Lý Tưởng được sư phụ dạy dỗ một hồi mà hứng chí bừng bừng, cảm giác bản thân như đã trở thành một đại sư lợi hại, gánh cả đội trong những lúc nước sôi lửa bỏng… Đáng tiếc còn chưa kịp cảm động xong thì ba cái ID quen thuộc đã lại xuất hiện một lần nữa trên màn hình cách đó không xa.
Trư Lung Thảo, Hàm Tu Thảo, Nguyệt Lượng Thảo…
Mọe! Ba cây cỏ này bị Đường Môn đập chết ăn thịt xong vẫn còn mặt mũi quay về đây à! Đừng bảo là gọi 500 anh em tới báo thù nhá?
Lý Tưởng lập tức cảnh giác hơn, không kéo quái nữa mà đứng dưới gốc cây cầm tràng hạt phòng ngự.
Ngô Trạch Văn cũng chăm chú nhìn chằm chằm về hướng cách đó không xa, cầm roi chuẩn bị vung ra bất cứ lúc nào.
Vì vừa mở hình thức cừu sát nên tên của ba người kia vẫn còn trong danh sách kẻ thù, vì vậy bọn họ vừa tiến vào tầm nhìn thì tên sẽ tự động đổi sang màu đỏ.
Lý Tưởng xoa tay đang định chơi lớn thì nào ngờ ba người kia đột nhiên dừng lại cách cậu 20 mét.
Lý Tưởng trợn trắng mắt, đánh chữ vào kênh cận: “Muốn gì? Bị giết rồi còn dám quay về đây cướp quái nữa à?”
Mặt Trư Lung Thảo lúc đỏ lúc trắng.
Cuối cùng chỉ có Nguyệt Lượng Thảo mặt dày gửi icon mặt cười nói: “Ba vị cao thủ, hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi! Vừa rồi thực sự chỉ là hiểu lầm! Giờ chúng ta xóa kẻ thù đi đã, chuyện gì cũng phải từ từ, có gì chậm rãi nói ha!”
Lý Tưởng mặc kệ: “Đang yên đang lành nhào đến đây giết người, giờ lại còn định nói chuyện cái khỉ gì nữa?!”
Ngô Trạch Văn không thích tham gia mấy vụ cãi nhau như thế này, yên lặng đứng trên cây, bình tĩnh nhìn ba người trước mặt, ngón tay đặt trên bàn phím tùy cơ ứng biến. Còn Lưu Xuyên thì tất nhiên là thản nhiên đứng một bên hóng trò vui. Lý Tưởng là phần tử nhiệt huyết, trước đây chơi Đường Môn còn chơi như cận chiến phi ra phi vào, bị giết một lần không hiểu mô tê thì sao dễ nói chuyện lại như vậy được, thế là ầm ĩ náo loạn với người ta trong kênh cận.
Lý Tưởng: “Sao hả? Còn chưa cuốn xéo nữa? Muốn bọn này giết thêm lần nữa hay sao?”
Trư Lung Thảo: “…”
Mặt Trư Lung Thảo biến sang màu gan heo rồi.
Có điều cậu ta cũng biết, trong ba người này thì Đường Môn mới là cao thủ, hai người còn lại chắc chắn chỉ là con gà, vì vậy liền chuyển mục tiêu sang Đường Môn: “Đường Môn đại ca, bên anh có ba người, bên tôi cũng có ba người, hay là chúng ta tổ đội cùng đánh đi! Tôi giúp bên anh kéo quái nha!”
Nói xong lời này thì mặt cũng nóng hết cả lên!
Mất mặt quá thể! Tất cả là tại hội trưởng kêu lôi kéo cao thủ cái gì gì chứ…
Nguyệt Lượng Thảo tiếp tục dùng mặt cười: “Xóa kẻ thù rồi tổ đội với nhau đi! Chơi game thôi mà sao phải ghi thù làm gì, cao thủ Đường Môn anh nói xem có đúng không?”
Lưu Xuyên không nhịn được mà khẽ cười.
Ba tên dở người này chính là tổ đội não tôm nổi tiếng của bang Thất Tinh Thảo, được gọi là “Tổ hợp ba cây cỏ”.
Trước đây hắn chỉ tình cờ nghe mấy người ngồi lê đôi mách nói qua về đội ba người này, phong cách của bang Thất Tinh Thảo chịu ảnh hưởng rất lớn từ đội tuyển Thất Tinh Thảo, trong game cực kỳ khép mình, phát triển thì lại rất vững vàng. Nhưng chỉ riêng tổ đội ba người nào đó thì lại ngứa tay thật sự, rất thích chơi trò cướp quái đánh nhau ở dã ngoại, đắc tội với bao nhiêu người. Nghe nói ba người này mấy năm qua lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng, sóng điện não đồng bộ như thể một người cầm ba acc, thời gian online và offline khớp nhau y xì đúc, có vẻ như là bạn bè ngoài đời. Chẳng ngờ lần này mở server mới, ba cây cỏ này cũng dắt nhau đến Thủy Long Ngâm.
Vì muốn bổ sung nhân lực cho đội tuyển Thất Tinh Thảo nên nhóm quản lý bang hội Thất Tinh Thảo không từ thủ đoạn để lôi kéo cao thủ trong game, giúp đội tuyển nhà mình tìm thành viên dự bị. Lưu Xuyên vừa thấy thái độ của ba người này là hiểu, có lẽ ba cây cỏ vừa bị hội trưởng nhà bọn họ phái đến đây kéo người!
Lưu Xuyên cười nói: “Tiểu Trư, tôi đã bảo cậu sẽ hối hận rồi mà? Nãy kêu tổ đội thì mặc kệ tôi, đi một vòng cuối cùng chẳng phải lại về đây sao?”
“…” Mọe nhà nó! Tiểu Trư là để mày gọi chắc?
Trư Lung Thảo suýt hộc máu, nhưng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ gian khổ của đội trưởng nên đành phải nhẫn nhịn nói: “Cao thủ, anh là đại nhân thì phải đại lượng chứ ha? Khuyên cậu bạn của anh cùng tổ đội cày kinh nghiệm thì ai cũng có lợi mà! Toàn bộ vật liệu rơi ra cho bên anh hết, chúng tôi không lấy gì cả.”
Lưu Xuyên cười, nói vào kênh đội: “Thêm một việc chẳng bằng bớt một việc, tổ đội với bọn họ đi, nhìn đáng thương lắm.”
Giành quái đánh nhau trong giai đoạn tân thủ là chuyện rất bình thường, Lý Tưởng cũng không phải người tính toán so đo, nếu cao thủ Đường Môn đã nói như vậy thì cậu cũng không có ý kiến gì nữa, đáp lại hai chữ: “Được rồi.”
Lưu Xuyên nói vào kênh cận: “OK, dù sao các cậu giết người thì bọn tôi cũng giết ngược lại rồi, coi như hòa nhau! Xóa kẻ thù vào đội!”
Dứt lời hắn liền dứt khoát gửi lời mời, ba người nhìn ba dòng thông báo xuất hiện gần như cùng một lúc trên màn hình.
Ba cây cỏ rối rắm vào đội.
Để biểu đạt thành ý, Trư Lung Thảo chủ động nói: “Để tôi kéo quái, kéo mấy đám tới cùng lúc luôn!” Sau đó liền chịu khó phóng về hướng phỉ trại.
Nguyệt Lượng Thảo nói: “Tôi gây sát thương nhé!” Sau đó cũng tự giác nhảy lên cây.
Nào ngờ cậu ta vừa khinh công nhảy lên thì Đường Môn lại đột nhiên nhảy xuống, nghi hoặc hỏi: “Cậu nhảy lên đó chi vậy?”
Nguyệt Lượng Thảo ngớ người: “Ấy… không phải đánh quái như vậy sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Team đủ sáu người rồi thì sao phải kéo quái mệt thế nữa? Đi vào đánh chứ lị!”
Trư Lung Thảo đang chạy chuẩn bị kéo quái qua: “…”
Nguyệt Lượng Thảo hăng hái nhảy lên cây: “…”
Hai người bỗng có cảm giác bản thân mình đột nhiên biến thành thằng đần IQ tụt về số âm.
– đủ người rồi còn dụ quái làm méo gì nữa!
Tiểu đội ba người kéo quái qua đánh là vì ít người sẽ khá nguy hiểm, đánh kiểu này có thể giảm thiểu thương tổn đến mức tối đa!
Hiện tại đội đủ sáu người rồi, hai đại sư da dày thịt béo, bốn damage tầm xa bùng nổ, giờ chạy tới chạy lui để kéo quái thì hài lắm…
Trư Lung Thảo và Nguyệt Lượng Thảo xấu hổ đỏ bừng mặt.
Lưu Xuyên cười tủm tỉm trong kênh đội: “Đi thôi, vào trong phỉ trại đánh! Tiểu Trư đi kéo quái, Lý Tưởng đổi sang Thiếu Lâm Đao, Ngũ Độc đổi sang Bổ thiên để buff, yên tâm vẫn đủ damage, kéo hết ra đánh một lần!”
Đội trưởng vừa ra lệnh, mọi người lập tức chạy theo vào trong sơn trại.
Một team như thế này là đủ để đánh phụ bản đoàn đội rồi, có tanker, có buff, có damage, đánh quái nhỏ thôi thì đảm bảo cực kỳ thoải mái.
Lưu Xuyên bảo Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn đổi cách chơi là để bọn họ làm quen với kỹ năng của các lưu phái còn lại trong môn phái. Nếu giai đoạn đầu chỉ chơi đúng một lưu phái thì nhiều lúc sẽ hạn chế suy nghĩ và thao tác. Cao thủ chân chính cần phải quen thuộc bộ chiêu thức của cả 24 lưu phái thì mới có thể biết người biết ta khi lên sàn PK.
***
Quái nhỏ trong trại phỉ chia ra ba con một đội tuần tra qua lại, tốc độ xuất hiện rất dày.
Trư Lung Thảo đổi sang Phật Thiếu Lâm, bắt đầu làm tank chạy qua kéo quái, Lý Tưởng thì chơi Đao Thiếu Lâm, chủ yếu gây sát thương.
Ba lưu phái của Thiếu Lâm bao gồm: Phật, Quyền và Đao.
Phật Thiếu Lâm tu luyện “La Hán thần công”, là lưu phái có sức chống chịu mạnh nhất trong cả ba, vũ khí là tràng hạt với các kỹ năng “gánh sát thương thay đồng đội” hay “cưỡng chế thu hút cừu hận”, có thể coi như main tank gánh boss trong phụ bản và tanker hấp dẫn cừu hận trên đấu trường.
Quyền Thiếu Lâm tu luyện “Thập bát La Hán quyền”, vũ khí là quyền bộ, là chức nghiệp cận chiến, có rất nhiều skill khống chế mạnh như vồ bắt, đánh ngã v… v…
Đao Thiếu Lâm thì tu “La Sát đao pháp”, sát thương nhiều nhất trong ba lưu phái, lưỡi đao sắc bén, gây ra nhiều damage, chính vì vậy lại hơi thiếu hụt skill khống chế.
Nói ngắn gọn, Phật Thiếu Lâm phòng ngự, Quyền Thiếu Lâm khống chế, Đao Thiếu Lâm tấn công.
Phổ biến nhất trong game là Phật Thiếu Lâm vì các phụ bản đều cần đại sư lợi hại gánh quái, Thiếu Lâm Phật trong game rất nổi tiếng. Còn trên đấu trường chuyên nghiệp thì Thiếu Lâm Quyền và Thiếu Lâm Đao lại hay gặp hơn.
Tiêu Tư Kính chơi Thiếu Lâm Quyền, đồ đệ Trần Tiểu Bắc của hắn thì chơi Thiếu Lâm Đao.
Trước mắt Lưu Xuyên vẫn chưa biết Lý Tưởng thích hợp với lưu phái nào nhất, chỉ có thể để cậu ta tự cân nhắc mà thôi.
Ngô Trạch Văn thì bớt khiến người ta lo hơn, vào game đã chấm luôn lưu phái Cổ trùng, tốc độ tay cũng đạt chuẩn, luyện tập tốt thì chắc chắn sẽ trở thành cao thủ.
Lưu Xuyên còn đang cẩn thận suy nghĩ xem làm sao để nhanh chóng tôi luyện hai con gà này thành cao thủ thì bên kia, ba người Trư Lung Thảo vừa đánh quái vừa lập kênh trò chuyện riêng trong game, lén lút bàn tán với nhau.
Nguyệt Lượng Thảo: “Tiểu Trư, cậu nói vụ gia nhập bang với Đường Môn chưa?”
Trư Lung Thảo: “Chưa, vừa từ kẻ thù thành đồng đội, giờ kéo người luôn đảm bảo anh ta sẽ từ chối. Ít nhất phải bồi dưỡng tình cảm tí đã, để quen thân rồi, xưng huynh gọi đệ với nhau thì đến lúc đó mời anh ta vào bang mới được!”
Nguyệt Lượng Thảo: “Hội trưởng bảo phải mau chóng kéo người, đề phòng bị bang khác cướp mất…”
Trư Lung Thảo: “Sợ méo gì, chúng ta cứ bám riết Đường Môn này, bang lớn nào tới vo ve thì chúng ta sẽ biết hết mà?”
Nguyệt Lượng Thảo: “Cũng đúng ha!”
Hàm Tu Thảo rất ít khi lên tiếng đột nhiên nói: “Chúng ta cứ bám anh ta như thế, liệu anh ta có cảm thấy bọn mình dở hơi không?”
Trư Lung Thảo: “…”
Nguyệt Lượng Thảo: “…”
Trư Lung Thảo và Nguyệt Lượng Thảo hộc máu. Anh bạn ơi cậu có nhất thiết phải một câu thấy máu nói trúng trọng tâm vậy không!
Cái nhiệm vụ kéo người mà hội trưởng giao cho thực sự rất là phiền! Chẳng bằng cứ thống khoái để tên kia vòng ra sau lưng giết thêm mấy lần cho rồi…
Trư Lung Thảo biến bực tức thành sức mạnh, kéo hết nguyên một đám quái trong phỉ trại ra, không bỏ sót con nào.
Hiệu suất của đội được gia tăng không ít.
Vì có cộng thêm 6% kinh nghiệm khi tổ đội sáu người, lại có bạn Tiểu Trư kéo quái qua ngày một nhiều, thanh kinh nghiệm tăng rất nhanh. Chẳng bao lâu cả sáu người đều lên cấp, ánh sáng vàng tỏa ra khắp nơi. Vì trước đó Đường Môn làm nhiệm vụ khá nhanh, bản thân lại tự cày quái trong này từ trước nên giờ level lên cao nhất, đạt ngưỡng 28, kinh nghiệm của ba cây cỏ y hệt nhau, cùng dựng lại ở level 27.5, Trạch Văn và Lý Tưởng thì lên level 27.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mọi người tập trung đánh quái, kênh đội chìm trong im lặng.
***
Ngô Trạch Văn cảm thấy rất nhàm chán.
Chơi buff chán ơi là chán, Ngũ Độc lại còn là kiểu buff đoàn đội, skill nào cũng kéo máu đa mục tiêu, trong khi Võ Đang và Đường Môn sát thương cao như thế, quái kéo đến nhanh chóng bị đánh chết hết, đồng đội có ai mất máu đâu…
Phần lớn thời gian buff đều nhàn rỗi chẳng làm gì.
Ngô Trạch Văn nhàm chán dứt khoát đóng cửa sổ game lại, mở trình duyệt tìm trang chủ của đội tuyển Thất Tinh Thảo, vào box video tìm video của người tên “Luân Hồi Vãng Sinh” mà Đường Môn đã nói.
Nhập từ khóa Luân Hồi Vãng Sinh xong, quả nhiên thấy có một video đạt lượng view cực cao: “Hướng dẫn cơ bản lưu phái Ngũ Độc Cổ trùng”.
Nhấp đúp vào thì thấy dưới video có hơn trăm ngàn comment, phần lớn đều là “Cúng bái Luân thần!” “Xếp hàng quỳ vái Luân thần!”, “Luân thần tuyệt quá đi!”, “Video này siêu ngầu, xin thay mặt 500 anh em Ngũ Độc cảm ơn Luân thần!”.
– video được yêu mến như vậy chắc sẽ rất hữu dụng đúng không?
Ngô Trạch Văn tò mò nhấn nút Play.
Video được thu rất rõ ràng, còn có cả nhạc phối êm tai, hơn nữa kèm cả chú thích chi tiết, hiệu quả cực kỳ cao.
Một nam Ngũ Độc hiện ra trên màn hình, mặc đồ Ngũ Độc cấp cao, quần áo màu tím phanh ra, để lộ một mảng ngực trắng nõn, tai đeo khuyên bạc, tóc cài trang sức màu bạc lấp lánh, sáo trùng cầm trong tay trông cực kỳ yêu nghiệt.
“Xin chào mọi người, tôi là Luân Hồi Vãng Sinh của đội tuyển Thất Tinh Thảo. Video này làm chủ yếu là để cho newbie chơi lưu phái Cổ trùng cùng xem, hi vọng có thể giúp đỡ chút ít cho các bạn tân thủ.
Cổ trùng mà Ngũ Độc Cổ sư có thể nuôi gồm có năm loại: Thiềm cổ (cóc), Xà cổ (rắn), Tri thù cổ (nhện), Ngô công cổ (rết) và Điệp cổ (bướm). Năm loại pet đều có hai kỹ năng riêng, khi hiến tế tử vong thì lại mang tới các hiệu ứng buff khác nhau cho chủ nhân, nghe loạn cào cào muốn choáng đầu rồi phải không?
Thực ra đơn giản lắm, mọi người chỉ cần nhớ thế này –
Cóc độc chống chịu tốt nhất, chủ yếu để bảo vệ chủ nhân.
Rắn độc damage cao nhất, dùng để gặm cắn quân địch.
Nhện và rết là pet đánh xa, có thể khống chế di chuyển.
Bướm là pet quần công, có thể khống chế tầm nhìn.
Sau khi nắm được kiến thức cơ bản, sau đây tôi sẽ giới thiệu cho mọi người làm thế nào sử dụng năm loại pet này để độc chết đám người Trung Nguyên ngu xuẩn kia nha ^ _ ^”
– đội phó đội tuyển Thất Tinh Thảo: Tô Thế Luân, ID trong game: Luân Hồi Vãng Sinh.
Người này là nhân vật lợi hại tiêu biểu nhất cho lưu phái Ngũ Độc Cổ trùng, khi nói chuyện phiếm trên mạng rất thích dùng emo mặt cười ^ _ ^, phong cách nói chuyện hoàn toàn trái ngược với đội trưởng Tiêu Tư Kính cẩn thận nghiêm nghị nhà bọn họ. Người này rất độc mồm, thậm chí còn từng mỉa mai nhà phát hành game trên weibo: “Miêu Cương chúng tôi nóng quá mà, vốn dĩ chẳng mặc gì đâu, nhưng sau phát hiện đám người Trung Nguyên lúc nào cũng đóng bộ dày cồm cộp nên chúng tôi mới cố gắng xé vài mảnh vải, ý tứ che đi mấy vị trí quan trọng đó…”
Thời đi học Tô Thế Luân học chuyên ngành thiết kế thời trang, vì thế cực kỳ để ý chuyện quần áo này.
Có một lần nhà phát hành ra mắt trang bị mới, từng cho ra thiết kế đồ Ngũ Độc xấu vô cùng tận, chẳng khác nào quấn vải lên người. Chính người này châm biếm đầu tiên, kéo theo cả tá người chơi Ngũ Độc xếp hàng hùa theo, lượng forward weibo vượt trên trăm ngàn, cuối cùng ép cho bên thiết kế phải sửa lại trang phục của Ngũ Độc.
– ép cho nhà phát hành phải sửa quần áo, chắc chắn đây là người đầu tiên trong lịch sử liên minh.
Con trai trong giới eSports chỉ đều để ý số liệu trang bị, nhìn đẹp hay xấu không quan trọng mấy. Chỉ có riêng Tô Thế Luân là khác người, anh ta có thể phối hợp trang bị trang sức với nhau trở nên rất đẹp mắt, nếu thực sự không chịu nổi nữa thì anh ta sẽ tới cửa hàng mua mấy món đồ thời trang chẳng có thuộc tính gì để mặc lên người. Lần nào thi đấu cũng vậy, quần áo của vị Ngũ Độc này cũng đều bắt mắt nhất trên sân.
Đồng phục của đội tuyển Thất Tinh Thảo cũng do Tô Thế Luân đích thân thiết kế.
Áo màu lam sẫm, bả vai và sau lưng có đội huy Thất Tinh Thảo màu bạc phản quang, vừa đơn giản lại có khí chất, lượng bán áo đấu cao đến không ngờ, được bầu chọn là đội tuyển có đồng phục đẹp nhất trong liên minh.
Trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, người kéo nhiều cừu hận nhất là đại thần Lưu Xuyên, người nào bị hắn giết đều chỉ muốn hành hạ hắn một trăm lần mới hả giận.
Còn vị trí thứ hai, chính là vị đại thần Ngũ Độc Tô Thế Luân này…
Có điều cừu hận mà Tô Thế Luân kéo tới không phải từ tuyển thủ chuyên nghiệp, mà từ chính nhà phát hành game.
Bộ phận thiết kế của nhà phát hành cực kỳ ghét anh ta: “Một tên con trai cứ để ý ngoại hình quần áo làm cái quái gì, phiền ơi là phiền!”
Người chơi trong game thì lại rất thích anh: “Lần này quần áo lại xấu rồi, Luân thần mau lên, chờ anh tới!”
--------------------
Lời tác giả: Kịch ngắn chúc mừng:
Tiêu Tư Kính mặc một thân Tây trang ngầu lòi, chuẩn bị đồ định ra cửa để tham gia họp báo của Thất Tinh Thảo thì lại thấy Tô Thế Luân đang nhíu mày nhìn hắn.
Tiêu Tư Kính (quay đầu): Có gì không ổn sao?
Tô Thế Luân (tiếp tục nhíu mày): Anh không phát hiện ra cà-vạt bị lệch à?
Tiêu Tư Kính (vô tội): Vậy sao? Tôi không hay đeo cà-vạt.
Tô Thế Luân (không nhịn nổi nữa): Để tôi giúp anh.
Tô tiểu thụ bị chứng cưỡng chế ngoại hình bước lên, chăm chú sửa lại cà-vạt và cổ áo cho Tiêu đội, trong lòng vẫn đang buồn bực, sao cái người này lần nào ra ngoài cũng thắt cà-vạt xấu xí như thế hả? Thẩm mĩ cơ bản vứt đi đâu rồi?
Hoàn toàn không nhận ra Tiêu đại đội trưởng đang nhếch miệng mỉm cười.
Đội trưởng ánh mắt sắc bén tính cách trầm ổn x Đội phó độc mồm độc miệng ám ảnh ngoại hình thích kéo cừu hận .
Đại thần của mấy đội tuyển cơ bản đều sẽ trở thành đối thủ cực mạnh của nhân vật chính về sau : )
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận