Để không khiến người khác nghi ngờ, Từ Hiểu Kỳ chỉ hàn huyên vài câu đơn giản với Lưu Xuyên rồi lập tức đi tới phỏng vấn người phụ trách cuộc thi lần này. Vì đây là lần đầu tiên có giải đấu tổ chức giữa các trường đại học nên cuộc thi thu hút rất nhiều sự chú ý. Hôm nay là trận đầu vòng chung kết toàn quốc, rất nhiều phóng viên truyền thông đã tới hiện trường, đội cổ vũ của các trường đại học tại Bắc Kinh cũng có mặt để cổ vũ cho bạn học của mình, nhà thi đấu giờ đã chật kín chỗ ngồi.
Sau khi Lưu Xuyên đăng ký xong xuôi, hắn lập tức đưa đội vào phòng chuẩn bị hậu trường. Quy mô vòng chung kết toàn quốc lớn hơn thi đấu khu vực Hoa Nam rất nhiều, phòng chuẩn bị mở rộng hơn, sân khấu còn có phòng cách âm chính quy…
Mọi người ai cũng hơi căng thẳng, Lưu Xuyên nhìn bọn họ, cổ vũ: “Mọi người tập trung tinh thần, đừng suy nghĩ gì khác, dù thắng hay thua thì có thể đứng đầu khu vực Hoa Nam thì chúng ta coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Hôm nay thi đấu cứ thả lỏng tâm tình, đánh thoải mái là được.” Dứt lời hắn lại giơ tay ra, các thành viên trong đội bắt đầu đặt tay mình lên tay của huấn luyện viên, mọi người dùng sức siết chặt tay, hô lớn: “Cố lên!”
Có lẽ vì ảnh hưởng bởi lời cổ vũ của Lưu Xuyên mà ngay thời khắc bước vào trong phòng cách âm, những cảm xúc căng thẳng lo lắng đã phải nhường chỗ cho ý chí chiến đấu quen thuộc.
Mọi người nhanh chóng tiến vào nhịp độ thi đấu, Lưu Xuyên đứng ở hậu trường nhìn màn hình lớn, Từ Hiểu Kỳ lại lén mò tới bên cạnh hắn, giơ tay ra dấu OK, cười nói: “Tôi nói chuyện với đàn anh rồi, hiện tại trình độ của tôi đã có thể làm phóng viên độc lập, sau này nếu muốn theo đội hẳn là không có vấn đề gì…”
Năm đó khi cô theo Hoa Hạ thì vẫn là phóng viên thực tập, có đàn anh hướng dẫn, cô chỉ đi theo sau làm chân chạy vặt. Hôm nay Từ Hiểu Kỳ cũng đã có thể đứng một mình, Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Vậy tốt rồi, sau này cứ theo team tôi đi, hiện tại đàn anh của cô vẫn còn ở Hoa Hạ phải không?”
Từ Hiểu Kỳ gật đầu: “Ừ, anh ấy có cảm tình với đội tuyển Hoa Hạ, vẫn đi theo Hoa Hạ.”
Hồi trước đội phó Trương Thư Bình vẫn là người phụ trách chuyện phỏng vấn của Hoa Hạ, đội trưởng Lưu Xuyên chính ra lại không tiếp xúc nhiều với cánh truyền thông, chỉ mang máng rằng phóng viên đi theo Hoa Hạ là một chàng trai chính trực trên là Lục Ngạn, cũng khá có tên tuổi trong giới phóng viên.
Điều quan trọng nhất của một phóng viên theo đội là phải kín miệng, nếu không những chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt trong đội cũng bị tuôn ra thì không ổn. Ban tổ chức giải phân cho mỗi đội tuyển một phóng viên đi theo thực ra là vì để tiện tuyên truyền cho đội tuyển đó, tránh tác phong tò mò sinh hoạt đời tư của cánh phóng viên trong showbiz ảnh hưởng.
Từ Hiểu Kỳ là đàn em cùng trường được Lục Ngạn đích thân hướng dẫn, Lưu Xuyên cực kỳ hài lòng chỉ riêng với điểm “kín miệng” của cô.
Thấy Lưu Xuyên mỉm cười, Từ Hiểu Kỳ tò mò nhìn theo ánh mắt hắn về phía sân khấu –
Ngũ Độc của đại học C vừa có một pha Triple Kill, thông báo kiểu [Đại học C – Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Đại học Khoa học – Thiên Nam Tinh] liên tục hiện lên màn hình, Từ Hiểu Kỳ không nhịn được nói: “Ngũ Độc đội trường anh giỏi ghê!”
Lưu Xuyên hơi nhếch môi, mặt đầy tự hào: “Đương nhiên rồi, người tôi tự bồi dưỡng mà lại… Phải rồi, cậu ấy cũng là một thành viên trong đội tuyển của chúng ta đấy.”
Từ Hiểu Kỳ sửng sốt nhìn lại vào phòng cách âm, tuyển thủ ngồi ở ghế số 3 đeo kính gọng đen, dung mạo nhã nhặn thanh tú, cậu vừa mới giết ba người liền một lúc, nếu là tuyển thủ khác thì hẳn sẽ rất vui, ấy thế mà biểu cảm trên gương mặt tuyển thủ này vẫn bình tĩnh không gợn sóng, như thể chỉ là hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản nhất. Ngón tay của cậu trai thon dài trắng nõn đặt trên bàn phím, tốc độ ấn phím rất nhanh nhưng cũng cực kỳ ổn định.
Từ Hiểu Kỳ không nhịn được mà cảm thán: “Tâm lý tốt thật, khiêm nhường như vậy!”
Lưu Xuyên cười quay đầu lại: “Cậu ấy tên là Ngô Trạch Văn, giải liên trường này chỉ là đá để cậu ấy mài sắc lưỡi đao mà thôi, sau này chắc chắn cậu ấy sẽ khiến giới chuyên nghiệp mở mang tầm mắt.”
Từ Hiểu Kỳ cũng phấn khích hơn: “Trong đội còn ai nữa vậy?”
Lưu Xuyên nói: “Thiếu Lâm trong đội trường kia cũng là tuyển thủ trong team của tôi.”
Đứng ở vị trí của Từ Hiểu Kỳ không thể nhìn thấy rõ Lý Tưởng, có điều cô có thể thấy qua màn hình lớn đại sư của đại học C mở Phật quang trực tiếp nhào vào giữa mặt đối thủ, thế không thể đỡ, vô cùng dũng mãnh.
Từ Hiểu Kỳ bình luận: “Đại sư này chơi hổ báo thật.”
Lưu Xuyên nói: “Đây là đồ đệ của tôi, tính cách nhiệt huyết, dám xông pha, dám đối đầu, dù rơi vào hoàn cảnh bất lợi thì cậu ấy cũng chưa bao giờ lùi bước.”
Từ Hiểu Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ: “Nói vậy thì về cơ bản trong đội toàn người mới mà anh bồi dưỡng sao?”
Lưu Xuyên nói: “Cũng không hẳn, đội tuyển chúng tôi sẽ tập huấn vào kỳ nghỉ Đông, đến giờ vẫn chưa chắc chắn thành viên cụ thể, Tần Dạ có tới hay không cũng chưa biết, vì vậy cô đừng để lộ ra ngoài! Đợi sau này chúng tôi trở lại được liên minh rồi thì nếu rảnh sẽ cho cô phỏng vấn độc quyền.”
Từ Hiểu Kỳ vui vẻ nói: “Tốt quá! Sang năm sau khi hết giải Toàn quốc tôi sẽ trình đơn lên liên minh để trở thành phóng viên theo đội! Phải rồi, tên đội tuyển của chúng ta là gì?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đội tuyển Long Ngâm.”
Từ Hiểu Kỳ yên lặng nhắc lại cái tên này một lần, cô có một cảm giác rất kỳ lạ, rằng bốn chữ này có lẽ sẽ liên kết chặt chẽ với sự nghiệp phóng viên của cô về sau, tương lai mỗi lần có giải chuyên nghiệp, cô đều sẽ ở bên đội tuyển Long Ngâm, giống như đàn anh Lục Ngạn vẫn luôn theo Hoa Hạ vậy. Phóng viên theo đội tuy không được coi như một thành viên trong đội nhưng trái tim cũng sẽ chung một nhịp đập, vinh quang cũng chia sẻ cùng đội tuyển mình theo. Nếu Lưu Xuyên đã coi trọng cô như thế, cô cũng nhất định phải hoàn thành hết trách nhiệm.
Trận đấu nhanh chóng kết thúc, đội tuyển của đại học C đánh bại đối thủ từ khu vực thi đấu Hoa Bắc, thuận lợi tiến vào vòng trong!
Các tuyển thủ đi xuống dưới sân khấu, ngoại trừ Ngô Trạch Văn vẫn luôn bình tĩnh thì những người còn lại rõ ràng đang cực kỳ phấn khởi. Bọn họ bất ngờ phát hiện có một cô gái đứng cạnh huấn luyện viên nhà mình, dáng người chưa được đến 1m6, mặc áo len dài và đôi boots xù lông, lúc trước Từ Hiểu Kỳ đã từng tới phỏng vấn bọn họ ở khu Hoa Nam, có điều khi đó Quảng Châu khá nóng, Từ Hiểu Kỳ chỉ mặc một chiếc váy trắng, hôm nay đổi cách ăn mặc nên không mấy người nhận ra cô.
Giang Tuyết thì nhìn một cái đã nhận ra, cô cười đi về phía trước, nói: “Lại là cô à? Bạn phóng viên suýt nữa đã ăn luôn micro phải không?”
Từ Hiểu Kỳ: “…”
Mọi người nhớ lại cảnh đó mà cùng mỉm cười, Trác Văn Siêu nói: “Bạn phóng viên, bạn lại muốn phỏng vấn chúng tôi sao?”
Từ Hiểu Kỳ có chút xấu hổ nhìn Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cười nói: “Trước đây tôi có biết cô ấy, tùy tiện nói chuyện mấy câu thôi. Hiểu Kỳ, cô lo làm việc của mình đi, tôi phải đưa đội về bây giờ.”
Từ Hiểu Kỳ vẫy tay tạm biệt mọi người rồi xoay người chạy.
Lưu Xuyên đưa đội về khách sạn, trên đường Trác Văn Siêu ló đầu từ hàng trước, không nhịn được bắt đầu buôn dưa: “Cô phóng viên đó quen anh từ trước hả? Đừng bảo là bạn gái đó nha?”
Lưu Xuyên vươn tay đẩy đầu anh ta về: “Đừng có nói bừa!”
Dứt lời hắn lại vội quay sang nhìn Ngô Trạch Văn, định giải thích thì lại nhớ ra hình như hồi trước mình từng giải thích rồi thì phải?
Ngô Trạch Văn vẫn bình thản, rõ ràng chẳng quan tâm đến chuyện này. Cậu mở iPad, đeo tai nghe chơi vài ván Rhythm Master. Tên nhóc này thật sự đang tiết kiệm từng giây, lên xe còn không quên luyện tập. Lưu Xuyên ngồi bên cạnh nhìn cậu đi hết một bài mới vươn tay tháo earsphone của cậu xuống.
Ngô Trạch Văn nghi hoặc quay đầu: “Gì vậy?”
Lưu Xuyên ghé lại bên tai cậu nhẹ nhàng nói: “Hôm nay cậu đánh rất tốt, Từ Hiểu Kỳ cũng khen cậu giỏi. Tôi đứng ở dưới quan sát, hiện tại cậu đã dần hình thành được phong cách của mình rồi, hẳn là Trương Thư Bình dạy cậu không ít đúng không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ, mỗi khi rảnh sư phụ lại gọi tôi tới PK đấu trường, có điều tôi vẫn không thắng được anh ấy.”
Lưu Xuyên cười nói: “Dù gì anh ta cũng là cao thủ Ngũ Độc, tuy tốc độ tay không được như cậu nhưng kinh nghiệm phong phú hơn cậu nhiều, muốn thắng anh ta thì còn xa lắm.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi hiểu.”
Hai người đang nói chuyện thì Chu Học Hải bỗng ló đầu từ hàng sau: “Huấn luyện viên, hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó?!”
Lưu Xuyên giật mình, chẳng hiểu vì sao lại thấy hơi chột dạ…
Mỗi lần ngồi cùng trên xe với Ngô Trạch Văn, hắn đã quen với việc hai người kề tai nhau nói thầm, ban đầu còn không cảm thấy gì, dù sao nội dung cuộc đối thoại của bọn họ cũng không tiện cho người trong đội trường biết, nhưng từ sau lần vô tình hôn Ngô Trạch Văn trên tàu, Lưu Xuyên bỗng cảm giác có gì đó khác đi…
Tên Chu Học Hải ngốc nghếch vừa nói câu này, cả xe cùng quay lại nhìn hai người họ, tai Ngô Trạch Văn hơi đỏ lên, Lưu Xuyên nhìn cái tai hồng hồng của cậu thì lại khô hết miệng mồm… thật sự muốn cắn một miếng.
Bị cả xe quay ra nhìn khiến cả hai đều có chút xấu hổ, Lưu Xuyên vội vàng ho khan lấp liếm: “Khụ, tôi và Trạch Văn đang nói về Rhythm Master.”
“Ồ!” Chu Học Hải cười ngượng ngùng ngồi lại, Ngô Trạch Văn thì tiếp tục đeo tai nghe chơi bài thứ hai, lúc này dù là học bá luôn bình tĩnh thì cũng đã thấy tâm trạng bấp bênh, liên tục nhấp sai mấy nốt nhạc. Trong khi đó Lưu Xuyên ngồi bên cạnh nhìn vành tai đo đỏ của cậu cũng thấy đầu óc loạn cào cào. Chẳng hiểu tại sao hình ảnh mình hôn cậu ấy vẫn cứ hiện lên, cảm xúc mềm mại nơi vành tai Ngô Trạch Văn dường như vẫn còn vấn vít quanh môi hắn…
Hai người không nói gì nữa, cứ thế chột dạ im lặng đến khách sạn, đêm cũng không trao đổi gì nhiều, tắm xong liền đi ngủ sớm.
***
Mấy ngày tiếp theo, đội trường đại học C liên tục thắng hai trận, sau khi đánh bại trường đại học Nông nghiệp là đội thắng bảng C thì đánh bại luôn đại học Khoa học Công nghệ thắng từ bảng B và D, thành công tiến vào trận chung kết tổng với tư cách đội đứng đầu nhánh thắng!
Trận chung kết được diễn ra vào chiều ngày 11 tháng Một, đối thủ chính là đại học danh tiếng của Bắc Kinh, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều sinh viên bản địa tới cổ vũ. Bọn họ sẽ gặp rất nhiều áp lực khi tác chiến trên sân khách, có điều Lưu Xuyên lại mừng rằng tâm lý của những thành viên trong đội đều rất ổn định, đi được đến đây dù thua cũng sẽ có huy chương bạc, thành tích bọn họ giành được đã vượt xa kỳ vọng rất nhiều.
Cô Lâm ở hiệp hội eSports trường nghe được tin vui này cũng đích thân tới tận hiện trường cổ vũ, đứng ra bao mọi người một bữa tiệc lớn cho các tuyển thủ thả lỏng tâm tình, thi đấu cho tốt.
Sau khi ăn cơm trưa, mọi người phấn chấn tinh thần đi tới hội trường chính trước, biển người tấp nập đông nghìn nghịt, phần lớn đều là các đội tới cổ vũ cho đối phương, băng rôn, slogan giăng khắp đường nhìn rất khủng khiếp. Chu Học Hải không nhịn được mà nói: “Nếu chúng ta thắng liệu bọn họ có ném trứng không?”
Trác Văn Siêu vỗ vai cậu ta: “Không đâu, cùng lắm thì bị bọn họ nguyền rủa sau lưng tí thôi, chúng ta từ xa tới, đi đến ngày hôm nay rồi, kiểu gì thì huy chương vàng cũng hơn huy chương bạc, phải không cả nhà?”
Mọi người đồng thanh nói: “Đương nhiên rồi!”
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Xuyên đổ chuông, vừa thấy tên người gọi, hắn lập tức đi qua một bên thấp giọng nói: “Alo, Tần Dạ à?”
Giọng nói lãnh đạm truyền qua tai nghe: “Tôi về rồi, định ở Bắc Kinh hai ngày, mai sẽ bay đi Tây An.”
Lưu Xuyên hỏi: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Tần Dạ nói tên khách sạn mình ở.
Lưu Xuyên nhẩm tính vị trí khách sạn kia, mỉm cười nói: “Tiện ghê, khách sạn đó gần chỗ này lắm, cậu tới nhà thi đấu luôn đi, trận chung kết tổng giải liên trường sắp bắt đầu rồi, thi đấu xong chúng ta cùng đi ăn cơm tối.”
Tần Dạ có chút sửng sốt: “Vào chung kết? Đội trường của mấy người vào được trận chung kết?”
Lưu Xuyên đắc ý: “Hẳn rồi, thắng là vô địch luôn đó! Được rồi đừng nhiều lời nữa, mau tới đi, tôi ra cửa đón.”
Một lát sau, Tần Dạ đi tới nhà thi đấu.
Hôm nay anh mặc áo len cao cổ màu lam đậm phối với chiếc áo măng-tô cùng tông màu và quần suông màu đen và giày da cùng màu, tóc đã cắt ngắn hơn trước một chút, khi đi đường lưng thẳng tắp, bước chân vững vàng, thoạt nhìn rất đỗi hiên ngang.
Lưu Xuyên đi tới mỉm cười vươn hai tay muốn ôm bạn mình thì Tần Dạ trực tiếp quăng một ánh nhìn khinh bỉ cho hắn, đấm vào bả vai Lưu Xuyên: “Dẹp đi, làm gì đến mức thế.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tinh thần ổn ghê nha, đi Anh chơi chắc vui lắm nhỉ?”
Tần Dạ gật đầu: “Cũng bình thường.”
Lần này anh đã đi Anh nửa tháng, thăm thú vài nơi nổi tiếng. Thật ra Tần Dạ không thích mấy vụ ồn ào nên sau khi tới London cũng không đăng ký tour. Anh nói được tiếng Anh, tự mình đi dạo quanh còn thấy thích thú hài lòng hơn.
Anh thuê được một khách sạn có hoàn cảnh rất tốt ở London, hàng ngày ngủ đến khi tự tỉnh, sau khi dậy có tâm trạng thì ra ngoài dạo quanh, không có tâm trạng thì nằm ườn trên giường đọc truyện. Qua bao nhiêu năm, mấy khi có thời khắc nhàn nhã thế này, anh không cần phải lo những chuyện phiền lòng của đội tuyển Trường An nữa, cũng chẳng cần nghĩ xem phải ứng phó với trận đấu tiếp theo thế nào… Một mình anh ở nơi đất khách, bình an chơi hơn nửa tháng mới bỏ đi hết được những chuyện bực mình.
Hôm nay anh đã trở lại là Tần Dạ kiên cường trước đây.
Chỉ có điều có những đêm ở nước ngoài một mình, anh tỉnh giấc vì gặp ác mộng, trong mơ chính là cảnh tượng Trường An thịnh thế, đội trưởng cũ Lâm Lập Minh mỉm cười, dáng vẻ kiêu ngạo trên ghế của Dương Kiếm, bóng dáng Hứa Hân Nhiên mua đồ uống cho anh, những người như Đinh Vinh, Phùng Siêu và Tống Tư Viễn ngồi nói chuyện với nhau… Những hồi ức ngắn ngủi tựa như phù dung sớm nở tối tàn, nháy mắt biến tan. Tần Dạ cố gắng vươn tay muốn bắt lại thứ gì đó, nhưng khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì hai tay vẫn trống rỗng.
– quá khứ thuộc về đội tuyển Trường An kia, anh đã vĩnh viễn phủ bụi trong trí nhớ.
Trở về nước, trở lại nhà thi đấu game quen thuộc, tiếng hoan hô bao trùm khiến Tần Dạ không nhịn được mà nhớ lại những ngày mình còn đưa Trường An đi thi đấu, sân đấu ở Tây An cũng vang vọng những tiếng cổ vũ như thế này, fan kích động giơ cao bảng cổ vũ đội tuyển Trường An, hò hét đồng thanh: “Trường An cố lên!”, “Dạ Sắc cố lên!”…
Sự đau đớn nhói lên trong lòng Tần Dạ, anh biết cảnh tượng đẹp đẽ ấy đã không thể trở lại nữa rồi.
Lưu Xuyên nhìn sắc mặt Tần Dạ là biết anh lại nhớ tới Trường An. Hắn khẽ thở dài trong lòng, vươn tay vỗ vai anh, thấp giọng nói: “Tới xem thi đấu đi, xem Lý Tưởng đã trở thành người như thế nào rồi.”
Nhắc đến Lý Tưởng, Tần Dạ lại bắt đầu hứng thú nói: “Được, tôi muốn xem xem cậu ta có còn gà như trước nữa không.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận