Phòng khách của căn hộ 303 bị đổi thành phòng huấn luyện tạm thời vì vậy không còn chỗ đặt sô pha nữa, mọi người không có chỗ ngồi nên Lưu Xuyên quyết định để cả đám ngồi xuống bàn máy tính, mỗi người một ghế, ngồi thành hai hàng chỉnh tề, không khác gì một đám người đi bao hàng net.
Lưu Xuyên làm đội trưởng đứng bên cạnh, hắng giọng mỉm cười hỏi: “Phải rồi, mọi người mang theo búp bê không?”
Mọi người rất tự giác lấy búp bê của mình ra đặt lên bàn, Thiếu Lâm trong tay Lý Tưởng, Nga Mi trong tay Tần Dạ, Minh Giáo của Từ Sách, Võ Đang của Giang Thiếu Khuynh, Đường Môn của Lưu Xuyên, Ngũ Độc của Ngô Trạch Văn, Tiêu Dao của Lam Vị Nhiên và Cái Bang của Dư Hướng Dương. Những con búp bê kỷ niệm ngày trước chia ra giờ đây vậy mà đã tề tựu đủ đầy.
Mọi người đặt búp bê tám môn phái lên bàn, trong lòng cũng cảm thấy hơi vi diệu, đặc biệt là Lý Tưởng, khi đó cậu chia búp bê hoàn toàn chẳng nghĩ đến búp bê này sẽ có ngày đoàn tụ.
“Đủ hết rồi.” Lưu Xuyên mỉm cười thu lại tám con búp bê, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng khách, nói, “Coi như vật biểu tượng của team.”
Lý Tưởng cười nói: “Được đó, rất ý nghĩa!”
Lưu Xuyên gật đầu nói tiếp: “Hôm nay là lần đầu tiên đội tuyển Long Ngâm chúng ta tập huấn, đầu tiên phải chúc mừng năm mới mọi người đã.” Lưu Xuyên lấy một sấp lì xì ra phát cho mỗi người một bao, “Lì xì anh em, tiền không nhiều, lấy hên thôi nha.”
Mọi người nhận lì xì, bên trong đều là tờ 100 tệ mới tinh, đúng là tiền không nhiều, nhưng có tâm ý đã quý rồi.
Tần Dạ ngẩng đầu lên: “Tôi cũng có à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tất nhiên, khán giả cũng có phần.”
Dứt lời hắn còn phát cho cả cô em Lưu Hiểu Mông và bạn trai Hùng Dịch của Lâm Đồng mỗi người một bao khiến Hùng Dịch vui phát điên, lì xì đích thân Xuyên thần phát đó, thân là fan ruột của game Võ Lâm thì như này khác nào trúng xổ số, chắc chắn phải giữ kỹ bao lì xì này mới được…
Lưu Xuyên phát lì xì xong mới nói: “Mọi người từ trời nam biển bắc tới đây cũng đã vất vả rồi, tôi nghĩ ai cũng mệt cả nên không nói lời khách sáo nữa. Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, đi thẳng vào vấn đề chính – tôi làm đội trưởng, không ai có ý kiến gì chứ?”
Tất cả mọi người đều tỏ ý tán thành, vốn đội tuyển này là do Lưu Xuyên thành lập, ngoại trừ hắn ở đây cũng không có bất cứ ai đủ khả năng.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Giờ chọn đội phó, mọi người bỏ phiếu quyết định đi, có đề nghị gì thì nói luôn, không sao cả.”
Lâm Đồng mỉm cười: “Tôi gia nhập muộn nhất, còn chưa biết nhiều về mọi người, mọi người cứ chọn đi, tôi không có ý kiến gì cả.”
Lý Tưởng nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên chọn một người có kinh nghiệm làm đội phó, người mới như tôi, Trạch Văn hay Tiểu Dư đi gặp phóng viên báo chí chắc chắn không ứng phó nổi.”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu: “Tôi đồng ý, tôi và Từ Sách cũng là người mới, dựa theo kinh nghiệm chinh chiến thì hẳn nên chọn một trong hai tiền bối là Tứ Lam và Tần Dạ đúng không?”
Đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ, Lam Vị Nhiên đang ở đây, đội phó của đội tuyển Trường An, Tần Dạ cũng đang ở đây, đội tuyển mới thành lập của bọn họ lại có ba đại thần đứng đầu của liên minh chuyên nghiệp hội tụ, nhìn đã thấy xa xỉ.
Không có gì nghi ngờ, Lưu Xuyên chính là đội trưởng mà tất cả đều tin phục.
Chắc chắn cũng phải chọn hoặc Tứ Lam hoặc Tần Dạ làm đội phó, những người khác cũng tự hiểu bản thân chưa đủ tư cách, bọn họ đều là người mới, không biết rõ những quy tắc của liên minh, chưa kể ai cũng kính nể những vị tiền bối hàng đại thần này, dù trình độ hay tư lịch thì Lam Vị Nhiên hay Tần Dạ cũng có thể bỏ xa bọn họ cả phố…
Thế nên Giang Thiếu Khuynh nói chọn một trong hai đại thần Tứ Lam hoặc Tần Dạ làm đội phó cũng được mọi người tán đồng.
Người không đồng ý, chính là hai người được gọi tên.
Tần Dạ nhíu mày: “Tôi giải nghệ rồi, còn chưa gia nhập đội tuyển của mấy người…”
Lưu Xuyên nói: “Cậu đã dự buổi họp của chúng tôi, tôi mặc định cậu đã vào đội.”
Tần Dạ: “…” Có loại mặc định kiểu này à?
Tuy ngoài miệng Tần Dạ nói không gia nhập nhưng anh đã quen những người này khá lâu, nếu đã chịu tới đội xem thì chắc chắn khả năng gia nhập phải lên tới 80%…
Lưu Xuyên nắm chắc trong lòng, mỉm cười nói: ” Tần Dạ, cậu đừng có ngắt lời, chúng ta bàn chuyện chọn đội phó đã.”
Tần Dạ: “…” Vấn đề là mấy người lôi tên tôi ra, sao tôi có thể không ngắt lời được?
Lam Vị Nhiên lười biếng giơ tay phải lên: “Tôi lười lắm, sợ là không lo chuyện đội tốt được đâu.”
Tần Dạ nói: “Tôi thấy cứ chọn Tứ Lam đi, vừa lúc trị cái bệnh lười của cậu ta.”
Lam Vị Nhiên nói: “Tôi thấy vẫn nên chọn Tần Dạ thích hợp hơn, vừa nghiêm túc lại trách nhiệm.”
Tần Dạ quay đầu nhìn Tứ Lam: “Tôi giải nghệ rồi.”
Lam Vị Nhiên cũng nhìn Tần Dạ: “Tôi cũng giải nghệ rồi.”
Hai người liếc nhau, Tần Dạ lại nói tiếp: “Cậu khác, cậu có thể trở lại đánh giải Toàn quốc, tôi còn nghỉ hết cả một mùa nữa cơ.”
Lam Vị Nhiên nói: “Tháng Sáu mới bắt đầu đánh, hạn giải nghệ của cậu là tháng Chín, chẳng ảnh hưởng gì đến việc sau đó cậu quay về giải chuyên nghiệp.”
Tần Dạ nói: “Cậu đừng có kiếm cớ nữa được không? Trước đây cậu còn làm đội trưởng được, giờ sao lại không làm đội phó được?”
Lam Vị Nhiên nói: “Vì tôi lười đó.”
Tần Dạ: “…”
Lý do vô địch rồi, Tần Dạ độc miệng cũng không phản bác được, chỉ cau mày nhìn anh, Lam Vị Nhiên mỉm cười nhìn Tần Dạ, hai vị đại thần đùn đẩy rất lâu vẫn không có kết quả, chỉ nhìn chằm chằm nhau, những người khác cũng lặng im hóng hớt.
Lưu Xuyên thấy hai người vẫn đấu mắt, không nhịn được mà cười: “Hay hai người PK người thật đi?”
Cả hai đều quay đầu đi không nói.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Để tôi nói hai câu vậy. Giờ Tần Dạ vẫn chưa giải nghệ, sang năm khi giải Toàn quốc bắt đầu thì kỳ hạn giải nghệ của cậu ấy vẫn chưa hết, nói cách khác chúng ta chỉ có thể đăng ký tám người đánh giải này, Tần Dạ không thể đăng ký tên… Nên là Tứ Lam, đừng có chối nữa, làm đội phó đi bạn.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn anh: “Đừng có lấy cái lý do ‘Tôi lười’ ra nữa, dùng mãi cũng hết tác dụng thôi. Trước đây cậu là đội trưởng của Lạc Hoa Từ, có kinh nghiệm quản lý đội tuyển, còn nữa, trước tôi cũng nói với cậu rồi, sau này khi gặp một vài đội tuyển cậu sẽ phải đích thân ra sân chỉ huy, tôi nghĩ mọi người cũng đồng ý nếu cậu làm đội phó… đúng chứ?”
Ánh mắt Lưu Xuyên đảo qua cả phòng, ai cũng nhất trí gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lam Vị Nhiên đành phải cười cười, nói: “Được rồi, vậy cảm ơn sự tin tưởng của mọi người, tôi sẽ cố gắng làm đội phó tốt.”
Mọi người phối hợp cùng vỗ tay.
Trên thực tế tối qua Lưu Xuyên cũng đã nghĩ rất lâu chuyện để Tứ Lam hay Tần Dạ làm đội phó.
Hiện tại Tần Dạ vẫn chưa gia nhập chính thức, có điều nhìn tình hình thì cũng chắc kèo. Lưu Xuyên biết rõ tính cách bạn mình, nếu anh thật sự không muốn thi đấu nữa thì đời nào có chuyện đi theo Lý Tưởng tới nhìn đội tuyển Long Ngâm. Nếu anh đã bằng lòng đi cùng Lý Tưởng tới Trường Sa xem tình hình đội tuyển thì chứng tỏ anh đã mềm lòng và dao động.
Vốn để Tần Dạ làm đội phó cũng được thôi, nhưng Lưu Xuyên lại hơi đau lòng người bạn này, hắn luôn cảm thấy Tần Dạ làm đội phó ở Trường An nhiều năm như thế cũng đã mệt mỏi lắm rồi, nếu anh thật sự bằng lòng trở lại liên minh thì Lưu Xuyên chỉ hi vọng anh có thể buông bỏ những áp lực và trách nhiệm trong quá khứ để vui vẻ thi đấu mà thôi.
Tần Dạ đã dốc quá nhiều tâm sức khi ở đội tuyển Trường An, có lòng trung thành quá mạnh với Trường An, Lưu Xuyên không đành lòng kéo anh ra làm đội phó nữa, cũng không nhẫn tâm bắt anh bận lòng, hao tâm tốn sức vì đội tuyển Long Ngâm.
Lam Vị Nhiên thì khác, Lam Vị Nhiên đã giải nghệ từ mùa bốn, nghỉ cũng gần bốn năm rồi, hồi đó anh đi quá vội vàng, cũng tràn đầy tiếc nuối, nhiệt huyết và tâm lý phục thù còn chưa kịp đâm chồi, anh cũng là đội trưởng duy nhất ở liên minh chuyên nghiệp chưa từng có bất cứ giải thưởng nào…
Lam Vị Nhiên đã ngủ đông lâu như vậy, sau khi quay về chắc chắn muốn thể hiện hết mình, còn Tần Dạ đã vất vả rất lâu, thể xác và cả tinh thần đã sớm mệt mỏi.
Xét về cả tình cả lý, Lưu Xuyên đều chọn Lam Vị Nhiên làm đội phó.
Thực ra Lam Vị Nhiên và Tần Dạ cũng biết điều này, Lưu Xuyên là người có chính kiến, hai người họ đoán cái là ra hắn muốn chọn ai làm đội phó, từ chối ngoài miệng chỉ là khách sáo mà thôi. Trên thực tế hai đại thần Tứ Lam và Tần Dạ không ai thua kém ai, tới đội tuyển khác đều có thể lên thẳng chức đội trưởng, giờ thì đụng nhau ở ngay đội tuyển Long Ngâm này, chọn đội phó còn đùn đẩy một hồi… Mọi người ai cũng cảm thấy quá xa xỉ.
Hùng Dịch làm bình vôi xem từ nãy đến giờ mà sợ ngây người – ba đội trưởng đó! Ba đội trưởng nguyên lão bắt đầu thi đấu từ mùa đầu tiên, ba đại thần cao nhất của liên minh chuyên nghiệp vậy mà lại cùng thành lập đội tuyển mới với nhau, nếu đội trưởng các đội tuyển khác biết thì chắc khóc trong tim…
Lưu Xuyên chọn đội phó xong thì bắt đầu chuyển sang mục thứ hai của buổi họp: “Được rồi, giờ chia phòng. Hiện tại chúng ta có ba căn hộ bốn phòng hai gian ngoài là 303, 403 và 503. Kết cấu tầng trên tầng dưới y hệt nhau, diện tích phòng ngủ không chênh lệch nhiều, đồ gia dụng cũng mua đồng bộ, mọi người có yêu cầu gì thì trực tiếp đề suất đi.”
Không ai có ý kiến gì, rõ ràng đều đồng ý với chuyện ký túc xá.
Lưu Xuyên nói: “Nếu không ai có thắc mắc thì tôi xếp Lâm Đồng trước. Lâm Đồng là con gái, không tiện ở cùng chúng ta nên Lâm Đồng ở 503, sau này mà có tuyển thủ nữ nữa thì ở cùng phòng với Lâm Đồng luôn. Lưu Hiểu Mông là em gái tôi, tôi kéo nó tới Trường Sa chơi mấy ngày, cho vào 503 ở làm bạn với Lâm Đồng luôn. Có bốn phòng, hai người lên tự chọn… Lâm Đồng thấy thế nào?”
Lâm Đồng mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, cảm ơn đội trưởng.”
Lưu Xuyên gật đầu rồi nói tiếp: “Vì phòng khách tầng ba bị đổi thành phòng huấn luyện, tôi là đội trưởng nên cần ở 303 giám sát mọi người huấn luyện, Tứ Lam là đội phó thì ở 403 đi, chúng ta chia ra ở, người mới có vấn đề gì cũng tiện tìm hai chúng ta.”
Lam Vị Nhiên gật đầu.
Thấy những người khác không nói nữa, Lưu Xuyên nghĩ một lúc rồi ra quyết định: “Thế này đi, Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách, Ngô Trạch Văn, ba người ở 303 với tôi. Tiểu Dư, Lý Tưởng, Tần Dạ và Tứ Lam ở 403, sắp xếp thế ổn chưa? Có vấn đề cứ nói, không cần ngại.”
Lưu Xuyên sắp xếp như vậy đã cân nhắc tới nhiều mặt, tất nhiên việc xếp Ngô Trạch Văn ở tầng ba là vì có ý muốn cá nhân của hắn, sau này hắn và Trạch Văn là cộng sự đánh xa khi thi đấu, hai người ở cùng tầng cũng tiện trao đổi. Còn về Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh, hai người này cứ dính lấy nhau không tiện tách ra, Lưu Xuyên xếp Từ Sách ở cạnh mình cũng vì để đề phòng người này trở thành một nhân tố không ổn định trong đội…
Tính cách của Từ Sách quá kiêu ngạo, Lưu Xuyên sợ Tứ Lam không quản được hắn nên để lưỡi dao sắc này bên cạnh mình thì yên tâm hơn.
Còn về bốn người còn lại thì Tiểu Dư và Lý Tưởng chẳng có tâm cơ gì, Lưu Xuyên luôn yên tâm về bọn họ, còn về Tần Dạ và Tứ Lam, bình thường cãi nhau cũng sẽ không gây ảnh hưởng gì, hai cao thủ còn có thể trao đổi tâm đắc với nhau.
Đội trưởng suy xét chu đáo, mọi người hoàn toàn không có phản đối gì.
Lưu Xuyên cười cười, nói: “Vậy cứ thế nhé, cụ thể ai ở phòng nào thì đến lúc đó tự chọn cho mình.” Dừng một chút hắn lại nói, “Tiếp theo là chuyện thứ ba, bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu tập huấn chính thức, đây là lịch huấn luyện tuần đầu tiên, mọi người cầm lấy xem qua đi.”
Lưu Xuyên lấy bảng kế hoạch đã photo ra phát cho mỗi người một bản, Lam Vị Nhiên và Tần Dạ vừa xem đã hiểu, đây là mức huấn luyện của đội tuyển chuyên nghiệp…
Mấy người mới thì cực kỳ sửng sốt, mọi người hoàn toàn không ngờ vậy mà Lưu Xuyên đã hoàn thành kế hoạch huấn luyện rồi!
Đội trưởng này nhìn thì không tim không phổi, nhưng hôm nay khi họp buổi đầu tiên lại thể hiện tác phong gọn gàng dứt khoát khiến mọi người bội phục – không hổ là Xuyên đội đã từng dẫn dắt Hoa Hạ giành được thành tích grand slam, hắn làm đội trưởng, cân nhắc chu toàn mọi việc, hoàn toàn không thấy bất cứ sơ sót nào.
Nhìn sắp xếp huấn luyện của Xuyên đội, mọi người cũng cảm thấy căng thẳng hơn.
Xuyên đội tận chức tận trách như vậy, bắt đầu từ giờ phút này, mỗi người bọn họ cũng phải nghiêm khắc với bản thân giống như đội trưởng, vì bọn họ đã không còn là người chơi game đơn thuần nữa…
– mà bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp của đội tuyển Long Ngâm!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận