Khi Ngô Trạch Văn quay về nhà thì mẹ cậu đang ngồi xem TV trong phòng khách, thấy cậu về, bà liền mở miệng nói: “Trạch Văn, con qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Ngô Trạch Văn cởi áo khoác, quay người đi tới trước mặt bà, hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Phùng Đan nói thẳng: “Con thích cậu Lưu Xuyên kia phải không?”
Ngô Trạch Văn kinh hãi mở lớn mắt: “Cái gì, cái gì cơ?” Vì quá căng thẳng nên suýt nữa cậu còn tự cắn vào lưỡi mình.
Phùng Đan dịu dàng nói: “Mẹ là người gần gũi nhất với con, tận mắt chứng kiến con dần trưởng thành, con nghĩ mẹ không nhận ra khi con nói dối trước mặt mẹ sao?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Sắc mặt của Ngô Trạch Văn bỗng trở nên tái nhợt, ngón tay cũng siết chặt lại, cúi đầu như thể đã phạm lỗi.
– vì từ bé không còn cha nên thích tiếp cận con trai hơn? Hay vì Lưu Xuyên quá xuất sắc khiến cậu không tự chủ được mà động lòng với hắn?
Dù là nguyên nhân gì đi nữa thì tính hướng đã khác với bình thường, việc này đáng sợ không khác gì sóng thần thú dữ trong mắt người lớn nhiều gia đình…
Đối với người mẹ thân cận nhất, Ngô Trạch Văn cảm thấy mọi thứ như nghẹn ngay tại cổ, không nói nổi một câu.
Phùng Đan thấy dáng vẻ con trai cúi đầu đầy áy náy thì lại thấy đau lòng.
Thực ra bà đã nghi ngờ tính hướng của con trai mình không bình thường từ lâu, tuy nói giữa con trai và mẹ có rất nhiều chuyện không thể nói ra nhưng dù sao bà cũng là người từng trải, Trạch Văn đã đến tuổi này rồi, chưa từng có bạn gái thì thôi đi, thậm chí còn chẳng có hứng thú gì với con gái, bảo là cậu lo học bà cũng chẳng tin được…
Lý do duy nhất là: Con trai bà không thích con gái.
Khi Phùng Đan mới nghi ngờ cũng đã từng khổ sở, xót xa, chẳng biết nên làm sao cho phải, nhưng sau này ngẫm lại, nếu thật sự tính hướng của Trạch Văn không thể thay đổi thì người làm mẹ như bà còn có thể làm gì đây? Chẳng nhẽ từ luôn đứa con này?
Đứa nhóc này từ bé đã nghe lời hiểu chuyện, chưa từng khiến người mẹ là bà hao tổn tâm sức vì mình, cậu vẫn luôn quan tâm chăm lo cho mẹ, nghiêm túc chăm chỉ, nhịn ăn nhịn mặc, bảo cậu đi học piano cậu cũng cố thi lên diễn tấu, bảo cậu đi thi giải Vật lý cậu cũng lấy giải nhiều lần, mỗi lần thắng đều có tiền thưởng, việc đầu tiên cậu nghĩ đến luôn là mua đồ cho mẹ…
Một đứa con tốt như vậy, chẳng nhẽ chỉ vì nó không giống người khác mà trách mắng hay sao? Làm khó nó hay sao? Khiến nó đau lòng khổ sở hay sao?
Phùng Đan hiểu rõ, thực ra Trạch Văn cũng rất mâu thuẫn và đấu tranh, bà muốn mở lòng cho con trai nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào.
Thực ra Phùng Đan đã nghi Trạch Văn để ý Lưu Xuyên từ lâu, thậm chí là từ ngày cậu đột nhiên gọi điện nói muốn đi chơi game. Đứa con này của bà từ bé đã có chính kiến, có thể khiến cậu thay đổi nhiều đến vậy chắc chắn người đội trưởng kia chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng con trai bà…
Sau khi nghỉ Đông về nhà, nhìn đủ kiểu biểu cảm của cậu, Phùng Đan đã hiểu rõ trong lòng.
Chỉ có điều Phùng Đan vẫn không biết rốt cuộc Lưu Xuyên là người như thế nào, hôm nay gặp xong thì lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Ít ra thoạt nhìn Lưu Xuyên là một chàng trai đáng tin, còn trẻ nhưng có chí khí, có chủ kiến, làm việc dứt khoát nhanh gọn, nói chuyện lại biết chừng mực. Ấn tượng của hắn trong lòng Phùng Đan rất tốt, nếu con trai thích kiểu người như thế này, có lẽ bà sẽ thử chấp nhận…
Ngô Trạch Văn thấy mẹ mãi không nói gì thêm, lúc này mới lí nhí: “Mẹ, con vốn không có hứng thú với con gái… Con có lẽ chỉ thích người cùng giới, mẹ có giận không?”
Phùng Đan im lặng một lát rồi nói: “Không thể sửa được đúng không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “… Con xin lỗi, mẹ… có phải mẹ thất vọng lắm không?”
Phùng Đan khẽ thở dài, vươn tay xoa đầu con trai: “Hơi thất vọng thật, nhưng có điều dù con thích ai thì con vẫn là con mẹ mà.”
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu, đối diện cậu là ánh mắt dịu dàng của mẹ.
Phùng Đan mỉm cười nói: “Từ bé con đã rất hiểu chuyện, việc của con tự con suy xét thấu đáo là được. mẹ chỉ sợ sau này con sẽ khổ sở, dù sao con đường này cũng không dễ đi, đến giờ cậu Lưu Xuyên kia vẫn không biết con thích cậu ta đúng không?”
Ngô Trạch Văn im lặng.
Phùng Đan nói: “Chiếc xe mà cậu ấy lái cũng hơn trăm vạn, mẹ thấy cậu ấy là người trong gia đình gia giáo, hẳn là điều kiện trong nhà cũng tốt, chưa chắc cha mẹ cậu ấy đã đồng ý cho cậu ấy ở bên một người con trai. Con đã trả giá quá nhiều vì cậu ấy như thế, nhỡ đâu sau này hai đứa không thể ở bên nhau được… Thì con đã nghĩ nên làm gì chưa?”
Ngô Trạch Văn siết chặt tay, mặt cũng trắng bệch.
Thực ra cậu đã từng nghĩ tới chuyện này, tình cảm cậu dành cho Lưu Xuyên chỉ là đơn phương thầm mến, vốn đã rất khó để nói ra ngoài miệng, cậu bằng lòng ở bên giúp đỡ Lưu Xuyên, cũng không hối hận với quyết định của mình, đã yêu thích mất rồi thì cố mà tranh thủ, đó là nguyên tắc từ bé đến giờ của cậu.
Nhưng nếu Lưu Xuyên không thích cậu, chỉ coi cậu là bạn, thì cậu còn có thể làm gì nữa?
Như mẹ nói, con đường này gập ghềnh trắc trở, nhỡ đâu thật sự có một ngày như vậy cậu cũng sẽ không thể ở bên Lưu Xuyên nữa, việc duy nhất cậu có thể làm, có lẽ cũng chỉ là yên lặng rời khỏi người kia…
Nghĩ đến đây, Ngô Trạch Văn không khỏi cảm thấy khó chịu. Đến giờ Lưu Xuyên vẫn hoàn toàn không biết sự ái mộ mà cậu dành cho hắn, mà chính cậu cũng chẳng dám mở lời, cậu sợ một khi nói ra sẽ ảnh hưởng tới chuyện thi đấu của đội, lại càng sợ Lưu Xuyên sẽ nhìn mình như nhìn quái thai…
Như vậy mà cậu còn ở cạnh Lưu Xuyên thì sẽ gượng gạo vô cùng.
Thế nên cậu chỉ có thể giấu nhẹm thứ tình cảm này vào sâu trong lòng, đi bước nào tính bước đó…
Phùng Đan nhìn dáng vẻ nhợt nhạt của con trai thì đau lòng xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Mẹ biết con khó chịu trong lòng, thế nên người mẹ này sẽ không gây ra bất cứ áp lực nào cho con, con cứ việc yên tâm đi làm chuyện mà mình muốn đi.”
“…” Mắt Ngô Trạch Văn bỗng nóng lên, cậu gật mạnh đầu.
Mẹ chịu thấu hiểu chẳng khác nào ánh sáng ấm áp chiếu vào đáy lòng giữa đêm đen, từ nay về sau, cậu có thể dũng cảm theo đuổi người mà mình thích, không cần lo lắng tới chuyện cản trở từ gia đình.
Từ bé đã mất cha, nhưng cậu lại có một người mẹ ôn hòa biết cảm thông, rộng lòng khoan dung thế này thì còn gì may mắn hơn đây?
Thấy mắt con trai đỏ hoe, Phùng Đan khẽ cười, vỗ vai con mình, nói: “Điều mẹ muốn thấy nhất chính là con có thể sống thật hạnh phúc… Con thích Lưu Xuyên như vậy, mẹ cũng không muốn ngăn cản con. Mẹ chỉ mong… cậu ta sẽ không phụ lòng con.”
***
Sau khi Ngô Trạch Văn về phòng ngủ, cậu lập tức nhắn tin cho Lưu Xuyên: “Anh về nhà chưa?”
Khi đó Lưu Xuyên vừa mới đỗ xe vào ga-ra, thấy tin nhắn ân cần hỏi thăm thì vội nhắn lại: “Tôi vừa về đến nhà. Khả năng tính thời gian của thám tử Ngô cũng đỉnh quá đi?”
Ngô Trạch Văn đáp: “Về nhà an toàn là được rồi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Phải rồi, sáng ngày kia tôi qua đón cậu nhé, chúng ta cùng ra sân bay.”
Ngô Trạch Văn nhắn lại: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lúc này Lưu Xuyên mới cất điện thoại, khóe môi không nhịn được mà hơi nhếch lên. Hắn luôn cảm thấy giữa mình và Ngô Trạch Văn có sự ăn ý đến kỳ lạ, cảm giác này chắc là “thần giao cách cảm” nhỉ? Nhất là khi vừa nhận được tin nhắn hỏi thăm của Ngô Trạch Văn, ngay đến gió mùa Đông lạnh thấu xương phả vào mặt cũng chẳng ảnh hưởng tới sự ấm áp lan tràn trong lòng hắn.
Khi Lưu Xuyên vào phòng khách thì mọi người trong nhà đang chuẩn bị ăn tối, Dương Thu Ninh nhíu mày nói: “Mùng Một đầu năm đã chạy đi đâu?”
Lưu Xuyên vừa thay giày vừa nói: “Tới chúc Tết nhà một người bạn rất quan trọng.”
Hắn cởi áo măng-tô và khăn quàng treo trên móc gần cửa, xoay người tới phòng ăn, ông ngoại Dương Sinh Dân bỗng lên tiếng: “Ngày mai ông bà sẽ tới nhà chú, Lưu Xuyên, Lưu Hiểu Mông, hai đứa cũng đi đi.”
“…” Lưu Xuyên sờ mũi, “Khụ, phải đi hết cả ạ?”
Dương Thu Ninh quay đầu nhìn hắn: “Tới nhà chú chúc Tết đương nhiên là phải đi rồi.”
Lưu Xuyên đành cười cười, nói: “Vâng, con đi là được chứ gì! Có điều mùng 3 con có việc phải đi rồi, ở nhà chú một ngày thôi có được không ạ?”
Dương Thu Ninh còn muốn nói thêm thì Lưu Bác Viễn đã vội mở miệng giải vây cho con trai: “Được được, chúng ta tới một ngày thôi rồi về.”
Lúc này Lưu Xuyên mới yên tâm.
Dương Sinh Dân nói: “Sáng mai đi chuyến bay sáng, cả nhà cùng đi Thượng Hải, ông sẽ ở nhà Kỳ Quang hơn một tháng rồi quay về New York.”
Dương Thu Ninh hỏi: “Cha không ở nhà con thêm mấy ngày sao?”
Dương Sinh Dân nói: “Không, qua mùng 2 con cũng bắt đầu bận rộn, cha không gây phiền toái thêm cho con làm gì.”
Thực ra ông không quá thích chàng rể Lưu Bác Viễn này nên cũng chẳng muốn ở nhà con gái lâu.
Người chú Dương Kỳ Quang của Lưu Xuyên cũng chính là cha của Dương Kiếm hiện tại đang ở Thượng Hải. Tết nhất tới nhà họ hàng là phong tục truyền thống của người Trung Quốc, ông bà ngoại hiếm khi về nước, đáng ra Lưu Xuyên cũng nên ở bên họ nhiều hơn, chỉ có điều đợt nghỉ này lại đúng vào lúc đội tuyển tập huấn, hắn không thể ở cạnh ông bà được, cũng may ông bà quyết định tới nhà chú ở, như vậy Lưu Xuyên sẽ dễ lẻn tới Trường Sa tập hợp với đội hơn.
Có điều Dương Kiếm thì thảm rồi, Dương Sinh Dân muốn ở nhà cậu một tháng, người ông này cực kỳ nghiêm khắc với con cháu, chắc chắn Dương Kiếm phải cun cút giả vờ làm đứa cháu ngoan. Nghĩ đến đây, Lưu Xuyên hí hửng liếc qua Dương Kiếm, đối diện với ánh mắt cực kỳ ai oán của thằng em.
Lưu Xuyên thương cảm vỗ vai cậu, ghé lại thì thầm: “Ông ở nhà mày một tháng, đừng hòng sờ vào máy tính. Một tháng này vừa đủ để tỉnh táo lại, sau này đừng có ngáng chân Phương Chi Diên. Còn nữa, đừng có nói với cậu ta mày là em anh, mất mặt lắm.”
“…” Dương Kiếm bực muốn điên.
Trình độ cà khịa của Lưu Xuyên vẫn quá mạnh, từ bé cậu đã vừa hận vừa sùng bái ông anh này, thậm chí còn biến Lưu Xuyên thành kẻ địch trong tưởng tượng suốt một quãng thời gian, Lưu Xuyên rất không khách sáo xát muối vào miệng vết thương của cậu, Dương Kiếm cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà Lưu Xuyên cùng ra sân bay tới Thượng Hải. Khi Lưu Xuyên vào tới sảnh chờ máy bay, hắn nhắn tin cho Ngô Trạch Văn: “Trạch Văn, tôi phải tới Thượng Hải với ba mẹ, đi chúc Tết ở nhà chú nên mai không đón cậu ra sân bay được, tôi sẽ đổi vé sang bay thẳng từ Thượng Hải về Trường Sa.”
Ngô Trạch Văn nhắn lại: “Ừ, mai tôi sẽ tự ra sân bay.”
Lưu Xuyên dặn: “Đi một mình thì cẩn thận nhé, tôi chờ cậu ở Trường Sa.”
Ngô Trạch Văn đáp: “Được, mai gặp.”
Lưu Xuyên vừa cất điện thoại thì âm báo tin nhắn lại vang lên, Lưu Xuyên còn tưởng là Ngô Trạch Văn nhắn tiếp, vui vẻ cầm lên thì lại cực kỳ sửng sốt – vậy mà lại là tin nhắn của Lý Tưởng, là một đoạn tin rất dài: “Hê hê hê, anh đoán coi tôi đang ở đâu nè? Tới Tây An rồi đó! Vừa ra khỏi sân bay, đang tiến thẳng tới chỗ ở của Tần Dạ! Sư phụ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng cái lưỡi ba tấc không xương của mình để khuyên anh ấy tới Trường Sa, cứ chờ tin tốt của tôi ha!”
“…” Lưu Xuyên đọc tin nhắn mà cạn lời, một lúc sau mới nhắn lại, “Cậu tới Tây An thật luôn? Tần Dạ có biết không?”
Lý Tưởng nói: “Định tạo bất ngờ cho anh ấy đó! Phải rồi, mau cho tôi địa chỉ nhà anh ấy đi, giờ tôi qua luôn nè.”
Hành động này của Lý Tưởng quả thực có hơi xúc động, có điều cậu ta mặt dày chạy tới tìm Tần Dạ mà có thể lay động được Tần Dạ thì lại thành ra công to.
Lưu Xuyên khẽ cười, gửi địa chỉ qua, nói: “Cố lên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được trao huân chương hạng nhất.”
Lý Tưởng đáp: “Ok! Tôi chắc chắn sẽ cúc cung tận tụy, chết mới ngừng tay, kiểu gì cũng phải kéo anh ấy tới Trường Sa!”
Trong khi đó, Tần Dạ đang ngủ trong nhà, hoàn toàn không hề biết có người nào đó đang hứng chí bừng bừng xông tới nhà mình…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận