Trong ấn tượng của Tần Dạ, Lý Tưởng vẫn là newbie.
Lúc trước vì Lưu Xuyên muốn ép Lý Tưởng đổi phái nên mới nhờ Tần Dạ mở clone lên lôi đài bón hành cho cậu trong game, Tần Dạ trực tiếp dứt điểm Lý Tưởng liên tục mấy ván, Lý Tưởng bị đánh cho khóc cha gọi mẹ rồi quỳ xuống đòi bái sư tại trận. Tần Dạ không có hứng nhận đồ đệ nên mới đá Lý Tưởng về cho Lưu Xuyên.
Sau này khi anh vào game mở clone tìm Lưu Xuyên, Lý Tưởng tưởng anh là con gái thế là cầu hôn anh luôn, Tần Dạ trượt tay nhấn đồng ý, hai người thành vợ chồng trong game, chẳng qua Tần Dạ rất ít khi onl cái nick đó nên Lý Tưởng toàn phải mở song song hai nick làm nhiệm vụ vợ chồng một mình.
Ấn tượng của Tần Dạ về Lý Tưởng biến thành: Một newbie cực ngốc… Sau đó trở thành đại sư vừa gà vừa lắm mồm… Rồi thành tuy hơi gà nhưng làm người rất tốt… Tiếp đó là nhìn đẹp trai nhưng vẫn quá dong dài… Cuối cùng là tên ngốc nhiệt tình, chân thành, mang lại cho người ta một cảm giác ấm áp…
Sau cuộc điện thoại ở Singaporte, ấn tượng của Tần Dạ về Lý Tưởng tốt hơn rất nhiều, nhưng cái suy nghĩ “Lý Tưởng chơi game rất gà” thì vẫn không thay đổi.
Dù sao cũng chỉ từng đấu vài trận ít ỏi, mà trận nào Lý Tưởng cũng bị Tần Dạ không khách khí dứt điểm.
Lưu Xuyên nói Lý Tưởng có tiến bộ lại khiến Tần Dạ rất hứng thú, sóng vai đi với Lưu Xuyên đứng dưới sân khấu tập trung xem thi đấu.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Giải liên trường không có lôi đài, đoàn chiến BO3 phân định thắng thua, ván đầu tiên do đối phương chọn bản đồ, bọn họ lựa chọn một cung điện dưới lòng đất âm u, rõ ràng đã luyện tập trên bản đồ này và lựa chọn có mục đích.
Có điều tuyển thủ của đại học C hoàn toàn không sợ hãi, vì để ứng phó với giải liên trường, Lưu Xuyên đã lôi hết bản đồ cấp sáu sao ra cho mọi người tập luyện, không ai thấy xa lạ với bản đồ vừa được chọn, lại thêm một cao thủ nhạy cảm địa hình như Ngô Trạch Văn, Trác Văn Siêu rất bình tĩnh hạ lệnh chia đường đi điều tra theo lối chơi bình thường vẫn tập.
Lý Tưởng và Trác Văn Siêu cùng lên đường trên, thả đèn Khổng Minh chiếu sáng trước, thấy một người ngồi nấp trong bụi cỏ đối diện, Lý Tưởng không do dự nhào lên phía trước, tung một chiêu Long trảo thủ trúng mục tiêu kéo đối phương ngược trở về!
Tần Dạ “ồ” một tiếng, không nhịn được mà nói: “Tung skill rất chuẩn.”
Lưu Xuyên cười mà không nói, hắn biết Lý Tưởng hôm nay chắc chắn sẽ có thể mang tới rất nhiều bất ngờ cho Tần Dạ.
Quả nhiên sau khi kéo người kia qua, Lý Tưởng dứt khoát nhồi một combo khống chế, Trác Văn Siêu đằng sau cũng lập tức đuổi theo, bùng nổ combo Võ Đang Khí tông, trực tiếp có mạng hạ gục!
– [Đại học C – Anh Là Siêu Nhân] kích sát [Đại học Công nghệ – Uống Sữa Mỗi Ngày], thủ sát!
Hàng chữ hiện ra trên màn hình khiến sĩ khí của đại học C cao hơn rất nhiều!
Tuyển thủ ở đường giữa và đường dưới cẩn thận hơn nên không có combat quy mô nhỏ bùng nổ. Trác Văn Siêu bảo mọi người tập hợp ở đường dưới chuẩn bị lấy cờ, hai bên đánh nhau cực kỳ căng thẳng. Lý Tưởng vẫn nhìn chằm chằm vào hướng di chuyển của những người team địch, bỗng nhiên cậu sáng bừng hai mắt, hô một tiếng “Mở giao tranh” trong voice chat rồi lập tức xông về phía phụ trợ đối diện.
Long trảo thủ!
Lại là thức mở đầu để bắt người của Thiếu Lâm, phụ trợ bên kia di chuyển sai lầm một chút thôi đã bị Lý Tưởng tấn công kéo qua, thản nhiên y hệt như diều hâu bắt gà con. Sau khi kéo người tới, Lý Tưởng quyết đoán ném người này vào giữa vòng vây của đồng đội, bản thân thì đứng chắn trước mặt làm bình phong đón nhận sát thương kiểu mẫu, nhanh chóng mở kỹ năng hấp thụ toàn bộ sát thương – Phật quang phổ chiếu!
Tràng hạt làm từ gỗ Bồ Đề được tung ra theo một góc cực kỳ ảo diệu, ánh sáng vàng kim chói lên khắp đường bay, cưỡng chế hấp thụ toàn bộ sát thương vào người Lý Tưởng theo quỹ đạo di chuyển của mình. Máu của cậu điên cuồng tụt xuống, buff theo đó đứng từ xa bắt đầu kéo máu cho cậu.
Máu của Lý Tưởng tụt khá nhanh, rõ ràng bên kia cũng đang tức giận nên muốn dứt điểm đại sư đáng ghét này. Có điều Lý Tườngg da dày thịt béo sao có thể tùy tiện bị người ta dứt điểm được?
Phật quang hộ thể!
Kỹ năng giữ mạng của Thiếu Lâm, ánh sáng vàng kim bao phủ khắp người đại sư trong nháy mắt, thương tổn giảm đi chỉ còn một nửa, sức chống chịu tăng gấp bội, phe địch đánh rất lâu cũng không thể đánh chết được cậu. Cậu vẫn đứng đó tựa như bức tường vững chắc nhất, bảo vệ đồng đội đằng sau!
Đám Trác Văn Siêu ở đằng sau cũng không khiến Lý Tưởng thất vọng, nhanh chóng giải quyết phụ trợ bị kéo qua, lại lấy thêm được một mạng!
Trong pha giao tranh tổng đầu tiên, bên kia đã chết một người trong nháy mắt, nhân khi bọn họ bị ảnh hưởng tâm lý, Trác Văn Siêu lập tức chỉ huy đồng đội đánh tan từng người, đoàn diệt ngay trong pha này!
Lý Tưởng trụ vững trước những pha dồn sát thương của team địch, sống sót đến cuối cùng với chỉ một chấm máu! Đại sư liều lĩnh không sợ chết hứng chịu tấn công, màn trình diễn mãn nhãn đổi lấy rất nhiều tiếng vỗ tay của khán giả tại hiện trường!
Sự sửng sốt cũng tràn ngập trên gương mặt Tần Dạ.
Đây thực sự là Lý Tưởng sao? Là Lý Tưởng gà mờ không sống nổi quá mười giây dưới tay anh sao? Vậy mà vẫn có thể trụ vững trước sát thương dồn vào từ bốn người đối diện, vừa giữ được mạng vừa bảo vệ được đồng đội đằng sau, giúp đỡ đồng đội đạt được một pha đoàn chiến 6:0 toàn thắng!
Tần Dạ thực sự không tin nổi!
Lưu Xuyên nhìn dáng vẻ sửng sốt của Tần Dạ, khẽ cười nói: “Sao nào? Đồ đệ tôi dạy đó.”
Tần Dạ sờ cằm nói: “… Đúng là bất ngờ.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi biết cậu chắc chắn không tin được, rõ ràng con gà sống chưa được mười giây dưới tay cậu làm sao có thể trở thành một đại sư đầy dũng khí và trách nhiệm hiện tại?”
Tần Dạ ngẩng đầu nhìn về phía phòng cách âm, đúng là màn trình diễn vừa rồi của Lý Tưởng rất dũng mãnh, sau một pha combat tổng, tâm trạng mọi người rõ ràng rất tốt, cậu đập tay với Chu Học Hải ngồi bên cạnh, nụ cười trên mặt xán lạn vô cùng.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Sở dĩ Lý Tưởng tiến bộ nhanh như thế là vì một người.”
Tần Dạ quay đầu, hứng thú hỏi: “Ồ? Ai thế?”
Lưu Xuyên cười: “Cậu đó.”
Tần Dạ: “…”
Lưu Xuyên nói: “Cậu mãi mãi là thần tượng của cậu ta, không nhận ra sao? Lối đánh của cậu ta đều học theo cậu cả.”
Tần Dạ hơi chấn động trong lòng, nhất thời không nói được nên lời. Quả đúng là lối đánh quyết đoán, dứt khoát và dũng mãnh này có chút bóng dáng của Tần Dạ, Phật Thiếu Lâm vốn là dạng tank ổn định nhất, nhưng lại có thể vừa bình tĩnh vừa nhiệt huyết thế này, rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi Tần Dạ.
Lưu Xuyên nói: “Cậu ta không chỉ muốn làm fan của cậu, cậu ta muốn mạnh hơn, trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú như cậu… Làm sư phụ, tôi có thể cảm nhận được ý chí bức thiết muốn trở nên mạnh mẽ của cậu ta, trong khoảng thời gian này, cậu ta huấn luyện cực kỳ chăm chỉ… Trước đây tôi từng nói với cậu rồi, bản thân cậu ta là một tuyển thủ rất có năng khiếu, một khi chịu bỏ công sức thì chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc một cách nhanh chóng.”
Những lời của Lưu Xuyên đứt quãng truyền tới tai Tần Dạ, khiến tâm trạng anh hơi rối rắm.
Lý Tưởng đã thay đổi rồi, trở thành một người anh đã chẳng thể nhận ra nữa.
Con gà không thể đáp trả nổi trước anh khi xưa hôm nay vậy mà đã trưởng thành đầy sáng chói, Lý Tưởng trên sân khấu tỏa sáng lấp lánh, hào quang tỏa ra khắp xung quanh, con nghé mới sinh kia chẳng hề sợ hổ, dũng mãnh xông lên đương đầu, tất cả đều khiến Tần Dạ không nhịn được mà giơ ngón cái cho cậu.
– lột xác hoàn toàn!
Tần Dạ không biết cậu đã mất bao nhiêu thời gian để từ newbie có thể trở thành cao thủ, sau một thời gian rất lâu không đăng nhập cái clone Thất Dạ Tuyết kia, Tần Dạ cũng không hiểu được thêm gì về tình hình những người trong đội của Lưu Xuyên nữa. Ai mà ngờ sau nhiều ngày xa cách, nhóc newbie ngày xưa giờ đã trở thành một đại sư quyết không lùi bước, đáng được đồng đội tin tưởng…
Tần Dạ không nhịn được mà khẽ nhếch môi, nói: “Đúng vậy, cuối cùng đã không còn là gà nữa. Có điều cậu ta vẫn không thắng nổi tôi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu đừng có động cái là đòi đánh người ta có được không? Phật Thiếu Lâm vốn là tanker của đội, không thể đánh solo được, cậu ta chỉ cần làm bảo hiểm cho đoàn đội là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Lưu Xuyên quay đầu nhìn Tần Dạ, “Sao nào, thấy Lý Tưởng tiến bộ nhiều như vậy, idol đây có cảm nghĩ gì?”
Tần Dạ cũng quay sang nhìn hắn: “Cậu muốn tôi nghĩ như thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Thì như là gia nhập team chúng tôi, cùng nhau chiến đấu gì đó.”
Tần Dạ: “…”
Da mặt người này thực sự dày đến mức đi làm tường thành được rồi. Tần Dạ bất lực trợn mắt nhìn hắn, nói: “Tôi giải nghệ rồi, muốn về nhà tiếp tục nghỉ ngơi một thời gian dài. Nửa tháng vừa qua ở London rất thoải mái, cảm giác ngủ đến khi tự tỉnh rất tốt.”
Lưu Xuyên cười cười, hắn biết tính Tần Dạ, không có cách nào nói động được anh một sớm một chiều. Hắn cũng không tự làm mình mất mặt, dù sao thời gian còn dài, bảo Lý Tưởng mặt dày mày dạn, hắn không tin không thể lay chuyển Tần Dạ.
Ánh mắt lại chuyển về phía phòng cách âm, Lưu Xuyên không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Sắc mắt của Ngô Trạch Văn hơi tái, cậu vẫn luôn là một trong những người tỉnh táo nhất đội, nhưng lúc này trán của cậu lại toát mồ hôi, ngón tay cũng gắt gao co lại. Trong pha đoàn chiến vừa rồi, Ngô Trạch Văn đã mắc sai lầm, hơn nữa còn là sai lầm cực kỳ lớn. Vì sai lầm của cậu mà đại học C bị quét sạch, đối phương giết hết cả sáu người bọn họ, lấy lại được toàn bộ lợi thế đã đánh mất ban đầu.
Lưu Xuyên cau mày nhìn lên màn hình lớn, cờ đen đã hiện ra, sắp bước sang giai đoạn đoàn chiến thứ ba…
Lý Tưởng vẫn thể hiện xuất sắc như trước, không gặp vấn đề trong việc giữ vị trí và tung chiêu, nhưng Ngô Trạch Văn hôm nay liên tục mất tập trung dẫn đến sai lầm, sau khi Trác Văn Siêu dùng kỹ năng định thân, rõ ràng cậu sẽ phải đi cùng Trác Văn Siêu dồn damage vào phụ trợ đối diện nhưng Ngô Trạch Văn như bị thất thần, phóng nhện ra chạy loạn, vậy mà chạy vào trong giữa lòng địch rồi bị dứt điểm trong hai chiêu.
… Cậu bị làm sao vậy?
Lưu Xuyên có chút lo lắng trong lòng, Tần Dạ cũng không nhịn được mà nói: “Vừa rồi Ngô Trạch Văn không theo kịp nhịp độ.”
Làm đội phó, cái nhìn của Tần Dạ về trận đấu cũng lợi hại như Lưu Xuyên, nhìn qua đã biết vấn đề trong pha đoàn chiến vừa rồi nằm ở Ngô Trạch Văn.
Vì sai lầm của Trạch Văn mà đội bên đại học C lại thua trận, có điều các thành viên cũng không trách cậu, Lý Tưởng còn vỗ vai cậu, mỉm cười cổ vũ: “Không sao đâu, còn hai ván nữa mà, thả lỏng đi, dù hôm nay chúng ta có thua cũng là huy chương bạc! Sợ gì chứ, đừng lo lắng, Trạch Văn…”
Ngô Trạch Văn tái nhợt lắc đầu, nói: “Tôi không căng thẳng, chỉ là cảm thấy… hôm nay có chút kỳ lạ, nhấn kỹ năng luôn không đúng như mình định trước.”
Thời gian nghỉ giữa hai ván không dài, ván thứ hai nhanh chóng bắt đầu, lần này đại học C là bên lựa chọn bản đồ.
Trác Văn Siêu lựa chọn một tấm bản đồ dạng đầm lầy. Vốn Lưu Xuyên bảo mọi người chọn bản đồ đầm lầy là vì để mọi người phối hợp với Ngô Trạch Văn, lý do là Ngũ Độc Cổ sư sẽ có ưu thế trên loại bản đồ đầm lầy có chướng ngại vật này, có thể dựa vào vị trí đứng của pet. Nhưng hôm nay chẳng hiểu vì sao pet mà Ngô Trạch Văn thả ra vẫn luôn đi lệch, cậu không thể gây ra sát thương, mà những thành viên còn lại trong đội cũng vì Ngô Trạch Văn xảy ra vấn đề mà bắt đầu tự loạn, kết quả là đợt đoàn chiến đầu tiên lại thua, cứ thế bọn họ phải trơ mắt nhìn cờ lệnh bị cướp…
Lá cờ lệnh tiếp theo là cơ hội cuối cùng!
Nếu lần này bọn họ lại thua, theo thể chế BO3 thì bọn họ chính thức thất bại!
Ngô Trạch Văn hít sâu một hơi, mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay, thậm chí đầu ngón tay của cậu khẽ run lên, khoảnh khắc đó cậu bỗng thấy vô cùng uể oải. Cậu chẳng biết hôm nay mình bị làm sao, rõ ràng vẫn phát huy như bình thường, nhưng cậu vẫn không thể theo kịp nhịp độ, lúc nào cũng mắc lỗi làm liên lụy tới đồng đội…
Cảm giác làm tạ kéo chân đồng đội thật sự rất tồi tệ.
Đúng lúc này, trọng tài bỗng bật đèn đỏ, các tuyển thủ có chút bất ngờ, lại nghe giọng của trọng tài bình tĩnh vang lên: “Huấn luyện viên đại học C xin tạm dừng!”
Ánh mắt mọi người bỗng sáng lên!
Đặc biệt là Ngô Trạch Văn, vào thời khắc nhìn thấy Lưu Xuyên tiến vào phòng cách âm, nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy, cậu bỗng thấy mũi mình cay cay, có chút hổ thẹn cúi gằm mặt… Hôm nay cậu chính là người phát huy không tốt, làm liên lụy đội trường, uổng phí tâm huyết bao lâu nay của Lưu Xuyên…
Nào ngờ Lưu Xuyên lại đi tới bên cạnh cậu, không những không phê bình mà lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Trạch Văn, thấp giọng nói: “Đừng tự trách mình, không phải lỗi của cậu đâu.”
Cảm giác ấm áp truyền tới mu bàn tay khiến hai mắt Ngô Trạch Văn cứ thế hoe đỏ.
Lưu Xuyên nói: “Cậu nhường ghế cho tôi một chút.”
Ngô Trạch Văn vội đứng dậy, Lưu Xuyên ngồi vào ghế của cậu, thu nhỏ giao diện game, sau đó mở một file word document mới.
Kế đó, mọi người nhìn mà sửng sốt –
Lưu Xuyên đặt tay lên bàn phím, dùng tốc độ tay cao nhất của mình để gõ chữ.
qwerasdfqwerasdf…
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn file word hiện ra một đống ký tự hỗn loạn nhanh như máy in, vừa kinh ngạc với tốc độ tay của Lưu Xuyên lại vừa không hiểu Lưu Xuyên đang làm gì. Trọng tài cũng mất kiên nhẫn, thúc giục hắn: “Thời gian tạm dừng có giới hạn, bạn học này xin hãy nhanh lên một chút.”
Dường như Lưu Xuyên lại không hề nghe thấy, tiếp tục tập trung gõ phím, sau khi gõ toàn bộ keyboard một lần, hắn mới đứng lên bình tĩnh nói: “Phím Q bị trễ 0.3 giây, phím R bị trễ 0.4 giây, bàn phím cơ này có vấn đề, trọng tài hãy đổi bàn phím mới giúp tôi.”
Mọi người: “…”
Trọng tài khiếp sợ nhìn hắn.
Lưu Xuyên nói lại một lần: “Xin hãy đổi bàn phím mới.”
Thực ra bản thân trọng tài không hiểu lắm về những thứ này, có điều nhìn dáng vẻ chuyên nghiệp của Lưu Xuyên thì vẫn mời nhân viên tới, nhân viên kỹ thuật là dân trong nghề, điều chỉnh bàn phím một chút như Lưu Xuyên xong liền đi tới nói: “Xin lỗi, đúng là bàn phím này có vấn đề, chúng tôi sẽ lập tức đổi sang cái mới.”
Cả đám người của đại học C cùng thở phào nhẹ nhõm!
Nhất là Ngô Trạch Văn, trong khoảnh khắc ấy cậu như từ Địa ngục lên thẳng Thiên đường – hóa ra vấn đề không nằm ở cậu mà nằm ở bàn phím, bảo sao mỗi lần nhấn phím đều có cảm giác không tung được chiêu chuẩn xác, hóa ra là vì bàn phím bị trễ.
Nhân viên đổi lại bàn phím mới, Lưu Xuyên kiểm tra thêm một lần, chắc chắn không còn vấn đề gì mới quay sang nói với trọng tài: “Thiết bị ngoại vi gặp trục trặc, chúng tôi có quyền yêu cầu đấu lại đúng không?”
Trọng tài do dự nhìn hắn, sau đó lại gọi điện thoại lên xin chỉ thị từ cấp trên, bên trên cũng rất khó xử, đã đánh tới ván thứ hai rồi, thi đấu lại khác nào vả vào mặt ban tổ chức? Hơn nữa chắc chắn khán giả cũng sẽ không vui, xem lâu như vậy rồi giờ đánh lại từ đầu thì chẳng khác nào thiếu tôn trọng người ta…
Thế nhưng dựa theo quy định của liên minh chuyên nghiệp, nếu máy móc gặp trục trặc ảnh hưởng tới trận đấu thì đều có thể yêu cầu đấu lại. Lưu Xuyên rõ ràng rất quen thuộc với những quy định này.
Sau một hồi thảo luận, phía ủy ban ra quyết định cuối cùng: “Không thể đấu lại, đánh tiếp.”
Thực ra Lưu Xuyên đang rất tức giận, sắc mặt cũng rất khó coi. Tuy nói việc phím bị trễ 0.4 giây nghe vào tai thì nhỏ nhưng với một tuyển thủ tính toán tỉ mỉ như Ngô Trạch Văn thì dù trễ 0.1 giây cũng có thể ảnh hưởng tới thao tác của cậu! Hơn nữa tuyển thủ có tốc độ tay càng cao thì lại đòi hỏi độ chính xác khi ấn phím, sự thật cũng chứng mình rõ, chính vì những phím bị trễ này đã khiến Ngô Trạch Văn liên tục không theo kịp vào ngày hôm nay!
Có điều ủy ban không cho phép đấu lại thì Lưu Xuyên cũng hết cách. Dù gì giải liên trường cũng chỉ là giải nghiệp dư, không chính quy như giải chuyên nghiệp, kinh nghiệm tổ chức còn khiếm khuyết, bọn họ hẳn cũng rất khó xử khi xảy ra lỗi như thế này…
Lưu Xuyên đành hít sâu, tạm thời kiềm chế tức giận trong lòng, quay lại nói với thành viên của đội: “Không sao đâu, đánh tiếp đi, thắng hay thua cũng được, đừng để áp lực tâm lý.”
Mọi người gật đầu, ngồi xuống ghế của mình.
Lưu Xuyên đi tới bên cạnh Ngô Trạch Văn, lại nhẹ nhàng cầm tay cậu, thấp giọng nói: “Trạch Văn, đừng suy nghĩ nhiều, cố lên.”
Ngô Trạch Văn quay lại hỏi: “Sao anh biết bàn phím có vấn đề?”
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Tôi đoán… Vì tôi tin cậu, đây không phải trình độ thật sự của cậu, chắc chắn vấn đề là do thiết bị bên ngoài.”
Ngô Trạch Văn nghe giọng nói ôn hòa của hắn mà mũi lại cay cay.
Vì tôi tin cậu…
Lý do đơn giản nhường vậy, nhưng lại khiến trái tim ấm áp đến mức nào!
Vừa rồi cậu thật sự đã uể oải đến cùng cực, sai lầm nhiều lần liên lụy mọi người, suýt nữa đã chôn vùi bao cố gắng của đội trường bấy lâu nay, không khác nào một đồng đội heo…
Nhưng Lưu Xuyên lại từ trên trời giáng xuống ngay lúc này. Tạm dừng thi đấu, kiểm tra bàn phím, vậy mà lại nhận ra bàn phím gặp trục trặc!
Người này vẫn luôn đáng tin như thế, vào thời điểm bản thân mình bất lực nhất lại xuất hiện bên cạnh cậu, tựa như mang tới một tán ô lớn che đi mưa bão trên đầu…
Ngô Trạch Văn chẳng biết hình dung được sự cảm động vào khoảnh khắc đó, Lưu Xuyên kéo cậu từ địa ngục lên thiên đường, cũng giúp cậu tìm lại tự tin một lần nữa!
– vì Lưu Xuyên tin cậu, nên cậu cũng càng phải tin tưởng chính mình hơn!
Sau khi Lưu Xuyên ra khỏi phòng cách âm, trận đấu khôi phục lại. Trong khi tạm dừng, hai bình luận viên phải tám nhảm rất lâu, khán giả cũng đã sắp không chờ được nữa, sau khi trận đấu cuối cùng cũng quay trở lại, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc lại vang lên.
Nhưng điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là Ngũ Độc vừa rồi để lộ ra trăm ngàn sơ hở như một tay mơ bỗng thay đổi chóng mặt, trực tiếp đoạt triple kill!
Mọi người còn chưa kịp nhặt lại cằm thì sau khi đội trường đại học C đoạt lại cờ đỏ thì lại tham gia vào một pha đoàn chiến đầy phấn khích, Ngô Trạch Văn vậy mà lại giết tiếp bốn người liên tục!!
Đặt vị trí pet chính xác, Tơ nhện kéo dắt, Độc xà gặm cắn, đàn bướm tím làm mù tập thể, combo của Ngũ Độc được thực hiện một cách hoàn mỹ!
Ngũ Độc gà mờ vừa nãy đâu rồi? Tại sao huấn luyện viên vừa lên đài lại y như dùng tool hack?
Khán giả tại hiện trường suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được, dưới cục diện suýt chút nữa đã thua hai trận, đại học C lật kèo một cách thần kỳ, một hơi cướp về được cả trận thắng cuối cùng!
“Chúng ta thắng rồi!”
“Vô địch toàn quốc!!”
“Thực sự không tin nổi!”
“Thắng rồi! Vậy mà thắng thật rồi!!”
Các thành viên phấn khích ôm lấy nhau, khoảnh khắc ấy, bọn họ thậm chí còn xúc động muốn khóc.
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn xuống dưới sân khấu, vừa lúc chạm phải ánh mắt Lưu Xuyên. Lưu Xuyên mỉm cười nhìn cậu, sau đó giơ ngón cái.
– rất lâu về sau, hình ảnh đó vẫn mãi ghim sâu trong đầu Ngô Trạch Văn như mới hôm qua.
Trên sân thi đấu giải liên trường toàn quốc, xung quanh là đồng đội phấn khởi ôm nhau, bên dưới là bao người ồn ào hỗn loạn, Lưu Xuyên cứ đứng đó, mỉm cười giơ ngón tay cái với cậu. Hai người đối diện nhau, cách một lớp thủy tinh thật dày, tuy khoảng cách rất xa, nhưng thời khắc đó tim của họ lại gần kề.
Bọn họ hiểu được ý tứ mà đối phương muốn biểu đạt qua ánh mắt, tựa như sự trao đổi từ sâu trong linh hồn.
– tôi không làm anh thất vọng chứ, Lưu Xuyên?
– không, tôi sẽ không bao giờ thất vọng về cậu. Vì tôi tin cậu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận