Lưu Xuyên vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy một cô bé tóc dài mắt to đang đứng hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, Lưu Xuyên đi tới phía sau búng nhẹ một cái vào sau gáy cô gái, cô lập tức quay đầu, nhìn thấy hắn thì sáng ngời cả hai mắt, nhào tới như bạch tuộc: “Anh!”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ gỡ xúc tu bạch tuộc trên người ra: “… Bao nhiêu tuổi rồi, xem ra cái giống gì hả?”
Lưu Hiểu Mông cười buông tay, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Xuyên.
Tính cách cô em này hơi tưng tửng, khi còn bé rất thích quấn lấy hắn hỏi vì sao: Anh ơi sao lại thế này, anh ơi sao lại thế kia, rốt cuộc là vì sao? Điển hình cho loại trẻ con “mười vạn câu hỏi vì sao”.
Có điều con gái 18 đã khác rồi, cô bé thò lò mũi xanh khi còn bé giờ đã thành mỹ nữ, da trắng nõn nà, đôi mắt xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh ngang lưng nhìn thôi cũng đủ để hạ gục vô số quần chúng. Nhưng chỉ có ai quen thân mới biết, nhỏ này tính tình quỷ quái, toàn bẫy chết người không đền mạng.
Vài tháng không thấy hình như lại cao hơn một chút rồi?
Lưu Xuyên nhìn em gái mình, cười xoa đầu cô: “Ba mẹ đâu?”
Lưu Hiểu Mông nói: “Ba đang ở nhà chờ anh, mẹ đi họp về muộn, em nhân danh nhà họ Lưu đích thân tới đón anh nè.”
Lưu Xuyên vừa kéo vali ra ngoài vừa hỏi: “Em lái xe tới đây à?”
Lưu Hiểu Mông gật đầu: “Ừa, em vừa lấy được bằng lái đó.”
Hai anh em cùng tới bãi đỗ xe, Lưu Hiểu Mông thấy xe vừa định chạy qua ghế lái thì đã bị Lưu Xuyên ngăn lại. Lưu Xuyên tống cô em sang ghế phụ, tự mình ngồi vào ghế tài xế, nói: “Để anh lái, gà mờ ngồi qua một bên đi.”
Lưu Hiểu Mông lè lưỡi nhưng cũng không tranh giành với hắn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh thắt dây an toàn.
Xe chạy ra khỏi sân bay, theo đường cao tốc tiến thẳng về nhà.
Từ nhỏ Lưu Xuyên đã rất quen thuộc đường xá Bắc Kinh, không cần tới GPS để chỉ đường.
Khi xe đang dừng chờ đèn đỏ trên đường thì điện thoại đổ chuông báo tin nhắn. Lưu Xuyên nhấc lên xem thì thấy Dạ Sắc trả lời: “Tám giờ tối mai tôi đáp máy bay về Tây An, ăn cơm giờ khác đi.”
Lưu Xuyên trả lời: “Thế năm giờ! Tan tầm giờ cao điểm đường đông, tôi đặt bàn trước, ăn xong đưa cậu ra sân bay luôn.”
Đối phương đáp lại: “Được.”
Lưu Hiểu Mông mở to mắt, tò mò nhìn màn hình điện thoại của anh trai, Lưu Xuyên liếc cô một cái rồi cất điện thoại.
Lưu Hiểu Mông cười mờ ám: “Thần bí ghê nha? Bạn gái à?”
Lưu Xuyên nói: “Là Tần Dạ.”
Lưu Hiểu Mông hiểu ra, lập tức ngồi ngay ngắn lại: “À à! Là Tần Dạ đội phó đội tuyển Trường An đúng không?”
Lưu Xuyên nhếch môi: “Nhóc con trí nhớ tốt quá ha, vẫn nhớ Tần Dạ cơ à?”
Lưu Hiểu Mông nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, trình mắng chửi người khác của ảnh quá trâu bò!”
Lưu Hiểu Mông không chơi game, cũng không hiểu về thể thao điện tử, có điều ông anh nhà mình là đại thần đỉnh cao trong giới chuyên nghiệp, mưa dầm thấm lâu, đương nhiên cô cũng sẽ biết chút ít về giới Võ Lâm chuyên nghiệp.
Nói đơn giản thì giải đấu eSport chuyên nghiệp thực ra cũng giống những hạng mục thi đấu thể thao như bóng rổ bóng đá, cũng có các đội tuyển siêu sao và những tuyển thủ hàng đầu, thi đấu mà thắng thì sẽ có tiền thưởng, các doanh nghiệp cũng sẽ tài trợ cho đội tuyển, các tuyển thủ chuyên nghiệp còn có thể làm đại diện quảng cáo cho các nhãn hàng để kiếm thêm thu nhập. Những tuyển thủ hàng đầu có rất nhiều fan hâm mộ, thậm chí một số tuyển thủ còn nhận được đãi ngộ như minh tinh trong làng giải trí.
Lưu Xuyên là đại thần đứng đầu liên minh, từng dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ giành được thành tích grand slam huy hoàng – grand slam chính là trong một năm, một đội tuyển giành được cúp quán quân ở bốn giải đấu liên tiếp gồm giải chuyên nghiệp mùa xuân, T.G.A mùa hè, giải chuyên nghiệp mùa thu và T.G.A mùa đông, chính vì vậy nên mới nhận được cúp “Grand Slam” đặc biệt.
Trước mắt thì cũng mới chỉ có Lưu Xuyên cùng đội tuyển Hoa Hạ của hắn từng có được thành tích chói sáng này.
Ở liên minh đội mạnh vô số nhưng vẫn chưa ai vượt qua được thành tích này, chính vì vậy địa vị của Lưu Xuyên tại liên minh mới vững chắc đến thế. Hắn có rất nhiều kẻ thù truyền kiếp ở liên minh nhưng cũng không thiếu bạn bè. Lưu Hiểu Mông lúc nào cũng lẫn lộn tên của mấy người đó, nhưng Tần Dạ là người để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong cô.
Trước đây khi Lưu Xuyên tuyên bố giải nghệ, người con trai tên Tần Dạ này đã gọi điện tới mắng hắn té tát. Lúc đó Lưu Hiểu Mông và Lưu Xuyên đang ở sân bay, giữa đám đông ồn ã, giọng nói của người con trai kia xuyên qua điện thoại lại rất bình tĩnh, câu nào câu nấy đều xoáy vào ruột gan, sắc bén vô cùng. Lưu Xuyên chỉ mỉm cười im lặng lắng nghe, nghe xong cũng chỉ để lại một câu dứt khoát: “Tôi quyết định rồi, cậu có khuyên cũng vô dụng thôi.”
… Bên kia trực tiếp tức giận cúp máy.
Lưu Xuyên cất điện thoại, xoay người đi vào cổng an ninh.
Lưu Hiểu Mông nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh trai mà thấy mũi mình cay cay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, giờ đây cô lại tự mình tới sân bay đón anh trai trở về.
Lưu Hiểu Mông xoắn xuýt thấp thỏm: “Anh, anh liên lạc với Tần Dạ đừng bảo là vẫn muốn trở về thi đấu nha?!”
Lưu Xuyên không biểu hiện thái độ gì trên mặt, chỉ nhàn nhạt nói: “Nói sau đi.”
Lưu Hiểu Mông nhỏ giọng nói: “Đừng chọc mẹ tức giận, anh cứ căng thẳng với mẹ thế cũng chẳng hay ho gì…”
Lưu Xuyên cười cười: “Anh biết.”
Rất nhanh hai người đã tới nhà lớn của nhà họ Lưu.
Cha của Lưu Xuyên, Lưu Bác Viễn, là nhân vật đứng đầu giới học thuật trong nước, giáo sư Lịch sử nổi tiếng, kiến thức uyên bác, tính tình ôn hòa, đồng thời cũng là một người hoài cổ. Bài trí ở nhà họ Lưu đều đi theo phong cách dòng dõi văn chương thời Dân quốc, trong nhà bày đầy các loại đồ cổ và ngọc thạch trân quý. Lưu Xuyên vẫn hay nói: “Vừa vào cửa đã khiến người ta cảm thấy bầu không khí rất nghiêm túc.”
Nói ra thì chẳng ai tin, loại người da mặt dày như Lưu Xuyên thế mà lại xuất thân từ dòng dõi thư hương…
Lúc Lưu Xuyên vào nhà thì cha hắn đang luyện chữ ở thư phòng.
Giáo sư Lưu viết bút lông rất đẹp, là hội trưởng trên danh nghĩa của hiệp hội Thi họa, trình độ cao thâm, tùy tiện viết một bức đã có thể đem đi bán đấu giá. Không ít người muốn xin chữ của ông về làm kỷ niệm, rất nhiều tranh chữ trong nhà đều là bút tích của cha hắn, từ bé Lưu Xuyên bị ông ép luyện chữ, viết hơn mười cuốn sổ, cuối cùng cũng luyện ra lối viết chữ thảo xinh đẹp.
Chữ viết của Lưu Xuyên không hề bị gò ép, tùy tính phóng khoáng y như tính cách của hắn.
Lưu Hiểu Mông thì bi kịch hơn, cha và anh đều viết chữ rất đẹp, chữ của nhỏ này lại xấu như trẻ con mẫu giáo, luyện sống luyện chết vẫn không ra gì.
Lưu Xuyên liếc nhìn giấy và mực trên bàn của cha, cười cười nói: “Ba đang luyện chữ à?”
Lưu Bác Viễn thấy con trai đi tới nhưng cũng lười ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng rồi lại cầm bút lên chấm mực, chậm rãi viết chữ.
Lưu Xuyên nói: “Ba, con lên lầu cất hành lý trước.”
Lưu Bác Viễn lại “Ừ” trong mũi một tiếng.
Lưu Hiểu Mông hăng hái nói: “Ba, con xuống bếp chuẩn bị cơm! Đợi mẹ về cả nhà mình cùng ăn!”
Lưu Bác Viễn lại “Ừ” một tiếng nữa.
Hai anh em không nói gì ra khỏi thư phòng.
Lưu Xuyên nhanh chóng xếp xong hành lý trong phòng. Cha hắn khi viết chữ trong thư phòng chẳng khác nào đạo trưởng Võ Đang luyện Thái Cực quyền, từng bước đi chậm rãi cẩn thận, luyện chữ tùy tiện cũng yêu cầu rất cao, không chấp nhận bất cứ sai lầm nhỏ nào, thực sự cũng đến phục…
Tắm rửa thay quần áo xong xuôi thì mẹ Lưu Xuyên cũng về đến nhà.
Tính cách cha mẹ hắn hoàn toàn trái ngược nhau, giáo sư Lưu là người chậm chạp, ôn hòa ổn trọng, lời nào nói ra cũng là lời thấm thía; mẹ hắn Dương Thu Ninh lại là người nóng tính, mạnh mẽ quyết đoán, nói chuyện cũng hùng hổ như người ta nổ hạt dẻ văng trúng đầy đầu.
Dương Thu Ninh mặc vest công sở, búi tóc thấp sau đầu, nhìn đã thấy là hình mẫu thương nhân, thấy con trai đi từ trên lầu xuống cũng chẳng thay đổi tâm tình, chỉ quét mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Về rồi đấy à?”
Lưu Xuyên cười: “Dạ, mẹ mới họp xong à?”
Dương Thu Ninh gật đầu.
Lưu Xuyên đi tới, chủ động đón lấy chiếc cặp trong tay bà, sau đó giúp bà treo áo vest.
Dương Thu Ninh đổi dép đi thẳng vào thư phòng, thấy Lưu Bác Viễn vẫn đang viết chữ, nhịn không được nhíu mày: “Ngày nào cũng luyện chữ không thấy chán à?”
Giáo sư Lưu nằm không cũng trúng đạn: “…”
Lưu Xuyên vô ý nghe được: “…”
Nếu nói về cãi nhau hàng ngày thì người mẹ tính tình nôn nóng này chắc chắn có sức chiến đấu trâu bò hơn ông bố chậm chạp kia nhiều.
Lưu Xuyên không muốn thành bia đỡ đạn, rất tự giác chạy vào bếp dọn cơm với em gái.
Hai anh em nhanh chóng bưng đồ ăn lên bàn, phần lớn đồ ăn đều được giáo sư Lưu nấu xong từ trước, một số ít thì là tác phẩm của Lưu Hiểu Mông.
Cha mẹ của Lưu Xuyên có thể coi như điển hình của tình tiết cẩu huyết tiểu thư nhà giàu coi trọng chàng trai nghèo. Thân là thiên kim của nhà họ Dương, từ bé Dương Thu Ninh chưa phải động tay động chân vào bất cứ việc gì, sau khi kết hôn cũng để Lưu Bác Viễn thầu hết việc nhà. Thời trẻ Dương Thu Ninh rất dũng cảm, thời kỳ mà thịnh hành hôn nhân thương giới, cha mẹ quyết định chuyện kết hôn của con cái, bà bỏ ngoài tai phản đối mạnh mẽ từ ông ngoại của Lưu Xuyên để quyết đoán gả cho một Lưu Bác Viễn khi đó không nhà không xe lại không có tiền.
Có người nói vì vậy mà Dương Thu Ninh suýt chút nữa đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Dương, mãi đến khi sinh được Lưu Xuyên, phía nhà họ Dương mới nhượng bộ. Có bà ngoại Lưu Xuyên âm thầm tương trợ, rốt cuộc Dương Thu Ninh cũng được cha cho phép mang đứa bé Lưu Xuyên một tuổi và chồng về nhà.
Thời trẻ Lưu Bác Viễn là tài tử, ba mươi tuổi lên hàng giáo sư nổi tiếng. Khi Lưu Xuyên biết nhận thức thì cha hắn đã là danh nhân trong giới học thuật, địa vị của ông hiện tại… nói đơn giản thì là dạng đồ tử đồ tôn trải khắp toàn quốc, ngày nhà giáo hàng năm trong nhà đều chật kín hoa tươi.
Tuy bình thường cha mẹ hay cãi nhau, nhưng họ cũng rất yêu thương nhau, trải qua vài chục năm nhưng vẫn chẳng khác nào ngày mới gặp.
Dương Thu Ninh tuy độc mồm nhưng là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, Lưu Bác Viễn tính tình ôn hòa bao dung nhưng khi cần cũng là người rất có nguyên tắc. Bình thường hai người hay cãi lộn loạn nhà nhưng Lưu Xuyên và Lưu Hiểu Mông hoàn toàn không lo lắng chuyện bọn họ sẽ ly hôn. Khi còn bé, con cái thấy cha mẹ cãi nhau thường sợ phát khóc, nhưng Lưu Xuyên và Lưu Hiểu Mông thì lại nghĩ là: Ba mẹ lại gây gổ, tốt quá, anh em mình ra ngoài chơi thôi.
Một nhà bốn người ngồi quanh mâm cơm đoàn viên khiến Lưu Hiểu Mông rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn vào bát Lưu Xuyên: “Anh, nếm món này đi, em tự làm đó.”
“Món này là ba làm nè…”
“Còn món này hôm qua em vừa học xong…”
Anh em thân thiết khiến hai người lớn ngồi ăn cơm cũng không nói gì.
Tâm tình phức tạp ăn xong bữa cơm, lúc này Dương Thu Ninh mới đứng dậy nói: “Lưu Xuyên theo mẹ tới phòng làm việc.”
Lưu Hiểu Mông nhìn hắn một cái đồng cảm.
Khi còn bé, câu “theo mẹ tới phòng làm việc” của mẹ đồng nghĩa với việc chuẩn bị ăn đòn. Sau này lớn lên, câu “theo mẹ tới phòng làm việc” có nghĩa là sắp ăn mắng. Hai anh em Lưu Xuyên đã quen với ý nghĩa ẩn sau câu nói này từ lâu.
Có điều Lưu Xuyên lại không ngờ lần này bà không mắng hắn, chỉ nghiêm túc hỏi: “Trên người con bây giờ có mấy cái thẻ ngân hàng?”
Lưu Xuyên nói: “Một thẻ tiết kiệm.”
Dương Thu Ninh nói: “Bao nhiêu tiền? Đưa mẹ xem.”
Lưu Xuyên rút thẻ ngân hàng trong ví ra đưa bà: “Trong thẻ này có một triệu, là tiền thừa mấy năm nay con không tiêu hết.”
Dương Thu Ninh nói: “Giờ quay lại trường học cũng không cần dùng nhiều tiền như vậy, số tiền này mẹ giữ cho con, đến khi nào tốt nghiệp đại học mẹ sẽ trả lại.” Nói xong thản nhiên cất luôn thẻ của Lưu Xuyên đi.
Lưu Xuyên kinh ngạc: “… Mẹ định tịch thu hết tiền của con mẹ à?”
“Giữ hộ tạm thời đề phòng anh tiêu bậy tiêu bạ thôi.” Dương Thu Ninh lấy một tấm thẻ mới tinh từ trong ví đưa cho Lưu Xuyên, “Đây là thẻ mới mẹ làm cho anh, bên trong có 5000, sau này mùng 1 mỗi tháng mẹ sẽ gửi phí sinh hoạt vào đây cho anh. Anh về học đại học thì ra dáng sinh viên một chút, không việc gì phải mang lắm tiền trong người như thế.”
Lưu Xuyên: “…”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cha, cha hắn lại làm bộ không liên quan gì đến ông.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con cũng từng này tuổi rồi, sẽ không xài tiền bậy bạ…”
Dương Thu Ninh nhét thẻ vào tay con trai, nghiêm nghị nói: “Thế anh mang nhiều tiền như thế tới trường để làm gì? Nhất định là để bay tới bay lui xem mấy cái trận đấu, gặp mặt bạn bè cũ, anh nghĩ mẹ anh không biết gì à?”
Lưu Xuyên: “…”
“Nếu đã quay về trường thì tốt nhất vẫn nên tập trung vào bài vở. Cha anh cũng đánh tiếng với phía nhà trường rồi, anh ở cùng sinh viên trong trường, phòng ký túc là…” Dương Thu Ninh nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Lưu Bác Viễn lập tức thoát khỏi trạng thái ẩn thân, nói: “Phòng 301 ký túc xá nam, phía trường đã bố trí xong rồi.”
Dương Thu Ninh gật gù, quay đầu nhìn con trai: “Phòng ký túc số 301, nhớ cho kỹ. Về trường thì lo học lo hành đi, đừng có chơi game nữa… hiểu chưa?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Dạ hiểu.”
Dương Thu Ninh hài lòng đi tắm, Lưu Xuyên đang chuẩn bị về phòng mình thì ông bố quen tàng hình im lặng lại đột nhiên gọi hắn lại: “Lưu Xuyên.”
Lưu Xuyên nghi hoặc quay đầu: “Ba, còn việc gì nữa à?”
Lưu Bác Viễn lấy một tờ giấy trong ngăn kéo đưa cho hắn, sau đó bình tĩnh xoay người đi lên lầu.
Lưu Xuyên mở tờ giấy trong tay ra, là giấy viết chữ chất lượng cao của cha hắn, cảm giác khi cầm rất dày dặn, phía trên là một thành ngữ được viết theo lối chữ khải bằng nét bút lông lão luyện đoan chính –
Bình chân như vại.
Thì ra hôm nay ở thư phòng, cha hắn đã viết bốn chữ này cho hắn.
– lấy tâm thế không màng đếm xỉa mà đối diện với những ý kiến trái chiều và tình huống bất lợi, không nhòm ngó, không quan tâm, mặc cho mọi việc đi theo lẽ tự nhiên.
– bình chân như vại.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận