- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Nam Thần Mạnh Nhất
- Chương 33: Quyển 2: Long phục phong vân - Dạ Tham Danh Kiếm Các (Trung)
Thanh Phong Đạo Trưởng đọc được lời này mà sửng sốt: Đường Môn này muốn tự tạo bang hội tại server mới, lập nên thiên hạ của riêng mình sao?
Còn chưa hết ngạc nhiên thì Đường Môn lại nói: “Tạo bang xong thì sẽ có kho hàng của bang hội để trữ vật liệu. Chúng ta đi đánh phụ bản anh hùng, đồ rơi ra để trong túi rất khó sắp xếp, cho hết vào kho hàng bang hội sẽ dễ hơn.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “…”
Hẳn là lập bang hội chỉ vì kho hàng của bang hội có thể để đồ?
Đây là cái lý do quần què gì vậy?
Lưu Xuyên nói: “Tôi cũng không có thời gian mà quản lý bang hội, chúng ta cứ tạo cái bang cấp 1 để đồ là được rồi.”
“…” Thanh Phong Đạo Trưởng cạn lời một lúc mới đánh chữ: “Được rồi, nói sau đi.”
Nhanh chóng dọn xong hết tiểu quái ở hành lang bên phải, Lưu Xuyên nói trong chat đội: “Đại sư, tôi không xuống nữa, giao sáu con quái hành lang bên trái cho cậu nha, kéo hết một lần đi!”
Lý Tưởng nói: “Được!”
Lý Tưởng rất thông minh, xem Lưu Xuyên kéo mẫu một lần xong liền biết phải làm gì, sau một lúc nghỉ ngơi tại chỗ hồi phục đầy máu liền lấy tràng hạt chạy về hành lang bên trái, liên tục ném hai chiêu Phật quang phổ chiếu qua, vững vàng kéo được cả sáu con quái tới chính giữa viện tử.
Lưu Xuyên giơ ngón cái: “Được đó, có tiến bộ!”
Lý Tưởng gửi icon mặt cười: “He he!”
Mọi người tiếp tục đánh quái theo trình tự như vừa nãy, đồng thời lượt quái tuần tra ở hành lang bên phải cũng hồi sinh.
Quái ở tiểu viện bị giết chết sẽ tiếp tục hồi lại, cứ thế năm lần hồi sinh tổng cộng sẽ có 12×5 bằng 60 con quái, sở dĩ thiết lập như vậy cũng vì muốn cho người chơi lấy được nhiều kinh nghiệm hơn, đánh chết một tiểu quái trong phụ bản sẽ có lượng kinh nghiệm cực lớn.
Lý Tưởng nói: “Cứ thế này đánh hết năm lượt à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, ba chúng tôi ở trên nóc nhà rất nhẹ nhàng, đại sư chịu khó chút ha.”
Lý Tưởng hào sảng phất tay: “Không sao không sao! Tôi chỉ sợ thuốc hồi máu mang theo không đủ.”
Lưu Xuyên nói: “Để tôi ném cho một lốc.”
Dứt lời, một lốc 20 bình thuốc hồi máu được ném xuống dưới sân viện.
Lý Tưởng chạy qua nhặt.
Sau đó Ngô Trạch Văn cũng học theo Lưu Xuyên, ném một lốc thuốc xuống viện.
Lý Tưởng vội nói: “Đủ rồi!” Vừa nói vừa chạy qua nhặt.
Ngay sau đó, đạo trưởng Võ Đang cũng tung một lốc thuốc xuống.
Lý Tưởng: “… Mấy người thấy tôi chạy qua chạy lại chưa đủ mệt à!”
Lưu Xuyên gửi tới một đống icon tươi cười: “Mau nhặt đi mau nhặt đi! Hết thời gian là thuốc biến mất đó, một lốc cũng là tiền.”
Lý Tưởng hộc máu chạy qua nhặt.
Sao bỗng nhiên có cảm giác bị anh em đùa giỡn nhỉ?
Nhìn trên nóc nhà ba đánh tầm xa dễ dàng tung chiêu thức, Lý Tưởng mệt chết đi sống lại bên dưới chỉ muốn bật khóc!
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đánh xong 60 con quái, boss đầu tiên của Danh Kiếm Các – chấp sự của Huyết Y Giáo – Mai Tuyết Lâm cũng xuất hiện.
Cô gái áo đỏ dáng người thướt tha đáp xuống từ trên không, đồng thời cất tiếng cười khiến cả đội lạnh hết sống lưng: “Ái chà, mấy vị hiệp khách đêm khuya tới đây để tìm ta sao?”
Cả đám nghe mà câm nín không nói nên lời.
Nhà sản xuất mời diễn viên lồng tiếng rất chuyên nghiệp, bắt chước giọng nói của ả ma đầu giống y như đúc, nửa đêm nửa hôm tê hết cả da đầu!
Trong game, Huyết Y Giáo là thế lực phản diện, luôn đối chọi gay gắt với môn phái chính đạo mà người chơi lựa chọn, đây là một tổ chức Ma Giáo điển hình, giáo chúng máu lạnh vô tình, giết người như ngóe, nghe nói màu đỏ trên quần áo bọn họ là do thấm đẫm máu tươi. Giáo chủ Lâu Vô Song là boss cuối của phụ bản “Tổng đà Huyết Y Giáo” level 70, có khả năng hút máu cực kỳ biến thái, vô số người chơi đã đoàn diệt chết đi sống lại dưới tay con boss này.
Ở giai đoạn đầu, đà chủ, đường chủ, hộ pháp linh tinh gì đó về cơ bản đều là boss trong phụ bản nhỏ cũng như là mục tiêu cần giết chết trong các nhiệm vụ chủ tuyến.
Boss trong phụ bản Danh Kiếm Các là hai chị em Mai Tuyết Lâm và Mai Tuyết Cơ, cả hai đều là chấp sự của Huyết Y Giáo.
Nhà sản xuất rất chu đáo, để cho boss nói một đoạn lời kịch dài lê thê đầu tiên vừa vặn đủ thời gian cho chỉ huy đội ngũ đánh chữ bố trí chiến thuật.
Lưu Xuyên lập tức đánh chữ trong kênh chat đội: “Boss đầu tiên là thích khách, boss kiểu này không thể cố định cừu hận, nó sẽ đuổi theo một người ngẫu nhiên để ám sát, bạo kích cực cao, người bị cô nàng đuổi theo rất có khả năng chết ngay tắp lự, mà một khi người bị truy sát chết, nó sẽ lập tức cuồng bạo tung một chiêu lớn với sát thương lan khiến cho cả đội chết sạch, vì vậy nhất định không được để nó đuổi được! Đây là người tuyệt đối không thể chết! Mọi người ổn định đứng ở giữa sân, ai bị nó gọi tên đuổi theo phải lập tức vòng ra ngoài hành lang chạy theo chiều kim đồng hồ, đừng cuống lên! Chú ý khinh công giữ vị trí!”
Bốn người lập tức dựa theo lời chỉ huy tập hợp ở giữa sân.
Boss nói lời thoại của mình xong thì tên cũng biến thành màu đỏ, một dòng thông báo đột nhiên xuất hiện trên màn hình của Lý Tưởng: “Dường như Mai Tuyết Lâm cảm thấy rất hứng thú với ngươi…”
Lý Tưởng lập tức xoay người bỏ chạy, đến bên ngoài hành lang liền đi vòng theo chiều kim đồng hồ, ba người còn lại không chịu áp lực, thoải mái xả sát thương.
Tốc độ của boss rất nhanh, Lý Tưởng điên cuồng nhấn phím khinh công chạy vòng vòng như đang bị sói đuổi, duy trì cự ly một mét với boss.
Thời gian boss đuổi theo một đợt là mười giây, trong mười giây đó, ba sát thương tầm xa bùng nổ damage, bào được 5% máu của cô nàng.
Sau đó, boss tạm dừng một chút như thể đang suy nghĩ tiếp theo nên đuổi theo tên xấu số nào.
Lý Tưởng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó, dòng chữ “Dường như Mai Tuyết Lâm cảm thấy hứng thú với ngươi…” lại xuất hiện trên màn hình một lần nữa.
Sao lại là tui vậy!
Lý Tưởng bất đắc dĩ tiếp tục kéo boss chạy vòng vòng.
10 giây sau…
“Dường như Mai Tuyết Lâm cảm thấy hứng thú với ngươi…”
Lý Tưởng vừa chạy vừa chửi: “Đậu má chứ con boss này có bệnh rồi!”
Lưu Xuyên cười không tim không phổi: “Em gái này nhắm cậu rồi, thôi cậu cố mà chạy ha, bị ẻm đuổi kịp thì khí tiết nửa đời còn lại cũng chẳng còn…”
Thanh Phong Đạo Trưởng cũng hùa theo một câu: “Đại sư cố lên.”
Ngô Trạch Văn cũng góp một câu: “Cố lên.”
Lý Tưởng hộc máu!
Những người anh em này có còn chút tình thương nào hay không vậy?!
Lưu Xuyên đánh chữ nhắc nhở: “Chú ý nại lực khinh công.”
Tuy rằng bị boss đuổi thực sự rất khổ, có điều Đường Môn nhắc nhở như vậy cậu mới nhớ ra, trước đó Đường Môn dạy cậu một số điểm quan trọng khi dùng khinh công đi vòng trong phỉ trại, hiện tại bị boss đuổi theo lại trở nên hữu ích! Nếu không với thao tác trước đây của mình, chạy được một nửa chắc hết sạch nại lực, bị boss đuổi kịp rồi đập chết tại chỗ, khi đó boss cuồng bạo lên rất dễ bị diệt đoàn!
Lý Tưởng lập tức đánh chữ nói: “Không quên! Tui còn đủ nại lực yên tâm!”
Đang nói thì boss bắt đầu truy kích lần thứ tư.
“Dường như Mai Tuyết Lâm cảm thấy hứng thú với ngươi…”
Lý Tưởng thực sự phát điên: “ĐCM! Sao lần nào cũng là tôi vậy….”
Lưu Xuyên tiếp tục cười khoái trá: “Ẻm muốn cậu luyện khinh công nhiều hơn chút đó mà.”
Thanh Phong Đạo Trưởng: “Cố lên.”
Ngô Trạch Văn: “Cố lên.”
Lý Tưởng gửi lại một đống icon hộc máu, tiếp tục kéo boss chạy vòng quanh.
Kỹ năng kiểu gọi tên này là do hệ thống ngẫu nhiên lựa chọn, boss sẽ tuỳ tiện chọn một người, bất kể môn phái hay giới tính. Bốn lần gọi tên random đều trúng Lý Tưởng, trong game có hẳn thuật ngữ riêng để gọi tên trường hợp kiểu này: “Đồ mặt đen!”
Lý Tưởng quả thực rất đen, bị boss đuổi theo chạy mấy vòng, đến tận lượt thứ năm boss mới đổi mục tiêu, quay sang đuổi Ngô Trạch Văn.
Dòng chữ “Dường như Mai Tuyết Lâm cảm thấy hứng thú với ngươi…” xuất hiện trên màn hình của Ngô Trạch Văn.
Cậu chơi game online lần đầu, nhất thời không phản ứng kịp, hành động chậm mất nửa nhịp suýt nữa đã bị boss bắt được. Cũng may Lưu Xuyên nhanh tay lẹ mắt dùng Tử mẫu phi trảo kéo được Ngô Trạch Văn về bên cạnh hắn, lúc này Ngô Trạch Văn mới bắt đầu chạy vòng quanh, giữ vững cự ly với boss.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm! Quả thực là thoát chết trong gang tấc!
Ngô Trạch Văn đánh chữ vào kênh chat đội: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không phản ứng kịp.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao, cậu mới chơi mà, cứ học dần dần.”
Ngô Trạch Văn trả lời “Ừ”, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Đánh xong phụ bản tôi sẽ đi luyện khinh công.”
Lưu Xuyên cảm thấy rất vui mừng, hắn vẫn luôn tán thưởng sự nghiêm túc của bạn học Ngô Trạch Văn, tuyển thủ phái học thuật vốn thông minh, lại thêm tốc độ tay cực nhanh, nếu như chịu nghiêm túc nghiên cứu trò chơi, chắc chắn sẽ tiến bộ một cách thần tốc. Giờ chỉ là người mới chơi, phạm sai lầm của gà mờ là chuyện rất bình thường.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên bốn người tổ đội đánh phụ bản, nhưng dưới sự chỉ huy của Lưu Xuyên, bọn họ ngày càng phối hợp ăn ý hơn.
Phụ bản khiến cho vô số đội qua đường bị quét sạch, chỉ cần tìm được đúng nhịp độ đánh, phối hợp tốt thì sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Chẳng mấy chốc bốn người đã hạ gục được boss đầu tiên, một cái bọc loé sáng do “Mai Tuyết Lâm đánh rơi” xuất hiện trên mặt đất.
Lưu Xuyên nói: “Đại sư đi sờ đi.”
Trong phụ bản, sau khi boss chết sẽ rơi xuống một cái bọc, sờ vào cái bọc này mới nhận các phần thưởng như là trang bị hoặc vật liệu, việc này được đám gamer gọi là “sờ thi thể”. Sờ thi thể cũng là một môn phải học, vì phần thưởng trong bọc là ngẫu nhiên, người sờ khác nhau thì vật phẩm được nhận cũng sẽ khác nhau, nếu may mắn thì có thể nhận được tài liệu quý hiếm, còn xui thì có khi còn chẳng vớt nổi trang bị tím.
Vậy nên mỗi lần đánh xong boss thì người có số may mắn nhất đội sẽ được cử đi sờ trang bị.
Lý Tưởng nói: “Hôm nay mặt tôi đen thui nè! Bị boss đuổi đánh mấy lần liền, thôi mấy người đi sờ tốt hơn.”
Lưu Xuyên cười nói: “Boss đuổi theo cậu mấy lần là vì thích cậu mà, cậu đi sờ trang bị chưa biết chừng lại thêm được vài món!”
Lý Tưởng lại gửi icon hộc máu.
Bị boss thích xong đuổi đánh chẳng có gì đáng tự hào hết!
Những người còn lại trong đội không có ý kiến, Lý Tưởng đành phải bước lên sờ cái bọc trên mặt đất, thông báo phần thưởng lập tức hiện lên màn hình –
Vũ khí: Lưỡng nghi kiếm, cấp bậc 30, môn phái thích hợp: Võ Đang; Vũ khí: Thuỷ vân tiên, cấp bậc 30, môn phái thích hợp: Ngũ Độc; Phòng cụ: Sương hoa y, cấp bậc 30, môn phái thích hợp: Võ Đang, Nga Mi, Tiêu Dao.
Lưu Xuyên lập tức giơ ngón cái like: “Không tồi nha! Hai món vũ khí tím đấy! Còn có thêm một cái áo hệ pháp thuật nữa, vừa vặn trong đội có thể dùng.”
Lý Tưởng cũng khiếp sợ: “Boss này thực sự rất nể mặt nha!”
Bình thường đánh boss trong phụ bản anh hùng sẽ chỉ rơi ra một món vũ khí, thêm một hai món trang bị phòng cụ tím. Lý Tưởng sờ ra tới tận hai thanh vũ khí tím đúng là chó ngáp phải ruồi. Dù sao trong giai đoạn đầu, vũ khí vẫn là trang bị quan trọng nhất, những thứ khác chắp vá chút cũng không sao, nhưng nếu vũ khí không đủ cấp bậc thì sẽ không thể đánh trúng boss khi dùng chiêu.
Hình thức phân phối của đội vừa vặn đang là đội trưởng chia đồ. Thân là đội trưởng, Lưu Xuyên nhanh nhẹn phân chia vật phẩm dựa theo môn phái cho đồng đội, kiếm và áo chia cho Thanh Phong Đạo Trưởng, roi dài thì cho Trạch Văn, sau đó liền tập hợp mọi người tiếp tục đi tới hậu viện Danh Kiếm Các.
Khác với tiền viện, quái ở hậu viện đánh rất dễ, không có bất cứ debuff nào kiểu như định thân, vì vậy chỉ cần tập trung quái rồi đánh chết là được… Nhưng boss ở hậu viện lại cực kỳ khó chơi!
Trong game online có vô số các loại boss cùng với các kỹ năng hành hạ người chơi chết đi sống lại. Mai Tuyết Lâm vừa rồi là kiểu boss không có cừu hận cố định để đuổi theo ai, boss sẽ không ngừng gọi tên rồi đuổi theo người chơi, buộc người chơi phải liên tục di chuyển điều chỉnh vị trí, chỉ cần một người phản ứng chậm bị cô nàng tóm được thì boss sẽ lập tức cuồng bạo quét sạch đội ngũ, nếu gặp phải người anh em bóp team nào thì thốn cực kỳ…
Còn boss ở hậu viện này, lại là loại boss gọi đệ cực kỳ phiền phức!
Loại boss này sẽ không ngừng gọi tiểu đệ tới bảo vệ mình, cực kỳ ghê tởm. Có boss gọi đàn em tới đánh người cùng, có boss lại gọi ra để khống chế người chơi, thậm chí có boss còn gọi đệ ra hồi máu cho mình.
Boss này chính là kiểu gọi tiểu đệ hồi máu, cũng thường bị người chơi gọi là máu trâu đập mãi không chết.
Bốn người nhanh chóng dẹp hết quái ở hậu viện, nhân lúc boss thì thầm lời kịch của mình, Lưu Xuyên lập tức đánh chữ: “Tôi sẽ nói ngắn gọn cách đánh con boss, đại sư kéo boss tới vị trí được đánh dấu ở giữa sân, Võ Đang đứng ở xa làm sát thương chủ lực, tôi với Ngũ Độc tách ra đứng hai bên.”
“Cứ mỗi 15 giây, boss sẽ gọi ra một con hộ vệ Huyết Y Giáo bảo vệ mình, hộ vệ vừa xuất hiện sẽ xông về phía boss, cách chừng năm mét là có thể bơm máu cho boss, một lần hồi 5% máu cực kỳ khó chịu. Hộ vệ sẽ không bị dính sát thương, chỉ có thể dùng kỹ năng khống chế cứng. Tôi sẽ dùng móc câu kéo hộ vệ về phía mình, Tử mẫu phi trảo của Đường Môn hồi chiêu trong 30 giây, một mình tôi không thể nào khống chế được toàn bộ hộ vệ nên cần Ngũ Độc hỗ trợ.”
Lưu Xuyên tạm dừng một chút rồi hỏi: “Vợ này, học kỹ năng cấp 30 của Ngũ Độc Tiên chưa?”
Ngô Trạch Văn thấy hắn hỏi mình, liền trả lời trong kênh đội: “Tịch vân tiên level 30 à?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, Tịch vân tiên có thể vung roi cuốn lấy đối phương kéo về trước mặt mình, có thêm hiệu ứng làm choáng nữa.”
Ngô Trạch Văn nói: “Học rồi.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Vậy ok, hộ vệ sẽ xuất hiện ở các vị trí ngẫu nhiên, nên hai người chúng ta cần phải chạy khắp bản đồ, đồng thời nhanh tay kéo hộ vệ đi, không để cho chúng đến gần boss. Tôi lo con thứ nhất, cậu lo con thứ hai. Thời gian hồi chiêu cho skill móc của tôi và roi của cậu đều là 30 giây, thời gian hộ vệ xuất hiện mỗi lần là 15 giây, chúng ta nhất định phải nối tiếp kỹ năng thật chặt chẽ.”
Đường Môn kéo con đầu tiên, Ngũ Độc kéo con thứ hai, đến khi con thứ ba xuất hiện thì kỹ năng của Đường Môn vừa lúc hồi lại. Nếu như bỏ qua một con hộ vệ, tức là cho boss hồi 5% máu, vậy công sức đánh của những người khác suốt mấy phút sẽ mất trắng.
Cứ thế để hộ vệ liên tục hồi máu cho boss sẽ khiến cho boss càng đánh càng đầy máu, trở thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Đã từng có rất nhiều đội ngũ đánh boss này tới mức phát khóc, vị trí xuất hiện của hộ vệ hoàn toàn là ngẫu nhiên, thường xuyên có tình huống xuất hiện ngay bên cạnh boss, đánh mười phút để rồi máu của boss vẫn hồi lại 100%, thực sự khiến người ta phát rồ muốn đập bàn phím!
Nhất định phải khống chế được hộ vệ trước, tuyệt đối không để chúng lại gần boss, một người di chuyển toàn bản đồ chắc chắn không kịp, vì vậy ít nhất phải có hai phái chức nghiệp khống chế tầm xa đảm nhiệm việc này, phối hợp lẫn nhau, hơn nữa còn phải nối skill không kẽ hở.
Rất nhiều môn phái trong game có kỹ năng khống chế, chỉ tính bốn người bọn họ thì đã có Roi dài của Ngũ Độc quấn người, xiềng xích của Đường Môn có thể kéo người, Võ Đang có thể điểm huyệt từ xa, Long trảo thủ của Thiếu Lâm cũng có thể trực tiếp kéo quái tới trước mặt.
Lưu Xuyên yêu cầu Ngô Trạch Văn nhận nhiệm vụ này chủ yếu là vì muốn huấn luyện cậu một chút. Nếu giao cho Võ Đang thì sẽ yên tâm hơn rất nhiều, nhưng Võ Đang là cao thủ, không cần đi luyện tập loại thao tác cơ bản này. Ngô Trạch Văn là người mới, tôi luyện nhiều hơn một chút cũng là chuyện tốt.
Lưu Xuyên bố trí xong cách đánh liền gửi icon tươi cười, quan tâm hỏi han: “Vợ ơi, còn vấn đề gì không?”
Lý Tưởng thực sự dở khóc dở cười!
Cái người này… gọi vợ càng ngày càng thuận miệng ha? Biết thừa Trạch Văn là con trai rồi mà còn có thể gọi vợ tự nhiên như vậy, da mặt có phải quá dày rồi không?
Ngô Trạch Văn vẫn rất bình tĩnh, đẩy kính mắt, nghiêm túc nói: “Không thành vấn đề, thử xem sao.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tốt lắm, chuẩn bị chiến đấu!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận