Giải đấu T.G.A chẳng mấy đã kết thúc, so với giải chuyên nghiệp phải đánh vòng bảng lượt đi lượt về thì loại giải đấu quá độ này rất ngắn, hai tuần đã xong hết, cũng chẳng dấy lên sóng gió ở liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp. Rất nhiều đội trưởng cũng chẳng quá quan tâm thành tích ở T.G.A, đưa mấy người mới tới mở mang kiến thức mới là mục đích của bọn ho.
Các phóng viên thì lại rất hứng thú với vài gương mặt mới của các đội tuyển lớn, tuần san eSports còn làm một chuyên đề riêng để đưa tin về những ngôi sao mới ra mắt tại giải T.G.A lần này.
Hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất chắc chắn chính là Trần Tiểu Bắc của đội tuyển Thất Tinh Thảo, Lăng Đông của đội tuyển Hoa Hạ và Hồ Bân của đội tuyển Lạc Hoa Từ, v.v.
Tuy rằng những tuyển thủ này còn nhỏ tuổi, trình độ chưa ổn định nhưng chưa biết chừng trong số đó sẽ có đại thần đứng đầu liên minh trong tương lai. Khi có thiếu niên thiên tài Lộc Tường làm tiền đề thì không còn ai dám xem thường tuyển thủ nhỏ tuổi nữa.
Quán quân cuối cùng của giải đấu T.G.A mùa Đông là Thất Tinh Thảo, á quân là Hoa Hạ, hạng ba là Đồng Tước.
Lộc Tường cười nói: “Đồng Tước chúng tôi lúc nào cũng nhận huy chương đồng, đây là cái huy chương đồng thứ tư rồi…”
Nhóc này khi cười lên sẽ để lộ hai chiếc răng nanh, phóng viên chụp ảnh cậu, đính kèm câu nói này lên thành hẳn một mục tin trên website về eSports.
Năm ngoái Đồng Tước từng vô địch một lần, những mùa giải khác nếu mà có giải thì phần lớn toàn là huy chương đồng, fan Đồng Tước thì buồn bực, có phải vì trong tên đội có chữ “Đồng” hay không? Nhưng nghĩ lại có nhiều huy chương đồng như vậy chứng tỏ đội tuyển Đồng Tước đã lọt vào top 4 cực kỳ nhiều lần, vẫn còn khá hơn những đội tuyển còn không có giải.
Lộc Tường rất vui vẻ, thậm chí còn đặt bốn cái huy chương đồng cùng một chỗ rồi chụp ảnh.
Sau khi giải đấu T.G.A kết thúc, liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp cũng tiến vào kỳ nghỉ thi đấu đầu tiên để đón Tết.
Hơn một tháng từ ngày 25 tháng Một đến ngày 29 tháng Hai được coi như kỳ nghỉ dài của tuyển thủ, kỳ nghỉ Đông dài hơn nghỉ Hè chính là vì còn có Tết Âm lịch. Liên minh cho phép tuyển thủ các đội tuyển về nhà ăn Tết để bọn họ có thể tụ tập và gặp lại người thân bạn bè đã lâu không gặp.
Tất nhiên trước kỳ nghỉ thi đấu thì những tuyển thủ chuyển nhượng cũng phải tới đội tuyển mới báo danh để sắp xếp chỗ ở.
Dương Kiếm một mình xách vali tới Cáp Nhĩ Tân.
Lần trước khi tới Cáp Nhĩ Tân, cậu và Tần Dạ vẫn còn cùng nhau đưa đội tuyển Trường An tới đấu với Tuyết Lang. Trường An bị Tuyết Lang đánh cho thê thảm, nhưng hôm nay cậu lại tới câu lạc bộ báo danh với thân phận đội phó của đội tuyển Tuyết Lang, vật đổi sao dời, trong nháy mắt đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, cảm giác quá đỗi mỉa mai.
Quản lý đích thân tới sân bay đón cậu, rõ ràng rất coi trọng Dương Kiếm. Đội tuyển Tuyết Lang vẫn luôn yếu lôi đài, bọn họ có được tuyển thủ solo cực mạnh là Dương Kiếm rồi thì chắc chắn sức mạnh tổng thể của cả đội sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau khi đội tuyển Trường An giải tán, Dương Kiếm cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều, chàng trai trẻ ngạo nghễ kiêu căng trước kia giờ đây đã trở nên trầm mặc kiệm lời, ánh mắt vốn sắc bén như kiếm cũng trở nên thâm trầm khiêm nhường hơn rất nhiều, cảm giác như đã trưởng thành trong nháy mắt.
Mấy ngày nay Cáp Nhĩ Tân có tuyết rơi, thành phố băng tuyết này khác Tây An rất nhiều, dọc đường đi nhìn người ta qua lại, Dương Kiếm lại chỉ cảm thấy xa lạ tột cùng.
Quản lý đưa Dương Kiếm tới câu lạc bộ, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên bên tai. Dương Kiếm ngẩng đầu, bỗng nhiên sa vào trong một đôi mắt đen thâm thúy – người con trai kia vẫn mỉm cười phong độ như trước. Lần đầu tiên khi gặp hắn tại buổi họp trước trận đấu, hắn cũng mỉm cười y hệt thế này, nâng chén kính rượu các đội trưởng lão làng với thân phận đội trưởng mới tới; Lần thứ hai là Trường An bị hủy diệt trong trận khai mạc, hắn cũng mỉm cười đi tới bắt tay Dương Kiếm…
Trường An, cựu vô địch mùa giải trước, vậy mà bị một đội ngũ mới toanh nghiệp dư thăng hạng lên đánh bại, đây quả thực là chuyện có một không hai tại liên minh.
Chính Phương Chi Diên là người đã khiến Dương Kiếm mất sạch mặt mũi, cũng chính Phương Chi Diên đã khiến đội tuyển Trường An trở thành trò cười trong mắt người ta!
Dương Kiếm từng cực kỳ muốn hành chết người con trai này, nhất là mỗi lần thất bại trước Tuyết Lang, Phương Chi Diên lại mỉm cười đi tới bắt tay mình, cậu thực sự chỉ muốn đấm cho đối phương một phát để không phải nhìn gương mặt mỉm cười kia nữa. Cậu vẫn luôn ngứa mắt Phương Chi Diên, cứ cảm giác kẻ tên Phương Chi Diên này quá giả tạo, ấy thế mà hôm nay, cậu lại chuyển tới làm đội phó của Tuyết Lang…
Dương Kiếm cảm giác bản thân rất mất mặt, bao nhiêu tự tôn và kiêu ngạo của cậu đã bị giẫm nát ngay tại khoảnh khắc Trường An giải tán.
Cậu biết người ngoài nhìn mình thế nào, cậu là đội trưởng thất bại nhất liên minh.
Mất mặt đến mức này, nhưng cậu vẫn chẳng cam lòng rời đi như thế, vậy là mặt dày ở lại, đi tới đội tuyển mà mình đã từng khinh thường, làm đội phó cho người mình từng hận đến thấu xương, quả thực là trò cười!
Phương Chi Diên kéo đồng đội tới chào mừng cậu, Dương Kiếm cũng không thể không nể mặt đội trường, đành phải kiên trì tiến lên, thấp giọng nói: “Phương đội.”
“Chào mừng cậu, Dương Kiếm.” Phương Chi Diên mỉm cười nói, “Tôi giới thiệu mọi người cho cậu làm quen, để cậu biết luôn tình hình của đội.”
Một chàng trai bỗng tiến lên trước, nói: “Đoán xem tôi là anh trai hay em trai nào?”
Một người có gương mặt giống y hệt người kia cau mày nói: “Lại nữa rồi, không biết chán hay sao!”
Dương Kiếm: “…”
Thấy Dương Kiếm xấu hổ, Phương Chi Diên tới giải vây: “A Triết, đừng quậy nữa. Tên thích đùa giỡn này là người anh Lã Minh Triết, còn nhóc con cau có xù hết cả lông kia là người em Lã Minh Kiệt, cậu cứ gọi bọn họ bằng tên A Triết, A Kiệt là được.”
Dương Kiếm gật đầu, tất nhiên cậu có ấn tượng rất sâu sắc với cặp sinh đôi này, chẳng qua không phân biệt được ai với ai mà thôi.
Phương Chi Diên giới thiệu tiếp: “Đây là Ngô Khiêm, là buff chủ lực của team chúng ta.”
Nếu Dương Kiếm nhớ không lầm thì trước đó Ngô Khiêm là đội phó của Tuyết Lang, cậu tới đã cướp mất vị trí của người này, thế nên đắn đo một lúc mới chủ động vươn tay ra: “Xin chào.”
Ngô Khiêm lại rất ôn hòa, chỉ mỉm cười nói: “Chào mừng đội phó Dương.”
Dương Kiếm gật đầu với anh ta, Phương Chi Diên giới thiệu tiếp: “Lý Tố Nguyệt, chơi Ngũ Độc Tiên, cô ấy không ra sân nhiều, chắc cậu chưa gặp bao giờ.”
Lý Tố Nguyệt thoải mái vươn tay, nói: “Chào đội phó Dương.”
“Xin chào.” Đây đúng là lần đầu Dương Kiếm thấy cô, tuyển thủ nữ này nhìn rất lạnh lùng…
Tiếp theo Phương Chi Diên giới thiệu lần lượt từng người trong đội một lần, sau đó hắn liền nhấc vali của Dương Kiếm lên, nói: “Tôi đưa cậu tới ký túc xá.”
Điều kiện của câu lạc bộ Tuyết Lang không được tốt như Trường An, đại khái là do vốn có hạn.
Ký túc xá của đội tuyển Trường An là kiểu chung cư, trước đây ở Trường An Dương Kiếm ngủ một mình một phòng, ký túc xá ở Tuyết Lang thì đều là phòng hai người, giường, tủ quần áo, bàn được bài trí rất đơn giản, chung toilet và phòng tắm, cảm giác giống với phòng ký túc xá hai người của sinh viên, cũng may là phòng ốc vẫn rộng rãi và sạch sẽ.
Phương Chi Diên đưa cậu tới phòng số 1, giường bên cạnh hẳn đã có người nằm, dọn dẹp rất gọn gàng, trên bàn có máy tính, còn có rất nhiều sách trên giá…
Dương Kiếm đang nghi hoặc thì Phương Chi Diên khóa cửa lại, mỉm cười nói: “Đây là giường của tôi, sau này cậu ở với tôi.”
Dương Kiếm: “…”
Có thể từ chối không? Thật sự không muốn ở với tên này…
Phương Chi Diên thì lại tỏ vẻ “cứ quyết định vậy đi”, mỉm cười nói: “Điều kiện ký túc xá bên này không tốt như ở Trường An phải không?”
Dương Kiếm nhíu mày không đáp.
Phương Chi Diên nói tiếp: “Tôi biết cậu từng vô địch, cũng đã trải qua tổn thương khi đội tuyển giải tán. Thế nhưng Dương Kiếm này, những chuyện đó đối với cậu mà nói đều đã trở thành quá khứ rồi. Từ hôm nay trở đi, cậu chính là đội phó của đội tuyển Tuyết Lang, cậu phải quen với thân phận mới này của mình, quen với toàn bộ đội tuyển Tuyết Lang, còn nữa, quen với cả sự tồn tại của tôi.”
Dương Kiếm: “…”
Tuy hắn vẫn mỉm cười nhưng khoảnh khắc ấy, ánh mắt của hắn lại rất sắc bén.
Dương Kiếm nhìn ánh mắt của hắn mà khẽ rủn rẩy trong lòng, tuy cậu rất không ưa Phương Chi Diên nhưng cậu không thể không thừa nhận Phương Chi Diên phải có bản lĩnh thì mới đưa một đội ngũ mới tinh xông thẳng vào playoffs. Tuyết Lang nhiều tuyển thủ như vậy mà ai cũng nghe theo hắn răm rắp cũng không phải không có lý do.
Dương Kiếm bị hắn nhìn đến độ tê cả da đầu, xấu hổ nhìn qua chỗ khác, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, đội trưởng.”
Phương Chi Diên bỗng nói: “Dương Kiếm, chắc cậu không biết nhỉ? Thực ra tôi chính là người đề nghị quản lý kéo cậu tới đội tuyển Tuyết Lang.”
Dương Kiếm sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn.
Phương Chi Diên mỉm cười: “Hẳn cậu rất rõ đội tuyển Tuyết Lang yếu lôi đài thế nào, sự gia nhập của cậu sẽ làm tăng xác suất thắng lôi đài của chúng ta. Đồng thời, đội hình trước mắt của đội tuyển chúng ta còn chưa hoàn thiện, lối đánh hai phụ trợ vẫn quá yếu đuối, nhất là khi gặp phải những đội tuyển đánh tầm xa như Thịnh Đường hay Hoa Hạ thì trò kéo late của chúng ta không dùng được. Chỉ có một đội hình duy nhất rất dễ bị bắt bài, có cậu tham gia vừa lúc bù đắp lại khiếm khuyết lớn nhất của đội tuyển – tôi kéo cậu tới đây không đơn giản chỉ vì muốn cậu đánh lôi đài, mà tôi muốn cậu trở thành thanh vũ khí sắc bén nhất của đội tuyển Tuyết Lang chúng ta.”
Phương Chi Diên tiến lên phía trước, nhẹ vỗ lên vai Dương Kiếm, nói: “Dương Kiếm, đừng để tôi hối hận khi đưa ra quyết định này.”
“…” Dương Kiếm thực sự không hình dung được rung động hiện tại trong lòng mình.
Trước đó cậu còn tưởng đội tuyển Tuyết Lang muốn cậu tới chỉ để đánh võ đài, không ngờ Phương Chi Diên lại suy xét chu đáo và lâu dài như vậy. Một đội trưởng thế này mới là đội trưởng tốt, bản thân cậu trước đây chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này, quả nhiên không có tư cách làm đội trưởng mà.
Nhớ lại trước đây khi ở Trường An, nhớ tới người đội phó Tần Dạ vì đội mà dốc bao tâm sức… Dương Kiếm lại cảm thấy đau đớn trong lòng.
Cậu hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Phương Chi Diên, trịnh trọng nói: “Tôi biết phải làm như thế nào, đội trưởng.”
Khoảnh khắc đó, cậu quyết định thừa nhận người đội trưởng Phương Chi Diên này.
Dù cho trước đây Phương Chi Diên từng tát cậu một phát khiến cậu thất bại thảm hại, xấu hổ vô cùng, dù cho cậu từng hận người con trai này thấu xương thấu tủy…
Nhưng từ giờ trở đi, bọn họ sẽ là đồng đội tốt nhất của nhau.
***
Chẳng mấy chốc đã đến Tết Âm lịch, nhà nhà vội vàng lo sắm Tết, không khí lễ lạt vui vẻ tràn ngập khắp đường to ngõ nhỏ.
Cuối cùng chuyến tọa đàm lưu động của giáo sư Lưu Bác Viễn cũng kết thúc, Dương Thu Ninh bận bịu cũng tự cho mình một tuần nghỉ ngơi, về nhà đoàn tụ với chồng và con trai, con gái. Hai vợ chồng Lưu Bác Viễn và Dương Thu Ninh cùng đi mua quần áo mới, hai anh em Lưu Xuyên và Lưu Hiểu Mông phải lái xe đi mua đồ Tết suốt ngày, cả nhà bận bịu tối tăm mặt mũi.
Đến tận ngày 30 Lưu Xuyên mới mua xong hoa quả ở siêu thị, hắn nhận được cuộc gọi từ người mẹ Dương Thu Ninh: “Ông ngoại và bà ngoại con quyết định sẽ về nước ăn Tết năm nay, mua thêm thịt xay và rau cần đi, về làm sủi cảo, bọn họ thích ăn sủi cảo thịt băm rau cần.”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Ông ngoại bà ngoại? Hai ông bà bay đường xa như thế về ăn Tết luôn sao?!”
Dương Thu Ninh nói: “Ừ, chiều nay đáp máy bay đấy, con đi đón đi.”
“…” Lưu Xuyên bỗng thấy tràn đầy áp lực.
Lúc ấy giải nghệ ra nước ngoài chính là vì mẹ bắt ra ngước ngoài thăm ông ngoại. Ông ngoại Dương Sinh Dân của hắn là người rất nghiêm khắc, giọng điệu khi nói chuyện rất nghiêm túc, Lưu Xuyên chưa thấy ông cười bao giờ. Năm đó ông gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tạo nên cơ nghiệp của cả nhà họ Dương, thành viên trong gia đình ai cũng sợ ông, chỉ có đúng cô con gái Dương Thu Ninh là không nghe lời…
Dương Thu Ninh là con gái thứ hai của nhà họ Dương, Lưu Xuyên còn có cả bác và chú, hiện tại đều không ở Bắc Kinh.
Đến chiều, Lưu Xuyên và Lưu Hiểu Mông cùng tới sân bay đón ông bà ngoại, tuy ông ngoại hắn đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn phấn chấn tinh thần, dáng đi uy vũ như bay. Sắc mặt của bà ngoại cũng rất tốt, bà nở nụ cười hiền lành, đi tới nói: “Lưu Xuyên nhà mình càng lớn càng đẹp trai nha, Hiểu Mông cũng xinh hơn nhiều.”
Lưu Hiểu Mông vui vẻ nhào tới ôm bà: “Bà ngoại, bà nói chuẩn quá đi chứ!”
Lưu Xuyên cũng cười: “Bà ngoại nhìn chuẩn thật.”
Ông ngoại Dương Sinh Dân thì lạnh lùng liếc nhìn Lưu Xuyên, không đưa ra ý kiến.
Lưu Xuyên cười tủm tỉm chủ động tiến lên đón hành lý từ trong tay ông, mời hai người già lên xe về nhà.
Sau khi về tới nơi, Lưu Bác Viễn đã nấu xong bữa tối, bàn cơm tất niên có đủ món từ gà, vịt, thịt, cá, nhìn qua cực kỳ phong phú.
Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn thì chuông cửa bỗng vang lên. Lưu Xuyên xoay người ra mở cửa thì thấy một chàng trai cao lớn xách túi quà đứng ngoài cửa. Cậu ta mặc một chiếc áo măng-tô màu đen, đeo khăn quàng màu đen tôn lên gương mặt trắng trẻo, ngũ quan cũng đầy khí chất.
Thấy Lưu Xuyên, cậu ta bỗng hơi sửng sốt, sau đó xấu hổ cúi đầu, thấp giọng nói: “Anh.”
Lưu Xuyên cười “ha ha” một tiếng, vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu, nói: “Thật sự không muốn thừa nhận anh là anh cậu… Dương Kiếm, cậu làm anh mất mặt quá đi mất.”
“…” Dương Kiếm lại càng cúi thấp hơn.
Lưu Xuyên lại gần, hạ giọng nói: “Ông đang ở đây đấy, nói chuyện để ý một tí, đừng có nhắc tới chuyện đội tuyển, anh chưa muốn chết chùm với cậu đâu, hiểu chưa?”
Dương Kiếm vội gật đầu: “Em biết rồi.”
Lúc này Lưu Xuyên mới khẽ cười, nói: “Vào đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận