Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lâm Đồng, Ngô Trạch Văn quay đầu hỏi: “Cậu không tin sao?”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy rất khó tin thôi, cậu chơi môn phái nào? Vào đấu trường chưa?”
Ngô Trạch Văn nói: “Lên chiến giới thứ Bảy rồi.”
“…” Lâm Đồng hơi trượt chân, suýt nữa đã ngã sấp xuống, khiếp sợ nhìn Ngô Trạch Văn, “Chiến giới thứ Bảy? Đùa à?”
Chiến giới thứ Bảy là level chuyên nghiệp, Ngô Trạch Văn chơi piano lên cấp này cô còn hiểu được, dù sao cũng đã học nhiều năm rồi, tập trung một chút là có thể đạt thành tích. Nhưng chơi game mà cũng giỏi như thế thì quả thực khiến người ta bất ngờ. Sao bảo học bá đều ghét game lắm mà? Người có thành tích học tập tốt, chẳng nhẽ lại không cảm thấy game là một thú vui dễ sa ngã hay sao?
Vậy mà Ngô Trạch Văn lại chơi game, còn lên luôn chiến giới thứ Bảy, thực sự quá khó tin.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Thật đó, không gạt cậu đâu.”
Lâm Đồng thấy cậu không giống như đang đùa, lập tức nói: “Cậu cho tôi ID game đi, về tôi add cậu cùng chơi. Tôi cũng lên chiến giới thứ Bảy rồi, có điều lên từ nửa năm trước với hội bạn, về sau bọn nó bỏ hết còn lại mỗi mình tôi, bình thường cày rank toàn gặp đồng đội heo…”
Lâm Đồng vừa nói vừa lấy điện thoại ra, Ngô Trạch Văn nói ID của mình cho cô, hai người cũng tiện thể lưu số điện thoại của nhau.
Đúng lúc này, điện thoại Ngô Trạch Văn bỗng đổ chuông, thấy tên Lưu Xuyên gọi tới, Ngô Trạch Văn liền đi sang một bên bắt máy.
Vừa nối máy, giọng nói trầm thấp của Lưu Xuyên lập tức vang lên bên tai: “Cậu đang ở đâu rồi? Vẫn ở với Lâm Đồng đấy à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, chúng tôi đang chờ xe bus.”
Lưu Xuyên nói: “… Trời cũng sắp tối rồi, cậu mau lên xe về nhà đi, về thì gọi điện cho tôi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Được, về tôi sẽ gọi lại.”
Sau khi cúp máy, Lâm Đồng tò mò hỏi: “Bạn gái kiểm tra giục về nhà đó hả?”
Tai Ngô Trạch Văn hơi đỏ lên, cậu vội nói: “Không đâu.”
Lâm Đồng cười nhìn cậu: “Xe của tôi đến rồi, đi trước đây, nói chuyện sau ha.” Dứt lời cô liền bước nhanh về phía xe đang đỗ, nhanh chân chen chúc theo dòng người lên xe bus, vẫy tay qua cửa kính với Ngô Trạch Văn.
Xe bus nhanh chóng lăn bánh, lúc này Ngô Trạch Văn mới xoay người đi về hướng ga tàu điện ngầm.
Nửa tiếng sau, Ngô Trạch Văn về tới nhà, lúc này Phùng Đan đang ngồi trong phòng khách xem phim cách mạng trên TV – khác với mẹ của người khác thích xem phim Hàn và phim sóng gió gia đình sướt mướt, cô giáo Phùng lại thích xem phim cách mạng. Phim đang đến một khúc mạo hiểm, nhân vật nữ chính nằm vùng và nhân vật nam chính đang chạy thoát thân, tiếng súng vang lên từng hồi trong phòng khách…
Ngô Trạch Văn đổi một đôi dép lê ở lối ra vào, sau đó mới đi tới phòng khách: “Mẹ ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Phùng Đan chỉnh volume TV nhỏ lại, sau đó đi tới mỉm cười vỗ vai cậu, “Con trai giỏi quá!”
Kết quả hạng mục Rhythm Master đã được công bố trên trang chủ, hẳn là mẹ đã tra được, chưa biết chừng hôm nay bà còn lên mạng xem trực tiếp.
Ngô Trạch Văn nói: “Hôm nay may mắn vô địch thôi ạ… Phải rồi, cộng thêm khoản tiền thưởng giải liên trường hôm trước thì giờ con có ba vạn trong tay, con định mua ghế massage cho mẹ, với cả đổi máy tính và máy giặt luôn… Còn đâu thừa thì sắm Tết.”
Phùng Đan nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con trai mà lòng đầy chua xót, bà không nhịn được mà vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu con mình, nói: “Con không cần cứ lo chuyện mua đồ cho mẹ, con trưởng thành rồi, nghĩ cho mình nhiều hơn đi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Con không muốn mua gì cả, mua ghế massage và máy tính cho mẹ được rồi.”
Phùng Đan khẽ cười: “Được rồi, mẹ nhận tấm lòng hiếu kính của con, mai chúng ta sẽ cùng đi mua, thừa đâu con giữ lấy mà tiêu vặt. Hiện tại con còn là học sinh, không cần cho mẹ tiền, đợt trước mẹ mới được tăng lương, còn có tiền gửi tiết kiệm nữa, khi nào con cần tiền thì cứ nói với mẹ, biết chưa?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Dạ con biết rồi.”
Phùng Đan dừng một chút lại nói: “Có tâm sự gì cũng có thể bàn với mẹ, cha con mất sớm, mẹ là người thân duy nhất của con, giữa mẹ con chúng ta không có gì cần phải giấu cả, hiểu không?”
Ngô Trạch Văn lại gật đầu.
Phùng Đan cười vỗ vai cậu: “Con trai lớn rồi, có bí mật không muốn nói thì mẹ cũng không ép con… Thôi, trời bên ngoài lạnh, con đi tắm nước nóng đi.”
Ngô Trạch Văn “Dạ” một tiếng, xoay người đi vào phòng tắm. Phùng Đan đã bật bình nước nóng trước, Ngô Trạch Văn thoải mái tắm nước nóng, đang tắm thì nghe thấy tiếng điện thoại đổ chuông trong phòng khách. Thôi xong, đã bảo về nhà sẽ gọi điện thoại cho Lưu Xuyên, ai dè nói chuyện với mẹ xong lại quên béng mất.
Đừng bảo Lưu Xuyên gọi điện thoại tới đấy?
Lúc này điện thoại Ngô Trạch Văn để trên bàn lại đổ chuông, Phùng Đan đi tới thì thấy tên người gọi là Lưu Xuyên.
Phùng Đan nhận điện thoại, vừa bắt máy đã nghe thấy một giọng nam trầm dễ nghe truyền đến bên tai: “Trạch Văn, cậu về nhà chưa đó? Đã bảo gọi điện cho tôi rồi mà cậu quên à? Đừng bảo muộn vậy mà cậu còn đưa Lâm Đồng về đấy…”
Phùng Đan khẽ cười, nói: “Cô là mẹ Trạch Văn.”
“…” Lưu Xuyên bỗng thấy cực kỳ xấu hổ, gãi mũi cười nói, “Chào cô! Cháu là bạn Trạch Văn, đang lo muộn vậy mà cậu ấy chưa về, không biết có vấn đề gì trên đường không nên gọi điện hỏi một tiếng…”
Nói đến đây hắn lại bắt đầu thấy chột dạ, có trời mới biết hắn gọi điện rốt cuộc là vì lo lắng hay ghen tị, vừa nghĩ đến cảnh Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng ngồi với nhau nói chuyện hồi xưa rồi chuyện âm nhạc là Lưu Xuyên cảm thấy khó chịu khắp người. Cảm giác y hệt như bảo bối mình ôm trong ngực bỗng bị người ta cướp mất, khiến cho hắn ngửi thấy mùi nguy cơ lởn vởn khắp xung quanh.
Giọng nói của Phùng Đan rất ôn hòa, bà cười nói: “Ừ, cảm ơn cháu đã quan tâm, giờ Trạch Văn đang tắm, bao giờ Trạch Văn tắm xong cô sẽ bảo nó gọi cho cháu nhé?”
Lưu Xuyên vội nói: “Dạ, cảm ơn cô!”
Khi Ngô Trạch Văn tắm xong đi ra thì mẹ vẫn còn xem TV ngoài phòng khách, thấy cậu, bà liền mỉm cười đưa điện thoại qua: “Lưu Xuyên mới gọi điện, có vẻ thằng bé rất lo cho con, bảo con tắm xong thì gọi điện lại.”
Ngô Trạch Văn bỗng giật nảy trong lòng, đối diện với ánh mắt của mẹ, chẳng hiểu sao cậu lại thấy căng thẳng.
“… Dạ.” Ra vẻ bình tĩnh nhận điện thoại từ trong tay mẹ, Ngô Trạch Văn lập tức xoay người quay về phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi trở về phòng ngủ, cậu liền nhắn tin cho Lưu Xuyên, báo cho hắn mình đã về nhà an toàn, sau đó mới bật máy tính đăng nhập vào game.
Máy tính của cậu là laptop cũ hồi trước, vì bàn phím bị hỏng nên vẫn để ở nhà, sau khi mẹ mang đi sửa thì giờ vẫn dùng tốt. Chẳng qua máy này đã mua từ mấy năm trước nên cấu hình rất kém, chơi mấy game 3D cấu hình cao như Võ Lâm thì hơi khổ, chỉ có thể chỉnh hiệu ứng hình ảnh xuống mức thấp nhất, khiến cho hoa cỏ cây cối ven đường như giấy 2D.
Ngô Trạch Văn đăng nhập vào đấu trường Đại hội Võ Lâm, quả nhiên thấy thông báo kết bạn –
[Ngô Đồng Mộc] khu Sáu Điện tín, giới tính [Nữ], môn phái [Cái Bang], level [70] muốn kết hảo hữu với bạn.
Ngô Trạch Văn chấp nhận lời mời, Lâm Đồng hỏi: “Trạch Văn đó hả?”
Ngô Trạch Văn đánh chữ nói: “Ừ.”
Lâm Đồng nói: “Cậu onl đúng lúc ghê, vào rank đi.” Nói xong cô liền gửi lời mời tổ đội.
Ngô Trạch Văn nói: “Giờ tôi đang dùng laptop, cấu hình tệ lắm, không đánh rank được đâu.”
Thực ra cậu sợ bản thân vào rồi lag làm ảnh hưởng tới đồng đội, dù gì đánh rank cũng đòi hỏi cực cao ở phối hợp đoàn đội.
Lâm Đồng hiểu ra, nói: “Ồ, vậy thôi, vào lôi đài làm vài ván nhé?”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Sở dĩ Lâm Đồng muốn luận bàn với Ngô Trạch Văn là vì thực ra đến giờ cô vẫn không thể tin Ngô Trạch Văn có thể lên đến chiến giới thứ Bảy.
Chiến giới thứ Bảy là thiên hạ của tuyển thủ chuyên nghiệp, 70% lượng account trên này đều là clone của tuyển thủ chuyên nghiệp! Tuy rằng cũng có một ít cao thủ nghiệp dư không hứng thú với giải chuyên nghiệp, hoặc là vì đủ loại nguyên nhân nào đó mà không thể thi đấu, nhưng đó chỉ là con số rất nhỏ mà thôi…
Lâm Đồng có thể lên tới chiến giới thứ Bảy là vì khi đó có hai người bạn rất mạnh kéo cô farm điểm, chưa kể tốc độ tay và phản ứng của cô cũng nhanh nên mới xông vào đây được.
Vì vậy Lâm Đồng rất bất ngờ, Ngô Trạch Văn đánh kiểu gì mà lên được chiến giới thứ Bảy? Có phải cậu cũng được cao thủ kéo không?
Cô gửi lời mời luận bàn cũng là vì muốn nhìn xem rốt cuộc trình độ của Ngô Trạch Văn như thế nào.
Ngô Trạch Văn tiến vào lôi đài mà Lâm Đồng lập sẵn, liếc qua thì thấy một Cái Bang đứng giữa lôi đài.
Nhân vật “Ngô Đồng Mộc” của Lâm Đồng được thiết lập là chị đại dáng người cao gầy. Phong cách quần áo của Cái Bang trong game khá cởi mở, vì để phù hợp với đặc tính “không có tiền” của môn phái Cái Bang, tất cả quần áo đều là những mảnh vải chắp vá mà thành. Có điều xét từ góc độ mĩ quan thì dù không có màu sắc rực rỡ nhưng nhà thiết kế trang phục cũng đã bỏ rất nhiều công sức. Quần áo rách rưới của Cái Bang mang tới cảm giác hào sảng của hiệp khách giang hồ. Ngô Đồng Mộc mặc full đồ tím, mang theo thanh vũ khí cam cấp 70 “Thương Long”, cô đứng quả thực rất có khí thế “con gái không kém gì con trai”.
Ngô Trạch Văn đi về hướng cô, Lâm Đồng gửi một hàng icon sửng sốt trong chat: “Sao cậu lại chơi acc nữ?”
Nhìn chị đại Ngũ Độc chân dài eo thon trước mắt, lại liên tưởng tới gương mặt con trai không thay đổi bên kia máy tính khiến Lâm Đồng không nhịn được mà bật cười, mức độ tương phản khủng khiếp quá…
Ngô Trạch Văn thì lại chẳng để ý mấy chuyện này, ấn phím chuẩn bị, nói: “Đánh thử đi.”
Lâm Đồng cũng không khách sáo nhấn phím chuẩn bị.
Lâm Đồng chơi Cái Bang Chưởng, là một lưu phái cận chiến mạnh về tấn công đơn mục tiêu, lấy “Hàng long thập bát chưởng” làm trung tâm phát ra damage, rất nhiều chiêu thức đều có chữ “Long” này. Vừa mở màn cô lập tức làm nóng bằng “Giao long xuất thủy”, nhảy ngay tới trước mặt Ngô Trạch Văn, sau đó bồi thêm một chiêu “Đồ long chưởng” vồ về phía ngực Ngô Trạch Văn, sự đặc sắc và khí phách của Cái Bang cận chiến đã được cô phát huy cực kỳ nhuần nhuyễn qua combo quyết đoán dứt khoát và khí thế dũng mãnh vừa rồi.
Ngô Trạch Văn tập trung ứng phó, gọi ra cóc độc hấp thụ sát thương, bản thân thì nhanh chóng khinh công nhảy về phía sau để kéo giãn cự ly.
Lâm Đồng không quan tâm tới con cóc to đùng bên cạnh, cô lập tức đuổi theo, ra combo “Long đằng hổ dược” bồi thêm “Long khiếu cửu thiên”, trực tiếp chặn đường lui của Ngô Trạch Văn!
Ngô Trạch Văn nhận ra Lâm Đồng là cao thủ, đây là lần đầu tiên cậu đánh solo với Cái Bang Chưởng, ý chí chiến đấu cũng bị Lâm Đồng khởi động. Cậu tăng tốc độ tay, sau khi hiến tế cóc thì lập tức gọi nhện ra kéo đối phương đi, kế đó bồi vào Thiên chu vạn độc thủ, nhanh chóng chồng được ba tầng debuff trúng độc!
Sau khi trúng độc, máu và mana của Lâm Đồng tụt nhanh, ấy vậy mà khí thế của cô vẫn không mảy may bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục đuổi theo tấn công Ngô Trạch Văn một cách mạnh mẽ.
Hai người đánh trên lôi đài một phút, cuối cùng Ngô Trạch Văn bại trận, tuy nói là laptop ảnh hưởng tới phát huy của cậu nhưng loại bỏ những yếu tố bên ngoài thì cậu vẫn không thể không thừa nhận đúng là Lâm Đồng rất mạnh về solo.
Ngô Trạch Văn gõ chữ: “Lợi hại.”
Lâm Đồng cũng gửi icon mặt cười: “Cậu thắng tôi một lần trong Rhythm Master, tôi thắng cậu một lần trên lôi đài là coi như hòa. Có điều với tốc độ tay của cậu mà luyện thêm thì sau này có lẽ tôi không phải đối thủ lôi đài của cậu.”
Tốc độ tay của Ngô Trạch Văn vốn rất cao, nếu luyện thêm chắc chắn còn tiến bộ nhiều. Nick của cậu là ở khu Bảy Điện tín, server này còn chưa mở được tròn nửa năm, rõ ràng cậu là tay mới trưởng thành nhanh chóng. Trong khi đó cô đã chơi ở khu Sáu mở năm ngoái đã tròn một năm trời, coi như là tay chơi lão làng. Tay già đời đánh với tay mới như vậy thì nói thật, Lâm Đồng hoàn toàn không cảm thấy mình giỏi hơn Ngô Trạch Văn, vì không gian trưởng thành của Ngô Trạch Văn lớn hơn cô rất nhiều.
Hai người đang nói chuyện thì thông báo của hệ thống ở góc dưới bên trái màn hình hiện ra –
Hảo hữu [Thanh Phong Đạo Trưởng] của bạn đã lên mạng.
Hảo hữu [Sách Mã Giang Hồ] của bạn đã lên mạng.
Giang Thiếu Khuynh và Từ Sách log in cùng một lúc, hẳn là đang ở cùng nhau. Ngô Trạch Văn nhắn tin qua: “Thiếu Khuynh? Anh và Từ Sách đều đang ở Trường Sa à?”
Giang Thiếu Khuynh trả lời: “Ừ, lo xong vụ nội thất rồi, hôm nay Từ Sách qua đây đi xem với tôi, nếu không còn vấn đề thì bảo đội trưởng thanh toán nốt khoản còn lại, tôi chụp rất nhiều ảnh, để gửi cho mọi người.”
Hảo hữu [Lưu Danh Bách Thế] của bạn đã lên mạng.
Ngô Trạch Văn có chút bất ngờ, Lưu Xuyên cũng onl rồi? Giang Thiếu Khuynh gọi hắn lên hay sao?
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn cũng đang onl, không nhịn được mà nhắn tin: “Trạch Văn, cậu làm gì ở lôi đài thế?”
Hắn nhìn trong danh sách bạn bè thì thấy vị trí của Ngô Trạch Văn lúc này đang trong lôi đài server Đại hội Võ Lâm. Lưu Xuyên trực tiếp nhấn lệnh đi theo đồng đội, Lâm Đồng không cài pass lôi đài, hắn nhấn một cái đã tiến vào lôi đài ngồi xem, sau đó liền thấy một cô gái Cái Bang đang đứng cùng với Ngô Trạch Văn, ID là Ngô Đồng Mộc.
Ngô Đồng Mộc? Đừng bảo là…
Lưu Xuyên vội nhắn tin hỏi Ngô Trạch Văn: “Đừng bảo đây là Lâm Đồng?”
Ngô Trạch Văn nói: “Đúng rồi.”
Lưu Xuyên: “…”
Ngô Trạch Văn nói tiếp: “Phải rồi, đội chúng ta vẫn thiếu người phải không?”
Lưu Xuyên: “Thiếu thì đúng là thiếu… Cậu định làm gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi vừa đánh mấy trận với cô ấy, Lâm Đồng giỏi lắm, anh có muốn hỏi xem cô ấy có hứng thú gia nhập đội tuyển của chúng ta không?”
Lưu Xuyên nhíu mày, quyết định vớ điện thoại gọi cho Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn bắt máy, Lưu Xuyên lập tức hỏi: “Cậu bảo trình độ của Lâm Đồng này rất giỏi? Cậu muốn kéo cô ấy tới đội tuyển của chúng ta?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, tôi cảm thấy cô ấy solo rất giỏi, chẳng phải chúng ta đang thiếu tuyển thủ đánh võ đài sao? Chẳng bằng hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không.”
Nhắc tới chuyện trong đội, Lưu Xuyên cũng trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Tôi phải xem xem cô ta có giỏi như cậu nói hay không đã.” Dừng một chút, hắn lại thấp thỏm hỏi, “Trạch Văn, cậu kéo cô ấy vào đội chỉ là vì trình độ cô ấy cao, không có yếu tố tình cảm cá nhân đúng không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Đúng.”
Lưu Xuyên trầm mặc một lát lại nói: “Thân là đội trưởng, tôi cũng không phản đối mọi người yêu đương. Nhưng nếu có khúc mắc tình cảm với thành viên trong nội bộ đội thì sẽ ảnh hưởng tới phong độ thi đấu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Ngô Trạch Văn: “… Tôi hiểu.”
– thế nên có dám nói gì với anh đâu, tôi thích anh, sợ anh bị ảnh hưởng đấy.
Ngô Trạch Văn nhẹ giọng nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không gây cản trở cho anh đâu.”
Lưu Xuyên vội nói: “Không không không, ý tôi không phải thế. Khụ, ý tôi là, tốt nhất cậu và Lâm Đồng đừng có cái gì… Tôi không ghét chuyện có con gái trong team, rất nhiều đội có tuyển thủ nữ, mọi người ở với nhau cũng rất ổn. Thế nhưng nếu vì tuyển thủ nữ mà xảy ra mâu thuẫn tình cảm, ầy… tóm lại cậu hiểu là được rồi.”
Lưu Xuyên có cảm giác bản thân càng giải thích càng rối, quyết định không nói nữa, cúp máy trực tiếp vào lôi đài.
Lâm Đồng nhìn thấy Lưu Danh Bách Thế đột nhiên xuất hiện thì hơi nghi hoặc: “Bạn của cậu à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, là Lưu Xuyên, đội trưởng của đội chúng tôi.”
Lâm Đồng sửng sốt: “Mấy cậu còn có team luôn?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm đi lên trước: “Đúng vậy, tôi là đội trưởng của cậu ấy. Nghe Trạch Văn nhà tôi nói cô rất giỏi phải không? Tới luận bàn hai ván đi.”
Dứt lời hắn liền gửi lời mời luận bàn, Lâm Đồng quyết đoán chấp nhận.
Vừa bắt đầu, Lưu Xuyên đã không khách sáo thả con rối ra khống chế cô, sau đó liên tục cho con rối tự nổ. Máu của Lâm Đồng hạ xuống một đoạn, nhất thời cảm thấy áp lực cực lớn – là áp lực đến từ cao thủ hàng đầu!
Tuy cô muốn bình tĩnh ứng phó nhưng dù sao trình độ của Lưu Xuyên vẫn cao hơn cô quá nhiều, cứ thế bị hành cho không ngóc đầu lên nổi.
Lâm Đồng bò dậy khỏi mặt đất, gõ chữ nói: “Anh giỏi thật.”
Lưu Xuyên nói: “Ván nữa nhé?”
Lâm Đồng nhận khiêu chiến, sau đó tiếp tục bị Lưu Xuyên hành cho tơi tả trong ván thứ hai.
Lưu Xuyên nói: “Ván nữa nhé?”
Lâm Đồng buồn bực: “Có phải anh đang hành tôi xả giận không vậy?”
Lưu Xuyên cười nói: “Nào có, tôi chỉ muốn xem tốc độ tay tối đa của cô thôi. Trình độ của cô cao nhưng vẫn cần luyện thêm. Có hứng thú gia nhập team của tôi không?”
Lâm Đồng hỏi: “Team đi đánh rank à?”
Lưu Xuyên nói: “Không, đi đánh giải chuyên nghiệp chứ.”
Lâm Đồng: “…”
Ngô Trạch Văn giải thích: “Anh ấy là Hải Nạp Bách Xuyên, không biết cậu đã nghe bao giờ chưa? Đội trưởng trước đây của đội tuyển Hoa Hạ.”
Lâm Đồng: “…”
Là Xuyên thần trong truyền thuyết?! Vậy mà lại là cái tên Lưu Xuyên hôm nay lái xe đưa cô và Ngô Trạch Văn tới nhà cô Trương? Lâm Đồng cảm thấy mình cần nơi nào đó yên tĩnh để bình ổn lại.
Lưu Xuyên nói: “Sao nào? Suy nghĩ chút xem. Đội tuyển chúng tôi giờ đang rất thiếu người, hẳn là năm sau cô cũng tốt nghiệp giống Trạch Văn phải không? Sau khi tốt nghiệp vừa lúc đi thi đấu được rồi, yên tâm, tôi sẽ trả lương cho cô theo đúng tiêu chuẩn của liên minh.”
Lâm Đồng nghi hoặc: “Anh cảm thấy tôi có thể thi đấu được sao?”
Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên. Cô có sẵn tốc độ tay rồi, ý thức cũng ổn, bồi dưỡng thêm là còn tiến bộ hơn nữa.”
Lâm Đồng nghe hắn nói vậy thì cũng có chút phấn khởi trong lòng. Thực ra cô đã chơi game này hơn một năm, cũng hay quan tâm tới giải chuyên nghiệp, tuyển thủ mà cô thích nhất là Hứa Hân Nhiên của Trường An, sau khi Trường An giải tán, Hứa Hân Nhiên chuyển qua Quốc Sắc khiến cô còn đau khổ một phen…
Cùng là con gái, cô cũng rất muốn có một ngày mình được đứng trên sân thi đấu. Hôm nay cơ hội đã tới, phải suy nghĩ xem có nên nắm bắt hay không.
Lâm Đồng nghĩ cẩn thận một hồi, sau đó gõ chữ nói: “Được rồi, để tôi thử xem!”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Quyết định nhanh vậy?”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Cơ hội chỉ dành cho người đã chuẩn bị tốt, tôi không muốn bỏ lỡ.”
Lưu Xuyên khen: “Sảng khoái thật đấy!”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Có điều trước mắt đội tuyển của chúng tôi đều toàn con trai, chỉ có mình cô là nữ, có vấn đề gì không?”
Lâm Đồng gửi icon mỉm cười: “Chẳng vấn đề gì cả, có phải ở cùng nhau đâu. Bạn trai tôi cũng chẳng để bụng đâu, anh ấy thích game này lắm, tuy trình độ kém tôi rất nhiều nhưng vẫn là fan cứng đó.”
Lâm Đồng nói bản thân đã có bạn trai cũng là để giải quyết băn khoăn của đối phương.
Lưu Xuyên lập tức yên tâm: “Cô có bạn trai rồi? Quá tốt!”
Lâm Đồng có gấu rồi, chắc chắn sẽ không có ý với Ngô Trạch Văn…
Nguy cơ biến mất trong nháy mắt, khỏi phải nói Lưu Xuyên vui vẻ đến thế nào, hắn nhanh chóng gõ chữ: “Vậy thế này nhé Lâm Đồng, chào mừng cô gia nhập! Đội tuyển chúng tôi tên là Long Ngâm, địa chỉ đặt tại Trường Sa, nếu không có vấn đề gì thì khoảng mùng 3 năm sau chúng ta sẽ bắt đầu tập huấn, hi vọng cô cũng có thể tới đây.”
Lâm Đồng nói: “Ok, đội trưởng!”
Lưu Xuyên tiện tay add QQ của cô, sau đó dùng điện thoại gửi tin nhắn vào group: “Tập hợp cả đội, 500 anh em mau lên mạng! Nghe đâu nhà cửa xong xuôi cả rồi, chúng ta cùng lên xem nhà mới nào : )”
Tin nhắn gửi đi không bao lâu thì hệ thống bắt đầu spam thông báo liên tục –
Hảo hữu [Đại Sư Có Lý Tưởng] của bạn đã lên mạng.
Hảo hữu [Thất Dạ Tuyết] của bạn đã lên mạng.
Hảo hữu [Thiên Không] của bạn đã lên mạng.
Hảo hữu [Ngư Nhi Thủy Trung Du] của bạn đã lên mạng.
Lưu Xuyên trực tiếp gửi lời mời tổ đội, kéo hết mọi người vào voice chat: “Lên hết chưa?”
Hắn nhìn lướt qua danh sách bên trái kênh, chín ID lần lượt hiện lên: Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thất Dạ Tuyết, Thanh Phong Đạo Trưởng, Sách Mã Giang Hồ, Ngư Nhi Thủy Trung Du, Thiên Không, Ngô Đồng Mộc…
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được lắm, đủ hết đây rồi!”
Tần Dạ nhíu mày nói: “Đội của cậu tập kết thì gọi tôi làm gì? Nhắn nhầm à?”
Lưu Xuyên nói: “Không nhầm đâu, gọi cậu đến cho cậu mở mang tầm mắt, nhìn nhà mới của chúng tôi, cậu coi như vào hóng hớt không được hay sao?”
Tần Dạ: “…”
Lý Tưởng hùa theo: “Đúng đó, Tần Dạ, coi như anh vào hóng hớt đi!”
Bạn nhỏ Tiểu Dư cũng rất phấn khích, nói: “Nhà cửa bày trí xong hết rồi phải không? Ngầu vãi! Đội trưởng gửi anh đi!”
Lam Vị Nhiên lười biếng ngáp: “Tôi vẫn đang ở nước ngoài, lệch múi giờ… Có việc thì nói nhanh lên, không có việc gì thì tôi đi ngủ.”
Lưu Xuyên hắng giọng nói: “Được rồi, hôm nay triệu tập mọi người tới thực ra là vì có hai chuyện. Đầu tiên là chào mừng thành viên mới gia nhập – Ngô Đồng Mộc, môn phái Cái Bang. Ma mới chào hỏi cái nhỉ.”
Lâm Đồng thoải mái mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi là Lâm Đồng.”
Tiểu Dư lập tức kích động: “Ê hình như là con gái!”
Lưu Xuyên không khách sáo nói: “Tiểu Dư, cậu phải gọi người ta là chị.”
Tiểu Dư: “…” Bực nha, thân là trẻ vị thành niên của đội, ai cũng lớn hơn cậu cả!
Lam Vị Nhiên nói: “Ồ… Cuối cùng cũng có tuyển thủ nữ à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không có tuyển thủ nữ không phải đội tuyển xịn.”
Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc nói: ” Lâm Đồng là nữ, có điều tới đội tuyển của chúng tôi thì không phân biệt giới tính. Sau này thi đấu chỉ xem thực lực, tôi sẽ không vì cô là nữ mà nuông chiều thiên vị cô hơn, tôi huấn luyện người khác không khách sáo bao giờ, cô nên tập quen dần.”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Tôi hiểu, đội trưởng.”
Đợt này Dư Hướng Dương đang thi cuối kỳ, Lưu Xuyên, Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn thì đi đánh giải liên trường, Từ Sách lo làm ăn, Giang Thiếu Khuynh gấp rút tổng kết cuối năm, Lam Vị Nhiên thì ra nước ngoài làm triển lãm tranh với mẹ, Tần Dạ giải nghệ, đã lâu lắm rồi mọi người không tập hợp đông đủ thế này.
Hôm nay hiếm khi đủ hết anh em, nghe những giọng nói quen thuộc vang lên khiến tâm trạng của mọi người cũng trở nên vui vẻ.
Lưu Xuyên nói: “Được rồi, vào QQ cả đi, Thiếu Khuynh đăng ảnh chụp nội thất vào group cho mọi người xem đi.”
Dứt lời hắn lại tiện tay kéo luôn Tần Dạ và Lâm Đồng vào trong group QQ của Long Ngâm.
Giang Thiếu Khuynh bắt đầu gửi ảnh vào trong group, từ phòng khách, phòng ăn, bếp đến phòng ngủ… Căn hộ bốn phòng hai tầng, bày trí theo phong cách tối giản khiến mọi người đều có cảm tình.
Dư Hướng Dương kích động hỏi: “Đội trưởng, tôi ở phòng nào?”
Lưu Xuyên nói: “Thừa phòng ấy mà, cụ thể ở thế nào đến lúc đó sắp xếp sau.”
Sau đó hắn lại dặn dò: “Mọi người nhớ kỹ tập trung tại Trường Sa vào ngày mùng 3, ngày đầu tập hợp đừng đến muộn, đến muộn thì bao anh em ăn sáng một tháng!”
Mọi người đồng loạt gật đầu: “Đã biết, đội trưởng!”
Lưu Xuyên nhìn hàng chữ đã biết xếp một hàng ngay ngắn, trong lòng bỗng cảm khái –
Tính từ ngày quay về trường đến giờ cũng đã sắp nửa năm, gặp được Lý Tưởng ở phòng ký túc 301, sau đó gặp Ngô Trạch Văn trong cuộc thi Rhythm Master, gặp Giang Thiếu Khuynh ở phụ bản Danh Kiếm Các, gặp Dư Hướng Dương ở phụ bản La Hán trận, đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy thì quen được Từ Sách, vào kim đoàn của Lạc Hoa Từ thì mò ra Lam Vị Nhiên, cuối cùng gặp được Lâm Đồng tại giải đấu T.G.A…
Cuối cùng đội tuyển Long Ngâm cũng đã đi xong bước đầu.
Quá trình gặp gỡ, quen biết mỗi người vẫn còn in sâu trong trí nhớ như mới ngày hôm qua.
Trước mắt Tần Dạ còn chưa biết có gia nhập hay không, còn phải nói chuyện với mẹ Ngô Trạch Văn nữa…
Đội tuyển này là của hắn, cũng là của mọi người. Nhiều người tụ tập với nhau như vậy, bằng lòng đánh cược cùng hắn, thân là đội trưởng, thực ra Lưu Xuyên phải chịu rất nhiều áp lực. Ấy thế nhưng áp lực cũng là động lực, Lưu Xuyên tin vào mọi người, lại càng tin vào bản thân – hắn tin rằng không có gian nan nào có thể làm khó được Lưu Xuyên hắn!
Hết chương 171.
Lời tác giả: Tổng hợp mấy thông tin nhé.
[Thông tin về đội tuyển Long Ngâm]
Lưu Xuyên: 24 tuổi; Lưu phái: Đường Môn Khôi lỗi; Vũ khí: Huyễn Ảnh Chi Thương; [Kỹ năng kèm theo: Khôi lỗi chi vũ]
Ngô Trạch Văn: 21 tuổi; Lưu phái: Ngũ Độc Cổ trùng; Vũ khí: Minh Điệp Chi Ủng; [Kỹ năng kèm theo: Minh điệp chi tế]
Lý Tưởng: 21 tuổi; Lưu phái: Thiếu Lâm Phật; Vũ khí: Bạch Ngọc Bồ Đề; [Kỹ năng kèm theo: Bồ đề chú]
Tần Dạ: 23 tuổi; Lưu phái: Nga Mi Trảo; Vũ khí: Vô Ngân; [Kỹ năng kèm theo: Vô ngân lợi trảo]
Giang Thiếu Khuynh: 22 tuổi; Lưu phái: Võ Đang Thái cực; Vũ khí: Bát Hoang Quy Nguyên Kiếm; [Kỹ năng kèm theo: Quy nguyên trận]
Từ Sách: 22 tuổi; Lưu phái: Minh Giáo Huyết tế; Vũ khí: Huyết Ảnh Đao; [Kỹ năng kèm theo: Thị huyết]
Dư Hướng Dương: 17 tuổi; Lưu phái: Nga Mi Cầm; Vũ khí: Cô Nguyệt; [Kỹ năng kèm theo: Nguyệt hoa lưu chiếu]
Lam Vị Nhiên: 24 tuổi; Lưu phái: Ba hệ Tiêu Dao, Vũ khí đang sử dụng: Lam Sương; [Kỹ năng kèm theo: Ngạo tuyết lăng sương]
Lâm Đồng: 21 tuổi; Lưu phái: Cái Bang Chưởng; Vũ khí: Thương Long; [Kỹ năng kèm theo: Long phi phượng vũ]
[Thông tin về các đội tuyển khác]
Thất Tinh Thảo: Tiêu Tư Kính [Thiếu Lâm Quyền] Tô Thế Luân [Ngũ Độc Cổ trùng] Diệp Chu [Võ Đang Kiếm tông] Hà Phương [Tuyển thủ nữ, Ngũ Độc Bổ thiên] Tống Tư Viễn [Trường An chuyển sang]
Đồng Tước: Thiệu Trạch Hàng [Minh Giáo Song đao] Lộc Tường [Cái Bang Côn] Chu Tân Truyền [Nga Mi Cầm] Đinh Vinh, Phùng Siêu [Trường An chuyển sang]
Hoa Hạ: Lương Hải Tân [Võ Đang Khí tông] Tạ Quang Nghị [Đường Môn Ám khí] Hứa Mạch [Ngũ Độc Trường tiên] Vu Dương [Đường Môn Khôi lỗi] Lăng Đông [Đồ đệ của Tạ Quang Nghị]
Lạc Hoa Từ: Diệp Thần Hi [Tiêu Dao Ngọc tiêu] Lâm Vũ Phàm [Tiêu Dao Vũ phiến] Còn lại chưa có thông tin.
Thịnh Đường: Đường Ngự Phong [Đường Môn Cung tiễn] Trần Tuấn Phi [Đường Môn Ám khí] Nhan Tử Di [quản lý đội, chuyên gia phân tích bản đồ]
Tuyết Lang: Phương Chi Diên [Nga Mi Tranh] Dương Kiếm [Trường An chuyển sang, Võ Đang Kiếm tông] Ngô Khiêm [Ngũ Độc Bổ thiên] Lã Minh Triết, Lã Minh Kiệt [anh em sinh đôi, Minh Giáo] Lý Tố Nguyệt [Tuyển thủ nữ, Ngũ Độc Trường tiên]
Quốc Sắc: Chu Mộc [Tuyển thủ nữ, Võ Đang Thái cực] Hứa Hân Nhiên [Tuyển thủ nữ, Trường An chuyển sang, Thiếu Lâm Phật]
Thương Lan: Lý Thương Vũ [Đường Môn Khôi lỗi, Miêu thần] Bạch Hiên [Nga Mi Cầm, buff cấp thần]
Trước mắt công bố nhiêu đây đã, sau này khi đội của nhân vật chính khai chiến với các đội tuyển lớn thì sẽ từ từ bổ sung thông tin về các đội tuyển khác : )
Thấy tôi viết thiết lập hoành tráng có tâm hông? Mau like cho tác giả nào!!!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận