Sau khi xác nhận nhà đã bày trí xong xuôi, đêm đó Lưu Xuyên bảo Ngô Trạch Văn chuyển khoản cho công ty trang trí bên Trường Sa, sau đó lại nhắn tin cho cậu: “Đưa số chứng minh thư cho tôi để tôi đặt vé máy bay, cậu tới Trường Sa với tôi một chuyến : )”
Ngô Trạch Văn làm kế toán cho Lưu Xuyên, có cảm giác đúng là “đi công tác với sếp”.
Lưu Xuyên đặt vé máy bay vào hai ngày sau, sau đó bảo Lưu Hiểu Mông lái xe đưa bọn họ tới sân bay. Phùng Đan ở trong bếp lại thấy chiếc xe bạc kia đỗ ở cổng tiểu khu thì khẽ cười, quay đầu nói với Ngô Trạch Văn: “Có người tới đón con kia, đi cẩn thận nhé.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, nhanh chân xuống tầng.
Sau khi tới sân bay, hai người thuận lợi qua kiểm an, khi tới Trường Sa thì Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh đã lái xe tới sân bay chờ sẵn. Nhà Lý Tưởng ở Trường Sa nên cũng tiện đường qua, mọi người cùng nhau tới nhà mới xem một lượt, nhìn thật còn thấy đẹp hơn trong ảnh của Giang Thiếu Khuynh, Lưu Xuyên đích thân lựa chọn phương án thiết kế, chỗ ở của các thành viên có tường sơn màu vàng, phòng ốc thiết kế theo phong cách tối giản nhưng vẫn mang lại cảm giác ấm áp như nhà mình.
Trong phòng ngủ đều được đặt tủ quần áo gỗ và bàn làm việc, sàn phòng bếp lát gạch men hoa văn màu xanh lam, phòng tắm cũng được thiết kế sống động, phòng tắm đứng được ngăn với toilet bằng một lớp kính mờ, bồn rửa tay lát đá cẩm thạch rất lớn, trên tường có bốn tầng giá để đồ, đủ cho bốn người đặt cốc và bàn chải, cực kỳ chu đáo.
Lưu Xuyên đi một vòng trong phòng, cảm thấy rất hài lòng.
Chỉ có điều dù thiết kế thô đã xong nhưng còn chưa mua nội thất, đây cũng là lý do Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cùng tới Trường Sa.
Ngô Trạch Văn cẩn thận đo đạc ghi lại toàn bộ chiều dài, rộng, cao của từng phòng vào note trong điện thoại, sau đó mọi người lại cùng tới trung tâm nội thất mua bàn ghế, sô pha, giường tủ, mua thêm cả rèm cửa, bận túi bụi hết cả một ngày.
Tối đến, mấy tên con trai ngồi trên sô pha, mệt đến độ thở hồng hộc.
Tuy đồ nội thất mua đều được bên bán ship tới tận nơi nhưng bọn họ đi khắp trung tâm nội thất cả một ngày trời, nhìn ngắm hoa cả mắt, lựa chọn cũng vô cùng tốn sức. Ngày mai đồ mới được đưa đến, vì vậy bọn họ vẫn còn khối việc phải làm.
Lưu Xuyên nằm trên sô pha, nhìn đèn trần bằng thủy tinh treo trên đầu, cảm khái: “Được quá ấy chứ, so với đội tuyển ở mùa thứ Nhất thì điều kiện tốt hơn nhiều rồi…”
Ngô Trạch Văn ngồi cạnh hắn, hỏi: “Năm đó ở Hoa Hạ các anh ăn ở thế nào?”
“Hồi đó bốn người một phòng, ngủ giường tầng, phòng bé đến mức không có chỗ để tủ quần áo. Chịu thôi, hồi ấy chẳng ai có tiền, tôi với đám Trương Thư Bình vẫn còn là sinh viên…” Lưu Xuyên khẽ cười, ngồi dậy nói, “Hiện tại thể thao điện tử trong nước đã phát triển hơn hồi xưa nhiều rồi, cơ chế của liên minh cũng hoàn thiện hơn, điều này rất tốt.”
Từ Sách mở miệng hỏi: “Tiền trong đội còn đủ không? Không đủ thì để tôi tìm cách.”
Ngô Trạch Văn tính qua số dư, nói: “Mua đồ dùng không mất nhiều, còn dư sáu trăm vạn, hẳn là đủ.”
Lưu Xuyên nói: “Còn phải mua máy tính, bàn phím, chuột nữa, tính cả vào đi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi biết, tôi đã dự toán chi phí cả rồi, lát nữa sẽ cho anh xem.”
Lý Tưởng bỗng lên tiếng: “Mấy người không đói hả?”
Lúc này Lưu Xuyên mới nhớ ra bọn họ bận bịu cả ngày vậy mà quên cả ăn cơm, hắn liền nói: “Ra ngoài ăn đi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Chuyển nhà có tập tục là trước khi chính thức dọn vào, phải làm một bữa cơm trong bếp.”
Lưu Xuyên tò mò nói: “Có tập tục này nữa à?”
Giang Thiếu Khuynh nói theo: “Đúng là có vụ này, có điều hôm nay chúng ta còn chưa mua nồi niêu bát đũa, có muốn cũng không nấu cơm được…”
Mấy tên con trai ngớ ra nhìn nhau, bọn họ quên béng mất vụ mua nồi…
Lý Tưởng gãi đầu, cười nói: “Hiện tại chúng ta mới mua nội thất, vẫn chưa tính là chuyển nhà xong. Chuyển nhà thật sự là phải mang cả quần áo, chăn chiếu, nồi niêu xoong chảo tới hết mới tính… Đợi đến mùng 3 chính thức chuyển vào thì khai trương phòng bếp cũng được mà?”
Lưu Xuyên vội nói: “Được đó, cứ thế đi, đến lúc đó rồi tính!”
Đề nghị của Lý Tưởng được mọi người đồng ý, thế là cả đám cùng ra ngoài ăn tối. Từ Sách chủ động bao ăn, sau bữa cơm còn lái xe đưa Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn về khách sạn.
Trong phòng khách sạn, Ngô Trạch Văn về xong liền ngồi vào bàn, mở máy tính trong điện thoại ra tập trung tính toán, ngón tay gõ nhanh trên màn hình. Lưu Xuyên không nhịn được mà tiến tới bên cạnh, nhẹ vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Trạch Văn, cậu vất vả rồi.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Bắt cậu chạy đôn chạy đáo khắp nơi với tôi thế này cũng áy náy lắm. Vốn lần này cậu không cần tới Trường Sa, một mình tôi đi là được rồi, nhưng mà… hình như tôi đã quen có cậu theo cùng, không có cậu thì cứ thấy thiếu vắng gì đó…” Lưu Xuyên nói tới đây thì bật cười, hắn cúi đầu nhìn Ngô Trạch Văn, “Cậu đúng là quản lý chuyên nghiệp mà, không có cậu ở đây, tôi thực sự không tính toán được rõ ràng mấy thứ này.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Những lời này của Lưu Xuyên khiến Ngô Trạch Văn bỗng thấy mũi mình cay cay, cậu vẫn luôn ở bên Lưu Xuyên thế này thực ra là vì đến một ngày, Lưu Xuyên sẽ quen với việc có cậu bầu bạn, sẽ không rời khỏi cậu được nữa. Có lẽ làm thế này thì ích kỷ, nhưng cậu thích Lưu Xuyên, cậu chẳng muốn nhường Lưu Xuyên cho bất cứ kẻ nào khác…
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Đừng khách sáo, chuyện nên làm thôi.”
Ánh đèn trên đầu rót xuống gương mặt của Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên nhìn bóng hình mình phản chiếu trong đáy mắt trong veo của cậu mà bỗng thấy trái tim nhảy dựng. Ngô Trạch Văn có làn da trắng nõn, đôi môi nhạt màu, cách rất gần ngón tay hắn, thậm chí Lưu Xuyên còn có cảm giác muốn vươn tay chạm vào. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Lưu Xuyên bỗng rụt tay về như giật điện, nói: “Tôi đi tắm đây.”
Sau đó thì lập tức bỏ chạy như điên vào phòng tắm.
Ngô Trạch Văn nhìn theo bóng hắn mà tai cũng đỏ lên – vừa rồi khi đối diện với nhau, suýt nữa cậu đã cho rằng Lưu Xuyên sẽ hôn mình. Nghĩ quá rồi chăng?
Nhưng sự thật là Ngô Trạch Văn không nghĩ quá, vừa rồi đúng là suýt nữa Lưu Xuyên đã hôn rồi. Lúc này Lưu Xuyên đang liều mạng rửa mặt bằng nước lạnh trong toilet, cảm giác gần đây bản thân mình cực kỳ bất thường, tại sao lại muốn hôn Ngô Trạch Văn chứ?
Ngô Trạch Văn là con trai, là bạn tốt, là cộng sự tốt, chắc chắn là dây thần kinh chạm mạch rồi nên mới gặp ảo giác….
Lưu Xuyên dùng sức vỗ lên mặt mình, đè nén cảm xúc kỳ lạ này xuống dưới đáy lòng.
***
Ngày hôm sau, mọi người lại tập hợp, mua hết nội thất và đồ dùng rồi thì lại đi trung tâm máy tính mua mười máy cùng với bàn phím cơ và chuột. Vì Từ Sách quen người bán, bọn họ lại mua số lượng lớn nên quản lý trực tiếp chiết khấu cho bọn họ, tiết kiệm được không ít tiền.
Sau đó mọi người lại kê hai chiếc bàn dài trên tầng ba, lần lượt xếp máy tính vào, kế đó là lắp đường dây mạng, ổ điện, nhìn qua như đang mở quán net.
– cuối cùng cũng xong hết phòng huấn luyện cho team.
Sau khi xong xuôi mọi việc, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn lại cùng về Bắc Kinh.
Giờ đã là 21 tháng Một, giải đấu T.G.A đã đi được nửa chặng đường, bên Võ Lâm vừa kết thúc vòng bảng, bốn đội tuyển Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ, Hoa Hạ và Đồng Tước tiến vào top 4, đây cũng chính là top 4 mùa vừa rồi trong giải chuyên nghiệp.
Nghỉ Đông rảnh rỗi không có việc gì làm, Lưu Xuyên liền đi xem thi đấu với Ngô Trạch Văn, ai ngờ lại gặp Lâm Đồng và bạn trai của cô tại sân đấu.
Bạn trai của Lâm Đồng rất cao, dáng người rắn chắc, khi cười lên nhìn rất hiền lành, nghe Lâm Đồng nói người này là Xuyên thần thì lập tức kích động chạy tới bắt tay Lưu Xuyên, sau đó trông chờ hỏi: “Xuyên thần, có thể xin chữ ký không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không thành vấn đề.”
Chàng trai vui phát điên, gãi đầu cười ha ha: “Tên tôi là Hùng Dịch, thích đội Hoa Hạ nhất… Không ngờ vậy mà Lâm Đồng lại có thể theo Xuyên thần thi đấu, tôi cảm thấy rất vinh hạnh!”
Lâm Đồng ngồi bên cạnh nói: “Anh cứ lên được chiến giới thứ Sáu đi rồi nói, anh gà thế em cũng ngại giới thiệu anh.”
Hùng Dịch: “…”
Chàng trai cao to có chút tổn thương, người này họ Hùng, tính cách cũng hiền hậu như chú gấu, mà rõ ràng cô em Lâm Đồng đã thuần phục chú gấu bự này thành gấu nhà.
Vì Lâm Đồng đã có gấu nên địch ý của Lưu Xuyên với cô trước kia đã bay biến sạch, tính cách của cô gái này hào sảng dứt khoát, thực ra Lưu Xuyên rất hài lòng, chỉ là cô quyết định gia nhập đội tuyển quá nhanh khiến hắn có chút không an tâm, nhỡ đâu cô lại đổi ý thì làm sao?
Dường như Lâm Đồng đoán được suy nghĩ của Lưu Xuyên, cô mỉm cười nói: “Đội trưởng yên tâm, nếu tôi đã quyết định rồi thì sẽ không đổi ý. Trừ phi anh thấy tôi quá gà, đá tôi ra khỏi team. Tất nhiên nếu thực sự có ngày đó thì tôi cũng sẽ tự cuốn gói tự cút, không gây trở ngại cho mọi người đâu.”
“Chắc chắn sẽ không có chuyện đá cô rồi, tôi nhìn người rất chuẩn, trình độ của cô có thể thi đấu.” Lưu Xuyên ngừng một chút lại hỏi, “Có điều cô ra quyết định dứt khoát như vậy, không cần hỏi ý kiến cha mẹ sao?”
Lâm Đồng nói: “Tư tưởng cha mẹ tôi thoáng lắm, chẳng quan tâm đâu, huống hồ tôi cũng chẳng theo các anh thi đấu cả đời, đánh hai ba năm thì về làm ca sĩ hoặc xin vào công ty âm nhạc… Tóm lại, tuyển thủ nữ trong giới eSport rất ít, mấy khi Xuyên đội ưu ái tôi thế này, tôi phải nắm chắc cơ hội chứ.”
Hùng Dịch hùa theo: “Đúng đó, cho Lâm Đồng đi thi đấu đi, tôi ủng hộ cả hai tay!”
Dứt lời cậu ta còn thực sự giơ tay lên, dáng điệu ngốc ngốc khiến Lưu Xuyên không nhịn được mà bật cười.
Lâm Đồng lại nói: “Phải rồi, đội trưởng, sau khi đội tuyển Trường An giải tán, chẳng phải Hứa Hân Nhiên chuyển sang Quốc Sắc sao? Thế sao vừa rồi khi đội tuyển Quốc Sắc thi đấu tôi lại không thấy cô ấy?”
Lâm Đồng đúng là fan chân chính của Hứa Hân Nhiên, hôm nay cô tới xem thi đấu chủ yếu cũng vì Hứa Hân Nhiên, ai dè vừa rồi Quốc Sắc lại thua, mà đội tuyển Chu đội đưa tới lại không có bóng dáng của Hứa Hân Nhiên.
Lưu Xuyên giải thích: “Giải đấu T.G.A không cùng hệ thống với giải chuyên nghiệp, sau khi tuyển thủ hoàn thành thủ tục chuyển nhượng thì không thể lập tức tham gia T.G.A, phải chờ tới mùa giải tiếp theo phía tổ chức nhận đăng ký danh sách thành viên mới. Kỳ chuyển nhượng ở liên minh còn chưa kết thúc, T.G.A chỉ là giải quá độ nên bên đó không quản.”
Lâm Đồng hiểu ra, gật đầu nói: “Bảo sao tôi cũng không thấy Dương Kiếm bên Tuyết Lang.”
Đang nói chuyện thì trận đấu giữa đội tuyển Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ cũng bắt đầu trên sân khấu, mười tuyển thủ ngồi trên đó gần như toàn là gương mặt mới.
Ngô Trạch Văn có chút nghi hoặc: “Tiêu đội và Diệp đội đều không lên sân sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Ừ, lúc trước tôi nói với cậu rồi còn gì, T.G.A là giải đấu mà các đội tuyển lớn dùng để tôi luyện người mới, mấy người hôm nay gần như toàn người mới cả.”
Vừa dứt lời thì tuyển thủ đầu tiên bên Thất Tinh Thảo đã lên đài, gương mặt của tuyển thủ này được chiếu lên màn hình lớn, đây là một cậu nhóc có đôi mắt rất to, lông mi dài, da trắng nõn, nhìn hơi gầy, cùng lắm chỉ tầm 16 tuổi, gặp máy quay thì cười đến là ngại ngùng, khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền.
Lâm Đồng không nhịn được nói: “Nhìn thằng nhóc này như chưa dậy thì vậy?”
Lưu Xuyên nói: “Nhưng đừng coi thường cậu ta, tên nhóc đó là Trần Tiểu Bắc đỉnh đỉnh đại danh đấy.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt quay đầu: “Là… đồ đệ của Tiêu đội mà anh nói sao?”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta chính là đồ đệ duy nhất của Tiêu Tư Kính, cũng là thiên tài như Lộc Tường năm đó.”
Dường như để chứng minh lời Lưu Xuyên nói, sau khi lên sân, tuy biểu cảm trên gương mặt Trần Tiểu Bắc vẫn thẹn thùng gượng gạo nhưng khi thật sự đánh nhau thì lại kế thừa đủ phong cách của sư phụ mình – ổn định! chuẩn xác! ngoan độc!
Nhìn tên nhóc yếu ớt là vậy mà sức bật lại cực kỳ khủng khiếp, xử lý liền một lèo ba người bên Lạc Hoa Từ, một chấp ba, cực kỳ ngầu!
Trần Tiểu Bắc đánh xong liền cúi đầu đi tới trước mặt Tiêu Tư Kính, ngoan ngoãn như con thỏ trắng.
Tiêu Tư Kính ngồi xem trong phòng cách âm nở một nụ cười mỉm tán thưởng, hắn vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu nhóc, Tô Thế Luân bên cạnh ghé lại nói gì đó, Trần Tiểu Bắc thì vẫn ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, ba người đứng cùng một chỗ khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất ấm áp.
Chẳng mấy chốc, Lạc Hoa Từ đã đưa tuyển thủ thứ tư lên, nhìn qua cũng chỉ tầm 16, tên là Hồ Bân. Tuyển thủ này cũng không khác gì Trần Tiểu Bắc lúc nãy, tốc độ tay cực nhanh, liên tục xử lý hai người tiếp theo của Thất Tinh Thảo. Lưu Xuyên không nhịn được mà để ý tới cậu ta, khác với vẻ ngại ngùng của Trần Tiểu Bắc, thiếu niên Hồ Bân của đội tuyển Lạc Hoa Từ này dù còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt lại sắc bén, đầy mùi nguy hiểm như một con dã thú nhỏ đang ngủ đông trong rừng.
Ngô Trạch Văn cũng chú ý tới người mới này, cậu hỏi: “Người mới này cũng giỏi quá, là đồ đệ của Diệp đội sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không phải, theo tôi được biết thì Diệp Thần Hi chưa từng thu đồ đệ. Có điều Diệp Thần Hi này tâm cơ thâm trầm, đội tuyển Lạc Hoa Từ có rất nhiều nhân tài xuất sắc, tất cả đều là vũ khí bí mật mà cậu ta chưa từng mang ra… Đây chính là điểm khiến cho Lạc Hoa Từ trở nên khó đối phó, Diệp Thần Hi quá thần bí khó lường, khiến người ta khó lòng phòng bị.”
Trên võ đài, những người mới đánh khá kịch liệt, đội trưởng và đội phó của hai bên thì không ra sân, chỉ đứng bàng quan phía dưới.
Cuối cùng Thất Tinh Thảo là bên chiến thắng vì pha một chấp ba của Trần Tiểu Bắc mang lại quá nhiều lợi thế, lôi đài 5v5, một mình cậu ta đã giải quyết ba người, sau đó dù tuyển thủ bên Lạc Hoa Từ đã cố gắng đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn nhận thất bại một cách đầy đáng tiếc. Thất Tinh Thảo thuận lợi vào chung kết, Diệp Thần Hi mỉm cười tới bắt tay Tiêu Tư Kính, nói: “Chúc mừng Tiêu đội.”
Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Khách sáo rồi.”
Hai đội trưởng nhìn nhau rồi đưa đội rời đi. Lưu Xuyên đứng dưới tủm tỉm hóng kịch vui, hắn biết thừa Tiểu Diệp chắc chắn lại đang suy nghĩ chiến thuật bí mật gì đó để hành chết lão Tiêu vào mùa tới. Bên lão Tiêu chắc chắn cũng muốn dạy dỗ Lạc Hoa Từ. Hiện giờ chỉ có Lưu Xuyên là thoải mái, vui vẻ hóng hớt mấy đội trưởng đấu tới đấu lui.
– mấy người cứ cắn nhau trước đi ha, đợi đến mùa Mười ba tôi trở về rồi sẽ chơi với mấy người!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận