Bất ngờ giành được chức vô địch giải liên trường toàn quốc, sau khi xuống đài các thành viên của đội trường lập tức nhào tới ôm lấy Lưu Xuyên. Mọi người đều biết đội trường có thể từ khu thi đấu Hoa Nam đi tới tận hôm nay chắc chắn không thể không kể tới người có công lớn nhất, huấn luyện viên Lưu Xuyên của bọn họ!
Lưu Xuyên cũng rất hào phòng giơ tay ra ôm từng tuyển thủ, vì Giang Tuyết là nữ nên cũng rất tự giác bỏ qua đoạn này, nhưng đến lượt Ngô Trạch Văn, hai người liếc nhìn nhau mà giật nảy người, vậy mà lại thấy hơi ngượng ngùng.
Bên cạnh có nhiều bạn học đang nhìn như vậy, Lưu Xuyên đành giả vờ bình tĩnh vươn tay, Ngô Trạch Văn cũng thản nhiên đi tới trước mặt hắn, Lưu Xuyên nhẹ nhàng ôm lấy Ngô Trạch Văn như ôm những tuyển thủ khác, thấp giọng nói: “Giỏi lắm.”
Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, Ngô Trạch Văn lại cảm thấy tim mình đập nhanh như trống trận, cái ôm của người này vẫn ấm áp y như trong trí nhớ, khiến người ta không nỡ rời ra.
Cánh tay của Lưu Xuyên cũng hơi siết chặt hơn, nếu không phải bên cạnh có nhiều bạn học như vậy thì hắn còn muốn ôm Ngô Trạch Văn lâu hơn một chút. Hôm nay Ngô Trạch Văn vẫn mặc áo len xù như hôm trước, cảm giác khi ôm vào ngực thật sự rất thích…
Tuy rằng vừa ôm đã tách ra, nhưng đối diện ánh mắt lẫn nhau, hai người lại cùng chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Lưu Xuyên quay đầu cười với mọi người: “Nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa trao giải và lĩnh thưởng xong thì cô Lâm sẽ mời chúng ta đi ăn.”
Chu Học Hải và Trác Văn Siêu cùng đi toilet, Lý Tưởng lại gần ghé lại bên tai Lưu Xuyên hỏi: “Hình như tôi vừa thấy Tần Dạ, anh ấy tới đây sao?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ cậu ta xem hết trận, còn khen cậu tiến bộ nữa.”
Lý Tưởng gãi đầu cười ha ha, nhìn quanh một chút lại hỏi: “Vậy giờ anh ấy đi đâu rồi?”
Lưu Xuyên nói: “Trận đấu vừa kết thúc là cậu ta đi rồi, sợ đội trường tụ tập, nếu có cậu ấy lại bất tiện.”
Lý Tưởng thất vọng thấy rõ: “Ồ…”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đừng có sốt ruột, Tần Dạ định ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày, xem xong khai mạc T.G.A mới đi, tôi hẹn cậu ta mai ra ngoài, cả Trạch Văn nữa, bốn người chúng ta cùng đi ăn một bữa.”
Lý Tưởng lập tức thay đổi 180 độ: “Tốt quá!”
Lễ trao giải sẽ diễn ra trong mười phút nữa, các thành viên đại học C thống nhất đi lên theo sự dẫn dắt của Trác Văn Siêu, khách mời trao giải phát chiếc cúp đặt làm riêng cho bọn họ, tiếp theo là mười vạn tiền thưởng. Tuy so với giải chuyên nghiệp thì chẳng đáng là bao nhưng với sinh viên thì đây là một khoản không hề nhỏ. Tiền thưởng giải đấu lần này được trường học cho phép các tuyển thủ trực tiếp chia đều, hơn nữa để cổ vũ bọn họ, phía trường còn trao cho mỗi tuyển thủ năm ngàn nữa, mọi người nâng cao chiếc cúp vô địch giải liên trường đầu tiên, gương mặt ai cũng ngập tràn vui vẻ.
MC cầm micro phỏng vấn đội trưởng: “Từ khu vực Hoa Nam xa xôi chạy tới Bắc Kinh thi đấu, giành được cúp vô địch, các bạn có cảm nghĩ gì?”
“Chúng tôi đều rất vui!” Trác Văn Siêu nói, “Tại đây, chúng tôi xin được gửi lời cảm ơn đặc biệt tới một người, đó chính là huấn luyện viên của đội! Cảm ơn huấn luyện viên đã bồi dưỡng chúng tôi luyện tập mấy tháng qua, cổ vũ, và nâng cao tinh thần cả team! Nếu không có huấn luyện viên, sẽ không có đội trường hôm nay!”
Người xem tại hiện trường đều rất ngạc nhiên không biết huấn luyện viên này là ai, nhưng khi máy quay phim lia theo ánh mắt của Trác Văn Siêu vào góc nào đó trong hậu đài thì lại chẳng thấy bóng dáng huấn luyện viên kia đâu nữa. Vì vậy rốt cuộc huấn luyện viên đại học C là ai trở thành câu đố không thể giải mã của giải liên trường lần này.
Tại hậu trường, Từ Hiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên: “Sao anh lại chạy? Người trong đội đang khen anh kìa!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi vẫn không nên gây náo động thì hơn.”
Từ Hiểu Kỳ nói: “Vậy trên chứng nhận danh dự cũng không đề tên anh sao?”
Lưu Xuyên nói: “Cũng không sao mà.”
Hắn giúp đội trường đơn giản vì đây là trường cũ của hắn, hắn muốn bỏ công ra giúp sức một chút, chỉ vậy mà thôi.
Lưu Xuyên thực sự không quen cảnh bị kéo ra khen ngợi như công thần, sau khi lễ trao giải kết thúc, mọi người theo cô Lâm đi ăn một bữa no nê, có mấy người hẹn nhau ở lại Bắc Kinh thêm mấy ngày để đi thăm thú cảnh đẹp, Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng thì đều không muốn đi, bốn người còn lại liền kéo cô Lâm cùng nhau đi du ngoạn.
Giải liên trường hạ màn như vậy, và ngay sau đó chính là giải đấu T.G.A mùa đông, bữa tiệc thịnh soạn nhất trong mùa đông của lĩnh vực eSports quốc nội.
Giải đấu T.G.A mùa đông khai mạc vào bảy giờ tối ngày 12 tháng Một, cũng chính là tối ngày mai.
Tần Dạ muốn tới xem khai mạc, tiếc là anh mới về nước chưa bao lâu nên đã hết hạn mua vé, vé bán trên mạng cũng đã bị tranh mua hết sạch. Lưu Xuyên bèn lén hỏi Từ Hiểu Kỳ, quả nhiên cô nàng có cách, cô quay về mặt dày năn nỉ đàn anh Lục Ngạn, lấy được bốn tấm vé đưa cho đám Lưu Xuyên.
Lúc này Lưu Xuyên mới nhắn tin cho Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng và Tần Dạ, hẹn ba người tụ họp vào buổi sáng ngày mai.
Sáng hôm sau, tuyết bỗng rơi trên đất Bắc Kinh.
Đây là đợt tuyết đầu tiên từ đầu mùa đông đến giờ, hoa tuyết rơi lả tả phủ kín thủ đô trong sắc bạc trắng, khi thức dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, Lưu Xuyên thấy bên ngoài trắng xóa một màu. Xưa có câu “tuyết lành báo hiệu bội thu”, tuyết rơi lúc này cảm giác như điềm tốt.
Lưu Xuyên rửa mặt mặc quần áo xong xuôi ra ngoài thì thấy Lưu Hiểu Mông đang đeo găng tay đắp người tuyết trong sân, người tuyết thành phẩm nhìn xấu vô cùng, trên người nó có đề chữ Xuyên, rõ ràng là đang cười nhạo ông anh mình. Lưu Xuyên mỉm cười vợt một quả cầu tuyết đi về phía sau cô, không khách sáo kéo cổ áo ra nhét luôn tuyết vào người em mình…
“A a a – ”
Tiếng kêu gào như chọc tiết của Lưu Hiểu Mông vang lên bên tai.
Quay đầu lại thì tên đầu sỏ đã biến mất không thấy tăm hơi khiến Lưu Hiểu Mông tức điên.
Lưu Xuyên không những có tốc độ tay nhanh mà tốc độ hành động của hắn cũng đứng đầu.
Sau khi bắt nạt cô em xong, Lưu Xuyên khoái trá lái xe ra ngoài, tuyết trên đường đọng không dày, hắn định đi đón Ngô Trạch Văn, sau đó tới khách sạn lần lượt đón Lý Tưởng và Tần Dạ, như vậy thì vừa vặn tiện đường.
Lưu Xuyên đỗ xe ở cổng tiểu khu, Ngô Trạch Văn chạy nhanh tới phía hắn, Lưu Xuyên mở cửa xe cho cậu, Ngô Trạch Văn lập tức chui vào xe, rõ ràng cậu rất sợ lạnh.
Vì chênh lệch nhiệt độ mà kính của cậu mờ đi, Lưu Xuyên chu đáo tăng điều hòa lên một chút, thấy cậu chỉ mặc mỗi áo len và áo măng-tô thì không nhịn được hỏi: “Cậu mặc ít vậy không lạnh sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không sao, tôi mặc hai áo len, trong còn có áo giữ nhiệt nữa.”
Vì cậu khá gầy nên dù mặc nhiều thì nhìn bề ngoài vẫn gọn gàng như trước, hôm nay cậu mặc áo len vàng nhạt cao cổ ôm lấy hết phần cổ của cậu, chỉ lộ ra gương mặt, hễ cứ cúi đầu là cằm cũng lẩn vào trong áo len…
Ngô Trạch Văn cúi đầu tập trung lau kính, Lưu Xuyên nhìn sườn mặt của cậu, khẽ cười khởi động xe.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, khi lái xe Lưu Xuyên cố ý đi chậm hơn, Ngô Trạch Văn không muốn quấy rầy hắn, vì vậy lại lấy iPad ra cúi đầu nghiên cứu lịch thi đấu T.G.A, Lưu Xuyên ghé lại hỏi: “Có lịch rồi hả?”
Ngô Trạch Văn vội đẩy hắn: “Anh tập trung lái đi, tôi đọc cho.”
Lưu Xuyên lập tức tập trung nhìn đường, Ngô Trạch Văn đọc cho hắn nghe từng hạng mục: “Giải đấu tổ chức mười ngày liên tục từ ngày 12 đến 22 tháng Một, tối ngày 12 là lễ khai mạc, ngày 13 và ngày 14 sẽ đấu đua xe cho nam, cho nữ và cho nhóm. Ngày 15, 16 sẽ thi đấu Rhythm Master bằng điện thoại và máy tính bảng…”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu đăng ký tablet phải không? Sáng ngày 16 thi đấu hả?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ, tổng cộng có 16 người đủ tiêu chuẩn lọt vào vòng chung kết trong số cao thủ khắp nơi trên cả nước, chia làm bốn bảng chơi nhạc chỉ định sẵn, sau đó xếp hạng dựa trên thành tích. Sáng ngày 16 bắt đầu đấu, một ngày là xong hết.”
Hạng mục thi đấu solo này đều là mọi người đấu cùng nhau để trực tiếp xác định thứ tự xếp hạng, chỉ trong một ngày là có thể xác định quán quân. Trước đây khi Lưu Xuyên dẫn đội đi thi đấu T.G.A, vì T.G.A là giải đấu eSports tổng hợp nên có rất nhiều hạng mục thi đấu, hắn rất ít khi chú ý mấy hạng mục nhỏ này. Có điều năm nay có em gái Lưu Hiểu Mông và Ngô Trạch Văn cùng tham gia Rhythm Master nên hắn cũng không nhịn được chú ý, nói: “Vậy sáng ngày 16 tôi và Hiểu Mông sẽ tới đón cậu rồi đưa hai người tới nhà thi đấu.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nói tiếp: “Các hạng mục lớn như Võ Lâm và Thần Tích sẽ bắt đầu vòng bảng từ ngày 13 tháng Một đánh đến hết ngày 22 tháng Một mới xong.” Ngô Trạch Văn quay đầu hỏi, “Thể thức thi đấu Võ Lâm ở T.G.A có giống giải chuyên nghiệp không?”
Tuy cậu không hiểu rõ T.G.A nhưng giải chuyên nghiệp Võ Lâm mỗi mùa giải đều đánh lượt đi và lượt về trong vòng bảng, đánh gần ba tháng mới xong được, trong khi đó T.G.A chỉ đánh trong mười ngày, chắc chắn thể thức khác nhau.
Lưu Xuyên đáp: “T.G.A chỉ đấu võ đài, không có đoàn chiến, hơn nữa không đánh tuần hoàn hai lượt mà bốc thăm chia bảng đánh vòng bảng, bốn bảng nhỏ chọn ra tám bên mạnh nhất rồi đấu loại đến khi ra được người vô địch, chỉ hai tuần là đánh xong rồi.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt: “Không đánh đoàn chiến sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Thể thức KOF 5v5, nghĩa là hai bên phái năm người lên đánh luân phiên, bên nào trụ đến cuối thì thắng, thêm hai người so với lôi đài trong giải chuyên nghiệp nhưng bỏ luôn đoàn chiến phức tạp nên thời gian thi đấu ngắn, mà được cái thêm phần kịch liệt… Có điều năm người đấu võ đài tồn tại rất nhiều yếu tố bất ổn, nếu bên nào có cao thủ solo thì phần thắng sẽ rất lớn.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói tiếp: “Có điều giải T.G.A đối với bên Võ Lâm thì chỉ là lửa thử vàng cho người mới thôi, về cơ bản những ngôi sao mới ra mắt của các đội tuyển lớn đều sẽ đánh từ T.G.A. Mấy đại thần như Luân thần hay Tiểu Lộc bình thường đều sẽ không tham gia T.G.A, bọn họ sẽ nhường cơ hội cho người mới trong đội. Đội tuyển chuyên nghiệp coi trọng thành tích ở giải chuyên nghiệp hơn, T.G.A chỉ coi như giải đấu quá độ giữa hai mùa giải mà thôi nên rất nhiều đội trưởng đều dùng T.G.A để tôi luyện người mới.”
Ngô Trạch Văn càng nghe càng hứng thú: “Nói vậy thì trong giải đấu T.G.A lần này sẽ có rất nhiều gương mặt mới?”
Thấy dáng vẻ sáng bừng hai mắt của cậu, Lưu Xuyên không nhịn được mà mỉm cười: “Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì đến lúc đó tôi đưa cậu đi xem, đó đều là những đồ đệ mà các đội trưởng ém nhẹm lâu rồi, giờ cũng là lúc ra mắt. Một năm sau có lẽ những người mới này sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của chúng ta.”
Hai người tùy ý trò chuyện, chẳng mấy đã tới khách sạn, Lưu Xuyên gọi điện bảo Lý Tưởng đi xuống sau đó mới lái xe đi đón Tần Dạ.
Hôm nay Tần Dạ vẫn mặc đơn giản trưởng thành, tuy đang mùa đông nhưng anh không mặc áo len mà thích mặc măng-tô cho đẹp hơn. Áo măng-tô dài đến gối phối với quần suông làm nổi bật dáng người cao gầy thẳng tắp, chân anh đi giày da, khi đi đường đạp trên tuyết nghe tiếng sột soạt, hai tay nhét trong túi áo, biểu cảm thản nhiên trên gương mặt để lộ ra sự kiêu ngạo từ cốt tủy khiến người con trai nhìn đầy khí thế.
Dù trên người chẳng có một xu nhưng tấm lưng thẳng tắp này tiến vào mấy cửa hàng đồ hiệu vẫn có thể dọa không ít nhân viên bán hàng.
Khoảnh khắc Lý Tưởng nhìn thấy Tần Dạ, ánh mắt cậu đã không thể nhìn đi nơi khác nữa, cậu dõi theo anh từ cổng khách sạn đến tận bên cạnh xe, sau đó lập tức hăng hái xuống xe mở cửa cho anh, bộ dạng nhiệt tình ân cần không khác gì mấy đứa bảo vệ chân chó.
Lưu Xuyên nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lý Tưởng cười xán lạn như vậy, không nhịn được ghé vào bên tai Ngô Trạch Văn đùa: “Lý Tưởng đúng là fan cuồng mà.”
Ngô Trạch Văn gật đầu đồng ý.
Lý Tưởng mời Tần Dạ lên xe xong mới rón rén lên xe, hai người cùng ngồi ở băng ghế sau, Lý Tưởng cười nói: “Tần Dạ, lâu lắm không gặp rồi, anh đi chơi nước ngoài vui chứ?”
Tần Dạ nói: “Tạm được.”
Lý Tưởng nói tiếp: “Có tới mấy nơi tôi liệt kê không? Có chụp ảnh không?”
Tần Dạ thản nhiên nói: “Có tới nhưng không chụp ảnh.”
Mỗi lần anh chụp ảnh thì mặt mũi đều cứng đờ ra như pho tượng, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước ở đội tuyển Trường An anh không muốn đi quay quảng cáo với Dương Kiếm.
Lưu Xuyên khởi động xe, nói: “Chúng ta đi ăn đã, trời lạnh thế này ăn lẩu nhé?”
Lý Tưởng nói: “Tôi không phản đối.”
Tần Dạ nói: “Gì cũng được.”
Ngô Trạch Văn cũng dùng ánh mắt bày tỏ mình không có ý kiến gì, Lưu Xuyên liền lái xe đưa ba người tới một quán lẩu quen.
Tầm này quán lẩu chưa đông khách, bốn người tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn ngồi một bên, Lý Tưởng và Tần Dạ ngồi một bên. Vì để chiều theo khẩu vị của mọi người, Lưu Xuyên liền gọi một set lẩu Uyên ương, Tần Dạ và Lý Tưởng đều thích ăn cay, Ngô Trạch Văn thì lại ăn thanh đạm, Lưu Xuyên liền ăn nước dùng hải sản cùng với Ngô Trạch Văn. Bốn người khoái trá xoay nồi lẩu cho bên nước dùng cay ở phía Lý Tưởng và Tần Dạ, còn bên nước dùng hải sản thì ở phía Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên.
Thịt bò và thịt dê ở quán này đều rất tươi, được cắt thành từng lát mỏng, thả vào nồi nhúng chờ sôi bùng lên là ăn được. Mùa đông lạnh tụ tập với anh em, ăn bữa lẩu nóng cũng là một trải nghiệm đầy vui vẻ.
Lý Tưởng rất nhiệt tình nhúng đồ cho Tần Dạ, nhúng xong lại đặt vào đĩa của anh, Tần Dạ hoàn toàn không cần động tay, chỉ cần ăn là được.
Tần Dạ cũng rất thoải mái trước sự nhàn nhã này, cảm ơn Lý Tưởng một tiếng rồi cứ thế yên tâm ăn đồ cậu nhúng.
Lưu Xuyên thấy kính Ngô Trạch Văn bị hơi nước phủ kín thì không nhịn được nói: “Cậu muốn ăn gì tôi nhúng cho.”
Dứt lời hắn cũng bắt chước Lý Tưởng, nhúng một đống đồ vào trong nước dùng hải sản, sau khi chín thì gắp ra cho Ngô Trạch Văn ăn. Ngô Trạch Văn không cần ghé lại nhúng thì kính mắt sẽ không bị đọng hơi nước nữa, tâm tình vui vẻ ăn đồ ăn Lưu Xuyên gắp qua không ngừng.
Bốn người ăn lẩu thích chí, hai thầy trò Lưu Xuyên và Lý Tưởng rất hăng hái chăm sóc cho người bên cạnh mình, khoảnh khắc đó bọn họ hoàn toàn chẳng nhận ra hình thức ở chung này có vấn đề gì. Lý Tưởng chỉ thấy đối với cậu thì chăm sóc Tần Dạ là vinh hạnh, còn Lưu Xuyên lại cảm giác nhúng đồ ăn cho Ngô Trạch Văn là chuyện đương nhiên, dù gì Trạch Văn đeo kính cũng không tiện…
Hai thầy trò tất bật nhúng đồ, Tần Dạ và Ngô Trạch Văn thì vừa ăn vừa nói chuyện.
Tần Dạ nói: “Hôm qua tôi có tới tận nơi xem giải liên trường, lối đánh của Trạch Văn là kết hợp giữa hai phong cách của Trương Thư Bình và Tô Thế Luân phải không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Vâng, hiện tại tôi đang thử tìm ra điểm cân bằng giữa hai lối đánh này, vẫn đang mò mẫm thôi.”
Tần Dạ hài lòng nói: “Ý thức tốt đấy chứ, thực ra lối đánh của Ngũ Độc không thể quá thiên ở một bên dùng pet hay hiến tế, có thể vận dụng kết hợp linh hoạt. Có điều về phương diện kinh nghiệm thì cậu vẫn còn nhiều khiếm khuyết, lúc đó đáng ra cậu phải là người đầu tiên nhận ra bàn phím có vấn đề.”
Tần Dạ vẫn luôn nói chuyện trực tiếp như vậy, Ngô Trạch Văn có chút ngại ngùng, nghiêm túc giải thích: “Trước đó khi huấn luyện tôi vẫn dùng bàn phím của đội trường nên khi đổi bàn phím nhất thời không phản ứng kịp. Khi đó chỉ cảm thấy ấn kỹ năng không chuẩn, còn nghĩ vấn đề là ở bản thân.”
Tần Dạ nói: “Có kinh nghiệm từ lần này thì sau cậu sẽ biết thôi.” Dứt lời anh lại nhìn qua Lý Tưởng, “Hẳn là mọi người chưa quen với việc chỉnh bàn phím phải không? Sau này bảo Lưu Xuyên dạy cho, muốn đi đánh giải chuyên nghiệp thì trước mỗi trận đấu đều phải tự cài đặt bàn phím.”
Lý Tưởng tí tởn chen miệng: “Sau này tốt nhất là chúng ta cứ mang thiết bị riêng vào thôi, bàn phím ban tổ chức cung cấp rất dễ có vấn đề, chẳng yên tâm chút nào.”
“Giải đấu chuyên nghiệp chính quy hơn nhiều, bàn phím cũng là hàng tài trợ thống nhất, xác suất xảy ra vấn đề khá nhỏ.” Lưu Xuyên dừng một chút lại nói, “Có điều Lý Tưởng nói không sai, dùng bàn phím thuận tay thì phát huy cũng ổn định hơn.”
Ngô Trạch Văn nói: “Vậy đội chúng ta cũng phải mua toàn bộ bàn phím mới à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, khoản này thì không tiết kiệm được, không những phải mua bàn phím cơ và chuột chơi game mà còn phải mua loại chất lượng tốt nhất. Bàn phím chất lượng cao rất bền, dùng vài năm cũng không xảy ra vấn đề…”
Bốn người vừa chậm rãi nhúng đồ vừa nói chuyện, ăn hết cả tiếng đồng hồ mới no.
Ăn lẩu xong thấy cả người cũng ấm lên, khi bốn người ra ngoài thì tuyết đã ngừng rơi. Lưu Xuyên thấy còn sớm thì đề nghị: “Hay tiện đường làm một chuyến tham quan Cố cung đi? Chỗ này gần Cố cung lắm.”
Tần Dạ khẽ nhíu mày: “Cố cung? Năm ngoái tôi đi rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu đi mùa Hè chứ gì? Mùa đông tuyết rơi cảm giác khác hẳn đó.”
Đây là lần đầu Lý Tưởng đến Bắc Kinh, tất nhiên rất hứng thú với những danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử ở Bắc Kinh, nghe Lưu Xuyên nói vậy thì lập tức đồng ý: “Đi đi, dù sao cũng rảnh mà, tối nay mới khai mạc, chúng ta cứ đi dạo cả chiều cũng được.”
Ngô Trạch Văn nhìn Lưu Xuyên, tiếp tục dùng ánh mắt để biểu đạt mình không phản đối.
Tần Dạ nhìn ánh mắt mong chờ của Lý Tưởng thì đành gật đầu, nói: “Được rồi, tùy mấy người.”
Bốn người lại dắt nhau tới Cố cung, Lý Tưởng hăng hái xếp hàng mua vé vào cửa, tuy trời lạnh nhưng dù gì vẫn là địa điểm nổi tiếng của thủ đô, vẫn có rất nhiều du khách nhân ngày đổ tuyết tới Cố cung đi dạo, có nhiều đoàn khách du lịch còn đi theo hướng dẫn viên tới, cờ của các cơ quan du lịch rực rỡ sắc màu nhìn vô cùng hoành tráng.
Tần Dạ không thích đông đúc ồn ào, chỉ đứng từ xa nhìn lại, quả nhiên cung điện phủ tuyết nhìn khí thế hơn nhiều, cảnh tượng không giống như khi anh đi vào mùa Hè.
Xung quanh có rất nhiều du khách đang chụp ảnh, Lý Tưởng mua vé xong quay lại cũng cầm điện thoại giữ một cô gái đi qua nói: “Em gái ơi, cảm phiền chụp cho bọn anh một tấm nha, cảm ơn!”
Lý Tưởng cười rất xán lạn mang tới ấn tượng rất tốt, cô gái kia liền phối hợp cầm điện thoại của cậu, hỏi: “Chụp cho ai thế?”
Lý Tưởng liền chỉ vào mấy người bên cạnh, nói: “Bốn người bọn anh, một tấm chụp chung.”
Cô gái nhìn bốn người trước mặt mà không nhịn được thầm than: Bốn anh này đẹp trai ghê! Tuy phong cách không giống nhau, một nhiệt tình, một lạnh lùng, một anh tuấn, một nhã nhặn, nhưng từng người đứng riêng chẳng phải toàn trai đẹp sao? Bốn anh đẹp trai đi chơi Cố cung với nhau khiến rất nhiều du khách đi qua phải ngoái lại nhìn.
Tần Dạ hơi nhíu mày, anh không thích chụp ảnh nhưng cũng không thể đỡ được sự nhiệt tình của Lý Tưởng, bị Lý Tưởng kéo qua, anh đành phải đanh mặt đứng ở đó, lưng thẳng tắp như chiến sĩ đứng canh phòng.
Lưu Xuyên thì cười đến là khoái trá, kéo Ngô Trạch Văn lại đứng cùng. Ngô Trạch Văn đẩy kính, mặt vẫn đơ như trước.
Cô gái giơ điện thoại lên ấn chụp –
Trong bức ảnh, Tần Dạ đứng ngoài cùng bên trái, gương mặt lạnh lùng, đôi lông mày hơi nhíu, người thẳng tắp như cái cột; Lý Tưởng đứng bên cạnh anh cười đến là xán lạn, tiện thể còn vươn tay nhẹ nhàng khoác vai Tần Dạ; Lưu Xuyên đứng kế bên khẽ nhếch môi, dáng vẻ lịch lãm phong độ; cuối cùng là Ngô Trạch Văn chẳng có biểu cảm gì trên mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía ống kính.
Phía sau bốn người bọn họ là Cố cung nghiêm trang được tuyết trời bao phủ, thêm cả rất nhiều người ồn ào nhốn nháo xung quanh.
Đó là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của bọn họ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận