Sau khi Ngô Trạch Văn bỏ tai nghe xuống, nghe tiếng khán giả hò hét vỗ tay, cậu nâng kính, bình tĩnh quay về vị trí của mình. Lâm Đồng mỉm cười tiến lên vui vẻ giơ tay, nói: “Chúc mừng, cậu giỏi quá.”
Ngô Trạch Văn cũng bắt tay với cô: “Cậu cũng rất giỏi.”
Lâm Đồng cười nói: “Vẫn kém cậu một chút.”
Vì một lát nữa mới trao giải, hai người lập tức tạm xuống khỏi sân khấu.
Lưu Xuyên tiến tới đón cậu, liếc nhìn Lâm Đồng rồi vươn hai tay ôm chặt Ngô Trạch Văn vào lòng, thấp giọng nói: “Ngầu lắm.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Sự ấm áp và mùi hương trên người Lưu Xuyên khiến Ngô Trạch Văn vừa sững sờ lại vừa thấy tim mình đập nhanh hơn, bỗng nhiên bị Lưu Xuyên ôm chặt lấy, vừa rồi rõ ràng bình tĩnh mà giờ lại thấy đầu óc loạn cào cào.
Ngay trước mặt chiếc bóng đèn cỡ lớn tên Lâm Đồng, hành động ôm lấy Ngô Trạch Văn này của Lưu Xuyên rất giống trò thể hiện quyền sở hữu trước mặt con gái.
Chẳng hiểu tại sao hắn rất khó chịu với Lâm Đồng, về lý thuyết, tính cách của cô gái này hào sảng thoải mái, không ra vẻ hay nũng nịu, lúc nào cũng mỉm cười rất dễ tạo ấn tượng tốt. Nếu là bình thường, hẳn là hắn sẽ rất quý những cô gái thế này, bằng lòng kết bạn mới đúng…
Nhưng hôm nay Lâm Đồng hoàn toàn không thèm nhìn tới hắn, vẫn luôn nhìn Ngô Trạch Văn, điều này khiến Lưu Xuyên cảm thấy lòng mình chua loét. Chưa kể hai người còn là thanh mai trúc mã từng đi học piano với nhau, nhắc đến âm nhạc là không thiếu tiếng nói chung. Nhìn hai người bọn họ quyết đấu trên sân khấu, trong lòng Lưu Xuyên lại cảm thấy có nguy cơ kỳ lạ, thế là hắn không kìm được mà chạy tới ôm Ngô Trạch Văn một chút, ôm cậu vào lòng rồi mới thấy yên tâm hơn.
Lâm Đồng vẫn không quan tâm tới Lưu Xuyên, nói với Ngô Trạch Văn: “Trạch Văn, đợi lát nữa trao giải xong tôi định đi thăm cô Trương, cậu rảnh không?”
Ngô Trạch Văn nhẹ nhàng đẩy Lưu Xuyên ra, quay đầu nói với cô: “Cô Trương? Tôi cũng không biết cô có ở Bắc Kinh không nữa, đợi chút tôi nhắn tin hỏi xem.”
Lâm Đồng nói: “Được.”
Ngô Trạch Văn lấy điện thoại ra cúi đầu nhắn tin, chẳng bao lâu đã nhận được tin nhắn trả lời, cậu nói: “Cô Trương vừa lúc đang ở nhà đấy, cũng lâu rồi tôi không gặp cô ấy, để tôi đi với cậu.”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Vậy tốt quá, tôi còn sợ không tìm được nhà cô đây.”
Lưu Xuyên lại càng thấy buồn bực, tình tiết hai người cùng đi thăm cô giáo cũ này có sai quá rồi không? Trước đây Ngô Trạch Văn luôn nhìn hắn, nhưng từ sau khi Lâm Đồng xuất hiện, Ngô Trạch Văn đã không thèm nhìn hắn ba lần rồi! Ba lần!
Lưu Xuyên không nhịn nổi mà chen miệng vào: “Trạch Văn, để tôi đưa hai người đi.”
Ngô Trạch Văn quay đầu: “Chúng tôi bắt xe đi là được…”
Lưu Xuyên vươn tay ghì chặt vai cậu, mỉm cười nói: “Khách sáo gì thế, chuyện tất nhiên thôi mà, để tôi đưa cậu đi.”
Ngô Trạch Văn nhìn Lâm Đồng, Lâm Đồng mỉm cười nói: “Vậy cảm ơn anh.”
Lưu Xuyên: “… Khỏi cần cảm ơn.”
Lâm Đồng quay người đi toilet, lúc này Lưu Xuyên mới kéo Ngô Trạch Văn về gần cạnh mình, thấp giọng nói: “Rốt cuộc quan hệ giữa cậu và Lâm Đồng là gì thế hả? Có phải hồi trước khi đi học đàn, cô gái đó theo đuổi cậu đúng không?”
Ngô Trạch Văn sững sờ, cuống lên giải thích: “Làm gì có, khi đó tôi còn bé tí, sao mà biết mấy chuyện này.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thế giờ hẳn là biết rồi chứ?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lưu Xuyên hắng giọng, nói tiếp: “Tôi thấy cô gái đó rất có thiện cảm với cậu, đúng là kiểu con gái này rất được, còn là thanh mai trúc mã với cậu, gặp lại cũng coi như có duyên, cậu không có ý gì với cô ấy hả?”
Ngô Trạch Văn rũ mắt, nhẹ giọng nói: “không có.”
– người tôi thích rõ ràng là anh, sao có thể có ý với cô gái khác?
Nhưng Ngô Trạch Văn cũng chẳng dám nói bí mật này ra khỏi miệng.
Lưu Xuyên nghe vậy, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên, hắn nhẹ nhàng khoác vai Ngô Trạch Văn, phấn chấn nói: “Không có thì tốt…” Ngừng một chút, hắn lại hỏi, “Thế nếu cậu không thích kiểu con gái như Lâm Đồng thì cậu thích kiểu nào?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lưu Xuyên thấy cậu không nói gì thì bắt đầu sốt ruột: “Kiểu nào thế?”
Ngô Trạch Văn thấy không thể lấp liếm cho qua chuyện, đành phải thuận miệng nói: “Là kiểu khá đáng tin, khiến tôi có cảm giác an tâm.”
Lưu Xuyên còn định hỏi tiếp thì Ngô Trạch Văn đã trực tiếp bơ hắn, xoay người đi WC.
Lưu Xuyên đứng đó gãi mũi, cứ cảm thấy hôm nay bản thân hơi kỳ cục, thân là đội trưởng, quản chuyện huấn luyện của đội viên là được rồi, sao tự nhiên còn muốn quản cả chuyện yêu đương của Ngô Trạch Văn? Có phải hắn quản hơi nhiều rồi không?
Nhưng hắn thực sự không nhịn nổi mà muốn quản, cứ cảm giác chẳng có cô gái nào xứng với Ngô Trạch Văn nhà mình.
Thân là đội trưởng, hẳn cũng phải nghiêm khắc với vấn đề yêu đương của Ngô Trạch Văn trong tương lai mới được, thế mới là đội trưởng trách nhiệm đầy mình chứ!
Lưu Xuyên cứ thế khoái trá quyết tâm.
Sau khi Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn lần lượt quay lại thì lễ trao giải cũng bắt đầu. Ngô Trạch Văn nhận được cúp quán quân màu vàng kim được đặt làm riêng kèm theo một vạn Nhân dân tệ tiền mặt. Lâm Đồng nhận được cúp bạc và năm ngàn tiền thưởng.
Mới mấy hôm trước Ngô Trạch Văn vừa nhận được gần hai vạn tiền thưởng giải liên trường, hôm nay lại thêm một vạn nữa, cầm tấm bảng in con số 10000RMB trong tay, đương nhiên cậu cũng thấy vui vẻ. Có nhiều tiền thưởng thế này, Ngô Trạch Văn tính mua cho mẹ cái ghế massage. Mẹ cậu làm giáo viên, ban ngày khi lên lớp thường xuyên phải đứng trên bục giảng suốt 45 phút đồng hồ. Mấy năm gần đây mẹ cậu bắt đầu đau hông, mua ghế massage cho mẹ về nhà thư giãn một chút… Cần phải đổi cả máy giặt ở nhà nữa, mua thêm cho mẹ cái laptop, máy đang dùng khởi động rất chậm, cũng nên mua cái mới thôi…
Ngô Trạch Văn cẩn thận tính toán trong đầu, ba vạn tệ mua hết đồ xong vẫn còn thừa chút tiền, có thể đi sắm đồ Tết, như vậy hai mẹ con khỏi lo chuyện ăn Tết nữa.
Sau khi nhận phần thưởng, Lưu Xuyên lái xe đưa Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng cùng đi thăm cô Trương, khi đi qua siêu thị còn dừng lại cho hai người mua quà.
Tuy Lưu Xuyên rất muốn đi cùng Ngô Trạch Văn nhưng hắn không quen cô Trương, mặt dày đi theo có lẽ không ổn lắm. Thế là Lưu Xuyên thả Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng ở cổng tiểu khu, sau đó mới đưa Lưu Hiểu Mông về nhà.
Hôm nay Lưu Hiểu Mông không có giải nhưng vẫn rất vui, trên đường về còn không ngừng khen Ngô Trạch Văn: “Anh, Trạch Văn xịn thật đó! Lúc đó ở trên sân khấu em căng đến mức run cả chân mà anh ấy lại chẳng lo lắng tí nào, đến cả vòng chung kết còn bình tĩnh như vậy…”
Lưu Xuyên kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, Trạch Văn là cộng sự tốt nhất của anh mày sau này, sao có thể kém được chứ.”
Lưu Hiểu Mông khiếp hãi nói: “Cộng sự? Anh, anh định quay lại thi đấu à?”
“…” Không cẩn thận lỡ miệng rồi, Lưu Xuyên đành bất đắc dĩ nói, “Trước hết đừng nói chuyện này cho cha mẹ, anh chỉ nói cho em thôi đấy. Anh định tổ đội tham gia giải Toàn quốc sang năm, thành lập một câu lạc bộ thuộc về chính mình. Chắc chắn mẹ và ông ngoại mà biết thì sẽ chửi anh chết, nên tốt nhất là em liệu giữ kín vào, đừng có nói lộ ra đó.”
Lưu Hiểu Mông ngồi cạnh lập tức làm động tác bịt miệng, cười nói: “Yên tâm, em ở phe anh mà.”
Lưu Xuyên vươn tay xoa đầu cô: “Thế mới đúng chứ.”
Trong nhà cô Trương, Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng cùng ngồi trên ghế sô pha, một cô bé tết tóc hai bên bưng hoa quả tới cho hai người. Đây là con gái cô Trương, năm đó khi bọn họ học đàn ở lớp thì cô còn chưa kết hôn, nháy mắt nhiều năm trôi qua, con gái cũng lớn từng này rồi.
Ngô Trạch Văn không hay nói chuyện, Lâm Đồng liền mỉm cười lên tiếng: “Cô, có phải con cô cũng sẽ kế thừa cô mà học piano không?”
Cô giáo Trương bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Con bé này y hệt em năm đó, hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với piano cả, không thể trông cậy vào việc nó sẽ học piano đâu.” Dứt lời, cô liền đi tới rót trà cho hai người, nói, “Trạch Văn, cô nhớ hai năm trước em từng thi cấp diễn tấu dương cầm đúng không? Nếu em muốn phát triển theo hướng này thì cô có thể giới thiệu vài tiền bối cho em làm quen, sau này tự mở concert gì đó…”
Ngô Trạch Văn nói: “Cảm ơn cô, em cũng không quá hứng thú với nghề này. Lúc trước học đàn cũng vì mẹ muốn em có tài lẻ mà thôi, em không có năng khiếu gì trong lĩnh vực âm nhạc đâu.”
Thực ra Trương Ngọc Hoa hiểu rất rõ, Ngô Trạch Văn có thể đạt tới trình độ ngày hôm nay hoàn toàn không dựa vào năng khiếu âm nhạc mà là nghị lực kiên trì bền bỉ của cậu.
– cậu học sinh này chính là người nghiêm túc cố gắng nhất trong những học sinh cô từng hướng dẫn suốt bao năm nay.
Ngược lại, Lâm Đồng rất có năng khiếu trong âm nhạc thì lại là người lười nhất. Cô không thể nghiêm túc, tập trung luyện tập như Ngô Trạch Văn. Năm đó Lâm Đồng không muốn học piano, Trương Ngọc Hoa bất lực nên mới giới thiệu cô chuyển qua lớp guitar. Lâm Đồng đổi loại nhạc cụ, quả nhiên trình độ được nâng cao hơn rất nhiều.
Tính cách của hai học sinh này khác nhau quá nhiều, ấn tượng của Trương Ngọc Hoa về hai người họ cũng sâu sắc nhất. Hôm nay cả hai cùng tới thăm cô khiến cô rất vui.
” Lâm Đồng, em thì sao?” Cô Trương quay sang hỏi, “Hẳn là giờ đàn guitar cũng giỏi lắm rồi chứ?”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi ạ, có chứng chỉ gì về guitar em cũng đều lấy được hết rồi. Hồi còn ở trường em cũng chơi cho band một thời gian ngắn, nhờ cả vào công lao cứ bắt em học nhạc lý hồi xưa của cô đó.”
Trương Ngọc Hoa mỉm cười vỗ vai cô: “Hồi đó em nghịch ơi là nghịch, trong số những học sinh cô từng dậy thì Ngô Trạch Văn là người khiến cô bớt lo nhất mà em lại là người làm cô đau đầu nhất.” Ngừng một chút, cô lại nói, “Nào, đàn một đoạn cô nghe xem học guitar tới đâu rồi.”
Trong nhà cô giáo cũng có một chiếc đàn guitar, cô bảo con gái mang ra đưa cho Lâm Đồng.
Lâm Đồng ngồi trên sô pha ôm đàn guitar, ngón tay thon dài tùy ý nhẹ nhàng gẩy dây đàn, bắt đầu đánh một bản.
Cô đàn một khúc guitar nổi tiếng, giai điệu dịu dàng du dương, cảm giác thoải mái như đang ngồi cùng một người bạn cũ trong quán cà phê tĩnh lặng, ánh nắng ấm áp ban chiều rót xuống, vừa uống cà phê vừa trò chuyện vậy… Lâm Đồng tùy ý gảy từng dây, gương mặt đầy ý cười, biểu cảm cực kỳ thoải mái, những nốt nhạc tuôn ra từ trong tay cô khiến cả Ngô Trạch Văn và cô Trương đều nghe rất say mê.
Ngô Trạch Văn không nhịn được mà nghĩ, quả nhiên tính cách của cô thích hợp với guitar hơn rất nhiều…
Đàn xong một bài, cô Trương vui mừng nói: “Được lắm, với trình độ hiện tại, em hoàn toàn có thể vào dàn nhạc rồi.”
Lâm Đồng nói: “Em vốn rất muốn trở thành ca sĩ, tự đàn tự hát hẳn một album… Có điều ba mẹ em đều cảm thấy con đường này trắc trở gập ghềnh, linh cảm sáng tác của em cũng lúc có lúc không, trước mắt vẫn chưa tính đến chuyện rốt cuộc sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp.” Lâm Đồng đặt đàn guitar xuống, nhìn Ngô Trạch Văn hỏi, “Phải rồi, Trạch Văn, chúng ta cùng tuổi, hẳn là sang năm cậu cũng tốt nghiệp phải không? Tìm được việc chưa?”
Ngô Trạch Văn trầm mặc một chút mới nói: “Tôi vẫn chưa chắc.”
Cậu không muốn giải thích nhiều, cậu đã tính toán xong việc sau khi tốt nghiệp sẽ sát cánh bên Lưu Xuyên trở về liên minh. Quyết định này nghe thực sự quá điên rồ, chuyên ngành của cậu là Vật lý, đàn piano cũng tốt như vậy, kết quả lại đâm đầu đi đánh điện tử, có lẽ rất nhiều người sẽ không đồng ý.
Nhưng đây là quyết định của cậu, cậu bằng lòng nếm trải – vì Lưu Xuyên, cũng vì chính mình.
Lâm Đồng thấy cậu không muốn nhiều lời thì không hỏi thêm nữa, tiếp tục nói chuyện với cô Trương.
Cô Trương đích thân vào bếp nấu một bữa cơm đơn giản cho hai học sinh, sau khi ăn cơm xong, Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng cùng nhau đi xuống tầng. Hai người sóng vai ra cổng tiểu khu, nơi này rất rộng, còn cả một đoạn đường dài mới ra tới cổng, Ngô Trạch Văn không thích nói chuyện, Lâm Đồng liền chủ động mở miệng bắt chuyện: “Trạch Văn, cậu học đại học ở đâu thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Quảng Châu.”
Lâm Đồng nói: “Tôi thì học ở Vũ Hán, nghỉ Đông về nhà tham gia T.G.A, không ngờ lại gặp cậu.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi cũng vậy.”
Cậu giống như một con quay, người ta đẩy thì mình xoay, hỏi một câu thì đáp một câu. Lâm Đồng cũng chẳng cảm thấy cụt hứng, mỉm cười đi ra khỏi tiểu khu cùng cậu.
Khi hai người tới bến xe bus thì thấy một tấm poster quảng cáo cỡ lớn dán ở trạm xe – vào kỳ nghỉ Đông năm nay, sẽ có rất nhiều hoạt động trong game Võ Lâm, nhà phát hành muốn nhân cơ hội tuyên truyền cho game nên đã mời một cặp minh tinh nổi tiếng tới làm người phát ngôn chính thức. Tấm poster này chụp cảnh hai ngôi sao nọ mặc đồ cổ trang, một người là đạo trưởng Võ Đang đầy phong độ, người còn lại là nữ hiệp Nga Mi trong bộ áo hồng nhạt, trai tài gái sắc, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Lâm Đồng dừng bước trước tấm poster, cười nói: “Nhà phát hành chịu chi thật đó.” Dứt lời cô liền quay sang giải thích cho Ngô Trạch Văn, “Đây là một game cổ phong 3D, tên là Võ Lâm. Hẳn cậu không có hứng thú gì với mấy trò chơi kiểu này.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Không những có hứng thú với trò chơi này, cậu còn quyết định đi thi đấu chuyên nghiệp luôn.
Ngô Trạch Văn đẩy kính, hỏi: “Cậu cũng chơi game này à?”
Một chữ “cũng” kia khiến Lâm Đồng sửng sốt trợn tròn mắt: “Chẳng nhẽ cậu cũng chơi?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu.
Lâm Đồng cười nói: “Học bá, vậy mà cậu cũng chơi game luôn, đúng là không tưởng tượng nổi…”
Trong ấn tượng của cô, Ngô Trạch Văn là một tên mọt sách. Lúc trước khi cùng học đàn, cậu nhóc ngồi trong góc này cả ngày chẳng nói câu nào, chỉ biết cắm đầu tập luyện, cô cũng nghe được từ một bạn học khác về thành tích của Ngô Trạch Văn.
Hoàn toàn không tưởng tượng nổi, Ngô Trạch Văn mà cũng chơi game sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận