Sau khi ra khỏi phụ bản hôn lễ, ba người trực tiếp sử dụng truyền tống lệnh của môn phái, quay về sư môn học kỹ năng của level 30, sau đó tụ họp với nhau tại thương hội thành Giang Lăng.
Thương hội chia làm hai bộ phận: Khu giao dịch tự do và cửa hàng.
Tại khu giao dịch tự do, người chơi có thể tự bày sạp bán hoặc thu mua thương phẩm, thương hội sẽ lấy chút tiền thuê bàn quầy từ người chơi, đây cũng chính là các hàng quán treo máy thường gặp – có thể hiểu giống với sạp hàng ven đường.
Cửa hàng thì chính quy hơn, nơi đây có rất nhiều cửa hàng tư nhân, người chơi chỉ cần nộp một phần tiền làm vốn khởi động là có thể mở một cửa hàng của chính mình, cửa hàng sẽ được đặt tên tùy thích, muốn bán gì thì cứ treo lên – có thể so sánh giống với các cửa hàng có giấy phép kinh doanh.
Ưu điểm của cửa hàng là khi chủ hàng không online thì vẫn có thể mua đồ, hơn nữa nhờ hệ thống tìm kiếm hoàn thiện mà rất tiện lợi trong việc giao dịch. Nhược điểm là tiền thuê rất cao, không thích hợp với những ai định buôn bán nhỏ, kinh doanh không tốt sẽ rất dễ phá sản. Cửa hàng thích hợp cho thương nhân của các bang hội lớn cùng những người chơi lâu năm, phần lớn chủ cửa hàng kiểu này đều muốn dựa vào việc mua bán để phát tài.
Danh dự của cửa hàng đạt tới giá trị nhất định thì sẽ có thể mở rộng quy mô, server cũ có rất nhiều cửa hàng đã mở rộng thành siêu thị bách hóa dài mấy chục trang.
Ở giai đoạn đầu có rất ít người bán đồ ở khu giao dịch tự do, Lưu Xuyên trực tiếp mở cửa hàng ra tìm đồ.
Hắn đưa Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng tới đây chủ yếu là muốn mua vài món trang bị level 30. Trên người cả ba đều là trang bị level 25, đi đánh phụ bản level 30 sẽ hơi gượng ép. Quần áo không thay cũng chẳng sao nhưng vũ khí thì phải dùng đồ tốt một chút, nếu không đánh boss level 30 sẽ không thể đánh trúng nổi.
Lưu Xuyên tìm keyword trong hệ thống, nhanh chóng tra ra một đống vũ khí level 30 cho các môn phái.
Phần lớn đều là vũ khí lam phẩm chất phổ thông, nhưng kỳ quái là rất nhiều vũ khí đều được bán từ một nơi có tên “Cửa hàng Thanh Phong.”
Lưu Xuyên có chút nghi hoặc, mở thẳng cửa hàng Thanh Phong ra nhìn.
Trong cửa hàng bày đầy các loại vũ khí lam, từ loan đao, trường kiếm đến chưởng bộ, đàn cổ… Đủ hết cho tám môn phái lớn, bên cạnh có bảng giao dịch thành công, chưa đến một giờ mà cửa hàng này đã tiêu thụ được mười mấy thanh vũ khí.
Mà hiếm có là một cửa hàng danh dự cao trong thời gian ngắn như thế mà giá bán lại rất mềm, không phải dạng muốn chặt chém người mới tại server mới. Một thanh vũ khí lam level 30 chỉ bán có 50 kim đã xem như rất có lương tâm rồi.
– đây là thương nhân chuyên nghiệp sao?
Lưu Xuyên không kiềm chế nổi tò mò, nhắn tin cho chủ quầy: “Chủ hàng có đó không?”
Đối phương nhắn lại vừa đơn giản lại dứt khoát: “Đang phụ bản, không mặc cả.”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Tôi không tới mặc cả, muốn hỏi cậu một chút, cậu kiếm đống vũ khí này ở đâu vậy?”
Đối phương nhắn lại: “Phụ bản Danh kiếm các.”
Lưu Xuyên nhất thời cảm thấy bản thân như một con gà đang bị người ta giáo dục!
Đương nhiên hắn biết vũ khí level 30 đều rơi ra từ phụ bản Danh kiếm các, nhưng vấn đề là tại sao lại có nhiều như vậy?
Lưu Xuyên hỏi tiếp: “Phụ bản Danh kiếm các giới hạn số lần được vào mỗi ngày, có thể lấy được nhiều vũ khí vậy sao?”
Đối phương lại tiếp tục dạy dỗ gà mờ Lưu Xuyên: “Tôi đi một mình, đánh một mình sẽ có thêm phần thưởng.”
Lưu Xuyên: “…”
Đi phụ bản một mình, bạn ơi bạn đỉnh quá nha!
Lưu Xuyên đã rất lâu không đánh phụ bản, đã quên mất thiết lập này.
Phụ bản trong Võ Lâm đều chia ra làm hai loại “Phụ bản thường” và “Phụ bản anh hùng”, phụ bản thường khá đơn giản, kéo sáu người qua đường IQ bình thường cũng đủ qua, chủ yếu đi vào để cày kinh nghiệm mà thôi, thưởng trang bị rất ít. Còn phụ bản anh hùng mỗi ngày chỉ được vào năm lần, độ khó rất cao, đội sáu người trình độ khá chưa chắc đã qua được, nhưng phần thưởng nếu vượt qua phụ bản anh hùng rất nhiều, không chỉ có một đống kim tệ, vật liệu mà còn có trang bị tím cao cấp, nhỡ đâu gặp boss ẩn thì còn có thêm bất ngờ, đoàn tinh anh các bang về cơ bản đều đi đánh phụ bản anh hùng.
Điểm đặc biệt của Võ Lâm chính là hệ thống ‘phần thưởng linh hoạt’ trong phụ bản, nói cách khác, thưởng phụ bản không cố định mà căn cứ vào thời gian vượt ải, số lượng thành viên mà thay đổi. Người càng ít, thời gian vượt ải càng ngắn thì phần thưởng càng nhiều.
Phần thưởng cho một người đi đánh phụ bản là phong phú nhất, vì thế có vài cao thủ thích đi phụ bản thường một mình để thăng cấp.
Nhưng tuy phụ bản thường có chữ “thường” thật, nhìn không khó lắm nhưng dù gì cũng được thiết kế cho đội sáu người, muốn đánh một mình thì chắc chắn phải có tài năng.
Người này có thể một mình đi hết phụ bản thường, trong một khoảng thời gian ngắn có được nhiều trang bị như thế, chắc chắn không đơn giản.
Tuy trang bị xanh không đáng bao nhiêu tiền, dùng vài ngày là ném, nhưng ý đồ khi kinh doanh cửa hàng của người này rất rõ ràng, ở một server mới toàn gà mờ và newbie, trang bị tím rất quý chưa chắc đã mua được, ngược lại trang bị xanh vừa tiện vừa thực dụng bán chạy hơn nhiều. Giá tiền người này đề ra cũng hợp lý, hẳn là muốn buôn bán lâu dài, là kiểu thương nhân chuyên nghiệp chú trọng tích góp uy tín từ khách hàng!
Lưu Xuyên nhanh chóng mở thông tin cá nhân của người này xem –
Thanh Phong Đạo Trưởng, môn phái: Võ Đang, level 33.
Trước mắt vẫn chưa có bất cứ thông tin nào về bang hội, chứng tỏ người này không thuộc về bất cứ bang hội lớn nào, cậu ta một mình đi phụ bản, có vũ khí thì treo bán tại cửa hàng chính mình mở ra, vừa thăng cấp vừa kiếm tiền, không bỏ bê bên nào.
Kỹ thuật vững vàng, có thể đi phụ bản một mình, đồng thời cũng có kinh nghiệm kinh doanh cửa hàng – là cao thủ đứng đầu ở server cũ sao?
Lưu Xuyên bỗng có chút hứng thú với vị Thanh Phong Đạo Trưởng này, không nhịn được mà gửi lời mời kết bạn.
Đối phương gửi lại mấy dấu chấm hỏi: “Gì vậy?”
Lưu Xuyên nói: “Đừng đi phụ bản thường nữa, vào đội đi, chúng ta cùng đi đánh phụ bản anh hùng.”
Thanh Phong Đạo Trưởng không hề khách khí: “Anh có thể qua được phụ bản anh hùng sao?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Đương nhiên rồi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Khỏi cần mạnh miệng chém bừa, tôi không định đi phụ bản anh hùng để chết đi sống lại lãng phí thời gian, đội của anh có những ai?”
Lưu Xuyên toát mồ hôi!
Trong đội có hai con gà, đương nhiên không thể nói mấy câu này với người ta…
Lưu Xuyên mặt dày nói: “Dù sao hôm nay cũng chưa đi phụ bản anh hùng, không ngại thì thử xem sao. Nếu tôi mang đội vượt được phụ bản anh hùng thì cậu cho tôi quyền quản lý cửa hàng đi, tôi nhập cổ phần vào cửa hàng của cậu, chúng ta cùng quản lý cùng kinh doanh, cậu thấy sao?”
Thanh Phong Đạo Trưởng im lặng.
Người này đúng là mở mồm đã đòi cái lợi, vừa tới đã muốn có quyền quản lý cửa hàng, không đầu tư mà vẫn muốn chiếm lời, lấy đâu ra mỡ mà dễ húp thế?
Phải biết trước mắt cửa hàng Thanh Phong của cậu ta là cửa hàng thuộc top đầu, hàng hóa lưu thông cực nhanh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm nay có thể lên cửa hàng cấp hai, trong đó của nải bao nhiêu tiền, hai người chưa gặp mặt, giờ bảo giao quyền quản lý như không vậy chắc?
Lưu Xuyên nói tiếp: “Đúng là cách bán trang bị xanh để tăng danh dự cửa hàng rất tốt, nhưng trang bị lam giá thấp, tốc độ tích lũy tài chính quá chậm, một mình cậu đi phụ bản cũng không phải con đường lâu dài. Muốn kinh doanh phát đạt về sau thì không thể chỉ bán trang bị không như vậy được.”
Thanh Phong Đạo Trưởng im lặng một lát, gửi tin nhắn: “Thương phẩm có lời nhất về giai đoạn sau đương nhiên là đá Ngũ Hành và vật liệu ở các loại nhiệm vụ, còn có đồ quý sản xuất được từ kỹ năng sinh hoạt cao cấp.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, đại khái một tháng nữa thì phần lớn người chơi ở server mới này sẽ đạt cấp cuối, sau khi max cấp thì nhu cầu thị trường sản phẩm từ kỹ năng sinh hoạt sẽ tăng mạnh, đá Ngũ Hành cường hóa trang bị cao cấp sẽ hết sạch hàng, vật liệu quý thậm chí cung chẳng đủ cầu, mà cũng chỉ có những món này mới có thể kiếm được nhiều mà thôi. Tôi thấy được tham vọng của cậu rất lớn, chẳng nhẽ chỉ định bán mấy món đồ xanh giai đoạn đầu thế này thôi sao?”
Lần này Thanh Phong Đạo Trưởng nhắn lại rất nhanh: “Xem ra anh cũng là tay lão làng, tạm tin anh một lần, có điều anh mới nói đã đòi quyền quản lý thì cũng nên có chút đóng góp gì đó chứ? Đừng nghĩ chỉ thuận miệng nói mấy câu mà tôi sẽ đồng ý hợp tác với anh.”
Lưu Xuyên: “…”
Người này thực sự rất cẩn thận! Nhập cổ phần rồi vẫn còn muốn cống nạp à!
Có điều cậu ta nói cũng phải, dù gì nói mồm không bằng chứng, giao dịch trên mạng không biết nhân phẩm đối phương, mới nói vài câu đã chia quyền quản lý cửa hàng thì cũng quá ngu xuẩn. Server mới từng có mấy vụ vì ăn chia không đều trong cửa hàng mà loạn hết cả lên, ông chủ lớn treo thưởng toàn thế giới để giết ông chủ nhỏ. Gì chứ đã động đến tiền nong thì vẫn nên cẩn thận một chút!
Lưu Xuyên nhận ra mình càng ngày càng hứng thú với thương nhân chuyên nghiệp này! Bình tĩnh, cẩn thận, có tương lai nha!
Nghĩ ngợi một chút, Lưu Xuyên đánh chữ nói: “Góp công phải không? Đơn giản. Hiện tại trên người tôi không có bao nhiêu tiền, có điều tôi sẽ làm nguồn cung cấp trang bị xanh cho cậu. Tôi đi phụ bản một mình vài lần, cho cậu trang bị để bán. Sau đó cậu vào đội, chúng ta cùng đi phụ bản anh hùng, cậu có thể khảo sát trình độ và nhân phẩm của tôi luôn, sau đó hẵng quyết định, được chưa?”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Được.”
Sở dĩ Lưu Xuyên nhắm trúng cửa hàng Thanh Phong này đơn giản là vì chủ cửa hàng không những có trình độ cá nhân cao mà lại còn đang tự do, không có quan hệ với bất cứ bang hội nào. Tuy dạng thương nhân độc lập này không có nguồn cung hàng hóa từ bang hội nhưng tự do cũng có ưu điểm, cậu ta sẽ không chịu sự quản lý và ràng buộc của bang hội, đồng nghĩa với việc cậu ta có thể hợp tác với bất cứ bang hội nào!
Nếu có trình độ, dạng thương nhân này có thể một tay lũng đoạn thị trường hàng hóa giá cao trong giai đoạn về sau!
Lưu Xuyên có trực giác như vậy, Thanh Phong Đạo Trưởng này đã bắt đầu cày danh dự cho cửa hàng và tích lũy tiền bạc từ sớm, tham vọng không hề nhỏ. Giao tiếp với dạng cao thủ như vậy rất dễ, rất nhiều thứ vừa nói đã hiểu, lại thêm việc người này nắm vững giá cả thị trường, một thương nhân độc lập nhìn xa trông rộng kiểu này thực sự hiếm có.
Lưu Xuyên rất muốn tự mình kinh doanh cửa hàng, có điều hiện hắn đang về trường đi học, thời gian và tinh lực không có nhiều, còn phải kéo hai con gà Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng mau chóng thành tài để tham gia giải liên trường, một mình hắn không thể ôm đồm tất cả, nếu hợp tác với thương nhân chuyên nghiệp thì quả thực không thể tốt hơn!
Lưu Xuyên nhanh chóng nhìn lướt qua cửa hàng Thanh Phong, tìm mua một món vũ khí xanh level 30 của Đường Môn Ám khí rồi lại lội về chợ trang bị, mua vũ khí, quần áo, giày v… v… level 30 cho Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng, tiện tay gửi lời mời giao dịch cho Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn nhìn giao diện gửi đồ, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Mua đồ cho vợ, tiền nong cái gì?”
Ngô Trạch Văn “Ồ” một tiếng, bình tĩnh nhận lấy.
Lý Tưởng ngồi cạnh mà rối rắm.
– sao lại có cảm giác Ngô Trạch Văn đang được bao dưỡng thế này?!
Đang mải nghĩ thì lời mời giao dịch đột nhiên hiện lên màn hình, Lý Tưởng nhấn đồng ý thì thấy Đường Môn gửi cho cậu một đống trang bị xanh, Lý Tưởng sửng sốt một hồi: “Sao nhiều vậy?! Tôi không có tiền…”
Lưu Xuyên nói: “Không cần tiền, đưa thì nhận đi.”
– vậy là tôi cũng được bao dưỡng à?
Lý Tưởng quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn thì thấy tên này đang rất bình tĩnh thay hết trang bị lên người, thờ ơ với tin tức trong kênh chat đội.
Lý Tưởng ho khan, hỏi: “Trạch Văn, cậu không cảm thấy hình như Đường Môn này đang bao dưỡng chúng ta sao?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ.”
Lý Tưởng phát điên: “Vậy sao cậu còn bình tĩnh thế!”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Có cao thủ kéo, chẳng phải rất tốt sao?”
Lý Tưởng im lặng một lát, nhất thời nước mắt đầy mặt!
Cậu nhận ra rằng mình chẳng bao giờ phản bác được Ngô Trạch Văn…
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười trong kênh đội: “Đừng khách sáo, hôn lễ được tặng lì xì mà, tôi còn chút tiền.”
Lý Tưởng đành phải mặt dày đáp lời: “Cảm ơn nha!”
Lưu Xuyên lại nói: “Mấy bao lì xì này đều là của thành viên bang Thất Tinh Thảo cho, có lẽ Đoạn Trường Thảo muốn kéo chúng ta vào bang, nếu bọn họ liên hệ hai người, trước mắt đừng đáp ứng gì vội. Bên Thất Tinh Thảo cũng khá phiền, thiếu bọn họ một món nợ thế này, tôi đang nghĩ xem nên trả ơn kiểu gì đây.”
Ngô Trạch Văn không hiểu mấy chuyện phức tạp trong bang hội, đọc tin nhắn thì đồng ý luôn: “Ok, hiểu rồi.”
Lý Tưởng thì lại biết rõ mấy thứ như đội tuyển, bang hội, nhanh chóng phản ứng lại: “Ồ tôi hiểu rồi. Mấy bang lớn quản lý nghiêm khắc, hơn nữa bang đối địch với Thất Tinh Thảo cũng rất nhiều, ngày nào cũng đánh đánh giết giết cũng không ổn, tự do chút tốt hơn!”
Lưu Xuyên gửi icon giơ ngón cái: “Thông minh.”
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Hai người chờ tôi năm phút, tôi đi phụ bản một chút, hẹn gặp ở cổng Danh kiếm các.”
Lý Tưởng nghi hoặc nói: “Anh định đi phụ bản? Không đi cùng nhau à?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đi một mình vài lần kiếm vũ khí trước đã.”
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Lý Tưởng, hắn rời khỏi đội.
Lý Tưởng ngây ngẩn hồi lâu mới quay đầu hỏi: “Trạch Văn, vừa rồi có phải tên đó mới nói… muốn đi phụ bản một mình à?”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh gật đầu: “Ừ, sao vậy?”
Lý Tưởng khiếp sợ nói: “Đi đánh phụ bản level 30 một mình? Rất nhiều cao thủ ở bang lớn còn chẳng làm nổi! Sau level 30 mà chết sẽ bị trừng phạt, mất kinh nghiệm đó. Tên đó lại đi phụ bản một mình thì thốn lắm? Chẳng thà chúng ta cùng đi…”
Ngô Trạch Văn nói: “Nếu anh ta dám đi thì hẳn đã nắm chắc rồi.”
Lý Tưởng nhất thời không biết nói sao.
Bất cứ thời điểm nào bạn học Ngô Trạch Văn vẫn luôn bình tĩnh như cũ khiến cậu không thể cãi lại!
Tuy cậu biết trình độ của Đường Môn này cao thật, có điều cậu vẫn không xác định được cao thủ Đường Môn này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Nếu Đường Môn muốn đi một mình, vậy nhân cơ hội xem trình độ đi!
Đương nhiên Lưu Xuyên biết đến giờ Lý Tưởng vẫn chưa tin tưởng mình, mà vị Thanh Phong Đạo Trưởng kia cũng nửa tin nửa ngờ đối với hắn…
Có điều băn khoăn của bọn họ sẽ nhanh chóng biến mất thôi!
– chứng minh năng lực cá nhân cho đồng đội là chuyện quá đơn giản còn gì?
Năm phút sau, Lưu Xuyên đi ra từ Danh kiếm các, trong túi có hai thanh vũ khí xanh, sau đó hắn nhắn tin cho cả Thanh Phong Đạo Trưởng, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng: “Tôi ra rồi, gặp nhau ở cổng Danh kiếm các đi.”
Thanh Phong Đạo Trưởng gửi đi một đống ba chấm: “… …. Xong rồi?”
Lưu Xuyên gửi icon mỉm cười: “Đúng thế, may mắn nên nhặt được hai thanh vũ khí.”
Thanh Phong Đạo Trưởng bàng hoàng sửng sốt đến ngây người, mãi không nhắn lại được gì. Một người đi phụ bản mà chỉ mất năm phút, trình độ quá phô trương… Người này sẽ không mua hai thanh vũ khí trên thị trường tới góp cho đủ số đấy chứ?
Lưu Xuyên gửi lời mời tổ đội cho cả ba, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng nhanh chóng chấp nhận, Ngô Trạch Văn vẫn vì không hiểu mà chẳng phản ứng gì mấy. Lý Tưởng thì khiếp sợ nói: “Đậu má! Đi xong rồi luôn? Tôi mới đứng lên đi WC về mà! Năm phút đã đánh xong rồi?”
Lưu Xuyên tủm tỉm cười nói: “Phụ bản thường level 30, cứ vào đi thẳng thôi, đơn giản lắm.”
Lý Tưởng: “…”
Mệ nó, đám gà mờ tổ đội vật vã cả nửa tiếng không qua được phụ bản thường nghe câu này thì sống thế nào đây!
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thanh Phong Đạo Trưởng cũng vào đội.
Lưu Xuyên mỉm cười: “Chào mừng đồng đội mới.”
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng cũng phối hợp gửi icon vỗ tay chào đón.
Thanh Phong Đạo Trưởng vẫn cẩn thận như trước: “Anh tự đi? Chỉ trong năm phút?”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Cậu vẫn chưa tin à! Chẳng nhẽ muốn tôi ghi hình cho cậu xem nữa sao?”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Không cần.”
Lưu Xuyên vừa nghĩ cậu ta đã tin, ai dè đối phương lại gửi tới một câu: “Tôi tới cổng Danh kiếm các, nhìn anh đi lại một lần nữa.”
Lưu Xuyên: “…”
Mệ nhà cậu!
Lưu Xuyên cực kỳ bất lực.
Sự bình tĩnh của Thanh Phong Đạo Trưởng khác hẳn với Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn bản tính hơi ngốc, lần đầu chơi game online không hiểu quy tắc, lại thêm tính tình nhã nhặn nên dù nói với cậu cái gì, cậu cũng sẽ không phản ứng quá rõ rệt.
Mà vị Thanh Phong Đạo Trưởng này lại là vì hiểu quá rõ về trò chơi, cũng vì hiểu rõ nên cậu ta biết cao thủ trong game đi phụ bản Danh Kiếm Các một mình cũng sẽ mất khoảng tám phút, Lưu Xuyên đánh trong năm phút, đương nhiên không tin được.
Lưu Xuyên đành mỉm cười nhắn lại: “Được rồi, cậu tới cổng Danh kiếm các tận mắt nhìn tôi đi cho mà xem. Tọa độ 1733,1892.”
Một lát sau, quả nhiên có một đạo trưởng Võ Đang mặc đồ môn phái level 30 xuất hiện trước mắt bọn họ, tên hiện màu xanh, biểu hiện người này chính là đồng đội mới vào.
Thanh Phong Đạo Trưởng cũng thấy ba người bọn họ, nhanh chóng khinh công bay tới.
Đạo trưởng Võ Đang tung người bay lên, lưu loát sử dụng một chiêu Thê vân tung, kiếm khí màu băng lam vẽ nên đồ án Thái Cực xinh đẹp, đáp xuống trước mặt ba người như đại bàng tung cánh. Đạo bào trắng xanh xen lẫn khi đáp đất mà vạt áo tung bay, khí thế lưu loát, cực kỳ phóng khoáng.
Lưu Xuyên nhịn không được giơ ngón cái: “Khinh công ngầu quá đi đạo trưởng.”
Thanh Phong Đạo Trưởng nói: “Vào phụ bản đi.”
Lưu Xuyên: “… Rồi rồi rồi, tôi đi liền, đến phục cậu!”
Bị nghi ngờ như vậy, thực sự không nhịn nổi mà!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận