Tuy bên trang chính thức vẫn chưa công bố thông tin đội tuyển Trường An giải tán nhưng các đội trưởng đều hiểu rõ trong lòng.
Nguyên nhân chính là rất nhiều tuyển thủ của đội tuyển Trường An đang ngấm ngầm tiếp xúc với quản lý các đội tuyển lớn, nhiều tuyển thủ cùng chuyển nhượng như vậy chính là minh chứng cho sự tan vỡ của Trường An.
Nhưng phía truyền thông thì hoàn toàn không phát hiện ra chuyện này, tháng Mười hai chính là giai đoạn căng thẳng nhất của vòng playoffs giải chuyên nghiệp, bao nhiêu sự chú ý của các phóng viên cũng đổ dồn vào những trận quyết đấu nảy lửa trong vòng này.
Tứ kết, dựa theo bảng xếp hạng điểm số các đội tuyển thì sau một tuần thi đấu, danh sách bốn đội mạnh nhất cuối cùng cũng xuất hiện – Đồng Tước đánh bại Tuyết Lang, Thất Tinh Thảo thắng Phong Hỏa, Lạc Hoa Từ thắng Quốc Sắc, Hoa Hạ thắng Thịnh Đường, bốn đội tuyển trên tiến thẳng vào bán kết!
Vòng bán kết được diễn ra vào các ngày thứ bảy bắt đầu từ tuần thứ hai của tháng Mười hai, Đồng Tước vs Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo vs Lạc Hoa Từ, thi đấu theo thể thức loại trực tiếp vô cùng tàn khốc.
Những game đấu kịch liệt thu hút toàn bộ sự chú ý từ giới truyền thông, nhà thi đấu tấp nập biển người, chỗ ngồi kín không còn một ghế.
Vòng bảng khu vực của giải liên trường cũng đã kết thúc, hiện tại Lưu Xuyên không có áp lực huấn luyện viên, hắn liền dứt khoát mua ba tấm vé kéo Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng cùng đi xem bán kết.
Sau khi biết Tần Dạ giải nghệ, Lý Tưởng vẫn uể oải không khá hơn chút nào, tinh thần bay biến hết sạch như quả cà héo, Lưu Xuyên vỗ vai cậu nói: “Đừng sốt ruột, Tần Dạ cũng mệt mỏi lâu vậy rồi, để cậu ta thư giãn mấy ngày, nghỉ ngơi cho đã rồi tính.”
Lý Tưởng gật đầu, cuối cùng cũng chú ý lên sân khấu giữa những tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Đồng Tước quyết đấu Hoa Hạ, mới bắt đầu đã diễn ra cực kỳ gay cấn, lôi đài đánh rất kịch liệt, tuyển thủ hai bên ganh đua đến giọt máu cuối cùng. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là đội phó Tạ Quang Nghị của đội tuyển Hoa Hạ vậy mà có thể bảo vệ được cờ lôi chủ chỉ với 100 máu chênh lệch!
Vào giai đoạn đoàn chiến, Tạ Quang Nghị chỉ huy cực kỳ bình tĩnh, chưa kể Lương Hải Tân cũng phối hợp ăn ý, vậy mà có thể khiến đội tuyển Đồng Tước lật thuyền trong mương, bị cướp đi hai lá cờ liên tiếp! Fan Đồng Tước tới nhà thi đấu cổ vũ gần như không thể tin vào mắt mình! 7-2, tuy không gai mắt như 9:0 nhưng nào ai tin nổi Đồng Tước lại thua ngay trên sân nhà?
Lộc Tường buồn bực cúi đầu nói: “Vừa rồi em phát huy không tốt.”
Thiệu Trạch Hàng xoa đầu cậu, hạ giọng an ủi: “Đừng gấp, còn hai ván nữa mà.”
Bên phía Hoa Hạ thì hừng hực chí khí, Lương Hải Tân vốn hay bị gọi là đội trưởng cừu non cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thực tâm từ tận đáy lòng. Các thành viên ôm nhau ăn mừng thắng lợi sau đài, Lương Hải Tân mừng rỡ một lúc, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, chính là ngày cậu gặp một người đi trong hành lang…
Vẫn còn nhớ lần đó sau khi bị Đồng Tước hủy diệt với tỉ số 0:9, cậu rất đau khổ cúi đầu suy nghĩ trong hành lang, rồi giọng Lưu Xuyên bỗng vang lên từ sau lưng, Lưu Xuyên đột nhiên xuất hiện khiến cậu bàng hoàng không thôi, mà bất ngờ hơn nữa là chỉ vài câu cổ vũ ngắn gọn của Lưu Xuyên mà lại khiến Lương Hải Tân đang chìm trong tuyệt vọng bỗng lấy lại được tự tin!
Lúc ấy cậu hỏi hắn rằng: “Tại sao lại chọn tôi làm đội trưởng?”
Người kia mỉm cười nói với cậu: “Vì cậu là lựa chọn thích hợp nhất trong lòng tôi.”
Chỉ một câu đơn giản nhưng đủ để Lương Hải Tân cảm động vô cùng, đồng thời cũng tự tin lên không ít!
Cũng kể từ ngày đó, cậu bắt đầu nhìn lại cái chức đội trưởng này của mình, chăm chỉ đi theo Tạ Quang Nghị, cùng anh dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ, cuối cùng cũng thu lại được thành quả. Đội tuyển Hoa Hạ có nền tảng vững chắc, đội ngũ này bắt đầu vực dậy từ lượt về trong vòng bảng, thuận lợi tiến vào playoffs, thậm chí còn bất ngờ đánh bại Thịnh Đường, hôm nay lại có thể hạ gục đội tuyển Đồng Tước đã từng khiến bọn họ nhục nhã không ngẩng nổi đầu trước kia!
Lương Hải Tân đi tới hành lang quen thuộc, chẳng hiểu tại sao cậu lại cảm giác hôm nay Lưu Xuyên sẽ lại xuất hiện, Lưu Xuyên học ở Quảng Châu, liệu có đến xem thi đấu không?
Đúng lúc này, một giọng nói mang ý cười bỗng vang lên: “Hết nhìn Đông lại nhìn Tây, đang tìm tôi hả?”
Lương Hải Tân vui vẻ lập tức quay sang, quả nhiên nhìn thấy Lưu Xuyên đang tủm tỉm nhìn mình. Hôm nay Lưu Xuyên mặc áo măng-tô màu đậm phối với khăn quàng cùng màu, bên dưới là quần suông, nhìn qua có vẻ rất cao lớn lại đẹp trai.
Lương Hải Tân bước nhanh tới, vui vẻ nói: “Xuyên đội, anh đến thật rồi!”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, cậu mong tôi tới như vậy là vì muốn nghe tôi khen cậu đúng không?”
Lương Hải Tân ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải, chỉ là… lâu lắm không gặp, tôi rất nhớ anh…”
Lưu Xuyên cười nói: “Tiểu Lương, hôm nay tới xem các cậu thi đấu, cuối cùng tôi cũng hoàn toàn yên tâm rồi. Đối với đội tuyển Hoa Hạ, tôi đã là quá khứ, cậu và Tạ Quang Nghị mới là hiện tại và tương lai của Hoa Hạ.”
Lương Hải Tân cảm động ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo như chú cừu non.
Lưu Xuyên không nhịn được mà vươn tay vỗ lên vai cậu: “Tốt lắm, không khiến tôi thất vọng.”
Dù trận tiếp theo có thế nào đi nữa thì Lưu Xuyên biết Lương Hải Tân đã chứng minh được bản thân. Cậu không còn cần phải sống mãi dưới cái bóng mà Lưu Xuyên để lại nữa, đội trưởng cừu non trước kia bị người người chế giễu hôm nay đã có thể mỉm cười gánh vác tất thảy gánh nặng của đội tuyển Hoa Hạ trên vai.
– Lương Hải Tân, đội trưởng đời thứ hai của đội tuyển Hoa Hạ, người nối nghiệp Lưu Xuyên, thời khắc này cuối cùng cũng đã có thể ưỡn ngực ngẩng đầu.
Đúng lúc này, Tạ Quang Nghị cũng đi ra từ cửa bên, thấy Lưu Xuyên nhưng hoàn toàn chẳng bất ngờ, bình thản gật đầu chào hỏi: “Sư huynh.”
Đằng sau anh còn có quản lý Lê Huy, người kia đi tới cười với Lưu Xuyên: “Đã lâu không gặp.”
Lưu Xuyên đi về phía bọn họ, mỉm cười nói: “Phấn chấn hơn trước nhiều rồi, xem ra gần đây chắc Hoa Hạ khá lắm nha?”
“Cũng tốt.” Lê Huy dừng một chút lại nói, “Cậu nghe tin đội tuyển Trường An giải tán chưa?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Nghe rồi.”
“Đội tuyển Trường An và đội tuyển Hoa Hạ đều đã thành lập được năm năm…” Giọng nói của Lê Huy có pha chút tiếc nuối, “Cứ thế mà sụp đổ khiến người ta thật sự nuối tiếc.”
Lưu Xuyên nói: “Hạ Minh Đức khác với anh, Hoa Hạ đừng giẫm lên vết xe đổ đó.”
“Không đâu, còn có tôi mà.” Ánh mắt của Lê Huy rất kiên định, dứt lời lại quay sang nhìn hai người Lương, Tạ rồi nói, “Hơn nữa còn có Tiểu Lương và Tiểu Tạ ở đây, thành tích của Hoa Hạ đã khởi sắc rồi, cậu làm đội trưởng cũ thì nên yên tâm đi thôi, cũng không nhất thiết phải đích thân tới xem bất cứ trận nào có Hoa Hạ đâu chứ?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đây là lần cuối cùng đội trưởng cũ tới tận nơi cổ vũ mọi người. Lần sau gặp lại sẽ là đối thủ của nhau… Mấy cậu hẳn sẽ không nương tay với tôi chứ?”
Lưu Xuyên nhìn về phía Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị.
Hai người kia nhìn nhau một chút, Lương Hải Tân nghiêm túc nói: “Không đâu, chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Lưu Xuyên tán thưởng gật đầu: “Được đấy Tiểu Lương, càng ngày càng ra dáng đội trưởng rồi.”
Lương Hải Tân đỏ bừng cả mặt, gãi đầu không nói được gì thêm.
Lưu Xuyên phóng khoáng phất tay: “Tôi đi trước đây, hẳn là mọi người định đi ăn mừng đúng không, thế tôi không quấy rầy nữa.”
Lưu Xuyên xoay người đi được vài bước thì Tạ Quang Nghị bỗng đuổi theo hắn, thấp giọng hỏi: “Sư huynh, tôi nghe nói Tần Dạ định giải nghệ, mọi người đều cảm thấy rất đáng tiếc, anh thân với anh ta nhất, có thể khuyên nhủ anh ta được không?”
Lưu Xuyên trầm mặc một chút mới nói: “Tôi sẽ.”
Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng Lưu Xuyên lại biết rõ trong lòng… Không ai có thể khuyên được Tần Dạ.
Sau khi rời nhà thi đấu, bên ngoài lại đổ mưa to, trong lòng Lưu Xuyên cũng có chút khó chịu.
Hôm nay hắn tới hậu trường thực ra chỉ vì muốn cổ vũ Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị một chút, hồi trước sau khi hắn giải nghệ, thành tích của đội tuyển Hoa Hạ tuột dốc không phanh, lúc đó Lê Huy không hề có ý định giải tán Hoa Hạ, Lương Hải Tân và Tạ Quang Nghị cũng cắn răng gồng gánh đội tuyển này. Thực ra Lưu Xuyên rất biết ơn bọn họ, gì thì gì Hoa Hạ vẫn là tâm huyết nhiều năm của hắn…
Vì vậy hắn lại càng hiểu được cảm nhận và quyết định của Tần Dạ.
Nếu Hoa Hạ giải tán, chắc chắn hắn cũng sẽ rất đau buồn, Tần Dạ lúc này có lẽ còn khổ sở hơn hắn rất nhiều.
Lý Tưởng đứng ngoài cổng ngắm nhìn Quảng Châu chìm trong mưa phủ, cậu bỗng nhớ tới ngày mà Tần Dạ tới Quảng Châu thi đấu, trời cũng mưa tầm tã thế này, cậu đứng ở cửa ga tàu điện ngầm nhắn tin với Tần Dạ, chỉ tán gẫu thôi cũng hết 20 phút. Trận đó Trường An thua rất thảm, nhưng biểu cảm trên gương mặt Tần Dạ lại rất thoải mái y hệt như đang nói chuyện thường ngày với bạn bè vậy…
Bọn họ cách nhau một cánh cửa sổ xe, nụ cười còn đọng nguyên trên gương mặt.
Khi ấy Lý Tưởng còn nói: “Sau này có cơ hội tới Quảng Châu thì nhất định phải gọi cho tôi, tôi đưa anh đi ăn đủ món ngon trên đời…”
Hiện tại xem ra lời hứa này sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được.
Lý Tưởng lau mặt, nặng nề đi theo Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cùng về trường.
***
Một tuần nữa lại trôi qua, vòng bán kết cũng đã có kết quả, Hoa Hạ vậy mà có thể đánh bại Đồng Tước để tiến thẳng vào chung kết, bên kia Lạc Hoa Từ cũng hạ gục Thất Tinh Thảo với hai điểm chênh lệch, hai đội tuyển với mối quan hệ đầy khúc mắc này lại quyết đấu với nhau, chẳng qua lần này cả hai bên đều đã thay đội trưởng.
Năm đó Lưu Xuyên dẫn dắt Hoa Hạ đánh bại Lạc Hoa Từ do Lam Vị Nhiên chỉ huy bốn lần liên tiếp, lần này Lương Hải Tân lại dẫn dắt Hoa Hạ quyết đấu với Diệp Thần Hi đại diện cho Lạc Hoa Từ. Phóng viên bắt đầu phỏng đoán các kịch bản kết quả có thể xảy ra…
Trận chung kết được tổ chức tại nhà thi đấu chính của giải, cũng chính là nhà thi đấu tổ chức lễ khai mạc tại Bắc Kinh.
Trước Giáng sinh, không khí năm mới bao trùm khắp thủ đô, khắp nơi đều là cây thông Noel, rất nhiều fan mặc áo len dày tới xem chung kết, biểu cảm trên gương mặt phấn khích vô cùng, khác với tứ kết, bán kết đều thi đấu theo thể thức BO3, trận chung kết sẽ đánh BO5, phải đánh năm trận liên tục cũng là thử thách to lớn với thận của người xem…
Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ thi đấu cực kỳ gay cấn, sau khi trải qua chỉnh đốn, Hoa Hạ đã hình thành chiến thuật đánh chậm với Võ Đang Khí Tông của Lương Hải Tân làm trung tâm. Trong khi đó Lạc Hoa Từ vẫn dùng lối đánh Tiêu Dao truyền tống do Diệp Thần Hi và Lâm Vũ Phàm phối hợp với nhau, hai bên đều đánh cực kỳ cẩn thận, đánh liên tục ba tiếng đồng hồ mới phân thắng bại.
Cuối cùng Lạc Hoa Từ đánh bại Hoa Hạ với hai điểm chênh lệch duy nhất, giành được chức vô địch của mùa giải thứ Mười!
Fan Lạc Hoa Từ vui đến phát điên, tiếng vỗ tay nổ tung hiện trường. Vị đội trưởng Diệp trẻ tuổi này dù thắng hay thua vẫn cứ luôn nho nhã lễ độ, lịch sự mỉm cười. Không ai hiểu được trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn vẫn luôn có thể khiến những đội tuyển mạnh ngã ngựa trong tay mình. Dần dần nụ cười của Diệp Thần Hi cũng trở thành tín hiệu đáng sợ nhất, quả nhiên vào mùa giải thứ Mười, đội trưởng Diệp lại mỉm cười giành thêm được một chiếc cúp nữa.
Tuy chỉ đạt hạng hai nhưng Lương Hải Tân vẫn rất vui vẻ, fan của Hoa Hạ cũng tràn đầy phấn khởi. Sau khi Xuyên đội rời đi, Hoa Hạ vẫn chưa bao giờ gượng dậy được, cả mùa giải thứ Chín đều bấp bênh chốt cửa playoffs, còn tưởng mùa giải này bọn họ sẽ tiếp tục mờ nhạt như thế, ai mà ngờ trong giai đoạn sau Hoa Hạ đã lột xác, vậy mà tiến thẳng vào top 4, thậm chí còn lấy được chức á quân! Chiếc huy chương bạc bất ngờ này chính là giải thưởng đầu tiên mà Lương Hải Tân đạt được sau khi lên làm đội trưởng, chỉ vậy thôi cũng đủ để những fan trung thành của Hoa Hạ hài lòng.
Fan Đồng Tước thì có chút thất vọng, Đồng Tước vẫn luôn duy trì vị trí thứ nhất trong suốt vòng bảng, là đội ngũ có khả năng vô địch cao nhất, nào ngờ sau khi bị Hoa Hạ đánh bại trong playoffs thì chỉ giành được huy chương đồng. Điều này khiến fan Đồng Tước khó chịu trong lòng, nhưng ngược lại thì Tiểu Lộc Tường vẫn rất vui vẻ khi phỏng vấn còn đùa rằng: “Đây là cái huy chương đồng thứ ba của Đồng Tước chúng tôi rồi! Liệu có phải vì team tôi tên có chữ Đồng nên suốt ngày lấy huy chương đồng không…” Thiệu Trạch Hàng bất lực nhìn cậu, tên nhóc nhanh mồm nhanh miệng nói gì cũng chưa từng uốn lưỡi suy nghĩ, các phóng viên vốn đang muốn chất vấn cậu một chút nhưng thấy Lộc Tường vui vẻ với hạng ba như thế, chẳng ai muốn gây khó dễ cho cậu nữa.
Thất Tinh Thảo xếp hạng bốn, không lấy được giải gì, Lão Tiêu vẫn ổn trọng như trước, mỉm cười nói: “Vài thành viên lão làng của Thất Tinh Thảo đều đã sắp giải nghệ, đội tuyển đang trong giai đoạn điều chỉnh đội hình, biểu hiện trong mùa giải này không được tốt nhưng cũng chẳng sao, mùa giải sau chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Sau này còn đối thủ mạnh hơn nữa đang chờ chúng tôi, xin mọi người hãy yên tâm, chúng tôi sẽ không gục ngã như vậy.”
Còn rốt cuộc “đối thủ mạnh hơn nữa” trong lời hắn là ai thì các phóng viên bàn luận phỏng đoán mãi không ra. Chẳng ai có thể ngờ được đối thủ cực mạnh của Tiêu Tư Kính kia lúc này lại đang ở trong giảng đường của đại học C, cầm bút múa lượn trên giấy thi của mình, còn ai khác ngoài Lưu Xuyên đang thi cuối kỳ đây.
Khi thi xong đi ra, Ngô Trạch Văn đang đứng ngoài chờ hắn, cậu chạy tới hỏi thăm: “Thi tốt chứ?”
Lưu Xuyên cười nói: “Cũng không tệ. Sao cậu lại tới đây?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi tiện đường thôi.”
Lưu Xuyên thấy cậu cầm thêm một chiếc ô, không nhịn được mà nói: “Tiện đường ấy hả? Cố tình tới đưa ô cho tôi chứ gì?”
Tai Ngô Trạch Văn hơi đỏ lên, cậu vội nói: “Bên ngoài đột nhiên đổ mưa to, tôi xuống tầng đi ăn thì tiện thể mang cho anh một cái ô thôi.”
Lưu Xuyên nhận lấy chiếc ô từ tay cậu, cán ô vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của Ngô Trạch Văn, hơi ấm truyền qua tay len lỏi vào tận đáy lòng khiến Lưu Xuyên không nhịn được mà khẽ nhoẻn cười.
Thấy trời mưa liền chạy đến đưa ô, Ngô Trạch Văn quả thật đúng là quản gia chu đáo nhất.
Mùa đông miền Nam rất lạnh, nhất là khi đổ mưa, cái buốt giá trong không khí thấm từ bàn chân vào trong xương cốt. Lưu Xuyên vừa ra khỏi cửa đã lạnh đến mức hắt hơi, hắn vội lấy khăn quàng ra quấn quanh cổ, mở ô lên vừa đi vừa hỏi: “Lý Tưởng đâu?”
Ngô Trạch Văn nói: “Cậu ấy bảo tối nay ăn cơm bên ngoài, chúc mừng anh thi xong tiện thể xem lễ trao giải luôn. Cậu ấy đặt phòng rồi tới trước chờ chúng ta rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Được, đi thôi.”
Khi hai người tới nhà hàng thì Lý Tưởng đã gọi xong món rồi ngồi chờ, cậu bật TV kênh eSports để xem trao giải.
Mọi người vừa ăn vừa xem, lễ trao giải vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều người may mắn còn trúng thưởng đồ kỷ niệm của ban tổ chức. Lại một mùa giải nữa qua đi, có người vui vẻ cũng có người khổ đau. Lạc Hoa Từ, Hoa Hạ và Đồng Tước lần lượt giành được chức vô địch, á quân và quý quân. Lộc Tường lấy được giải “Vua lôi đài”, Tô Thế Luân thì đạt giải “Tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải”, “Tổ hợp cộng sự xuất sắc nhất” được trao cho cặp đôi Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường và giải “Người mới xuất sắc nhất mùa giải” thuộc về đội trưởng Phương Chi Diên của đội tuyển Tuyết Lang.
Nghĩ đến Tần Dạ, Lý Tưởng lại thấy gợn lòng khó chịu.
So với sự đau khổ khi không có cúp thì nỗi đau đội tuyển giải tán mới là sự đau đớn khiến người ta khó chấp nhận hơn đúng không?
Kết thúc lễ trao giải, weibo chính thức của các câu lạc bộ bắt đầu đăng bài thông báo, phần lớn đều là những câu thủ tục như “Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, mùa giải tới chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng”, chỉ có đúng một bài đăng từ weibo chính thức khiến mọi người phải khiếp sợ trợn mắt há mồm –
“Đội tuyển Trường An thông báo chính thức giải tán, cảm ơn sự ủng hộ của các bạn trong những năm vừa qua.
Thông tin chuyển nhượng của các tuyển thủ:
Dương Kiếm sẽ chuyển sang đội tuyển Tuyết Lang;
Hứa Hân Nhiên chuyển sang đội tuyển Quốc Sắc;
Đinh Vinh, Phùng Siêu chuyển sang đội tuyển Đồng Tước;
Tống Tư Viễn chuyển sang đội tuyển Thất Tinh Thảo;
…
Tần Dạ giải nghệ.”
Dòng cuối cùng trong một loạt những tin tức chuyển nhượng, bốn chữ “Tần Dạ giải nghệ” đơn giản vô cùng lại chẳng khác nào một hòn đá thả xuống làm dậy sóng mặt hồ…
Trường An thật sự sụp đổ, Tần Dạ cũng rời đi. Một đội tuyển lớn mạnh lâu đời cứ thế tan vào dĩ vãng.
Rất nhiều fan đau đớn rơi nước mắt trước màn hình, bọn họ liên tục spam comment dưới bài đăng như phát điên, chỉ hi vọng Trường An đừng giải tán, hi vọng Tần Dạ đừng đi. Nhưng sức lực của bọn họ có hạn, chẳng thể nào cứu vãn tất thảy sự đã rồi.
Vào tầm này năm ngoái khi Lưu Xuyên tuyên bố giải nghệ, fan Hoa Hạ cũng từng điên cuồng như thế, thị phi sục sôi trên khắp diễn đàn hơn nửa tháng mới lắng lại; Còn đến năm nay, đừng nói chỉ có Tần Dạ giải nghệ, toàn bộ đội tuyển Trường An cũng tan tành, fan của Trường An đau đến quặn thắt tim gan…
Có một bài note dài do phóng viên viết được đăng lên weibo, tiêu đề là: Trả lại đây một Trường An thịnh thế.
“Lúc trước khi Tứ Lam giải nghệ, rất nhiều tuyển thủ lão làng của Lạc Hoa Từ cũng rời đi, cả đội tuyển chỉ còn mấy người mới chưa tròn 18 tuổi, nhưng Lạc Hoa Từ vẫn không giải tán! Đội trưởng Diệp 18 tuổi vẫn chịu đựng áp lực tiếp nhận đội tuyển, đến ngày hôm nay nào ai còn dám coi khinh Lạc Hoa Từ?
Năm ngoái khi Xuyên thần rời đi, thành tích của Hoa Hạ tuột dốc không phanh, rất nhiều người còn chửi bới đội tuyển Hoa Hạ mất đi Xuyên thần thì chẳng khác nào một đám vô dụng. Mùa giải trước đội tuyển Hoa Hạ suýt nữa không vào được playoffs, thế nhưng Hoa Hạ cũng không giải tán! Hoa Hạ hôm nay dưới sự dẫn dắt của Lương đội, đã một lần nữa khẳng định lại vị thế của mình!
Đội tuyển Trường An là nhà vô địch của mùa giải trước, chẳng qua mùa giải này chỉ gặp phải chút vấn đề, tại sao lại phải giải tán?!
Chẳng nhẽ các người thậm chí còn không đủ dũng cảm để đương đầu đối mặt với khó khăn hay sao?!
Chẳng nhẽ các vị bằng lòng nhìn đội tuyển của chính mình đi đến nước sụp đổ suy vong này hay sao? Không ai muốn cắn răng cố gắng thêm một chút?
…”
Phóng viên có tài khoản weibo VIP này hẳn là fan của đội tuyển Trường An, giọng điệu viết bài khá kịch liệt, chẳng mấy chốc bài đăng đã được chia sẻ hơn mười ngàn lượt, tạo thành sóng gió ồn ào trong toàn giới chuyên nghiệp. Đây chính là yêu càng sâu thì hận càng nhiều, mấy câu trong bài đăng này thậm chí còn khiến những tuyển thủ đã làm xong thủ tục chuyển nhượng không thể ngẩng đầu lên nổi.
Đúng lúc này, Dương Kiếm im lặng suốt cả mùa giải cuối cùng cũng xuất hiện.
Dương Kiếm cũng đăng một bài rất dài:
“Xin lỗi, tôi là đội trưởng tiền nhiệm của đội tuyển Trường An.
Đội tuyển Trường An giải tán là chuyện đã được quyết định, là cơn sóng dữ không phải chỉ một người đứng ra ngăn là đủ.
Hi vọng mọi người có thể giữ lý trí, đừng gây áp lực quá lớn lên các tuyển thủ của đội tuyển Trường An. Hân Nhiên, Đinh Vinh, Phùng Siêu cũng như rất nhiều tuyển thủ khác trong đội tuyển Trường An bao gồm cả tôi đều đã ký hợp đồng chuyển nhượng. Tôi tin mọi người khi tới ngôi nhà mới đều sẽ cố gắng hết sức mình, thi đấu từng trận thật tốt.
Đội tuyển Trường An giải tán khiến chúng tôi rất đau lòng, nhưng chúng tôi vẫn chưa từ bỏ giấc mộng của bản thân.
Tôi không phải là một đội trưởng tốt, Trường An đi đến nước này phần lớn đều tại tôi. Trước đây tôi vẫn không dám thừa nhận sự thất bại của bản thân, thế nhưng trải qua sự việc này, tôi đã ngã rất đau, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới đội trưởng Lâm Lập Minh vì đã không dẫn dắt đội ngũ cho tốt, không thể mang vác gánh nặng mà anh ấy giao cho mình.
Tôi muốn xin lỗi Tần Dạ, xin lỗi các thành viên của Trường An. Thân là đội trưởng, tôi không điều tiết được mâu thuẫn trong nội bộ đội, không có thái độ đúng đắn khi cần, không hoàn thành trách nhiệm mà một đội trưởng nên làm. Đây là sai lầm lớn nhất của tôi.
Tôi cũng xin lỗi tất cả các bạn đã ủng hộ cho đội tuyển Trường An vì đã khiến mọi người thất vọng.
Thật sự xin lỗi.”
Bài đăng giải thích của Dương Kiếm khiến rất nhiều fan Trường An kích động xông vào weibo của cậu ta. Vô số người comment xỉ vả Dương Kiếm, thậm chí có vài cư dân mạng kích động còn văng tục chửi rủa. Dương Kiếm yên lặng thừa nhận tất cả mọi thứ, nhận lấy toàn bộ trách nhiệm cho việc đội tuyển giải tán.
Cậu chưa từng chịu trách nhiệm khi thất bại bao giờ, trước đây khi đội tuyển Trường An thua trận, lần nào người đứng ra đối mặt với phóng viên cũng là Tần Dạ…
Lần này cuối cùng người làm đội trưởng cũng ra mặt, đứng lên gánh chịu mọi điều như hảo hán, đáng tiếc rằng mọi chuyện đã quá muộn rồi…
– quá muộn mất rồi.
Con người là sinh vật như vậy đấy, đến khi mất đi rồi mới nhận ra cái gì là đáng quý nhất. Trước đây Dương Kiếm không bao giờ nghe lời khuyên của Tần Dạ, vẫn luôn cảm thấy mình còn trẻ tuổi, mình rất đỉnh, cảm thấy bản thân có thể dẫn dắt Trường An đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…
Nhưng cú ngã lần này quá đau, khiến cậu ta máu chảy đầu rơi, đau đến mức ghi tâm khắc cốt.
Cậu nhận ra được sai lầm của chính mình, sai hoàn toàn rồi!
Nhưng cậu phát hiện ra quá muộn, Hạ Minh Đức mặc kệ cho đội tuyển Trường An đi đến nước này, rõ ràng là không muốn xử lý cục diện rối rắm trong đội. Bọn họ đã không thể trở lại được nữa, đội tuyển Trường An dừng bước tại đây thật rồi…
Dương Kiếm kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, những lời chửi bới tràn ngập kín khắp weibo, nhưng cậu dường như đã đau đến chết lặng.
Hóa ra bị người ta chỉ trích sẽ khó chịu như thế này…
Là đội trưởng nhưng cậu luôn trốn tránh mỗi khi thua trận, đẩy Tần Dạ ra làm bia đỡ đạn, trước đây Tần Dạ cũng khó chịu như này phải không?
Dương Kiếm bỗng nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi cậu mới tròn 18 tuổi bước tới đội tuyển Trường An lần đầu tiên, cậu đứng trước mặt Tần Dạ ngại ngùng gãi đầu, nói: “Tần Dạ, anh là tuyển thủ chuyên nghiệp mà tôi yêu thích nhất…”
Tại sao sau này lại ra nông nỗi này?
Có lẽ là vì nóng ruột muốn chứng tỏ bản thân, chỉ vì cái lợi trước mặt, có giải là đắc chí, đầu óc mê muội trong những tiếng vỗ tay và hoa tươi, không còn nhận ra đâu là hiện thực…
Hiện tại cậu đã tỉnh ngộ rồi, hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.
Đáng tiếc cái giá phải trả cho sự hối hận này quá đắt, không những đánh đổi cả một đội tuyển Trường An mà còn cả sự nghiệp của Tần Dạ…
Dương Kiếm chỉ muốn quay ngược thời gian tát mình mấy cái, nhưng cậu biết thời gian là thứ không thể lấy lại được nữa, bỏ lỡ rồi tức là bỏ lỡ mãi mãi.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn bỗng sáng đèn, là tin nhắn từ Tần Dạ: “Đọc weibo của cậu khiến tôi rất vui, cuối cùng cậu cũng trưởng thành rồi.”
Một câu thôi cũng đủ khiến Dương Kiếm vô cùng xấu hổ.
Cuối cùng…
Tần Dạ đã đợi bao lâu để đến ngày Dương Kiếm thật sự chống đỡ được gánh nặng của một đội trưởng đây?
Mỉa mai thay, chỉ đến thời khắc mà đội tuyển giải tán, Dương Kiếm mới thể hiện được bản lĩnh của một người đàn ông chân chính, mới tỏ ra mình cũng là một đội trưởng thực thụ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận