Mùng 3 Tết, khi mà rất nhiều người còn đang xem chương trình tạp kỹ trên TV với gia đình, cũng có rất nhiều người hối hả đi tụ tập bạn bè người thân, nhưng với các thành viên của đội tuyển Long Ngâm thì hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng – đây là ngày đầu tiên mà bọn họ tề tựu đông đủ!
Lưu Xuyên làm đội trưởng, sáng sớm đã dậy thu xếp hành lý, tiện thể gọi cô em Lưu Hiểu Mông dậy.
Tối hôm qua sau khi suy tính, Lưu Xuyên quyết định kéo cả Lưu Hiểu Mông tới Trường Sa, trong đội chỉ có mình Lâm Đồng là tuyển thủ nữ, đưa Lưu Hiểu Mông tới chơi mấy ngày làm bạn với Lâm Đồng. Chưa kể Dương Thu Ninh bận bịu cả năm, mãi mới có ngày rảnh, Lưu Xuyên cũng hi vọng cha mẹ có thể cùng đi chơi giải sầu, tận hưởng thế giới chỉ có hai người…
Lưu Xuyên vừa nói ý tưởng này cho cha thì Lưu Bác Viễn lập tức đồng ý, hai cha con rất ăn ý với nhau. Vì vậy sáng sớm ngày mùng 3 sau khi rời khỏi nhà chú, hai anh em Lưu Xuyên lập tức tới Trường Sa. Hai vợ chồng Lưu Bác Viễn thì về lại Bắc Kinh, con trai và con gái đều không ở cạnh, hai vợ chồng già có thể đi du lịch không cần lo lắng gì.
Lưu Xuyên đặt chuyến bay sớm nhất buổi sáng bay thẳng từ Thượng Hải tới Trường Sa, lúc hạ cánh còn chưa tới chín giờ.
Hắn vẫn nhớ giờ hạ cánh của Ngô Trạch Văn là chín rưỡi, vì vậy hắn kéo Lưu Hiểu Mông tới sảnh ngồi, chờ Ngô Trạch Văn tới nơi rồi cùng vào thành phố.
Sau khi hạ cánh, Ngô Trạch Văn vừa mở điện thoại đã thấy hai tin nhắn trên màn hình, một tin là của mẹ: “Sau khi tới đội, đợi đồng đội đến đủ thì nhớ chụp ảnh cho mẹ xem.” Tin còn lại là của Lưu Xuyên: “Xuống sân bay thì gọi điện cho tôi : )”
Ngô Trạch Văn nhắn tin trả lời mẹ, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Xuyên. Đầu kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói quen thuộc của Lưu Xuyên vang lên bên tai: “Trạch Văn, cậu tới nơi rồi à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ, tôi vừa xuống sân bay.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu cứ đi về phía trước, có một nhà hàng ở chỗ rẽ… Thôi, tôi thấy cậu rồi.”
Dứt lời hắn liền cúp máy, trực tiếp ra ngoài đón Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn cất điện thoại, ngẩng lên đã va phải vào đôi mắt sâu quen thuộc kia, lúc này ý cười tràn ngập trong mắt hắn, Lưu Xuyên bước nhanh về phía mình, dáng người cao lớn, dung mạo anh tuấn, chỉ đi về phía trước thôi đã hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn. Nhưng trong mắt Lưu Xuyên lại chỉ có mình Ngô Trạch Văn, cậu trai mặt không biểu cảm, đôi mắt đen trong veo giữa đám người.
Hai người đối diện nhau cách một đoàn người nhưng lại như thể tất cả người qua đường đều trở thành không khí.
Khoảng cách giữa cả hai rất gần nhưng Ngô Trạch Văn lại cảm giác như thời gian bỗng ngừng lại, từng bước người kia tiến về phía mình đều như quay chậm, khắc sâu vào đầu cậu.
Lưu Xuyên nhanh chóng đi tới trước mặt Ngô Trạch Văn, nói: “Đúng chín rưỡi, máy bay không delay.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Anh tới sớm vậy?”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Làm đội trưởng ai lại đến cuối bao giờ?”
Dứt lời hắn liền kéo hành lý giúp Ngô Trạch Văn, vừa đi vừa quan tâm hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ăn ở nhà rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy chúng ta bắt xe tới chỗ ở luôn, hôm nay nhiều người đến, Thiếu Khuynh cũng không đón nổi, tôi bảo mọi người tới chỗ ở luôn rồi.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, thấy một cô gái đang cười với cậu cách đó không xa, không nhịn được mà hỏi: “Sao Hiểu Mông cũng tới?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi kéo con bé qua chơi mấy ngày, tiện thể làm bạn với Lâm Đồng, mấy người khác đều là con trai cả, mình Lâm Đồng là nữ cũng không tiện.”
Ngô Trạch Văn hiểu ra, không nhịn được mà cảm thán: Lưu Xuyên làm đội trưởng rất chu đáo, ngay cả chuyện này cũng nghĩ tới.
Ba người đi với nhau ra khỏi sân bay, bắt một chiếc xe đi vào trong nội thành Trường Sa.
Khi tới nơi ở thì Giang Thiếu Khuynh và Từ Sách đã ở đó, vậy mà mới mùng 2 đầu năm Từ Sách cũng tới, hai người đã vào nhà dọn dẹp một lần, khi Lưu Xuyên tới cửa phòng 301, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng chó sủa “gâu gâu”.
Lưu Hiểu Mông khiếp hãi: “Có nhầm nhà không? Anh? Sao còn có cả chó vậy…”
Đang nói thì một chú chó Alaska khổng lồ xông về phía ba người, dáng vẻ uy phong lẫm liệt còn hơi hung dữ, Lưu Hiểu Mông cuống tới độ trốn ra sau, Lưu Xuyên thì khẽ cười, vươn tay xoa đầu nó, nói: “Đây là Jojo mà Từ Sách nuôi nhỉ?”
Jojo nghe thấy tên mình thì lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ thân mật cọ cọ vào tay Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cười vỗ đầu nó rồi kéo nó vào nhà, Từ Sách đang ngồi chơi game trước màn hình máy tính, thấy ba người thì liền đứng lên, thản nhiên nói: “Tới rồi à.” Hắn nhìn Lưu Hiểu Mông một lát, có lẽ đang nghĩ không biết cô gái này có phải tuyển thủ nữ Lâm Đồng mới gia nhập không.
Lưu Xuyên giới thiệu: “Đây là Lưu Hiểu Mông, em gái tôi, tôi kéo nó tới chơi mấy ngày.”
Từ Sách gật đầu: “Ồ.”
Lưu Xuyên lại nhìn quanh, hỏi: “Thiếu Khuynh đâu rồi.”
Từ Sách chỉ vào bếp.
Lưu Xuyên đi vào thì thấy Giang Thiếu Khuynh đang chạy đôn chạy đáo dọn dẹp nhà bếp, sắp xếp lại hết từ nồi xoong, bát đũa. Vì Từ Sách không biết làm việc nhà nên bị Giang Thiếu Khuynh đuổi ra ngoài, Giang Thiếu Khuynh thấy Lưu Xuyên thì ngại ngùng cười cười, nói: “Đội trưởng tới rồi à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Sáng sớm cậu đã làm gì thế?”
Giang Thiếu Khuynh giải thích: “Lần trước có nói về tập quán dân gian đó, trước khi chính thức vào nhà mới ở sẽ phải làm một nồi bánh bao chay trong bếp lấy may. Hôm qua tôi và Từ Sách đã mua hết nồi, bát, bếp điện và cả máy hút mùi rồi, còn mua rất nhiều thức ăn để trong tủ lạnh nữa. Tôi nghĩ hôm nay là lần đầu mọi người tụ họp đông đủ, thôi đừng ra ngoài ăn nữa, nấu cơm ăn ở nhà đi.”
Lưu Xuyên rất tán thưởng sự tỉ mỉ của Giang Thiếu Khuynh, mỉm cười nói: “Được đó, vẫn là cậu chu đáo.”
Giang Thiếu Khuynh dọn xong bếp cũng đi ra, ba người Lưu Xuyên tìm phòng để hành lý, sau đó mới quay ra phòng khách.
Khi đó Lưu Xuyên mua ba căn lần lượt là 303, 403 và 503, hắn vốn mua cùng tầng nhưng đáng tiếc không có tầng nào bán cả ba căn, nếu mua nhà mới thì lại rất khó tìm được khu nhà mới bán đủ phù hợp trong nội thành Trường Sa, hắn chỉ có thể chọn phương án thứ hai, mua cùng một đơn nguyên. Ở chung một tòa, thực ra tầng trên tầng dưới cũng không vấn đề.
Căn 303 được bọn họ bố trí thành phòng huấn luyện, đặt hai cái bàn dài trong phòng khách, bày mười máy tính quay lưng vào nhau.
Lưu Hiểu Mông rất sửng sốt: “Anh, sao nhìn giống mở hàng net vậy, mười cái máy tính có hoành tráng quá không?”
Lưu Xuyên nói: “Giờ đội ít người, sau này quy mô team mở rộng, nếu chuyển sang tòa nhà văn phòng thì chắc chắn không đủ máy, sẽ phải mua thêm. Phòng huấn luyện của mấy câu lạc bộ lớn còn to hơn chỗ này nhiều, bọn anh mới bắt đầu, để tiết kiệm thì chỉ còn cách đơn giản hóa thôi.”
Lưu Hiểu Mông không hiểu nhiều về giới eSports, thấy hai hàng máy tính cao cấp chỉnh tề thì trong lòng cũng thầm bội phục.
Diện tích phòng khách rất lớn, giữa hai hàng máy tính còn dôi ra một khoảng, ghế cũng mua loại ghế xoay da rất thoải mái, Lưu Xuyên ngồi xuống ghế xoay, thích thú tựa lưng nheo mắt, cười cười nói: “Có muốn đoán người tiếp theo tới sẽ là ai không?”
Từ Sách cười nhạt bỏ qua luôn trò đoán vớ vẩn này. Giang Thiếu Khuynh thì lại rất nể mặt đội trưởng, nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là Tiểu Dư nhỉ?”
Ngô Trạch Văn nói: “Hẳn là Tứ Lam.”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cậu: “Lần này thám tử suy luận kiểu gì thế?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi có kiểm tra rồi, Tứ Lam ăn Tết với ông ngoại ở Cáp Nhĩ Tân, chuyến bay từ Cáp Nhĩ Tân tới Trường Sa chỉ hạ cánh muộn hơn chuyến bay của tôi 20 phút, chắc anh ấy sắp tới rồi…”
Lưu Xuyên có chút bất đắc dĩ nhìn Ngô Trạch Văn – hắn chơi đoán mò, cậu lại thích chơi suy luận, Lưu Xuyên thật sự đến chịu với sự nghiêm túc của Ngô Trạch Văn.
Quả nhiên chưa đầy mấy phút sau, chuông cửa đã vang lên, Lưu Xuyên đứng dậy ra mở cửa thì thấy quả nhiên là Tứ Lam.
Tóc của anh hơi dài, những lọn tóc nâu trở nên sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, anh mặc măng-tô trắng để thả dây đai, cực kỳ tùy ý, bên trong là áo len lông cừu cao cổ màu xanh nhạt, hai tay đút túi, híp mắt như chú mèo nhàn tản, còn đeo headphones trên tai.
Lưu Xuyên không khách sáo kéo headphones của anh ra, vươn hai tay định ôm anh một chút thì Lam Vị Nhiên lại một lần nữa không nể mặt mà vòng qua Lưu Xuyên đi vào phòng. Khi thấy chú chó Alaska bự chảng kia thì lại rất hứng thú đi tới xoa đầu Jojo, nói: “Con chó này ngầu quá, tên gì vậy? Ai nuôi thế?”
Jojo hoàn toàn không lạ người, vui vẻ cọ cọ Tứ Lam.
Từ Sách hắng giọng, nói: “Tôi nuôi, tên là Jojo.” Có điều giờ xem ra con chó này đã hoàn toàn không coi hắn là chủ nhân nữa.
Lưu Xuyên đứng một bên, bất lực nói: “Lam Vị Nhiên, chẳng nể mặt nhau gì cả.”
Lam Vị Nhiên quay đầu nhìn hắn, nói: “Trước đây mỗi lần tôi thua cậu, cậu cũng vươn tay ôm từng thành viên Lạc Hoa Từ chúng tôi, sau đó nói: Đánh tốt lắm.”
Lưu Xuyên: “…”
Giang Thiếu Khuynh nhịn cười bên cạnh, Ngô Trạch Văn cũng hiểu Lưu Xuyên thật sự rất biết cách gây thù chuốc oán, chắc lúc đó Tứ Lam chỉ muốn đập chết hắn…
Rõ ràng Lam Vị Nhiên rất thích chó, ném bừa hành lý rồi bắt đầu kéo Jojo đi một vòng, sờ cằm tán thưởng: “Phòng này trang hoàng ổn đấy, làm phòng huấn luyện tạm thời luôn phải không?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ, giờ không đủ tiền nên huấn luyện tại nhà luôn, sau này có tiền sẽ chuyển tới tòa nhà văn phòng đối diện.”
Lam Vị Nhiên nói: “Huấn luyện xong có thể về phòng ngủ luôn, quá tốt.”
Lưu Xuyên cười: “Đúng vậy, đối với loại lười biếng như cậu thì không phải xuống tầng, vừa ra khỏi phòng đã là phòng huấn luyện thì lại chẳng tốt quá.”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ, nên tôi ở nhà này luôn nhé.”
Lưu Xuyên: “…”
Tứ Lam vẫn nên biến thành cây rồi quang hợp cho lành, lười đến cái mức gì rồi không biết? Không muốn lên xuống tầng, lười đi đi lại lại nên ngủ luôn ở 303, ban ngày huấn luyện, tối ngủ, thật sự hết chỗ nói…
Lưu Xuyên sờ mũi nói: “Đợi lát nữa mọi người đến đủ rồi tính, mọi người có yêu cầu gì đặc biệt nữa không?”
Từ Sách nói: “Tôi ở với Thiếu Khuynh.”
Giang Thiếu Khuynh nghe vậy thì má bỗng nóng bừng, tuy nói cậu và Từ Sách là bạn thời trung học, mối quan hệ sâu sắc hơn người khác là chuyện bình thường, nhưng Từ Sách tỏ ra như thế này lại khiến cậu hơi xấu hổ.
Ngô Trạch Văn đăm chiêu nhìn Từ Sách, Lưu Xuyên thì lại không nghĩ gì nhiều, cười cười nói: “Biết rồi, cậu không nói tôi cũng sắp xếp hai cậu ở với nhau.”
“Mọi người đang sắp xếp gì thế?!” Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, mọi người quay lại nhìn thì thấy cậu nhóc khiến độ tuổi trung bình của team giảm xuống, Dư Hướng Dương đã tới. Cậu đã cắt tóc trong Tết, tóc đen ngắn nhìn phấn chấn đầy mình, cậu mặc áo len trắng dày như một chú gấu trúc tròn ủng, lúc cười lên còn lộ ra hai má lúm đồng tiền, vừa thấy Lưu Xuyên đã lạch bạch chạy tới, ngẩng đầu lễ phép nói, “Đội trưởng, tôi đã có mặt!”
Lưu Xuyên vươn tay xoa đầu cậu, cười nói: “Được đó, không đi muộn.”
Dư Hướng Dương nhìn quanh một lượt, chỉ có mỗi Lưu Hiểu Mông là cậu chưa gặp bao giờ, cậu đi tới trước mặt Lưu Hiểu Mông, tò mò nhìn cô, hỏi: “Đây là ‘Ngô Đồng Mộc’ sao?”
Lưu Xuyên nói: “Không phải, em gái tôi đấy.”
Dư Hướng Dương khiếp hãi trợn mắt: “Anh còn có cả em gái nữa à?”
Lưu Xuyên bất lực nói: “Tôi có em gái thì làm sao? Tôi có phải đẻ ra từ hòn đá đâu.”
Dư Hướng Dương gãi đầu cười cười.
Lúc tiến vào cậu không đóng cửa nên chẳng mấy chốc mọi người đã nghe thấy tiếng bước chân truyền từ ngoài vào.
Lần này là một cô gái dáng cao gầy lọt vào tầm mắt của cả đám, cô mặc một chiếc áo len dài màu be, bên dưới là quần bò bó sát màu xanh và giày thấp cổ màu đen, mái tóc buộc đuôi ngựa tùy ý sau đầu, trang điểm rất nhẹ nhàng. Bên cạnh cô là một chàng trai cao lớn vạm vỡ đang xách vali cho cô, nụ cười trên gương mặt vô cùng hiền lành.
Lưu Xuyên mỉm cười đi tới: “Lâm Đồng, có cả người nhà hộ tống luôn à?”
Hùng Dịch cười ngây ngô: “Ha ha, tôi nghe Lâm Đồng nói đội chúng ta có rất nhiều đại thần nên mới chạy tới đây.” Nói xong còn lấy một cuốn sổ ký tên ra, “Lát nữa đợi đông đủ mọi người hãy ký tên cho tôi nhé, tôi giữ làm kỷ niệm.”
Lưu Xuyên nói: “Được thôi, vào nhà trước đã.”
Hai người vào phòng, Lâm Đồng nhìn qua mọi người rồi đi tới bên cạnh Ngô Trạch Văn mà cô thân nhất, nhẹ giọng hỏi: “Trạch Văn, mọi người tới đủ chưa?”
Ngô Trạch Văn nói: “Lý Tưởng vẫn chưa đến.”
Nói đến đây, Giang Thiếu Khuynh không khỏi nghi hoặc: “Nhà Lý Tưởng ở Trường Sa, bình thường luôn rất tích cực, có phải hôm nay ở nhà có việc gì không mà sao muộn thế này còn chưa tới?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu ta không ở Trường Sa đâu, đang ở Tây An cơ.”
Mọi người nghe vậy đều có chút sửng sốt.
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu ta đang đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, chắc sẽ mang tới bất ngờ cho mọi người đấy.”
Đang nói thì chuông cửa lại vang lên, Dư Hướng Dương đứng gần cửa nhất chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài đã khiếp sợ trợn mắt.
Người con trai đi trước đút hai tay trong túi, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ lãnh đạm, bên cạnh anh là Lý Tưởng, tay trái tay phải chia nhau hai cái vali, cười đến là xán lạn, chẳng khác nào vương tử điện hạ cao quý đi với hộ vệ trung thành của mình…
Thấy người này, không những Dư Hướng Dương kinh hãi rớt cằm mà những người khác cũng sửng sốt đồng loạt nhìn về phía anh.
Chỉ có mỗi Lưu Xuyên đã biết từ trước, khẽ cười tiến lên vươn hai tay như muốn ôm, nói: “Chào mừng cậu, Tần Dạ!”
“…” Tần Dạ không thèm nhìn hắn, đi vào phòng, đối diện với ánh mắt Lam Vị Nhiên. Hai người nhận ra nhau đầu tiên, dù gì cũng là tuyển thủ bắt đầu thi đấu từ mùa đầu tiên, tuy khác đội nhưng cũng đã giao chiến nhiều lần trên sân đấu.
Tần Dạ tiến lên ôm Lam Vị Nhiên, nói: “Tứ Lam, đã lâu không gặp.”
Lam Vị Nhiên cũng nhoẻn cười, nói: “Không ngờ cậu cũng tới, đừng bảo bị Lưu Xuyên lừa tới đấy?”
Tần Dạ nói: “Không, tôi rảnh quá nên tới xem chơi chơi thôi.”
Muốn ôm Tứ Lam thì bị Tứ Lam né tránh, muốn ôm Tần Dạ thì Tần Dạ còn không thèm nhìn, Lưu Xuyên buồn bực đi vào, thấy hai người vậy mà lại ôm nhau thân thiết, không nhịn nổi mà nói: “Mấy người ghét bỏ tôi thế à?”
Cả hai cùng liếc nhìn hắn, tỏ vẻ “cũng biết mình biết ta quá ha”.
Lưu Xuyên cười cười, phất tay nói: “Thôi, tôi biết hai cậu đều ghen tị với tôi, ai bảo tôi nhiều cúp nhất chứ! Tha cho các cậu.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Tần Dạ: “…”
Hai người thật sự muốn bắt tay giải quyết tên này.
Lưu Xuyên xoay người đóng cửa, cũng không cười cợt nữa mà nghiêm túc nói: “Được rồi, cuối cùng cũng đông đủ hết, chúng ta họp trước đã.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận