Lộc Tường: “…”
Sư phụ bỗng nhiên ra mặt đầy kì bí, Lộc Tường sợ ngây cả người.
Mà khi Lưu Xuyên nói những lời này, không chỉ có mình Lộc Tường ngây ngẩn, mà còn có cả đội trưởng các đội tuyển lớn.
Lưu Xuyên tiếp tục chào hỏi: “Ây dô, hôm nay nhiều người quen quá ha.”
“…”
“…”
“…”
Kênh phòng nhất thời bị spam một đống ba chấm.
Người quen em gái nhà cậu ấy mà quen, tụi này không quen cậu!
Một đám người thầm mắng Lộc Tường: “Đồ ngu dốt này, triệu hồi ai không triệu hồi lại cứ summon người chơi lưu phái Khôi lỗi, cuối cùng lại gọi tên đại khốn kiếp Lưu Xuyên về!”
Có điều dù thầm mắng nhưng đám đội trưởng đồng loạt không hẹn mà cùng nói với các thành viên trong đội –
“Xuyên đội muốn đánh lôi đài, tập trung quan sát thật kỹ!”
“Mau mở ghi hình! Ghi lại nghiên cứu dần dần!”
Trong game có cậu người mới to gan hỏi: “Không phải Xuyên thần đã giải nghệ rồi sao?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đây là game thôi mà.”
Người hỏi đỏ bừng mặt, phấn khích vì Lưu Xuyên ra mặt quá mà loạn hết cả đầu, quên mất nơi này chỉ là game chứ không phải server thi đấu!
Tuyển thủ giải nghệ buộc phải hủy bỏ tư liệu và tài khoản, server game thì không quan tâm ai giải nghệ ai không, miễn là người thì đều có thể chơi…
Có vài người mới muốn lén xin kết bạn với đại thần, lại phát hiện người này khóa chức năng kết bạn… Cũng phải, Hải Nạp Bách Xuyên là account chính của Lưu Xuyên đó, là đội trưởng tiền nhiệm của đội tuyển Hoa Hạ, từng dẫn dắt Hoa Hạ giành được thành tích quán quân toàn năm, là nhân vật truyền kỳ sáng tạo nên một thời đại huy hoàng cơ mà.
Một đám người nhìn thấy ID đã từng làm mưa làm gió hiện tại lại vô cùng xa lạ, nhất thời không phản ứng kịp.
Lưu Xuyên tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Tiểu Lộc mau chuẩn bị đi, chẳng phải đang cầu hành sao? Sư phụ tới cho ăn hành nè.”
Tiểu Lộc Tường bị kích thích, lập tức nhảy xuống sân đấu: “Nào tới tới tới, đệ tử lại sợ sư phụ chắc!”
Lưu Xuyên cũng đáp xuống khu lôi đài, bắt đầu đối chiến với Lộc Tường.
Một đám người vội vàng nhấn vào xem thuộc tính của hắn thì lại phát hiện hắn chưa đổi vũ khí cam.
Lộc Tường hiển nhiên cũng nhận ra: “Vũ khí cam của sư phụ đâu?!”
Lưu Xuyên nói: “… Cũng muốn đổi lắm, mà tiếc là không đủ điểm.”
Đại thần ơi cái lý do này thực sự rất là xàm!
Cả đám cạn lời rồi.
Thực ra điều này cũng dễ hiểu, từ sau khi giải nghệ hắn không hề đăng nhập lại vào đấu trường, tròn một năm không đánh rank, đương nhiên điểm không đủ.
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Sao phải sốt ruột, không có vũ khí cam vẫn thừa sức hành đệ tử.”
Lộc Tường nghe lời này thì lập tức vung gậy đánh tới: “Xem chiêu!”
Cách đánh của Lộc Tường rất nhiệt huyết, phát huy đầy đủ đặc sắc của chức nghiệp cận chiến mạnh khống chế như Cái Bang Côn, Đả Cẩu Bổng trong tay vung lên khiến người người hoa mắt, đấu pháp nhìn có vẻ loạn nhưng thực tế lại bình tĩnh, mỗi lần ra tay đều tính toán góc độ cực kỳ chính xác!
Thế nên mới nói Lộc Tường là một người rất thần kỳ, rõ ràng là một nhóc con mù đường, đi đâu cũng thường xuyên nhầm hướng, cả ngày đụng tới đụng lui như ruồi mất đầu, tính tình đơn thuần lại mơ hồ –
Nhưng khi đánh nhau lại vừa nhanh, vừa hiểm lại chuẩn xác, không thể không phục!
Lưu Xuyên hiểu quá rõ về Lộc Tường, vừa mở màn đã khinh công di chuyển kéo giãn cự ly, dùng tốc độ cực nhanh thả bảy con rối xung quanh Lộc Tường –
Khôi lỗi vây sát!
Kỹ năng trung cấp của Đường Môn Khôi lỗi, con rối nhanh chóng xông tới bao vây mục tiêu, đồng thời nổ tung tạo thành sát thương vật lý lên đối tượng!
Đây là trận pháp bao vây sắc bén nhất của lưu phái Khôi lỗi, con rối thả ra càng nhiều thì thương tổn gây ra càng lớn!
Người chơi trong game có thể thả ra tối đa hai đến ba con rối trong thời gian ngắn như vậy, nhưng Lưu Xuyên lại có thể gọi đến bảy con rối cùng một lúc!
Phải biết, đối thủ của hắn không phải một cây cọc gỗ im lặng, lại càng không phải newbie, mà là Thần Cái, là Cái Bang đệ nhất liên minh!
Cách di chuyển và kỹ thuật của Lộc Tường đã đạt tiêu chuẩn đứng đầu trong liên minh, nhưng dù là cao thủ chuyển động nhanh đến thế cũng bị Lưu Xuyên nhanh chóng bao vây, hứng chịu sát thương của một đợt Khôi lỗi vây sát, máu bị bào đi một phần ba!
Lộc Tường rất bình tĩnh, cậu biết Lưu Xuyên dùng trận Khôi lỗi vây sát xong nhất định sẽ đứng vào phạm vi tấn công của mình. Cậu liếc nhìn qua thấy bóng người phía tước, lập tức dùng khinh công vọt tới –
Giao long xuất thuỷ! Ác cẩu lạn lộ!
Dùng khinh công môn phái Giao long xuất thuỷ của Cái Bang nhanh chóng xông lên, lập tức bồi thêm Ác cẩu lạn lộ có khả năng ngăn cản để chặt đứt đường lui của Lưu Xuyên, ngay sau đó là một chiêu Bổng đả cẩu đầu – là một trong những chiêu tấn công quan trọng nhất của Côn Cái Bang, dùng gậy nện liên tục vào đầu đối phương, gây một lượng sát thương vật lý lớn kèm theo hiệu ứng làm choáng!
Ba chiêu thức liên tiếp chỉ mất một giây để tung ra, quần chúng hóng hớt phía dưới chỉ cảm thấy hoa mắt, nhoáng một cái, Cái Bang của Lộc Tường cũng đuổi tới trước mặt Đường Môn!
Có thể thấy gậy kia chuẩn bị nện xuống, nào ngờ Lưu Xuyên như thể đã sớm đoán trước được, ngay khi cây gậy sắc bén giáng xuống thẳng mặt thì đột nhiên khinh công nhảy lấy đà –
Phi hạc xung thiên!
Một trong những kỹ năng khinh công giang hồ, nhảy từ mặt phẳng lên một độ cao nhất định.
Đường Môn mặc đồ xanh sẫm bật nhảy lên cao, vạt áo tung bay tựa như đại bàng sải cánh, cực kỳ phóng khoáng!
Vì khinh công nhảy lên đúng lúc nên một chiêu Bổng đả cẩu đầu của Lộc Tường không thể đánh trúng vào đầu, tuy rằng vẫn chịu thương tổn nhưng lại thoát khỏi hiệu ứng làm choáng! Hậu quả khi bị Côn Cái Bang làm choáng cực kỳ khó chịu, một combo Cái Bang mang sát thương rất lớn, mà pha né đòn này của Lưu Xuyên có thể nói là cực kỳ xảo diệu!
Mọi người ngồi xem sợ hãi mà than! Nếu không phải vì sắc mặt đội trưởng nhà mình vẫn nghiêm túc thì rất nhiều người mới đã muốn vỗ tay ủng hộ!
Nhiều người cũng thầm nghĩ, nếu đổi lại là mình thì liệu có thể né được một chiêu vừa rồi như vậy hay không?
Phần lớn đáp án đều là phủ định…
Chiêu thức tấn công của Lộc Tường cực kỳ sắc bén tàn nhẫn, Ác cẩu lạn lộ chặn đường lui xong lại tung thêm một Bổng đả cẩu đầu trong nháy mắt, nối chiêu chưa cần đến 0.5 giây, chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy rất khó để phản ứng kịp, nhưng Lưu Xuyên làm được…
Năng lực phản ứng của Xuyên thần quả thực là khiến người ta phải quỳ lạy!
Mọi người vẫn còn đang hãi hùng trước màn khinh công vi diệu của Lưu Xuyên thì đã thấy Lộc Tường không hề tỏ ra yếu thế khinh công đuổi theo, ngay sau đó tung một chiêu Hoành tảo thiên quân quét ngang hai chân của Lưu Xuyên!
Hoành tảo thiên quân, skill tấn công trên diện rộng của Cái Bang, quét ngang chân của kẻ thù theo hình tròn, đánh ngã toàn bộ mục tiêu trong phạm vi công kích!
Vì đang dùng khinh công bay lên nên Lưu Xuyên gặp khó khăn trong việc di chuyển trên không, Lộc Tường lại sử dụng kỹ năng tấn công đa mục tiêu, xác định phải hứng đủ sát thương từ chiêu này, đồng thời do bị trúng chiêu nên hứng thêm hiệu ứng đánh ngã, Lưu Xuyên trực tiếp bị đánh cho rơi xuống đất.
Lộc Tường lập tức xuống theo, thấy có thể dùng gậy đập tới thì bỗng trước mắt nhoáng lên –
Di hình hoán ảnh!
Kỹ năng trung cấp của Đường Môn Khôi lỗi, chủ nhân và con rối lập tức trao đổi vị trí cho nhau!
Một con rối xuất hiện ngay vị trí Lưu Xuyên vừa đáp xuống, mà bản thân Lưu Xuyên đã sớm đổi đến một góc khác của lôi đài!
Rất nhiều người mới nhìn đến ngây dại…
Con rối kia được gọi ra từ khi nào? Hình như là lúc Xuyên thần dùng khinh công bay lên nhỉ? Hay là khi vẫn đang ở trên không? Đánh nhau kịch liệt như thế mà hắn vẫn còn nghĩ được đến chuyện lén lút đặt một con rối ở góc khuất…
Mọi người không nhịn được mà lạnh cả sống lưng.
Rất nhiều người đều không chú ý đến việc Lưu Xuyên đã đặt sẵn một con rối nhỏ ở nơi đó, một chiêu Di hình hoán ảnh giúp chủ nhân đổi vị trí với con rối khiến cho mọi nỗ lực khống chế của Lộc Tường đều uổng phí!
Lộc Tường vẫn tiếp tục đuổi theo đánh, Lưu Xuyên lại chơi theo đúng con đường ban đầu, bày trận con rối, bao vây, hoán đổi vị trí, khinh công…
Hai người đánh bất phân thắng bại, nhưng mọi người đều nhìn ra được, Lộc Tường đang dần rơi vào thế hạ phong…
Không nói đến việc Lưu Xuyên liên tục sử dụng khinh công di chuyển và Di hình hoán ảnh ép cho Lộc Tường buộc phải đuổi theo hắn, chỉ riêng cách chơi thả diều này của Lưu Xuyên thôi cũng đủ khiến bất cứ chức nghiệp cận chiến nào cũng phát rồ, cứ phải liên tục đuổi theo, đuổi đến nơi thì lại đánh không được, phiền muốn chết!
Năm phút sau, Lộc Tường hao đến giọt máu cuối cùng, nằm ngửa chết queo trên sân đấu.
Lưu Xuyên đi tới đứng bên cạnh thi thể của Lộc Tường, gõ một đống icon cười tủm tỉm: “Không tệ nha, có tiến bộ, hồi trước chỉ mất ba phút để giải quyết đệ tử, hôm nay lại phải đánh đến phút thứ năm.”
Lộc Tường buồn bực: “Sư phụ giải quyết đệ tử trong ba phút hồi nào! Mà không phải sư phụ giải nghệ rồi à? Sao bỗng dưng lại quay về?”
Lưu Xuyên tiếp tục cười: “Không phải đệ tử triệu hồi sư phụ sao? Sư phụ nghe thấy tiếng gọi của đệ tử nên mới mò tới xem xem…”
Lộc Tường: “…”
Mọi người nhịn không được mà bật cười.
Tiểu Lộc Tường tự làm tự chịu, triệu hồi ra ngay một con Đại ma vương, chẳng ai thương cho nổi.
Lộc Tường bò dậy từ mặt đất: “Đánh lại đánh lại!”
Lưu Xuyên nói: “Thôi dẹp, hành đệ tử nhạt nhẽo chết được…”
Tiêu Tư Kính đột nhiên nói: “Vậy Xuyên thần có hứng thú đánh với tôi một trận không?”
Tất cả các tuyển thủ đang có mặt đều kích động!
Lão Tiêu rốt cuộc muốn ra tay rồi!
Hai người này chính là đối thủ một mất một còn trong nhiều năm trời, đội tuyển Hoa Hạ và đội tuyển Thất Tinh Thảo đều là đội mạnh lão làng được thành lập từ mùa giải đầu tiên, đã từng gặp nhau nhiều lần trong trận chung kết, vì giải quán quân mà giết nhau không khoan nhượng. Trước kia khi Lưu Xuyên còn chưa giải nghệ, vào giai đoạn bầu chọn đội tuyển được yêu thích nhất hàng năm, phiếu bầu của hai đội tuyển này vẫn cạnh tranh nhau không phân thắng bại, về cơ bản thì hai đội này góp mặt ở mọi cuộc cạnh tranh trong liên minh…
Theo thống kê của liên minh, số lần gặp nhau tại chung kết của đội tuyển Hoa Hạ và đội tuyển Thất Tinh Thảo là nhiều nhất, được coi là đối thủ truyền kiếp mạnh nhất trong liên minh, fan hâm mộ của hai bên đương nhiên cũng đối đầu kịch liệt, mỗi lần gặp mặt đều muốn đánh nhau!
Tiêu Tư Kính muốn đánh với Lưu Xuyên, liệu Xuyên thần có nghênh chiến không?
Không khí trong phòng lôi đài bỗng trở nên căng thẳng.
Lưu Xuyên cười nói: “Đánh với cậu hả? Không ổn lắm đâu, nhiều người đang nhìn vậy, cậu mà thua thì mất mặt lắm.”
Tiêu Tư Kính cũng mỉm cười nói: “Bản thân cậu lâu rồi không thi đấu nên cứng tay, sợ thua tôi thì mất mặt mới đúng chứ?”
Lưu Xuyên nói: “Không không, thực ra là do tay cậu tàn bỏ xừ, tôi không muốn bắt nạt cậu.”
Tiêu Tư Kính nói: “Ai bắt nạt ai còn chưa biết được.”
Lưu Xuyên nói: “Không đánh với cậu thật mà, vợ tôi gọi rồi, bái bai.”
– Hảo hữu [Hải Nạp Bách Xuyên] của bạn đã rời mạng.
Mọi người: “…”
Má nó! Lặn nhanh vậy cha nội?
Từng nghe qua có người mắc tiểu nên lặn, cúp điện nên lặn, mẹ gọi ăn cơm nên lặn, bà ngoại bị bệnh bèn lặn…
Vợ gọi xong lặn? Lần đầu nghe thấy cái lý do tầm phào này trong giới chuyên nghiệp!
Vợ ở đâu ra thế ông?
Tất cả mọi người đứng xem đều bị vị Xuyên thần mặt dày này troll đến bật cười.
***
Tại câu lạc bộ đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Tiêu Tư Kính yêu cầu các đội viên tham gia đánh lôi đài trở về phòng nghỉ ngơi, thân là đội trưởng, hắn vẫn tiếp tục ở lại phòng huấn luyện, mở trang web chính thức của Võ Lâm tìm đọc tư liệu về vũ khí, tay phải nắm chuột, tay trái kẹp một điếu thuốc, đôi lúc lại hút hai hơi để nâng cao tinh thần.
Đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Tiêu Tư Kính không quay đầu lại, nói: “Thế Luân, cậu vẫn chưa đi nghỉ à?”
Tô Thế Luân nghi hoặc nói: “Sao anh biết là tôi?”
Tiêu Tư Kính quay đầu lại: “Có ai để ý chuyện bề ngoài hơn cậu đâu?”
Tô Thế Luân nhìn hắn, nhịn không được mỉm cười: “Sạch sẽ chút thì có gì sai? Chẳng lẽ anh muốn tôi cả ngày lôi tha lôi thôi, mồ hôi đầy người sao?”
Tiêu Tư Kính không phản bác, cãi nhau với người con trai độc miệng này là hành vi cực kỳ ngu ngốc, huống hồ ai trong giới chuyên nghiệp cũng đều biết việc Tô Thế Luân mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, luôn quan tâm vẻ ngoài. Trên người anh luôn thoang thoảng mùi hương dễ chịu, đội trưởng Tiêu Tư Kính cũng không lạ lẫm gì với mùi hương này, vì vậy mỗi khi Tô Thế Luân xuất hiện, Tiêu Tư Kính khỏi cần nhìn, chỉ cần dùng mũi cũng nhận ra được anh.
Biết anh ghét mùi khói thuốc lá, Tiêu Tư Kính tự giác dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thấp giọng hỏi: “Sao thế? Có tâm sự gì à?”
Tô Thế Luân nói: “Anh nói xem, Lưu Xuyên đã giải nghệ rồi, bỗng dưng lúc này lại xuất hiện, có phải muốn chứng tỏ điều gì đó không?”
Tiêu Tư Kính nói: “Tuy rằng cậu ta đã giải nghệ nhưng cậu ta sẽ không thực sự rời khỏi liên minh, dù gì cũng đã đánh đổi bao nhiêu tâm huyết như vậy, sao có thể dễ dàng buông bỏ như thế được…”
Tô Thế Luân ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe.
Tiêu Tư Kính nói tiếp: “Hôm nay Lưu Xuyên quay về rõ ràng là do nhìn thấy tin nhắn trong group tuyển thủ chuyên nghiệp, tiện thể tới xem vũ khí mới. Hẳn là cậu ta cũng cảm thấy hứng thú với 24 thanh vũ khí của bản cập nhật này.”
Cao thủ chơi game hứng thú với vũ khí cấp cao cũng giống như tay đua chuyên nghiệp hứng thú với xe đua mới, dù Lưu Xuyên đã giải nghệ nhưng cũng không thể thờ ơ trước lần đổi mới vũ khí quy mô lớn như vậy.
Tô Thế Luân gật đầu: “Hôm nay nhìn cậu ta PK với Lộc Tường thì thấy trạng thái không tệ, tốc độ tay cũng ngang trước đây. Mà lúc cậu ta giải nghệ chẳng phải là nói do phong độ tuột dốc không thể tiếp tục thi đấu sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy vụ đó có gì là lạ.”
Tiêu Tư Kính cười nói: “Phong độ trượt dốc? Lấy cớ thôi, đến khi nào nên trở về thì cậu ta sẽ trở về.”
Tô Thế Luân kinh ngạc: “Ý anh là… cậu ta sẽ trở lại? Cậu ta sẽ trở lại Hoa Hạ sao?”
Tiếu Tư Kinh quyết đoán nói: “Không đâu, dù Lưu Xuyên muốn trở về thì cũng phải chờ đến sang năm. Hiện tại chiến thuật trung tâm của Hoa Hạ đã hoàn toàn thay đổi, Lương Hải Tân đã tiếp nhận chức vụ đội trưởng rồi. Với tính cách của Lưu Xuyên, đảm bảo sẽ không trở về ăn máng cũ. Cậu cũng biết phong cách của Lưu Xuyên mà, hiện tại những đội mạnh không có vị trí thích hợp cho cậu ta, nếu cậu ta thực sự trở lại, nhất định sẽ mang đến cho liên minh một đội ngũ hoàn toàn mới.”
Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Anh hiểu rõ cậu ta ghê.”
Tiêu Tư Kính cũng bật cười nói: “Người hiểu rõ cậu nhất chưa chắc đã là đồng đội mà thường là đối thủ mạnh nhất của cậu.”
Tiêu Tư Kính quay đầu lại, nhìn lướt qua vũ khí đặc hiệu mới ra mắt của lưu phái Đường Môn Khôi lỗi trên màn hình máy tính.
Thần binh: Huyễn Ảnh Chi Thương.
Phẩm chất: Vũ khí cam bảy sao
Lưu phái: Đường Môn, lưu phái Khôi lỗi.
Kỹ năng đi kèm [Khôi lỗi chi vũ]: Đồng thời thả ra bảy con rối hình người theo hướng tùy ý, mỗi con rối kế thừa 70% thuộc tính từ chủ nhân, thay chủ nhân hứng chịu toàn bộ thương tổn. Mỗi con rối có thể gây hiệu ứng cấm túc quân địch đơn mục tiêu trong phạm vi ba mét trước mặt, duy trì liên tục trong năm giây, quân địch dính cấm túc không thể di chuyển, trừ phi con rối tử vong, nếu không thì hiệu ứng cấm túc sẽ không thể bị giải trừ.
Bảy con rối đồng thời xuất hiện ở bảy vị trí tùy ý, nếu thao tác đủ tốt thì bảy con rối thậm chí có thể cấm túc bảy người cùng một lúc…
Thanh vũ khí này… như đo ni đóng giày tạo ra cho Lưu Xuyên…
Tiêu Tư Kính tin tưởng, một ngày nào đó, thanh vũ khí này sẽ gặp được chủ nhân ưu tú nhất của mình, phát huy được uy lực lớn nhất!
Tô Thế Luân nhìn lướt qua số liệu vũ khí, nói: “Vũ khí này rơi vào tay Lưu Xuyên thì chắc chắn sẽ trở thành thần khí. Nếu đúng như lời anh nói, Lưu Xuyên thật sự sẽ mang một đội ngũ hoàn toàn mới trở về thì Thất Tinh Thảo của chúng ta lại sắp có thêm một kẻ địch mạnh rồi.”
Tiêu Tư Kính nói: “Sợ cái gì, Thất Tinh Thảo vẫn còn chúng ta mà.”
Tô Thế Luân ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt tự tin mà kiên định của người con trai trước mặt, nhịn không được mà nhoẻn cười.
– đúng vậy, sợ gì chứ! Thất Tinh Thảo vẫn còn bọn họ, bọn họ trước giờ chưa từng sợ hãi bất cứ kẻ nào!
Tiêu Tư Kính, Tam Tư Đại Sư, Thiếu Lâm Quyền đệ nhất liên minh, đội trưởng đội tuyển Thất Tinh Thảo, dù là tính cách hay đấu pháp cũng đều luôn lão luyện mà ổn trọng, quyết đoán dứt khoát, hắn cho những đối thủ mạnh sự tôn trọng chứ không phải sự sợ hãi.
Tô Thế Luân, Luân Hồi Vãng Sinh, đội phó đội tuyển Thất Tinh Thảo, tốc độ tay cực nhanh, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cực kỳ quan tâm vẻ ngoài, đây đều là ấn tượng ban đầu của mọi người đối với anh, nhưng mà, chỉ những ai từng đánh với anh mới biết, người con trai vẫn luôn thích dùng emo mỉm cười khi nói chuyện này đáng sợ đến mức nào.
Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân, vương bài của đội tuyển Thất Tinh Thảo, là hai đại thần đứng đầu của liên minh!
Đã từng hứa sẽ kề vai chiến đấu không bao giờ buông tay, hai người từ những ngày đầu sáng lập ra Thất Tinh Thảo vẫn luôn ra sức chiến đấu tại đấu trường chuyên nghiệp, gồng gánh đội tuyển Thất Tinh Thảo đi qua chín mùa giải, liên tục được bầu chọn giải cộng sự suất sắc nhất. Lưu Xuyên một tay dẫn dắt Hoa Hạ, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân lại một tay dẫn dắt Thất Tinh Thảo, tuy rằng không có được thành tích grand slam huy hoàng như Hoa Hạ nhưng cũng trở thành một đội mạnh mà không ai dám xem thường trong liên minh.
Nhiều năm kề vai qua đi, đội tuyển Thất Tinh Thảo từng có thời khắc huy hoàng giành quán quân, cũng có thời kỳ tuột dốc không bước chân vào nổi playoffs. Dù là thời điểm nào, bên cạnh vẫn luôn có người này bầu bạn, bọn họ chưa từng bỏ lại đội tuyển của mình, chưa từng từ bỏ rơi giấc mộng thời còn trẻ…
Vì Thất Tinh Thảo mà chiến đấu, vì cúp quán quân mà cố gắng!
Đây chính là lý do để bọn họ kiên trì…
Tiêu Tư Kính nhanh chóng sửa sang lại toàn bộ số liệu vũ khí, sau đó tắt máy tính đứng lên.
Ánh mắt của người con trai này vẫn luôn sắc lạnh như thế, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của người bạn, người chiến hữu lâu năm này, ánh mắt ấy cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tiêu Tư Kính vươn tay, nhẹ nhàng ôm chặt vai Tô Thế Luân, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, Lưu Xuyên thích làm gì kệ cậu ta, Thất Tinh Thảo cứ luyện tập như bình thường là được. Sáng sớm mai còn phải dậy sớm ra sân bay, đêm nay đi ngủ sớm một chút.”
Tô Thế Luân mỉm cười gật đầu: “Ừ, anh cũng vậy, khi về thì ngủ sớm một chút, đừng thức khuya nữa.”
Hai người cùng nhau quay về ký túc xá, tiếng chuyện trò càng lúc càng xa.
Ánh đèn leo lắt nơi hành lang câu lạc bộ kéo dài bóng của hai người, hai chiếc bóng sóng vai nhau mà đi, thoạt nhìn ấm áp chẳng nói nên lời…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận