Ba người bị giết nằm trên mặt đất mà bực phát rồ!
Trên thực tế, nếu bọn họ bình tĩnh hơn thì chắc chắn có thể nhận ra trình độ của Đường Môn trước mắt cao hơn bọn họ không chỉ một bậc.
Nhưng cái trò thả diều từ phía sau của Đường Môn này thực sự khiến người ta cáu điên, hoàn toàn không sờ nổi vạt áo thì thôi đi còn bị hắn trực tiếp vòng ra sau lưng bào máu đến chết… Có thể không hận sao?
Ba người đều thuộc đảng nhiệt huyết, bị người ta hấp chết như thế đã sớm nghẹn muốn điên, dù tên kia có là cao thủ hay con gà thì cũng không thể không chửi.
Icon mỉm cười gửi qua kênh phụ cận: “Đứng lên nói chuyện, tại sao giết đồng đội của tôi?”
Nhìn thấy câu hỏi như khiêu khích này, Trư Lung Thảo lập tức phẫn nộ nói: “Nơi này cũng đâu phải của mày mở ra, bọn này cũng muốn luyện cấp ở đây đấy! Chơi game lần đầu hay sao mà đến chuyện cướp quái cũng phải đi giải thích hả?”
Đường Môn gửi qua một dãy icon sửng sốt: “Ây dô, cướp quái của người ta mà còn nói đúng lý hợp tình như thế luôn?”
Trư Lung Thảo cả giận nói: “Liên quan méo gì mày! Bọn này muốn cướp quái của ai thì cướp chứ!!!”
Lưu Xuyên nhịn không được mà cười, chỉ vào tên của cậu ta gửi tin nhắn riêng: “Tiêu đội có biết đám mấy người ở trong game kiêu ngạo như thế này không?”
Tiếng “Ting ting” nhắc nhở có tin nhắn riêng phát ra trong game, Trư Lung Thảo vừa nghe thấy tiếng, đọc được dòng chữ kia, nhớ tới ánh mắt sắc lạnh của vị đội trưởng nào đó thì sau lưng bỗng lạnh ngắt, vội đánh chữ nói: “Cái gì mà Tiêu đội với chả không Tiêu đội! Mày nói nhăng nói cuội gì đấy!”
Lưu Xuyên không biết phải làm sao: “XX Thảo, XX Thảo, toàn của bang Thất Tinh Thảo còn gì nữa! Tưởng ẩn tên bang thì tôi không nhận ra chắc?”
Trư Lung Thảo lập tức chột dạ giậm chân: “Đờ mờ! Tao giết người thì liên quan đách gì đến bang với chả hội! Đơn giản là tao nhìn mày ngứa mắt nên muốn giết đấy thì sao?”
Lưu Xuyên cười: “Nếu tới cày cấp thì mình cày cùng nhau đi.”
Trư Lung Thảo đang chửi hăng, một đống câu hỏi thăm đối phương chuẩn bị sẵn để tung ra, ai dè tên kia đột nhiên lại nhắn muốn tổ đội luyện cấp. Trư Lung Thảo nhất thời không phản ứng kịp, ngây ra một hồi mới trả lời lại: “… Gì cơ?”
Lưu Xuyên đánh chữ nói: “Chúng mình tổ đội với nhau. Đằng ấy có ba người, bên tôi cũng có ba người nè, tổ đội với nhau vừa đủ team sáu người đó, 3+3=6, thầy dạy Toán của đằng ấy là giáo viên Thể dục đấy à? Trực tiếp tổ đội là xong, cướp quái làm gì nữa?”
Trư Lung Thảo: “…”
Lưu Xuyên nói: “Tổ đội hay không đây? Team sáu người được cộng thêm 6% kinh nghiệm đó, mỗi lần lại đánh thêm được nhiều quái, thăng cấp sẽ càng nhanh hơn nè.”
Trư Lung Thảo: “…”
Lưu Xuyên nói: “Mau mau mau, nhanh vào đội đi, cậu là Thiếu Lâm có thể kéo quái, hai Võ Đang giúp bọn tôi cùng nhau đánh quái ha.”
Trư Lung Thảo: “…”
Trư Lung Thảo ngu rồi.
Kịch bản này có gì đó sai sai phải không? Rõ ràng vừa rồi mới giết nhau đỏ mắt, lời thoại tiếp theo chẳng phải sẽ là: “Mày chờ đấy, tao sẽ đập cho mày xóa acc” hay là “Mày liệu hồn tao gọi 500 anh em đến hấp chết mày” gì đó chứ…
Sao bỗng dưng lại mời nhau tổ đội hài hòa hữu ái thế này?
Trư Lung Thảo mặt đỏ bừng nhìn màn hình máy tính, một lúc lâu sau mới cứng ngắc đánh chữ trong kênh đội: “Thằng Đường Môn kia nhắn tin cho tôi, bảo mọi người tổ đội cùng nhau đánh quái, sao giờ?”
Hàm Tu Thảo: “…”
Nguyệt Lượng Thảo: “…”
Làm thế nào ai mà biết, tình tiết phát triển thần thánh kiểu này khiến ba người cùng cạn lời.
Lưu Xuyên cười đánh chữ: “Không tổ đội à? Thế thôi đằng ấy nằm tiếp đi ha, đừng hối hận!”
Trư Lung Thảo: “…”
Ba người nằm trên đất mắt to trừng mắt nhỏ nhìn bọn họ kéo quái cày kinh nghiệm, nhìn một lát bỗng cảm thấy bản thân trông rất giống ba thằng ngu, thế là im lặng về thành chính hồi sinh.
***
Lúc này kênh bang hội của Thất Tinh Thảo cũng nổ tung rồi. Vừa nãy khi ba người chết, hệ thống lập tức gửi thông báo vào kênh bang –
Hiệp khách bản bang [Trư Lung Thảo] đã bị [Lưu Danh Bách Thế] sát hại tàn nhẫn tại phỉ trại núi phía Đông ngoài Thành Đô…
Hiệp khách bản bang [Hàm Tu Thảo] đã bị [Lưu Danh Bách Thế] sát hại tàn nhẫn tại phỉ trại núi phía Đông ngoài Thành Đô…
Hiệp khách bản bang [Nguyệt Lượng Thảo] đã bị [Lưu Danh Bách Thế] sát hại tàn nhẫn tại phỉ trại núi phía Đông ngoàiThành Đô…
Ba dòng thông báo tàn nhẫn sát hại liên tục hiện ra khiến rất nhiều người trong bang trồi lên, có chút hoang mang hỏi: “Sao tự nhiên người trong bang chết nhiều thế? Ba người cùng chết luôn, đánh boss hả?”
Có một chú gà newbie còn hỏi: “Lưu Danh Bách Thế là con boss nào vậy? Tên nghe kỳ cục vãi! Sao tôi chưa nghe bao giờ?!”
Cũng may có người biết về game liền nhắc nhở: “Đây là một người, là người chơi trong game…”
Mọi người kinh hãi!
Một người? Một người mà lại giết luôn ba người? Hơn nữa nạn nhân còn là ba người chơi lâu năm, vô lý!
Hội trưởng “Đoạn Trường Thảo” của bang Thất Tinh Thảo đang đi làm nhiệm vụ với đoàn tinh anh của bang, nhìn thấy thông báo cũng không nhịn được mà nhíu mày, nhắn tin cho nhân vật chính của vụ thảm sát vừa rồi: “Sao thế? Sao ba đứa chúng mày lại bị một người giết vậy?”
Trư Lung Thảo: “…”
Đoạn Trường Thảo: “Đừng lằng nhằng! Giải thích mau!”
Trư Lung Thảo đau khổ kể lể: “Hội trưởng, ba đứa bọn em không muốn đi làm nhiệm vụ nên chạy tới phỉ trại Thành Đô đánh quái tinh ai, ai dè bãi bị người ta chiếm mất, vốn định giết chúng nó trước rồi gọi anh em trong bang qua đó đánh quái…”
Đoạn Trường Thảo nhíu mày: “Kết quả là mấy cậu bị người ta giết lại?”
Trư Lung Thảo gửi một đống icon òa khóc: “Hội trưởng báo thù cho bọn em đi!”
Đoạn Trường Thảo nghi hoặc nói: “Đường Môn kia ở đâu ra?”
Trư Lung Thảo nói: “Chịu, level 27, không có bang hội, chơi Ám khí, thao tác khinh công thằng đó đỉnh lắm.” Trư Lung Thảo không dám nói ba người bọn họ bị duy nhất một chiêu Tang hồn đinh và trò vòng ra sau lưng của tên kia chơi chết, mất mặt lắm rồi…
Thân là hội trưởng của bang Thất Tinh Thảo, Đoạn Trường Thảo hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, ngẫm nghĩ một chút lại mở miệng nói: “Tiểu Trư, giao cho cậu một nhiệm vụ.”
Hai mắt Trư Lung Thảo sáng bừng: “Hội trưởng muốn gọi hội tới giết thằng Đường Môn đó báo thù cho bọn em à? Hội trưởng tốt quá!!”
Đoạn Trường Thảo bình tĩnh nói: “Cậu tới hỏi anh ta có muốn gia nhập bang chúng ta không.”
Trư Lung Thảo ngu người một lúc mới gửi đi một đống icon kinh hoàng: “Gì cơ?!”
Đoạn Trường Thảo nghiêm túc nói: “Chẳng phải anh ta chưa vào bang nào sao? Loại cao thủ tự do này chắc chắn phải đào về tay mình càng sớm càng tốt! Chẳng nhẽ cậu còn muốn nộp thêm mấy xác cho anh ta nữa à? Với cái trình độ của cậu ấy hả?”
“…” Trư Lung Thảo lệ rơi đầy mặt.
Hội trưởng đại nhân mỉm cười nói: “Giao cho cậu nhiệm vụ gian khổ đó, đi đi, Tiểu Trư cố lên ha.”
“…” Trư Lung Thảo tan nát cõi lòng.
***
Tại sơn trại tặc phỉ Thành Đô, sau khi Đường Môn giết chết ba tên tới gây sự một cách gọn gàng, Lý Tưởng bắt đầu phấn khích nhắn tin QQ cho sư phụ: “Sư phụ sư phụ, em gặp một cao thủ Đường Môn trong game nè! Người đó xịn lắm, một giết ba luôn!”
Lưu Xuyên không chút đỏ mặt gửi icon mỉm cười: “Vậy sao? Giỏi như vậy luôn à?”
Người Có Lý Tưởng: “Dạ! Em gửi cap màn hình cho anh coi, tên anh ta là Lưu Danh Bách Thế, cao thủ Đường Môn Ám khí đó, chơi vòng ra sau lưng xả Tang hồn đinh giỏi lắm luôn! Nhìn ổng chơi Đường Môn em mới biết trước đây em chơi Đường Môn như dở người…”
Lưu Xuyên tiếp tục mỉm cười: “Biết là tốt rồi, sau này tập trung chơi Thiếu Lâm thôi.”
Người Có Lý Tưởng: “Dạ!”
Lưu Xuyên nói: “Đừng tám nhảm nữa, đi cày cấp mau!”
Lý Tưởng gửi icon vẫy tay tạm biệt, sau đó trở về giao diện trò chơi.
Trong game, sau khi ba người đi mất, Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn liền bò dậy, tiểu đội ba người tiếp tục nhàn nhã đánh quái theo phương pháp như lúc nãy.
Lưu Xuyên nói trong kênh đội: “Vừa rồi bị mở cừu sát thôi mà sao cuống thế? Hai người ít đi đánh nhau lắm đúng không?”
Lý Tưởng ngượng nghịu nói: “Đại ca Đường Môn ơi anh là cao thủ, bọn tôi còn kém xa. Tôi vừa đổi sang chơi Thiếu Lâm, còn chưa quen bộ chiêu thức, Ngũ Độc này là bạn tôi, lần đầu chơi game đó.”
Ngô Trạch Văn rất nghiêm túc học hỏi: “Vậy tôi nên làm thế nào?”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu quyết định chơi lưu phái gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Lưu phái Cổ trùng, tôi thích mang pet, cảm thấy hay hay.”
Lưu Xuyên nhịn không được mà mỉm cười. Ngô Trạch Văn này khi nghiêm túc thì rất thú vị, muốn chơi Ngũ Độc Cổ trùng tốt cũng không dễ, nhưng chơi tốt thì chắc chắn sau này sẽ thành cao thủ đứng đầu, đánh với lưu phái nào cũng sẽ có phần thắng cao.
Lưu Xuyên nghĩ một lúc thì nhắn tin: “Khi nào cậu có thời gian rảnh thì qua trang chủ của đội tuyển Thất Tinh Thảo, trong tab video có một người đăng video từ góc nhìn thứ nhất tên là ‘Luân Hồi Vãng Sinh’, không có việc gì làm thì nghiên cứu ở đó.”
Ngô Trạch Văn chưa từng nghe về cái tên “Luân Hồi Vãng Sinh” này, có điều cậu rất phục thao tác vừa rồi của Đường Môn, cao thủ đã nói chuyện thì gà mờ Ngô Trạch Văn đương nhiên sẽ tin tưởng, không hề do dự nói: “Được, tôi sẽ down về xem.”
Lý Tưởng thấy Đường Môn dạy Ngô Trạch Văn xem video, nhịn không được ngứa tay, lại mở QQ nhắn tin cho sư phụ: “Sư phụ sư phụ, anh chơi Thiếu Lâm ha, anh thấy xem video hướng dẫn Thiếu Lâm của ai sẽ lên tay?”
Lưu Xuyên: “…”
Sư phụ cậu sắp bị cậu tra tấn đến chết rồi! Nhảy tới nhảy lui từ game sang QQ mệt chết hiểu không!
Lưu Xuyên lập clone vào server mới hướng dẫn hai con gà này, không nói cho Lý Tưởng hắn là sư phụ của cậu vì lý do rất đơn giản – nếu Lý Tưởng biết người này chính là sư phụ thì một newbie chắc chắn sẽ nảy sinh tâm lý mù quáng ‘tất cả nghe sư phụ’, điều đó sẽ dẫn tới việc bọn họ làm gì cũng phải dựa vào sư phụ, sai đâu đánh đó, không thể độc lập tự thân tìm hiểu.
Cái Lưu Xuyên muốn bồi dưỡng là chủ kiến cá nhân, là tuyển thủ độc lập có thể tự mình phân tích vấn đề chứ không phải một con pet chỉ biết nghe lời.
Vì thế hắn mới dùng thân phận người lạ chờ ở đây hướng dẫn cho hai chú gà con, tùy thời chỉ ra sai lầm khi bọn họ đi sai đường.
Chỉ có điều bạn học Lý Tưởng nhảy từ game sang QQ liên tục khiến hắn không thể không nhảy theo, gặp đồ đệ hơi ngốc mệt đầu hết sức!
Lý Tưởng vẫn đang hỏi: “Sư phụ! Thiếu Lâm có đại thần nào hay làm video không?”
Lưu Xuyên nói: “Chờ chút tôi nghĩ đã.”
Người chơi Thiếu Lâm tốt nhất đương nhiên chính là đội trưởng Tiêu Tư Kính của đội tuyển Thất Tinh Thảo, ID Tam Tư Đại Sư. Nhưng đội trưởng Tiêu thực sự rất bận rộn, lại còn phải lo chuyện huấn luyện cho đội rồi còn nhận phỏng vấn đủ kiểu, không rảnh mà làm video hướng dẫn. Đội tuyển Trường An có em gái Hứa Hân Nhiên cũng chơi Thiếu Lâm, có điều tính cách cô gái này khá khép mình, không thích nhận phỏng vấn cũng không thích làm hướng dẫn, đến weibo cũng bỏ mọc rêu.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như không có cao thủ Thiếu Lâm nào làm hướng dẫn nhỉ?
Lưu Xuyên đành bất đắc dĩ nói: “Tuyển thủ chuyên nghiệp đăng video công khai rất ít, nhưng giới nghiệp dư thì có đấy. Cậu qua forum Tinh hoa môn phái của Thiếu Lâm tìm trong box PK xem, sau đó xem thêm mấy trận đấu có đội tuyển Thất Tinh Thảo nữa.”
Lý Tưởng nghe sư phụ nói thế lập tức hiểu ra: “Em hiểu rồi, sư phụ muốn em học ý thức và thao tác của Tiêu đội đúng không?”
Lưu Xuyên cười: “Thao tác và ý thức của Tiêu đội cậu chưa học nổi đâu, hiện tại cái cậu cần là tầm nhìn đại cục cơ bản nhất của một Thiếu Lâm.”
Lý Tưởng lập tức bừng tỉnh.
Sư phụ nói rất đúng, Tiêu đội là Thiếu Lâm đệ nhất giới chuyên nghiệp, là đội trưởng của đội tuyển Thất Tinh Thảo, bản thân đến đâu mà đòi học ý thức và thao tác của người ta? Còn học cách nhìn đại cục? Trước mắt Lý Tưởng như có một cánh cửa mở ra…
Lưu Xuyên gửi icon vỗ vai cổ vũ: “Thiếu Lâm là chức nghiệp cần tầm nhìn đại cục nhất, nếu có một ngày cậu đưa đội đi đánh phụ bản lớn, rồi đánh đấu trường hay theo đồng đội tham gia thi đấu, thân là một Thiếu Lâm, cậu phải luôn nhớ kỹ, cậu chính là chỗ dựa kiên cố nhất của toàn đội!”
Rất lâu sau Lý Tưởng cũng vẫn nhớ rõ những lời này –
Làm một Thiếu Lâm, cậu chính là chỗ dựa kiên cố nhất cho toàn bộ đội ngũ!
Khi đồng đội tiến công, Thiếu Lâm sẽ phải xông lên đầu tiên, vì Thiếu Lâm da dày thịt béo có thể giúp đồng đội hấp dẫn sát thương và cừu hận! Khi đồng đội lùi về, Thiếu Lâm lại phải đi sau cùng, vì Thiếu Lâm máu dày chống chịu tốt, có thể giúp đồng đội ngăn chặn thương tổn!
Thiếu Lâm là một tanker…
Nhưng cũng chính là chỗ dựa vững chắc nhất trong lòng đồng đội!
Lý Tưởng đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước bản thân lại không biết ngượng mà nói: “Thiếu Lâm đi đánh đấu trường vô tích sự lắm…”
Nhớ lại mà hổ thẹn biết bao nhiêu.
Lý Tưởng ngượng ngùng ho khan một tiếng, chuyển qua QQ nghiêm túc nhắn một câu: “Sư phụ yên tâm, em sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Cố lên.”
Cái gọi là thầy tốt, cũng chính là như thế nhỉ!
Bạn học Lý Tưởng cảm động vô cùng, gửi icon ôm qua QQ rồi nói thêm một câu: “Cảm ơn sư phụ!”
Lưu Xuyên ngồi bên kia máy tính cười mà không nói.
Rốt cuộc đồ đệ ngu ngốc cũng bắt đầu đi theo kế hoạch sửa đổi rồi.
Lưu Xuyên tin rằng với tốc độ tay và khả năng nhận thức của Lý Tưởng, chẳng mấy chốc sẽ thoát khỏi hàng ngũ newbie, trở thành một đại sư chân chính đầy trách nhiệm!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận