Khi Lưu Xuyên và Lý Tưởng tới khách sạn thì bốn người Trác Văn Siêu, Giang Tuyết, Chu Học Hải và Lý Thanh đã ổn định chỗ ở. Trường học đặt cho mọi người bốn phòng, Giang Tuyết là con gái một mình một phòng, Chu Học Hải và Lý Thanh một phòng, Trác Văn Siêu và Lý Tưởng chung phòng, phòng còn lại dành cho Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn.
Vòng chung kết giải liên trường sẽ bắt đầu vào ngày 8 tháng Một, Lưu Xuyên ở cùng các thành viên cũng tiện cho việc hoạt động thống nhất. Lần này thời gian cấp bách, tuy mọi người đều lần đầu tới Bắc Kinh nhưng không ai có tâm trạng ra ngoài thăm thú, tất cả đều ở trong khách sạn chờ chỉ thị của huấn luyện viên.
Hôm nay Lưu Xuyên phải đi tổ chức sinh nhật cho sư phụ nên nhờ dân Bắc Kinh là Ngô Trạch Văn đưa bạn học đi ăn cơm trước, khi Lưu Xuyên và Lý Tưởng ăn xong trở về thì đám bên Trạch Văn cũng vừa lúc trở lại, mọi người gặp nhau tại sảnh khách sạn, Lưu Xuyên lập tức đưa mọi người tới quán net gần đó.
Quán net này Lưu Xuyên đã liên hệ trước, đặt một phòng sáu máy trên tầng ba, coi như phòng huấn luyện lâm thời của đội trường.
Mọi người ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu đăng nhập game.
Lưu Xuyên lấy một tập bảng biểu đưa cho mọi người: “Đây là lịch thi đấu vòng chung kết toàn quốc, vòng chung kết chia làm bốn bảng A, B, C, D. Mỗi bảng sẽ có hai đội. Chúng ta ở bảng A, cùng bảng với đại học Khoa học khu vực thi đấu Hoa Bắc, đội thắng trong bảng A sẽ thi đấu với đội thắng của bảng C. Nếu thắng sẽ quyết đấu với đội chiến thắng từ bảng B và D, sau khi thắng cả trận đó thì đánh với đội đứng đầu nhánh thua nữa. Tóm lại, nếu muốn vô địch thì phải thắng bốn trận liên tiếp.”
Tất cả mọi người bắt đầu cúi đầu đọc lịch thi đấu.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Lịch thi đấu vòng chung kết toàn quốc được sắp xếp rất chặt chẽ, chỉ còn hai ngày để chuẩn bị, từ ngày mùng 8 sẽ đánh bốn ngày liên tiếp vì vậy áp lực sẽ hơi lớn, mọi người phải nhanh chóng điều chỉnh tâm lý… Đừng căng thẳng, cứ thả lỏng tâm lý, mọi người đã huấn luyện mấy tháng rồi, các trường khác không có gì đáng sợ đâu.”
Đến lúc này mọi người mới nở nụ cười.
Trên thực tế, bắt đầu từ trận thắng đầu tiên, bọn họ đã không khác nào lợi kiếm tuốt khỏi vỏ, thế không thể đỡ hoành hành khu vực thi đấu Hoa Nam. Mọi người trải qua nhiều trận đấu như vậy rồi đương nhiên tố chất tâm lý đã được đề cao, tuy nói tới việc tham gia vòng chung kết toàn quốc tại Bắc Kinh khiến mọi người đều có chút kích động nhưng cảm xúc căng thẳng vẫn không thể so với trận thi đấu đầu tiên.
Lưu Xuyên nói: “Nếu không còn vấn đề gì thì bắt đầu huấn luyện thôi, mọi người cũng đã thành thạo kỹ xảo và chiến thuật rồi, hai ngày cũng không đủ nhiều để luyện thêm gì, thế nên mọi người cứ thả lỏng tâm lý đi đánh đấu trường để duy trì trạng thái và cảm giác là được.”
Đây cũng là mấu chốt trong huấn luyện trước trận đấu cho tuyển thủ eSports, giữ cho tay luôn hoạt động để duy trì khả năng phát huy như bình thường, nếu vài ngày không động vào máy chắc chắn sẽ bị cóng tay.
Mọi người nghiêm chỉnh huấn luyện, mãi đến tận 11 giờ đêm mới cùng về khách sạn.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn ở chung một phòng, sau khi về Ngô Trạch Văn lập tức lấy iPad ra, Lưu Xuyên còn tưởng cậu lại định xem video, không nhịn được mà cười nói: “Vẫn xem à? Ngày nào cậu cũng xem video vậy không chán sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không, tôi muốn luyện vài ván Rhythm Master.”
Lưu Xuyên ghé lại thì thấy quả nhiên Ngô Trạch Văn đang mở giao diện game Rhythm Master.
Giải T.G.A mùa Đông sẽ khai mạc vào ngày 12 tháng Một, tổ chức trong mười ngày liên tục tới ngày 22 tháng Một. Đây là bữa tiệc eSports thịnh soạn trong nước khi có sự xuất hiện của gần như toàn bộ các hạng mục game thi đấu bao gồm các game RPG như Võ Lâm, Thần Tích, các loại game phá nhà như LOL, Dota, đồng thời có cả các loại game mini đấu kỹ năng tay như Rhythm Master hay đua xe.
Ngô Trạch Văn và Lưu Hiểu Mông cùng đăng ký tham gia hạng mục thi đấu Rhythm Master.
Lưu Xuyên quyết định ngồi xuống bên cạnh Ngô Trạch Văn, nói: “Còn chưa có lịch thi đấu giải T.G.A, có điều nếu giống năm ngoái thì các hạng mục đấu đơn sẽ bắt đầu khá sớm, có lẽ tuần đầu đã xác định được quán quân rồi, cậu còn tham gia giải liên trường, quả thực thời gian có hơi eo hẹp…”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, bình thường tôi vẫn luyện tập, giữ cảm xúc tay là được.”
Lưu Xuyên: “Nhạc đấu được xác định chưa?”
Ngô Trạch Văn nói: “Đã công bố trên web rồi, nhạc lần này khá khó, có hai bài viết riêng cho cuộc thi lần này, tiết tấu rất nhanh, hơn nữa còn có rất nhiều đoạn chaos, hai ngày nay tôi đang tập trung luyện.”
Lưu Xuyên hứng thú nói: “Ồ? Bài gì thế, tôi giúp cậu tập mấy ván.”
Dứt lời hắn liền lấy iPad trong túi ra đưa cho Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn tìm bài hát thi đấu lần này cho Lưu Xuyên, hai người bắt đầu nhấp phím cùng nhau.
[Dương Quý Phi] remix, nghe đâu là một nhạc sĩ nước ngoài viết riêng cho cuộc thi này, đây là lần đầu tiên Lưu Xuyên chơi, quả nhiên nhịp điệu nhanh đến mức kinh dị, đi đến giữa bài gặp phải một loạt nốt chaos, Lưu Xuyên trực tiếp game over…
Ngô Trạch Văn đã tập mấy lần trước đó, cứ thế bình tĩnh đi hết một bài.
Mấy game âm nhạc kiểu này khó nhất chính là mấy đoạn chaos, trái phải không giống nhau, tay trái giữ âm dài thì tay phải sẽ nhấn âm ngắn, hoặc tay trái kéo sang phải, tay phải kéo sang trái. Con người đã quen phối hợp hai bên não trái và não phải, một lượng lớn phím ấn hỗn loạn dồn dập sẽ khiến não trái và não phải con người phải chia nhau ra. Cũng may Ngô Trạch Văn có cơ sở đàn piano, chút phím bấm hỗn loạn thế này cũng không làm khó cậu được.
Lưu Xuyên ghé lại nhìn vào iPad của Ngô Trạch Văn, thành tích được đánh giá là SS, hắn nhất thời muốn quỳ sát đất, giơ ngón cái like cho cậu: “Đỉnh thật.”
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Anh đi tắm trước đi, tôi luyện thêm một chút.”
Lưu Xuyên quay đi tắm rửa, khi xong xuôi quay về thì Ngô Trạch Văn vẫn ngồi y tư thế cũ, chăm chú luyện tập.
Ánh đèn vàng khách sạn rót xuống sườn mặt cậu, Ngô Trạch Văn đang mặc áo len trắng, đường cong gương mặt bỗng trở nên nhu hòa đến lạ trong khoảnh khắc. Vẻ mặt cậu đang rất tập trung, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình iPad, hai tay nhanh chóng gõ nhịp, ngón tay thon dài kia dường như đang múa trên phím đàn…
Lưu Xuyên kinh ngạc nhìn cậu.
Cậu trai này có nghị lực và khả năng co giãn quá lớn, mỗi một việc cậu làm thì đều cố gắng và tập trung như vậy. Chính nhờ nghị lực ấy mà cậu có thể tập được đàn piano, chơi được Rhythm Master, cũng từ một con gà, trưởng thành hơn, biến thành cao thủ Ngũ Độc như hôm nay…
Khoảnh khắc ấy, Lưu Xuyên bỗng cảm thấy Ngô Trạch Văn rất chói mắt. Ngô Trạch Văn tập trung luyện tập, chói sáng đến mức hắn không thể rời mắt.
Ngô Trạch Văn chơi xong một bài thì cảm nhận được ánh mắt đang hướng về phía mình, ngẩng đầu lên thì nhất thời chạm phải một ánh mắt sâu xa.
Khoảnh khắc ánh nhìn bọn họ đụng nhau, dường như trái tim bị cái gì đập phải, mang tới một cảm giác tê rần kỳ diệu.
Hai người đồng loạt nhìn sang chỗ khác, Lưu Xuyên sờ mũi mỉm cười đi tới, nói: “Tập đến đâu rồi?”
Ngô Trạch Văn đưa iPad cho hắn xem.
SSS!
Ba chữ S vàng chói lấp lánh, All Combo, perfect combo!
Lưu Xuyên đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, tự hoài nghi bản thân mà phải xem lại đánh giá một lần nữa, quả thực là SSS! Lưu Xuyên không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cậu, tán thưởng: “Được lắm Trạch Văn! Đến lúc có cúp vô địch rồi thì nhớ lấy một vạn tiền thưởng mời tôi ăn một bữa đấy.”
Ngô Trạch Văn nói: “Hiểu Mông nói với tôi cuộc thi lần này có rất nhiều cao thủ…”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cậu, vừa lúc chạm phải ánh mắt trong veo.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ánh đèn vàng hắt xuống, đôi môi nhạt màu của Ngô Trạch Văn khép mở khi nói, giọng nói trong trẻo dễ nghe, hàm răng chỉnh tề trắng nõn ẩn hiện giữa hai làn môi…
Lưu Xuyên bỗng cảm thấy miệng mình khô khốc, mắt không kìm được mà dừng trên môi cậu, cảnh tượng bất cẩn hôn phải tai của cậu bên trong toa tàu cao tốc bỗng chốc lóe lên trong đầu…
Ngô Trạch Văn bị Lưu Xuyên nhìn chằm chằm khiến người cũng nóng lên, cậu vội bỏ iPad xuống, nói: “Tôi… tôi đi tắm đã.”
Chờ đến lúc cậu rời đi rồi, Lưu Xuyên mới xấu hổ vò đầu… Sao vừa rồi bỗng nhiên lại muốn hôn người ta? Có phải đầu bị chạm mạch ở đâu mà bỗng trở nên ngu luôn rồi không?
Chắc chắn là do hôm nay uống quá nhiều rồi…
***
Sáng hôm sau, Lưu Xuyên đánh thức các thành viên trong đội trường, đưa mọi người đi ăn sáng rồi lại ra quán net gần đó tiếp tục huấn luyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày 8 tháng Một, vòng chung kết toàn quốc giải đấu liên trường chính thức bắt đầu. Nhà thi đấu ở Bắc Kinh lớn hơn nhà thi đấu khu vực rất nhiều, hơn nữa đúng đợt nghỉ Đông nên người tới hiện trường xem trực tiếp rất đông, có rất nhiều nhân viên đang giữ trật tự, nhà thi đấu sôi động vô cùng.
Khi Lưu Xuyên tới hậu đài đăng ký thì lại gặp phóng viên Từ Hiểu Kỳ, cô nhỏ đang mặc áo len, váy ngắn và giày boots trắng, cô gái bé nhỏ mặc đồ trắng len xù nhìn rất dễ thương, nhìn thấy Lưu Xuyên, Từ Hiểu Kỳ suýt nữa lại nhai micro.
Lưu Xuyên mỉm cười vẫy tay với cô, Từ Hiểu Kỳ vội chạy qua nói: “Xuyên thần! Có phải đội trường anh định lấy cúp vô địch không?”
Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên rồi, có huấn luyện viên như tôi ở đây mà không vô địch thì còn ra thể thống gì?”
“…” Người này vẫn ăn nói gợi đòn như trước, Từ Hiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, một lát sau hốc mắt đã đỏ hoe, “Vài năm không gặp, không ngờ đến khi gặp lại anh đã giải nghệ rồi, làm huấn luyện viên cho đội trường chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu…”
Hồi làm phóng viên thực tập cô luôn đi theo đội tuyển Hoa Hạ, tuy Lưu Xuyên không thích nhận phỏng vấn nhưng đội viên của hắn vẫn luôn có thái độ rất tốt với phóng viên. Khi đó Từ Hiểu Kỳ là tay mới, không biết nhiều ở đất Bắc Kinh này, Lưu Xuyên đã từng giúp đỡ cô rất nhiều. Sau này tuy không còn ở Hoa Hạ nữa nhưng cô vẫn luôn kính trọng và bội phục người đội trưởng cũ là hắn.
Lúc này thấy Lưu Xuyên giải nghệ rời khỏi liên minh, vậy mà còn đưa đội trường đi đánh giải, Từ Hiểu Kỳ không nhịn được mà cảm thấy xót xa.
Lưu Xuyên thấy mắt cô nhỏ đỏ hoe, hắn khẽ cười vỗ vai cô nói: “Đau buồn cái gì, tôi vẫn sẽ trở lại mà.”
Từ Hiểu Kỳ sáng bừng hai mắt: “Anh nói sao?”
Lưu Xuyên ghé lại bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Tôi tổ đội xong hết rồi, chuẩn bị về liên minh. Tạm thời hãy giữ bí mật chuyện này, sau này về liên minh chuyên nghiệp rồi, cô theo đội tuyển của tôi luôn đi, làm phóng viên riêng luôn. Mỗi khi rảnh quá không có gì làm thì viết vài bài khen tôi… được không nào?”
Từ Hiểu Kỳ: “…”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Theo bọn tôi, chắc chắn cô sẽ không thiếu chuyện để viết, suy nghĩ chút xem?”
Từ Hiểu Kỳ nghĩ một lúc rồi nói: “Hai năm nay tôi vẫn theo đàn anh đi đưa tin các cuộc thi nghiệp dư, sang năm chúng tôi cũng sẽ phụ trách khu vực thi đấu Hoa Nam. Nếu đàn anh đồng ý thì sau này tôi sẽ lăn lộn với anh!” Từ Hiểu Kỳ cười híp mắt, “Xuyên đội! Anh trở về thực sự tốt quá rồi!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Vậy chốt nhé?”
Từ Hiểu Kỳ lập tức gật đầu lia lịa: “Được!!”
Tầm quan trọng của một phóng viên theo đội ngang ngửa với người phát ngôn và nhà phát hành. Nói cách khác, phóng viên này sẽ là người nắm rõ nhất chuyện huấn luyện hàng ngày, quan hệ giữa các thành viên, chẳng qua cái gì nên viết, cái gì không nên viết sẽ do ký giả tự mình cân nhắc.
Sở dĩ Lưu Xuyên muốn Từ Hiểu Kỳ tới đội tuyển Long Ngâm một là vì tính cách nhiệt huyết, trọng tình nghĩa, tam quan đoan chính của cô gái này, mặt khác cô còn tốt nghiệp khoa văn học Trung Quốc tại trường đại học nổi tiếng, lối viết mượt mà, lay động lòng người. Hơn nữa cô gái này rất kín miệng, biết cái gì nên cái gì không nên đưa lên mặt báo. Lần trước nhìn thấy Lưu Xuyên ở nhà thi đấu khu vực Hoa Nam, nếu là phóng viên thiển cận thì chưa biết chừng sẽ dựa vào tin này để đưa tin khắp nơi, hấp dẫn sức chú ý để nâng danh tiếng cá nhân. Nhưng sau đó Từ Hiểu Kỳ hoàn toàn không hé răng, chuyện Lưu Xuyên dẫn đội trường đại học C không hề được truyền ra ngoài dù chỉ là tin đồn, rõ ràng cô gái Từ Hiểu Kỳ này đã ém nhẹm giúp Lưu Xuyên.
Dù Lưu Xuyên đã giải nghệ, cô cũng không muốn đắc tội hắn, lại càng không muốn dựa vào người đội trưởng mình từng một mực sùng bái kính trọng ấy để ké fame.
Từ thời còn là tay mơ cô đã theo Hoa Hạ, coi như quen biết người đội trưởng cũ Lưu Xuyên, đây chính là lý do mà Lưu Xuyên dám thừa nhận thân phận của mình trước mặt Từ Hiểu Kỳ – hắn biết cô nhỏ sẽ không nói lung tung ra ngoài.
Rõ ràng Từ Hiểu Kỳ cũng rất vui, ghé lại ra vẻ thần bí nói: “Đội trưởng, trong đội chúng ta giờ đã có những người nào rồi? Anh hé lộ chút trước đi để tôi chuẩn bị tâm lý, về sẽ chuẩn bị soạn bài để múa bút khen anh.”
Lưu Xuyên tủm tỉm nói: “Trong đội có vài người mới có năng khiếu, còn có Tứ Lam, chưa biết chừng thêm được cả Tần Dạ.”
“…”
Suýt nữa Từ Hiểu Kỳ lại nhai micro!
Hắn nói gì cơ? Tứ Lam và Tần Dạ?!
Nếu ba người Xuyên thần, Tứ Lam và Dạ Sắc tụ lại với nhau thì khác gì ba đội trưởng chung một phe, cái đội này định chống trời hay gì?!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận