Hai người cùng tiến vào phòng, Lưu Xuyên tìm một đôi dép cho Dương Kiếm thay, Dương Kiếm xách quà Tết đi lên trước, nói: “Ông, bà, bác hai, chúc mừng năm mới.”
Dương Thu Ninh mỉm cười nói: “Dương Kiếm đến rồi đấy à, cha cháu mới gọi điện thoại cho bác bảo năm nay cháu sẽ ăn mừng năm mới với nhà bác, mau tới ngồi đi.”
Dương Kiếm gật đầu đi tới ngồi xuống, Lưu Hiểu Mông nhiệt tình lấy một bộ bát đũa cho cậu.
Dương Sinh Dân nhìn đứa cháu nhỏ nhất này, nói: “Một năm không gặp, hình như con đã thay đổi rất nhiều phải không?”
Dương Kiếm xấu hổ không biết nói sao.
Lưu Xuyên nói: “Con cũng thấy Dương Kiếm trưởng thành hơn… đúng không, Dương Kiếm?”
Dương Kiếm nhìn ánh mắt anh mình, xấu hổ “Vâng” một tiếng, cầm đũa yên lặng dùng bữa.
Chương trình ca nhạc cuối năm vang lên trong TV, gia đình vừa ăn cơm tất niên vừa xem ca nhạc, Lưu Hiểu Mông nói liến thoắng không ngừng, không khí đón giao thừa rất ấm áp.
Đến giờ thực ra Lưu Xuyên và Dương Kiếm vẫn gạt ông Dương chuyện thi đấu, một là vì với tính của ông Dương thì chắc chắn sẽ không cho phép đám con cháu đi chơi điện tử, thứ hai là năm đó khi Dương Thu Ninh kết hôn đã suýt làm loạn lên, nếu vì Lưu Xuyên mà lại mâu thuẫn nữa thì quan hệ gia đình sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Vì vậy mọi người đều ngầm hiểu trong lòng không nói về chuyện liên minh, bà ngoại Lưu Xuyên thì biết cả, có điều tính bà ôn hòa, luôn ủng hộ cổ vũ lựa chọn của con cháu chứ không cố chấp như ông Dương.
Mọi người đón giao thừa đến tận rạng sáng, sau khi chương trình ca nhạc kết thúc, người lớn không trụ nổi nữa nên đều đi ngủ, chỉ còn lại ba thanh niên.
Lưu Hiểu Mông cười nói: “Chắc chắn hai người còn định nói chuyện phải không? Em về phòng trước nha.” Sau đó cô bé liền chạy về phòng đóng cửa.
Lúc này Lưu Xuyên mới vẫy tay gọi Dương Kiếm tới phòng cho khách trên tầng, xoay người đóng cửa lại.
Lưu Xuyên giơ tay làm động tác chém đầu làm Dương Kiếm lập tức rụt cổ về, bộ dạng của cậu lại khiến Lưu Xuyên bật cười, hắn đặt tay lên vai cậu, hỏi: “Ngã sấp mặt thích không?”
Dương Kiếm: “…”
Lưu Xuyên vẫn tiếp tục sát muối vào miệng vết thương của cậu: “Anh đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi mà cậu có thèm nghe đâu, thật sự muốn tẩn cho cậu một trận!”
Dương Kiếm im lặng cúi đầu.
Lưu Xuyên thở dài, nói: “Dương Kiếm, cậu còn quá ngây thơ, anh làm đội trưởng nhiều năm như thế cũng không dám vỗ ngực nói Hoa Hạ là đội vô địch. Cậu thì hay rồi, lấy được cái cúp là đuôi vểnh lên tận trời, có biết người ta chê cười cậu thế nào không?”
Dương Kiếm cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Biết.”
Lưu Xuyên nói: “Hồi trước đáng ra anh không nên cho cậu tiếp xúc với trò chơi này…”
Có điều hiện tại nói gì cũng đã muộn. Trên thực tế, Lưu Xuyên và Dương Kiếm lớn lên cùng nhau, chú của Lưu Xuyên rất thích đứa cháu ngoại này, lúc nào cũng bảo Dương Kiếm theo học hỏi anh trai, kết quả là cái tên Dương Kiếm ngu ngốc này học hết tất cả theo Lưu Xuyên, biết Lưu Xuyên đi thi đấu thì cũng xun xoe chạy đi thi đấu nhưng giấu Lưu Xuyên, lén lút chạy tới đội tuyển khác ký hợp đồng huấn luyện.
Lưu Xuyên vẫn còn nhớ năm đó khi đưa đội tuyển Hoa Hạ đi thi đấu, lúc thấy Dương Kiếm hắn đã suýt nữa quỳ luôn tại trận.
Hắn xách tai Dương Kiếm vào toilet mắng một trận, ngờ đâu tên nhóc này lại vừa cứng đầu vừa bướng, hoàn toàn không nghe lời Lưu Xuyên.
Năm đó Dương Kiếm giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, cực kỳ đắc ý nói với Lưu Xuyên: “Anh, một ngày nào đó em sẽ vượt qua anh.”
Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cậu, Lưu Xuyên chỉ muốn tát cho một phát thật mạnh.
Sau này khi Lâm Lập Minh chuẩn bị giải nghệ, anh ta thấy Dương Kiếm có năng khiếu nên đã kéo cậu ta tới đội tuyển Trường An để làm đội trưởng. Lúc đó Lưu Xuyên đã cảm thấy thằng ngốc Dương Kiếm này không thể làm đội trưởng nổi, điên cuồng đề nghị Tần Dạ làm đội trưởng hộ, nhưng Tần Dạ lại không chịu – vì làm đội trưởng sẽ phải gặp phóng viên truyền thông thường xuyên, mỗi khi thấy máy quay là mặt Tần Dạ lại cứng đờ, cũng không muốn tham gia quảng cáo, đại diện tuyên truyền hay phỏng vấn v.v., thế là Dương Kiếm cứ thế trở thành đội trưởng của đội tuyển Trường An.
Lưu Xuyên không nói cho bất cứ ai chuyện Dương Kiếm là em trai mình, chủ yếu là vì không muốn quan hệ họ hàng làm ảnh hưởng tới đội tuyển. Hắn không thể che chở mãi cho Dương Kiếm, chưa kể bản thân cũng bận rộn, không rảnh đi để ý tới chuyện nội bộ của đội khác.
Điều khiến Lưu Xuyên bất ngờ là Dương Kiếm lại không hợp với Tần Dạ, kết quả là mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng nát, cộng thêm thời điểm mà mâu thuẫn nội bộ của Trường An bị đẩy lên ngày càng gay gắt thì hắn lại đang ở nước ngoài, hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, thế nên đến khi hắn về đã quá muộn rồi…
Khi đó nghe Tần Dạ kể lại, thực ra Lưu Xuyên rất giận, rất muốn lôi Dương Kiếm ra đánh cho một trận. Nhưng hắn biết thằng em này của hắn sẽ không nghe, Dương Kiếm luôn nghĩ bản thân là đúng, người khác nói đạo lý cũng chẳng thèm nghe, phải tự mình trải nghiệm mới vỡ ra được.
Xét đến cùng, chung quy cũng vì Dương Kiếm quá nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân.
Trong số anh em cùng trang lứa thì cậu ít tuổi nhất, từ bé đã luôn bị cha mẹ so sánh với Lưu Xuyên. Lưu Xuyên rất xuất sắc, viết chữ thì đẹp, thành tích cũng đứng đầu, thi đỗ đại học danh giá, dù chơi game cũng tạo ra truyền kỳ bốn cúp vô địch… Người anh trai ưu tú như vậy lại càng làm nổi bật sự yếu kém của Dương Kiếm.
Cha mẹ thường xuyên nói với cậu rằng “Nhìn anh trai tốt ra sao”, “Liệu mà học hỏi Lưu Xuyên”, từ bé đến lớn, Dương Kiếm nghe quá nhiều lời khen Lưu Xuyên từ cha mẹ khiến sự không cam tâm cứ thế tích tụ trong lòng. Sau khi trở thành đội trưởng của đội tuyển Trường An, cậu muốn nhanh chóng vượt qua Lưu Xuyên, muốn mau mau chứng tỏ bản thân không kém gì anh trai cả…
Nhưng địa vị của Lưu Xuyên tại liên minh sao có thể nói muốn vượt là vượt?
Dương Kiếm quá chú trọng vào cái trước mắt, kết quả là vạ luôn sang cả đội tuyển Trường An, bản thân cũng ngã một cú đau đến mức đầu rơi máu chảy.
Hiện tại nghĩ lại, việc mang suy nghĩ “muốn vượt qua anh trai để chứng tỏ bản thân” đi thi đấu quả thực là sai lầm.
Cậu trẻ tuổi nóng máu, cực kỳ thiếu kiên nhẫn lại cũng quá ngây thơ. Cậu luôn cảm giác Lưu Xuyên như một ngọn núi đè lên đầu mình, ép cho cậu không ngoi lên mà thở nổi. Cậu liều mạng muốn vượt qua ngọn núi đó, cũng đã dốc hết sức lực rồi, kết quả lại nhận ra ngọn núi kia vốn chỉ là ảo giác của cậu, thật sự vừa đáng buồn lại vừa đáng cười.
Cuối cùng cậu cũng hiểu, mình không thể vượt qua được địa vị của Lưu Xuyên, cậu muốn chứng tỏ bản thân cũng chẳng việc gì phải vượt mặt anh mình… Cậu chỉ cần dẫn dắt đội tuyển Trường An cho thật tốt, ổn định thi đấu tốt từng trận đấu, thì đã đủ để trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc rồi.
Đáng tiếc đến khi hiểu ra thì đã quá muộn.
Khi cậu hiểu ra, Trường An đã giải tán, Tần Dạ cũng đã rời đi…
Tối hôm đó khi Trường An giải tán, Dương Kiếm là người rời câu lạc bộ cuối cùng, nhìn câu lạc bộ rỗng tuếch trước mắt, không thể tưởng tượng nổi lòng mình chua xót đến nhường nào.
Đừng nói là Lưu Xuyên không nhắc đến quan hệ giữa bọn họ, chính bản thân Dương Kiếm cũng chẳng có mặt mũi đâu mà nói câu “Lưu Xuyên là anh trai tôi”, thực sự quá kinh khủng.
Lưu Xuyên thấy cậu cúi đầu ngồi đó, mắt cũng đỏ hoe thì không kìm được thở dài trong lòng, hắn cũng lười không muốn mắng nữa mà đổi chủ đề: “Cuối cùng cậu cũng đứng ra chịu trách nhiệm, coi như vẫn còn khí chất. Lúc đó khi thấy đội tuyển Trường An giải tán, anh còn tưởng cậu sẽ giải nghệ luôn… Ngờ đâu cậu còn mặt dày đến độ chạy tới Tuyết Lang?”
Dương Kiếm nhẹ giọng nói: “Là quản lý Tuyết Lang liên hệ với em, bảo em qua đó làm đội phó. Em nghĩ ngoại trừ Tuyết Lang thì cũng chẳng thể đi đâu nữa nên đã đồng ý.”
Lúc nói những lời này, giọng của cậu đã hạ thấp hết mức, nghe đầy nghẹn ngào.
Ngoại trừ Tuyết Lang, đúng là cậu không có đường nào để đi nữa. Phương Chi Diên trải ra một con đường cho Dương Kiếm, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Lưu Xuyên biết chuyện này gây quá nhiều tổn thương cho Dương Kiếm, từ bé Dương Kiếm đã tự cao tự đại, thuận buồm xuôi gió sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên bị đả kích nặng nề như thế. Cả liên minh chê cười cậu, phóng viên thì dùng ngòi bút bén nhọn chỉ trích đâm chọc khiến cậu xấu hổ không thôi, khi đó Lưu Xuyên rất lo liệu Dương Kiếm có giận quá mà bỏ đi luôn hay không… Nhưng rồi cậu lại đăng bài giải thích trên weibo, mặt dày ở lại, vứt bỏ kiêu ngạo của bản thân, tới Tuyết Lang làm đội phó.
Khoảnh khắc đó, Lưu Xuyên đã biết cuối cùng thì em trai mình đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực thụ.
Lưu Xuyên vươn tay vỗ nhẹ lên vai cậu, nói: “Vậy cũng tốt, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.”
Dương Kiếm gật đầu: “Vâng.”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu báo danh bên Cáp Nhĩ Tân chưa? Tình hình ở Tuyết Lang thế nào?”
Dương Kiếm nói: “Phương Chi Diên giới thiệu thành viên trong đội cho em làm quen, toàn là người mới cả, được cái rất dễ ở chung.”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu có chú ý tới Lý Tố Nguyệt không?”
Dương Kiếm nghĩ một chút rồi nói: “Là tuyển thủ nữ đó hả?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Nếu anh đoán không lầm thì cô gái đó hẳn là chủ lực mà Phương Chi Diên muốn bồi dưỡng. Cậu có xem trận Thất Tinh Thảo đánh với Tuyết Lang không?”
Dương Kiếm có chút ngượng ngùng: “… Dạ không.”
“… Không xem cả thi đấu, làm đội trưởng cái kiểu gì đấy!” Lưu Xuyên bất lực trợn mắt nhìn cậu, nói: “Trận đó anh tới Quảng Châu xem trực tiếp, Thất Tinh Thảo đánh cho Tuyết Lang thua 0:9, Tô Thế Luân từng đấu với Lý Tố Nguyệt trên lôi đài, còn khen cô gái đó có năng khiếu ngay tại trận. Luân thần rất ít khi khen ai, nếu đã chịu mở miệng khen thì hẳn là cô gái đó thật sự có năng khiếu. Còn nữa, ở đội tuyển Tuyết Lang có một cặp sinh đôi họ Lã, hai tên đó đã phối hợp đến mức nhuần nhuyễn rồi.” Lưu Xuyên ngừng một chút rồi nói tiếp, “Tóm lại, sức mạnh tổng thể của Tuyết Lang không hề yếu, có thêm cậu thì sẽ còn mạnh hơn. Cậu cứ bình tĩnh ở đó, đừng nghĩ đến những chuyện khác, tiến từng bước từng bước một.”
Dương Kiếm gật đầu: “Em biết rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại của cậu bỗng đổ chuông, cầm lên thì thấy có tin nhắn: “Dương Kiếm, chúc mừng năm mới. Hi vọng năm mới cũng là khởi đầu mới của cậu, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé – Phương Chi Diên. Nhớ lưu số của tôi.”
Dương Kiếm: “…”
Lưu Xuyên nhìn điện thoại của cậu, cười nói: “Phương Chi Diên hành xử giỏi hơn cậu nhiều, sau này học theo cậu ta đi.”
Dương Kiếm buồn bực lưu số người kia vào rồi cất điện thoại, do dự một lúc lại hỏi: “Phải rồi, Tần Dạ … thế nào rồi?”
Lưu Xuyên không khách khí vỗ đầu em mình một cái: “Sao không tự đi mà hỏi?”
Dương Kiếm lúng túng nói: “Em không dám liên lạc…”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cậu ta vốn không tránh cứ gì cậu, cậu cũng đừng áy náy. Tần Dạ không sân si như cậu nghĩ đâu. Sau khi giải nghệ, cậu ta đi du lịch khắp nơi, đợt trước còn đi Anh chơi nửa tháng, anh thấy tâm trạng tốt lắm. Còn về chuyện cậu ta có quay về không thì anh cũng chịu.”
Dương Kiếm vội nói: “Anh bảo anh ấy trở lại đi, anh ấy cứ thế giải nghệ em cũng thấy đáng tiếc.”
Lưu Xuyên mỉm cười nhìn cậu: “Giờ mới thấy tiếc à, sao không nhận ra sớm hơn đi?”
“…” Dương Kiếm im bặt.
Đúng vậy, sao không nhận ra sớm hơn?
Tần Dạ từng là người đồng đội tốt nhất của cậu, là đội phó tốt nhất của cậu, nếu lúc trước cậu nhận ra Tần Dạ tốt dù chỉ một chút thôi thì cũng không lanh tanh bành đến mức này… Giờ hối hận cũng đã không kịp nữa.
Lưu Xuyên thấy dáng vẻ uể oải của em trai thì cũng mềm lòng không muốn mắng nữa. Hắn vươn tay vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa. Chuyện quá khứ qua rồi, nếu cậu đã nghĩ thông thì vẫn chưa quá muộn, sau này cố gắng thi đấu cùng Phương Chi Diên đi… Nước cờ này Phương Chi Diên hạ cũng không tệ, cậu đừng có cản trở cậu ta.”
Dương Kiếm nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”
Lưu Xuyên đứng dậy nói: “Được rồi, đi ngủ sớm chút. Phòng tắm ở bên kia, dầu gội sữa tắm nguyên tem cả đấy, cứ mở ra mà dùng.” Dứt lời hắn liền xoay người rời đi.
Dương Kiếm bỗng ngẩng đầu hỏi: “Phải rồi anh, đội của anh thành lập đến đâu rồi?”
Lưu Xuyên dừng bước, quay đầu tỏ vẻ thần bí cười cười, nói: “Đội tuyển của anh mày ấy hả? Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cậu hết hồn.”
Dương Kiếm: “…”
Hết hồn? Đừng bảo lôi kéo một đống cao thủ qua nha? Liệu có Tần Dạ không?
Đừng bảo có Tần Dạ thật đấy?
Nhưng nhỡ có Tần Dạ thật thì sao? Sau này gặp đội tuyển của Lưu Xuyên, một người là anh trai mình, một người là đội phó cũ, bảo cậu đánh đấm thế nào được nữa…
Dương Kiếm bực bội gãi đầu, lúc này mới đứng dậy đi tắm rửa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận