Lưu Xuyên vừa offline thì Lộc Tường đã gửi một đống tin nhắn vào group QQ: “Sao sư phụ lại off rồi? Vợ gọi là cái thể loại gì, lý do lừa Tiêu đội cũng bừa phứa quá rồi đó? Lại tới đánh trận nữa đi mà, đệ tử mở lôi đài khác!”
Lưu Xuyên nói: “Vẫn nên dừng đi thôi. Cậu thua nhiều mất mặt như vậy, tôi sợ về Thiệu đội sẽ mắng cậu.”
“Thiệu đội không bao giờ mắng đệ tử.” Lộc Tường nghiêm túc nói, “Một ngày nào đó đệ tử sẽ thắng sư phụ!”
Lưu Xuyên cười nói: “Thắng sư phụ? Thôi quên đi. Ngoan, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
Lộc Tường: “…”
Lộc Tường thường xuyên có cảm giác xúc động muốn “Tự trục xuất bản thân khỏi sư môn”.
Lúc đấy khi cậu mới 15 tuổi, chỉ là một người mới trong trại huấn luyện Hoa Hạ, cậu luôn ngập tràn sùng bái và kính trọng với Lưu Xuyên, mỗi khi thấy Xuyên đội thì sẽ đều căng thẳng cúi đầu ngoan ngoãn kêu đội trưởng. Sau này tới đội tuyển Đồng Tước, bắt đầu được đánh chủ lực, nhanh chóng trưởng thành, đến năm thứ hai sau năm giành giải thưởng người mới xuất sắc nhất, đội phó của Đồng Tước vừa lúc giải nghệ, Thiệu Trạch Hàng đề xuất cậu lên làm đội phó.
Tại liên minh, Lộc Tường cũng coi như là đại thần đội trưởng có thể ngồi cùng mâm với Lưu Xuyên, nhưng vì quan hệ thầy trò mà cậu vẫn luôn tôn kính Lưu Xuyên như trước.
Mãi đến sau này…
Liên tục bị sư phụ vô tình hành hạ đến chết trên đấu trường, Lộc Tường mới nhận ra, khi thi đấu sư phụ nhà mình thực sự khốn kiếp đến độ khiến người ta nghiến răng nghiến lợi! Liên minh nhiều người hận hắn như vậy không phải không có lý do, cái trò chơi diều của tên này khiến người ta phát rồ, thường xuyên bị con rối của hắn hành cho đến chết đi sống lại, chẳng chạm tay vào nổi một góc áo của hắn, mà đáng giận hơn là tên này thắng rồi thì thôi đi, thắng xong còn spam một đống icon cười cợt trong kênh cận: Quá khen quá khen : )
Khen cái méo…
Cả đám người đều muốn phun máu đầy mặt hắn.
Có đến mấy group thảo luận làm sao để hành Xuyên thần được lén lập ra.
Lưu Xuyên thì vẫn phóng khoáng, kiêu ngạo như trước, cả ngày cười tủm tỉm vểnh đuôi lên tận trời, tung hoành cả liên minh.
Đội trưởng các đội tuyển lớn gặp Hoa Hạ thực sự đau muốn nứt đầu, mỗi khi gặp đội tuyển Hoa Hạ tại giải chuyên nghiệp, các đội trưởng đều phiền lòng, ăn không ngon ngủ không yên. Nếu cái trò dùng kim đâm hình nộm có tác dụng thì có lẽ Lưu Xuyên đã bị một đám đội trưởng nguyền rủa đến chết từ lâu rồi…
Ấy vậy mà giờ hắn vẫn sống khỏe re, cười tủm tỉm nói với đồ đệ rằng: “Đừng mơ mộng hão huyền, cậu đánh không lại tôi.”
Có một sư phụ như vậy thực sự rất thảm.
Tuy nói mạo phạm bề trên thì không ổn lắm nhưng mỗi khi thi đấu, Lộc Tường thực sự chỉ muốn chém chết hắn…
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, Tiểu Lộc, mấy hôm trước sư phụ lại thu đồ đệ, cậu có sư đệ rồi đó.”
Lộc Tường đơn thuần, nhanh chóng bị sư phụ chuyển đề tài: “Sư đệ? Sư phụ thu đồ đệ làm gì? Muốn bồi dưỡng người nối nghiệp sau khi giải nghệ à?”
Lưu Xuyên nói: “Nghĩ nhiều rồi. Là một người bạn ngoài đời, vừa có năng khiếu lại vừa ngu ngốc giống đệ tử đó.”
Lộc Tường: “…”
Có loại sư phụ nào mắng đệ tử ngu ngốc ngay mặt vậy à = =
Lộc Tường sửa miệng nói: “Mà sư phụ quay về sao bên liên minh không thấy có tin gì? Các đội tuyển đã nộp danh sách dự thi mùa giải thứ mười rồi, sư phụ muốn quay về thì không kịp nữa, sư phụ tính thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Sư phụ không định quay về lúc này đâu, còn phải đến trường học nè.”
Lộc Tường: “…”
“Mà nói sau đi.” Lưu Xuyên lảng sang chuyện khác, “Ngày mai phải tới Đế đô họp đúng không? Đừng có ngồi tàu điện ngầm nhá, tàu điện ngầm Đế đô phức tạp lắm, với IQ của đệ tử thì đọc không hiểu đâu.”
“…” Lộc Tường gửi đi một đống icon nổ tung thành tro, “Đệ tử không thèm ngồi tàu điện ngầm đến Đế đô nhá.”
Lưu Xuyên cười: “Ừ rồi đi ngủ đi, đừng đến muộn.”
Lộc Tường đành gửi icon phất tay tạm biệt, hai giây sau lại nói thêm: “Phải rồi, sư phụ cho đệ tử số điện thoại đi! Sư phụ đổi điện thoại đúng không? Trước gửi tin chẳng thấy nhắn lại gì cả.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, vừa đổi sang số mới 138xxxx, lưu lại hén.”
Lộc Tường móc điện thoại ra lưu số, nhắn tin cho Lưu Xuyên, sau đó mới quay đầu về ký túc.
Đi được nửa đường thì điện thoại đổ chuông, thấy gương mặt anh tuấn hiện ra trên màn hình, nhóc con không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, bắt máy nói: “Thiệu đội! Sao muộn vậy còn gọi điện cho em, có việc gì à?”
Giọng nói trầm thấp của Thiệu Trạch Hàng truyền qua tai nghe: “Tôi vừa tới sân bay thủ đô, mở điện thoại thì đọc được tin trong group tuyển thủ chuyên nghiệp, hôm nay Lưu Xuyên online sao?”
Lộc Tường nói: “Dạ, số phòng và pass đều đăng trong group, đại khái là tình cờ đọc đúng lúc nên chạy tới góp vui, em còn đánh với anh y một hồi nè!”
Thiệu Trạch Hàng dừng một chút lại hỏi: “Với phán đoán của em, trạng thái hiện tại của anh ta thế nào?”
Lộc Tường gãi đầu: “Tuy ảnh đã giải nghệ nửa năm nhưng tốc độ tay và phản ứng vẫn không khác nhiều so với trước, em đánh với anh ấy vẫn phải cố hết sức.”
Thiệu Trạch Hàng im lặng một lát, nói: “Tạm thời đừng quan tâm tới chuyện của sư phụ em nữa, tập trung chuẩn bị cho giải đấu tiếp theo. Ngày mai sau khi đến Bắc Kinh thì đừng chạy loạn, tôi lái xe ra sân bay đón em, đề phòng em lại lạc đường.”
Lộc Tường vui vẻ nói: “Cảm ơn Thiệu đội!”
Thiệu Trạch Hàng nở nụ cười hiếm hoi, thấp giọng nói: “Được rồi, đi ngủ sớm chút. Mai gặp.”
Lộc Tường gật đầu: “Dạ! Thiệu đội ngủ ngon!”
Nhóc con khoái trá chạy đi ngủ.
Lưu Xuyên bên này lại nhận được một tin nhắn ở góc phải màn hình, vừa thấy chữ “Dạ” kia liền biết chính là Tần Dạ bị mắc OCD.
Tần Dạ: “Gần đây đang làm gì thế?”
Lưu Xuyên: “Chăn gà.”
Tần Dạ: “?”
Lưu Xuyên: “Còn nhớ cái tên đánh lôi đài lần trước với cậu không? Tôi thu cậu ta làm đồ đệ, đang hướng dẫn cậu ta trong game.”
Lần trước? Là cái tên bị hành hạ liên tục mà vẫn bò lên, bừng bừng sức sống như trước ấy à?
Tần Dạ nhếch môi, hứng thú hỏi: “Ồ? Vậy con gà đó sao rồi?”
Lưu Xuyên nói: “Tiến bộ rất nhanh, hay là cậu lại tới hành cậu ta đi? Hành thêm mấy lần rất có lợi đối với tên đó, người ta là fan cuồng của cậu đó.”
Tần Dạ hỏi: “Cậu ta biết tôi là con trai không?”
Lưu Xuyên nói: “Không biết, vẫn luôn mồm gọi cậu là nữ thần kìa.”
Tần Dạ bình tĩnh nói: “Chờ đến khi biết tôi là con trai, đảm bảo từ fan sẽ thành anti.”
Lưu Xuyên: “…”
Tần Dạ hỏi: “Cậu chăn gà trong game vì muốn tìm đồng đội mới để lập đội sao?”
Lưu Xuyên nói: “Chưa chắc. Hai người bên cạnh tôi tuy đều có năng khiếu, nhưng để bọn họ theo tôi đi đánh chuyên nghiệp thì cũng không biết hai người ấy có đồng ý hay không nữa.” Lưu Xuyên dừng một chút rồi nói thêm, “Một trong hai là học bá, trước giờ chưa từng chơi game online, tôi cảm thấy cậu ta đã hoạch định con đường tương lai cho bản thân đâu ra đó rồi. Nếu cậu ấy tình nguyện theo tôi thì tốt, còn nếu không muốn thì tôi cũng không ép buộc.”
Việc thành lập một đội tuyển mới đúng là rất khó khăn, dù sao có rất nhiều bậc cha mẹ hi vọng con mình có được công việc ổn định, đi đánh điện tử thế này quá nhiều rủi ro, nhỡ đâu thi đấu không bật lên được thì chẳng khác nào hoang phí thanh xuân…
Quả thực Lưu Xuyên không hề chắc chắn một chút nào rằng liệu Trạch Văn và Lý Tưởng có tình nguyện theo hắn để làm cái việc đầy tính phiêu lưu như vậy hay không.
Hắn chấp nhận làm huấn luyện viên cho đội trường theo lời cô Lâm, kéo Trạch Văn và Lý Tưởng tới server mới bồi dưỡng, ngoại trừ để cung cấp tuyển thủ cao cấp cho đội trường thì lý do quan trọng hơn cả chính là muốn quan sát hai người này kỹ càng một chút, nếu có khả năng thì kéo cả hai cùng đi thi đấu.
Nếu hai người bằng lòng cùng hắn tổ đội trở về thì tốt quá rồi!
Mấy thứ như giải liên trường, làm huấn luyện viên chẳng qua là Lưu Xuyên tiện tay thì giúp, mục tiêu của hắn trước giờ vẫn chỉ có một – giải chuyên nghiệp!
Liên minh chuyên nghiệp, đó mới là sân khấu đích thực của hắn!
Có điều trước đó Lưu Xuyên cũng đã nói, đồng đội tốt chỉ có thể gặp mà không thể cầu, có rất nhiều chuyện vẫn phải xem duyên phận thế nào.
Thành lập đội tuyển rất khó, Tần Dạ cũng hiểu được mục tiêu này của Lưu Xuyên nghe có chút viển vông.
Tần Dạ không nhịn được mà nhắc nhở: “Đội ngũ nghiệp dư muốn lên chuyên nghiệp chỉ có một con đường, đó là lập đội giành được ít nhất là giải nhì tại giải đấu Anh hùng tranh bá toàn quốc. Hiện tại quy mô của giải đấu càng ngày càng mở rộng, nghe nói đợt trước có tới hơn 10.000 đội đăng ký tham gia, hình thức thi đấu lại là đào thải trực tiếp cực kỳ tàn khốc, chỉ cần biểu hiện sai lầm sẽ bị loại ngay lập tức, quá mạo hiểm, không có lời.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi biết chứ. Mà thể chế không phải vấn đề lớn nhất, quan trọng vẫn là cần tìm mấy người đồng đội đáng tin chút.”
Tần Dạ nói: “Tới thẳng đội tuyển Trường An của tôi đi? Cho cậu làm đội phó luôn.”
Lưu Xuyên cười nói: “Được rồi mà, việc này cậu không cần lo hộ tôi đâu, tự tôi có tính toán.”
Ở liên minh Tần Dạ có rất ít bạn bè, Lưu Xuyên coi như người quen lâu nhất nên anh mới đặc biết để ý chuyện Lưu Xuyên trở về. Có điều Lưu Xuyên đã hạ quyết tâm không tới bất cứ đội tuyển nào, Tần Dạ cũng không có cách nào khác.
Lưu Xuyên nói: “Nói chuyện sau đi. Vợ gọi rồi, lặn trước nhá.”
Tần Dạ sửng sốt: “Có vợ thật đấy à? Kết hôn lúc nào vậy?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Vợ trong game đó mà, mới cưới hôm nay nè…”
Tần Dạ cạn lời: “Cút đi!”
***
Lưu Xuyên không lừa Tần Dạ, bà xã đại nhân trong game đúng là đang gọi hắn.
Hắn mở giao diện trò chơi lên, rồi lại bật QQ chat nhảm với người khác, góc trái màn hình liền hiện ra một dòng chữ: “Có đó không?”
Là của Ngô Trạch Văn gửi.
Lúc đó Lưu Xuyên về quán net trước, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng chờ nhau nên vào sau, khi Lưu Xuyên log in lại vào server mới thì vẫn còn đang ở hiện trường hôn lễ, chú rể mặc đồ cưới đứng một mình trên thảm đỏ, mãi một lúc sau, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng mới cùng nhau online.
Hai tiếng trôi qua, những người thuộc bang Thất Tinh Thảo tới hóng hẳn đã rời đi hết, hiện trường hôn lễ chỉ còn ba người bọn họ nhìn nhau.
Lúc này Ngô Trạch Văn mới gửi tin nhắn qua: “Xin lỗi, quán net bên này của tôi bị rớt mạng.”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Không sao.”
Lý Tưởng nói trong kênh đội: “Quay lại mà vẫn ở hiện trường hôn lễ à? Giờ làm gì, chúng ta đi ra ngoài sao?”
Lưu Xuyên nói: “Đừng ra ngoài vội, có thấy một NPC đứng bên cạnh chủ hôn không? Đó là thương nhân giảm giá cho hôn lễ, trên người mấy cậu còn bao nhiêu tiền?”
Ngô Trạch Văn lục túi: “300 kim tệ.”
Lý Tưởng nói: “Tôi cũng có 300.”
… Ai cũng nghèo rớt mồng tơi!
Cũng may Đoạn Trường Thảo cho Lưu Xuyên lì xì 520 kim tệ, Trư Lung Thảo và mấy người tới xem hôn lễ cũng cho vài bao lì xì nữa, tổng cộng trên người Lưu Xuyên giờ có khoảng hơn 1500 kim tệ, đủ mua đá và trang bị.
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ nói: “Cửa hàng giảm giá ở hôn lễ sẽ chiết khấu đá Ngũ Hành cấp một, mua hết đi. Ngũ Độc mua thuộc tính Mộc, Thiếu Lâm mua Kim, mỗi người mua 125 viên.”
Ngô Trạch Văn mù game, không biết đá Ngũ Hành là cái gì.
Lý Tưởng thì đã chơi được một thời gian, nghe câu này xong thì lập tức hiểu ra!
Thiết lập thuộc tính Ngũ Hành rất hay gặp trong game phong cách Trung Hoa kiểu này, skill của các game offline như Cổ Kiếm hay Tiên Kiếm đều có thuộc tính Ngũ Hành, mà tám môn phái lớn trong Võ Lâm cũng thiết lập thiên về từng thuộc tính Ngũ Hành riêng biệt, Thiếu Lâm và Nga Mi là Kim, Ngũ Độc và Đường Môn là Mộc, Minh Giáo là Hỏa, Cái Bang là Thổ, Võ Đang và Tiêu Dao là thủy.
Trang bị trong game đều có thể dùng đá Ngũ Hành để cường hóa, sau khi cường hóa thì số liệu sẽ tăng lên. Đá Ngũ Hành trong game là vật phẩm cực kỳ quan trọng. Game thu phí theo thời gian nên cửa hàng không bán vật phẩm kiểu này, không thể dùng tiền ngoài đời để mua, chỉ có thể từ từ tích cóp trong game mà thôi.
Đá Ngũ Hành giảm giá tại hiện trường hôn lễ coi như quà đáp tạ lại khách hàng, mua xong là cố định, không thể giao dịch đi đâu khác.
Lý Tưởng nhanh chóng mua 125 viên, Ngô Trạch Văn cũng nghe lời mua 125 viên.
Lúc này Lưu Xuyên mới đánh chữ nói: “Được rồi, đại sư ra ngoài trước một chút đi, tôi có việc cần nói với vợ : )”
– chú rể [Lưu Danh Bách Thế] mời [Đại Sư Có Lý Tưởng] rời khỏi phụ bản hôn lễ.
Lý Tưởng: “…”
Bóng đèn Lý Tưởng cứ thế bị đuổi đi.
Lý Tưởng buồn bực muốn hộc máu.
Có lời nói với vợ? Lấy cớ!
Trạch Văn đã nói cho anh biết cậu ấy là con trai, anh vẫn còn mở mồm gọi vợ đến là thuận mồm như thế! Liêm sỉ rơi rớt đâu hết rồi hả?
Tại hiện trường lễ cưới trong game, chỉ còn lại hai người cô dâu và chú rể.
Áo cưới đỏ tươi, ánh nến nhảy múa, cảnh tượng lễ cưới ngọt ngào lại vui vẻ, cô dâu chú rể bình thường đảm bảo sẽ bắt đầu diễn mấy trò nhạt nhẽo như vợ ơi lại ôm một cái, chồng ơi lại hun chụt chụt… Có điều rõ ràng hai người này không giống vợ chồng son, cả hai đứng ở nơi bái thiên địa im lặng hồi lâu, không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Một lúc sau, Lưu Xuyên chủ động mở lời: “Vợ nè, tôi hỏi cậu một chuyện.”
Ngô Trạch Văn: “Chuyện gì?”
Lưu Xuyên: “Cậu cảm thấy game này thế nào? Chơi vui không?”
Ngô Trạch Văn: “Rất thú vị.”
Lưu Xuyên: “Nếu cậu cảm thấy trò chơi này rất hấp dẫn, cậu có tình nguyện đầu tư thêm thời gian và công sức ở lĩnh vực này không?”
Ngô Trạch Văn do dự một chút, không đáp lại.
Cậu chơi game online lần đầu nên cảm thấy mọi thứ trong game đều rất mới mẻ, cần phải đầu tư nhiều thời gian và tinh lực vào game, nhưng dường như việc này là bất khả thi với cậu.
Từ bé Ngô Trạch Văn đã học rất giỏi, cậu tình nguyện ôm chồng sách tham khảo tới thư viện đọc còn hơn, trò chơi này đã khiến cậu thay đổi quan niệm “Game online rất nhàm chán” trước đây, thậm chí còn ra hàng net thâu đêm…
Nhưng còn cần thêm thời gian và công sức để làm gì? Cậu chỉ là một con gà mà thôi, cũng nào phải tuyển thủ chuyên nghiệp…
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không cần trả lời ngay, sau này tôi lại hỏi cậu. Giờ cậu mới chơi, có rất nhiều thứ bỡ ngỡ. Thực ra trò chơi này không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Ngô Trạch Văn đẩy kính, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
– hẳn là người này hiểu rất rõ về trò chơi, cũng yêu mến nó sâu đậm nên mới nói được những lời như vậy nhỉ?
– vị cao thủ Đường Môn trước mặt này mang tới cảm giác cực kỳ thần bí, mà kỳ lạ là dù hắn sử dụng cách nói chuyện của người bề trên đối với một hậu bối, một tân thủ, nhưng lại hoàn toàn không có cảm giác sai trái, dường như hắn đã trải qua rất nhiều sự kiện trong trò chơi này vậy…
– hắn nói game này không đơn giản như thế? Vậy rốt cuộc nó phức tạp ở điểm nào?
Bạn nhỏ học bá mãi không đáp lại, hẳn là đang nghiêm túc phân tích vấn đề đó mà.
Lưu Xuyên không nhịn được mà mỉm cười: “Được rồi, giờ nói mấy cái này vẫn còn hơi sớm, sau này quyết định cũng được. Cậu cứ luyện tập kỹ thuật trước đi, bảo cậu down video hướng dẫn của Tô Thế Luân về, cậu đã xem chưa?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Xem rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Tiếp theo cậu xem thêm mấy video thi đấu của đội tuyển Thất Tinh Thảo đi, Tô Thế Luân của đội tuyển Thất Tinh Thảo là Ngũ Độc Cổ sư mạnh nhất liên minh, tốc độ tay của cậu cũng ngang với cậu ta, có thể tham khảo một chút cách chơi của cậu ta trước, để xem cậu ấy vận dụng và phối hợp các loại pet với nhau thế nào. Đợi đến khi cậu đạt cấp cuối thì tôi sẽ đưa cậu đi đấu trường, tự cậu sẽ bồi dưỡng ra phong cách cho chính mình.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Ừ, cảm ơn.”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm trêu cậu: “Cưới nhau rồi sao cậu còn khách sao với tôi như vậy chứ?”
Ngô Trạch Văn nói: “Cũng chẳng phải cưới thật.”
Lưu Xuyên: “…”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh bồi thêm một đao nữa: “Để làm nhiệm vụ thôi.”
Lưu Xuyên: “…”
Ok cậu thắng!
-------------------
Chú thích: Lý do game thu phí theo thời gian không có cửa hàng mua bằng tiền mặt là bởi vì càng cày để có vật liệu sẽ càng mất nhiều thời gian, nhà sản xuất càng thu được bộn tiền. Còn nếu mua đồ được bằng tiền ngoài đời thì thời gian chơi game, thời gian cày trang bị của người chơi sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều, như vậy sẽ không thu thêm tiền được nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận