Sáng sớm hôm sau, Lưu Xuyên bị Ngô Trạch Văn gọi điện đánh thức, Lưu Xuyên rúc trong chăn mơ màng alo một tiếng, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Ngô Trạch Văn: “Vẫn ngủ à? Ngủ tiếp là muộn đấy, anh quên chín giờ tàu chạy à?”
“…” Lưu Xuyên nhất thời tỉnh luôn, nhận ra vậy mà mình quên đặt báo thức, cũng may Ngô Trạch Văn gọi điện cho hắn, nếu không thì muộn thật luôn, “Tôi tới ngay!”
Lưu Xuyên cúp máy, nhanh chóng bật dậy khỏi giường đánh răng rửa mặt, khi xách vali ra ngoài thì Ngô Trạch Văn cũng vừa lúc xách hành lý từ trên tầng đi xuống, trong tay còn cầm một hộp sữa đậu nành lớn và một túi bánh mìnóng hổi, cậu đưa cho Lưu Xuyên, nói: “Mua đồ ăn sáng cho anh rồi đây. Tôi ăn rồi, anh vừa đi vừa ăn đi chứ không thì muộn mất.”
“Được.” Lưu Xuyên lấy bánh mì cắn từng miếng. Mùa Đông lạnh giá phải ra khỏi chăn nên đói bụng vô cùng, có người đặt một túi bánh mì thơm lừng và một hộp sữa đậu nành còn ấm vào tay thế này còn hạnh phúc đến mức nào nữa đây.
Lưu Xuyên không nhịn được mà quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn, hôm nay Ngô Trạch Văn mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng phối với quần ống suông màu xanh nhạt và áo khoác màu be, nhìn như cục bông, khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm một chút…
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn, nói: “Đưa vali cho tôi, anh ăn trước đi đã.”
Dứt lời cậu liền lấy hành lý trong tay Lưu Xuyên đi về phía trước, để Lưu Xuyên rảnh tay ăn sáng.
Lưu Xuyên tay cầm hộp sữa đã được cắm ống hút sẵn, tay kia cầm bánh mì nóng hổi, vừa đi vừa ăn, vị bánh mì nhân thịt tràn ngập khoang miệng… Rõ ràng là sáng sớm ngày Đông lạnh giá, ấy vậy mà hắn lại cảm giác trong lòng ấm áp tựa Xuân về.
– sao Ngô Trạch Văn lại chu đáo thế cơ chứ?
Lưu Xuyên vừa suy nghĩ miên man vừa nhanh chóng giải quyết bữa sáng, xong xuôi mới nhận lại hành lý từ tay Ngô Trạch Văn, hai người ngồi tàu điện tới ga phía Nam, sau đó đi tàu cao tốc từ Quảng Châu tới Bắc Kinh.
Vốn Lưu Xuyên định đi máy bay về có điều lần này trường học lại chi trả tiền vé tàu cao tốc cho bọn họ, hơn nữa Ngô Trạch Văn đã mua xong vé, hắn quyết định đi tàu điện ngầm về với Ngô Trạch Văn. Tuy lâu hơn đi máy bay mấy tiếng, không đúng giờ được như máy bay nhưng sẽ không lo delay do thời tiết. Hơn nữa dọc đường nói chuyện với Ngô Trạch Văn cũng rất vui.
Số ghế mà hai người đặt không cạnh nhau, cũng may bên cạnh có một cặp đôi mua vé cũng không được ngồi cùng, Lưu Xuyên liền chủ động đổi chỗ cho cô gái bên cạnh, để hai chiếc vali lên ngăn hành lý, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn ngồi tựa vào cửa sổ, Lưu Xuyên thì ngồi sát lối đi, cất hành lý xong, Ngô Trạch Văn liền lấy iPad ra, Lưu Xuyên cười nói: “Đừng bảo định đọc tài liệu trên tàu đó?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không, tôi định xem video, sư phụ bảo tôi xem.”
Lưu Xuyên hứng thú nói: “Ồ? Trương Thư Bình làm sư phụ có trách nhiệm ghê nha, anh ta bảo cậu xem gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Anh ấy bảo tôi xem kỹ video thi đấu các trận playoffs mùa này.”
Lưu Xuyên lập tức ngồi thẳng lên: “Tôi cũng muốn xem, có mấy trận tôi chưa xem, khi đó bận thi nên lỡ mất.”
Ngô Trạch Văn đưa cho hắn một bên earsphone, nói: “Vậy cùng xem.”
Mỗi người đeo một bên tai nghe, Ngô Trạch Văn chỉnh lại âm lượng rồi bắt đầu bật video.
Lưu Xuyên vừa xem video vừa giảng giải cho Ngô Trạch Văn. Ngô Trạch Văn thấy chỗ nào khó hiểu cũng sẽ chủ động hỏi hắn, thời gian chầm chậm trôi, mãi cho đến khi nhân viên trên tàu tới mời cơm trưa thì hai người mới giật mình nhận ra đã trưa rồi.
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu có đói không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu, Lưu Xuyên móc ví mua hai suất, nói: “Vậy ăn tạm đi, chiều là tới Bắc Kinh rồi, sau khi xuống ga tôi mời cậu đi ăn.”
Hai người cùng ăn cơm trưa, Lưu Xuyên đi vứt rác tiện thể đi WC luôn.
Khi quay lại, hắn muốn xem video tiếp với Ngô Trạch Văn, nhưng khi liếc qua bên cạnh thì bỗng phát hiện một nam một nữ ở ghế bên cạnh cũng giống hắn và Ngô Trạch Văn, cặp đôi này rất ngọt ngào, mỗi người một bên tai nghe tựa đầu vào nhau, cùng cầm iPad xem video, bên trong là một bộ phim tình cảm ngọt ngào.
Thấy ánh mắt của Lưu Xuyên, cô gái kia mỉm cười một chút tỏ vẻ rất thấu hiểu.
Lưu Xuyên: “…”
Ê chờ chờ! Tôi với Ngô Trạch Văn không có quan hệ giống mấy người đâu…
Có điều hắn lại thấy giờ giải thích chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi…
Lưu Xuyên đành xấu hổ gãi mũi, ngồi xuống chỗ của mình. Ngô Trạch Văn vừa thấy hắn ngồi xuống là tự giác đưa một bên tai nghe cho hắn, Lưu Xuyên nhận lấy đeo lên, giọng nói của bình luận viên trận đấu truyền qua tai nghe, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có chút bồi hồi.
Khoảng cách giữa hắn và Ngô Trạch Văn rất gần, chỗ ngồi sát nhau, chung một chiếc tai nghe, đầu tựa vào nhau cùng xem video, cảm giác như tim cũng gần nhau hơn vậy…
Lưu Xuyên quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn, vừa lúc đụng phải ánh mắt trong veo của cậu, đáy lòng hắn bỗng giật nảy.
“…?” Ngô Trạch Văn nghi hoặc, “Rốt cuộc là skill gì?”
Lưu Xuyên cũng nghi hoặc: “Chiêu… gì?”
Ngô Trạch Văn bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi tôi hỏi anh cái chiêu Tiêu Dao kia vừa tung ra là gì, hai cái trận pháp liền nhau nên tôi không nhìn rõ… Anh không nghe thấy sao?”
Lưu Xuyên xấu hổ hắng giọng: “Khụ, tự nhiên thất thần, tua ngược lại đi.”
Ngô Trạch Văn đành phải tua video ngược về, Lưu Xuyên cúi đầu xem sau đó mới mở miệng giải thích: “Đây không phải kỹ năng, cái vòng xanh nhạt dưới chân kia nhìn thì giống skill nhưng thực ra là cộng hưởng hai trận pháp của phái Tiêu Dao.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Ồ, chỉ có Lạc Hoa Từ chơi kiểu này đúng không, bảo sao tôi chưa thấy bao giờ.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, trong đội hình của Lạc Hoa Từ có hai Tiêu Dao nên có ưu thế cộng hưởng trận pháp…”
Hai người vừa xem vừa nói chuyện rất tập trung, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.
Xung quanh có người đang ngủ, Lưu Xuyên liền nhỏ giọng lại, ghé vào bên tai Ngô Trạch Văn thì thầm.
Mỗi khi Lưu Xuyên ghé lại nói chuyện, Ngô Trạch Văn đều có cảm giác đối phương sắp hôn lên tai mình, khoảng cách thân mật kỳ lạ này khiến má Ngô Trạch Văn nóng bừng, tai cũng đỏ lên. Vậy mà tên Lưu Xuyên không tim không phổi kia lại chẳng hề phát hiện, lần nào nói chuyện cũng dán vào tai, thật sự khiến Ngô Trạch Văn bất đắc dĩ vô cùng.
Lại xem xong một video nữa, Lưu Xuyên vừa định ghé lại nói thầm với Ngô Trạch Văn thì nhân viên phục vụ trên tàu bê hoa quả đi ngang qua, Lưu Xuyên bị cánh tay người kia va phải, cơ thể cứ thế dúi về phía trước, môi trực tiếp chạm vào tai Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn: “…”
Tai vốn là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu, bị hôn nhẹ một cái khiến lưng Ngô Trạch Văn cứng đờ, tai cũng đỏ lựng.
Lưu Xuyên cũng ngẩn ra, nhận ra vậy mà mình lại hôn Trạch Văn, hắn lập tức xấu hổ quay đi, ngại ngùng sờ mũi.
Ầy… Hắn thật sự không cố ý… hắn chỉ muốn nói thôi mà!
Có điều nếu giờ giải thích hình như còn xấu hổ hơn?
Cảm xúc kỳ lạ vẫn vương trên môi khiến Lưu Xuyên loạn hết cả đầu, hắn liếc qua nhìn Ngô Trạch Văn thì thấy người kia đỏ hết cả tai nhưng vẫn không nói gì.
– như này rốt cuộc là để bụng hay không ngại? Nên giải thích hay giả vờ không biết đây?
Hai người đang cuống hết cả lên thì giọng nhân viên trên tàu đã cứu nguy cho bọn họ: “Thưa quý khách, tàu sắp vào ga cuối là ga Bắc Kinh, xin hãy sắp xếp lại hành lý và đồ dùng…”
Lưu Xuyên lập tức đứng lên, cực kỳ hăng hái lấy vali của hai người từ trên giá xuống, nói: “Khụ, Trạch Văn, tới ga rồi, chuẩn bị xuống tàu.”
Ngô Trạch Văn giả vờ bình tĩnh gật đầu, nhét iPad vào trong túi.
Còn về chuyện bất ngờ hôn tai vừa rồi, cả hai cùng đồng lòng quyết định không nhắc lại nữa… nếu không thì xấu hổ chết mất.
Chẳng mấy chốc tàu đã dừng lại, hai người lần lượt xuống tàu ra khỏi ga.
Xa xa, một cô gái tóc dài mắt to bước nhanh về phía Lưu Xuyên, trực tiếp ôm ghì lấy hắn như chú gấu koala: “Về rồi!”
Sắc mặt Ngô Trạch Văn khẽ thay đổi, Lưu Xuyên vội đẩy cô ra, cau mày nói: “Ra cái thể thống gì nữa hả Lưu Hiểu Mông! Xông tới nhảy lên ôm như trẻ con ba tuổi thế à? Không sợ người ta cười cho hay sao!” Dứt lời hắn liền vội vàng cười giải thích với Ngô Trạch Văn, “Đây là em gái tôi.”
Mặt mày Ngô Trạch Văn lập tức tốt lên, cậu vươn tay nói: “Xin chào.”
Lưu Hiểu Mông tò mò nhìn cậu, cũng vươn tay ra bắt tay với cậu, tít mắt cười: “Chào anh! Anh là bạn học của anh trai em sao?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ, tên tôi là Ngô Trạch Văn.”
Lưu Hiểu Mông ồ một tiếng, tự giới thiệu: “Em là Lưu Hiểu Mông, Hiểu trong xuân hiểu, Mông của quả chanh. Anh là Trạch trong ân trạch, Văn trong văn nhã, em đoán đúng không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Đúng rồi.”
Lưu Xuyên cười: “Trạch Văn, chúng ta đi ăn đã nhé.”
Ngô Trạch Văn nói: “Không được, tôi còn phải về nhà, mẹ tôi nói chờ cơm tôi rồi.”
Lưu Xuyên nhanh chóng hiểu ra, nhà Ngô Trạch Văn là gia đình đơn thân, chắc chắn tình cảm của cậu với mẹ mình rất tốt, không gặp nhau cả học kỳ rồi, chắc chắn về tới nơi thì phải ăn bữa cơm đầu tiên với mẹ. Lưu Xuyên vội nói: “Vậy tôi đưa cậu về, em gái tôi lái xe tới mà, tôi đưa về cũng tiện hơn là cậu phải chen chúc trên tàu điện ngầm.”
Ngô Trạch Văn cũng không từ chối, nâng kính nói: “Cảm ơn.”
Lưu Xuyên cười nói: “Khách sáo với tôi làm gì…”
Dứt lời hắn liền kéo hành lý của Ngô Trạch Văn đi về phía bãi đỗ xe.
Sau khi tới nơi, Lưu Xuyên tống em gái xuống ghế sau theo thường lệ rồi tự mình ngồi vào ghế lái, Ngô Trạch Văn thì ngồi ghế phó lái.
Lưu Xuyên lái xe, thấy Lưu Hiểu Mông vẫn đang tò mò nhìn hai người bọn họ qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà nói: ” Lưu Hiểu Mông, lần này em có đăng ký cuộc thi Rhythm Master không?”
Lưu Hiểu Mông nói: “Có chứ!”
Lưu Xuyên nói: “Vậy thì em thảm rồi, Trạch Văn là cao thủ hàng đầu, cậu ấy cũng đăng ký, em hết slot quán quân.”
Lưu Hiểu Mông sáng bừng hai mắt: “Vậy sao? Anh cũng biết chơi Rhythm Master à?”
Ngô Trạch Văn bỗng nhớ lại lúc trước, sau khi quyết đấu Rhythm Master tại trường, Lưu Xuyên từng nhắc tới việc em gái hắn là người giới thiệu game này, có thể luyện tốc tay khi rảnh. Em gái hắn mới là cao thủ chơi Rhythm Master, cô bé cũng học về nhạc cụ, chỉ có điều là nhạc cụ dân tộc mà thôi.
Ngô Trạch Văn có ấn tượng rất tốt với cô bé dễ thương này, cô là em gái của Lưu Xuyên, hai anh em chảy chung dòng máu, có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi, Ngô Trạch Văn nhìn kiểu gì cũng thấy cô bé hợp mắt, giọng nói của cậu cũng ôn hòa hơn: “Anh biết chơi Rhythm Master, nhưng chắc không giỏi như Hiểu Mông đâu.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu đừng khiêm tốn, Lưu Hiểu Mông kém xa cậu, cậu chơi piano diễn tấu, Lưu Hiểu Mông mới ở cấp mười nghiệp dư thôi.”
Lưu Hiểu Mông không phục: “Em cũng cấp mười cả đàn tranh đàn tỳ bà sao anh không nói?”
“Rồi rồi, em giỏi được chưa.” Lưu Xuyên bất lực nhìn cô em gái, sau đó lại quay sang Ngô Trạch Văn, “Hai người có thể trao đổi kinh nghiệm, tôi hoàn toàn mù tịt về âm luật hay nhạc cụ gì đó, về lĩnh vực này thì cả hai đều là chuyên gia rồi.”
Lưu Hiểu Mông vội nói: “Trạch Văn add wechat của em đi!”
Lưu Xuyên nhíu mày: “Ai cho gọi Trạch Văn không như thế? Chẳng biết lớn bé gì cả.”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, chắc Hiểu Mông không kém anh nhiều đâu nhỉ?”
Lưu Hiểu Mông nói: “Em 20, mới đón sinh nhật tháng Mười hai vừa rồi, anh thì sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Anh sinh tháng Chín, hơn em một tuổi.”
Lưu Hiểu Mông vui vẻ nói: “Vậy anh là cung Xử Nữ ha! Hơn có một tuổi vậy em gọi tên luôn, gọi tên nghe thân thiết hơn! Gọi ‘anh Trạch Văn’ buồn nôn lắm, ghê như mấy bộ phim Hàn ấy, đúng không anh trai~?”
“…” Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói, “Tùy em.”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, gọi tên cũng được.”
Lưu Hiểu Mông add wechat của Ngô Trạch Văn, nói tiếp: “Trạch Văn, anh cũng đăng ký hạng mục Rhythm Master giải T.G.A mùa Đông đúng không? Đến lúc đó đi cùng nhau nha! Em chỉ tới góp vui thôi, nghe đâu lần này có rất nhiều cao thủ ở khắp nơi trên cả nước đó!”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Dường như hai người rất hợp nhau, Lưu Xuyên nhìn dáng vẻ phấn chấn của cô em mà không nhịn được cười: “Xem ra tôi lại làm tài xế cho hai người nhỉ?”
Ngô Trạch Văn và Lưu Hiểu Mông đều là thiên tài âm nhạc, Trạch Văn học piano, Hiểu Mông học đàn tranh và đàn tỳ bà, tuy con đường không giống nhau nhưng vẫn có tiếng nói chung về nhạc lý. Lưu Xuyên thì chẳng hiểu gì về nhạc, thấy Ngô Trạch Văn và Lưu Hiểu Mông vui vẻ với nhau, chẳng hiểu sao hắn cũng vui lây.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà Ngô Trạch Văn, nằm ở ngoài vành đai 4, đây là một tiểu khu có không gian xung quanh rất tốt dù không quá cao cấp, hẳn là đã mua nhà từ nhiều năm về trước. Mẹ của cậu là giáo viên, tuy điều kiện không sung túc như nhà Lưu Xuyên nhưng hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, cuộc sống đơn giản nhưng ấm áp cũng rất tốt.
Lưu Xuyên xuống xe giúp Trạch Văn mang hành lý ra, Ngô Trạch Văn nói: “Vào nhà tôi ngồi một lúc nhé?”
Lưu Xuyên cười nói: “Thôi, hôm nay tôi phải về nhà gấp, tính sau đi. Tôi nhớ mẹ cậu vẫn muốn gặp đội trưởng tôi đây còn gì, đến Tết tôi sẽ tới nhà cậu chúc Tết.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Được, vậy anh mau về đi, đi đường cẩn thận.”
Lưu Xuyên ngồi lại vào xe, hạ kính cửa xe xuống vẫy tay hẹn gặp lại, Lưu Hiểu Mông cũng vẫy tay qua cửa với cậu.
Ngô Trạch Văn nhìn theo xe khuất nơi ngã tư đường, sau đó mới xoay người vào nhà.
– liệu mẹ có hài lòng với đội trưởng Lưu Xuyên này không? Liệu rốt cuộc mẹ có đồng ý mạo hiểm cho cậu đi thi đấu điện tử không?
Dù thế nào đi nữa, Ngô Trạch Văn đã hạ quyết tâm muốn đi hết đoạn đường này cùng Lưu Xuyên. Một khi đã quyết định, cậu chắc chắn sẽ không bỏ cuộc!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận