Lần này Tần Dạ đăng nhập vào game đúng là để đổi vũ khí cam.
Nhà sản xuất cập nhật 24 thanh vũ khí cam mới, có hai cách để đổi, một là dùng điểm đánh đấu trường tới Danh Kiếm Các đổi, giá trị quy đổi là 15000 điểm. Loại thứ hai là đổi bằng tài liệu, những vật liệu cần thiết cực kỳ quý hiếm, có năng lực thu thập đủ số vật liệu để đổi vũ khí cam thường là cao thủ đứng đầu các bang hội, dù sao vũ khí cam quý giá như vậy, cách thức đổi lấy càng khó sẽ càng thể hiện được giá trị của nó.
Đấu trường xét điểm theo hình thức “Thắng cộng thêm, thua trừ bớt”, tỉ lệ thắng phải trên 50% thì mới có thể tích được điểm dần, mà muốn tích điểm cũng không dễ dàng, có thể tích đến hơn 10.000 về cơ bản đều là các đại thần siêu xịn ở chiến giới bảy, phần lớn toàn tuyển thủ chuyên nghiệp.
Trò chơi này có hai server để chơi game và thi đấu riêng biệt, không ảnh hưởng lẫn nhau. Trang bị trong server thi đấu hoàn toàn miễn phí, có kênh riêng cho tuyển thủ, stream và trọng tài. Đáng tiếc server thi đấu chỉ được mở trong các giải đấu, bình thường sẽ không thể tiến vào. Đổi mới một thanh vũ khí cũng sẽ ảnh hưởng đến nhịp độ thi đấu, nếu tùy tiện cầm vũ khí mới xong vào thẳng đấu trường thì đừng nói là phối hợp với đồng đội, chính bản thân dùng cũng chưa chắc đã làm quen được đủ nhanh.
Vì vậy mỗi khi update, rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ đăng nhập vào game để tham khảo thuộc tính vũ khí mới, tiện thể luyện tập luôn.
Tần Dạ đã lâu lắm rồi không đăng nhập account chính của mình nên quên mất phải ẩn thân, kết quả là dòng thông báo vàng kim lóe mù mắt cứ thế chấn động kênh thế giới, đến tận nửa phút sau mà vẫn còn comment spam xếp hàng cúng bái đại sư tỷ Nga Mi ở đây.
Tần Dạ dứt khoát chặn luôn kênh thế giới, bùng nổ tốc độ tay gửi tin nhắn vào group QQ “Liên Manh Võ Lâm Chuyên Nghiệp” –
“Lộc Tường nhanh lên, số lôi đài 1780, pass 78789.”
Trước đó, Tiêu Tư Kính từng phát hiện vũ khí mới của Nga Mi có bug trong số liệu khi test vũ khí, hắn đệ trình lên nhà sản xuất, phải chỉnh sửa trước khi mở server mới, vì vậy Tần Dạ liền muốn đánh thử vài trận đấu xem hiệu quả vũ khí mới thế nào. Vừa lúc có mấy tuyển thủ quen biết đêm nay cũng rảnh, chẳng bằng xem luôn vũ khí mới, thế là Tần Dạ hẹn bọn họ lên lôi đài đánh mấy trận.
Lộc Tường mà Tần Dạ gọi trong group có ID là “Lộc Đại Hiệp Phi Tường”, đội phó của đội tuyển Đồng Tước, cũng là đại thần nhỏ tuổi nhất liên minh chuyên nghiệp – mấy hôm trước vừa đón sinh nhật tuổi 18.
Liên minh đã từng vì cậu mà sửa chữa một mục quy định: Chưa đủ 18 tuổi thì chưa được thi đấu.
Trước mùa giải thứ Năm, quy định của liên minh là tuyển thủ trưởng thành trên 18 tuổi mới có thể tham gia thi đấu bằng thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, thiếu niên vị thành niên dưới 18 tuổi chỉ có thể huấn luyện trong trại huấn luyện, đến khi đủ 18 mới được dự thi.
– chỉ tới khi thiếu niên thiên tài Lộc Tường xuất hiện, quy tắc này mới bị phá vỡ.
Ban lãnh đạo cấp cao đã mở cuộc họp thảo luận dưới đề nghị của Lưu Xuyên, cuối cùng sửa giới hạn 18 thành 16 tuổi.
Lộc Tường ra mắt năm 16 tuổi, một năm đã thành thần.
Lại nói tiếp, con đường thành thần của Lộc Tường cũng nhờ một tay Lưu Xuyên thúc đẩy.
Năm đó, Lộc Tường 15 tuổi gia nhập bang Hoa Hạ, hội trưởng bang Hoa Hạ phát hiện người này có tốc độ tay cực nhanh, bèn đề cử cậu tới phỏng vấn ở trại huấn luyện của Hoa Hạ. Lộc Tường vui vẻ phấn chấn chạy tới đội tuyển Hoa Hạ, thuận lợi thông qua sát hạch tiến vào trại huấn luyện Hoa Hạ. Khi đó Lưu Xuyên đã dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ tạo nên chiến tích grand slam huy hoàng, Tiểu Lộc Tường lúc đó vẫn rất sợ người lạ, thấy ai trong đội cũng ngoan ngoãn gọi tiền bối, hơn nữa nhóc này bị mù đường cực nặng, cả ngày lúc nào cũng mơ màng chưa tỉnh ngủ, mà chơi game có khi được một nửa cũng có thể gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành…
Nhóc con 15 tuổi, nhỏ bé gầy nhom, cả ngày mơ mơ màng màng, nhìn đã không có tí đáng tin nào…
Vì thế người phụ trách trại huấn luyện ném cho Lộc Tường một đống video cùng với trình tự huấn luyện để cho cậu chậm rãi làm quen trước, Lộc Tường cứ thế mơ mơ màng màng, tự thân mày mò vật lộn…
Sau đó duyên phận đẩy đưa.
Trong một lần khi vào kỳ nghỉ thi đấu mùa đông, Lộc Tường một mình chạy đến Đế đô, đường tàu điện ngầm ở Đế đô nhiễu loạn rối rắm hoa cả mắt, Lộc Tường thì mù đường nặng, ngồi nhầm tàu chạy sai hướng, chạy được nửa đường nhận ra phải đổi tuyến thì lúc đó tàu hết giờ hoạt động. Lộc Tường đứng trên đường cái hứng gió lạnh một mình, thất thểu không bắt nổi xe, đành mở group QQ cầu xin giúp đỡ: “Có tiền bối nào ở Đế đô không ạ, em lạc đường…”
Lưu Xuyên thân là đội trưởng Hoa Hạ, vừa lúc đang ở Bắc Kinh, thấy tin nhắn này thì trồi lên trong group: “Cậu đang ở đâu?”
Lộc Tường gửi một đống icon khóc lóc: “Đội trưởng, tàu của em đi được nửa đường thì hết giờ không hoạt động nữa, em hiện đang ở… một cái ngã tư mà em cũng không biết tên là gì, đối diện có một ngân hàng tư nhân, bên cạnh là một…”
Mơ mơ hồ hồ miêu tả nửa ngày vẫn không nói được rõ mình đang ở đâu.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Cậu nói thẳng ra mình xuống ga nào chẳng phải hơn sao!”
“… Em quên mất, chờ em quay lại nhìn.” Lộc Tường nhanh chóng chạy về ga tàu điện ngầm xem, cuối cùng cũng nói được rõ, “Đội trưởng, em nên đi đâu mới bắt được xe? Ở đây nhìn vắng vẻ lắm, không có xe taxi mà cũng không có bến xe bus luôn.”
Lưu Xuyên đau đầu nói: “Cậu ra cổng A của ga chờ tôi, tôi lái xe đến đón cậu!”
Mọi người ở trong group đều thấy đoạn đối thoại này, cả đám thầm cười trộm nhóc người mới mù đường hạng nặng Lộc Tường của đội tuyển Hoa Hạ.
Khi Lưu Xuyên nhìn thấy Lộc Tường thực sự vô cùng sửng sốt.
Nhóc con gầy tong teo, cao chưa tới 1m60, mặt đỏ bừng vì lạnh, đứng ở đó chà tay giậm chân, nhóc con chưa trưởng thành chỉ cao tới ngực hắn, đôi mắt cậu ta sáng ngời trong veo, khi nhìn thấy Lưu Xuyên liền cười lớn vẫy tay: “Đội trưởng, em ở đây!”
Khi thiếu niên cười rộ lên còn lộ ra hai chiếc răng nanh dễ thương.
… Đây là người mới trong đội mình thật hả?
Lúc ấy Lưu Xuyên có chút sốt ruột, nhóc con bé tí này chạy tới đây đánh giải cái gì, cha mẹ cậu ta cho phép chưa? Thân là đội trưởng vậy mà hắn hoàn toàn không chú ý đến chuyện này, thực sự quá thất trách.
Thực ra lúc đó Lộc Tường mới vào Hoa Hạ được ba tháng, Lưu Xuyên lại đang thi đấu ở nơi khác, vì vậy không chú ý đến chuyện người mới gia nhập cũng là chuyện dễ hiểu.
Vì lúc đó đã quá muộn, Lưu Xuyên dứt khoát đưa Lộc Tường về nhà mình ở.
Giáo sư Lưu Bác Viễn thấy con trai mang một đứa nhóc về lại còn cùng đánh game, lập tức nhíu mày hỏi: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Lộc Tường ngoan ngoãn đáp: “Thưa bác cháu 15 ạ.”
Giáo sư Lưu càng nhíu mày chặt hơn: “Mới 15 tuổi đã đi chơi game, cha mẹ cháu có biết không?”
Lộc Tường gãi đầu nói: “Cha mẹ cháu qua đời từ khi cháu còn rất nhỏ, cháu được chị gái nuôi. Thành tích học tập của cháu không tốt lắm, chắc chắn không thi được đại học, chơi game thì may ra, tốc độ tay của cháu nhanh, cháu muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp nên chị gái bảo thử xem sao…”
Lưu Xuyên nhịn không được hỏi: “Chị của cậu đồng ý cho cậu nghỉ học để thi đấu à?”
Lộc Tường nghiêm túc đáp: “Vâng, chị của em cũng chơi game, chị ấy hiểu biết khá nhiều về lĩnh vực này nên mới đồng ý cho em tới đội tuyển Hoa Hạ.”
Giáo sư Lưu đảo mắt qua thằng con mình, Lưu Xuyên bị cha nhìn mà chột dạ, vội kéo đứa nhỏ lên phòng ở tầng trên.
Nói thực, hắn làm đội trưởng lâu vậy rồi, chỉ có mỗi Lộc Tường khiến hắn bỗng sinh ra cảm giác áy náy “bản thân không làm tròn trách nhiệm”.
Lưu Xuyên mượn laptop của em gái, mở hai máy song song, bảo Lộc Tường vào đấu trường đánh với hắn mấy trận – không đánh thì không biết, đánh rồi mới tá hỏa, tốc độ tay của đứa nhỏ này… vậy mà ngang với hắn!
Chẳng qua hiển nhiên nhóc này còn chưa hiểu sâu sắc về trò chơi, kinh nghiệm cũng chưa đủ, không thể biến tốc độ tay cơ sở thành vũ khí có ích cho mình, ngón tay cậu nhanh quá sẽ đâm ra bấm loạn, nhấn phím lung tung.
Lưu Xuyên hành Lộc Tường mười trận, Lộc Tường cúi đầu nói: “Đội trưởng, có phải em gà lắm không ạ?”
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Hiện tại đúng là cậu non thật… có điều về sau thì chưa biết.”
Lưu Xuyên đóng máy tính, đi tới trước mặt cậu nhóc: “Trước hết đừng vội nản chí, cậu có năng khiếu, không gian tiến bộ còn nhiều.”
– thiếu niên thiên tài.
Đây là kết luận mà Lưu Xuyên đưa ra sau khi đánh mười trận với Lộc Tường.
Nhìn thiếu niên 15 tuổi trước mắt, hắn bỗng có xúc động muốn thu đồ đệ, dốc hết vốn liếng dạy bảo cho cậu.
Nhóc con mồ côi từ bé mà vẫn kiên cường lạc quan, thiếu niên vừa mù đường vừa mơ màng khiến Lưu Xuyên cảm thấy rất đau lòng.
Tuổi nhỏ như vậy đã đi thi đấu thực ra cần rất nhiều dũng khí. Rất nhiều người còn định kiến về giới eSports, tuyển thủ không nổi tiếng sẽ chẳng kiếm được bao nhiêu, hơn nữa kiếp sống của tuyển thủ eSports chuyên nghiệp hữu hạn, qua thời đỉnh cao phong độ từ 18 đến 24, rất nhiều người sẽ bị trượt dốc, tốc độ tay suy giảm, không thể không giải nghệ, mà con đường sau khi giải nghệ cũng là vấn đề cực kỳ nan giải.
Hiện tại xã hội khắc nghiệt, ở một môi trường sinh viên tràn lan, một người tốt nghiệp trung học tìm việc khó biết bao nhiêu cũng đủ hiểu…
Mà thậm chí Lộc Tường còn chưa tốt nghiệp cả cấp ba, chạy đến thi đấu coi như đánh cược cả đời mình. Một khi không thể thành công, cậu ấy thậm chí sẽ không có chỗ đặt chân trong xã hội cạnh tranh kịch liệt này.
– nếu cậu đã lựa chọn con đường này, vậy để tôi giúp cậu một phen.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Lộc Tường này, tôi thu cậu làm đồ đệ nhé?”
“…” Lộc Tường sợ ngây người.
Nhóc con há to miệng, trợn tròn mắt, như thể bị vé số năm trăm vạn đập trúng đầu, hoàn toàn không thể tin nổi.
Đội trưởng vừa nói gì cơ? Muốn thu cậu làm đồ đệ sao? Xuyên thần được rất nhiều người sùng bái muốn thu cậu làm đồ đệ?
Lưu Xuyên nhìn nhóc con trợn trừng hai mắt to tròn, nhịn không được mà bật cười, vươn tay xoa đầu cậu nói: “Sao nào? Tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cũng có nhiều kinh nghiệm thi đấu hơn cậu, còn là đội trưởng đội tuyển Hoa Hạ… chắc đủ tư cách làm sư phụ của cậu chứ?”
Lộc Tường lập tức gật đầu lia lịa: “Đủ đủ đủ! Đủ lắm rồi luôn! Sư phụ!!”
Lưu Xuyên cười nói: “Vậy từ giờ trở đi cậu sẽ là đại đồ đệ của tôi đó?”
Lộc Tường kích động đến mức nước mắt lưng tròng: “Dạ! Sư phụ!”
Lưu Xuyên xoa đầu cậu, thấp giọng nói: “Có điều tạm thời đừng nói việc này cho bất cứ ai, sau khi về đội, cậu tiếp tục gọi tôi là đội trưởng, nhớ là phải khiêm tốn một chút. Cậu vừa vào đội tôi đã thu cậu làm đồ đệ, những người khác trong trại huấn luyện có thể sẽ ghen tị, việc đó không có gì tốt cho cậu cả. Tôi ở đội sẽ không hướng dẫn riêng cho cậu, buổi tối sau khi huấn luyện xong, quay về ký túc thì nhớ log in, tôi sẽ dạy cho riêng cậu.” Lộc Tường kích động sắp khóc, lập tức gật đầu không ngừng như gà mổ thóc.
Lưu Xuyên nói: “Tôi thu cậu làm đồ đệ cũng không phải vì thương hại cậu, mà vì cậu rất cố gắng, rất dũng cảm, lại có năng khiếu chơi game…”
Lưu Xuyên dừng một chút, nhìn vào đôi mắt của cậu trai, khẽ cười nói: “Chỉ cần cậu chịu bỏ công sức, một ngày nào đó, cậu sẽ đứng ở độ cao ngang bằng với tôi, thậm chí trò giỏi hơn thầy, vượt qua tôi.”
Lưu Xuyên nói những lời này rất đỗi thản nhiên, mà Lộc Tường lúc đó lại cho rằng – đội trưởng chỉ đang an ủi mình.
Đứng ở cùng đẳng cấp với Xuyên thần sao? Khi ấy ngay cả nghĩ cậu còn chẳng dám…
***
Một năm sau, Lưu Xuyên đột nhiên đệ trình yêu cầu liên minh chuyên nghiệp sửa hạn chế độ tuổi tuyển thủ được dự thi thành 16 tuổi, cũng trực tiếp đưa Lộc Tường tới tổng bộ liên minh, để Lộc Tường đánh vài trận ngay trước mặt bọn họ.
– ai nấy đều sợ ngây người.
– tuyệt đối là thiếu niên thiên tài hiếm có!
Lưu Xuyên nói: “Tuổi nghề của tuyển thủ eSports chuyên nghiệp vốn hữu hạn, nếu đã có thiếu niên thiên tài xuất hiện, tại sao phải dùng khuôn sáo để hạn chế cơ hội tỏa sáng của bọn họ? Hôm nay có một Lộc Tường, sau này sẽ càng có thêm nhiều thiếu niên thiên tài khác nữa, nếu chỉ vì hạn chế tuổi tác mà cưỡng chế bọn họ hoang phí mấy năm trời, thì đó là không công bằng đối với bọn họ.”
Ban lãnh đạo cấp cao của liên minh họp rất lâu, cuối cùng đồng ý với đề nghị của Lưu Xuyên.
Mùa giải thứ năm, liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp sửa đổi quy tắc, điều chỉnh giới hạn tuổi dự thi của tuyển thủ thành 16 tuổi, cũng vì thế mà toàn bộ giới eSports chấn động!
***
Ngày đó khi Lộc Tường rời khỏi đội tuyển Hoa Hạ, đứng trong văn phòng Lưu Xuyên đỏ hoe vành mắt, lưu luyến không rời mà nhìn sư phụ.
Lưu Xuyên cười xoa đầu cậu: “Đi đi, đội tuyển Đồng Tước sẽ cho cậu một sân khấu tốt hơn nhiều.”
Năm đó đội tuyển Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây, tuyển thủ chủ lực đều là đại thần hàng đầu, người mới như Lộc Tường sẽ không có cơ hội ra sân, vì thế Lưu Xuyên chủ động đưa Lộc Tường ra ngoài, đến đội tuyển Đồng Tước khi ấy vì chủ lực giải nghệ mà đói người như nắng hạn chờ mưa.
Dạng người mới vẫn còn trong trại huấn luyện như Lộc Tường chuyển đội thì sẽ không có được phí chuyển nhượng cao, quản lý đội tuyển Đồng Tước nể mặt Lưu Xuyên mới dùng hợp đồng lương sáu vạn một năm cùng với 5% hoa hồng đại diện quảng cáo cho Lộc Tường, về sau tiền thưởng sẽ dựa vào biểu hiện khi thi đấu, đối với một người mới chưa từng thi đấu chuyên nghiệp thì cái giá này đã rất cao rồi.
Lộc Tường mù mờ hoàn toàn không hiểu gì, ngay cả việc ký hợp đồng cũng đều do Lưu Xuyên giúp cậu.
Sư phụ gửi cậu đến đội tuyển Đồng Tước, tuy cậu luyến tiếc không muốn đi nhưng cũng ý thức được ở Hoa Hạ có quá nhiều kẻ mạnh, cứ chờ ở Hoa Hạ thì rất khó có cơ hội lên sân.
Lưu Xuyên gửi Lộc Tường cho đội tuyển Đồng Tước, chỉ nói một câu với đội trưởng Thiệu Trạch Hàng của Đồng Tước rằng: “Thiệu đội, đây là đồ đệ tôi đích thân dạy dỗ, sau này giao cho cậu.”
Lộc Tường nấp sau lưng sư phụ, ánh mắt thấp thỏm nhìn gương mặt lạnh như băng của đội trưởng Thiệu.
Sau khi Lưu Xuyên rời đi, Thiệu Trạch Hàng lạnh lùng liếc nhìn Lộc Tường, nghiêm túc bình thản nói: “Nếu là vàng, ở Đồng Tước nhất định sẽ có cơ hội tỏa sáng. Nếu là đồ bỏ, tôi cũng sẽ không nể mặt sư phụ cậu mà thiên vị. Tự cậu xem thế nào mà làm.”
Lộc Tường: “…”
Thiệu Trạch Hàng là con lai, nghe nói mẹ có huyết thống châu Âu, tuy hắn di truyền gương mặt Á Đông của cha nhưng đôi mắt lại nhạt màu, không giống người bình thường. Bị đôi mắt nhạt màu ấy nhìn lạnh lùng, sẽ có cảm giác lạnh lẽo muốn đóng băng.
Hai vị đội trưởng không dễ chọc vào nhất liên minh, một là Tiêu đội ánh mắt sắc bén, hai là Thiệu đội ánh mắt lạnh lùng, rất nhiều người cũng không dám làm càn trước mặt hai người họ.
Lộc Tường nhìn ánh mắt lãnh đạm của đội trưởng mới, nhất thời không biết nói tiếp làm sao, chỉ có thể đứng đó ngẩng đầu thẫn thờ, ngây ngốc nhìn người con trai cao hơn cậu tới hơn 20cm.
Thiệu Trạch Hàng nhìn thiếu niên đang ngẩn người, nhíu mày nói: “Tám giờ sáng mai tới phòng huấn luyện tìm tôi.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Lộc Tường: “…”
Nhóc con mơ hồ gãi đầu, cảm giác đội trưởng mới dường như có hơi đáng sợ…
***
Mùa giải thứ năm, một tổ hợp hai người sắc bén đột nhiên tỏa sáng tại liên minh.
Cái Bang tốc độ tay cực nhanh cùng với một Minh Giáo tốc tay cũng cực nhanh, ánh đao lạnh lẽo và côn pháp bạo lực làm người ta hoa cả mắt, chẳng kịp nhìn rõ ánh đao và bóng côn, hai người đi theo đấu pháp cận chiến gặt mạng khiến cho vô số đội mạnh đau đầu, thậm chí ngay cả những đội tuyển hào môn như Hoa Hạ và Thất Tinh Thảo cũng suýt nữa ngã ngựa dưới tay tổ hợp mới của Đồng Tước tại đấu trường.
Mùa giải năm đó, Thất Tinh Thảo giành chức vô địch, Hoa Hạ về nhì, mà đội tuyển Đồng Tước lần đầu giành hạng ba – đối với một Đồng Tước chưa một lần có giải thì chiếc cúp này chính là một cột mốc vô cùng quan trọng.
Lương theo năm của Lộc Tường lập tức tăng gấp mười lần!
Thiệu Trạch Hàng và Lộc Tường phối hợp với nhau thành công đưa đội tuyển Đồng Tước vốn chẳng có thành tích gì nổi bật vào thẳng hàng ngũ những đội tuyển top đầu!
Cũng trong năm đó, nhà sản xuất Võ Lâm tổ chức lễ trao giải cuối năm, thiếu niên thiên tài 16 tuổi Lộc Tường trở thành đại biểu của lưu phái Côn Cái Bang được yêu thích nhất, đồng thời cũng giành được giải thưởng người mới xuất sắc nhất trong năm!
Trên sân khấu lễ trao giải, Lộc Tường cầm chiếc cúp người mới xuất sắc nhất, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, gãi đầu phát biểu cảm nghĩ: “Đầu tiên, rất cảm ơn sự tín nhiệm cũng như khả năng trụ vững trước áp lực của Thiệu đội, để cho một người mới như tôi lên sân đánh chính, cho tôi một cơ hội tuyệt vời… Cũng xin cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của những người đồng đội, một năm này ở Đồng Tước tôi đã học hỏi được rất nhiều, có người nói, tôi tới giúp Đồng Tước thành công, thực ra phải là Đồng Tước khiến tôi được như ngày hôm nay mới đúng!”
Lộc Tường dừng một chút, hướng mắt về đội tuyển Hoa Hạ, nghiêm túc nói: “Tại đây tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn một người, đó là sư phụ của tôi! Sư phụ, không có anh, sẽ không có một Lộc Tường như ngày hôm nay! Cảm ơn anh, sư phụ!”
Lộc Tường khom lưng cúi chào về phía khán đài.
Sau đó lại cười bổ sung thêm: “Có điều sau này chúng ta ở hai đội tuyển khác nhau, nếu gặp trên sân đấu, đệ tử cũng sẽ không nương tay với sư phụ đâu!”
Lưu Xuyên ngồi phía dưới khẽ cười, giơ ngón cái về phía Lộc Tường ở xa xa.
Mãi đến giờ phút này, mọi người mới biết, sau lưng Lộc Tường vậy mà lại là một sư phụ mạnh đến như thế – Hải Nạp Bách Xuyên!
Tình thầy trò của Lưu Xuyên và Lộc Tường từ đó trở thành một giai thoại trong giới chuyên nghiệp.
Lộc Tường thành thần chỉ trong một năm.
Có người nói cậu chỉ may mắn, có người kêu là năng khiếu, về sau báo giới truyền thông vẫn luôn dùng những câu chuyện duyên phận kiểu này để đưa tin, bao gồm vụ lạc đường ở Đế đô mà gặp gỡ Xuyên đội, rồi thì Thiệu đội thay đổi cái nhìn về cậu, ủng hộ một người mới gia nhập đội hình chủ lực v.v.
Nếu không có sự giúp đỡ của Xuyên đội và sự dẫn dắt của Thiệu đội, một người mới 16 tuổi như Lộc Tường sẽ không có khả năng ra mắt.
Vì thế sau này người ta thường nói thiếu niên thiên tài là thiếu niên may mắn.
Chỉ có người nào ở cạnh cậu mới biết, nhóc con nhìn mơ mơ màng màng này thực ra cố gắng nhiều đến thế nào.
Sở dĩ cậu thích ngủ là vì ngày nào cũng thức đêm train đến tận khuya, cậu thường xuyên mang bọng mắt thâm quầng luyện tập di chuyển, tập combo, tập khinh công… Cũng chính nhờ khổ luyện mới có thể giúp cậu phát huy tối đa và hoàn hảo thiên phú về tốc độ tay của mình!
Trong bài phỏng vấn Thiệu Trạch Hàng khi bình luận về Lộc Tường, hắn chỉ dùng một câu để tổng kết, lời ít ý nhiều: “Tôi cho Lộc Tường đánh chính vì cậu ấy có khả năng. Cơ hội chỉ dành cho người nào đã chuẩn bị tốt.”
***
Lộc Tường thành thần từ mùa giải thứ năm, được fan gọi thân mật là “Tường thần”, “Thần Cái”, tổ hợp của cậu và Thiệu Trạch Hàng được mệnh danh là “Đao quang côn ảnh”, lối chơi của hai người cực kỳ nhiệt huyết và phấn khích, mang đến cho người xem cảm giác chiến đấu mạnh mẽ.
Ánh đao lạnh lẽo sắc bén, bóng côn hỗn loạn phân phi, hai lưu phái cận chiến hiệp trợ lẫn nhau ăn ý mười phần. Những ai bị hai người lại gần cùng lúc, về cơ bản coi như cái chết đã định. Rất nhiều đội tuyển đã té ngã trước tổ hợp hai người của Đồng Tước, đội tuyển Đồng Tước cuối cùng cũng chen chân được vào hàng ngũ đội mạnh hào môn, trở thành khách quen mỗi vòng playoffs của giải chuyên nghiệp.
Sau này, Lộc Tường gặp Lưu Xuyên liên tục trên sân đấu, mà cũng liên tục bị Lưu Xuyên hành cho thê thảm.
Khi phỏng vấn, phóng viên rất thích hỏi cậu rằng: “Đội phó Lộc, chẳng phải cậu nói sẽ không nương tay với sư phụ mà? Vậy sao lần nào gặp sư phụ cậu đều thua thế?”
Lộc Tường gãi đầu nghiêm túc nói: “Sư phụ tôi xịn như thế, tôi thua anh ấy là chuyện quá bình thường. Mấy người không biết hả? Tiêu đội, Đường đội, Lâm đội, Diệp đội, Trần đội… rất nhiều người cũng đều từng bị anh ấy hành cho khóc thét.”
Đám đội trưởng bị Lộc Tường kéo xuống nước đều muốn kéo thằng nhóc con to mồm lại đánh cho một trận nên thân!
Liên quan méo gì đến tụi này!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận