Quá trình cày quái cực kỳ nhàm chán, cũng may tuy là ba cây cỏ hơi ngu ngốc nhưng trình độ kéo quái cũng rất lợi hại, dù gì cũng là người chơi lão làng của bang Thất Tinh Thảo, Lưu Xuyên hoàn toàn không cần bận tâm tới bọn họ.
Việc cày quái theo kiểu lao động chân tay, kéo quái, giết quái lặp lại động tác liên tục rất dễ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi tinh thần.
Ba cây cỏ vừa đánh quái vừa nhắn tin tám nhảm, thỉnh thoảng chém gió vài câu trong kênh bang hội, Ngô Trạch Văn tiếp tục nghiên cứu hướng dẫn Ngũ Độc của mình, Lý Tưởng download một đống video thi đấu của đội tuyển Thất Tinh Thảo về xem.
Hiện tại cậu vẫn chưa thể hiểu rõ về cái nhìn toàn diện trong lời sư phụ, chỉ có điều sau khi xem video thi đấu xong thì trong lòng cũng có chút ý tưởng mơ hồ, thế là Lý Tưởng lại ngứa tay nhắn tin cho sư phụ.
“Sư phụ, em vừa xem Thất Tinh Thảo đánh, Tiêu đội xịn dã man! Cảm giác dù chơi bản đồ nào anh ấy cũng thừa tự tin luôn á!”
Lưu Xuyên chuyển qua QQ giải thích: “Tiêu đội là chỉ huy nổi danh nhất trong liên minh, đã khai sáng ra cách chơi trên rất nhiều loại bản đồ. Tầm nhìn đại cục của cậu ta rất mạnh, cậu nhìn kỹ sẽ thấy, mỗi khi giao tranh tổng, cậu ta luôn giữ được vị trí có thể vừa tấn công quân địch mà lại vừa chăm sóc cho những thành viên trong đội, tiến thì tấn công mà lùi thì phòng thủ, vị trí đứng có thể tùy cơ bảo vệ và giúp đỡ đồng đội. Người này chính là người đánh vị trí số 1 mạnh nhất liên minh, cậu học cách di chuyển của cậu ta khi giao tranh tổng ấy.”
Lý Tưởng nghiêm túc gật đầu: “Dạ, em đang xem đây! Mấy đội khác khi đánh với Thất Tinh Thảo cảm giác như đều sẽ nhắm vào đối phó với Tiêu đội đầu tiên nhỉ? Khụ khụ, trước em vẫn luôn cho rằng cứ giao tranh tổng là phải giết buff trước…”
Nhớ tới cảnh Lý Tưởng gào rú chỉ huy khi đánh đấu trường trước đây: Lên lên lên, giết buff trước…
Lưu Xuyên nhịn không được mà cười nói: “Giết buff trước về lý thuyết cũng không sai, nhưng có rất nhiều thời điểm cần phải phân biệt được cái gì quan trọng. Buff không phải toàn năng, không phải lúc nào cũng bảo kê được cho team, nếu có thể tập trung giết nhanh một sát thương chủ lực cũng là cách không tồi, nhất là khi người đó là trung tâm dps trong đội.”
Lý Tưởng lập tức gật đầu: “Đúng vậy! Trước giờ em chỉ nhăm nhăm đánh buff, bảo sao suốt ngày thua!”
Lưu Xuyên hỏi: “Xem xong video còn cảm nghĩ gì khác nữa không?”
Lý Tưởng nói: “Cảm thấy Thiếu Lâm rất oai phong! Đứng trước bảo vệ đồng đội, giúp đồng đội có không gian xả sát thương tốt nhất, ngầu chết mệ luôn ấy!”
Lưu Xuyên gửi một like: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Lý Tưởng gửi lại icon mặt cười: “Sư phụ, em xem video tiếp, có gì không hiểu lại hỏi anh ha!”
Tên ngốc Lý Tưởng này nói rất lắm, học được cái gì đều ngứa tay spam vào QQ sư phụ, Lưu Xuyên bị cậu ta spam QQ đến độ nhức đầu luôn.
Ngược lại Ngô Trạch Văn lại khiến người ta yên tâm hơn nhiều, chỉ bảo cậu “đi xem video của Luân Hồi Vãng Sinh” là cậu sẽ tự giác nghiêm túc học hỏi, nghiên cứu một lúc lâu rồi, không biết đã vỡ ra được những gì nhỉ?
Thế là Lưu Xuyên tò mò nhắn tin trong game cho Ngô Trạch Văn: “Đang xem video à?”
Ngô Trạch Văn nhắn lại: “Ừ.”
Lưu Xuyên hỏi: “Có ích đúng không?”
Ngô Trạch Văn nhắn lại: “Ừ.”
Lưu Xuyên: “…”
– hai người có thể chia đều câu chữ cho nhau được không vậy?
Ngô Trạch Văn thực sự giống như một con quay nhu thuận thành thật, đẩy một chút thì xoay một vòng, đẩy thêm thì xoay thêm…
Lý Tưởng thì lại giống một con quay điên, chỉ đẩy nhẹ chút thôi là xoay không ngừng nghỉ…
Lưu Xuyên thực sự không biết phải làm sao.
Hắn không hiểu nổi Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng sao có thể thành bạn tốt vậy? Tính cách chênh nhau quá nhiều rồi?
Cá tính Ngô Trạch Văn nhã nhặn bình tĩnh lại kiệm lời, hỏi một câu đáp một câu, Lưu Xuyên chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Thu hoạch được những gì rồi? Nói tôi nghe một chút đi?”
Cuối cùng Ngô Trạch Văn cũng đánh nhiều hơn một chữ, nghiêm túc nhắn lại: “Tôi đang suy nghĩ, sau khi hiến tế cóc thì chủ nhân được gia tăng 400% chống chịu, hiến tế rắn thì cả chủ nhân và đồng đội xung quanh đều hồi mana, nói cách khác, dưới tình huống đồng đội thiếu mana khẩn cấp thì Ngũ Độc có thể hiến tế cóc tăng cường phòng ngự cho bản thân, sau đó dồn sát thương xông vào trong vòng vây, tiếp tục hiến tế rắn để hồi mana cho đồng đội. Có làm được như thế không?”
Lưu Xuyên suýt nữa đã quỳ!
Ngô Trạch Văn cậu có biết không, cách chơi như cậu vừa nói chính là cực hạn hiến tế mà cao thủ Ngũ Độc sử dụng?
Vì lưu phái Ngũ Độc Cổ trùng có năm loại cổ thú khác nhau, mỗi loại pet khi hiến tế đều sẽ tăng cường một loại trạng thái nào đó cho chủ nhân, bởi vậy mà giới cao thủ mới hay sử dụng một loại đấu pháp – chính là “triệu hồi pet rồi giết ngay lập tức” như lời Ngô Trạch Văn nói.
Cách đánh này đòi hỏi người chơi phải có tốc độ tay cực cao, nói cách khác, phải hoàn thành chuỗi bốn thao tác liên tục gồm triệu hồi cóc độc, hiến tế cóc độc, triệu hồi rắn độc, hiến tế rắn độc trong thời gian cực ngắn, cũng vì tốc độ quá nhanh nên người khác thậm chí còn không nhìn rõ rốt cuộc anh gọi pet nào ra…
Cách chơi này sinh ra do tình huống đặc thù, hi sinh pet để bù lại trạng thái cho chủ nhân và đồng đội.
Liên tục tung ra bốn kỹ năng, hiệu ứng sẽ rất hoa lệ, chính vì thế người chơi Ngũ Độc mới gọi đó là đấu pháp “Cực hạn hiến tế”.
Lưu Xuyên nhận ra Ngô Trạch Văn luôn mang lại bất ngờ cho hắn, mà đáng giận hơn là thái độ của cậu lại rất bình tĩnh, bình tĩnh nói ra đấu pháp cao cấp đã từng khiến vô số người chơi game phải chùn bước nhún nhường…
Một con gà Ngũ Độc vừa vào game chơi một ngày mà đã thảo luận về “Cực hạn hiến tế” với người ta sao? Nói ra ai tin?
– nhưng Lưu Xuyên lại không thể không tin.
Vì hắn từng chứng kiến tốc độ tay của Ngô Trạch Văn trong trận chung kết Rhythm Master, diễn tấu piano, độ linh hoạt hai tay của cậu thực sự khiến người ta sợ hãi mà than! Cậu trai nhã nhặn đeo kính, biểu cảm trên mặt luôn bình tĩnh ung dung, ngón tay thon dài nhấn phím âm hoa lệ tựa như đang khiêu vũ trên màn hình. Hình ảnh cậu liên tục đạt thành tích SSS thực sự đã khiến Lưu Xuyên ấn tượng mãi không quên.
Lưu Xuyên nhịn không được gửi icon mỉm cười: “Cậu học nhanh ghê luôn, đã nhìn ra cách chơi cao cấp của lưu phái Ngũ Độc Cổ trùng rồi?”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Cái này cao cấp lắm à?”
Lưu Xuyên: “…”
Một câu chết ngắc khỏi giải thích. Cái này cao cấp lắm à? Sao cậu nói nghe đơn giản thế!
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Cậu cảm thấy bản thân có làm được không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Không thành vấn đề. Có điều bây giờ tôi còn chưa lên được level 30, chưa học được kỹ năng gọi rắn.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Cậu dùng cóc không thôi thử xem, triệu hồi rồi giết ngay lập tức, để tôi xem tốc độ tối đa của cậu thế nào.”
Ngô Trạch Văn đáp lại một chữ: “Được.”
Lưu phái Ngũ Độc Cổ trùng trong game được xác định là pháp sư triệu hồi, triệu hoán cổ thú và hiến tế cổ thú không có thời gian global cool down*, nếu thích người chơi có thể gọi pet ra đùa nghịch rồi đổi loại bất cứ khi nào mình muốn.
*Global cool down: Là thời gian cộng thêm khi sử dụng tiếp nối hai kỹ năng khác nhau trong bộ chiêu thức, có chiêu thức không cần global cooldown.
Có điều liên tục đổi pet cũng có khuyết điểm, triệu hồi và hiến tế pet cần tiêu hao rất nhiều mana, đổi mấy lần thôi là hụt sạch mana rồi. Vì vậy rốt cuộc sử dụng pet đi tấn công quân địch hay hiến tế pet để tăng trạng thái cho chủ nhân và đồng đội thì phải xem tình huống và đối thủ cụ thể.
Cách chơi “cực hạn hiến tế” của Ngũ Độc chỉ sử dụng trong tình huống đặc thù, có thể coi như một cách cấp cứu.
Hiện tại Ngô Trạch Văn mới học được nuôi cóc, Đường Môn nhắn tin bảo cậu thử tốc độ hiến tế, cậu bèn đi tới bên cạnh đồng đội, đổi sang tâm pháp của lưu phái Cổ trùng, sau đó – triệu hồi cóc độc, hiến tế cóc độc!
Rõ ràng là hai kỹ năng tách rời nhưng khi cậu làm lại tựa như một skill hợp nhất!
Chú cóc khổng lồ vừa lóe lên đã oạp một tiếng biến mất, đồng thời trên người Ngũ Độc cũng xuất hiện icon nho nhỏ tăng 400% lực phòng ngự, đó là lớp bảo vệ cuối cùng mà cóc độc trao cho chủ nhân trước khi chết – thao tác liên tục như vậy không mất quá 0.5 giây!
Ba cây cỏ đang đánh quái bên cạnh nhất thời sợ ngây người.
Trư Lung Thảo: “… Độc tỷ đang làm gì thế?”
Hàm Tu Thảo: “… Độc tỷ đang giận dữ sao? Gọi pet ra hành hạ xả tức ạ?”
Nguyệt Lượng Thảo: “… Độc tỷ, đừng manh động! Mau đổi về chơi buff đi… Tiểu Trư sắp chết rồi!”
Trư Lung Thảo kéo một đống quái nhỏ tới quả thực đang mất máu nhanh như rong huyết.
Ngô Trạch Văn bình tĩnh trở về vị trí đánh quái, đổi sang tâm pháp chơi buff, tiện tay quăng một skill buff lên người Trư Lung Thảo.
Đồng thời còn gõ chữ hỏi Đường Môn: “Vừa rồi có được không?”
Lưu Xuyên vui mừng mỉm cười: “Được lắm, tốc độ rất nhanh. Với tốc tay của cậu thì chơi cực hạn hiến tế thoải mái không vấn đề gì, sau này đợi đến khi học hết cả năm loại pet thì cậu nghiên cứu thêm cách kết hợp combo các loại pet với nhau.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nhắn lại: “Ừ, cảm ơn.”
Tuy chỉ có ba chữ đơn giản, nhưng Lưu Xuyên biết chắc chắn cậu sẽ ghim chặt lời nói của hắn trong lòng.
Hầy, nhóc con vừa thông minh lại nghiêm túc, khiến người ta bớt lo bao nhiêu!
Đáng tiếc cậu bạn phái học thuật này thực sự quá kiệm lời, mấy câu nhảm nhí của bạn học Lý Tưởng chia nửa cho Ngô Trạch Văn thôi có phải hoàn hảo rồi không…
Vừa nghĩ tới thì bạn học Lý Tưởng lại oanh tạc QQ sư phụ: “Sư phụ! Em vừa mới xem xong một video Tiêu đội solo với người ta, anh có biết tốc độ tay của Tiêu đội là bao nhiêu không?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “240, tốc độ tay của Tiêu đội không cao lắm.”
Lý Tưởng khiếp sợ: “Vậy cũng chỉ tầm như em thôi sao? Tốc độ tay của em cũng chỉ có 240!”
Lưu Xuyên cười: “Dù tốc độ tay của cậu ấy chỉ có 100 cũng vẫn có thể giết cậu.”
Lý Tưởng: “…”
Lưu Xuyên tiếp tục cười nhạo đồ đệ: “Trò chơi không phải chỉ phụ thuộc vào mỗi tốc độ tay, còn có ý thức và kinh nghiệm nữa, hiểu không?”
Lý Tưởng: “…”
Lý Tưởng bị tổn thương yên lặng gãi đầu.
Ý thức là cái gì? Sờ không được nhìn không ra, quá mơ hồ.
Lý Tưởng đành tiếp tục cắm đầu xem video tiếp, quyết định tìm bằng được “ý thức” bên trong.
***
Sau khi Ngũ Độc đổi về chơi buff, đội sáu người lại tiếp tục đánh quái trong nhàm chán, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến tận sáu giờ chiều, trên đỉnh đầu nhân vật của Lưu Xuyên mới có thông báo lên cấp.
– cuối cùng acc Đường Môn của hắn cũng lên level 30 đầu tiên!
Trước level 25 là newbie, level 25 là nhập môn, từ level 30 trở đi, trò chơi sẽ mở ra nhiều thứ để khai thác hơn.
Đầu tiên là phụ bản “Dạ tham danh kiếm các” cho tiểu đội sáu người mở ra, level 30 là được vào, phần thưởng cao nhất là level 35.
Tiếp đó còn có thêm nhiều loại quan hệ xã giao khác, như hệ thống phu thê, hệ thống kết bái đều sẽ mở ra một cách toàn diện tại mốc level 30.
Đồng thời, thành chính thứ hai là “Giang Lăng” cũng được mở.
Giang Lăng, là một thành thị phồn hoa chốn Trung Nguyên, cho phép người chơi từ level 30 đi vào, quy mô mở rộng gấp ba lần Thành Đô, là một trong những thành chính có công năng toàn diện nhất. Ở đây có quản lý bang hội, quản lý quan hệ xã giao như phu thê, sư đồ, kết bái v.v. Đồng thời đây còn là điểm truyền tống của các môn phái lớn, điểm truyền tống chiến trường, liên minh thương hội, liên minh tiêu cục v.v. Một tòa thành phồn hoa mở rộng cửa hào phóng chào đón người chơi.
Thành chính lớn mở ra cũng kèm theo hệ thống giao dịch trong game, trang bị rơi ra từ phụ bản level 30 “Dạ tham danh kiếm các” cũng trở thành sản phẩm được lưu thông nhiều nhất trên thị trường giao dịch ban đầu.
Lúc này đây, kênh thế giới đã bùng nổ rồi –
“Cầu tổ đội Danh kiếm các! Thiếu Lâm sắc bén level 30 Băng Thiên Tuyết Địa quỳ cầu lão làng! Gà mờ chớ quấy rầy!”
“Tuyển buff đi Danh kiếm các level 30! Buff giỏi nhào vô! 5 thiếu 1 vào ngay khỏi nghĩ!”
“Bang Tử Cấm Đinh tuyển người, chỉ chọn anh em từ level 30 trở lên, vào bang sẽ đi phụ bản luôn, muốn có trang bị tốt thì còn ngại ngần gì nữa!”
“Bang Ma Cô tuyển quân, lên cấp cuối sẽ có đoàn đi đánh phụ bản, có chỉ huy kim đoàn chuyên nghiệp! Muốn gia nhập nhấn xin vào ngay thôi!”
Server Thủy Long Ngâm khu Bảy Điện tín mới mở được một buổi chiều mà tám kênh Tân thủ thôn đều đầy người đủ để thấy server này hot đến độ nào. Kênh thế giới spam tin điên cuồng, từ tổ đội đến chiêu binh bang hội, người xem hoa cả mắt.
Trư Lung Thảo thấy Đường Môn lên level 30 thì bỗng chột dạ.
Level 30 là đi phụ bản được rồi, cũng có thể gia nhập bang hội, liệu Đường Môn này có định tự đi tìm người đánh phụ bản trước không?
Lý Tưởng cũng ngờ vực, liền nhắn tin vào kênh đội: “Đường Môn lên level 30 rồi, có định đi đánh phụ bản trước không?”
Lưu Xuyên nói: “Không, tôi chờ mấy cậu.”
Lý Tưởng cực kỳ cảm động: “Người anh em ơi ông nghĩa khí lắm luôn đó!!”
Lưu Xuyên cười mà không nói.
Phỏng chừng nếu cậu biết mục đích thực sự của tôi, cậu sẽ không khen tôi nữa đâu mà có khi còn muốn đánh tôi ấy chứ.
Thực ra, tôi định đợi Ngô Trạch Văn lên level 30 để mau mau cưới về cái đã…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận