Việc đội tuyển Trường An giải tán đã dấy lên một cơn sóng thần trong giới Võ Lâm chuyên nghiệp, rất nhiều tuyển thủ các đội tuyển bắt đầu lo lắng về vấn đề tương lai, nhất là những đội ngũ hạng hai mùa này không vào được playoffs. Trường An xếp thứ chín thôi đã giải tán, điều này khiến những đội ngũ xếp từ hạng mười trở đi không thể chấp nhận nổi.
Trong khoảnh khắc, sự hoảng sợ bao trùm giới chuyên nghiệp, ngày nào fan cũng náo loạn trong diễn đàn và weibo, ngay cả chủ tịch liên minh Lý Hán Tông cũng vì làn sóng phản đối quá lớn xảy ra mà phải đích thân đi gặp quản lý Hạ của đội tuyển Trường An. Đáng tiếc quản lý Hạ đã quyết định, hoàn toàn không có ý định giữ lại cái tên Trường An này, chưa kể các thành viên đã chuyển nhượng xong, chuyện này chỉ có thể dừng lại.
Sau lễ trao giải, chủ tịch Lý Hán Tông triệu tập quản lý các câu lạc bộ lại để mở cuộc họp, ra quyết định bắt đầu từ giải mùa Xuân sang năm, liên minh sẽ tăng thêm một chút tài trợ cho các đội tuyển lớn, nâng cao đãi ngộ cho các tuyển thủ, thậm chí liên minh sẽ đặc biệt giúp đỡ một số đội ngũ không có nhiều lợi nhuận, tránh cho bọn họ gặp quá nhiều áp lực, vì cơm áo gạo tiền mà rời đi.
Mấy năm qua liên minh chuyên nghiệp phát triển rất nhanh, có rất nhiều nhà đầu tư sản phẩm điện tử nhìn xa bắt đầu chú ý đến những giải đấu quốc nội. Có rất nhiều thương gia bằng lòng đầu tư cho liên minh nên kinh phí trong tay Lý Hán Tông khá đầy đủ, ông chỉ hi vọng mỗi tuyển thủ ở liên minh có thể thoải mái thi đấu một cách ổn định.
Cũng may phần lớn quản lý của các đội tuyển khác đều vì yêu mến thể thao điện tử nên mới đầu tư đội tuyển, không giống Hạ Minh Đức không hiểu gì về eSports, bọn họ đều có cảm tình với đội tuyển của mình. Chưa kể phần lớn quản lý, đội trưởng và đội phó đều hòa hợp với nhau, không đến mức nói giải tán là giải tán. Đến lúc này Lý Hán Tông mới có chút yên lòng.
Chuyện đội tuyển Trường An giải tán còn chưa lặng sóng, sau lễ trao giải, đội trưởng các đội tuyển lớn vẫn còn ở lại Bắc Kinh, Lý Hán Tông tiện thể gọi luôn các đội trưởng tới họp, cuộc họp không nghiêm túc như họp chính thức, không có phóng viên, mọi người có thể nói chuyện thoải mái, giống với một buổi trà chiều chuyện phiếm hơn.
Thi đấu cả một mùa giải, các đội trưởng đều có chút mệt mỏi, gặp mặt nhau đều ân cần hỏi han, bỏ đi ân oán lúc trước.
Hôm nay, đội trưởng của mười mấy đội tuyển đều có mặt đông đủ, mọi người ngồi quanh một chiếc bàn lớn nhìn rất hoành tráng. Trước mặt ai cũng có đủ hoa quả, đồ ăn vặt nhưng chẳng có ai chủ động ăn. Tiểu Lộc Tường không ở đây, các đội trưởng khác thì chẳng ai thèm ăn như cậu.
Lý Hán Tông ngồi xuống ghế chủ tọa, cười nói: “Đừng khách sáo, hôm nay gọi mấy cậu tới đây chỉ để nói chuyện thôi, cứ thư giãn đi… Đâu phải đại hội phê bình, nghiêm túc như vậy làm gì?”
Tiêu Tư Kính mở miệng nói: “Chủ tịch, ngài đi thẳng vào vấn đề đi.”
Lý Hán Tông bất đắc dĩ nói: “Tôi biết các cậu gánh trọng trách trên vai, bảo các cậu thư giãn mà ai cũng căng hết cả mặt mày, làm đội trưởng khổ lắm phải không?”
Cả đám người gượng cười không nói.
Lý Hán Tông nói tiếp: “Có lẽ các cậu cũng đoán được. Thực ra tôi gọi các cậu tới chủ yếu là vì chuyện Trường An giải tán, việc này khiến tôi cũng thấy rất khó chấp nhận, dù gì cũng là đội ngũ đã thành lập năm năm, tôi chứng kiến đội tuyển này suốt cả một quãng đường, trải qua rất nhều gian nan. Hẳn Tiêu đội là người hiểu rõ nhất, mùa giải đầu tiên của liên minh chỉ có bốn đội tuyển gồm Hoa Hạ, Lạc Hoa Từ, Thất Tinh Thảo và Trường An. Bốn đội trưởng năm đó có cậu, Lưu Xuyên, Tứ Lam và Lâm Lập Minh… Tứ Lam là người ra đi sớm nhất…”
Diệp Thần Hi ho nhẹ một tiếng: “Khụ, chủ tịch, từ này của ngài…”
Lý Hán Tông cũng nhận ra nói nhầm, vội sửa: “Ồ ồ, ý tôi là Tứ Lam giải nghệ sớm nhất.”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Sư phụ tôi giải nghệ cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”
Lý Hán Tông gật đầu: “Tôi biết, việc cha Tứ Lam mất đã khiến cậu ấy tổn thương quá nhiều, tôi rất hiểu cho quyết định giải nghệ của cậu ấy. Sau này Lâm Lập Minh giải nghệ cũng là vì áp lực lập gia đình, sinh con. Lưu Xuyên giải nghệ thì là vì bảo lưu tại trường đến hạn, hiện tại cũng chỉ còn mỗi Tiêu đội cũng xem như là đội trưởng lão làng trong liên minh…”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Tiêu Tư Kính, thực ra bọn họ rất bội phục vị đội trưởng lớn tuổi và ổn trọng này. Dù mùa giải này Thất Tinh Thảo không có giải nhưng trong liên minh không có bất cứ ai dám coi thường Tiêu Tư Kính.
Tiêu Tư Kính thấy mọi người nhìn, khẽ cười nói: “Tôi đúng là người già nhất thật. Chủ tịch yên tâm, tạm thời tôi vẫn chưa muốn giải nghệ, Thế Luân cũng vậy, chúng tôi còn định đánh thêm hai năm nữa.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Hán Tông khẽ thở dài, “Tôi biết mọi người đều rất vất vả, nhưng làm đội trưởng là vậy, nếu đã chấp nhận gánh nặng thì phải gồng gánh trách nhiệm của mình. Tôi tin mọi người đều nhận ra bài học từ đội tuyển Trường An, sau này phải nói chuyện giao tiếp nhiều hơn với các tuyển thủ trong đội…” Lý Hán Tông đảo mắt qua lần lượt từng người, cười nói, “Tất nhiên tính cách của các cậu không giống nhau, tôi cũng không đòi hỏi các cậu ngày ngày đều mua đồ ăn phân phát cho mọi người như đội trưởng Đường.”
Đường Ngự Phong: “= =”
Tất cả mọi người cười nhìn về phía Đường Ngự Phong, mặt mày Đường Ngự Phong thì vẫn đăm đăm như trước.
Lý Hán Tông nghiêm túc nói: “Ý của tôi là mọi người phải chú ý đến đoàn kết trong nội bộ đội một chút, có gì mâu thuẫn thì giải quyết đúng lúc, đừng kéo dài như Trường An rồi dần trở thành ung thư không thể trị khỏi. Khi cần xử lý thì vẫn nên nhanh chóng giải quyết, nói rõ hết ra chứ đừng để trong lòng.”
Các đội trưởng nghiêm túc gật đầu. Qua vụ việc này, mọi người đều hiểu được rằng dù đối thủ mạnh đến đâu thì cũng không thể so với rạn nứt nội bộ. Xây đê ngàn dặm vẫn sập vì ổ kiến. Kết cục của đội tuyển Trường An chính là một hồi chuông cảnh báo đánh thẳng vào toàn bộ các đội trưởng.
Lý Hán Tông nói tiếp: “Còn nữa, sau này hãy đối xử tử tế với những thành viên Trường An chuyển nhượng, đừng để bọn họ có cảm giác bản thân bị cô lập xa lánh. Có khó khăn thì hãy bàn bạc với quản lý, không giải quyết được thì tới tìm tôi.”
Các đội trưởng lại tiếp tục gật đầu.
Lý Hán Tông cười nói: “Được rồi, tôi ngồi đây thì mấy cậu cũng không có tâm trạng nói chuyện, tôi đi trước, các cậu tán gẫu thoải mái, đồ ăn trên bàn cũng ăn nhiều vào, không hết thì mang về cho đội viên.”
Mọi người đồng thanh nói: “Cảm ơn chủ tịch!”, “Chủ tịch đi thong thả.”
Lúc này Lý Hán Tông mới xoay người rời đi.
Khi đi ra ngoài, ông cũng không kìm được xót xa, mỗi ngày ông đều lo lắng cho mấy người trẻ này chẳng khác nào gà mẹ bảo bọc gà con. Liên minh chuyên nghiệp không ngừng thay đổi, chức vô địch mỗi mùa cũng khác nhau, nhìn từng tuyển thủ trưởng thành, nhìn có người đến tuổi phải rời đi, tất cả đều khiến ông buồn lòng.
Nếu có rất nhiều cúp vô địch, phát cho mỗi người một cái thì tốt rồi.
Đáng tiếc sự hấp dẫn trong thi đấu chính là tính cạnh tranh khốc liệt này, có người thắng, cũng sẽ có kẻ thua.
Khi ra cửa, Lý Hán Tông bỗng nhận được tin nhắn: “Sư phụ, rảnh không tụ tập chút đi? Đệ tử tới Bắc Kinh rồi, mời sư phụ ăn một bữa nè : )”
Vừa thấy icon mỉm cười cuối tin nhắn là biết ngay cái tên Lưu Xuyên kia. Lý Hán Tông không nhịn được mà nở nụ cười: “Được đấy, coi như đệ tử cũng có lòng, đi ăn ở đâu?”
“Đệ tử đặt chỗ rồi, sư phụ ở khách sạn phải không? Đệ tử lái xe tới đón ha : )”
Lưu Xuyên nhanh chóng lái xe tới khách sạn mà liên minh tổ chức họp, sau khi xuống lầu, Lý Hán Tông lại thấy sau xe còn một người nữa, chính là đội phó Tạ Quang Nghị của đội tuyển Hoa Hạ, thấy ông, anh cũng nghiêm túc ra chào hỏi: “Sư phụ.”
Lý Hán Tông có chút sửng sốt: “Sao Tiểu Tạ cũng tới?”
Lưu Xuyên nói: “Đệ tử mới gọi xuống đó, tiện thể hú cả Tiểu Đường rồi.”
Lý Hán Tông quay lại, quả nhiên thấy Đường Ngự Phong bưng nguyên cái mặt = = theo ông đi xuống, cái tên này im ỉm suốt cả dọc đường y như oan hồn, thấy ông quay đầu cũng hạ giọng nói một tiếng: “Sư phụ…”
Lý Hán Tông cười nói: “Được đấy, mấy khi có cơ hội tụ tập với mấy cậu, lên xe cả đi.”
Lý Hán Tông ngồi ghế phó lái, Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong thì ngồi ghế sau. Sư đệ Tiểu Đường không thích nói chuyện, Tạ sư đệ cũng khá nghiêm nghị nên cả đường chỉ có đại sư huynh Lưu Xuyên huyên thuyên với sư phụ, chém gió liên hồi khiến Đường Ngự Phong nghe cũng phát mệt, tỏ vẻ buồn ngủ đằng sau. Tạ Quang Nghị thì cúi đầu nhắn tin cho Lương Hải Tân: “Tối nay tôi không về ăn đâu, tụ tập sư môn, chắc uống rượu nữa, đừng chờ tôi.”
Lưu Xuyên lái xe tới nhà hàng, sau khi vào phòng thì Lý Hán Tông mới nhận ra vậy mà trong phòng còn tới bốn thanh niên khác, ngoại trừ Lộc Tường và Trần Tuấn Phi ông đã biết thì còn hai người khác, một cậu là dạng đẹp trai mày rậm mắt to, cao lớn anh tuấn tỏa sáng như ánh mặt trời, người còn lại là một thiếu niên nhỏ tuổi da hơi ngăm đen nhưng khi cười lên thì để lộ ra hàm răng trắng bóc…
Lý Hán Tông quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Sao hôm nay nhiều người thế?”
Lưu Xuyên cười nói: “Toàn bộ sư môn đã đủ rồi đấy, sư phụ lên ghế trên cùng đi.”
Lưu Xuyên đưa sư phụ tới ngồi ở ghế chính giữa, Lý Hán Tông vui vẻ nói: “Hai người mới này là ai nào?”
Lưu Xuyên giới thiệu: “Đây là Lý Tưởng, là đồ đệ mà tôi mới thu, vẫn chưa thông báo cho sư phụ, lần này vừa lúc cậu ta tới Bắc Kinh thi đấu nên kéo tới làm quen.”
Lý Tưởng tiến lên cúi đầu chào: “Chào sư tổ!”
Lý Hán Tông cười mỉm: “Được đó được đó, cậu tới Bắc Kinh thi đấu gì thế?”
Lý Tưởng nói: “Giải liên trường ạ, sư phụ làm huấn luyện viên đội trường chúng tôi, đưa chúng tôi vào thẳng vòng chung kết luôn.”
Lý Hán Tông sửng sốt quay đầu nhìn Lưu Xuyên. Lưu Xuyên cười nói: “Tiện tay giúp đỡ đội trường thôi, hẳn là không trái quy định của liên minh chứ?”
Lý Hán Tông bất đắc dĩ xua tay: “Cậu giải nghệ rồi, tôi quản thế nào được.”
Dứt lời ông lại nhìn sang cậu trai da hơi đen kia: “Còn đây là?”
Lưu Xuyên nói: “Người này thì đến hôm nay đệ tử cũng mới biết, là đồ đệ Tiểu Tạ mới thu, người mới trong trại huấn luyện của Hoa Hạ. Nào, nhỏ nhất thì tự giới thiệu đi.”
Thiếu niên 16 tuổi có chút ngượng ngùng đứng lên gãi đầu, khi cười còn lộ ra hai bên má lúm: “Em tên Lăng Đông, là người mới trong trại huấn luyện của đội tuyển Hoa Hạ, mong sư tổ, sư bá, các vị sư huynh quan tâm nhiều hơn…”
Làm em út, Lăng Đông tỏ vẻ áp lực hơi nhiều.
Tạ Quang Nghị vẫn nghiêm túc như trước, mở miệng nói: “Tiểu Lăng cũng chơi Đường Môn, đệ tử thấy cậu ấy có năng khiếu nên mới thu làm đồ đệ.”
Lý Hán Tông đồng ý: “Được đó, đúng là Hoa Hạ cần chuẩn bị thế hệ tiếp theo, cậu cũng nên hướng dẫn thêm nhiều người mới nữa.”
Còn về hai người còn lại thì mọi người đều biết, không cần phải giới thiệu nữa. Lộc Tường là đại đồ đệ của Lưu Xuyên, Trần Tuấn Phi là đồ đệ của Đường Ngự Phong.
Hôm nay chính là lần đầu tiên sư môn tề tựu đông đủ.
Lưu Xuyên nói: “Mọi người ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu tiết mục đầu tiên…”
Nói xong hắn liền ấn chuông gọi phục vụ, đèn phòng bỗng nhiên tắt ngóm, cửa phòng mở ra, một nhân viên phục vụ đẩy xe đi tới, trên xe đẩy bày một chiếc bánh gateau lớn cắm rất nhiều nến đủ màu. Ánh nến hắt lên gương mặt mỗi người, để lộ ra nụ cười tươi rói.
Lưu Xuyên bắt nhịp, mọi người cùng nhau hát mừng sinh nhật, ngoại trừ Đường sư đệ hát lạc giọng kinh khủng thì không khí rất hòa hợp.
Sau khi hát xong, mọi người cùng đồng thanh hô: “Chúc mừng sinh nhật!”
Lý Hán Tông đứng dậy cười nói: “Ồ, hôm nay là sinh nhật tôi, mấy ngày nay bận quá nên quên mất, các cậu nhớ được cũng tài.”
Dứt lời ông liền định thổi nến, Lưu Xuyên vội ngăn ông lại: “Bình tĩnh, sư phụ ước đi.”
Lý Hán Tông chắp tay ước, hi vọng đồ tử đồ tôn của ông đều cố gắng…
Ước xong, thổi nên xong, Lăng Đông nhỏ tuổi nhất rất tự giác chạy đi bật đèn, mọi người ngồi lại ghế, Lý Hán Tông lười cắt bánh nên tống cho Lưu Xuyên làm. Lưu Xuyên cắt bánh ngọt thành tám miếng chia cho mỗi người một phần. Hôm nay hắn tổ chức tụ tập với tư cách anh cả, ngoài việc tạo cơ hội cho mọi người nói chuyện thì quan trọng nhất vẫn là tổ chức sinh nhật 50 tuổi cho Lý Hán Tông.
Bình thường chủ tịch Lý rất bận, ông phải lo hết chuyện của cả liên minh, bận đến độ quên cả sinh nhật. Vợ và con ông lại ở nước ngoài, không thể ăn sinh nhật với ông, mấy tên đồ đệ cùng nhau tổ chức cũng là chuyện nên làm.
Lưu Xuyên lấy ra một món quà từ trong túi, mỉm cười đưa qua: “Sư phụ, đây là quà mà chúng đồ đệ góp tiền mua cho sư phụ.”
Thực ra là Lưu Xuyên, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong, Lộc Tường và Trần Tuấn Phi góp tiền, Lý Tưởng và Lăng Đông là tiểu bối mới tới nên Lưu Xuyên không bắt bọn họ góp tiền nhưng vẫn ghi tên hai người lên phần người tặng trong thiệp chúc mừng.
Lý Hán Tông nhận quà, vậy mà lại là một chiếc đồng hồ đeo tay nhãn hiệu nổi tiếng của Thụy Sĩ, nhìn là thấy rất đắt. Dù gì ông cũng là chủ tịch liên minh Võ Lâm, sẽ phải tham gia họp hành trong giới thể thao điện tử, đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền cũng ra dáng. Lưu Xuyên suy xét rất chu đáo, bọn họ đều là đội trưởng, cũng có tiền trong tay, Lưu Xuyên quyết định đứng ra lo liệu, đương nhiên Lý Hán Tông cũng hiểu đại đồ đệ làm việc cẩn thận thế nào.
Đại thọ 50 tuổi của sư phụ, bọn họ tiêu pha một chút cũng là chuyện nên làm. Lý Hán Tông tủm tỉm đeo đồng hồ lên tay.
Đồ tử đồ tôn gặp nhau, tất nhiên Lý Hán Tông cũng rất vui.
Tuy ban đầu bọn họ chỉ đơn thuần là quen biết qua mạng, nhưng Lưu Xuyên, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong quyết định thi đấu chuyên nghiệp lại là do bị ảnh hưởng rất nhiều từ vị sư phụ này. Có thể nói trong giới Võ Lâm, không ai hiểu Đường Môn bằng Lý Hán Tông, ông chính là đại diện cho tông sư của môn phái này. Lúc trước ba sư huynh đệ Lưu, Tạ, Đường tách ra chơi đúng ba lưu phái khác nhau của Đường Môn, cũng từng trở thành truyền kỳ được nhiều người nhắc đến trong game. Nhưng về sau khi vào thi đấu chuyên nghiệp, ba người bọn họ vì lo chuyện thân phận nên mới không dám công khai quan hệ thầy trò, có điều ai cũng đều khắc sâu tình nghĩa sư đồ của bọn họ.
Bữa ăn diễn ra rất náo nhiệt, ngoại trừ Lộc Tường và Lăng Đông không được uống rượu, phải thay bằng nước ngọt thì đám còn lại đều thay phiên kính rượu Lý Hán Tông, Lý Hán Tông uống say ngà ngà liền kéo Lưu Xuyên hỏi: “Sư phụ đang chờ đệ tử về đây này, tổ đội đến đâu rồi thế?”
Lưu Xuyên cười nói: “Yên tâm, sẽ không khiến sư phụ mất mặt đâu.”
Lộc Tường ghé lại hỏi: “Sư phụ, nói đi rốt cuộc Thiên Không trong đội là ai thế? Thiệu đội nói với đệ tử người đó chắc chắn là cao thủ, sư phụ ra vẻ thần bí làm gì, dù sao đến lúc ai cũng biết, spoil tí thôi không được à?”
Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong cũng đồng loạt nhìn hắn.
Lưu Xuyên nói: “Nói ra sớm quá hết cả hay, vẫn nên để lại tí hồi hộp, đến lúc đó mang tới bất ngờ cho mấy cậu.”
Trần Tuấn Phi nói: “Bất ngờ? Chỉ sợ là hết hồn ấy chứ!”
Lưu Xuyên cười nói: “Gấp gì chứ, đợi đến khi tôi trở lại các cậu sẽ biết ngay, đội của tôi đã khá ổn rồi, nghỉ Đông năm nay bắt đầu tập huấn, các cậu hẳn cũng phải lo đến giải T.G.A tiếp theo đúng không? Mấy khi mọi người tụ tập, đừng nói chuyện giới chuyên nghiệp nữa, nào, nâng ly đi, kính sư phụ, cũng kính mọi người, chúc mọi người sang năm mọi việc đều thuận lợi!”
Anh cả đi đầu, mọi người đều phối hợp đứng dậy cụng ly, uống một hơi cạn sạch.
Đây là lần đầu sư môn của Lưu Xuyên tụ hội quy mô lớn như vậy, có lẽ rất nhiều năm về sau, đợi đến khi thế hệ tuyển thủ mới như Lộc Tường, Lý Tưởng, Trần Tuấn Phi và Lăng Đông trưởng thành, cũng có đồ đệ của bản thân mình thì khi đó nhất định sư môn của bọn họ sẽ ngày càng lớn mạnh.
Cơm nước xong xuôi, vì Lưu Xuyên cũng uống rượu nên không thể lái xe, hắn quyết định gọi điện thoại bảo Lưu Hiểu Mông tới lái xe về nhà, bản thân thì bắt hai chiếc taxi đưa sư phụ và các tuyển thủ chuyên nghiệp về khách sạn, bản thân thì đi với Lý Tưởng bắt xe tới gặp thành viên đội trường.
Hôm nay gặp được nhiều đại thần tiền bối khiến Lý Tưởng rất phấn chấn, Lưu Xuyên nhìn cậu nói: “Cậu đều nghe nói về những người khác rồi, còn từng đánh với Lộc Tường và Đường Ngự Phong… Còn Lăng Đông thì hôm nay tôi cũng mới gặp lần đầu, cùng là người mới, cậu thấy sao?”
Lý Tưởng nói: “Đồ đệ mà đội phó Tạ thu thì hẳn là có năng khiếu chứ?”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu ta cũng thuộc dạng thiếu niên thiên tài như Lộc Tường. Hôm nay tôi có chú ý tới tay của cậu ta, tỉ lệ ngón tay cực kỳ hoàn hảo, là một đôi tay rất phù hợp để chơi game. Tạ Quang Nghị vẫn mãi không thu đồ đệ chính là vì cậu ta không gặp được một hậu bối có năng khiếu. Lần này thu Lăng Đông chứng tỏ tên nhóc đó không hề đơn giản. Tôi đoán Tạ Quang Nghị muốn nhanh chóng bồi dưỡng cậu nhóc kia để có thể giúp đỡ Hoa Hạ thi đấu trong những trận đánh tiếp theo.”
Lý Tưởng gật đầu: “Lăng Đông nói với tôi cậu ấy vừa qua sinh nhật 16 tuổi, hiện tại 16 là đủ tuổi dự thi ở liên minh rồi phải không?”
“Đúng rồi.” Lưu Xuyên nói, “Trên thực tế thì Tiêu Tư Kính cũng có một tên đồ đệ thiên tài, hình như cũng tầm 16 17 gì đó, đã có thể ra sân. Đó là pháp bảo mà cậu ta chưa mang ra bao giờ, các đội trưởng giấu rất nhiều vũ khí bí mật, con đường về sau của Long Ngâm chúng ta không dễ đi chút nào đâu.”
Lưu Xuyên có một cảm giác rất kỳ quái, đồ đệ của Tiêu Tư Kính, còn có nhóc đồ đệ Lăng Đông mà Tạ Quang Nghị mang tới hôm nay, có lẽ đều sẽ trở thành những mũi nhọn sắc bén nhắm vào bọn họ trong tương lai.
Chuyện hắn muốn quay về liên minh đã không còn là bí mật nữa, chắc chắn các đội tuyển lớn sẽ không thờ ơ…
Mùa này thành tích của Thất Tinh Thảo không ổn định là vì Tiêu Tư Kính kéo một đống người mới ra luyện binh, bao gồm cả đồ đệ cưng của hắn, người nối nghiệp Thất Tinh Thảo trong truyền thuyết, Trần Tiểu Bắc. Còn bên Thịnh Đường, Đường Ngự Phong cũng đang bồi dưỡng một vài người mới. Sở dĩ Lạc Hoa Từ thắng được cúp vô địch mùa này cũng vì toàn bộ đội hình của họ đều toàn thanh niên 19 tuổi, đội trưởng Diệp Thần Hi cũng mới có 20. Sau khi Tứ Lam giải nghệ, Lạc Hoa Từ thay máu hoàn toàn, hiện tại không cần trải qua thời kỳ chuyển giao giữa tuyển thủ cũ và mới, vì vậy bọn họ mới sở hữu đội hình ổn định nhất.
Những tuyển thủ cùng thời với Lưu Xuyên giờ có người giải nghệ, có người kết hôn, hôm nay liên minh đã trở thành thiên hạ của lớp trẻ…
Nhưng vậy thì sao?
Lưu Xuyên cứ muốn mang một đống lão tướng quay về, để những người mới chứng kiến cái gọi là “Người già ra trận, một chấp hai” đấy!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận