Ngô Trạch Văn đang xếp hàng lấy cơm, đột nhiên có người vỗ một cái lên vai, quay đầu lại thì thấy một cậu trai đang mỉm cười nhìn cậu.
– Lý Tưởng, lớp trưởng lớp Vật lý 1, bạn tốt nhất của Ngô Trạch Văn.
Khác hoàn toàn với khuôn mặt nhăn nhó của Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng là điển hình của mẫu anh đẹp trai nhiệt tình, nụ cười tươi rói luôn treo trên mặt nhìn có vẻ đang rất vui. Loại người vô tư này rất dễ dàng đồng hoá người bên cạnh, khiến người ta cảm thấy vui vẻ hơn. Lý Tưởng có sức cuốn hút kì lạ, bình thường cậu ta luôn là người chủ trì các hoạt động, nơi nào có cậu đều tràn ngập tiếng cười.
Năm đầu tiên lên Đại học đã gia nhập vào hội học sinh, năm thứ hai thì tham gia câu lạc bộ, năm thứ ba thì góp mặt vào ủy ban công tác –
Ở đại học, kiểu người nhiệt tình hào sảng như Lý Tưởng thường rất được bạn học chào đón, chưa kể cậu chàng lại rất nghĩa khí, đi ra ngoài ăn cơm lần nào cũng chủ động tính tiền. Con gái trong khoa phải chuyển máy tính, kê bàn hay làm mấy việc khổ cực thì chỉ cần cậu thấy sẽ chủ động tới giúp một tay. Cậu trai này cao 1m85, ngoại hình ưa nhìn, được rất nhiều người yêu quý, bạn bè trải rộng khắp mọi nơi.
Rất nhiều người nghĩ nát óc cũng không thể hiểu tại sao hai người có tính cách trái ngược nhau như thế lại trở thành bạn bè.
Thực ra nguyên nhân khiến bọn họ trở thành bạn bè là một câu chuyện hơi xấu hổ.
Theo như [Hồi ký Lý Tưởng] ghi chép lại, vào một buổi chiều nào đó trong kỳ huấn luyện quân sự hồi năm nhất, mọi người đang ngồi nói chuyện nhân sinh, khát vọng dưới bóng cây thì huấn luyện viên đột nhiên hỏi: “Lý Tưởng của các bạn là gì?” Bạn học Lý Tưởng lúc đó đang ngủ gật lập tức bật dậy tạo dáng đứng nghiêm tiêu chuẩn: “Dạ! Huấn luyện viên gọi gì em?”
Mọi người: “…”
Huấn luyện viên nhìn tên này như thể một thằng đần, sau đó phạt bạn Lý Tưởng chạy 10.000 mét.
Bạn học Lý Tưởng chạy xong 10.000 mét thì mệt đến mức thở hồng hộc. Sau khi trở về vội nhặt một bình nước dưới đất tu ừng ực. Uống được một nửa thì bỗng cảm giác có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào sườn mặt của mình. Lý Tưởng quay đầu thì thấy một cậu trai đeo kính đang bình tĩnh nhìn cậu. Lý Tưởng cười thân thiện, chủ động chào hỏi: “Bạn học này có chuyện gì thế?”
Nam sinh lạnh nhạt nói: “Cậu lấy bình nước của tôi.”
Lý Tưởng: “…”
Cầm lại bình nước xem mới thấy cả mặt trước và mặt sau trên thân bình đều có viết ba chữ đoan chính rất to: Ngô Trạch Văn.
Lý Tưởng xấu hổ trả lại bình nước: “Xin lỗi, tôi không nhận ra.”
Ngô Trạch Văn nhìn cậu, ôm bình nước, mặt không đổi sắc xoay người rời đi.
Lý Tưởng mặt đỏ bừng bừng đứng tại chỗ – viết chữ to như thế mà bảo không nhận ra, liệu người ta có thấy mình hơi bị ngốc không?
Rất nhiều năm về sau, Lý Tưởng nhịn không được đăng weibo vào ngày sinh nhật năm 22 tuổi của mình rằng: “Hình như mấy người bạn tốt nhất hiện tại đều quen biết tôi khi tôi đang làm gì đó rất dở hơi phải không? Có phải ấn tượng đầu tiên của mọi người về tôi đều là rất ngu?”
Một đám người khoái trá xếp hàng reply –
Xin chào nhị sư đệ*!
*Ngu cùng âm với nhị, nhị sư đệ cũng là từ hay dùng để gọi Trư Bát Giới
Đúng là rất ngu!
Ngu thật!
Ngu vô cùng luôn!
Cũng biết mình biết ta quá chớ!
… Lý Tưởng rơi lệ.
***
Trên thực tế, Lý Tưởng giật dây bạn cùng phòng của Ngô Trạch Văn dùng phép khích tướng kéo Ngô Trạch Văn xuống nước chơi game ngoại trừ lý do Ngô Trạch Văn là bạn tốt của cậu thì nguyên nhân quan trọng hơn chính là: Cậu muốn lập một team đi đánh đấu trường, đáng tiếc là không đủ người.
Trong trò chơi Võ Lâm này, đấu trường có chế độ tính điểm thăng hạng cực kỳ nghiêm khắc, thi đấu hình thức đoàn chiến theo team 6v6, có thể random chờ người vào đội hoặc cũng có thể lập đội sẵn để đi thi đấu. Một team toàn người quen đương nhiên sẽ dễ thắng hơn so với một team toàn người lạ do hệ thống random lựa chọn, đảm bảo không có mấy vụ đang chơi thì rớt mạng, treo máy ăn cơm hay biếu điểm hạ gục…
Đáng sợ nhất không phải kẻ thù mạnh như thần, mà là đồng đội ngu như lợn!
Phòng ký túc của Lý Tưởng có ba người, thêm hai đứa ở phòng Hà Húc Dương cũng mới được có năm người của khoa Vật lý chơi game này, vẫn còn thiếu mất một người. Đội năm người thiếu một lần nào đi đánh xếp hạng cũng phải chờ thêm một ông lạ hoắc thật sự quá thốn, vì thế Lý Tưởng mới âm mưu kéo Ngô Trạch Văn xuống nước, tốt nhất là để Ngô Trạch Văn chơi buff kéo máu cho anh em…
Đáng tiếc Ngô Trạch Văn đánh với Đường Môn của cậu 50 trận xong lại như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, thản nhiên xuống lầu ăn cơm.
Lý Tưởng lệ rơi đầy mặt!
Muốn thu hút học bá chơi game, ngoài cơ thể đầy sức sống ra thì vẫn cần một bộ não hữu dụng!
Ngô Trạch Văn cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong đĩa.
Ngẩng đầu lên thì thấy Lý Tưởng đang nghiêng đầu trầm tư, Ngô Trạch Văn nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
Lý Tưởng sờ mũi, nói: “Trạch Văn, cậu thực sự không có hứng thú chơi game à? Trò này không giống mấy trò khác đâu, game này có hẳn giải đấu chuyên nghiệp, có rất nhiều đội tuyển hàng đầu và các tuyển thủ ngôi sao, cực kỳ phổ biến luôn, tính cân bằng trong game cũng xịn.”
Ngô Trạch Văn quyết đoán nói: “Không có hứng thú.”
“…” Lý Tưởng dừng một chút, tiếp tục lôi kéo, “Cậu không thích đánh đấu trường cũng không sao, cảnh game cũng rất đẹp, còn có rất nhiều phụ bản thú vị và các hoạt động theo ngày. Tháng Chín này sẽ mở server mới, có muốn vào server mới xem sao không?”
Ngô Trạch Văn nghĩ nghĩ nói: “Không muốn.”
Lý Tưởng chịu rồi!
Học bá trước giờ chưa từng chơi game, không khơi dậy nổi hứng thú cũng là chuyện quá bình thường. Hơn nữa Ngô Trạch Văn là người khá có chính kiến, một khi cậu đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Cũng giống như khi đi thi gặp một câu không chắc phải chọn B hay C, cắn bút phân vân mất rất nhiều thời gian… Ngô Trạch Văn thì không, cậu tính xong đáp án, chọn B nghĩa là B, đã viết xong thì không bao giờ sửa lại.
Đúng lúc này, điện thoại Lý Tưởng đổ chuông, là cuộc gọi từ chủ nhiệm lớp.
Lý Tưởng bắt máy thì nghe thấy giọng nói ôn hòa của cô Trương ở đầu dây bên kia: “Lý Tưởng, em có rảnh không? Qua phòng giáo vụ một chuyến.”
Lý Tưởng vội nói: “Dạ, cô Trương, em qua ngay đây.”
***
Khi Lý Tưởng tới phòng giáo vụ thì thấy có hai cô giáo hình như đang nói chuyện phiếm. Chủ nhiệm lớp đại học không cần phải lên lớp, chủ yếu chỉ phụ trách các vấn đề sinh hoạt, tâm lý của các bạn sinh viên, phần lớn đều là đàn anh đàn chị ở lại dạy học, vì vậy tuổi đời cũng khá trẻ.
Lý Tưởng biết cô Trương của khoa Vật lý, còn một cô giáo trẻ khác thì lại chưa từng gặp mặt.
Lý Tưởng lễ phép gõ cửa, cô Trương ngẩng đầu nói: “Vào đi.”
Lý Tưởng đi vào văn phòng, mỉm cười hỏi: “Chủ nhiệm, cô tìm em có việc gì ạ?”
Chủ nhiệm Trương nói: “Lý Tưởng, có việc cần nhờ em, tôi nhớ ký túc xá của em vẫn chỉ có ba người ở phải không?”
“Đúng ạ.” Lý Tưởng gật đầu.
Chủ nhiệm Trương nói: “Ký túc của mấy em là phòng bốn người, còn một giường chưa ai ở, mấy ngày này có thể dọn dẹp để ra được không?”
Lý Tưởng ngẩn ra.
Phần lớn con trai khoa Vật lý đều ở tầng bốn, vì thừa ra ba người nên đám Lý Tưởng bị phân xuống tầng ba. Mấy năm học đại học, phòng 301 của bọn họ vẫn chỉ có ba người ở, giường thừa ra để anh em dùng làm chỗ cất từ hành lý, thùng hộp cho đến quần áo…
Mà mấy thứ như hành lý, không dọn cho gọn gàng thì nó sẽ càng ngày càng nhiều lên không hiểu tại sao…
Vốn là giường trống mà giờ đồ đạc đã chất cao như núi.
Có điều chủ nhiệm bỗng yêu cầu dọn giường nên Lý Tưởng cũng không dám từ chối, gật đầu nói: “Chủ nhiệm, giường đó bọn em vẫn dùng để để đồ, mấy năm qua chất đủ thứ lên nên ký túc có hơi bừa, dọn dẹp sẽ hơi mất thời gian. Có người muốn chuyển vào ở hay sao ạ? Có gấp lắm không?”
“Cũng không gấp lắm, trong vòng ba ngày dọn xong là được.” Cô Trương dừng một chút lại nói, “Ban đầu cũng không muốn phiền đến bọn em, nhưng mà ký túc của trường không đủ giường, năm nay tăng chỉ tiêu tuyển sinh nên phía ban hậu cần kiểm tra lại mới biết còn mỗi phòng bọn em thừa giường. Có một bạn học muốn vào ở nhưng không có giường nên mới nhờ các em sửa sang lại một chút, dọn giường đó ra cho cậu ấy.”
– nói cách khác, có người đột nhiên nhảy dù tìm ký túc? Tên nhảy dù này ở đâu ra vậy?
Lý Tưởng nghi hoặc nói: “Đàn anh về nghiên cứu ạ?”
Chủ nhiệm Trương lắc đầu: “Không, là sinh viên năm tư khoa Lịch sử. Tình huống của cậu sinh viên này khá đặc biệt, trước đây vì lý do cá nhân mà phải tạm nghỉ học ba năm. Sinh viên khoa Sử cùng khóa đã tốt nghiệp cả rồi, giường ngủ cũ của cậu ấy cũng phân cho người khác. Toàn bộ tầng bốn của ký túc xá cho khoa Lịch sử đều kín người, cậu ấy quay về cũng không biết sắp xếp làm sao. Tìm khắp các tầng cũng chỉ còn mỗi phòng bọn em thừa giường, nếu được thì để cậu ấy ở cùng mấy em một năm.”
Lý Tưởng sảng khoái nói: “Em hiểu rồi, không thành vấn đề! Để em về ký túc dọn dẹp!”
Trên đường trở về, Lý Tưởng không khỏi có chút nghi hoặc trong lòng.
Thời gian tối đa cho phép bảo lưu của đại học C là ba năm, nói cách khác, dù có lý do gì thì sau khi bảo lưu, trường chỉ giữ lại kết quả học tập trong ba năm. Nếu trong ba năm mà không quay lại thì sẽ bị cho nghỉ học.
Có hai nguyên nhân bảo lưu phổ biến nhất: Một là vấn đề về sức khỏe, bị bệnh không còn cách nào khác đành phải tạm thời nghỉ học chữa bệnh, đợi sức khỏe hồi phục thì quay về học tiếp. Hai là vấn đề tâm lý, sinh viên bị trầm cảm do áp lực học hành, nghiêm trọng thì có thể nhảy lầu tự sát. Trường học nhận ra vấn đề tâm lý của sinh viên sẽ khuyên bảo lưu tạm thời, ở nhà điều chỉnh tâm lý cho tốt rồi quay lại.
Còn anh bạn khoa Lịch sử này, bảo lưu một lần hết luôn ba năm, cũng liều phết…
Rốt cuộc là vấn đề sức khỏe hay vấn đề tâm lý đây?
***
Trong phòng giáo vụ.
Cô giáo Lâm Phương khoa Lịch Sử nhìn theo bóng Lý Tưởng rời đi, lúc này mới quay đầu lại nói: “Tiểu Trương, phiền cô quá. Tôi cũng rất hoảng sợ khi em sinh viên này đột nhiên trở về học tiếp. Tình huống của em ấy hơi đặc biệt, giáo sư Lưu đã đánh tiếng với hiệu trưởng nhờ chúng tôi cố gắng để ý em ấy, thiếu một tiết cũng không được… Con trai hơn 20 tuổi đầu rồi còn quản chặt như thế, đến máy tính cũng tịch thu.”
Chủ nhiệm Trương Duyệt toát mồ hôi: “Máy tính cũng tịch thu luôn? Đến mức như vậy sao? Rốt cuộc bạn sinh viên này đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Phương ho khan, nói: “Là cao thủ đứng đầu giới game.”
Trương Duyệt sửng sốt nói: “Sinh viên chơi game cũng có làm sao đâu? Cậu Lý Tưởng vừa rồi là lớp trưởng lớp Vật lý cũng chơi game đó thôi.”
Lâm Phương bóp huyệt Thái Dương: “Không giống nhau.”
Trương Duyệt nghi hoặc: “Không giống như thế nào?”
Lâm Phương hỏi: “Cô đã nghe đến giải đấu eSport chuyên nghiệp chưa?”
Trương Duyệt gật đầu.
Lâm Phương nói: “Mấy năm trước giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp chính thức được tổ chức, em sinh viên này dẫn đội tuyển đi thi đấu, đã giành được rất nhiều cúp vô địch trên toàn quốc.”
Chủ nhiệm Trương: “…”
Đúng là chơi game thì không hiếm, bên cạnh chúng ta có rất nhiều bạn học chơi game.
Nhưng giải chuyên nghiệp thì hoàn toàn khác. Tuyển thủ eSport chuyên nghiệp chính là coi việc chơi game là nghề nghiệp chính của mình, tương tự với cầu thủ bóng rổ, bóng đá chuyên nghiệp, coi việc thi đấu là cái nghiệp của mình.
Thể thao điện tử là cụm từ mới tinh xuất hiện trong thế kỷ 21, từ những trò chơi sơ khai như Warcraft, Stars War đến sau này có DOTA, Liên Minh Huyền Thoại… Thời đại công nghệ thông tin, các hạng mục thi đấu điện tử cũng dần quật khởi như măng mọc sau mưa.
Giải đấu WCG World Cyber Game dấy lên làn sóng eSport toàn cầu, giới thể thao điện tử Trung Quốc cũng dần bắt kịp với thế giới, các đội tuyển mạnh và các tuyển thủ hàng đầu xuất hiện ngày càng nhiều, đội tuyển đại diện cho Trung Quốc cũng gặt hái rất nhiều chiến tích huy hoàng tại các giải đấu eSport trên thế giới.
Đến ngày hôm nay, thể thao điện tử trong nước phát triển ngày một chính quy, tuyển thủ eSport nổi tiếng cũng có rất nhiều fan hâm mộ, đi đến đâu cũng được đón tiếp như ngôi sao!
Chủ nhiệm Trương cực kỳ sửng sốt.
Một nhân vật trâu bò như vậy mà lại muốn trở về đại học sao?
***
Cùng lúc đó, tại sân bay Bắc Kinh.
Người con trai kéo vali chậm rãi đi ra khỏi cổng quốc tế, dừng chân tại hành lang, móc điện thoại từ trong túi ra.
Hắn mặc quần bò xanh sẫm cùng với một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra bắp tay rắn chắc xinh đẹp, chiều cao hơn 1m85 khiến hắn rất bắt mắt giữa đám đông. Trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành nón kéo xuống rất thấp, không nhìn ra được biểu cảm trên mặt, chỉ có sườn mặt góc cạnh rõ nét mơ hồ lộ ra.
Sườn mặt của hắn cương nghị, mũi cao thẳng, đường cằm gọn gàng, đôi môi hơi cong lên vẽ thành một nụ cười.
Người con trai đang nhắn tin, ai đi qua đều có thể thấy rõ bàn tay của hắn – đó là một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài có lực, khớp xương đều đặn, móng tay được cắt sạch sẽ chỉnh tề.
Lúc này hắn đang cầm điện thoại bằng tay trái, ngón trỏ tay phải lướt nhanh trên bàn phím của màn hình cảm ứng.
Tốc độ tay của hắn rất nhanh, chưa tới năm giây đã nhắn xong một tin.
“Tôi về nước rồi. Cậu có ở Bắc Kinh không, ngày mai tụ tập?”
Gửi xong tin nhắn, hắn lười biếng tựa người vào bên cửa sổ, nheo mắt thích thú đón ánh mặt trời.
Chuông điện thoại nhanh chóng vang lên, cái tên quen thuộc xuất hiện trong tin nhắn trả lời: Dạ Sắc.
Giọng điệu đối phương tựa hồ có chút lãnh đạm: “Lưu Xuyên? Cậu về đây làm gì?”
Lưu Xuyên nói: “Đi học : )”
Dạ Sắc: “…”
Lưu Xuyên nói tiếp: “Nói một tiếng với đội trưởng mấy đội giúp tôi, đừng quá nhớ mong anh trong khoảng thời gian anh đây vắng mặt nha.”
Dạ Sắc trả lời: “Biến.”
Lưu Xuyên cười cười, đánh chữ nói: “Bảy giờ tối mai, chỗ cũ, tôi mời.”
Đúng lúc đó, ánh nắng bừng lên ngoài cửa sổ.
Những đám mây trắng tinh như những mảng bông gòn trải giữa trời cao, bầu trời xanh thẳm sạch sẽ trong veo như vừa được gột rửa. Đôi lúc có chiếc máy bay cất cánh từ mặt đất, bay thẳng về phía chân trời, dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Học kỳ mới, mùa giải mới.
Có lẽ đây cũng là một khởi đầu mới đối với rất nhiều người?
Lưu Xuyên khẽ nhếch môi, cất điện thoại vào trong túi, kéo vali bước nhanh ra khỏi sân bay.
--------------
Từ dùng trong game:
dmg: damage, vị trí đánh gây sát thương lên đối thủ
tank: vị trí đứng chắn sát thương cho đồng đội
buff: vị trí hồi máu cho đồng đội
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận