Muốn đánh với tôi? Cậu chắc chưa?
Lý Tưởng bị những lời này khích cho cả người bốc lửa!
Ngô Trạch Văn ngồi bên cạnh có thể nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi xoa tay của cậu ta…
Có điều Ngô Trạch Văn bình tĩnh phân tích thì thấy Lý Tưởng đánh với Đường Môn này tuyệt đối sẽ phải chịu chết. Không thấy Đường Môn này giải quyết ba cây cỏ dễ dàng đến thế nào hay sao?
Hiển nhiên Lý Tưởng không thèm để ý, vừa bị khích tướng xong thì máu nóng bốc lên đầu, lập tức vung tràng hạt vọt về phía Đường Môn.
Đường Môn thấy cậu xông tới, lập tức dùng Ẩn độn, biến mất ngay trước mắt…
Lý Tưởng cả giận nói: “Có giỏi thì đừng ẩn thân!”
Lưu Xuyên vừa khinh công di chuyển, vừa bật cười mỉa mai: “Đường Môn không ẩn thân thì chơi Đường Môn làm gì nữa? Cậu nghĩ tôi là cậu chắc…”
Lý Tưởng: “…”
Lý Tưởng tức đến đau cả ngực phải hít sâu một hơi, thấy hắn hiện hình thì lập tức xoay người dùng Phi hạc xung thiên đùng đùng đuổi theo! Cậu bùng nổ tốc độ tay, điên cuồng ấn phím, khinh công bay qua liên tục!
Đường Môn tiếp tục chạy vòng vòng, Lý Tưởng đuổi phía sau mệt thở hồng hộc, toàn bộ quái của phỉ trại bị hai người kinh động, nháo nhào loạn hết cả lên.
Ba cây cỏ và Ngô Trạch Văn đứng giữa xem cuộc chiến, có chút không nỡ nhìn tiếp…
Khụ khụ, sao nhìn cảnh này như chủ nhân đang dắt chó đi dạo vậy…
Lý Tưởng bị coi như thú cưng chạy theo cả một đường, càng đuổi càng tức!
Mà tệ hơn là cậu càng đuổi thì khoảng cách giữa cậu và Đường Môn lại càng xa hơn, thốn không thể tả!
Cuối cùng, nại lực khinh công của Lý Tưởng hạ xuống mức 0, không thể đuổi theo nữa…
Lúc này Đường Môn mới dừng chân trên một ngọn cây cách đó xa xa, gửi icon mỉm cười: “Hết nại lực rồi hả?”
Lý Tưởng chấn động trong lòng! Sao tên này biết được?
Đường Môn tiếp tục cười: “Dùng khinh công mà lại không tính nại lực, không sợ ngã từ trên trời xuống đất chết queo sao, ha ha…”
Lý Tưởng: “…”
Lý Tưởng cực kỳ buồn bực, đáng tiếc là trình độ kém hắn quá xa, đừng nói đến chuyện đánh với Đường Môn này, đến đuổi còn chưa kịp…
Đường Môn nhanh chóng bay tới ngồi xuống bên cạnh Lý Tưởng, vừa xếp bằng khôi phục trạng thái vừa gửi tin nhắn vào kênh phụ cận: “Ngồi xuống hồi phục nại lực, hồi lại đầy thì tiếp tục chạy quanh phỉ trại một lần nữa với tôi, tôi dạy cậu cách chơi.”
Lý Tưởng: “…”
Chờ một chúttttt, tôi còn đang mở cừu sát mà, anh cứ thế chạy tới bên cạnh tôi ngồi vậy hả?
Trắng trợn coi khinh đúng không?
Lý Tưởng nhìn Đường Môn ngồi xuống cạnh mình như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, thực sự đánh cũng không được mà không đánh cũng chẳng xong, đành gửi một đống icon mặt đen thui qua kênh phụ cận, biểu đạt sự rối rắm trong đầu.
Lưu Xuyên cười nói: “Muốn đánh với tôi thì lên được cấp cuối hẵng tính. Hiện tại trình độ cậu non quá, tôi cũng lười hành.”
Lý Tưởng: “…”
Cậu bỗng nhận ra Đường Môn này nói chuyện rất gợi đòn, mà khả năng lảng sang chuyện khác cũng mạnh khủng khiếp! Vốn là một trận PK cừu sát đầy nhiệt huyết, thế mà chẳng hiểu sao lại thành dạy nhau tính nại lực khinh công, khiến cho người mở cừu sát là Lý Tưởng bỗng thấy cực kỳ xấu hổ.
Một lát sau, Lưu Xuyên đánh chữ hỏi: “Hồi đầy nại lực chưa?”
Lý Tưởng nói: “… Đầy rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Đi thôi, theo sau bắt chước tôi.”
Khác với thanh máu và thanh mana ảnh hưởng trực tiếp tới trạng thái nhân vật, nại lực trong game chỉ ảnh hưởng đến thao tác khinh công, tổng điểm nại lực là 100, sau khi tiêu hao hết nại lực thì sẽ không thể dùng khinh công được nữa. Nếu đang bay dở trên trời bỗng phát hiện hết nại lực… Vậy xin lỗi thiếu hiệp, chúng tôi sẽ cho bạn trải nghiệm khoái cảm khi rơi tự do, ngã thành bánh thịt chết không kịp ngáp!
Ở trong game, có vô số người mới chơi vì không tính toán nại lực khinh công mà bay được một nửa đã ngã chết.
Nại lực sẽ từ từ hồi phục theo thời gian, không có bất cứ thuốc hay skill nào khôi phục được nại lực, chỉ có cách ngồi thiền tại chỗ thì tốc độ hồi phục sẽ nhanh hơn mà thôi. Khi cao thủ tác chiến, quan trọng nhất là nắm giữ lượng nại lực, nhất là dạng chức nghiệp thường xuyên phải sử dụng khinh công di chuyển như Đường Môn, nếu không bao lâu đã hao sạch nại lực thì một Đường Môn không thể khinh công sẽ chẳng khác nào cua thiếu hai chiếc càng, sức chiến đấu sẽ bị giảm đi đáng kể.
Trong game có khinh công thông dụng trên giang hồ, còn có các loại khinh công đặc sắc của các môn phái lớn, muốn nắm vững toàn bộ thì tất nhiên sẽ cần luyện tập liên tục. Về phương diện thao tác khinh công, Lý Tưởng không có vấn đề gì lớn, có điều cậu hẳn là không đủ kiên nhẫn để tính toán, không biết phải tiết kiệm nại lực. Vừa rồi cứng đầu đuổi theo, nại lực chẳng mấy chốc đã hết sạch.
Lưu Xuyên vừa thao tác Đường Môn di chuyển trên không trung, vừa đánh chữ dạy học cho Lý Tưởng –
“Chỗ này đừng dùng [Truy phong bộ], [Truy phong bộ] hao nại lực nhanh lắm…”
“Vừa rồi mà cậu sử dụng [Ngự phong nhi hành] thì sẽ ổn hơn…”
“Sai rồi, ở đây nên dùng [Như yến quyết] để điều chỉnh vị trí trên không…”
“Đừng nóng vội, đầu tiên dùng [Phiêu tuyết xuyên vân] phóng qua chướng ngại phía trước…”
Lý Tưởng theo Đường Môn học khinh công, quả nhiên phát hiện ra tiêu hao nại lực so với lúc nãy ít hơn nhiều, đi cả một vòng phỉ trại mà vẫn còn dư hơn 20%, nếu như lúc nãy có khi chạy một vòng là mất sạch rồi.
Lưu Xuyên gửi icon giơ ngón cái: “Học nhanh đấy, làm lại một lần nữa, chú ý những chi tiết tôi đã nói với cậu.”
Lý Tưởng: “…”
Hùng hổ xoa tay đâu mất không thấy, chỉ thấy ai kia mặt đỏ tai hồng.
Lý Tưởng tự mình tìm họng súng tự sát giờ đây rất xấu hổ, cậu cũng không ngờ tình tiết lại biến thành ra như thế này, cậu mở cừu sát muốn giết Đường Môn, Đường Môn lại dạy cậu khinh công, khó hiểu kỳ lạ…
Thêm một chuyến nữa, nại lực chỉ giảm 30 điểm.
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Tiến bộ nhanh đấy, cần luyện tập thêm ha.”
Lý Tưởng: “…”
Cậu có nên cảm ơn không?
Hình như vẫn còn đang mở cừu sát với người ta…
Lý Tưởng nhanh chóng hủy cừu sát.
Khụ, xin lỗi ha Trạch Văn, không phải vì tôi không muốn làm vệ sĩ cho cậu, mà là quân địch mạnh quá.
Nên cậu hi sinh vậy ha…
Lưu Xuyên dạy xong tên ngốc Lý Tưởng thì nhắn tin cho Ngô Trạch Văn: “Sao nào, quan sát có thu hoạch được gì không?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Có.”
Người này vẫn luôn tích chữ như vàng, Lưu Xuyên đành phải tiếp tục xoay con quay: “Cậu nhớ hết các loại khinh công giang hồ chưa?”
Ngô Trạch Văn trả lời: “Rồi.”
Lưu Xuyên đẩy con quay tiếp: “Nói nghe chút coi?”
Con quay được thả, bắt đầu nghiêm túc đánh chữ: “Dựa theo ý trên mặt chữ thì cũng không khó nhớ lắm, Phi hạc xung thiên, Như yến quyết đều là khinh công hướng lên cao, Phi hạc xung thiên thích hợp bật nhảy từ thấp lên trên, có thể dùng để mở đầu chuỗi thao tác, Như yến quyết thì thích hợp dùng trên không trung khi muốn nhảy lên cao hơn nữa, có thể làm chiêu thức trung gian để nối chuỗi. Còn Phiêu tuyết xuyên vân như anh nói là khinh công tiến nhanh đột ngột trên không, thích hợp sử dụng để lướt qua chướng ngại vật và truy đuổi trên trời.”
– khả năng học tập tốt quả nhiên khiến người ta bớt lo hơn bao nhiêu!
Lưu Xuyên vui mừng nói: “Xem ra cậu nghiên cứu lý thuyết rất kỹ, nhưng vẫn phải luyện tập thực tế, thao tác khinh công của cậu vẫn cần rèn giũa nhiều hơn. Lý Tưởng Đại Sư thao tác không thành vấn đề nhưng ý thức lại quá loạn. Cậu thì hiểu rõ lý thuyết, thao tác lại loạn cào cào.”
Tai Ngô Trạch Văn không kìm được mà hơi ửng đỏ.
Đường Môn này một câu nói trúng tim đen, chỉ một câu đã chỉ ra khuyết điểm của cậu và Lý Tưởng, giọng điệu khi nói chuyện giống như đang dạy bảo người ta…
Có điều người này thực sự có tư cách dạy dỗ người khác, vừa rồi nhìn thao tác khinh công mượt mà như nước chảy mây trôi của hắn, Ngô Trạch Văn cũng không khỏi cảm thán – nếu bên cạnh có máy quay, ghi lại hình ảnh thì chẳng phải chính là thước phim cao thủ vượt nóc băng tường trong phim điện ảnh võ hiệp hay sao?
***
Lúc này, cách phỉ trại không xa, quả thực có người đang dựng máy quay phim thật.
Tất nhiên không phải là dựng trường quay, mà sử dụng tính năng ghi hình trong game.
Hội trưởng bang Thất Tinh Thảo tại khu Bảy Điện tín, Đoạn Trường Thảo, lúc này đang khiếp sợ mở chức năng ghi hình trong game, ghi lại cả một màn vừa rồi. Vừa quay phim còn vừa nhanh tay nhắn tin cho Trư Lung Thảo: “Tiểu Trư Tiểu Trư, này là như nào?!”
Trư Lung Thảo mờ mịt nói: “Em cũng chịu luôn, Đường Môn và Ngũ Độc kết hôn, sau đó Thiếu Lâm kia bỗng dưng mở cừu sát…”
Đoạn Trường Thảo nhíu mày: “Chẳng lẽ đám này còn diễn tình tay ba ngược luyến tình thâm à?”
Trư Lung Thảo vò đầu gãi tóc: “Nhìn không giống đâu! Thiếu Lâm mở cừu sát xong Đường Môn lại kéo tên kia chạy quanh phỉ trại một vòng, sau đó, Đường Môn này bắt đầu dạy Thiếu Lâm kia dùng khinh công…”
Đoạn Trường Thảo: “…” Cái méo gì vậy?
Trư Lung Thảo nói: “Hai người bọn họ mở cừu sát, vừa thảo luận làm sao để tiết kiệm nại lực khinh công, vừa bay quanh phỉ trại hai vòng… Sau đó lại ngồi thiền với nhau cùng hồi nại lực.”
Trư Lung Thảo nói câu này kèm theo một đống icon hộc máu.
Khi mở cừu sát tên sẽ chuyển màu đỏ, Lý Tưởng Đại Sư rời đội mở cừu sát vì thế đám Trư Lung Thảo cũng thấy Lý Tưởng có tên màu đỏ, vậy mà Đường Môn kia lại trực tiếp sánh vai với kẻ thù ngồi xuống thiền hồi nại lực… mà Ngũ Độc thì sao? Thân là nguyên nhân châm ngòi cuộc chiến, Ngũ Độc rất bình tĩnh đứng xem bên cạnh, không nói chữ nào.
Trư Lung Thảo thực sự tức đến đau cả ngực, cảm thấy không thể lý giải nổi tư duy của ba người trước mắt bằng thường thức nhân loại tầm thường.
Đoạn Trường Thảo cũng loạn rồi: “Rốt cuộc ba người này bị sao vậy? Không phải nói Đường Môn với hai con gà là bạn sao?”
Trư Lung Thảo nói: “Nhìn giống đội bạn bè, nhưng lại không giống lắm. Trong đội Thiếu Lâm vẫn luôn gọi tên kia là ‘Đại ca Đường Môn’, có vẻ cũng mới quen không lâu. Hơn nữa một câu mâu thuẫn đã mở cừu sát ngay được, nên em cũng chịu luôn!”
Đoạn Trường Thảo nghĩ ngợi một lúc: “Vậy hiện tại Đường Môn và Ngũ Độc kia kết hôn rồi đúng không?”
Trư Lung Thảo nói: “Ừa, vừa cưới đó.”
Đoạn Trường Thảo cân nhắc một chút, vừa rồi xem cách di chuyển của Đường Môn kia, anh ta cũng cảm thấy bất ngờ. Chỉ cần để ý vài chi tiết thao tác nhỏ là phân biệt được ngay cao thủ hay người thường, mà Đường Môn này quả nhiên đúng như lời Trư Lung Thảo nói – là cao thủ hàng đầu!
Khinh công quá xịn!
Nối tiếp nhau lưu loát mượt mà, thậm chí không hề dừng lại một giây, vượt nóc băng tường cả một đường như chốn không người, nắm chắc nại lực cực kỳ chuẩn xác!
Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, Đoạn Trường Thảo còn lầm tưởng đây là trailer quảng bá được làm hậu kỳ cắt ghép đủ kiểu mà nhà sản xuất game tung ra…
Một cao thủ hàng đầu thế này, lại còn chưa thuộc về bang hội nào, thân là hội trưởng của Thất Tinh Thảo, đương nhiên phải tìm mọi cách kéo người ta về!
Sau khi suy xét một lát, Đoạn Trường Thảo cuối cùng cũng tiến tới, nhắn tin cho Đường Môn nói: “Chào người anh em, làm quen một chút, tôi là hội trưởng phân bộ bang Thất Tinh Thảo tại khu Bảy Điện tín.”
Thất Tinh Thảo tới kéo người sao?
Lưu Xuyên lập clone vào game chỉ để kéo Trạch Văn và Ngốc Tưởng, không hề nghĩ đến việc kinh động đến mấy bang hội lớn, đáng tiếc người tính chẳng bằng trời tính, gặp ngay ba thằng ngốc của Thất Tinh Thảo tại phỉ trại, hắn một giết ba, hiển nhiên đã khiến ban lãnh đạo bên Thất Tinh Thảo chú ý.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nhắn lại: “Xin chào, hội trưởng tìm tôi có việc à?”
Đoạn Trường Thảo thông minh lảng sang chuyện khác: “Tôi nghe Tiểu Trư nhà mình nói người anh em vừa kết hôn phải không? Chúc mừng chúc mừng!”
Lưu Xuyên cười cười: “Khách sáo quá.”
Đoạn Trường Thảo nói: “Vậy bao giờ tổ chức hôn lễ? Chúng tôi tới góp vui được không?”
Đoạn Trường Thảo không hổ danh là hội trưởng lo đối ngoại của bang, không hề đề cập tới việc kéo người mà xuống tay từ hôn lễ trước. Cái gọi là gặp chuyện vui thì sẽ dễ tính, gặp chuyện mừng như hôn lễ, người khác muốn tới chúc phúc chẳng lẽ lại từ chối hay sao?
Kết quả là Đường Môn lại cố tình từ chối lịch sự, đánh chữ nói: “Còn phải tổ chức hôn lễ nữa hả? Cưới xin phiền toái vậy sao?”
Đoạn Trường Thảo suýt nữa quỳ!
Kết hôn thì phải tổ chức hôn lễ là chuyện đương nhiên ô kê? Cưới một cô vợ Ngũ Độc xinh đẹp như thế kia mà không định làm lễ cưới thật đấy à?
Đoạn Trường Thảo kiềm chế không run rẩy, đề nghị: “Vẫn nên làm cái lễ cưới mới được chứ? Cưới vợ thì phải hoành tráng, làm một cái lễ cưới long trọng thì vợ mình cũng sẽ vui lây mà!”
Lưu Xuyên nói: “Ồ, vậy tổ chức hôn lễ cần bao nhiêu tiền?”
Đoạn Trường Thảo nói: “520 kim tệ.”
Lưu Xuyên lục túi, sau đó nói: “Không đủ tiền : (”
Đoạn Trường Thảo trượt tay, làm đổ cả ly nước trên bàn, nước chảy lênh láng ra cả bàn phím.
Cao thủ? Đây là cao thủ thiệt đó hả? Khí thế thường thấy của các cao thủ vì vợ mình mà vung tiền như rác đâu rồi?!
Bình thường cao thủ mà cưới vợ sẽ như thế này: Hôm nay ta tổ chức hôn lễ, mong các huynh đệ cùng tới tham gia! Cùng tới chung vui!! Phát thiệp mời toàn thế giới, gặp ai phát người đó! Vợ ơi anh yêu em! Spam đủ 520 câu thể hiện tình yêu của anh đối với vợ!! – sau đó toàn server đều biết cao thủ hôm nay kết hôn.
Còn vị cao thủ trước mặt lại là: Kết hôn phiền lắm, không đủ tiền đâu : (. Đây là lời mà cao thủ nên nói sao? Đã vậy còn thêm cái icon mặt khổ sở là cái thể loại gì?
Đoạn Trường Thảo cuối cùng cũng hiểu tại sao bạn nhỏ Tiểu Trư được giao nhiệm vụ đi kéo người lúc nào cũng hộc máu thất bại.
Suy nghĩ của vị cao thủ này thực sự khác xa những cao thủ thường thấy trong game…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận