Sau khi Lưu Xuyên biết ID của Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn qua QQ thì tiện tay tìm trong game, quả nhiên có một người tên là “Đại Sư Có Lý Tưởng” và một người tên là “Mê Vụ Chiểu Trạch”.
Nhưng hắn lại không ngờ khi nhìn thấy “Mê Vụ Chiểu Trạch” ở Tân thủ trấn Nam Cương, Ngũ Độc này lại là acc nữ…
Khỏi cần nghĩ, đảm bảo là tên ngốc Lý Tưởng giật dây xui Ngô Trạch Văn chơi acc nữ.
Trong game Ngũ Độc nổi tiếng xinh đẹp, không như nữ tử Trung Nguyên nhã nhặn kín kẽ, cười không lộ răng, con gái Miêu Cương tính cách cởi mở, phong cách quần áo cũng rất hào sảng, dáng người eo thon chân dài nóng bỏng, đeo rất nhiều trang sức màu bạc lấp lánh, lúc nào cũng có thêm một chú nhện độc đi bên cạnh, thực sự khiến đám hiệp khách Trung Nguyên không dám nhìn thẳng.
Tương tự, nam Ngũ Độc cũng yêu nghiệt đến độ sợ hãi mà than, quần áo môn phái lúc nào cũng hở ngực lộ lưng, có một tuyển thủ chơi Ngũ Độc trong giới chuyên nghiệp đã từng tỏ thái độ mỉa mai cực kỳ độc địa: “Miêu Cương chúng tôi nóng quá mà, vốn dĩ chẳng mặc gì đâu, nhưng sau phát hiện đám người Trung Nguyên lúc nào cũng đóng bộ dày cồm cộp nên chúng tôi mới cố gắng xé vài mảnh vải, ý tứ che đi mấy vị trí quan trọng đó…”
Thiết kế của nhà phát hành game hấp dẫn rất nhiều người chơi Ngũ Độc, mấy cô gái cũng không quan tâm bản thân tay có tàn hay không, dù sao xinh đẹp là được rồi, điều này khiến cho môn phái Ngũ Độc trở thành môn phái có nhiều gà mờ nhất trong tám phái, đồng thời cũng là môn phái có nhiều con trai chơi acc nữ nhất…
Lưu Xuyên nhìn Ngô Trạch Văn khống chế acc nhân yêu của cậu nghiêng ngả lảo đảo tập khinh công, thực sự rất muốn cười.
Diện mạo thanh tú nhã nhặn, cậu trai đeo kính mặt lạnh phái học thuật mà lại bị tên ngốc Lý Tưởng giật giây chạy đi chơi ngự tỷ Ngũ Độc nóng bỏng gợi cảm, độ tương phản của hình ảnh này thực sự quá mạnh rồi…
Lý Tưởng hoàn toàn không nhận ra mình bị sư phụ dắt mũi, còn tưởng gặp được cao thủ Đường Môn trong game, sau khi sống lại thì mặt dày chạy tới trước mặt Đường Môn nói: “Đại ca Đường Môn ơi chúng mình tổ đội đi! Cùng nhau đánh quái sẽ nhanh hơn, chưa kể tổ đội còn được cộng thêm kinh nghiệm nữa!”
Trong game vì để khuyến khích người chơi tổ đội, một đội full sáu người sẽ được cộng thêm 6% kinh nghiệm, vì thế tổ ba người cũng sẽ được tăng thêm 3%. Lưu Xuyên thấy câu này thì tiện tay gửi lời mời tổ đội, Lý Tưởng trực tiếp đồng ý trong chưa đầy một giây.
Đội ba người chính thức được thành lập.
Vì muốn bày tỏ thành ý, Lý Tưởng còn nhường luôn chức đội trưởng cho Đường Môn, nói: “Tôi đi kéo quái nha! Tôi da dày, kéo quái khá an toàn, hai người đứng đợi trên cây ha!”
Đây cũng là lần đầu cậu nhìn thấy cách đánh như vậy, không ngờ cái cây này có thể gây nhiễu thị giác, khiến đám quái kẹt dưới gốc cây, người đánh quái đứng trên ngọn cây, hoàn toàn không phải lo bị thương tổn.
Đường Môn lập tức thả người khinh công nhảy lên cây.
Đáng tiếc, khinh công của Ngô Trạch Văn thực sự quá chán, nhảy mãi không lên nổi, không phải vì đập đầu vào cây mà là nhảy qua cả cây luôn. Nhìn cậu tay chân vụng về ngã lên ngã xuống đã hài, mà hài hơn nữa là chú cóc ngu xuẩn kia cũng đập đầu vào cây cùng với chủ…
Lý Tưởng nóng nảy: “Trạch Văn đứng yên đi, tui qua làm mẫu cho mà nhìn!”
Lý Tưởng đi tới dưới gốc cây vừa làm mẫu vừa giải thích: “Cậu đứng ở chỗ này của tôi, điều chỉnh góc nhìn lên trên 40 độ, sau đó nhấn phím tắt khinh công nhảy lên. Đến khi lên tới điểm cao nhất thì nhấn phím đáp xuống!”
“Ồ!”
Ngô Trạch Văn đi tới phía sau nhảy cùng cậu ta, lần này được cái không nhảy quá đà nữa mà đập vào thân cây, tiếp tục ôm cây trượt xuống đất.
Hình ảnh ngự tỷ Ngũ Độc eo nhỏ chân dài ôm cây trượt xuống thực sự khiến người ta không nhìn nổi…
Lưu Xuyên cười như điên trước màn hình máy tính.
Khụ khụ, nếu cap màn hình lại cảnh Trạch Văn ôm cây trượt xuống rồi tung lên forum, đảm bảo có thể lên top 1 meme trong ngày.
Lý Tưởng bất lực đành đi qua nói: “Khụ, Trạch Văn, để tôi giúp cậu nhảy vậy.”
Ngô Trạch Văn ngượng ngùng nâng kính, nhường ghế cho cậu ta: “Tôi vẫn chưa quen được thao tác khinh công của game này.”
Lý Tưởng phất tay nói: “Không sao, game này có thể tự do thao tác phương hướng và độ cao khinh công nên hơi khó khống chế, cần phải luyện tập liên tục mới được. Tôi cũng luyện lâu lắm mới nắm vững được kỹ thuật, sau cứ từ từ mà luyện.”
Lý Tưởng đứng bên cạnh Ngô Trạch Văn, cúi người cầm chuột, chuột trái chỉnh tầm nhìn lên trên trời, tay trái nhấn phím nhảy lên, đến khi nhảy tới vị trí cần đặt chân mới thả ra, đồng thời nhấn phím di chuyển về phía trước – ngự tỷ Ngũ Độc trong màn hình thân nhẹ như yến, lập tức nhảy tới kẽ hở giữa hai cành cây, mấy trò cỏn con này Lý Tưởng đã rất thành thạo rồi.
Lý Tưởng giúp Trạch Văn nhảy lên xong rồi ngồi lại vào máy bên cạnh, xoay người vào trong sơn trại kéo quái.
Lưu Danh Bách Thế đột nhiên nói vào kênh đội ngũ: “Ngũ Độc có thể gỡ block tôi được không? Tôi gửi tin nhắn cho cậu mà không được…” Kèm theo icon lệ rơi đầy mặt.
Ngô Trạch Văn giật mình, lúc này mới phản ứng kịp.
Vì lúc trước khi gắp thú bị Đường Môn nhắn tin liên tục quấy rầy, cậu tạm thời chặn không cho đối phương nói chuyện, tập trung làm nhiệm vụ.
Không ngờ trong game sau khi chặn đối phương thì sẽ không nhận được tin nhắn từ người ta nữa, như vậy quả thực có hơi bất lịch sự.
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi chơi game này lần đầu nên không hiểu luật. Gỡ block kiểu gì?”
Lưu Xuyên nói: “Khụ khụ, cậu kéo trong list friend tới avatar của tôi, nhấn gỡ block là được…”
Ngô Trạch Văn làm theo.
Lưu Xuyên thử nhắn tin, quả nhiên giờ mới nhắn được.
Hầy thật là! Sao đột nhiên lại có cảm giác được phóng thích sau khi vào thiên lao nhỉ…
Lưu Xuyên sờ mũi, đánh chữ nói: “Cậu có trang bị của Ngũ Độc Tiên không?”
Ngô Trạch Văn đáp: “Có một bộ level 25 hệ thống tặng.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu đổi trang bị sang Ngũ Độc Tiên trước đi. Ngũ Độc Tiên tấn công được xa hơn mà còn đánh đa mục tiêu nữa. Ngũ Độc Cổ trùng phải đợi đến khi học hết năm kỹ năng dùng pet thì mới mạnh về giai đoạn sau. Hiện tại cậu mới có mỗi cóc để phòng ngự, không có tác dụng khi đánh quái.”
Ngô Trạch Văn thấy có lý nên thu cóc độc lại, đổi sang trang bị và tâm pháp của Ngũ Độc Tiên, vung roi da giết quái cùng Đường Môn.
Nơi nào roi quét qua thì quái sẽ bị mất máu, phạm vi tấn công theo hình quạt của Ngũ Độc Tiên quả thực hiệu quả hơn nhiều.
Lý Tưởng làm Thiếu Lâm kéo quái cũng ổn, mở Phật quang một lần là kéo được một đám, Đường Môn và Ngũ Độc trên cây thấy quái là thả skill đa mục tiêu, damage của hai người rất cao, phối hợp với nhau giết quái cực nhanh, thanh kinh nghiệm trên đỉnh đầu cả ba tăng lên không ngừng nghỉ…
***
Cách đó không xa phía sau rặng núi, có ba người đang nhìn bọn họ chăm chú không chớp mắt.
Một lát sau…
Hàm Tu Thảo (cây mắc cỡ): “Chỗ đánh quái bị chiếm mất rồi, sao giờ?”
Trư Lung Thảo (cây nắp ấm): “Sợ méo gì, mở cừu sát giết hết chúng nó là xong!”
Nguyệt Lượng Thảo: “Lên đi! Giết thằng Thiếu Lâm trước!”
Lý Tưởng mới kéo một đám quái nhỏ ra khỏi sơn trại thì thấy ba người đột nhiên nhảy ra từ sau núi rồi chạy tới phía cậu bằng tốc độ cực nhanh. Lý Tưởng còn chưa kịp phản ứng thì màn hình trước mắt bỗng chuyển thành màu đỏ –
Hiệp khách Võ Đang [Nguyệt Lượng Thảo] mở cừu sát với bạn!
Hiệp khách Võ Đang [Hàm Tu Thảo] mở cừu sát với bạn!
Hiệp khách Thiếu Lâm [Trư Lung Thảo] mở cừu sát với bạn!
Phía sau Lý Tưởng là một đám quái nhỏ với quái tinh anh cầm đầu, vốn đã chẳng còn bao nhiêu máu, Võ Đang lại là chức nghiệp damage cao đánh xa, tuy Lý Tưởng đã phản ứng lại nhưng vẫn lực bất tòng tâm, bị ba người úp sọt chết ngay lập tức!
Ngô Trạch Văn sửng sốt nhảy xuống từ trên cây chạy tới hỗ trợ, ba người kia giết xong Lý Tưởng thì trực tiếp khinh công về phía gốc cây, tập trung nhắm vào mục tiêu Ngũ Độc!
Dù sao đây cũng là lần đầu Ngô Trạch Văn chơi game, dù có kịp phản ứng với nguy hiểm nhưng ý thức vẫn không theo kịp, nhất thời không biết phải làm gì, thấy ba người xông tới giết cũng không biết đánh chiêu gì trước, roi trong tay còn chưa kịp vung ra thì ba người kia đã đánh hội đồng, chết ngắc chỉ sau một combo!
Hai người nhanh chóng bị giết, Lưu Xuyên không khỏi nhíu mày.
Năng lực phối hợp và úp sọt của mấy người này nhìn qua đã thấy rất ăn ý, hẳn là đồng đội hiểu nhau cực rõ, thủ đoạn giết người này rõ ràng cũng là của dân chơi lâu năm. Hàm Tu Thảo, Trư Lung Thảo đều là cùng một kiểu đặt tên, nhìn sao quen mắt thế nhỉ?
Lưu Xuyên thoáng cười, điều khiển Đường Môn trên cây đột ngột ẩn thân –
Ba người kia giết Ngũ Độc xong, vốn định chuyển mục tiêu sang Đường Môn, tay đặt trên bàn phím định ấn kỹ năng thì lại không thấy Đường Môn kia nữa. Đường Môn vừa ẩn thân, ba người lập tức mất mục tiêu!
“Thằng đó ẩn thân rồi, cẩn thận!”
Trư Lung Thảo vừa bạo tốc độ tay đánh chữ chỉ huy vừa điều khiển Thiếu Lâm của mình lùi vài bước về sau, chuyển tầm nhìn tìm kiếm vị trí ẩn thân của Đường Môn.
Kỹ năng ẩn thân cấp thấp của Đường Môn không duy trì được quá năm giây, một khi tấn công ai thì sẽ lập tức hiện hình –
5, 4, 3, 2…
“Đing” một tiếng, tiếng ám khí xé rách không gian đột nhiên vang lên bên tai!
– Tang hồn đinh!
Kỹ năng mở giao tranh của Đường Môn Ám khí, bắn ra đinh bạc tẩm độc theo hướng định sẵn, tạo ra sát thương vật lý với mục tiêu trúng phải, nếu nhắm vào sau lưng mục tiêu thì sẽ có thêm hiệu ứng xuất huyết duy trì trong tám giây liên tục!
Chơi Đường Môn Ám khí thì quan trọng nhất là phải đánh lén, vì thế phần lớn skill đều sẽ có hiệu ứng “sát thương cộng thêm khi trúng chiêu từ sau lưng”, vòng ra sau lưng đánh người cũng là việc mà những cao thủ chơi lưu phái Ám khí thích làm nhất.
Nhưng chỉ trong năm giây ngắn ngủi mà hắn có thể hoàn thành một chuỗi thao tác khinh công nhảy từ trên cây xuống, vòng ra sau lưng, kéo giãn cự ly… ấy hả?
Trư Lung Thảo có chút khiếp sợ nhanh chóng thay đổi góc nhìn, nhưng không ngờ Đường Môn kia lại đi vòng tới một cái cây khác xa xa!
Khinh công có thời gian hồi chiêu, rõ ràng hắn không hề nhảy xuống từ trên cây mà lợi dụng kỹ thuật thao tác trực tiếp di chuyển trên không, nương vào sức bật từ cành cây để nhảy cóc trên không trung –
Nói cách khác, trong thời gian năm giây ẩn thân vừa rồi, hắn đã bay qua đỉnh đầu của cả ba người sao?!
Trư Lung Thảo sợ đến lạnh cả người.
Đường Môn đứng trên cây cách đó không xa khiến cậu ta có ảo giác một cao thủ đứng đầu đang nhìn xuống mấy con kiến tí hon!
Tang hồn đinh nhắm trúng sau lưng mang theo hiệu ứng xuất huyết, dù là Thiếu Lâm da dày thịt béo cũng lập tức mất đi một phần năm cây máu!
Trư Lung Thảo lập tức đánh chữ nói: “Đuổi theo!”
Ba người nhanh chóng đuổi tới trước gốc cây, còn chưa kịp dùng skill đã thấy Đường Môn đột nhiên thả người nhảy lên, thân nhẹ như yến lóe qua bên cạnh, đinh bạc trong tay cũng vung ra –
Tang hồn đinh!
Thế mà lại bị đánh từ sau lưng nữa!
Hiệu ứng xuất huyết mà Tang hồn đinh gây ra vừa rồi còn chưa kết thúc đã lại bị đánh sau lưng, khiến cho hiệu ứng mất máu bị nhân lên!
Mỗi giây hiệu ứng mất máu sẽ nhân lên một lần, lượng máu mất đi nhiều hơn gấp bội!
Trư Lung Thảo sợ rồi, đang yên đang lành bị đánh cho mất máu hai tầng, đi bước nào mất máu bước đó, trong đội lại không có buff, máu nhanh chóng tuột giảm còn nửa cây. Mà càng họa vô đơn chí là Đường Môn kia lại bay qua trước mắt với tốc độ cực nhanh, khinh công di chuyển như quỷ mị, bóng người màu lam sẫm xuyên qua rừng cây, ba người đuổi đến mức thở hổn hển mà cũng không chạm nổi vào một vạt áo của Đường Môn!
– Đing!
Âm thanh dễ nghe lại vang lên, ám khí lạnh lẽo lại tiếp tục bắn trúng giữa lưng Trư Lung Thảo.
Hiệu quả xuất huyết nhân lên ba tầng!
Lại là Tang hồn đinh! Lại là trúng sau lưng! Rốt cuộc tên này vòng ra sau lưng từ lúc nào vậy?
Trư Lung Thảo hộc máu mà chết, chết không nhắm mắt…
Nguyệt Lượng Thảo và Hàm Tu Thảo thấy Thiếu Lâm máu dày trong đội bị cái skill cơ bản “Tang hồn đinh” của thằng Đường Môn Ám khí này chơi chết mà sững sờ ngây ngẩn, động tác tay bỗng chậm hẳn đi…
Mà chỉ cần chậm một khắc thì Đường Môn lập tức bắt lấy cơ hội, hai người lại được trải nghiệm cảm giác tức gần chết mà không hộc máu nổi của thằng bạn mình, ngay đến góc áo của đối phương cũng không chạm vào được đã bị Đường Môn Ám khí này hấp chết.
Cả ba người cùng nhau đếm số một phút đồng hồ dưới đất.
Lúc này Đường Môn mới đi tới trước mặt ba cái xác, gửi icon mỉm cười vào kênh phụ cận: “Đứng lên nói chuyện, tại sao giết đồng đội của tôi?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận