Cao thủ Đường Môn đi tới môn phái của bản thân, Ngô Trạch Văn bị bỏ rơi đành phải yên lặng làm nhiệm vụ một mình. Cũng may ngoài khiêu chiến khinh công thì các nhiệm vụ khác ở Tân thủ trấn không có gì khó khăn, Ngô Trạch Văn nhanh chóng lên level 15, tìm tới sứ giả tiếp dẫn để truyền tống đến môn phái Ngũ Độc.
Thuận lợi thông qua kiểm tra vấn đáp đơn giản của môn phái, sau đó làm vài nhiệm vụ đối thoại, bái kiến chưởng môn gia nhập Ngũ Độc, phía trên avatar của cậu cũng xuất hiện biểu tượng của môn phái Ngũ Độc, chưởng môn còn rất hào phóng tặng cho cậu ba bộ trang bị nhập môn Ngũ Độc ứng với ba lưu phái khác nhau. Bảng thuộc tính trang bị cũng chia làm ba trang, có thể xếp trang bị của từng lưu phái vào mỗi trang để dễ phân biệt, thiết lập thêm một phím tắt chuyển trang, cực kỳ tiện lợi.
Sau khi chính thức gia nhập môn phái, kênh trò chuyện ở góc trái bên dưới lập tức có thêm một nhánh riêng cho “Môn phái”.
Ngô Trạch Văn nhấp vào thì thấy có rất nhiều người đang nói chuyện trong kênh môn phái, có một tân thủ gà mờ đang hỏi: “Các vị sư huynh sư tỷ, tôi vừa gia nhập môn phái Ngũ Độc, không biết nên chọn lưu phái nào bây giờ?!”
Có người trả lời: “Con gái thì đề nghị chơi Bổ thiên, sau này tổ đội rất cần một buff đoàn đó, còn nếu là con trai thì tùy, chơi gì thì chơi.”
“Ở giai đoạn các level đầu thì Trường tiên khá mạnh, Ngũ Độc Cổ sư muốn hoàn thiện phải mãi về sau cơ, chờ học hết toàn bộ các kỹ năng gọi pet thì mới mạnh được.”
“Vũ khí của Trường tiên là roi, cự ly tấn công rất xa, dùng roi quăng người ta tới lui cảm giác phê pha lắm…”
“Tôi lại thấy Cổ sư xịn hơn, các loại pet đều có hiệu ứng khống chế, khi tấn công còn có debuff trúng độc, sát thương gây ra cực cao ấy.”
“Xàm xí, rõ ràng Trường tiên hữu dụng hơn, Cổ sư mà chơi không tốt thì chính là rác rưởi!”
“Đấy là vì ông chơi ngu!”
Kênh môn phái bắt đầu cãi nhau, Ngô Trạch Văn nhìn lướt qua xong thì bình tĩnh đóng lại.
Trên thực tế, vì lưu phái khác nhau nên mỗi môn phái cũng sẽ nảy sinh mấy vụ đấu võ mồm kiểu này, đây cũng chính là điểm làm nên nét đặc sắc của trò chơi.
Ngô Trạch Văn đã nghe Lý Tưởng nói, có điều hôm nay cậu mới lần đầu chứng kiến tận mắt. Dù người khác có nói thế nào, một khi Ngô Trạch Văn đã hạ quyết tâm thì sẽ không hối hận, không do dự lựa chọn tâm pháp của lưu phái Cổ trùng.
Chưởng môn giao cho cậu một nhiệm vụ “Khế ước kết định”, yêu cầu đệ tử Ngũ Độc đi vào trong Cổ thú viên tìm kiếm một cổ thú thích hợp với mình, lập khế ước bằng máu với loài vật đó.
Ngô Trạch Văn dựa theo chỉ dẫn của nhiệm vụ đi tới vườn Cổ thú phía sau núi Ngũ Độc, ở đó có rất nhiều người chơi của môn phái Ngũ Độc đang bắt cổ thú, vườn Cổ thú có diện tích rất lớn, cổ thú hoạt động trong khu vực của level 15 đều thuộc loài cóc nhảy tới nhảy lui, một đám người chơi chạy đôn chạy đáo đuổi theo mấy chú cóc nhìn cực kỳ náo nhiệt.
Server mới mở, nơi nào cũng tấp nập biển người, số người chơi Ngũ Độc cũng rất đông, một con cổ thú xuất hiện là hấp dẫn cả đám người chạy lên tranh đoạt. Ngô Trạch Văn cẩn thận quan sát một lát, phát hiện một chú cóc lúc nãy vừa xuất hiện ở dưới tàng cây trong góc khuất, đảm bảo một lát nữa sẽ lại xuất hiện tại đây…
Ngô Trạch Văn tính chuẩn thời gian đi tới đợi dưới gốc cây, quả nhiên, Oạp một tiếng, một chú cóc độc to lớn xuất hiện ngay trước mặt cậu, con cóc độc toàn thân xanh đậm, bộ dạng phì nộn béo núc ních, mắt mở cực to, quỳ trên mặt đất nhìn Ngô Trạch Văn mà kêu ồm ộp.
… Chính là chú mày.
Ngô Trạch Văn lập tức dùng chuột chỉ vào nó, vừa định tung skill bắt giữ cổ thú thì bên tai đột nhiên vang lên âm thanh thông báo, dòng chữ nhỏ màu tím cũng xuất hiện tại kênh trò chuyện ở góc dưới bên trái.
Lưu Danh Bách Thế nói với bạn: “Hoàn thành nhiệm vụ khinh công rồi à?”
Ngô Trạch Văn thấy tin nhắn nên bị phân tâm, một em gái chạy đến bên cạnh, tay chân nhanh nhẹn bắt chú cóc đi mất.
Ngô Trạch Văn: “…”
Vườn Cổ thú có rất nhiều người mà cổ thú lại ít xuất hiện, cung không đủ cầu thì tất yếu sẽ xảy ra tranh giành đẫm máu, tất cả đệ tử Ngũ Độc đều nâng cao cảnh giác tại các nơi cổ thú xuất hiện, Ngô Trạch Văn vất vả đợi mãi mới được một con, cuối cùng lại bị cướp mất…
Ngô Trạch Văn đành phải tiếp tục đợi ở đó, nhắn lại với người kia: “Hoàn thành rồi.”
Lưu Danh Bách Thế: “Đang làm nhiệm vụ chủ tuyến ở Ngũ Độc à?”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Ừ.”
Lưu Danh Bách Thế: “Sao lại đặt tên như vậy? Cậu không biết “Mê Vụ Chiểu Trạch” là tên phụ bản đoàn đội level 70 sao?”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “Biết.”
Lưu Danh Bách Thế: “Sau khi max level 70, khắp nơi trên kênh thế giới sẽ đều là mấy câu ‘Lập đội đánh Mê Vụ Chiểu Trạch’, ‘Cần đại sư đánh Mê Vụ Chiểu Trạch’, ‘Cần buff đánh Mê Vụ Chiểu Trạch’… Cậu đặt tên Mê Vụ Chiểu Trạch thế này mà không thấy áp lực à?”
Mê Vụ Chiểu Trạch: “…”
Lưu Danh Bách Thế: “Sau này ngày nào cũng sẽ có người tổ đội đánh cậu : )” Còn kèm thêm icon cười tủm tỉm như thể rất sung sướng khi người ta gặp họa.
Mê Vụ Chiểu Trạch: “…”
Ngô Trạch Văn không quan tâm tên kia đùa giỡn nữa, bình tĩnh đẩy kính, chăm chú nhìn chằm chằm vào điểm xuất hiện cóc dưới gốc cây.
Một đám người xung quanh cậu cũng ôm cây đợi thỏ, một lúc sau, lại oạp một tiếng, một con cổ thú hiện ra. Ngô Trạch Văn lập tức trỏ chuột vào, vừa chuẩn bị tung skill thì bên tai lại vang lên tiếng “Ting ting” báo tin nhắn mới.
Lưu Danh Bách Thế: “Đâu rồi?”
Lưu Danh Bách Thế: “Sao lại lờ tôi đi vậy?”
Lưu Danh Bách Thế: “Giận rồi à?”
Một tân thủ Ngũ Độc bên cạnh thấy có thú mới thì lập tức vọt qua, tiếp tục cướp đi một lần nữa!
Ngô Trạch Văn: “…”
Lưu Danh Bách Thế: “Còn đó hông?”
– Mê Vụ Chiểu Trạch đã đưa Lưu Danh Bách Thế vào danh sách chặn.
Lưu Xuyên: “…”
Cái đệch thế mà lại dám chặn tôi!
Lưu Xuyên ngồi bên kia màn hình nghĩ nát óc vẫn không hiểu sao – hình như mình có làm gì sai đâu nhỉ? Con quay nhỏ không thích nói chuyện, lúc nào cũng chỉ hỏi một câu đáp một câu, vì thế Lưu Xuyên cứ dựa theo hình thức trước giờ để đối thoại với Ngô Trạch Văn, không ngừng xoay con quay, liên tục đặt câu hỏi…
Không ngờ rằng Ngô Trạch Văn phát phiền với hắn, trực tiếp chặn họng.
Lưu Xuyên khóc rồi.
Chơi game bao năm như thế, dù từ thời còn là hội trưởng bang Hoa Hạ khu Một hay là đội trưởng đội tuyển Hoa Hạ mùa giải đầu tiên… Xuyên thần đỉnh đỉnh đại danh, là nhân vật mà đi đến nơi nào trong game cũng nhận được sự tôn kính ngưỡng mộ của người khác, bao nhiêu người xếp hàng cúng bái cầu kết bạn còn không kịp, hôm nay lại bị một con gà mới chơi… chặn luôn…?
Đây là lần đầu tiên hắn được hưởng thụ cảm giác “bị block” là như thế nào…
Ngô Trạch Văn rất bình tĩnh block ai đó, tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lưu Xuyên bị block, gửi tin người ta cũng không nhận được, đành bất đắc dĩ mở QQ tìm thằng đồ đệ ngốc của mình.
Nhất Mã Bình Xuyên: “Đồ đệ có đó không?”
Nhân vật của Lưu Xuyên khi còn ở khu Một và đội tuyển Hoa Hạ là “Hải Nạp Bách Xuyên”, cha hắn đặt tên hắn là Xuyên là hi vọng hắn trở thành một người đàn ông lòng dạ hào sảng như trăm sông đổ bể. ID QQ và Wechat của hắn thì để tên là “Nhất Mã Bình Xuyên”.
Lý Tưởng thấy sư phụ nhắn tin, lập tức mở QQ lên hỏi: “Sao thế, sư phụ?”
Lưu Xuyên mỉm cười hỏi: “Server mới đông lắm phải không? Vẫn đang làm nhiệm vụ môn phái à?”
Lý Tưởng nói: “Đúng ạ! Em vừa lên level 18, định làm xong nhiệm vụ chủ tuyến của Thiếu Lâm thì tiếp tục đi Thành Đô làm nhiệm vụ thăng cấp.”
Lưu Xuyên nói: “Làm nhiệm vụ thăng cấp ở server mới quá chậm, đông người khó cướp quái lắm. Tôi biết một chỗ bí mật, đợi đến lúc lên level 25 thì cậu với bạn đi vào đó cày.”
Lý Tưởng lập tức gửi một dàn icon chảy nước miếng: “Thực sự có chỗ như vậy sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, phía Đông bên ngoài Thành Đô, sâu trong đỉnh núi có một phỉ trại, ở đó có tên tặc phỉ cầm đầu, là quái tinh anh cấp độ ba sao, đánh chết sẽ có nhiều kinh nghiệm lắm.”
Quái trong game cũng phân cấp theo sao, quái tinh anh cấp độ ba sao khó khiêu chiến, đương nhiên giết được thì sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn.
Lý Tưởng nhanh chóng hiểu ra: “Ô kê! Chờ em lên level 25 sẽ tổ đội đi đánh! Cảm ơn sư phụ!”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Không có gì.”
***
Ngô Trạch Văn không bị quấy rầy tập trung làm nhiệm vụ, cuối cùng cũng cướp được cổ thú, mắt thấy nó muốn chạy trốn, Ngô Trạch Văn lập tức dùng Miêu Cương Cổ thuật phong ấn tại chỗ, sau đó chiếu theo phương pháp mà chưởng môn đã dạy để đánh tới khi cổ thú còn lại một điểm máu duy nhất thì kết định khế ước bằng máu.
Sau khi ký khế ước thành công, khung kỹ năng xuất hiện bốn icon mới: Triệu hồi thiềm cổ, Hiến tế thiềm cổ, Thiềm dẫn và Hộ chủ.
Mỗi loại pet của Ngũ Độc có thể chủ động nổ tung, đây chính là Hiến tế pet. Chủ nhân hiến tế pet sẽ được buff thêm rất nhiều hiệu ứng cho bản thân, ví dụ như loài cóc độc này, sau khi hiến tế sẽ lập tức gia tăng 400% sức chống chịu của chủ nhân trong tám giây liên tục.
Hơn nữa mỗi loại pet lại có kỹ năng riêng của mình, nội tại của cóc độc là Thiềm dẫn và Hộ chủ. Thiềm dẫn: Kích hoạt tiếng rống giận dữ cưỡng chế hấp dẫn tối đa sáu mục tiêu địch xung quanh. Hộ chủ: Lập tức vọt tới trước mặt chủ nhân, hứng chịu toàn bộ thương tổn thay chủ nhân trong sáu giây.
Nói ngắn gọn, chú cóc khổng lồ cao bằng nửa người chủ nhân, miệng kêu ộp ộp, bộ dáng oai phong bệ vệ này chính là vệ sĩ mạnh nhất của Ngũ Độc. Da dày thịt béo, giỏi chịu đòn, giúp chủ nhân hấp thu cừu hận, ngăn chặn sát thương, là tấm bùa hộ mệnh đáng tin cậy nhất trong những thời khắc Ngũ Độc lâm vào nguy nan.
Có một bảo tiêu da dày thịt béo như vậy bên người, quá trình đánh quái tiếp theo chắc chắn sẽ trở nên thoải mái hơn nhiều!
Bốn giờ chiều, cuối cùng Ngô Trạch Văn đã cày hết nhiệm vụ môn phái Ngũ Độc, đồng thời cũng đạt level 25.
Bắt đầu từ level 25, người chơi có thể cưỡi ngựa để di chuyển, cũng có thể mở ra hình thức Cừu sát để đánh nhau với người nào không vừa mắt. Đồng thời cũng có thể tiến vào thành chính đầu tiên trong game.
– Thành Đô, thuộc Ba Thục, chính là một trong sáu thành chính lớn nhất trong game, được tiến vào bắt đầu từ level 25.
Bốn khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc ngoại thành cho phép người chơi từ level 25 đến 30 làm nhiệm vụ.
Level 25 có thể coi như một cột mốc của tân thủ, bắt đầu từ level 25 trở đi, tốc độ thăng cấp sẽ càng ngày càng chậm.
Ngô Trạch Văn lên được level 25 liền tới Thành Đô trả nhiệm vụ, học cưỡi ngựa xong thì hệ thống tặng cậu một chú Tiểu Hoàng Mã, tuy nhìn hơi xấu một chút nhưng tốc độ cưỡi ngựa nhanh hơn đi bộ rất nhiều. Vốn định tiếp tục làm nhiệm vụ chủ tuyến, ai ngờ Lý Tưởng đột nhiên nhắn tin cho cậu: “Trạch Văn, cậu đừng làm nhiệm vụ nữa, tổ đội đến cổng Đông của Thành Đô chờ tôi, chúng ta đi cày quái!”
Ngay sau đó, lời mời tổ đội hiện lên.
Ngô Trạch Văn nhấn đồng ý, cưỡi Tiểu Hoàng Mã đến cổng phía Đông của Thành Đô để gặp Lý Tưởng.
Lý Tưởng mang cậu đi tới một con đường mòn hướng lên núi Đông Giao của Thành Đô, vừa đi vừa giải thích với cậu: “Sư phụ vừa nói với tôi, mũi phía Đông ngoài Thành Đô có phỉ trại bí mật, bên trong có một tên tặc phỉ cầm đầu là quái tinh anh ba sao, đánh chết sẽ có rất nhiều kinh nghiệm. Chúng ta đánh tên cầm đầu phỉ trại này sẽ nhanh lên level hơn làm nhiệm vụ giành quái nhiều.”
“Được.” Ngô Trạch Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người trèo thẳng lên đỉnh núi, vừa tìm tới cổng phỉ trại thì đã nghe được tiếng đánh nhau bên trong, lại gần thì thấy một người mặc đồ Đường Môn màu xanh sẫm đang bị tên cầm đầu phỉ trại cùng một đám tiểu tặc bao vây. Đường Môn kia vừa nhanh chóng chạy ra ngoài vừa nhanh nhẹn né tránh những đòn tấn công của quái nhỏ, máu đang không ngừng hạ xuống nhìn như sắp chết.
Lý Tưởng nóng máu, không nói câu nào đã xông lên cứu người!
– Phật quang phổ chiếu!
Kỹ năng của Thiếu Lâm Phật, tung tràng hạt về phía trước, tạo ra một lượng cừu hận lớn lên toàn bộ quân địch nằm trong quỹ đạo bay của Phật châu, cưỡng chế quân địch tấn công chính mình trong năm giây liên tục!
Đại sư Thiếu Lâm ném chuỗi hạt ra ngoài bay theo hình cung rồi lại trở về trong tay cậu, ánh sáng vàng kim lóa mắt tỏa khắp xung quanh, đám quái nhỏ bị ánh sáng chói lóa chiếu tới lập tức chuyển mục tiêu, xoay người đánh về phía Lý Tưởng!
[Phụ Cận][Lưu Danh Bách Thế]: …
Đồ occho! Cướp quái của tôi làm méo gì?!
Lưu Xuyên thực sự cạn lời rồi.
Lý Tưởng thậm chí còn tưởng dấu ba chấm im lặng này của Đường Môn là đang biểu thị lòng cảm động với cậu, vì vậy càng thêm phấn chấn kéo một đám quái chạy về hướng ngược lại, để cố định cừu hận của quái mà còn vừa chạy vừa dùng lực vung vẩy tràng hạt của mình.
Skill của Thiếu Lâm có hiệu ứng màu vàng, ánh sáng chói mắt rực rỡ, quái đang đuổi theo Đường Môn đều bị tràng hạt của Lý Tưởng hấp dẫn chuyển hướng, sát thương chúng gây ra cũng không cao nhưng mười mấy con cộng vào cũng không thể xem thường, chưa kể còn có một tên cầm đầu tinh anh vừa xuất hiện đang đuổi tới phía sau.
“Đờ mờ đờ mờ! Sao tự nhiên lắm thế!”
Lý Tưởng thao tác Thiếu Lâm của mình né trái né phải, mười mấy con quái phía sau nối đuôi nhau đuổi theo nhìn rất hoành tráng, cả cái phỉ trại bị cậu quẩy cho loạn cào cào, gà bay chó sủa!
Ngô Trạch Văn thấy cậu ta mất máu quá nhanh, nhịn không được muốn chạy lên hỗ trợ, gọi cóc độc của mình ra khiêu khích quần thể…
Có sáu con quái nhỏ chạy lại bao vây cóc của Ngũ Độc, dù cho cóc nhà ta da dày thịt béo nhưng vì level còn quá thấp, không chịu nổi sáu con quái đánh hội đồng, chẳng mấy chốc đã bị đánh cho thê thảm, nằm phơi bụng quay đơ trên mặt đất, mặc kệ chủ nhân nhà mình.
Ngô Trạch Văn hấp dẫn cừu hận lập tức trở thành mục tiêu tiếp theo của đám quái…
Vì vậy, hai con gà Thiếu Lâm bỗng nhiên hăng tiết xông lên cứu người (hại người) và Ngũ Độc không hiểu gì chạy tới hỗ trợ (quấn chân) đã bị mười mấy con quái nhỏ và tinh anh cầm đầu tàn nhẫn đập chết…
Đường Môn thì sao?
Đường Môn ở bên cạnh cạn lời nhìn hai người bọn họ.
Mãi đến khi cả hai chết hẳn, Đường Môn mới gõ chữ trong kênh phụ cận: “Kéo quái thôi mà cũng chết sấp mặt, mấy người chạy đến đây diễn xiếc à?”
“…”
Lý Tưởng bị một câu đâm cho đỏ bừng cả mặt, khụ khụ, tôi vừa mới tập chơi Thiếu Lâm thôi mà, chưa quen skill bộ ảnh hưởng bát cơm nhà anh chắc?
Ngô Trạch Văn lại cực kỳ nghi hoặc… Lưu Danh Bách Thế này sao cảm giác quen quen? Đúng rồi, hình như tên này chính là Đường Môn tổ đội làm nhiệm vụ với cậu ở Tân thủ trấn Nam Cương, sau đó tự làm hết nhiệm vụ xong phủi mông té mất, không quan tâm đến cậu nữa…
Lưu Xuyên liếc nhìn hai cái xác, xoay người khinh công một cách đẹp mắt bay thẳng vào giữa đống quái, kéo một đống quái nhỏ và tinh anh cầm đầu vừa xuất hiện ra khỏi sơn trại.
Hai người nằm chết dưới đất trơ mắt nhìn Đường Môn kia kéo quái tinh anh và một đám quái nhỏ đến dưới một thân cây, sau đó khinh công bay lên ngọn cây để cố định tầm nhìn bao quát toàn bộ đám quái. Sau đó hắn bắt đầu nhàn nhã ung dung ném ám khí xuống dưới.
Độc tiêu Đường Môn, độc tiêu Đường Môn, độc tiêu Đường Môn…
Ám khí độc tiêu của Đường Môn bay xuống liên tục từ trên cây như cánh hoa lượn khắp khoảng trời, cơn mưa ám khí nhắm thẳng xuống đầu đám quái, từng con từng con thảm thiết kêu gào ngã chết chỏng chơ…
Mãi đến khi toàn bộ quái nhỏ dưới gốc cây chết sạch, Đường Môn kia mới thản nhiên nhảy xuống, bắt đầu dùng phương pháp này đánh thêm một lượt nữa.
Hóa ra một mình hắn thừa sức đánh với mấy con quái này, không cần người khác tới cứu…
Khi đi qua bên cạnh xác của Thiếu Lâm, Đường Môn còn để lại một câu: “Ê đại sư sao không xông lên tiếp?”
“…”
Tại mải nhìn đến ngu người chứ sao…
Lý Tưởng lập tức lồm cồm bò dậy, đánh chữ ở kênh phụ cận: “Anh bạn! Ông đỉnh vãi! Hay anh em mình tổ đội với nhau đi!”
Lưu Xuyên nhịn không được mà cười: Hầy, chờ mãi mới được câu này!
Vì để cứu vớt đồ đệ ngốc nghếch, sư phụ phải tạo clone tự mình chạy đến server mới để hốt cậu, vừa mở client game làm nhiệm vụ lại còn phải mở QQ lừa gạt cậu, thực sự mệt muốn chết đó nha!
------------------------
Lời tác giả:
Kịch ngắn
Tối hôm nay Xuyên thần làm càn, sau một đêm ép buộc, tiểu thụ Trạch Văn bơ hắn ba ngày liên tiếp.
Lưu Xuyên: Vợ sao thế?
Trạch Văn: …
Lưu Xuyên: Vợ ơi?
Trạch Văn: …
Lưu Xuyên: Sao vợ cứ lờ anh mãi thế?
Ngô Trạch Văn: Đang chặn.
Lưu Xuyên: … Chết ngắc!
Đến cuộc sống hiện thực cũng bị người nào đó chặn, lệ rơi đầy mặt ôm gối qua thư phòng ngủ…
Lưu Xuyên + Lý Tưởng = Bộ đôi thầy trò chán sống o[∩_∩]o
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận