Tuyết ngừng rơi nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng, nhiệt độ bên ngoài dường như còn hạ xuống thấp hơn khi tuyết đang rơi, bốn người đi dạo một lát thì không chịu nổi nữa, chưa kể đến việc khắp nơi toàn là người, quả thực lại gần xem mấy cung điện cổ xưa còn chẳng mang lại cảm giác rung động sâu sắc như nhìn từ xa.
Sau khi ra khỏi Cố cung, Ngô Trạch Văn lạnh đến mức hắt hơi liên tục, Lưu Xuyên quay lại thì thấy tai người này đỏ lựng cả lên, da cậu vốn trắng, sau khi tai bị lạnh đỏ lên thì nhìn rất rõ ràng. Lưu Xuyên dừng chân, chủ động cởi khăn trên cổ xuống đeo cho Ngô Trạch Văn: “Nào, cậu đeo vào đi, cẩn thận lạnh ốm bây giờ.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Hôm nay lúc ra ngoài quá vội nên cậu quên mang khăn quàng, tai lạnh đến độ sắp không nghe nổi nữa, Lưu Xuyên quàng khăn của hắn cho cậu khiến Ngô Trạch Văn hơi sững sờ, cậu dừng bước nhìn Lưu Xuyên, Lưu Xuyên lại chỉ cười đeo khăn cho cậu, tiện thể phủi đi tuyết đọng trên vai Ngô Trạch Văn, thấp giọng nói: “Nhìn cậu sợ lạnh thế cơ mà, cậu đeo đi.”
Nhiệt độ cơ thể Lưu Xuyên vẫn còn vương trên khăn quàng, sau khi tai được bọc lại thì dần cảm thấy sự ấm áp quen thuộc bủa vây. Cảm giác ấm nóng từ từ thấm vào da thịt, mạch máu rồi chảy xuôi khắp toàn thân. Ngô Trạch Văn nhìn ánh mắt đong đầy ý cười của Lưu Xuyên mà bỗng thấy lòng mình ấm áp.
Thích người này quả thực không sai chút nào. Bình thường nhìn hắn không tim không phổi là vậy, nhưng trong những thời khắc quan trọng thì vẫn rất đáng để tin tưởng, hắn là người rất biết quan tâm người khác.
Ánh mắt của Ngô Trạch Văn trong veo sáng sủa, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn Lưu Xuyên, Lưu Xuyên bị cậu nhìn thành ra lại chột dạ, sờ mũi nói: “Khụ, đi thôi.”
Ngô Trạch Văn vui vẻ đuổi theo hắn.
Lưu Xuyên lái xe đưa ba người tới hội trường tổ chức lễ khai mạc giải đấu T.G.A.
Đây là nhà thi đấu lớn nhất Bắc Kinh, sức chứa lên tới vài trăm ngàn người xem.
Vì T.G.A là giải đấu tổng hợp nên có rất nhiều người tham gia, giải đấu này đã có tuổi đời nhiều năm nên kinh nghiệm tổ chức rất phong phú, hiện trường rất ngay ngắn trật tự. Đây là giải đấu hội tụ rất nhiều cao thủ trong lĩnh vực thi đấu điện tử, có những game thi đấu quốc tế như Starcraft, WOW, LOL, cũng có những game RPG như Võ Lâm, Thần Tích v.v. – một giải đấu tổng hợp mang tới cảnh tượng hoành tráng khi cao thủ khắp nơi tề tựu.
Lưu Xuyên và Tần Dạ là đại thần đứng đầu giới Võ Lâm, kiểu gì cũng bị phóng viên chặn lại trên đường. Từ Hiểu Kỳ trực tiếp đi ra dẫn bọn họ vào theo lối cửa hông dành cho nhân viên, có người quen làm phóng viên, rất dễ để né tránh các phóng viên khác.
Bốn người cùng nhau đi tới hàng VIP ngồi, bỗng nhiên có một chàng trai với làn da ngăm đen xuất hiện ở lối đi bên cạnh, ánh mắt sắc sảo của người nọ dừng lại một lát trên gương mặt Lưu Xuyên, dường như hơi sửng sốt. Lúc đó Lưu Xuyên đang nói chuyện với Lý Tưởng nên không phát hiện ra, Ngô Trạch Văn thì lại nhạy cảm phát hiện, cậu khẽ chọc tay Lưu Xuyên, nhẹ giọng nói: “Có người nhìn anh, không biết có phải người quen của anh không?”
Lưu Xuyên quay đầu thì bỗng chạm phải một đôi mắt đen và sâu.
Lưu Xuyên ngẩn ra, chủ động đứng lên mỉm cười đi về phía hắn: “Tình cờ quá, đây chẳng phải Miêu thần sao?”
Lý Thương Vũ: “…”
Người tới chính là Lão Miêu, đội trưởng của đội tuyển FTD bên Thần Tích, hiện tại là đội trưởng của đội tuyển Thương Lan bên khu Võng thông.
Lưu Xuyên tiếp tục mỉm cười: “Chúng ta quả là rất có duyên với T.G.A nhỉ, lần trước gặp mặt cũng là ở giải T.G.A này đúng không?”
Lý Thương Vũ khẽ cười, nói: “Anh tới xem khai mạc à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Rảnh quá thì tới xem thôi.”
Lý Thương Vũ nói: “Vậy anh xem nhé, tôi qua bên kia gặp mấy người bạn.”
Lưu Xuyên vẫy tay: “Ừ gặp sau.”
Hôm nay sau lễ khai mạc sẽ là vòng bảng của game Thần Tích, hiển nhiên Lý Thương Vũ tới để gặp bạn cũ của mình, tuy hắn đã mang đội chuyển qua Võ Lâm nhưng dù gì cũng từng là đại thần đứng đầu giới Thần Tích, chắc chắn cũng sẽ có rất nhiều bạn còn giữ liên lạc.
Sau khi Lý Thương Vũ rời đi, Lưu Xuyên quay về chỗ ngồi, Tần Dạ hỏi: “Đó chính là Miêu thần trong truyền thuyết à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Ừ, nghe đâu khi bùng nổ tốc tay lên tới 600amp. Tôi đã từng đấu với cậu ta trong đấu trường, đúng là danh bất hư truyền. Ba năm trước cũng ở giải T.G.A này, tôi cũng từng gặp cậu ta, không ngờ lần này lại gặp.”
Tần Dạ gật đầu, trầm mặc một lát lại nói: “Không biết bọn lão Tiêu có tới không nhỉ?”
Lưu Xuyên nói: “Hẳn là không đâu, bọn họ xưa giờ chẳng bao giờ hứng thú với mấy cái lễ khai mạc bế mạc này cả, có điều mai thì chưa chắc, ngày mai bên Võ Lâm cũng bắt đầu vòng bảng rồi, tôi đã xem lịch thi đấu, lần này Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ chung một bảng A, chắc chắn ngày mai lão Tiêu và Tiểu Diệp sẽ có mặt.”
Thực ra Tần Dạ chỉ là không muốn gặp người quen cũ mà thôi, anh vừa giải nghệ, gặp mấy người họ lại mất công giải thích một hồi, tính ra còn gượng gạo hơn.
May mà sau khi Lão Miêu rời đi thì bọn họ không gặp người quen nữa, chẳng mấy chốc lễ khai mạc đã bắt đầu, ngoài những tiết mục biểu diễn đơn giản thì năm nay còn có thêm mấy màn kịch cosplay. Bốn người ngồi trên khán đài xem rất hăng say, kết thúc thì đã sắp chín giờ. Sáng mai Tần Dạ còn phải bay về Tây An, Lưu Xuyên liền đánh xe đưa anh về khách sạn, sau đó mới lần lượt thả Lý Tưởng và Trạch Văn về.
Sau khi Ngô Trạch Văn về nhà, mẹ cậu là Phùng Đan đang nấu bữa khuya trong bếp, nghe thấy tiếng mở cửa thì đi ra mỉm cười nói: “Con trai về rồi đấy à?”
Ngô Trạch Văn “Dạ” một tiếng, cúi xuống đổi giày ở lối đi gần cửa ra vào.
Phùng Đan thấy chiếc khăn trên cổ con trai, không nhịn được hỏi: “Con mua khăn mới à?”
“…” Lúc này Ngô Trạch Văn mới nhớ ra mình quên mất trả Lưu Xuyên khăn, cậu cuống lên giải thích, “Là của bạn con.”
Phùng Đan mỉm cười nhìn con trai: “Bạn cho con đeo khăn luôn à? Hai đứa chắc thân nhau lắm đúng không?”
“Ây… Vâng, là bạn tốt ạ.” Ngô Trạch Văn chột dạ nhìn mẹ, “… Con đi tắm.”
Dứt lời cậu liền chuồn về phòng, nhanh chóng cởi khăn quàng của Lưu Xuyên ra.
Phùng Đan nhìn dáng vẻ hoảng sợ vội vàng của con trai thì chỉ khẽ cười, xoay người vào bếp.
***
Sáng hôm sau Tần Dạ lập tức bay về Tây An, Lý Tưởng bắt xe tới khách sạn đón anh, còn chu đáo tiễn anh ra tận sân bay, suốt dọc đường xách hành lý cho Tần Dạ không khác nào trợ lý hạng sao. Tần Dạ cũng bất lực, vẫn cảm thấy Lý Tưởng không việc gì phải làm như thế, nhưng anh cũng ngại không muốn từ chối lòng tốt của Lý Tưởng, chỉ có thể mặc cho cậu túi bụi vậy thôi.
Tần Dạ check-in xong xuôi, chuẩn bị đi qua cổng kiểm an, Lý Tưởng bỗng hỏi: “Tần Dạ, tôi có thể tới Tây An gặp anh vào kỳ nghỉ đông không?”
Tần Dạ nghi hoặc nói: “Cậu tới gặp tôi làm gì?”
Lý Tưởng cười gãi đầu, bịa bừa lý do: “Tôi chưa tới Tây An bao giờ, định nhân dịp nghỉ đông này tới xem Đội quân đất nung*, tiện thể tới thăm anh, được không?”
*Đội quân đất nung hay Tượng binh mã Tần Thủy Hoàng là một quần thể tượng người, ngựa bằng đất nung gần Lăng mộ Tần Thủy Hoàng. Đội quân đất nung được phát hiện ngày 29 tháng 3 năm 1974 gần thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, tây bắc Trung Quốc.
Tuy tính Tần Dạ hơi lãnh đạm nhưng tâm địa cũng không lạnh đến mức đó, anh thấy Lý Tưởng trông chờ nhìn anh như thú nuôi đang chờ chủ ném xương vậy.
Tần Dạ nhìn ánh mắt chân thành của cậu, quả thực không nỡ lòng nào, đành bình thản nói: “Tùy cậu… Khi đến thì gọi trước cho tôi, chưa chắc tôi đã ở nhà đâu.”
Lý Tưởng vui vẻ nói: “Được! Anh mau vào kiểm an đi, nghỉ đông tôi tới tìm anh!”
Dáng vẻ phấn chấn y như trúng xổ số năm vạn, thực sư khiến Tần Dạ cũng không kìm được bật cười.
Cái cậu này, có nhất thiết phải vui đến thế không? Thật sự không hiểu nổi…
Tần Dạ lắc đầu đi vào cổng kiểm an, nhưng anh không hề biết Lý Tưởng vẫn đứng xa xa nơi đó nhìn theo bóng mình, chút cảm xúc phức tạp kỳ quái lóe ra trong đôi mắt sáng sủa.
– Tần Dạ, có lẽ tôi đối với anh, đã không còn đơn giản là một fan với thần tượng nữa rồi.
Lý Tưởng rất rõ, cậu đã 21 tuổi, đã qua cái tuổi mù quáng sùng bái thần tượng từ lâu, lúc trước khi chưa gặp Tần Dạ, cậu thích Dạ Sắc, còn tưởng Dạ Sắc là nữ thần. Cậu đơn thuần chỉ yêu mến lối đánh sắc bén quyết đoán của nữ thần Dạ Sắc, sau này khi gặp Tần Dạ trên sân thi đấu, biết anh là con trai, Lý Tưởng còn suýt từ fan biến thành anti… Chỉ có điều khi thấy Tần Dạ một chấp ba trên lôi đài đầy phấn khích, cảm giác yêu thích kia lại quay trở lại, chẳng qua khi đó chỉ vẫn đơn thuần là thích phong cách thi đấu của anh mà thôi.
Nhưng từ khi nào đã bắt đầu biến chất?
Có lẽ là khi nhìn anh một mình rời khỏi sân khấu, bị các tuyển thủ đội tuyển Trường An cô lập, một mình yên lặng cúi đầu uống nước chăng?
Hay có lẽ là khoảnh khắc gặp anh nơi hành lang khách sạn, nhìn gương mặt tái nhợt của anh, lại chợt thấy đau lòng?
Hoặc là ngày mưa Quảng Châu hôm ấy, bọn họ cách nhau một lớp kính cửa xe nơi ngã tư đường, đối diện với nhau, dùng điện thoại nhắn tin nói chuyện?
Lý Tưởng thực sự không rõ cảm giác của chính mình đối với Tần Dạ đã thay đổi tự khi nào, cậu chỉ biết mỗi khi nhìn thấy Tần Dạ một mình thì cậu lại đau lòng khôn tả; khi đội tuyển Trường An giải tán, cậu chỉ muốn lập tức bay tới bên cạnh Tần Dạ; khoảng thời gian mất liên lạc với Tần Dạ, cả ngày cậu ỉu xìu như mất hồn; rồi đến khi nhận cuộc điện thoại từ Singapore kia, bỗng nhiên nghe thấy giọng Tần Dạ, tựa như ánh đèn le lói sáng lên trong đêm tối, khiến cậu lấy lại sức sống trong nháy mắt…
Nếu chỉ là fan yêu thích thần tượng, với tuổi tác của cậu, không thể điên cuồng đến mức này.
Lưu Xuyên đánh giá không sai – Lý Tưởng muốn mạnh lên, trở nên mạnh hơn nữa! Chính là vì cậu hi vọng có một ngày bản thân mình có thể có tư cách đứng bên cạnh Tần Dạ. Nếu thế, Tần Dạ sẽ không cô độc nữa, cậu có thể mang tới cho Tần Dạ một chỗ dựa và sự bảo vệ, không để cho Tần Dạ một mình gánh chịu tất thảy nữa…
Tâm trạng “muốn trở nên mạnh mẽ thật nhanh vì một người” này vẫn luôn là động lực khích lệ Lý Tưởng, vì vậy ngay cả Lưu Xuyên cũng phải khen cậu tiến bộ rất nhanh trong khoảng thời gian này.
Nhưng tìm về gốc rễ, nguyên nhân vẫn chỉ có hai chữ đó – Tần Dạ.
Trong cảm nhận của cậu, Tần Dạ là tuyển thủ ưu tú nhất, Tần Dạ mãi mãi kiên cường như vậy, chói mắt như vậy, khiến Lý Tưởng không kiềm chế được ánh mắt của mình mà vẫn dõi theo anh. Về lâu về dài, ánh mắt đặt trên người anh ấy vậy mà không cách nào dứt ra được nữa…
Lý Tưởng kinh hoàng nhìn bóng Tần Dạ biến mất sau đám đông, sự khủng hoảng bắt đầu dâng lên trong lòng.
Nếu anh nhận ra tên ngốc Lý Tưởng này vậy mà thích anh, liệu anh có cảm thấy ghét bỏ không?
Hẳn là có nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lý Tưởng bỗng thấy thất vọng vô cùng, không nhịn được mà chán nản gục đầu.
Có rất nhiều người đi ngang qua tò mò nhìn cậu, lén bàn tán với nhau: Chàng trai này sao thế? Rõ dàng nhìn đẹp trai như vậy lại cúi đầu như bị vứt bỏ thế này, vừa tiễn bạn gái đi, thất tình rồi sao?
Lý Tưởng đứng nguyên ở đó một lúc mới yên lặng xoay người rời đi.
Dù thế nào đi nữa thì mong muốn được bảo vệ Tần Dạ của cậu vẫn chân thành như trước. Dù Tần Dạ ghét bỏ cậu cũng được, cậu vẫn sẽ kiên trì đứng bên anh mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận