Lần này nhà sản xuất cập nhật 24 thanh vũ khí mới, vừa vặn bao gồm cả 24 lưu phái lớn.
Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, không những phải hiểu rõ vũ khí của lưu phái mình chơi mà cần phải tìm hiểu kỹ năng thêm vào của vũ khí các lưu phái khác, tránh cho khi thi đấu đối thủ dùng kỹ năng mà mình lại chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Tần Dạ hẹn Lộc Tường đánh võ đài, sau khi gửi tin vào group, mãi mà không thấy ai đáp lại.
Tần Dạ đành phải tag cậu ta: “@Lộc Đại Hiệp Phi Tường, đâu rồi?”
Lộc Tường nhanh chóng trả lời: “Tới liền nè, tôi còn đang ăn mì dở, chờ ăn nốt hén…”
Tần Dạ không nói gì, gửi một cái icon vỗ đầu qua QQ: “Ăn mau lên!”
Tiêu Tư Kính đột nhiên nói: “Hay tôi lên trước?”
Tiêu đội vừa nói câu này, group lập tức sôi trào.
“Quào quào quào! Muốn đánh nhau sao?”
“Tiêu đội và Tần đội đánh lôi đài hả? Cầu hóng hớt!!!”
“Có thể hóng không ạ?”
“Xếp hàng hóng hớt!”
Tiêu Tư Kính và Tần Dạ có thể coi như nhân vật nguyên lão trong giới chuyên nghiệp, là tuyển thủ cùng thời với Lưu Xuyên, những người này bắt đầu thi đấu từ thời niên thiếu, đến giờ qua năm năm đủ chín mùa giải, nếm trải đủ gió mưa. Hôm nay trở thành đội trưởng, những thiếu niên trong trại huấn luyện vừa chập chững bước vào lĩnh vực này, đương nhiên phải bội phục và tôn kính tiền bối.
Tiêu Tư Kính và Tần Dạ muốn đánh võ đài, những người mới rất muốn xem một chút, ngóng trông xếp hàng cầu xem như trẻ con chờ người lớn cho kẹo.
Tiêu Tư Kính hào phóng nói: “Có hứng thú muốn xem cũng được, phòng lôi đài số 1780, pass 78789, online nhớ ẩn thân.”
Cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp lập tức online tập thể, nhanh chóng vào khu lôi đài xem cuộc chiến.
Lúc này Tần Dạ và Tiêu Tư Kính đã bắt đầu đánh nhau.
Thiếu Lâm Quyền và Nga Mi Trảo đều là chức nghiệp cận chiến, Thiếu Lâm Quyền đi theo hướng combat gần, chủ yếu dựa vào các kỹ năng khống chế mạnh như hất tung, đánh ngã, vồ bắt, Nga Mi Trảo thì giống thích khách nhanh nhẹn, dựa vào độ cơ động né tránh công kích của đối phương, đồng thời dùng bạch cốt trảo sắc bén gây hiệu ứng xuất huyết khắc chết đối thủ.
Thiên cân trụy! La Hán quyền pháp! Nhiếp hồn trảo! Bạch cốt luyện trảo!
Tốc độ phóng kỹ năng cực nhanh, hiệu ứng ánh sáng vàng kim và trắng sáng trộn lẫn vào nhau khiến người ta không kịp nhìn!
Hai chức nghiệp cận chiến đánh nhau, không cần trốn tìm lòng vòng, chỉ cần lại gần mở giao tranh, không nói hai lời!
Cận chiến đánh cận chiến mang lại cảm giác vui sướng mê ly.
Chiêu nào chiêu nấy đều thấy máu, lại thêm tốc độ tay cực nhanh của hai người khiến trận đấu lôi đài này cực kỳ kịch liệt, chiêu lớn của vũ khí mới nói mở là mở, cả đám người mới hậu bối trợn mắt há mồm, sợ hãi mà than.
– không hổ là đội trưởng cấp đại thần! Không hổ là nhân vật tiêu biểu cho từng lưu phái!
Tính toán chuẩn xác thương tổn và kỹ năng, tiếp nối combo tấn công, tránh né, khống chế, phản khống chế mượt như nước chảy mây trôi, chẳng khác nào cảnh phim hành động!
Một đám ngồi hóng xem đến ngu người, còn có rất nhiều người mới lén mở ghi hình do không theo kịp, muốn ghi lại để từ từ nghiên cứu…
Sau năm phút, Tần Dạ thắng sít sao, chỉ hơn có khoảng 100 điểm máu, chủ yếu là do hiệu ứng xuất huyết của vũ khí mới của Nga Mi khá mạnh chứ trình độ của hai người có thể coi như 50-50, cân sức cân tài, phải vào trận mới biết ra sao.
Loại hẹn đấu lôi đài kiểu này chủ yếu để luận bàn là chính, không ai dốc hết toàn lực, cũng không để ý chuyện thắng thua.
Tiêu Tư Kính rút khỏi lôi đài, hỏi: “Lộc Tường ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì qua đánh đi.”
Có một thành viên Đồng Tước nhỏ nhẹ nói: “Ăn xong bát thứ hai rồi, vừa bắt đầu bát thứ ba…”
Tần Dạ cạn lời: “Sao ăn lắm như lợn thế!”
Tiêu Tư Kính nói: “Trẻ con còn đang tuổi ăn tuổi lớn thôi.”
Cả đám cười vang.
Lộc Tường là tên phàm ăn, hàng ngày ăn rất nhiều, có lẽ là vì 18 tuổi rồi vẫn còn phải ăn cho lớn phải không? Năm đó khi Lưu Xuyên nhìn thấy cậu còn chưa tới một mét sáu, giờ đã 1m68… Có điều hình như lên đến 1m68 thì cậu liền ngừng cao, nhóc con cao chưa tới mét bảy, vì chiều cao này mà bị rất nhiều người đặt biệt danh là “Người lùn”.
Lộc Tường vẫn đang ăn mì, Tiêu Tư Kính nói: “Thế Luân lên đi.”
Tô Thế Luân vốn đang dắt nhện độc đứng xem bên cạnh, đột nhiên bị đội trưởng nhà mình gọi tên thì gõ chữ nói: “Vậy tôi lên, nữ thần Dạ Sắc nương tay chút ha ^ _ ^”
Tần Dạ trợn trắng mắt: “Khỏi khách sáo, mặc đồ cho đẹp rồi hẵng lên. Đừng vì quần áo xấu quá mà ảnh hưởng tâm trạng khi thi đấu.”
Mọi người lại cười lớn.
Trong giới chuyên nghiệp, Tần Dạ và Tô Thế Luân nổi tiếng độc miệng, có điều phong cách của hai người không giống nhau mà thôi. Tần Dạ độc miệng kiểu rõ ràng thẳng thắn, nói chuyện không khách sáo chút nào. Còn Tô Thế Luân thì lại thích dùng cái emo mỉm cười ^ _ ^ để mỉa mai người ta, nhìn mặt cười tủm tỉm nhưng câu nào câu nấy đều đâm thấu tận tim.
Xem hai vị này đấu võ mồm còn thích hơn so đao so kiếm.
Tần Dạ đánh chữ ở kênh phòng: “Thay quần áo xong chưa? Định thay mấy bộ nữa?”
Tô Thế Luân gửi emo tươi cười: “Sốt ruột thế làm gì? Tới cho ăn hành liền nè, chờ đó! ^ _ ^”
Lưu phái Cổ trùng đánh với Trảo, không ai chiếm được lợi thế quá lớn, trên thực tế, tuyển thủ chuyên nghiệp trình cao đánh lôi đài thì tỉ lệ thắng cơ bản đều là 5-5, trừ phi gặp được lưu phái khắc chế cứng hoặc đối thủ có chiêu độc.
Trong giải chuyên nghiệp chính quy, vòng đầu là solo nên việc bố trí tuyển thủ nào ra sân cũng là một môn cần học.
Số lần đối đầu của Tô Thế Luân với Lưu Xuyên là nhiều nhất nhưng anh cũng gặp Tần Dạ trên lôi đài vô số lần, theo thống kê số liệu của ban tổ chức, Cổ sư Ngũ Độc mạnh nhất Luân Hồi Vãng Sinh – Tô Thế Luân, tỉ lệ thắng khi đánh với Lưu Xuyên là 4-6, đánh với Tần Dạ là 5-5.
Tô Thế Luân và Tần Dạ đánh trận này khoảng tám phút, đánh xa đấu cận chiến cần phải chú ý di chuyển khinh công, thời gian đánh lâu hơn so với cận chiến đánh nhau rất nhiều. Cuối cùng Tô Thế Luân chiến thắng, Tần Dạ ngã xuống khi máu của Tô Thế Luân cũng chỉ còn lại khoảng một hai trăm điểm.
Sau khi thua trận Tần Dạ liền dứt khoát nói: “Tiếp theo ai lên?”
“Tôi ăn xong rồi đây!”
Rốt cuộc Lộc Tường cũng ăn xong bát thứ ba, no bụng vung gậy nhảy tới: “Luân thần, lâu lắm hông gặp! Hôm nay quần áo của anh đẹp thiệt đó!”
Một đám xung quanh lại cười trộm.
Tô Thế Luân bị bệnh cuồng chăm chút vẻ ngoài, ngày nào cũng phải mặc đồ thời trang xinh đẹp cho Ngũ Độc, mà chuyện bị Tô Thế Luân mỉa mai quần áo khi đánh nhau cũng đã trở thành chuyện thường ngày trong giới chuyên nghiệp.
Tô Thế Luân mặc kệ cậu, triệu hồi rắn độc trực tiếp xông đến cắn.
Lộc Tường nói: “Ghét đánh với anh nhất, Ngũ Độc lắm pet phiền chết!”
Cái Bang và Thiếu Lâm là cùng một loại, đều là chức nghiệp cận chiến tấn công, Thiếu Lâm thì ổn định mà Cái Bang lại linh hoạt hơn. Trên sân đấu chưa có ai dám coi thường Lộc Tường, cái danh Thần Cái chẳng phải để không.
Có điều Lộc Tường lại hoàn toàn chẳng có tí nào giống một đại thần. Thứ nhất là vì cậu quá nhỏ tuổi, mang cho người ta cảm giác trẻ con chưa lớn; Thứ hai, thân là đội phó của một đội tuyển, nói chuyện đơn thuần lại thẳng thắn, nhóc con chỉ biết tập trung thi đấu, chuyện khác chẳng quan tâm, về phương diện đối nhân xử thế cũng không biết nhiều, mấy lần trở thành trò cười trước truyền thông…
Fan thì cảm thấy thiếu niên thiên tài thật lợi hại, nhưng những người thân quen trong giới chuyên nghiệp lại chỉ coi cậu là em trai nhà bên.
Tuổi còn quá nhỏ, vóc dáng có tí teo, nhìn kiểu gì cũng như trẻ con chậm lớn.
Huống hồ, bối phận cũng không thể bỏ qua…
Cậu là đồ đệ của Lưu Xuyên, những người như Tô Thế Luân, Tiêu Tư Kính hay Tần Dạ đều là tuyển thủ cùng thời với Lưu Xuyên.
Sau năm phút, Tô Thế Luân thua cuộc, Lộc Tường vui vẻ đánh chữ: “Luân thần thua rồi! Mau nhào vào lòng Tiêu đội khóc một trận, để Lão Tiêu an ủi an ủi anh ha!”
Tô Thế Luân: “…”
Tiêu Tư Kính: “…”
Toàn bộ thành viên đội tuyển Thất Tinh Thảo đen cả mặt.
Tô Thế Luân và Tiêu Tư Kính, một là đội phó một là đội trưởng, mà lúc này hai người lại đang ngồi cạnh nhau, Lộc Tường phun một câu “Nhào vào lòng Tiêu đội khóc một trận” khiến Tô Thế Luân không khỏi xấu hổ ngay trước mặt các thành viên, tai cũng đỏ dần lên.
Tiêu Tư Kính quay đầu nhìn Tô Thế Luân, nói: “Đừng chấp trẻ con.”
Tô Thế Luân cũng cười một chút, bắt đầu phát huy bản lĩnh độc miệng của mình: “Tôi cũng kệ nhóc ấy thôi. Bạn nhỏ Lộc Tường vẫn đang tuổi lớn, mà khổ cái là có cao lên được đâu. Ngày nào cũng ăn như hạm mà chẳng hiểu dinh dưỡng dồn hết vào nơi nào rồi…”
Tiếng cười vang khắp phòng huấn luyện.
Tất nhiên Lộc Tường không nghe được Thất Tinh Thảo đang nói về mình, vẫn còn đứng đó tiếp tục đánh chữ: “Ai lên tiếp nào? Đường đội, thấy Đường đội rồi nha, tới đánh một trận coi.”
Đội trưởng Đường nằm không trúng đạn: “…”
Lộc Tường nhanh chóng bị Đường đội hạ gục, chạy tới phòng xem quan sát.
Trận lôi đài luân phiên đánh hơn một giờ, tuyển thủ chuyên nghiệp chơi các lưu phái khác nhau cũng đều ra mặt luyện tay, dù sao đánh solo không lo bị lộ chiến thuật của đội, lại thêm phần lớn đều đánh tùy tiện không dùng hết sức, mọi người chỉ xem hiệu quả vũ khí mới, vì thế khi luận bàn cũng hài hòa thân thiện.
Mọi người đổi lưu phái đánh đi đánh lại, Lộc Tường đột nhiên nói: “Lưu phái Khôi lỗi Đường Môn không ai lên à?”
Lời này vừa nói ra, cả đám người đều im lặng.
Đám tuyển thủ chuyên nghiệp đều biết, đại biểu mạnh nhất cho lưu phái Khôi lỗi là Lưu Xuyên, mà từ nửa năm trước đã yên lặng rời khỏi liên minh chuyên nghiệp, người chơi tốt lưu phái này vốn rất ít, sau khi Lưu Xuyên rời đi, thậm chí lưu phái này không có ai kế thừa, rơi vào thời kỳ giáp hạt đầy thê lương.
Các lưu phái lớn cho ra đời rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp sắc bén, mà bóng hình lưu phái Khôi lỗi lại ngày càng ít gặp trên sân đấu.
Lưu Xuyên từng nói với Lý Tưởng rằng, Thiếu Lâm là chức nghiệp cần cái nhìn toàn diện, trên thực tế, lưu phái Khôi lỗi mới là chức nghiệp cần nắm vững đại cục nhất.
Đường Môn Khôi lỗi chơi theo hình thức khống chế đa tuyến, một khi khống chế không tốt thì rất có thể sẽ trở thành chướng ngại của đồng đội. Ví dụ như đồng đội của bạn vừa định đi về hướng nào đó, bạn lại thả ngay một con rối chặn đường, ngăn cản tầm nhìn đồng đội, mà tình huống thế này cũng không phải chưa từng xảy ra, gặp đồng đội heo thì xác định biếu điểm cho đối thủ.
Vì thế trừ những cao thủ nắm chắc, rất nhiều đội tuyển không tuyển người chơi Đường Môn Khôi lỗi, chọn bừa bất cứ lưu phái nào cũng ổn định hơn Khôi lỗi. Đội tuyển bồi dưỡng tuyển thủ chơi lưu phái Khôi lỗi phần lớn đều chỉ để đa dạng hóa chiến thuật, đôi lúc phái đi đánh solo lôi đài, còn đâu xác suất xuất hiện lưu phái Khôi lỗi ngày càng ít đi.
Lộc Tường ngốc nghếch hoàn toàn không nhận ra không khí có gì sai sai, vẫn tiếp tục nói trong kênh phòng: “Lưu phái Khôi lỗi không có ai sao? Lại thử vũ khí mới coi nào! Có ai của Hoa Hạ không? Sư phụ đi rồi, Hoa Hạ không có Đường Môn Khôi lỗi nào thay à?”
Mọi người: “…”
Vạch áo cho người xem lưng à!
Đám người của đội tuyển Hoa Hạ đứng xem đều muốn hộc máu.
Nhóc con còn chưa kịp phản ứng, nhảy vào giữa lôi đài nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải người chơi Khôi lỗi ở giới chuyên nghiệp rất nhiều à? Sao không ai lên đánh?”
Mọi người: “…”
Lộc Tường nói tiếp: “Người mới lên cũng được, nào Đường Môn Khôi lỗi mau lên đánh với tôi một hồi đi!”
Những người mới bàng hoàng sửng sốt, dù Lộc Tường tuổi nhỏ nhưng dù gì địa vị “Thần Cái” đội phó đội tuyển Đồng Tước vẫn lù lù ở đó, hôm nay toàn đại thần lên luận bàn, đám người mới nào ai dám ra sân đánh nhau.
Những người mới chơi Khôi lỗi nhìn nhau, không biết làm sao cho phải, cục diện rơi vào trạng thái giằng co xấu hổ…
Đúng lúc này, hai chữ nho nhỏ màu xanh bỗng hiện ra trong kênh phòng –
“Ha ha…”
“Lộc Tường nhớ sư phụ như vậy, sư phụ cũng ngại chẳng muốn cho đệ tử ăn hành…”
Người gửi: Hải Nạp Bách Xuyên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận