Sau khi trở về phòng, Lưu Xuyên lập tức nhắn tin cho mấy người bạn, chúc anh em và người nhà ăn Tết vui vẻ, đại cát đại lợi! : )
Vào tầm 12 rưỡi thế này thì thanh niên thường chưa ngủ, chẳng mấy chốc đã nhận được tin trả lời, phần lớn đều là chúc mừng năm mới, chúc phát tài phát lộc v.v., ngoài ra cũng có vài người khá đặc biệt –
Ví dụ như Tô Thế Luân gửi một icon mặt cười qua: “Xuyên thần cũng ăn Tết vui nha ^ _ ^”
Tiêu Tư Kính thì chỉ gửi đúng bốn chữ: “Đã nhận, như trên.” Rất giống kiểu “Trẫm đã biết, cho ngươi lui.”
Tin nhắn của Tiểu Lộc thì toàn ăn uống: “Sư phụ, cơm tất niên có món gì thế? Cơm tất niên nhà đệ tử siêu nhiều món luôn, có vịt hấp bia, chân giò hầm, chân gà nướng này nọ…”
Thiệu Trạch Hàng thì chỉ trả lời bốn chữ: “Ăn Tết vui vẻ”, hoàn toàn không có icon, cũng không có dấu câu, vẫn là phong cách ngắn gọn của Thiệu đội ngày thường.
Lương Hải Tân thì gửi icon mỉm cười và câu chúc: “Xuyên đội cũng ăn Tết vui vẻ nhé!”
Tạ Quang Nghị chỉ nói đơn giản: “Sư huynh ăn Tết vui.”
Đường Ngự Phong vẫn trả lời kèm đôi mắt híp: “= = Chúc mừng năm mới.”
Tiểu Dư đáp: “Đội trưởng ăn Tết vui vẻ, ước mơ thành sự thật, cả nhà vui vẻ, vạn sự như ý…” Cũng khó cho Tiểu Dư khi phải tìm nhiều thành ngữ như vậy.
Lam Vị Nhiên lười gõ chữ, trực tiếp copy tin nhắn của Lưu Xuyên để trả lời lại: “Chúc cậu và người nhà ăn Tết vui vẻ, đại cát đại lợi.”
…
Những người có tính cách khác nhau thì có phong cách trả lời khác nhau, Lưu Xuyên chỉ mỉm cười chứ không nhắn lại cho từng người nữa.
Nhưng khi ngón tay đặt lên cái tên “Ngô Trạch Văn” thì Lưu Xuyên bỗng khựng lại một chút, hắn chợt nghĩ: Giờ Trạch Văn đang làm gì nhỉ? Đang ăn cơm tất niên với mẹ sao? So với bên nhà họ Lưu họ hàng tề tựu đông đủ, nhà Ngô Trạch Văn chỉ có hai mẹ con liệu có thấy cô quạnh không…
Lưu Xuyên nghĩ một lúc, ngón tay đặt tại nút gọi điện, quyết định gọi luôn cho Ngô Trạch Văn.
Lúc đó Ngô Trạch Văn đang dọn dẹp bát đũa trong bếp với mẹ, thấy điện thoại đổ chuông thì vội rửa tay chạy ra nhận điện thoại: “Alo, Lưu Xuyên à?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Gọi điện thoại chúc Tết cậu nè, ăn Tết vui vẻ nhé.”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, anh cũng vậy nhé, ăn Tết vui vẻ.”
Hai người cùng trở nên im lặng, lắng nghe tiếng hít thở khẽ khàng của đối phương truyền tới bên tai, dường như nhịp tim cũng dần đập nhanh hơn…
Pháo hoa đì đùng trên trời ngoài cửa sổ, đủ loại màu sắc sáng bừng cả không gian, từ giờ trở đi năm mới đã chính thức gõ cửa, bọn họ mới quen được hơn nửa năm, nhưng trong nửa năm này đã có rất nhiều chuyện xảy ra, còn chưa sắp xếp xong xuôi thì đã bận bịu chuyện Tết nhất rồi…
Có lẽ về sau bọn họ sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa, cùng trải qua thêm thật nhiều ngày Tết nữa.
Lưu Xuyên im lặng một lát rồi chợt hỏi: “Phải rồi, mai tôi tới nhà cậu chúc Tết có tiện không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Được, mấy người chú tôi tận mùng 2 mới sang, ngày mai là mùng 1 chắc không có khách tới nhà đâu.”
Lưu Xuyên cười nói: “Vậy được, trưa mai tôi qua, trước khi tới sẽ gọi cho cậu.”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Sau khi cúp máy, Ngô Trạch Văn trở lại nhà bếp, Phùng Đan đã dọn dẹp bát đũa xong xuôi, mỉm cười nhìn con mình: “Bạn gọi điện chúc Tết à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Vâng, đội trưởng của con có nói mai muốn tới nhà mình chúc Tết…”
Phùng Đan hỏi: “Đội trưởng? Là Lưu Xuyên đó hả?”
Ngô Trạch Văn gật đầu.
Phùng Đan mỉm cười nói: “Được, bảo cậu ấy đến đi. Vẫn còn đồ ăn trong tủ lạnh, mẹ sẽ đích thân vào bếp chiêu đãi cậu ấy.”
Ngô Trạch Văn nhìn ánh mắt đầy ý cười của mẹ, sau đó lại chột dạ nhìn sang chỗ khác, nói: “Vâng…”
Phùng Đan mỉm cười xoa đầu con trai: “Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Ngô Trạch Văn ngủ rất nhanh, Lưu Xuyên thì lại không ngủ nổi, mẹ của Trạch Văn là cô giáo, chẳng biết bác gái thích cái gì, ngày mai tới nhà thăm mà đến giờ Lưu Xuyên vẫn không biết nên mua quà gì cho mẹ của Ngô Trạch Văn. Thế là nửa đêm nửa hôm, Lưu Xuyên lôi cô em gái Lưu Hiểu Mông ra làm quân sư cho mình: “Hiểu Mông, biếu quà người lớn thì biếu gì ổn? Người kia là phụ nữ, làm giáo viên, tuổi thì tầm khoảng 45 đó.”
Lưu Hiểu Mông nhiệt tình gợi ý cho anh trai: “Phụ nữ trung niên thích chăm sóc da, nhất là tầm từ 40 đến 50, da bắt đầu lão hóa, ai cũng dùng mấy sản phẩm dưỡng da chống nhăn. Có điều phải xem bình thường bác ấy dùng loại nào, tốt nhất là nên mua hãng mà bác ấy thích…” Dứt lời, cô bé tò mò ngẩng lên nhìn anh mình, “Anh định tặng ai thế? Cô giáo của anh à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, cô giáo của anh.”
Lưu Hiểu Mông hoài nghi nhìn hắn, Lưu Xuyên cười cười đuổi cô em ra ngoài, sau đó bắt đầu bật máy tính tìm tòi thông tin về sản phẩm dưỡng da.
Em gái nói đúng, mua mấy món dưỡng da tốt nhất vẫn nên mua nhãn hiệu mà bình thường bác ấy hay dùng. Thế là Lưu Xuyên lại nhắn tin hỏi Ngô Trạch Văn: “Bình thường mẹ cậu có hay dùng kem dưỡng da không? Dùng của hãng nào?”
Ngô Trạch Văn đang rúc trong chăn, vơ lấy điện thoại nhắn tin trả lời: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Lưu Xuyên nói: “Hỏi bừa đó mà : )”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Cậu thì sao?”
Ngô Trạch Văn đáp: “Tôi đang trong chăn rồi.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Thế cậu mau ngủ đi, ngủ ngon.”
***
Sáng hôm sau, Lưu Xuyên lái xe tới cửa hàng mỹ phẩm mua quà, sau khi được em gái bán hàng ở quầy giới thiệu kỹ càng, hắn mua một set dưỡng da phù hợp với phụ nữ độ tuổi 45, vì là đồ hàng hiệu nên khá đắt. Sau đó hắn lại tới trung tâm thương mại mua thực phẩm chức năng rồi lại về nhà, lôi một chai rượu siêu quý trong giá sách của bố ra.
Lưu Bác Viễn thấy con trai tất bật thì không nhịn được mà hỏi: “Bận làm gì thế?”
Lưu Xuyên cười nói: “Ba, cho con mượn chai này đi biếu người lớn, thời gian hơi gấp nên không mua được rượu ngon, sau này bù lại cho ba.”
Lưu Bác Viễn khoát tay: “Cứ cầm đi, bình thường ba anh cũng không thích uống rượu.”
Lưu Xuyên nói: “Con cảm ơn!”
Đúng 11 giờ trưa, Lưu Xuyên lái xe tới nhà Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn đích thân xuống lầu đón hắn, thấy hắn khệ nệ bê một đống đồ thì không nhịn được mà nói: “Anh mua nhiều vậy làm gì?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Lần đầu tới nhà cậu chúc Tết, hẳn là không thể đi người không chứ.”
Ngô Trạch Văn mở cổng, đưa Lưu Xuyên lên tầng.
Tiểu khu này được xây từ nhiều năm trước, có tổng cộng bảy tầng nhưng không có thang máy. Cũng may mà quản lý tài sản tốt, hành lang quét tước rất sạch sẽ. Ngô Trạch Văn dừng bước trước cửa phòng 502, lấy chìa ra mở cửa.
Vừa vào cửa, hai người đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Lưu Xuyên hít hít rồi hỏi: “Thơm quá, mẹ cậu đang nấu gì thế?”
Ngô Trạch Văn nói: “Mẹ đang hầm canh xương.”
Phùng Đan nghe thấy tiếng thì ra khỏi nhà bếp, hỏi: “Trạch Văn, đội trưởng của con tới rồi à?”
Lưu Xuyên lễ phép tiến lên nói: “Cháu chào cô, cháu tới chúc Tết!” Nói xong hắn liền đưa hết quà trong tay cho bà, “Đây là mấy món đồ dưỡng da và rượu biếu cô. Cháu cũng không biết cô thích gì nên mua tùy tiện thôi.”
Phùng Đan mỉm cười nhận quà: “Cảm ơn, cháu có tâm quá… Ngồi nghỉ đi, Trạch Văn rót nước cho cậu ấy, cô vào bếp lấy đồ ăn.”
Lưu Xuyên ngồi xuống phòng khách, nhìn quanh một lượt thì thấy căn hộ ba gian hai phòng ngủ này được dọn dẹp rất sạch sẽ, sô pha và rèm đều mang tone màu ấm khiến người ta có cảm giác ấm áp hơn. Tủ cạnh Trạch Văn có bày ảnh chụp, hẳn là ảnh chụp gia đình ba người họ, đứa nhóc đeo kính đứng giữa chính là Ngô Trạch Văn hồi bé, người đàn ông bên trái chắc hẳn là người cha đã qua đời của cậu…
Ngô Trạch Văn quay đi rót nước, Lưu Xuyên nhìn qua phòng khách một lượt đã lập tức tóm được thông tin quan trọng, nhìn tấm ảnh gia đình ba người hạnh phúc kia, Lưu Xuyên bỗng thấy hơi đau lòng – Trạch Văn và mẹ cậu hẳn là đều rất nhớ người đã khuất nhỉ?
Ngô Trạch Văn nhanh chóng mang ly trà tới, đưa tận tay cho Lưu Xuyên: “Uống trà đi.”
Lưu Xuyên mỉm cười cầm lên uống hai ngụm, đúng lúc này Phùng Đan cũng bưng đồ ăn ra phòng ăn, Ngô Trạch Văn lại hí hoáy giúp mẹ.
Phùng Đan rất giống như trong tưởng tượng của Lưu Xuyên, là một người phụ nữ ôn hòa, Lưu Xuyên bị mẹ mình mắng từ bé đến lớn, thấy mẹ Ngô Trạch Văn tốt tính như vậy hắn lại càng thêm tự tin vào việc thuyết phục bà cho Ngô Trạch Văn vào đội.
Trên bàn cơm, đồ ăn Phùng Đan đích thân chuẩn bị vừa phong phú lại vừa thơm ngon, đặc biệt là món canh xương trong nồi kia, hương thơm nồng đượm thấm vào gan ruột. Bà rất nhiệt tình chan cho Lưu Xuyên một bát canh, nói: “Nếm thử đi, cô chỉ làm tùy tiện thôi, không biết có hợp khẩu vị của cháu không.”
Lưu Xuyên vội vươn hai tay qua đón lấy: “Cảm ơn cô.” Hắn nếm thử rồi khen, “Ngon lắm đó cô, cô nấu ăn tuyệt thật!”
Phùng Đan mỉm cười nói: “Khéo miệng quá.”
Tâm trạng Ngô Trạch Văn rất tốt, cậu vốn đang sợ mẹ sẽ gây khó dễ cho Lưu Xuyên, không ngờ là có vẻ mẹ rất thích Lưu Xuyên, còn múc canh cho Lưu Xuyên nữa…
Tính ra Lưu Xuyên vẫn là người bạn đầu tiên mà Ngô Trạch Văn đưa về nhà.
Ba người ngồi bên bàn ăn, ăn một bữa cơm vui vẻ ấm áp. Sau bữa cơm, Ngô Trạch Văn chăm chỉ dọn dẹp bát đũa, Phùng Đan lấy một đĩa hoa quả cho Lưu Xuyên ăn, Lưu Xuyên ăn mấy quả nho, sau đó mới đi vào chuyện chính: “Cô, Trạch Văn đã nói với cô chưa ạ? Chúng cháu định tốt nghiệp xong sẽ cùng nhau đi thi đấu.”
Phùng Đan nói: “Ừ, có nói rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Hôm nay cháu đến chính là vì muốn giải thích chi tiết chuyện này cho cô, cô xem qua một chút nhé, đây là bảng kế hoạch của cháu.”
Lưu Xuyên lấy một bảng kế hoạch đã được in từ trước trong túi ra đưa cho Phùng Đan, giải thích: “Sau khi đi học lại, chúng cháu sẽ lo làm luận văn tốt nghiệp trước, giải Toàn quốc chính thức bắt đầu vào tầm giữa tháng Sáu và tháng Bảy, khi đó chúng cháu cũng đã tốt nghiệp xong, có thể tập trung vào thi đấu. Nếu thuận lợi thì có thể đánh đến cuối tháng 12 là thành công thăng hạng lên giải chuyên nghiệp, trở thành đội tuyển chính thức.”
Phùng Đan cúi đầu xem, Lưu Xuyên viết kế hoạch cực kỳ chi tiết, bắt đầu từ ngày mùng 5 tháng Hai (mùng 3 Tết) thì bắt đầu tập trung huấn luyện, đến tháng Sáu bắt đầu thi đấu, cần làm gì trong mỗi giai đoạn chỉ cần đọc bảng là hiểu ngay, bên cạnh còn có dự toán tài chính cho các loại hoạt động và thời gian còn thừa để điều chỉnh…
Làm một việc có kế hoạch và mục đích, đương nhiên đáng tin hơn thuận miệng nói lung tung nhiều.
Lưu Xuyên viết ra bảng kế hoạch này cũng khiến Phùng Đan thêm hài lòng với năng lực làm việc của cậu thanh niên này.
Rõ ràng chàng trai này là một đội trưởng có kinh nghiệm phong phú chứ không phải chỉ có nhiệt huyết rồi làm bừa, mỗi một việc hắn đều suy xét rõ ràng, mục tiêu cần thực hiện cho từng giai đoạn cũng được vạch ra rõ ràng. Có một đội trưởng thế này, đội viên theo hắn mới yên tâm.
Thanh niên trẻ tuổi rất dễ máu nóng bốc đầu, làm việc xúc động, ban đầu Phùng Đan còn tưởng mấy người bọn họ nhất thời kích động muốn thi đấu mà thôi, nhưng hôm nay khi gặp Lưu Xuyên, bà mới biết chàng trai này có bản lĩnh hơn mình nghĩ rất nhiều. Có thể chuẩn bị tỉ mỉ, mưu tính sâu xa như vậy chắc chắn là người có thể làm nên chuyện.
Phùng Đan khẽ cười nói: “Sau khi vào giải chuyên nghiệp thì sao?”
Lưu Xuyên lại lấy ra một bảng biểu khác, nói: “Đây là kế hoạch trong ba năm đầu của cháu. Sau khi vào giải chuyên nghiệp, câu lạc bộ của đội tuyển sẽ có liên minh giúp đỡ, tất nhiên bản thân bọn cháu cũng sẽ nghĩ cách để kéo tài trợ, cháu muốn xây dựng câu lạc bộ trở thành câu lạc bộ thể thao điện tử hàng đầu trong nước, dù sau này cháu và Trạch Văn có giải nghệ thì câu lạc bộ này vẫn là sản nghiệp của chúng cháu. Sau này sẽ có rất nhiều tuyển thủ eSport ưu tú tới đây, chúng cháu sẽ biến nó trở thành sự nghiệp của mình, cố gắng kinh doanh.”
Phùng Đan liếc qua Ngô Trạch Văn, hỏi: “Trạch Văn, con nghĩ thế nào?”
Ngô Trạch Văn quả quyết: “Mẹ, con muốn thi đấu với Lưu Xuyên, cùng nhau gây dựng sự nghiệp.”
Phùng Đan nói: “Vậy bao năm học Vật lý của con đổ sông đổ bể hay sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Có rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp không làm công việc đúng với chuyên ngành. Con cảm thấy làm việc mình thích vẫn thú vị hơn, mỗi ngày chín giờ sáng đến công ty, năm giờ chiều về nhà, làm việc mà mình không thích chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao?”
Phùng Đan không nói gì.
Ngô Trạch Văn đẩy kính, nghiêm túc nói: “Mẹ, con rất muốn đi thi đấu, mẹ cho con đi đi.”
Lưu Xuyên cũng hùa theo: “Đúng đó cô, Trạch Văn là tuyển thủ thiên tài hiếm có, nếu cậu ấy đi thi đấu chắc chắn sẽ có thể đạt được thành tích tốt. Hiện tại thể thao điện tử trong nước đã rất phát triển rồi, chúng cháu thi đấu cũng chẳng phải đi chơi mà là đi lấy cúp. Nếu Trạch Văn thi đấu hai năm mà không muốn đánh tiếp nữa thì cậu ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào. Tất nhiêu nếu Trạch Văn chịu ở lại tiếp tục giúp đỡ cháu thì cháu cam đoan tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu ấy!”
– tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu ấy.
Giọng Lưu Xuyên quyết đoán như chém đinh chặt sắt, lời cam đoan hứa hẹn đầy thành khẩn này nghe đầy sức thuyết phục. Phùng Đan quay đầu nhìn con trai, đối diện với ánh mắt khẩn cầu của con mình thì lập tức mềm lòng, bà bất đắc dĩ nói: “Thực ra con đã quyết định từ lâu rồi, dù mẹ có phản đối thì con cũng không thay đổi ý định phải không?”
Ngô Trạch Văn ngượng ngùng cúi đầu xuống, nói: “Vâng…”
Phùng Đan khẽ cười, nói: “Vậy được rồi, mẹ sẽ tin tưởng quyết định của con một lần.” Dứt lời bà lại nhẹ nhàng xoa đầu con trai, sau đó quay sang nói với Lưu Xuyên, “Trước đây cậu tên là Hải Nạp Bách Xuyên, còn từng vô địch bốn lần một năm phải không?”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Sao cô biết ạ?”
Phùng Đan nói: “Trạch Văn từng nói với cô, cô lên mạng tìm kiếm một chút. Trước đây cháu rất giỏi, có điều sau này làm đội trưởng, cháu vẫn phải tiếp tục cố gắng mới được. Thanh niên trẻ tuổi tự gây dựng sự nghiệp cũng là chuyện tốt nhưng đừng hứng chí nhất thời rồi làm vài ngày lại rút lui.”
Lưu Xuyên vội nói: “Chắc chắn rồi ạ. Có cháu ở đây, câu lạc bộ của chúng cháu chắc chắn sẽ chỉ có đi lên.”
Phùng Đan khẽ cười, nói: “Được, thấy cháu tự tin như vậy cô cũng yên tâm. Hai cháu nói chuyện tiếp đi, cô về phòng xem TV.”
Bà cầm máy tính quay về phòng tiếp tục xem phim cách mạng, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn cầm bảng kế hoạch lên, quay đầu nói: “Vậy mà anh đã vẽ ra một bảng kế hoạch chi tiết đến mức này… Đêm qua thức làm phải không?”
Bị thám tử Ngô vạch trần, Lưu Xuyên cũng chẳng giấu giếm, mỉm cười gãi mũi nói: “Khụ, như vậy thì mẹ cậu sẽ yên tâm hơn, chưa kể sau này cũng sẽ cần dùng tới.”
Ngô Trạch Văn biết người này vẫn luôn đáng tin trong những thời điểm quan trọng, hắn vạch ra từ kế hoạch trước mắt cho tới quy hoạch ba năm nên Phùng Đan mới không tìm được điểm gì để phàn nàn.
Đây là lần đầu tiên Lưu Xuyên tới tận nhà của thành viên trong đội, vẫn cảm giác có chút kỳ quái. Có điều hắn rất bất ngờ khi thấy thái độ của mẹ Ngô Trạch Văn tốt như vậy, hắn không nhịn được mà nói: “Mẹ cậu thương cậu thật đấy, không ngờ cô ấy lại dễ nói chuyện như vậy.”
Ngô Trạch Văn nói: “Từ bé đến giờ tôi đều tự quyết định chuyện của mình, bình thường mẹ cũng không quá phản đối việc gì.”
Lưu Xuyên tán thưởng: “Được đó, đúng là tư tưởng tiến bộ. Cô là giáo viên Vật lý phải không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ.”
Nói đến đây cả hai cùng im lặng, ánh mắt hai người chạm nhau, được một lát Lưu Xuyên lại mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác.
“Xem TV đi…” Ngô Trạch Văn đứng dậy đi bật TV, sau đó đưa cho Lưu Xuyên một quả quýt, Lưu Xuyên vội nói, “Thôi thôi, tôi no quá rồi.”
Hai người ngồi trên sô pha xem TV, chương trình rất chán, Lưu Xuyên hoàn toàn chẳng có tí hứng thú với tiết mục trên TV, hắn mở miệng nói: “Trạch Văn, có album ảnh không cho tôi xem đi? Tôi rất tò mò trước đây trông cậu như thế nào.”
Ngô Trạch Văn về phòng lấy một quyển album ra, Lưu Xuyên vừa mở ra đã thấy một đứa nhóc đang nằm trên giường mở to mắt nhìn vào ống kính, đôi tay trắng trắng mềm mềm ôm lấy chú gấu đồ chơi, Lưu Xuyên suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Nhóc con này đáng yêu quá… Là cậu đấy à?”
Tai Ngô Trạch Văn hơi đỏ lên, nói: “Chụp hồi ba tuổi.”
Lưu Xuyên lật tiếp, đây hẳn là album của riêng Ngô Trạch Văn, tất cả đều là ảnh của Ngô Trạch Văn, từ hồi mầm non Ngô Trạch Văn trông hơi ngốc, còn chưa đeo kính. Ngô Trạch Văn đi học tiểu học đã đeo kính, nhìn rất là nghiêm túc, đã bắt đầu giống học bá rồi… Đến cấp hai, cậu nhìn rất ngây ngô non nớt, cầm chiếc cúp của cuộc thi Vật lý trong tay, trông y hệt một thiên tài nghiêm nghị…
Lưu Xuyên xem kỹ album ảnh một lượt như thể đang chứng kiến quá trình trưởng thành của Ngô Trạch Văn, cảm giác này khiến tâm trạng của hắn rất vi diệu, tựa như lại được gần Ngô Trạch Văn hơn một chút.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua chẳng ai kịp nhận ra, thấy không còn sớm nữa, Lưu Xuyên mới đứng lên nói: “Khụ, tôi phải về đây, ông bà ngoại tôi vẫn đang ở nhà, tôi phải về nhà ăn tối…” Nói xong hắn liền gọi với vào phòng ngủ của Phùng Đan, “Cô ơi cháu xin phép về!”
Phùng Đan đi từ phòng ngủ ra, mỉm cười nói: “Không ngồi thêm một lúc sao?”
Lưu Xuyên nói: “Thôi ạ, nhà cháu còn có việc.”
Phùng Đan gật đầu: “Vậy cháu về đi, Trạch Văn đi tiễn Lưu Xuyên đi.”
Ngô Trạch Văn “Vâng” một tiếng, mặc áo khoác đưa Lưu Xuyên xuống tầng.
Trời đã tối, ánh đèn vàng trong tiểu khu đã bật, Ngô Trạch Văn tiễn Lưu Xuyên tới tận cổng tiểu khu, lúc này Lưu Xuyên mới dừng chân, quay đầu khẽ cười nói: “Trạch Văn, tôi rất vui khi mẹ cậu đồng ý…”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi cũng vậy.”
Lưu Xuyên thấy tai cậu hơi đỏ thì lại đau lòng: “Thôi, đừng tiễn nữa, cậu mau về đi, mặc ít thế này lại cảm.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Vậy anh đi cẩn thận.”
Lưu Xuyên ngồi vào trong xe, lại hạ kính xe xuống vẫy tay với cậu: “Về đi, ngày kia gặp.”
Lúc này Ngô Trạch Văn mới xoay người trở về.
Xa xa, trong căn bếp nhỏ tầng năm, Phùng Đan nhìn cảnh chia tay luyến lưu của hai thanh niên dưới tầng mà khẽ nhếch môi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận