Khi đó Tần Dạ đang ở nhà chị gái tại Singapore, Tần Sương đang nấu bữa tối cho anh trong bếp, anh thì lên weibo bằng laptop của mình, vừa vào đã thấy mấy ngàn comment mới, mấy trăm tin nhắn chưa đọc… Tần Dạ tạm thời bỏ qua hơn một ngàn reply, lướt lên đầu trang thì vừa lúc nhìn thấy bức thư giải thích được forward đi vô số lần của Dương Kiếm.
Nói thực, trong khoảnh khắc đó, Tần Dạ lại thấy tâm trạng mình có chút thoải mái.
Suốt hai năm nay, anh vẫn ngóng trông Dương Kiếm có thể trưởng thành hơn một chút, đến hôm nay sau khi trải qua tổn thương, cuối cùng Dương Kiếm cũng đã trưởng thành. Tần Dạ cảm thấy thực sự mừng cho người đồng đội cũ này, tính ra thì Dương Kiếm là người có năng khiếu, nếu tâm tính ổn định được thì với ngưỡng tuổi 20 hiện tại, sau này cậu ta sẽ còn tiến bộ cực xa. Đúng là cậu ta từng phạm phải sai lầm lớn, nhưng dù gì tỉnh ngộ được hoàn toàn vẫn tốt hơn nhiều so với việc vẫn u mê mù quáng.
Tần Dạ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Kiếm, kết quả là vừa mở điện thoại lên thì đã thấy một đống tin nhắn chưa đọc dài dằng dặc.
Sau khi tới Singapore, anh không cẩn thận làm rơi hỏng điện thoại nên phải đem đi sửa đến tận hôm nay mới dùng được. Anh cũng đoán trước chắc chắn sẽ có vài người bạn cũ nhắn tin nhưng không ngờ là lại nhiều đến như thế. Đặc biệt là có một cái tên xuất hiện trong danh sách hỗn loạn với tần suất cao nhất khiến anh có chút bất ngờ.
– Lý Tưởng.
Gần như mỗi ngày đều gửi vài tin nhắn, suốt nửa tháng qua tổng số tin cậu gửi đã lên tới hơn một trăm, cực kỳ nhiều và dày đặc, áp đảo toàn bộ tin nhắn của mấy người bạn lâu năm như Lưu Xuyên hay Tiêu Tư Kính.
Bình thường Lý Tưởng rất thích càm ràm, inbox không hồi âm, nhắn tin không nhắn lại, có lẽ Lý Tưởng lo lắng phát điên nên mới liên tục nhắn như vậy.
Tần Dạ nhìn qua một lượt, hầu như tin nhắn toàn có nội dung là “Anh đang ở đâu”, “Gần đây sao rồi”, “Có phải tâm trạng không tốt nên ra ngoài du lịch không?”, “Anh mệt mỏi quá rồi, thả lỏng một chút cũng tốt, có điều thư giãn xong thì nhớ quay về…”, “Tôi rất lo cho anh…”
Nhớ lại bộ dạng cậu trai vừa nhắn tin vừa cuống quýt nhấp nhổm, Tần Dạ không nhịn được mà khẽ cười, anh lười nhắn lại từng tin, quyết định gọi điện thoại luôn.
Lúc này Lý Tưởng đang lướt web trên máy tính, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Tần Dạ, suýt nữa kích động đến độ ngã khỏi ghế. Cậu vội cầm điện thoại chạy ra ban công đóng cửa, hạ giọng nói: “Tần Dạ, anh đang ở đâu? Sao không trả lời tin nhắn! Tôi còn tưởng anh gặp phải chuyện gì…”
Giọng nói thân thiết khôn cùng vang lên bên tai, từng câu từng chữ thấm đượm chân thành.
Tần Dạ cũng xoay người ra ngoài ban công, nhẹ giọng nói: “Tôi qua nhà chị ở Singapore, sau khi tới Singapore thì điện thoại rơi hỏng mất phải đem sửa, vừa mới nhìn thấy tin nhắn của cậu.”
Lý Tưởng thở phào nhẹ nhõm: “Anh không sao là tốt rồi, làm tôi lo lắng gần chết…”
Tần Dạ nói: “Yên tâm đi, tôi không sao.”
Tiếng thở nhẹ nhàng của đối phương truyền qua ống nghe điện thoại tới bên tai, Lý Tưởng bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cậu hít sâu mới bình tĩnh lại, hỏi: “Thế… tiếp theo anh định thế nào?”
Tần Dạ nói: “Tôi định đi Anh vài ngày, mấy năm nay rất ít khi đi du lịch, hiếm khi được nghỉ, chị tôi cũng bảo nên ra ngoài hít thở không khí.”
Lý Tưởng nói: “Đúng đó! Anh đi chơi đi, nghỉ ngơi nhiều vào, anh đã mệt mỏi nhiều năm vậy rồi, cũng nên để bản thân nghỉ xả hơi. Có điều một mình ở nước ngoài phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn, cất ví cẩn thận…”
Tần Dạ không nhịn được mà nhếch môi: “Biết rồi, cậu còn lắm chuyện hơn cả chị tôi.”
Lý Tưởng gãi đầu cười ha ha, muốn hỏi chuyện giải nghệ của anh nhưng không khí tán gẫu hôm nay đang tốt thế này, cậu bỗng không muốn mở miệng hỏi chuyện của giới chuyên nghiệp. Weibo chính thức của đội tuyển Trường An đăng tin giải tán, chắc chắn Tần Dạ đã đọc được tin này, cũng nhìn thấy những lời chửi rủa kích động của fan, có lẽ trong lòng anh còn đang khó chịu, giờ tự nhiên lôi chuyện này ra khác nào xát muối lên miệng vết thương chưa lành của anh?
Người con trai này chưa bao giờ cần thương hại hay an ủi, vì vậy Lý Tưởng cũng hiểu bản thân không nên coi anh như kẻ yếu thế mà an ủi..
Lý Tưởng trầm mặc một lát mới nói đến đề tài anh đang nói: “Anh định đi Anh phải không? Đã nghĩ xem định đi những đâu chơi chưa?”
Tần Dạ nói: “Mai xuất phát, cũng không nhiều thời gian nên đi thăm mấy danh lam thắng cảnh thôi, tôi định về nước trước Tết.”
Lý Tưởng phấn khởi nói: “Tôi từng đi Anh một lần rồi, có nhiều chỗ hay lắm, ví dụ như tháp đồng hồ Big Ben, cầu tháp London, cung điện Buckingham, cả bảo tàng Anh nữa, anh có thể tới mấy chỗ này xem sao, chụp nhiều ảnh lưu niệm vào…”
Lý Tưởng lại bắt đầu làm hướng dẫn viên du lịch, Tần Dạ kiên nhẫn nghe cậu nói rất lâu, chẳng biết tự lúc nào tâm trạng cũng trở nên tốt hơn – giọng Lý Tưởng rất vang, tựa như ánh dương ấm áp ngày đông tràn vào lòng người. Tần Dạ nghe cậu kể về kinh nghiệm du lịch mà bao nhiêu phiền lòng chuyện đội tuyển giải tán cứ thế bay biến hết thảy một cách thần kỳ.
Đợi đến khi Lý Tưởng giới thiệu hết về các địa danh thắng cảnh đã qua 15 phút, Tần Sương gọi anh từ phòng khách: “Tần Dạ, qua ăn cơm!”
Lúc này Tần Dạ mới hồi phục tinh thần, nói: “Lý Tưởng, cậu chuyển điện thoại cho Lưu Xuyên đi, tôi nói hai câu với cậu ta.”
Lý Tưởng ồ một tiếng, mở cửa ban công gọi: “Lưu Xuyên, điện thoại nè!”
Lưu Xuyên thấy dáng vẻ vui sướng của Lý Tưởng thì biết ngay là Tần Dạ gọi, hắn nhất thời có chút sửng sốt, vội đi tới ban công nhận điện thoại: “Alo, Tần Dạ à?”
Tần Dạ bình thản nói: “Ừ, tôi giải nghệ rồi. Cho cậu một phút mắng tôi đấy.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu nghĩ tôi độc mồm thế à? Lúc trước tôi giải nghệ, cậu còn chửi tôi suốt cả đường ra sân bay. Lần này cậu giải nghệ tôi không hề mắng nửa lời. Vẫn câu nói cũ thôi… Tần Dạ, nơi đây chào đón cậu bất cứ lúc nào.”
Tần Dạ: “…”
Lần nào cũng nói những câu này, nhưng chỉ một câu đơn giản như thế lại khiến Tần Dạ cảm động.
Cái tên Lưu Xuyên không biết xấu hổ này vậy mà khi nói chuyện lại đi vào lòng người như thế.
Vẫn nhớ ngày đó khi Tần Dạ mất ngủ nửa đêm nói chuyện với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên nhắc đến việc mình muốn lập đội trở về, khi đó Tần Dạ vẫn là đội phó của Trường An, anh chỉ cười nhạt trước quyết định của Lưu Xuyên. Tần Dạ tỏ vẻ mình không muốn ở Trường An nữa, Lưu Xuyên liền nói: “Nơi này luôn chào đón cậu.”
Khi đó Tần Dạ đã biết người bạn Lưu Xuyên này của anh đã mang tới cho anh một đường lui vừa mạo hiểm lại vừa an tâm.
– đó chính là gia nhập đội ngũ của Lưu Xuyên, bắt đầu lại từ giải Toàn quốc, quay trở về liên minh.
Anh biết nếu có một ngày mình đâm vào ngõ cụt, nơi kia của Lưu Xuyên sẽ vẫn dành ra cho anh một chốn dung thân bất cứ lúc nào, đó chính là sự trượng nghĩa của người bạn Lưu Xuyên của anh!
Tần Dạ không có nhiều bạn trong liên minh, nhưng chỉ một Lưu Xuyên cũng đủ để dứt điểm toàn bộ đống bạn bè phù phiếm mà Dương Kiếm phải mời cơm để đổi lấy kia.
Bạn bè chân chính có thể đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn, luôn ở bên cạnh vào những khi bản thân khó khăn nhất.
Lưu Xuyên chính là người bạn như thế.
Tần Dạ nghe giọng nói mang ý cười của hắn mà không nhịn được mỉm cười, anh thấp giọng nói: “Cảm ơn Lưu Xuyên, có điều tôi đã làm xong thủ tục giải nghệ rồi. Nếu cậu muốn tổ đội trở về, hiện tại tôi cũng lực bất tòng tâm. Tôi thực sự rất mệt, không có tâm trạng trở về thi đấu.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi hiểu, cậu mệt thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi… Sau khi nghỉ ngơi xong về đánh cũng được mà.”
Chị gái lại giục vào ăn cơm, Tần Dạ cũng không muốn đấu khẩu với Lưu Xuyên, đành phải nói: “Chuyện đó sau này tính, chị tôi gọi vào ăn cơm rồi, cúp trước đây. Nói với Lý Tưởng một tiếng giúp tôi.”
Lưu Xuyên nói: “Được.”
Nói xong hắn liền áp điện thoại vào bên tai Lý Tưởng, Lý Tưởng lập tức nói: “Tần Dạ, anh mau ăn cơm đi! Nói chuyện sau ha!”
Tần Dạ ừ một tiếng rồi cúp máy.
Lý Tưởng tắt máy, lúc này mới kéo Lưu Xuyên qua một bên, thấp giọng nói: “Mấy năm nay Tần Dạ mệt mỏi lắm rồi, vừa trải qua chuyện đội tuyển giải tán chắc chắn anh ấy vẫn khó chịu trong lòng, hẳn là không thể thông suốt ngay đâu, giờ chúng ta kéo anh ấy qua có chút không hay… Tôi nghĩ cùng lắm chờ thêm một năm nữa, chờ anh ấy nghỉ ngơi điều chỉnh tâm lý ổn rồi, chúng ta sẽ ngỏ lời lần nữa, anh thấy sao?”
Lưu Xuyên tán thưởng nói: “Được đấy, tiến bộ.”
Lý Tưởng cười cười nói: “Phải rồi, liên minh có quy định gì với tuyển thủ giải nghệ thế? Cần điều kiện để trở lại sao?”
Lưu Xuyên nói: “Là thế này, tuyển thủ đăng ký đều tính theo mùa giải, giải nghệ hoặc xin ngừng thi đấu thì phải hết một mùa nữa mới được quay lại. Nói cách khác, Tần Dạ giải nghệ vào mùa thứ Mười thì ít nhất phải chờ đến qua mùa 11. Lúc này cậu ta không thể tham gia bất cứ giải đấu nào, đến mùa 12 mới được trở về.”
Lý Tưởng hiểu ý gật đầu, có rất nhiều tuyển thủ sẽ chuyển nhượng, giải nghệ vào kỳ nghỉ thi đấu, trước mỗi mùa giải, các đội tuyển lớn đều phải đăng ký danh sách tuyển thủ dự thi, một khi nộp danh sách lên rồi thì không sửa được nữa. Tần Dạ giải nghệ vào mùa Mười, chắc chắn anh không thể trở lại vào giải mùa Xuân năm sau, phải cách một mùa, đồng nghĩa với nửa năm.
Lý Tưởng cẩn thận tính toán: “Mùa giải thứ 12 chính là giải mùa Thu sang năm, khi đó hẳn chúng ta mới đánh được nửa giải Toàn quốc.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, thực ra nếu suy nghĩ theo cách khác, nếu Trường An không giải tán thì Tần Dạ có thể sẽ không đi tới bất cứ đội tuyển nào khác. Hiện tại Trường An tan rã rồi, bọn Dương Kiếm, Hứa Hân Nhiên đều chuyển đội, Tần Dạ qua bên chúng ta thì cũng không có áp lực gì lớn.”
… Chẳng nhẽ đây là họa của người ta là phúc của mình?
Lý Tưởng quyết tâm: “Vậy chúng ta phải cố hết sức kéo anh ấy về đây!”
Lưu Xuyên nói: “Có thể kéo Tần Dạ tới hay không quan trọng nhất vẫn phải xem cậu thế nào.”
Lý Tưởng nghi hoặc hỏi: “Sao lại là tôi?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tần Dạ gọi điện thoại cho cậu trước chứ không phải tôi, rõ ràng là thấy thân với cậu hơn còn gì? Sao nào, fan cuồng hãnh diện không?”
Lý Tưởng ngẩn người, chẳng hiểu sao nghe được câu nói rõ ràng chỉ mang tính chất trêu đùa của Lưu Xuyên mà trong lòng cậu bỗng thấy phấn khởi. Sau khi sửa được điện thoại, Tần Dạ gọi cho cậu trước, bảo cậu chuyển máy cho Lưu Xuyên chứ không phải gọi cho Lưu Xuyên rồi chuyển máy cho cậu. Có phải điều này chứng minh rằng sức nặng của cậu trong lòng Tần Dạ đã không còn là một fan hâm mộ bình thường nữa không? Cậu cũng là bạn của Tần Dạ sao? Giống như Lưu Xuyên sao?
Lý Tưởng càng nghĩ càng vui, mấy hôm trước không liên lạc được với Tần Dạ, cả ngày cậu chỉ gục đầu buồn bã ỉu xìu như cà héo, hôm nay gọi được điện thoại, Lý Tưởng bỗng cảm thấy như được tiêm doping, phấn chấn tinh thần ngay lập tức, vui đến độ chỉ muốn nhảy xuống khỏi ban công.
Lưu Xuyên là người kinh qua sóng to gió lớn, dù gặp chuyện gì cũng rất bình tĩnh, vì vậy hắn cũng bất ngờ trước sự biến đổi cảm xúc 180 độ này của Lý Tưởng.
Lý Tưởng vui vẻ một hồi lại hỏi tiếp: “Phải rồi, gia đình của Tần Dạ như thế nào vậy, anh nói tôi nghe được không?”
Cậu bỗng muốn hiểu thêm một chút về Tần Dạ.
Không chỉ với thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu còn muốn hiểu về bối cảnh bên ngoài giới thi đấu, cảm giác như nếu làm thế thì khoảng cách giữa bọn họ sẽ gần lại hơn…
Lưu Xuyên cũng không định giấu giếm, mở miệng nói: “Nhà Tần Dạ ở Tây An, cha mẹ kinh doanh nên cả năm ít khi về nhà, từ bé cậu ta đều do chị gái nuôi lớn nên quan hệ với chị gái cũng tốt nhất. Chị gái lớn hơn cậu ta tám tuổi, tên là Tần Sương, là bác sĩ khoa phẫu thuật thần kinh. Anh rể cũng là bác sĩ ngoại khoa người Singapore, hiện tại chị cậu ta đã định cư bên đó, hình như con gái cũng được tầm bảy tám tuổi rồi.”
Lưu Xuyên nghĩ một chút lại nói: “Tôi từng gặp chị cậu ta một lần, hai năm trước gia đình ba người nhà Tần Sương về nước thăm cha mẹ, khi đó Tần Dạ ở Bắc Kinh thi đấu, đánh xong cùng đi ăn bữa cơm. Tôi vẫn nhớ chị cậu ta là một người phụ nữ lão luyện, Tần Dạ cực kỳ nghe lời chị. Con gái của chị ấy cũng dễ thương lắm.”
Lý Tưởng chăm chú nghe, gật đầu lia lịa. Xem ra tình cảm giữa hai chị em nhà họ Tần rất tốt. Có chị gái quan tâm, Lý Tưởng cũng thấy bớt lo cho anh.
Lưu Xuyên vỗ vai Lý Tưởng, nói: “Tầm nghỉ Đông tới Tây An tìm Tần Dạ đi, nếu làm cậu ta động lòng thì cậu chính là đại công thần của team mình, cho ký công lao hạng nhất!”
Lý Tưởng lập tức khoanh tay cúi đầu với Lưu Xuyên: “Xin tuân theo thánh chỉ của sư phụ.”
Lưu Xuyên giả vờ tới đỡ cậu ta: “Đồ nhi mau đứng dậy!”
Hai người diễn rất nhập tâm, bỗng nhiên cửa ban công bị đẩy ra, Ngô Trạch Văn nghi hoặc nâng kính hỏi: “Hai người làm gì thế?”
“…” Hai thầy trò nhìn nhau, bỗng thấy ôi sao mà xấu hổ.
Chơi với Lý Tưởng lâu, Lưu Xuyên cũng hay làm mấy trò ngu ngốc, nhưng trước mặt Ngô Trạch Văn thì rất ít khi hắn tỏ ra hâm dở như vậy.
Lưu Xuyên vội vàng rút tay đang đỡ Lý Tưởng về, Lý Tưởng cũng lập tức đứng thẳng dậy, quay đầu cười nói: “Không có gì! Sao cậu lại xuống đây thế, Trạch Văn?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi muốn hỏi khi nào hai người định tới Bắc Kinh để tôi đặt vé một thể.”
Đội tuyển của đại học C vượt qua khu vực thi đấu Hoa Nam, thuận lợi tiến vào chung kết toàn quốc.
Vòng chung kết toàn quốc của giải liên trường sẽ diễn ra giữa kỳ nghỉ Đông. Lưu Xuyên phải đưa đội trường tới Bắc Kinh thi đấu nên Ngô Trạch Văn mới muốn đặt vé đi cùng nhau. Lần này đội tuyển của đại học C lần đầu vào được vòng chung kết toàn quốc nên trường cũng nở mày nở mặt, lãnh đạo trường rất vui vẻ, vì vậy quyết định chi trả toàn bộ chi phí đi lại và ăn ở.
Lưu Xuyên nghĩ một lúc rồi nói: “Đặt vé ngày mùng 5 tháng Một đi, Lý Thanh và Chu Học Hải đang học năm ba, tầm đó chắc cũng thi xong rồi, mọi người đi cùng nhau luôn. Ngày mai tôi sẽ đi trước, tôi có chút việc phải về Bắc Kinh trước.”
Ngô Trạch Văn nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi đi với anh.”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Mai cậu cũng đi luôn à?”
Ngô Trạch Văn giải thích: “Ừ… tôi cũng có chút việc, phải về Bắc Kinh trước.”
Lưu Xuyên mỉm cười gật đầu: “Vậy được, có bạn đồng hành luôn. Ngày mai chúng ta sẽ đi, Lý Tưởng, cậu với đám Trác Văn Siêu tới Bắc Kinh vào ngày mùng 5 nhé, đến khi đó tôi sẽ tới nhà ga đón mọi người rồi ở chung khách sạn luôn.”
Lý Tưởng nói: “Ok!”
Thu xếp chuyện bên trường xong xuôi, Lưu Xuyên liền quay đi dọn hành lý.
Sở dĩ hắn vội vã về Bắc Kinh như vậy là vì một tin nhắn đòi mạng của mẹ mình: “Thi xong về nhà ngay.”
Mẹ đã ra lệnh, Lưu Xuyên chỉ có thể về luôn ngày mai.
***
Lý Tưởng ngồi vào máy tính đăng nhập game, mặc cho account Thất Dạ Tuyết nguyên bộ đồ tím, sau đó còn đi đánh mấy trận đấu trường. Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luyện cấp clone thay Tần Dạ, vậy mà cũng cày cho Nga Mi này lên tới chiến giới thứ Năm, giờ đã rất quen với bộ chiêu thức của Nga Mi.
Sau khi đánh mấy trận liên tục, thấy không còn sớm nữa, Lý Tưởng do dự một lát mới gọi điện thoại cho Tần Dạ.
Tần Dạ vừa tắm xong, đang sấy tóc bên giường thì thấy Lý Tưởng gọi điện tới, anh nghi hoặc bắt máy: “Lý Tưởng, có chuyện gì thế?”
Lý Tưởng hạ giọng nói: “Anh ngủ chưa?”
Tần Dạ nói: “Chưa.”
Lý Tưởng nói: “Anh ra nước ngoài một mình thì phải cẩn thận nhé, nhỡ đâu gặp chuyện gì phiền phức thì anh nhớ nhắn tin cho tôi. Nếu tình hình nguy cấp không thể nói rõ thì anh cứ đánh một chuỗi 1028, sinh nhật của anh sẽ tương đương với tín hiệu SOS, như vậy tôi sẽ biết ngay anh gặp chuyện, chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp anh.”
Tần Dạ: “…”
Trầm mặc một lát, Tần Dạ không nhịn được mà day huyệt Thái Dương: “Lý Tưởng, có phải cậu xem phim hơi nhiều rồi không? Còn định làm ám hiệu nữa?”
Lý Tưởng gãi đầu, nói: “Đề phòng thôi mà! Tất nhiên anh bình an là tốt nhất, nhưng nếu có chuyện phiền toái thì phải nhớ tìm tôi. Tôi có người quen ở London, cô và anh họ tôi đều sống ở đó, nếu anh gặp chuyện gì thì bọn họ cũng giúp anh được!”
Tần Dạ: “…”
Thật sự kỳ quái, rõ ràng người này nhỏ hơn anh hai tuổi nhưng tại sao cứ thích nói cái giọng quan tâm như thế…
Tần Dạ biết Lý Tưởng có ý tốt, ra nước ngoài chơi một mình khó tránh khỏi gặp chuyện phiền phức, đặc biệt là khi không quen với tình huống ở nước ngoài, nhỡ đâu gặp khó khăn thì tìm được người quen giúp là tốt nhất. Coi như Lý Tưởng chu đáo, tính toán hết thảy thay Tần Dạ.
– nhưng tại sao cậu ta lại đối xử tốt với anh như thế? Vì là fan yêu mến thần tượng hay sao?
Tần Dạ có chút nghi hoặc trong lòng nhưng cũng cảm động, anh nói: “Được rồi, 1028 đúng không? Đây coi như ám hiệu của chúng ta hả?”
Lý Tưởng nói: “Đúng rồi!”
Tần Dạ cảm thấy rất thú vị, gật đầu nói: “Tôi nhớ rồi, cậu xem phim điệp viên nhiều quá đúng không?”
Lý Tưởng cười ha ha mấy tiếng, sau đó lại dịu giọng nói: “Vậy anh nghỉ sớm chút, mai đi Anh rồi chơi vui vẻ mấy ngày… Tôi đợi anh trở về.”
Đáy lòng Tần Dạ khẽ xao động, nghe câu “Tôi đợi anh trở về” của Lý Tưởng, anh bỗng cảm giác như có đôi tay ấm áp khẽ nâng tim mình lên, khiến cả người anh đều thấy ấm.
Không nhịn được mà nhoẻn cười, Tần Dạ thấp giọng nói: “Biết rồi, dài dòng quá… Nghỉ Đông tôi về.”
Lý Tưởng vội nói: “Được, đến lúc đó tôi tới gặp anh!”
Khi đó Tần Dạ không để ý, chỉ nghĩ Lý Tưởng đang khách sáo với mình, anh hoàn toàn không ngờ được vậy mà Lý Tưởng lại nghiêm túc.
***
Sau khi nói chuyện xong với Lý Tưởng, Tần Dạ cũng mở máy tính đăng weibo. Anh không lảm nhảm viết một bài dài ngoằng, Dương Kiếm đã đứng ra gánh chịu tất thảy trách nhiệm, đội phó như anh chẳng cần phải hao tổn tâm sức viết bài giải thích như trước nữa.
Anh chỉ forward bài đăng của Dương Kiếm rồi nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã không thể trả lại cho các bạn một Trường An thịnh thế. Tôi cũng rất đau lòng khi Trường An tan vỡ, nhưng điều khiến tôi vui chính là cuối cùng các tuyển thủ trong Trường An cũng có thể nhìn thẳng vào bản thân, cố gắng khiến bản thân tốt lên… Hi vọng những người luôn ủng hộ Trường An có thể lý trí một chút, đừng gây khó dễ cho các tuyển thủ, bọn họ cũng chẳng phải là người quyết định chuyện đội tuyển giải tán. Mỗi người bước ra từ đội tuyển Trường An, xin hãy tiếp tục cố gắng, để mọi người có thể tự hào về các bạn.”
Những thành viên Trường An nhìn thấy bài đăng này đều rơi lệ.
Đội phó Tần Dạ của bọn họ đã quyết định giải nghệ, vậy mà giờ vẫn không quên đứng ra ủng hộ bọn họ…
Trước đây ngu ngốc đã gây ra rất nhiều chuyện có lỗi với Tần Dạ, nhưng trước mặt anh, mọi lời giải thích bỗng trở nên vô dụng. Tần Dạ không cần bọn họ giải thích, điều mà bọn họ phải làm chính là nhìn thẳng vào bản thân, trui rèn bản thân như lời Tần Dạ nói!
Thực ra trình độ mỗi cá nhân đều không hề kém, năm ngoái khi Trường An ở thời kỳ đỉnh cao, bọn họ cũng đã từng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi dưới sự dẫn dắt của Dương Kiếm và Tần Dạ. Bọn họ đã hạ gục những đội tuyển mạnh như Thất Tinh Thảo, Đồng Tước v.v., giành được cúp vô địch mùa Chín.
Hiện tại tuy Trường An đã giải tán, nhưng chí khí của bọn họ vẫn không mòn, giấc mộng cũng chưa từng lụi tắt!
Sau này tới đội tuyển mới, nhất định phải dốc hết sức mình, thể hiện thật tốt trong từng trận đấu – tuyệt đối không được để cho Trường An thịnh thế khi xưa mất mặt, cũng không thể khiến Tần Dạ mất mặt!
Bọn họ sẽ dùng chính hai tay mình chứng minh rằng, người bước ra từ đội tuyển Trường An không có ai yếu kém!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận