Sau khi các tuyển thủ trước đó thi đấu xong thì cuối cùng Ngô Trạch Văn cũng lên sân, hiện tại đã có thể xác định được ba hạng đầu tiến vào vòng chung kết, nhưng hạng bốn thì có chút căng thẳng, nhỡ đâu tuyển thủ cuối cùng này phát huy xuất sắc vượt điểm mình thì chắc chắn sẽ mất tư cách tiến vào chung kết.
Rất nhiều người bắt đầu chú ý tới Ngô Trạch Văn.
Nhưng Ngô Trạch Văn vẫn bình tĩnh tự nhiên, đeo tai nghe vào là đắm chìm trong thế giới của mình.
Giai điệu quen thuộc của ca khúc [Dương Quý Phi] vang lên, Ngô Trạch Văn đặt hai tay lên màn hình tablet, theo điệu nhạc, cậu ấn liên tục 1724 lần combo không gián đoạn, tiếp tục lại là All combo!!
Nhìn thành tích SSS hiện ra trên màn hình, cả nhà thi đấu vang lên tiếng vỗ tay, cuối cùng Lưu Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm!
Ngô Trạch Văn thật sự đã phát huy ổn định, tiết tấu càng nhanh, nhạc càng khó thì cậu lại càng không mắc sai lầm, ổn định đến mức khiến người ta sợ hãi!
Vì phát huy quá xuất sắc trong bài hát cuối, điểm tổng của Ngô Trạch Văn lập tức nhảy lên hạng nhất, thuận lợi vào vòng chung kết sẽ diễn ra vào buổi chiều!
Có rất nhiều tuyển thủ tại hiện trường nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, cô gái xếp hạng 1 khi nãy rõ ràng cũng hơi bất ngờ, không khỏi nhìn Ngô Trạch Văn thêm vài lần. Trong khi đó, Ngô Trạch Văn tháo tai nghe ra thì vẫn bình tĩnh trở về vị trí của mình.
MC mỉm cười tuyên bố: “Thưa quý vị khán giả, toàn bộ vòng đấu loại buổi sáng đã kết thúc, dựa theo xếp hạng thành tích, bốn tuyển thủ đứng đầu lần lượt là Ngô Trạch Văn số 16, Lâm Đồng số 8, Trần Hạo số 3 và Trương Chính số 6! Xin chúc mừng bốn tuyển thủ đã tiến vào vòng chung kết top 4 hạng mục Rhythm Master!”
Vòng đấu loại buổi sáng đã kết thúc, khán giả bắt đầu lần lượt rời đi.
Sau khi Ngô Trạch Văn và Lưu Hiểu Mông xuống sân khấu thì lập tức đi về phía Lưu Xuyên. Lưu Xuyên mỉm cười vỗ vai Ngô Trạch Văn: “Giỏi quá!”
Ngô Trạch Văn gật đầu với hắn, chút vui sướng lóe lên trong mắt cậu.
Lưu Hiểu Mông nói: “Anh, Trạch Văn vào chung kết rồi, anh bao bọn em một bữa đi?”
Lưu Xuyên nói: “Được luôn, muốn ăn gì nào?”
Lưu Hiểu Mông phấn khích nói: “Em muốn ăn pizza…”
“Em dẹp qua một bên đi.” Lưu Xuyên cắt lời cô, quay đầu sang Ngô Trạch Văn hỏi, “Trạch Văn, cậu muốn ăn gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi thế nào cũng được, Hiểu Mông muốn ăn pizza thì mình đi ăn pizza.”
Rõ ràng Lưu Hiểu Mông rất vui vẻ khi Ngô Trạch Văn đứng về phía mình. Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn cô em, đành phải đưa Ngô Trạch Văn tới một nhà hàng pizza gần đó.
Điều bất ngờ là ba người vừa gọi món xong thì thấy một người rất quen cũng bước vào quán, chính là cô gái có màn trình diễn xuất sắc trong trận đấu vừa rồi, tuyển thủ số 8 mang tên Lâm Đồng. Rõ ràng đối phương cũng thấy bọn họ, cô khẽ cười coi như chào hỏi.
Có điều Lưu Xuyên cứ cảm thấy ánh mắt cô nhìn Ngô Trạch Văn có gì đó sai sai…
Lâm Đồng gọi món với phục vụ xong thì đi tới chỗ ba người, nói: “Ngô Trạch Văn, lâu rồi không gặp.”
“…” Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn cô, mặt mờ mịt in rõ ba chữ “Cô là ai”.
Lâm Đồng khẽ cười, nói: “Quên rồi à? Tôi là Lâm Đồng, lúc trước từng học piano với cậu đó, học cô Trương Ngọc Hoa.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Đến lúc này Ngô Trạch Văn mới nhớ ra, hồi cấp hai mẹ cậu muốn cậu luyện đàn thật giỏi nên đã chi một khoản tiền lớn đăng ký một lớp học piano nổi tiếng tại Bắc Kinh, tên của cô giáo là Trương Ngọc Hoa, là một người phụ nữ có khí chất.
Nghĩ kỹ lại thì đúng là cậu hơi ấn tượng với cái tên Lâm Đồng này, năm ấy cô Trương nhận năm học sinh vào học, Ngô Trạch Văn là người tiến bộ nhanh nhất, trong khi đó người theo chậm nhất là Lâm Đồng. Dường như Lâm Đồng đã nói với mọi người rằng cô hoàn toàn không có hứng thú với việc học piano mà là bị cha mẹ ép đi học, học được một năm là không kiên trì thêm được nữa, tạm biệt bạn cùng lớp rồi không đi học lại, coi như là “lính đào ngũ” trong lớp piano của bọn họ.
Ngô Trạch Văn chỉ nhớ đó là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, còn cụ thể giờ trông thế nào thì cậu hoàn toàn không rõ. Chưa kể con gái lên 18 là thay đổi hoàn toàn, bạn cùng học piano hồi cấp hai, sau nhiều năm như thế, chưa kể Ngô Trạch Văn còn bị bệnh mù mặt, sao mà nhớ cho nổi…
Còn Lâm Đồng liếc một cái là nhận ra Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn vẫn đeo cặp kính gọng đen, thanh nhã kiệm lời như trước, thêm cả tốc độ tay cực nhanh của cậu khiến cô lập tức nhận ra Ngô Trạch Văn.
Lưu Xuyên nghe thấy cô là bạn học của Ngô Trạch Văn thì rất phong độ mỉm cười, nói: “Cô Lâm, ngồi cùng đi.”
Lâm Đồng vui vẻ ngồi bên cạnh Lưu Hiểu Mông, hỏi: “Trạch Văn, hiện tại cậu học piano đến đâu rồi?”
Ngô Trạch Văn nói: “Thi chứng chỉ diễn tấu rồi, sau khi lên đại học thì lâu lắm không tập nữa.”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Cậu giàu nghị lực thật.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Cậu thì sao? Về sau không học lại nữa à?”
Lâm Đồng nói: “Lúc trước tôi cảm thấy chơi piano phải ngồi im một chỗ, tư thế đoan chính mệt muốn chết, tôi chịu thôi. Sau khi bỏ lớp piano, tôi chuyển qua chơi guitar, ngồi bừa dưới đất vừa đàn vừa hát hợp với tôi hơn. Ban đầu tôi học guitar đệm hát, sau đó chuyển qua guitar cổ điển, thi lên cấp mười rồi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu nói: “Cậu cũng giỏi vậy còn gì, nếu cô Trương biết hẳn sẽ rất vui.”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Trước đây cô Trường toàn phê bình tôi, cô ấy bảo tôi là đứa học sinh không có chí tiến thủ nhất trong lứa học sinh những năm gần đây, còn bảo tôi học hỏi cậu nữa.”
Ngô Trạch Văn nói: “Đó là vì cậu không thích piano mà thôi, học nhạc cụ quan trọng là phải chọn được loại mình thích.”
Lưu Hiểu Mông chen vào: “Đúng đó đúng đó! Em học đàn tranh nè, đàn nhạc cổ phong hay lắm luôn, trong khi đó em lại không mấy hứng thú với các loại nhạc cụ phương Tây như guitar hay piano…”
Ba người bắt đầu nói về nhạc cụ, đây là lần đầu tiên Lưu Xuyên bị Ngô Trạch Văn triệt để ném hẳn sang một bên.
Lưu Xuyên có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn Lâm Đồng, thấy cô gái vẫn luôn nhìn Ngô Trạch Văn, rõ ràng Ngô Trạch Văn khiến cô cảm thấy rất hứng thú.
Điều này khiến cảm giác chua chát bỗng dâng lên một cách kỳ lạ từ trong đáy lòng Lưu Xuyên.
Cô gái trước mặt này tuy không phải dạng cực kỳ xinh đẹp nhưng lại rất cuốn hút. Con gái chơi guitar cảm giác trên người luôn có một loại khí chất phóng khoáng tùy ý, gương mặt thanh tú không trang điểm, khi nói chuyện lại hào sảng thoải mái, quần áo cũng mặc kiểu gọn gàng hoạt bát.
Điều khiến Lưu Xuyên khó chịu là cô gái ấy vẫn nhìn Ngô Trạch Văn từ nãy đến giờ, mỉm cười nói chuyện với Ngô Trạch Văn, chưa kể bọn họ còn có một quãng thời gian học đàn chung với nhau hồi cấp hai khiến Lưu Xuyên bỗng có một cảm giác nguy hiểm quái đản là “liệu có phải cô gái này thích Ngô Trạch Văn hay không”.
Mà tệ là Ngô Trạch Văn lại hoàn toàn không nhận ra điều này, vẫn tiếp tục nói chuyện nhạc cụ và về cô Trương với Lâm Đồng…
Lưu Xuyên cầm dao cắt pizza, cả bữa ăn cứ rầu rĩ không vui.
Sau bữa ăn, bốn người cùng nhau đi tới nhà thi đấu, Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn cùng vào chuẩn bị, Lưu Hiểu Mông thì ngồi dưới khán đài xem thi đấu với anh trai.
Hai rưỡi chiều, vòng chung kết hạng mục Rhythm Master chính thức bắt đầu.
Bốn tuyển thủ lần lượt lên đài theo thứ tự, thông tin về từng tuyển thủ cũng hiện ra trên màn hình lớn bao gồm tên thật, giới tính, tuổi tác, bài hát ưa thích, thành tích đã đạt được v.v. Bình thường những mục này đều do các tuyển thủ tự điền, hai tuyển thủ còn lại có rất nhiều chiến tích trong cột “Thành tích đạt được” kia, nào là “Quán quân bảng tablet khu vực thi đấu Hoa Nam”, hay là “Quán quân giải khiêu chiến toàn quốc” v.v., nhìn qua đều thấy rất đỉnh.
Mục đoạt giải của Ngô Trạch Văn chỉ ghi đúng “Quán quân cuộc thi trường đại học C”.
Nhìn thông tin trên màn hình lớn, những người không xem trận đấu buổi sáng đều cười khẩy, rõ ràng người này là tay mơ, dòng “Quán quân cuộc thi cấp trường” kia đặt cạnh quán quân khu vực Hoa Nam với quán quân toàn quốc nhìn sao mà đáng thương…
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhìn Ngô Trạch Văn, cậu thật sự rất nghiêm túc. Thực ra mục này hoàn toàn có thể không cần điền, trực tiếp để trống như Lâm Đồng là được, kết quả là cậu vẫn ngoan ngoãn khai ra, trong vòng chung kết giải toàn quốc mà lại ghi “Quán quân cấp trường” để cho người ta chế giễu.
Chỉ có điều gương mặt nhã nhặn của Ngô Trạch Văn lại mang tới rất nhiều thiện cảm, khán giả cười một lát lại có cảm giác cậu người mới không hiểu nhân tình này rất buồn cười.
Lúc này Ngô Trạch Văn đang đeo tai nghe, cầm tablet của mình nghiêm túc luyện tập, như thể không còn nghe thấy tiếng nhạo báng dưới khán đài.
Sau khi hai bình luận viên giới thiệu sơ qua về các tuyển thủ, trọng tài mới bảo bốn người vào vị trí.
Ở giữa sân khấu có một chiếc bàn vuông màu trắng, mặt bàn có dán logo Rhythm Master, bốn tuyển thủ chia làm hai lượt, ngồi đối diện trước mặt nhau, đặt tablet lên vị trí cố định rồi lựa chọn bài hát. Trần Hạo và Trương Chính một tổ, hai người ngồi xuống, chọn nhạc xong thì trọng tài mới tuyên bố: “Bắt đầu!”
Hai người bắt đầu đánh, hình ảnh màn hình từ góc nhìn của hai tuyển thủ được chia ra chiếu lên hai nửa màn hình lớn.
Bài hát thứ nhất: [Purple Passio], 4-key hard.
Giai điệu của bài hát này rất êm tai nên cũng được nhiều người chơi yêu thích, mức độ khó của hình thức 4-key không quá cao, ở giữa bài có một đợt nốt nhạc rơi xuống rất nhanh dễ khiến người ta luống cuống. Có điều người vào đến tận vòng chung kết hẳn đều có tài năng, hai tuyển thủ hoàn toàn không miss bất cứ nốt nhạc nào trong bài này, ung dung ứng đối, cuối cùng đều đạt 1428 All combo, thành tích được đánh giá là SS, không chênh nhau quá nhiều điểm.
Kế tiếp là lượt của Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng.
Cũng là bài hát [Purple Passio], sắc mặt Ngô Trạch Văn vẫn bình thản như trước, Lâm Đồng cũng biểu hiện cực kỳ ổn định, hai người gõ như bay trên màn hình máy tính bảng, phím nào cũng nhấn rất chuẩn xác, cuối cùng cũng đạt All combo 1428, đều được đánh giá SS!
Bình luận viên nữ sửng sốt nói: “Hai người mới này đã có một màn trình diễn rất xuất sắc vào trưa nay, đến vòng chung kết buổi chiều vẫn phát huy ổn định, xem ra tố chất tâm lý thật sự rất tốt. Đặc biệt là Lâm Đồng, rất hiếm tuyển thủ nữ có thể lọt vào giải đấu toàn quốc, tuyển thủ nữ này thật sự khiến chúng ta bất ngờ!”
Bình luận viên nam bên cạnh mỉm cười nói: “Bài tiếp theo sẽ khó hơn, chờ bọn họ phát huy đi.”
Quả nhiên bài thứ hai mang tên [Drama] đã chuyển sang hình thức 5-key, độ khó tăng lên rất nhiều.
Bài này rất khó để có thể All combo vì cả bài hát có cực kỳ nhiều nốt nhạc phân tán với mật độ dày đặc và tốc độ nhanh, nếu tốc độ tay không theo kịp thì sẽ rất dễ miss. Mà tệ hơn nữa là nhịp độ nốt nhạc rơi xuống cực kỳ nhanh, không cho người ta thời gian để thở.
Tuyển thủ đầu tiên là Trần Hạo không cẩn thận miss một nốt nhạc, Trương Chính cũng miss một, có lẽ là vì căng thẳng vòng chung kết mà màn trình diễn của bọn họ không được xuất sắc như vòng loại buổi sáng.
Lâm Đồng thì vẫn ổn định như trước, khóe miệng nhoẻn cười, ngón tay tùy ý bấm, nhìn qua có vẻ rất thư giãn, thuận lợi đạt All combo! Con gái vào tận chung kết thực sự rất hiếm, màn trình diễn của Lâm Đồng đã đổi lại được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của khán giả tại hiện trường!
Trong khi đó Ngô Trạch Văn cũng bình tĩnh đạt thành tích All combo, tổng điểm lên tới 77.000!
Những khán giả vừa rồi còn cười nhạo cậu là “quán quân cấp trường” cũng không khỏi chú ý nhiều hơn tới cậu – chàng trai này thật sự rất bình tĩnh, người mới lần đầu tham dự này là thần thánh phương nào đây? Tại sao lại hoàn toàn không thấy căng thẳng gì hết vậy? Có lẽ rất nhiều người đều đặt câu hỏi này.
Bình luận viên nữ cũng phấn khích hơn: “Xem ra hai tuyển thủ Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn chính là những chú ngựa ô lần đầu tiên tham gia thi đấu. Bài hát thứ ba sau đây cũng chính là bài quyết định số phận của mọi người, [Necro Fantasy] 6-key! Đây là một bài nhạc cực kỳ khó, liệu các tuyển thủ có thể All combo được không?”
Bình luận viên nam nói: “Đúng vậy, toàn bộ nốt nhạc của bài hát này cộng vào lên tới gần 3000, nhịp nhạc cực kỳ nhanh! Trước mắt theo tôi biết thì trong những cuộc thi lớn, số tuyển thủ có thể All combo bài này chỉ đếm trên đầu ngón tay! Hi vọng những tuyển thủ hôm nay có thể mang tới bất ngờ cho chúng ta!”
Vì hai tuyển thủ Trần Hạo và Trương Chính đều bị miss nốt nhạc ở bài thứ hai nên khán giả dồn hết sự chú ý vào Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn. Đến tận giờ hai người bọn họ vẫn giữ thành tích All combo, liệu bài hát [Necro Fantasy] siêu khó cuối cùng này có thể giữ được All combo không?
Hai tuyển thủ Trần, Trương vẫn lên đấu trước, đánh đến giữa bài là bắt đầu miss, tốc độ nốt nhạc rơi xuống quá nhanh, hai tay nhấn phím cảm giác như chuột rút đến nơi, độ khó của bài nhạc này quả thực khiến khán giả nhìn mà cứng lưỡi!
Cuối cùng cả hai tuyển thủ đều không đạt được thành tích All combo, tiếp theo đến lượt Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng lên sân.
Điểm của hai người bọn họ đang bám đuổi nhau sát nút, chỉ chênh khoảng 10.000, hiện tại Ngô Trạch Văn đang dẫn đầu, nhưng mọi người đều biết bài số ba này mới là phần quan trọng nhất! Tổng điểm của bài thứ hai chỉ hơn 70.000 trong khi đó bài thứ ba lại lên tới hơn 1.700.000 điểm! Không cẩn thận lỗi một phím thôi là sẽ có khả năng bị đối phương vượt mặt.
Khán giả tại hiện trường cũng toát mồ hôi thay bọn họ…
Nhưng Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn trên sân khấu lại chẳng hề căng thẳng chút nào.
Tiết tấu quen thuộc vang lên, hình ảnh thi đấu từ góc nhìn của tuyển thủ lại được chiếu lên màn hình lớn, ngón tay hai người bắt đầu gõ như bay trên màn hình theo nhịp nhạc, ngón tay linh hoạt tựa như đang múa một điệu múa cực kỳ hoa lệ vậy!
Combo 500–1000–1500—2000!
Khán giả tại hiện trường bắt đầu không kìm lòng được mà vỗ tay!
Đoạn vừa rồi khó như vậy mà hai người đều không nhíu mày dù chỉ một chút, cả hai cùng vượt qua một cách hoàn hảo!
Giọng nói của bình luận viên nữ đã trở nên cực kỳ kích động: “Hình như hai tuyển thủ đang phân cao thấp, cả hai đều đã vượt quá combo 2000! Chúng ta cùng chờ đoạn nhạc rất khó tiếp theo xem bọn họ có thể thuận lợi vượt qua hay không? Camera xin hãy chuyển qua góc nhìn tuyển thủ – combo 2100—2200! Lại tiếp tục qua!”
Khán giả bắt đầu điên cuồng hoan hô!
Con số combo trên màn hình lớn vẫn tiếp tục tăng lên, vì tăng quá nhanh nên thậm chí mọi người còn không rõ rốt cuộc con số chính xác là bao nhiêu, rất nhiều người đều đang lo lắng không biết combo có bị gián đoạn hay không. Trong chế độ đánh giá thành tích của Rhythm Master, combo là chỉ tiêu quan trọng nhất, một khi đứt đoạn thì sẽ bị trừ cực kỳ nhiều điểm, huống hồ khoảng cách về điểm số giữa hai người bọn họ không hề lớn. Hiện tại là trận quyết định thắng thua, chỉ cần miss một nốt nhạc thì chính là dâng cúp cho đối thủ…
Khán giả dưới đài đều căng theo bọn họ, nhưng Ngô Trạch Văn thì lại cực kỳ bình tĩnh, cậu tập trung tinh thần cao độ, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính bảng, khúc nhạc quen thuộc vang lên trong tai nghe khiến ngón tay cậu đưa ra phản ứng nhanh nhất như phản xạ có điều kiện…
Combo 2300… 2400… 2500… 2600!
Đến đoạn cuối của bài nhạc, những nốt nhạc hỗn loạn nhanh chóng rơi xuống như mưa, cuối cùng Lâm Đồng cũng vẫn sơ sảy miss một nốt nhạc, combo dừng lại tại 2601, Ngô Trạch Văn thì bình tĩnh ép ra tốc độ tay cao nhất của mình, ngón tay thon dài chạm vào từng nốt nhạc một cách chuẩn xác bằng tốc độ khiến người ta hoa mắt!
Lâm Đồng mất combo, trong khi con số combo trên màn hình bên Ngô Trạch Văn vẫn còn đang tăng liên tục!
2600… 2700… 2800…
Khán giả tại đây đồng loạt trợn mắt há mồm!
2902!
Rốt cuộc con số combo nhảy đến đây thì dừng lại!
Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng rời tay ra khỏi màn hình tablet, mà bài hát cuối cùng cũng đã kết thúc!
Dòng chữ All combo chói lóa hiện lên trên màn hình.
Giọng nói của bình luận viên nữ cũng run lên vì kích động: “All combo! Vậy mà có thể All combo! Combo 2902 note không sót nốt nhạc nào! Chúng ta cùng nhìn thành tích của Ngô Trạch Văn, SSS! Đánh giá hoàn hảo, là thành tích perfect tối đa! Trực tiếp phá kỷ lục thế giới đối với bài hát này!”
Dòng chữ thông báo “Bạn đã phá kỷ lục” hiện ra trên màn hình tablet của Ngô Trạch Văn, hình ảnh được chiếu trên màn hình lớn khiến cả khán đài vang dội tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc!
Phải biết bình thường phá kỷ lục không khó nhưng càng là những cuộc thi đấu lớn thì áp lực lên tuyển thủ lại càng nặng. Giống như hai người Trương Chính và Trần Hạo vừa rồi, thực ra bọn họ cũng là những tuyển thủ rất xuất sắc, chỉ có điều vào trận lại phát huy không đúng ý mà thôi…
Nhưng dù dưới áp lực kinh khủng của vòng chung kết, Ngô Trạch Văn vẫn ổn định như trước, màn trình diễn có thể nói là hoàn hảo!
Bắt đầu từ vòng loại buổi sáng cho tới vòng chung kết buổi chiều, gương mặt của cậu vẫn không một gợn cảm xúc như trước, cậu cứ thế hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, làm tốt việc mà mình nên làm. Mỗi nốt nhạc đều gõ xuống như hàng ngày vẫn tập luyện, tất cả những yếu tố khác đều bị cậu gạt qua một bên.
Vì tập trung, vì trong tâm không tạp niệm nên Ngô Trạch Văn đã đạt được thành tích hoàn mỹ SSS tại trận quyết định của vòng chung kết giải đấu T.G.A mùa đông!
Hơn 1.700.000 điểm, trực tiếp kéo giãn khoảng cách với Lâm Đồng, giành được chức vô địch một cách hoàn toàn thuyết phục!
Phần lớn mọi người đều ủng hộ cho Ngô Trạch Văn, cũng có nhiều người tiếc cho Lâm Đồng vì một nốt nhạc lỡ mất cuối cùng kia. Nhưng Lâm Đồng lại hoàn toàn không quan tâm, vì cô biết dù cho mình có không miss, có All combo thì thành tích đánh giá độ chính xác vẫn sẽ kém Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn có năng khiếu không ai bì kịp về phương diện cảm nhận tiết tấu, cậu kết hợp khả năng cảm nhạc khi học piano và tốc độ tay cực nhanh của mình với nhau khiến nốt nào cũng nhấn chính xác, y hệt như một hệ thống được thiết lập hoàn mỹ, cực kỳ chuẩn chỉ!
Bình thường Lâm Đồng chơi mấy bài này cũng chỉ đạt thành tích SS là cao nhất, so ra vẫn kém thành tích SSS của Ngô Trạch Văn.
Nếu nói hai trận đầu cô còn ôm chút hi vọng cầu may thì trong trận cuối cùng này, Lâm Đồng đã thua tâm phục khẩu phục!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận