Sáng hôm sau, Lưu Xuyên cố tình đặt báo thức, bảy rưỡi đã dậy, không ngờ sau khi rửa mặt đánh răng xuống tầng ăn sáng thì Lưu Hiểu Mông vậy mà cũng đã dậy rồi. Cô bé đang cúi đầu uống sữa ở bàn ăn, rõ ràng vì hôm nay thi đấu mà cô bé đang rất căng thẳng, thế nên mới dậy sớm khác hẳn thường ngày như thế.
Lưu Xuyên đi tới xoa đầu cô, hỏi: “Căng thẳng hả?”
Lưu Hiểu Mông tỏ vẻ bình tĩnh: “Hoàn toàn không căng thẳng gì hết.”
Lưu Xuyên cười cười không vạch trần em gái, lấy bữa sáng trong bếp ra ăn. Vì cha bận ra nước ngoài giảng bài, mẹ cũng không ở nhà nên chỉ còn hai anh em. Lưu Hiểu Mông là người chuẩn bị bữa sáng, cô tự làm bánh mì bằng lò nướng, hương vị rất thơm ngon.
Lưu Xuyên ăn bữa sáng ngon lành, sau đó mới bảo Lưu Hiểu Mông đi thay quần áo, chuẩn bị xuất phát.
Lưu Hiểu Mông về phòng mặc áo len trắng, đội thêm mũ, quàng khăn và đeo khẩu trang, sau khi võ trang đầy đủ chỉ lộ ra đôi mắt to tròn trong veo, nhìn từ xa y như một chú gấu con màu trắng. Cô bé này từ bé đã sợ lạnh, Lưu Xuyên thấy cô rụt cổ vào thì không nhịn được mà vỗ đầu em gái: “Hôm nay không lạnh vậy đâu, đi thôi.”
Lưu Xuyên nhanh chóng lái xe tới tiểu khu mà Ngô Trạch Văn ở, nhà Ngô Trạch Văn vừa vặn ở bên này đường, khi đó Phùng Đan đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng cho Ngô Trạch Văn, nhìn qua cửa sổ xuống thì thấy một chiếc xe riêng màu bạc quen thuộc đang đỗ ở cổng, bà nhận ra chiếc xe này vì nó đã từng đưa Ngô Trạch Văn về lần trước.
Quả nhiên điện thoại Ngô Trạch Văn đổ chuông, cậu chạy ra bắt máy: “Alo… Anh qua sớm vậy, tôi đang chuẩn bị ăn sáng…”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao, tôi chờ cậu trong xe, dù sao vẫn còn sớm mà, cậu cứ ăn từ từ.”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn nói, “Cho tôi mười phút.”
Sau đó cậu liền cúp máy, quay vào phòng bếp nói: “Mẹ, bạn con tới đón rồi…”
Phùng Đan quay đầu nhìn con trai: “Là bạn mà cho con khăn quàng cổ đó hả?”
Ngô Trạch Văn giật nảy, vội vàng giải thích: “Dạ… Anh ta học cùng trường với con, em gái anh ta cũng tham gia thi đấu Rhythm Master, tiện đường đưa bọn con đi thôi ạ.”
Phùng Đan hỏi: “Sao không mời cậu ấy lên nhà?”
Phùng Đan khẽ cười lấy trứng omelette trong chảo ra, đặt vào đĩa cho Ngô Trạch Văn, sau đó lại lấy bánh mì và sữa đã làm nóng trong lò vi sóng ra, nói: “Mau ăn đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, cầm bữa sáng ra phòng ăn ngồi ăn. Phùng Đan lại nhìn xuống dưới lầu, đáng tiếc vì cách quá xa nên bà không nhìn thấy rõ người trong xe là ai.
Vì Lưu Xuyên chờ dưới tầng nên Ngô Trạch Văn nhanh chóng giải quyết bữa sáng xong là mặc áo măng-tô hấp tấp xuống nhà. Phùng Đan nhắc nhở cậu: “Đừng quên khăn của người ta.”
Ngô Trạch Văn lại quay đầu vào phòng lấy khăn, Phùng Đan thấy con trai luống cuống thì không nhịn được mà nói: “Con gấp cái gì? Thi đấu thì cứ phát huy như bình thường là được, có giành giải hay không cũng không quan trọng, đừng đặt nặng quá.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, chột dạ nhìn qua chỗ khác: “Mẹ, con đi trước đây.”
Phùng Đan nói: “Đi đi.”
Ngô Trạch Văn vội vàng xoay người ra ngoài.
Trên thực tế, cậu cũng chẳng phải lo lắng vì thi đấu mà chỉ sợ mẹ mình nhận ra điều gì. Chuyện cậu thích Lưu Xuyên là bí mật chôn sâu trong đáy lòng, trước khi đến lúc thích hợp thì dù là người mẹ gần gũi nhất thì cậu cũng không định nói cho bà biết.
***
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn đi ra từ tiểu khu thì liền chủ động mở cửa xe bên ghế phó lái. Ngô Trạch Văn lên xe, trả lại khăn đang cầm trong tay cho Lưu Xuyên, nói: “Trả anh khăn này, cảm ơn.”
“Khách sáo gì chứ.” Lưu Xuyên nhận lấy khăn quàng đặt qua một bên.
Lưu Hiểu Mông ngồi ghế sau ghé lại nói: “Trạch Văn, anh chuẩn bị sao rồi?” Mấy ngày nay cô và Trạch Văn có battle vài ván, ván nào cô bé cũng thua thê thảm, Lưu Hiểu Mông giờ đã biết tốc độ tay kinh dị của Ngô Trạch Văn rồi.
Ngô Trạch Văn nói: “Cũng tạm.”
Lưu Hiểu Mông “Ồ” một tiếng, nói: “Anh mạnh quá đi, em vẫn không thể All combo bài cuối được…”
Lưu Xuyên thấy bộ dạng buồn bực của em gái thì không nhìn được bật cười: “Lưu Hiểu Mông, nhìn lại mình đi, có một trận đấu thôi mà.”
Lưu Hiểu Mông chán nản cúi đầu: “Nếu tuyển thủ khác mà cũng giỏi như Ngô Trạch Văn thì chắc chắn em anh không qua nổi vòng bảng.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhẹ nhàng an ủi: “Không đâu, em cũng rất giỏi mà.”
Lưu Hiểu Mông hiểu rất rõ trình độ của mình, có lẽ hôm nay không qua nổi vòng loại. Có điều được trải nghiệm cảm giác tham gia giải đấu lớn cũng được, vừa nghĩ đến là gương mặt Lưu Hiểu Mông đã tươi sáng lên, cô bé xua tay cười: “Mấy người không cần an ủi em, em chỉ tới góp vui thôi, Trạch Văn cố lên nha, trình độ của anh chưa biết chừng còn vô địch ấy chứ.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Chưa biết chừng cái gì? Trạch Văn của chúng ta chắc chắn sẽ vô địch.”
Lúc trước ở khách sạn Lưu Xuyên thường xuyên nhìn thấy Ngô Trạch Văn đánh được thành tích tối đa, hắn cực kỳ tin tưởng ở cậu. Ngô Trạch Văn thì lại cảm thấy chưa chắc mình đã có thể vô địch, dù gì giải đấu lớn này có rất nhiều cao thủ trên toàn quốc tham gia, cậu cũng chỉ có thể cố gắng thể hiện đúng trình độ của mình mà thôi. Có thể lấy giải thì tốt, mà không cũng chẳng sao, đây là lần đầu tiên cậu tham gia một giải đấu thể thao điện tử lớn một mình, coi như tới mở mang là được.
Ba người cùng đi tới nhà thi đấu, có rất nhiều người đang xếp hàng vào sân. Lưu Xuyên quen đường dẫn hai người tới bàn đăng ký, sau đó Ngô Trạch Văn và Lưu Hiểu Mông liền bị staff đưa tới khu chuẩn bị cho tuyển thủ tham gia hạng mục Rhythm Master, Lưu Xuyên thì một mình đi tới khán đài.
Ai ngờ trên đường đi, hắn suýt nữa đã va vào hai người – Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân.
Hai người này đang thấp giọng thì thầm chuyện gì đó, sau khi nhìn thấy hắn, Tô Thế Luân sửng sốt trợn mắt, ngay sau đó lại nhếch môi, nói: “Tôi nhìn nhầm hay gì đây? Chẳng phải là Xuyên thần biến mất đã lâu sao?”
Ánh mắt sâu xa của Tiêu Tư Kính bên cạnh thản nhiên liếc qua Lưu Xuyên, hắn thấp giọng hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Lưu Xuyên tủm tỉm: “Tất nhiên là tới xem cậu rồi, tới cổ vũ cho cậu đó.”
Tiêu Tư Kính nói: “Nói tiếng người đi.”
“…” Lão Tiêu thật sự chẳng có khiếu hài hước gì cả. Lưu Xuyên đành phải cười giải thích: “Tôi đưa bạn tới tham gia thi đấu Rhythm Master, tình cờ gặp hai người ở đây thôi. Hôm nay bên Võ Lâm cũng bắt đầu thi đấu phải không? Bảng A hả?”
Tiêu Tư Kính gật đầu: “Ừ.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy tự lo việc của mình đi ha, tôi đi qua xem Rhythm Master đây, gặp sau.”
Dứt lời hắn liền phóng khoáng vẫy tay xoay người rời đi. Hai người Tiêu Tô nhìn hắn khuất sau hành lang, không khỏi ngớ ra nhìn nhau.
Tô Thế Luân sờ cằm, hỏi: “Cậu ta tới xem Rhythm Master thật à? Cậu ta mà cũng chơi cái game nhạc nhẽo đó hả… Anh có tin không?”
Tiêu Tư Kính bình thản nói: “Chẳng có gì kỳ lạ cả, cái tên Lưu Xuyên này có bao giờ bình thường đâu.”
Tô Thế Luân đăm chiêu nhìn theo bóng Lưu Xuyên, Tiêu Tư Kính nhẹ khoác vai anh, nói: “Đừng có mãi để ý tới Lưu Xuyên thế, đi thôi, chúng ta về sắp xếp cho trận tiếp theo, trận đầu hôm nay là đấu với Lạc Hoa Từ, phải để các thành viên chuẩn bị.”
Tô Thế Luân gật đầu, theo Tiêu Tư Kính đi tới bên sân thi đấu võ đài của Võ Lâm.
Vì T.G.A tiến hành nhiều hạng mục cùng một lúc, chia ra vài hội trường, chỉ có đến các vòng đấu quan trọng như bán kết, chúng kết thì mới bố trí khán đài và sân khấu lớn. Còn lại trong vòng bảng và vòng dự tuyển thì chia làm các hội trường nhỏ.
Hôm nay ngoại trừ hạng mục solo “Rhythm Master” thì các game đoàn đội khác cũng bắt đầu vòng bảng của mình. Lưu Xuyên cũng không bất ngờ sẽ gặp người quen tại đây, tuy rằng hắn muốn nói chuyện thêm vài câu với lão Tiêu và Luân thần, có điều hắn biết Thất Tinh Thảo sắp thi đấu, hai vị đội trưởng đội phó kia cũng sẽ không có thời gian nói chuyện phiếm với hắn.
Lưu Xuyên đi tới khán đài xem Rhythm Master, tìm ghế ngồi dựa theo số ghi trên vé, cũng may hắn ngồi ở hàng trước, có thể nhìn thấy rõ tuyển thủ trên sân khấu. Các tuyển thủ đã nhận số thứ tự của mình, hôm nay vòng đấu loại sẽ lấy bốn người từ danh sách 16 người tính theo thành tích xếp hạng, sau đó buổi chiều sẽ bắt đầu quyết đấu. Lưu Hiểu Mông là số 7, Ngô Trạch Văn là số 16, đây chính là thứ tự thi đấu.
Giai đoạn đấu vòng bảng không có nhiều người tới xem, phần lớn đều là người thân của tuyển thủ đến cổ vũ, 16 tuyển thủ lần lượt lên sân, thi đấu theo các hình thức 4-key, 5-key, 6-key, đánh một bài hát có độ khó cao nhất rồi lấy điểm tổng cuối cùng.
Thi đấu vào buổi sáng, có rất nhiều người cảm thấy căng thẳng, có mấy tuyển thủ bị miss note nghiêm trọng, trong đó bao gồm cả Lưu Hiểu Mông. Ngay từ bài 4-key đầu tiên, đánh đến một nửa là cô đã miss một note, thành tích lập tức kém hơn người khác gần 10.000 điểm. Ngô Trạch Văn thì vẫn phát huy như bình thường, chỉ có điều rõ ràng cậu cũng có chút ngượng tay trong bài đầu tiên, không giành được thành tích perfect, xếp hạng năm trên bảng điểm.
Quả nhiên là giải đấu lớn, cao thủ nhiều như mây, ngoại trừ những người vì lo lắng mà ảnh hưởng phong độ thì những người khác gần như không miss bất cứ combo nào!
Tiếp theo là bài hát thứ hai, [Bethoven Virus] 5-key, khó hơn hẳn so với bài vừa nãy, tiết tấu cũng nhanh hơn.
Nhạc càng khó thì trình độ chênh lệch giữa các tuyển thủ lại càng giãn ra, đến thể thức 5-key thì càng có thêm nhiều tuyển thủ miss note. Điểm tổng của Lưu Hiểu Mông đã tụt xuống hạng mười, rõ ràng không còn hi vọng vào top 4 buổi chiều thi đấu. Cô bé này thực ra lại rất thoải mái, biểu cảm trên mặt cực kỳ nhẹ nhõm, vừa rồi cô lại căng thẳng miss hai note, vậy mà còn lén lè lưỡi.
Có điều ngoại trừ Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên còn chú ý tới vài tuyển thủ khác gồm số 3, 6, 8, 11 và 14, mấy người này vừa bắt đầu đã thể hiện cực kỳ ổn định, rõ ràng đều là người có thực lực, hai bài trước đó cũng đều đạt thành tích SS, cộng thêm Ngô Trạch Văn số 16, tất cả đều perfect All combo. Trên bảng điểm tổng, bọn họ không chênh nhau quá nhiều điểm, chỉ trong khoảng từ 10.000 đến 20.000, đồng nghĩa với việc chỉ miss một đến hai note.
– vậy thì bài cuối cùng này sẽ là bài quyết định.
Dù Lưu Xuyên luôn tin tưởng Ngô Trạch Văn thì hắn cũng không nhịn được mà có chút lo lắng, nhỡ đâu Trạch Văn không cẩn thận miss một note thì chênh lệch lập tức bị kéo giãn. Vì vậy những cuộc thi đấu lớn này cũng thử thách tố chất tâm lý của tuyển thủ cực cao, có rất nhiều trường hợp tuyển thủ bình thường lợi hại nhưng khi vào trận lại phát huy không tốt.
Trên màn hình lớn, cuối cùng bài hát thứ ba cũng hiện ra – chính là bài hát 6-key cực khó mà khán giả mong chờ đã lâu, [Dương Quý Phi]!
Đây là bài nhạc mà ban tổ chức đã mời một nhạc sĩ nổi tiếng viết riêng cho cuộc thi lần này, kết hợp cảm giác nhịp điệu mạnh mẽ cùng với âm hưởng cổ phong, ở giữa có một chuỗi chaos rất dài, nếu là tuyển thủ có tốc độ tay bình thường thì chắc chắn sẽ đầu hàng. Ngày hôm đó Lưu Xuyên chơi cùng Ngô Trạch Văn ở khách sạn nhưng vì chưa quen nên cả quá trình cũng miss mấy lần… Sau đó hắn cố luyện bài này nhưng vẫn rất khó để có thể All combo.
Trọng tài lên sân khấu, tuyên bố bài hát thứ ba chính thức bắt đầu.
Bắt đầu từ tuyển thủ số 1, cứ hai người một tổ nhanh chóng xác định bài hát. Quả nhiên bài nhạc này khiến các tuyển thủ trình độ nhàng nhàng vấp ngã ngay lập tức, miss note liên tục, thành tích lập tức bị kéo giãn hơn 70.000 điểm. Màn quyết đấu thực sự chỉ còn lại vài cao thủ được nhắc tên vừa rồi.
Trước đó Lưu Xuyên không coi trọng tuyển thủ số 11 mấy, quả nhiên giữa bài đã miss hai note, không thể All combo được nữa. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là tuyển thủ nữ số 8 kia lại cực kỳ quyết đoán combo hết cả bài, tiếp tục giành được thành tích SS như trước.
Ngay đến bình luận viên cũng không nhịn được mà tán thưởng: “Tuyển thủ nữ rất hiếm trong giới thi đấu điện tử, nhưng màn trình diễn của hai tuyển thủ nữ hôm nay đều rất tốt. Đặc biệt là tuyển thủ số 8 này, phát huy cực kỳ ổn định, có vẻ cô hoàn toàn không căng thẳng chút nào.”
Bình luận viên nam nói theo: “Tuyển thủ này chưa từng có giải thưởng nào trong quá khứ, có điều nhìn màn trình diễn hiện tại của cô thì chứng tỏ đây cũng là cao thủ chơi lâu năm.”
Vì để phù hợp với lời bình luận của hai người, camera liền chiếu bảng xếp hạng lên màn hình lớn. Trước mắt tuyển thủ số 8 chính là người dẫn đầu, Lưu Xuyên ngửa lên nhìn thì một chuỗi thông tin lập tức lọt vào tầm mắt –
Tuyển thủ số 8, Lâm Đồng, nữ, 21 tuổi, thành tích ba bài hát đều là SS, tổng điểm 3.800.000, trước mắt là người dẫn đầu.
Lưu Xuyên không nhịn được mà nhìn về phía vị trí ngồi của tuyển thủ nọ, đây là một cô gái nhìn qua rất có khí chất, ngũ quan không quá xinh đẹp nhưng kết hợp lại thì mang tới cảm giác rất dễ gần. Cô để tóc dài, buộc đuôi ngựa đơn giản sau đầu, mặc áo len màu nâu nhạt phối với quần bò xanh nhạt. Gấu quần nhét vào bên trong giày màu đen, tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.
Cô gái này nhìn rất cao, hẳn phải tầm 1m68, ấn tượng đầu tiên cô mang lại chính là gọn gàng hoạt bát.
Sở dĩ Lưu Xuyên để ý cô lâu như vậy là vì cô gái số 8 này đã đi hết cả ba bài hát, thành tích xếp đầu, rõ ràng chiều nay cũng sẽ tiến vào chung kết. Nếu Ngô Trạch Văn cũng lọt vào chung kết thì có lẽ người này sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của Ngô Trạch Văn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận