Vốn Lý Tưởng định mùng 1 tới tìm Tần Dạ luôn, ai dè năm nay họ hàng nhà cậu lại tổ chức tụ tập vào mùng 1, bảy bà cô tám bà dì tới nhà chúc Tết nên cậu không chạy đi đâu được, thế là quyết định lùi vé máy bay sang sáng sớm mùng 2, tới Tây An thì đúng chín giờ.
Tối qua Lý Tưởng nhắn tin cho Tần Dạ, nói rằng hôm nay mình sẽ qua, Tần Dạ còn tưởng trưa hoặc chiều cậu mới đến, ai ngờ còn đang vùi mình trong chăn ngủ nướng thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Tần Dạ bắt máy, mơ mơ màng màng “alo” một tiếng thì nghe thấy tiếng nói tíu tít đầu bên kia: “Tần Dạ à, tôi Lý Tưởng nè, tôi tới cổng tiểu khu nhà anh rồi đó!”
“…” Tần Dạ lập tức bật dậy khỏi giường, nhíu mày nói, “Sớm thế?”
Lý Tưởng cười ha ha: “Tôi muốn nhìn thấy anh sớm một chút nên đặt vé máy bay chuyến sớm nhất luôn.”
Tần Dạ im lặng một chút mới nói: “Để tôi xuống đón cậu.”
Anh vội vàng đánh răng rửa mặt, sau đó mặc bừa một chiếc áo len và áo khoác rồi đi đôi giày thấp cổ ra khỏi cửa.
Ra đến ngoài mới thấy tuyết rơi trắng trời, những bông hoa tuyết bay lả tả trong không trung, gió lạnh thấu xương khiến Tần Dạ phải hắt hơi một cái, anh vội kéo kín áo măng-tô, chạy nhanh ra cổng tiểu khu.
Trị an khu này rất nghiêm ngặt, ra vào buộc phải quẹt thẻ, nếu có khách tới thì cũng phải chờ chủ nhà đích thân xuống đón.
Cha mẹ Tần Dạ không ở đây, đây là căn hộ mà anh tự mua hai năm trước, sau khi ăn tất niên đêm 30, cha mẹ anh quyết định bay sang Singapore thăm chị gái, mấy hôm trước Tần Dạ mới từ Singapore về nên lần này không đi nữa, quyết định ở nhà một mình, chơi game, xem phim, mấy khi nhàn rỗi như vậy.
Ai mà ngờ mới mùng 2 Lý Tưởng đã tìm đến cửa.
Thấy tuyết rơi ngày càng nhiều, Tần Dạ lập tức bước nhanh hơn.
Tuyết rơi cả đêm qua khiến thành phố giờ chẳng khác nào thế giới băng tuyết, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy màu trắng xóa phủ tràn, tuyết đọng rất dày trên đường, Tần Dạ giẫm lên thảm tuyết nhanh chóng đi tới cổng tiểu khu, bông tuyết lả lơi khiến tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt, Tần Dạ dừng bước nhìn quanh, quả nhiên thấy một dáng người quen thuộc cách đó không xa…
Tuy cách cả một ngã tư đường nhưng trong đám người rộn ràng náo nhiệt, Tần Dạ chỉ liếc mắt đã nhận ra đối phương.
Người nọ mặc măng-tô đen, đeo khăn màu cà phê, dường như đã đứng đợi rất lâu nên tuyết đã kịp đọng trên vai cậu, tay còn cầm một túi hành lý lớn, vừa nhìn thấy anh, người nọ đã nở một nụ cười xán lạn như ánh dương, hứng chí lật đật chạy tới, đến khi đứng trước mặt anh rồi mới mỉm cười nói: “Tần Dạ, tôi tới thăm anh.”
Tần Dạ: “…”
Trong khoảnh khắc ấy, đáy lòng Tần Dạ bỗng ấm áp tựa như tuyết tan ngày Đông vậy.
Khi cười rộ lên, Lý Tưởng vẫn sáng chói đẹp trai như trước, chưa kể hôm nay mặc măng-tô và quần suông khiến người nhìn còn cao hơn, tuyết vương trên mái tóc, ngây ngô cười chạy tới chỗ Tần Dạ khiến anh không nhịn được mà thấy lòng mình mềm nhũn, anh trách cứ: “Cậu cứ đứng chờ dưới tuyết thế này à, không biết đường tìm chỗ trú hay sao?”
Lý Tưởng tùy ý phủi tuyết vương trên tóc và vai, nói: “Không sao đâu, từ bé tôi đã không sợ lạnh rồi… Mà anh đó, sao lại mặc ít thế này?”
Thấy Tần Dạ chỉ mặc mỗi áo len và áo khoác, Lý Tưởng vội tháo khăn quàng của mình xuống, dứt khoát quàng cho anh.
Cảm nhận được hơi ấm từ trên người Lý Tưởng bao lấy cổ và đôi gò má sắp đông cứng của mình, Tần Dạ khẽ nhếch môi, nói: “Đi thôi.”
Hai người đi qua cổng bảo vệ, sau đó sóng vai tiến vào trong tiểu khu.
Đường vào rất rộng, bên cạnh còn có hồ nhân tạo, có điều giờ nước hồ đã đóng băng cả rồi. Năm mới tuyết rơi ngay mùng 2, người đi trên đường không quá nhiều nên khung cảnh có chút cô quạnh. Tần Dạ đưa Lý Tưởng xuyên qua một rừng cây mới tới nơi anh ở.
Toàn bộ tiểu khu đều là chung cư, Tần Dạ ở tầng 21, hai người đi thang máy lên tầng, Tần Dạ lấy chìa mở cửa, sau đó lấy cho cậu một đôi dép đi trong nhà.
Lý Tưởng đứng ngoài cửa phủi sạch tuyết trên quần áo xong xuôi mới xoay người vào phòng thay giày. Vừa mới vào đã thấy phòng khách hơi bừa, một đống đồ ăn vặt la liệt trên bàn, máy tính thì vứt trên thảm, thêm mấy cái đĩa game bên cạnh nữa.
Tần Dạ thản nhiên nói: “Hôm qua tôi chơi game trong phòng khách, chưa kịp dọn.”
Bị khách tới chơi thấy cảnh nhà cửa bừa bộn như vậy mà anh vẫn rất bình thản, hoàn toàn chẳng có chút ngại ngùng nào.
Lý Tưởng cười cười: “Tôi hiểu mà, lúc tôi ở nhà một mình cũng lười dọn lắm…”
Tần Dạ bảo cậu đặt hành lý bên cạnh, hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Lý Tưởng nói: “Chưa.”
Tần Dạ nói: “Uống sữa với ăn bánh mì tạm đi, trưa tôi đưa cậu đi ăn nhé?”
Lý Tưởng gãi đầu cười: “Trong tủ lạnh có thức ăn không? Để tôi nấu cơm cho.”
Sau đó cậu liền chạy tới phòng ăn mở tủ lạnh xem, lấy mấy quả trứng gà, cà chua, mì và rau rồi xoay người đi vào bếp.
Tần Dạ hơi ngượng nghịu, anh thật sự không ngờ Lý Tưởng qua sớm như vậy, nhà thì không dọn, đồ ăn cũng chẳng mua, giờ lại còn bắt tội khách đến nhà tự vào bếp nấu ăn, thật sự đãi khách quá tệ…
Có điều Lý Tưởng lại chẳng hề để ý, nhanh nhẹn xắn tay áo, bắt đầu nấu bữa sáng trong bếp.
Tần Dạ dựa vào cửa nhà bếp nhìn cậu, tuy cậu trai này nói hơi nhiều, khiến ấn tượng đầu tiên của người khác về cậu luôn là chưa đủ trưởng thành, có điều tiếp xúc nhiều hơn mới nhận ra cậu là người tốt bụng, nhiệt tình, chu đáo lại biết chăm sóc người khác. Dáng vẻ xắn tay áo rửa rau thái rau trông y hệt kiểu “đàn ông nội trợ”.
Tần Dạ trêu chọc: “Cậu có cần tạp dề nữa không?”
Lý Tưởng quay đầu cười: “Tôi có tìm rồi, anh không có tạp dề, rõ ràng rất ít khi xuống bếp.”
Tần Dạ gật đầu: “Tôi không biết nấu cơm, mấy thứ đồ ăn này đều tiện tay mua lúc đi ngang siêu thị hôm qua.”
Lý Tưởng nhìn tủ lạnh là biết, trong tủ chỉ có trứng gà, cà chua, rau xanh gì đó, còn có thêm một đống sủi cảo, bánh trôi đông lạnh ăn liền, rõ ràng đều là thực phẩm cứu đói khi rúc trong nhà, mấy món cần phải chế biến cẩn thận như gà vịt thịt cá thì chẳng có miếng nào.
Tần Dạ nhìn Lý Tưởng cúi đầu hí hoáy nấu bữa sáng, anh đứng đó cũng chẳng giúp được gì, đành quay người về phòng ngủ gấp gọn chăn gối.
Đến khi anh dọn xong phòng ngủ thì Lý Tưởng cũng nấu xong.
Mùi thơm truyền tới từ phòng ăn khiến Tần Dạ đang đói bụng lập tức chạy qua, Lý Tưởng bưng hai bát mì nóng hôi hổi đặt lên bàn cơm, thấy Tần Dạ tới thì cười nói: “Nấu xong rồi, tới ăn đi.”
Trứng vàng, cà chua đỏ, rau xanh, một bát mì đơn giản lại khiến người ta nuốt nước miếng.
Tần Dạ ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa nếm một gắp mì, vị rất ổn, nước dùng cũng thơm, Tần Dạ vui vẻ cúi đầu ăn.
Lý Tưởng thấy anh ăn ngon lành thì bất chợt thấy lòng mềm lại.
Cảm giác khi có thể nấu bữa sáng cho người mình thích thật sự rất tốt…
Nếu có thể, cậu thậm chí bằng lòng ở bên Tần Dạ mãi mãi, cố gắng chăm sóc cho anh.
Tần Dạ nhìn thì độc lập kiên cường nhưng thực ra anh đã dốc quá nhiều tinh lực vào đội tuyển Trường An trước đây nên chẳng có tâm trạng nghĩ đến chính mình, nhà thì bừa bộn, bếp cũng chẳng dùng bao giờ, Lý Tưởng thực sự không hiểu anh sống một mình kiểu gì, gọi ship đồ ăn hàng ngày hay sao? Hay lại tới siêu thị mua một đống thực phẩm đông lạnh ăn liền về?
Dù trước đây thế nào đi nữa, Lý Tưởng chỉ cần biết từ nay trở đi, cậu rất vui vẻ nếu có thể chịu trách nhiệm chăm sóc cho Tần Dạ.
Sau khi ăn sáng xong, Lý Tưởng lại chịu khó rửa hết bát đũa nồi niêu, sau đó lại dọn phòng khách cho Tần Dạ. Chẳng mấy chốc phòng khách nhà Tần Dạ đã gọn gàng sạch sẽ, nhìn rực rỡ hẳn lên. Bình thường khi chấm điểm vệ sinh hàng năm, phòng ký túc 301 bao giờ cũng đạt hạng đầu không thể không nhắc tới công lao của trưởng ký túc xá Lý Tưởng, cậu rất đảm việc nhà, dọn phòng cũng cực nhanh.
Tần Dạ đứng bên cạnh, thậm chí còn cảm thấy có khi Lý Tưởng mới là chủ nhân của nơi này, mình còn giống khách hơn…
“Cảm ơn.” Tần Dạ hơi xấu hổ, cứ cảm giác khách từ xa tới mà lại phải nấu cơm, rửa bát, dọn phòng thì không ổn. Nhưng thấy dáng vẻ thỏa mãn của Lý Tưởng, anh lại không nỡ ngăn cậu nhiệt tình.
Lý Tưởng quay lại nói: “Không có gì.”
Khoảnh khắc đó Tần Dạ bỗng cảm thấy dáng vẻ mỉm cười của chàng trai trước mắt anh rất ngầu, vì làm việc nhà nên trên mặt lấm tấm mồ hôi, làn da màu mạch khỏe khoắn như đang sáng bóng lên…
Đối diện với ánh mắt của Tần Dạ, Lý Tưởng gãi đầu cười nói: “Trước đây cha mẹ tôi đi làm bận lắm nên tôi đều tự dọn nhà, thấy chỗ nào bừa là tôi không kìm được ngứa tay, chỉ muốn dọn cho sạch thôi…”
“Thói quen tốt mà.” Tần Dạ khẽ cười, nói, “Lần này cậu tới là vì muốn đi xem Đội quân đất nung phải không?”
Lý Tưởng xấu hổ gãi mũi, lúc trước cậu lấy bừa cái lý do “Tôi muốn đi du lịch Tây An để xem Đội quân đất nung” để thuyết phục Tần Dạ đồng ý cho cậu ngày Tết tới thăm, đến giờ thì chẳng thể giấu nổi nữa, cậu quyết định nói thẳng: “Thực ra tôi tới để thăm anh thôi.”
Tần Dạ có hơi sửng sốt: “Cậu tới thăm tôi làm gì?”
Lý Tưởng nói: “Ầy, thực ra tôi… tôi muốn mời anh gia nhập đội tuyển của chúng tôi…”
Sắc mặt Tần Dạ hơi thay đổi, Lý Tưởng quýnh quáng xua tay: “Anh đừng hiểu nhầm, tôi không có ý ép anh, tôi chỉ muốn hỏi một chút… rốt cuộc anh nghĩ thế nào thôi.”
Tần Dạ im lặng một lát, xoay người đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Lý Tưởng lập tức đi theo, còn tiện tay rót một cốc nước ấm cho anh, ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Thực ra từng người trong chúng tôi đều hi vọng anh có thể trở về. Tôi biết lòng anh khó chịu khi đội tuyển Trường An giải tán. Nhưng hiện tại phong độ thi đấu của anh hoàn toàn không có vấn đề gì, anh cam tâm rời đi như vậy sao?”
Tần Dạ: “…”
Lý Tưởng nói tiếp: “Hứa Hân Nhiên sang đội tuyển Quốc Sắc, anh lại giải nghệ chắc chắn cô ấy cũng khó chịu trong lòng. Nếu anh có thể trở về, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”
Từ lâu Lý Tưởng đã nhận ra trong đội tuyển Trường An, chỉ có mình Hứa Hân Nhiên là đối tốt với Tần Dạ. Tần Dạ coi Hân Nhiên như em gái, luôn lo lắng cho tuyển thủ nữ kia, Hứa Hân Nhiên cũng rất kính trọng Tần Dạ, rất nhiều lần sau khi thi đấu xong, những người khác trong đội tuyển Trường An không quan tâm tới Tần Dạ, chỉ có Hứa Hân Nhiên là lần nào cũng đưa cho anh một lon coca lạnh mà anh thích nhất. Tuy lon coca đó lạnh nhưng chẳng phải đó là chút ấm áp duy nhất sưởi ấm lòng anh hay sao?
Lý Tưởng kéo cả Hứa Hân Nhiên ra, quả nhiên Tần Dạ khẽ cau mày, biểu cảm cũng phức tạp hơn.
Lý Tưởng cẩn thận để ý sắc mặt anh, nói tiếp: “Còn cả đám Trạch Văn, Thiếu Khuynh và Tiểu Dư nữa, ai cũng đã coi anh như người bạn tốt nhất, khi Trường An giải tán, Tiểu Dư bực muốn điên, ngày nào cũng bám Lưu Xuyên hỏi về anh, Trạch Văn cũng bảo tôi cố khuyên nhủ anh. Mọi người đều biết anh không cần ai an ủi, nhưng thực ra họ đều đau lòng cho anh, hi vọng anh có thể phấn chấn trở lại, một lần nữa đứng trên sàn đấu, khiến bọn họ chứng kiến Tần Dạ ngầu đến thế nào!”
Tần Dạ: “…”
Ngừng một chút, Lý Tưởng nghiêm túc nhìn Tần Dạ, nói: “Tần Dạ, anh mãi mãi là tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc nhất trong lòng tôi.”
Đáy lòng Tần Dạ khẽ động – tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc nhất?
Anh không phải tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc nhất, lại càng không phải một đội phó tốt, nếu không thì cũng chẳng khiến đội tuyển Trường An đi đến nước này. Nếu như anh không kiêu ngạo, lại không hiểu cách biểu đạt, nếu như anh có thể cố gắng nói chuyện với Dương Kiếm trong hòa bình, nếu như bọn họ phát hiện ra thứ mâu thuẫn này đã ảnh hưởng tới nền móng của đội tuyển Trường An đủ sớm… thì có lẽ đội tuyển Trường An đã không giải tán như vậy.
Tần Dạ cảm thấy bản thân rất có lỗi với đội trưởng cũ Lâm Lập Minh, cũng không muốn trở lại đấu trường nữa. Anh thật sự mệt mỏi, từ lâu đã nản lòng thoái chí.
Nhưng hôm nay Lý Tưởng nói như vậy lại khiến ngọn lửa trong lòng anh âm ỉ cháy lên.
Anh còn trẻ, vẫn đánh được một hai năm nữa, cứ thế này mà giải nghệ đúng là không cam lòng…
Nhưng hễ cứ nghĩ tới đội tuyển Trường An trước đây, Tần Dạ lại cảm thấy lòng mình quặn thắt. Anh không thể nào buông tay với Trường An, để cho đội huy của một đội tuyển khác đứng trước ID của mình.
Trong lòng ngập tràn mâu thuẫn và hỗn loạn, Tần Dạ hít sâu để bình tĩnh lại, quay đầu nói với Lý Tưởng: “Tôi hiểu ý tốt của cậu, nhưng giờ tôi không có tâm trạng thi đấu.”
Lý Tưởng nhìn ánh mắt anh, nghiêm túc nói: “Chật vật giải nghệ thế này không nên là cái kết cuối cùng của anh… Tần Dạ, rõ ràng anh có thể nắm lấy thế giới rộng lớn hơn, tại sao cứ cố bó buộc mình trong góc tối cô quạnh? Chẳng nhẽ mấy người Hứa Hân Nhiên hay Dương Kiếm không có tình cảm với Trường An hay sao? Nhưng bọn họ đều chuyển nhượng tới đội tuyển khác, vì sao anh biết không? Vì họ không muốn buông tay – còn anh lại buông tay.”
Tần Dạ: “…”
Lý Tưởng đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng đè lại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng đến lạ: “Tần Dạ, đừng buông tay… Anh chỉ cần tiến về phía trước một bước thôi, một bước thôi là được rồi, tất cả những thứ khác hãy giao hết cho tôi, được không?”
Tần Dạ: “…”
Lý Tưởng nói tiếp: “Đội tuyển của chúng tôi đều là người quen của anh, mỗi người bọn họ đều coi anh như người bạn tốt nhất, ngày mai sẽ tập hợp rồi, mọi người đều đang đợi anh, nếu anh không tới, họ hẳn sẽ thất vọng lắm.”
Tần Dạ: “…”
Nhớ tới sự chăm sóc của những người bạn kia trong game, tâm trạng của Tần Dạ trở nên rối rắm, anh nhận ra vậy mà mình lại dao động trước lời nói của Lý Tưởng, vốn đã quyết tâm chắc chắn, nhưng khi Lý Tưởng khuyên nhủ, mặt băng bỗng nhiên rạn nứt.
Vết nứt kia ngày một lớn dần, vốn là mặt băng hoàn chỉnh lại dần dần xuất hiện nhiều vết rạn hơn, chẳng mấy chốc đã sắp vỡ nát…
Lý Tưởng lại nói: “Dù anh tạm thời không muốn gia nhập thì cũng có thể tới Trường Sa với tôi xem thử, dù gì nghỉ Đông anh ở nhà cũng chẳng làm gì, chi bằng tới đội xem phòng ốc, xem chúng tôi huấn luyện, suy nghĩ kỹ càng hơn rồi hẵng quyết định… Có được không?”
Biểu cảm đầy chân thành, giọng nói đầy ôn hòa của Lý Tưởng khiến Tần Dạ không thể thốt nổi chữ “Không”.
Anh không nỡ khiến cậu trai đường xa tới nơi này tổn thương, đối diện với ánh mắt tràn ngập mong chờ của đối phương, lòng anh bỗng mềm nhũn, không tự chủ được mà khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “… Được.”
Lý Tưởng còn tưởng mình nghe nhầm, giật mình nhận ra vậy mà Tần Dạ lại đồng ý, cậu lập tức phấn khích nói: “Tốt quá rồi! Tôi đặt xong vé máy bay về ngày mai rồi, ngày mai chúng ta cùng về Trường Sa! Bọn họ biết chắc sẽ vui lắm…”
Thấy dáng vẻ phấn chấn của Lý Tưởng, Tần Dạ không nhịn được mà khẽ nhếch môi.
– mình mà tới, bọn họ sẽ vui sao?
Tần Dạ không chắc nữa.
Anh chỉ biết bỗng nhiên anh có chút tò mò, anh muốn tới xem đội tuyển của Lưu Xuyên như thế nào, anh cũng muốn gặp mấy người đạo trưởng, Cá con, Trạch Văn, Từ Sách ngoài đời xem họ trông như thế nào.
Đúng vậy, chỉ tới xem một chút thôi. Dù sao anh giải nghệ xong cũng phải nghỉ cả một mùa, đến khi đó quyết định cũng không muộn.
Tần Dạ cứ thế ra quyết định, nói: “Vậy để tôi đi xếp hành lý.”
Lý Tưởng vội nói: “Được!”
Nhìn theo bóng Tần Dạ đi xếp hành lý, Lý Tưởng thật sự vui đến không tả nổi.
Tuy ngoài miệng chỉ nói là tới xem tình hình đội nhưng Lý Tưởng biết, Tần Dạ bằng lòng bước một bước nhỏ này về phía trước đã rất khó khăn rồi. Vạn sự khởi đầu nan, cậu tin tưởng chỉ cần Tần Dạ tới đội tuyển Long Ngâm, một ngày nào đó Tần Dạ sẽ xao động trước sự chân thành của bọn họ!
Lý Tưởng thầm nhủ trong lòng: Tần Dạ, anh chỉ cần tiến về phía trước một bước thôi là được rồi, tất cả những thứ khác hãy giao hết cho tôi đi. Từ nay về sau, tôi sẽ luôn luôn đứng cạnh anh, bên anh, bảo vệ anh…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận