập Trường An nhưng ngặt nỗi không có kinh phí, Hạ Minh Đức là bạn tốt của anh ta, điều kiện trong nhà khá giả nên mới chi một khoản lớn giúp Lâm Lập Minh, coi như giúp đỡ bạn bè khi hoạn nạn, đó là một hành động rất trọng tình nghĩa…”
“Nhưng trên thực tế, việc kinh doanh nhà họ Hạ chú trọng vào ngành điện ảnh, quản lý Hạ không yêu thích gì eSports, thậm chí anh ta còn không chơi game Võ Lâm này, việc nội bộ trong đội anh ta cũng không quản lý, bình thường đều giao hết cho Tần Dạ. Nói trắng ra thì đối với anh ta mà nói, đội tuyển Trường An chỉ là một nhánh kinh doanh quá nhỏ đến mức có thể bỏ qua luôn mà thôi…”
“Anh ta không giống quản lý Lê Huy của Hoa Hạ, Lê Huy là người thực sự yêu thích eSports, vì yêu thương nên mới nhiệt tình, dù sau khi tôi rời đi, thành tích của Hoa Hạ tuột dốc thảm hại thì Lê Huy vẫn cố gắng lèo lái. Nhưng Hạ Minh Đức thì khác, anh ta vốn không quan tâm giới eSports này, nói khó nghe thì việc đầu tư vào đội tuyển Trường An của anh ta chỉ là tiện tay giúp bạn. Anh ta không có sự yêu mến, thậm chí vốn chẳng hiểu gì về thể thao điện tử…”
“Mọi người có từng nghĩ đến không? Mâu thuẫn nội bộ của Trường An căng thẳng đã lâu đến thế rồi, nếu Hạ Minh Đức thật sự muốn kinh doanh đội tuyển này thật tốt thì thân là quản lý, chẳng phải anh ta chỉ cần đổi đội trưởng là xong sao? Nhưng anh ta vẫn mặc kệ, là vì lý do gì?”
“Đó là vì… đối với anh ta mà nói thì đội tuyển Trường An có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đội tuyển có biến thành như thế nào anh ta cũng không quan tâm! Anh ta đầu tư bên lĩnh vực điện ảnh, quay một bộ phim là thu về cả triệu, một mối kinh doanh bé tẹo như Trường An chẳng đáng để quản lý Hạ để vào mắt. Anh ta còn chẳng biết trò chơi Võ Lâm này có bao nhiêu môn phái, cũng không hứng thú với thi đấu, là một kẻ ngoại đạo như vậy mà bắt anh ta tiếp tục duy trì trong giới thể thao điện tử thì cũng là làm khó anh ta.”
“Thực ra… một vài đội trưởng lâu năm đều đã đoán được sớm muộn đội tuyển Trường An cũng giải tán… Rõ ràng quản lý Hạ đang muốn nhân cơ hội này để vứt luôn cái gánh nặng này đi. Anh ta không biết gì về việc kinh doanh một đội tuyển, đội tuyển có vấn đề anh ta cũng chẳng biết phải xử lý như thế nào, lại càng không có nhiệt tình đưa đội đi thi đấu. Vì vậy anh ta mới dứt khoát buông tay, để các tuyển thủ tự tìm hướng đi riêng cho mình.”
Nghe Lưu Xuyên bình tĩnh nói về bối cảnh của Trường An, đáy lòng hai người kia bỗng ào ào cuộn sóng!
Bọn họ chỉ là những người chập chững mới bước vào giới thể thao điện tử, hoàn toàn không hiểu gì về bối cảnh các đội tuyển, bọn họ chỉ biết cố gắng nâng cao trình độ bản thân, cố gắng thi đấu, ai mà biết được nếu một ngày trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, đội tuyển mà mình trực thuộc phải giải tán vì đủ loại nguyên nhân thì bản thân phải làm sao bây giờ?
Giang Thiếu Khuynh từng trải qua việc này, đội tuyển giải tán, giấc mộng tan hoang, cậu ta chỉ có thể cầm chút tiền lương lặng lẽ rời khỏi liên minh chuyên nghiệp.
– đây mới chính là hiện thực tàn khốc.
Thể thao điện tử ư? Nói dễ nghe thì là một đám thanh niên trẻ tuổi ôm mộng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cùng nhau tranh đấu trên mảnh đất này, nhưng sự thật là gì, đằng sau mỗi câu lạc bộ thể thao điện tử đều có nhà đầu tư, mà mục đích cuối cùng của những nhà đầu tư đều là lợi nhuận. Đầu tư vào một đội tuyển không phải đi làm từ thiện mà là để kiếm tiền, chẳng ai bằng lòng với một vụ mua bán lỗ cả.
Không thể nói lựa chọn của Hạ Minh Đức là sai lầm… Hắn chỉ nhìn vào thực tế mà thôi.
Hắn là người làm ăn, không có tình yêu thương nhiệt thành với thể thao điện tử như Lưu Xuyên hay Lê Huy. Hắn đầu tư vào đội tuyển Trường An chỉ là vì muốn giúp bạn, tiện thể kiếm chút tiền lẻ, nếu đội tuyển không đạt được thành tích mà hắn muốn thì hắn bỏ gánh nặng này đi cũng chẳng ảnh hưởng gì. Có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy nhà họ Hạ giàu có như thế, nếu hắn có thể bỏ vài triệu ra đầu tư cho một bộ phim thì tại sao không thể bỏ ra chỉ vài trăm vạn cho câu lạc bộ Trường An?
Nhưng phàm là người có tiền thì lại càng để ý tới chuyện tiền bạc.
Trong mắt Hạ Minh Đức, khoản đầu tư vào Trường An và lợi nhuận thu lại được đã tỉ lệ nghịch với nhau, hắn có thể cầm khoản tiền đó đi đầu tư vào bất cứ thứ gì đều mang lại lợi ích nhiều hơn Trường An, là một người làm ăn lão luyện, câu lạc bộ Trường An đã trở thành gánh nặng cản trở hắn, trở thành khúc xương mắc trong họng khó lòng nuốt trôi, tốt nhất là cắt đứt thứ nên cắt đứt, đó là quyết định lý trí nhất.
Còn về chuyện thành viên đi hay ở, tâm trạng người hâm mộ ra sao… với cương vị một ông chủ, hắn đâu cần quan tâm đến?
Lời Lưu Xuyên nói về bối cảnh của đội tuyển khiến hai con gà đều cảm thấy khó chịu trong lòng.
Ngô Trạch Văn trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, nghiêm túc hỏi: “Vậy nên anh mới muốn tự mình thành lập câu lạc bộ, tự mình nắm giữ tất cả đúng không?”
Lưu Xuyên hiếm khi nghiêm túc gật đầu, hạ giọng nói: “Đúng vậy. Tuy tôi không thể đảm bảo đội ngũ có thể giành được thành tích tốt đến đâu nhưng tôi cam đoan rằng có Lưu Xuyên tôi ở đây thì dù thế nào đi nữa, đội tuyển Long Ngâm sẽ không bao giờ giải tán!”
Một câu nói tràn đầy khí phách của Lưu Xuyên tựa như loại thuốc an thần mạnh nhất, xóa tan toàn bộ bất an thấp thỏm và lo lắng trong lòng Ngô Trạch Văn.
Tuy cậu chỉ là một người mới chưa hiểu biết quá nhiều về giới thể thao điện tử, nhưng cậu tin Lưu Xuyên, cậu tin có Lưu Xuyên ở đây thì đội tuyển Long Ngâm sẽ trở thành một cái cây to vững chãi, là chỗ dựa ổn định và an toàn nhất cho các thành viên, dù gặp bao nhiêu bấp bênh cũng sẽ mãi mãi sừng sững vươn thẳng lên trời, không bao giờ sụp đổ!
Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Lưu Xuyên và Hạ Minh Đức.
Nhưng khi nghe Lưu Xuyên đảm bảo như thế, Lý Tưởng lại cảm thấy tim mình như đang bị một đôi tay vô hình bóp nghẹt, cậu vẫn còn nhớ lúc trước khi đội tuyển Trường An thất bại liên tục, các fan lo lắng Tần Dạ sẽ ra đi, comment hỏi han liên tiếp dưới weibo của anh, khi đó Tần Dạ đã công khai nói rằng: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ không rời đi.”
– vào thời khắc Trường An gian nan nhất, Tần Dạ quyết không bỏ Trường An.
– nhưng hôm nay Trường An đã mất, anh còn lý do gì để ở lại nữa?
Đối với Tần Dạ, Trường An giống như máu thịt liền thân của anh, năm năm tròn trôi qua, anh đã quen với việc chung vinh quang, chia nhục nhã cùng Trường An rồi. Sau khi Trường An giải tán, anh còn lý do gì để gồng mình tranh đấu trong giới chuyên nghiệp này đây? Tuổi của anh cũng không còn trẻ, rõ ràng anh cũng đã cẩn thận suy xét mọi bề rồi mới đưa ra quyết định thích hợp nhất cho mình… là giải nghệ.
Lý Tưởng bàng hoàng nhìn bát cơm trước mặt, mắt cũng dần hoe đỏ…
Người ấy, chẳng nhẽ cứ thế mà rời đi hay sao?
Cậu còn chưa từng sát cánh chiến đấu bên anh được lần nào…
Suốt quãng thời gian vừa rồi, cậu vẫn dốc hết sức mình, liều mạng cố gắng, cậu muốn mình nhanh chóng trở thành một đại sư xuất sắc, tưởng tượng vào một ngày nào đó trong tương lai, bản thân sẽ có đủ tư cách sóng vai bên Tần Dạ, có thể bảo vệ Tần Dạ trong những thời khắc mấu chốt, có thể trao cho anh một cái ôm ấm áp khi anh xuống đài, tặng anh một lời cổ vũ thành tâm…
Đáng tiếc, cậu còn chưa kịp hiện thực hóa những suy nghĩ đó thì Tần Dạ đã rời đi…
Khoảnh khắc khi chiến thắng đối thủ cùng đội trường, thuận lợi thăng hạng tại khu vực Hoa Nam hôm qua, Lý Tưởng còn hưng phấn nhắn tin khoe Tần Dạ. Cả đêm qua cậu còn đang vui sướng vì sự tiến bộ của bản thân, mơ mộng cuối cùng mình cũng có thể thẳng lưng ưỡn ngực trước mặt Tần Dạ, khoe với anh rằng: Tần Dạ, tôi cũng chiến thắng rồi, sau này tôi cũng sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp…
Nhưng hiện tại, cậu vẫn còn chưa đủ trưởng thành!
Đối mặt với chuyện giải nghệ của Tần Dạ, Lý Tưởng bỗng nhận ra vậy mà mình lại bất lực vô cùng! Đừng nói đến chuyện kề vai sát cánh với Tần Dạ, ngay cả việc Tần Dạ đi đâu cậu cũng chẳng hề hay biết!
Hóa ra cậu vẫn còn cách anh xa lắm, hiểu ra điều này khiến Lý Tưởng đột nhiên cảm thấy uể oải vô cùng.
Lý Tưởng quay đầu nhìn Lưu Xuyên, khàn giọng hỏi: “Liệu có cách nào giữ Tần Dạ lại không? Lưu Xuyên, anh nói tôi nghe đi, chúng ta còn có thể làm gì? Chỉ cần có thể giữ anh ấy lại, bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm!”
Lưu Xuyên trầm mặc một lát mới nói: “Cậu cũng biết tính Tần Dạ, cậu ta đã quyết định giải nghệ thì chắc chắn khuyên cậu ta đổi ý là việc khó hơn lên trời…”
Lý Tưởng ảo não cúi đầu, cậu biết Tần Dạ luôn quyết đoán và dứt khoát như vậy, một khi đã quyết định mà bắt anh đổi ý thì điều này đi ngược lại với cá tính của anh.
Chẳng nhẽ bọn họ chỉ có thể bất lực nhìn Tần Dạ giải nghệ hay sao?
Lưu Xuyên nghĩ một chút rồi nói: “Giờ có sốt ruột cũng chẳng có ích gì, cậu ta đang ở Singapore, có lẽ điện thoại gặp sự cố gì đó nên mới không nhận cuộc gọi từ chúng ta. Đợi đến kỳ nghỉ Đông rồi tính, chắc chắn cậu ta sẽ về đón năm mới, khi đó tới Tây An gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận